CHƯƠNG 38 Quý phi và Hoàng hậu
--- Thái Anh, đã lâu không gặp.
Đúng vậy, đã lâu không gặp.
Phác Thái Anh nhìn người trước mặt, đôi mắt dần có chút ướt át, hay cho một câu đã lâu không gặp, học tỷ đã trở về.
Đôi mắt Thái Anh vốn to tròn, cho nên khi đỏ lên, có thể nhìn thấy rất rõ ràng.
Cô gật đầu, khắc chế cảm xúc của mình, bức nước mắt trở về bên trong: "Đã lâu không gặp, học tỷ".
Xưng hô như vậy là buột miệng thốt ra.
Rất lâu trước kia, hai chữ "học tỷ" giống như ma chú, mỗi lần gọi là một lần nhịp tim thay đổi, năm tháng chị ấy rời đi, Thái Anh không chỉ một lần ảo tưởng đến thời điểm hai người gặp lại, chỉ là không nghĩ đến, trong nháy mắt, nhiều năm đã trôi qua.
Học tỷ dường như không thay đổi gì, ngoại trừ cách ăn mặc, bộ dáng giờ đây càng hiện lên uyển chuyển thành thục.
Chị mặc chiếc áo lông màu trắng Thái Anh trước kia thích nhất, trên cổ đeo dây chuyền tinh tế, tóc búi lên, bên tai rơi xuống vài sợi nghịch ngợm càng hiện rõ hương vị phụ nữ, đôi mắt vẫn mang theo ý cười, thời điểm nhìn mình vẫn là yêu chiều.
Kỳ thật, khi nghe Lệ Sa nói người liên hệ là "Kim tổng", Thái Anh còn giật mình, học tỷ họ Kim, nhưng cô lúc ấy chỉ thấy bản thân đa tâm, không nghĩ tới, trong cuộc sống lại có sự trùng hợp như vậy.
Kim Trân Ni nhìn Thái Anh, vành mắt cũng dần phiếm hồng: "Thái Anh của chúng ta trưởng thành rồi".
Thái Anh không giống Kim Trân Ni, học tỷ hôm nay ăn mặc tùy tính, cô đã sớm biết đối phương là Thái Anh, đã phí chút trắc trở để sắp đặt cuộc gặp này. Nhưng Thái Anh hoàn toàn không biết điều đó, cô mặc bộ đồ công sở nghiêm túc, còn trang điểm nhẹ, cả người vừa đơn thuần non nớt giống như khi còn ở trường, lại vừa làm người muốn đui mù thêm.
Thái Anh ngồi xuống đối diện học tỷ, trước mặt là nước chanh leo Kim Trân Ni đã gọi cho cô, là hương vị cô thích nhất, không nghĩ đã qua nhiều năm như vậy, Kim Trân Ni vẫn còn nhớ rõ.
Thái Anh trầm mặc uống nước, người luôn thích nói chuyện lúc này lại yên lặng không lời.
Kim Trân Ni cũng chỉ nhìn cô, ánh mắt không che giấu, như muốn bù lấp cho chỗ trống mấy năm nay.
Một cốc nước lạnh lẽo đi xuống bụng, cảm xúc trong lòng Thái Anh cũng được trấn an theo, nếu dựa theo tính cách trước đây, cô khẳng định sẽ hỏi học tỷ, năm đó vì sao đi rồi không liên hệ với em, nói em hãy chờ chị, nhưng đến khi tốt nghiệp vẫn không đợi được chị về.
Sự thay đổi luôn phức tạp như vậy, làm người ta không cách nào đoán trước được.
Khi Thái Anh bình tĩnh lại, ý tưởng đầu tiên chính là xong đời rồi.
Sao lại khéo như vậy, đụng phải học tỷ, nếu để Lệ Sa biết, liệu cậu ấy có giận không, có để ý không, có thương tâm không.
Kim Trân Ni sâu kín nhìn Thái Anh, đôi mắt bất an chớp động, kín đáo hỏi: "Thái Anh, mấy năm nay em ổn không?"
Thái Anh dừng một chút, buông cốc nước, "Vâng, còn ổn, chị thì sao, học tỷ?"
"Tôi sao?" Kim Trân Ni cười, nhàn nhạt: "Không ổn lắm".
Thái Anh cảm giác học tỷ đã thay đổi, thời điểm còn ở đại học, chị ấy luôn dịu dàng thích cười, chỉ cần mình nhìn chị ấy, tùy lúc đều sẽ nhận được một nụ cười hiền dịu, ánh mắt cũng vậy, khiến người quyến luyến không quên.
Nhưng hiện giờ...
Kim Trân Ni nhìn Thái Anh: "Tôi về từ nửa năm trước, vốn dĩ nghĩ trước tiên liên hệ với em, chỉ là trong gia đình có một ít biến hóa, tôi vẫn luôn phải ở lại giải quyết".
Thái Anh ở bên Lạp Lệ Sa đã lâu, nhìn ánh mắt kia của Kim Trân Ni, biết biến hóa chị nói sợ là cực kỳ khó giải quyết.
Chính xác là như vậy.
Kim Trân Ni trở về vốn là dựa theo sự sắp đặt của cha mẹ, muốn mở rộng khai phá hạng mục nước ngoài, nhưng ai biết xí nghiệp có biến hóa lớn trong kết cấu tổ chức, cô thiếu chút nữa bị đá ra ngoài, sau lại phải cố gắng đủ loại nỗ lực... Không còn giống như nơi trường học bình yên, rất nhiều rất nhiều lần, Kim Trân Ni phải kiên trì không gục ngã, cô đã từng nghĩ cứ như vậy mà từ bỏ, lấy năng lực của mình, có thể tùy tiện tìm một vị trí không tồi ở xí nghiệp bên ngoài, chỉ cần nỗ lực trèo đến tầng lãnh đạo cũng sẽ không quá tốn công.
Chỉ là... Thái Anh...
Kim Trân Ni không nói với Thái Anh, thời điểm cô học năm hai đã nói với cha mẹ mình thích một người con gái.
Cô không muốn để Thái Anh biết mọi chuyện quá sớm, không đành lòng nhìn nụ cười của em phải treo thêm gánh nặng, cô thích Thái Anh, thì phải bảo vệ em thật tốt.
Lúc ấy trong nhà đều lộn xộn, người cha luôn yêu thương thẳng thừng cho cô một cái tát, mẹ cô cũng khóc nức nở.
Náo loạn giãy giụa như vậy nửa năm, cha Kim mới một lần nói chuyện cùng con gái trong khói thuốc, ông bà chỉ có một cô con gái cưng như vậy, rất nhiều chuyện tương lai của dòng họ đều phải dừng trên người cô, ông mới ra điều kiện, yêu cầu Kim Trân Ni đi du học nước ngoài, sau khi trở về nếu có thể thuận lợi tiếp nhận xí nghiệp, ông sẽ liền mở một con mắt nhắm một con mắt với chuyện này.
Tuy rằng vẫn còn đang đi học, nhưng không chứng tỏ Kim Trân Ni cái gì cũng không biết, cô hiểu cha mình đang dùng kế hoãn binh, tương lai còn quá xa, ai cũng nhìn không tới chạm không vào, cô sợ sẽ có chuyện ngoài ý muốn, càng sợ cha sẽ dùng những thủ đoạn lung tung rối loạn đến uy hiếp Thái Anh.
Kim Trân Ni nghĩ, nếu kiếp này may mắn có được Thái Anh, cô sẽ là người hạnh phúc nhất; nếu không thể, ít nhất cô cũng đã nỗ lực rồi.
Cuối cùng, cô thỏa hiệp, trước khi rời đi, chỉ nói Thái Anh hãy chờ mình, cũng không còn nhiều lời khác.
Không phải không muốn hứa hẹn, chỉ là lời hứa quá nặng, cô không cho được.
Sau khi về nước, chuyện thứ nhất Kim Trân Ni làm chính là tìm Thái Anh, biết gia đình em ấy có chuyện liền đau lòng không thôi, cô thậm chí muốn lấy tiền mấy năm nay tự tiết kiệm đưa em ấy, chỉ là sau đó trong nhà lại xuất hiện biến cố, cô không thể không trở về, muốn nhanh chóng xử lý rồi đến tìm Thái Anh, nhưng ai biết một lần xử lý chính là nửa năm.
Cũng may, hiện tại mọi chuyện đã ổn định, cô cũng có thể trở về tìm em.
Thái Anh nhìn Kim Trân Ni, cảm giác học tỷ rất quen thuộc, rồi lại có chút xa lạ, không biết làm sao, giờ phút này, cô có hơi nhớ Lạp Lệ Sa.
Thời điểm đại học, cô thật sự thấy học tỷ đặc biệt xinh đẹp, mỗi một nụ cười mỗi một cái nhăn mặt đều khiến cô ngày đêm không yên.
Hiện giờ, học tỷ vẫn rất xinh đẹp, hai cô ngồi ở nơi này, xung quanh thỉnh thoảng có ánh mắt hâm mộ trộm quay lại đây.
Thái Anh lại cảm giác... thua Lạp Lệ Sa một chút.
Hai người đều rất đẹp.
Chỉ là Lệ Sa của cô dường như có khí chất hơn một chút.
Nếu cậu ấy ngồi ở đây, những người kia dù muốn nhìn cũng không dám nhìn liên tục như vậy, khí chất của Lạp tổng có thể nhanh chóng làm đông cứng mọi thứ xung quanh, tưởng tượng khuôn mặt luôn lạnh như băng với người khác của Lạp Lệ Sa có thể vì mình mà nở rộ đỏ ửng, trong tâm Thái Anh thấy nóng hầm hập.
Kim Trân Ni cảm giác được Thái Anh phân tâm, cô hơi mỉm cười: "Thái Anh, nghe nói em muốn thu album ballad?"
Thái Anh nhìn vào đôi mắt học tỷ, đem lực chú ý quay lại: "Vâng, để ký thác một chút tình cảm nhỏ của chính mình, bên trong viết một ít... à, bài hát dành cho người em thích".
Bài hát dành cho người em thích.
Một câu này như sấm nện bên tai Kim Trân Ni, cô ngơ ngẩn nhìn Thái Anh, trong đầu trống rỗng.
Tiếp đó.
Thái Anh nói với cô cái gì, cô đều nghe không thấy, giống như bộ phim bị ấn nút tạm dừng, cô chỉ có thể thấy hình ảnh, nhìn thấy đôi môi Thái Anh từng chút từng chút nhấp nháy, thấy em ấy nói đến chuyện gì, đôi mắt bỗng cười thành vầng trăng non.
"Học tỷ? Học tỷ?"
Thái Anh nhìn ra Kim Trân Ni có gì không thích hợp, vẫy vẫy tay trước mặt cô.
Đây là trạng thái thường thấy của hai người thời đại học.
Khi đó Kim Trân Ni là chủ tịch câu lạc bộ kịch, rất nhiều chuyện cần cô suy xét quyết định, Thái Anh không có việc gì liền đến chỗ cô ăn cái kẹo lấy cái quả gì đó, thời điểm Kim Trân Ni phải suy nghĩ, Thái Anh liền đi đến quấy, cười tủm tỉm vẫy tay qua lại trước mặt cô. Cô sẽ cười bắt lấy, sau đó hai người cùng đùa giỡn thành một cục, Tố Nhu mỗi lần nhìn thấy đều cảm khái: "Hai người thật là... thể hiện tình yêu cái gì, có bản lĩnh thì ra ngoài thuê phòng xem nào".
Hiện giờ, cũng động tác như vậy, cũng một người như vậy, chỉ là tâm tư đã không thể nào giống như trước đây.
"Em đã có người mình thích rồi".
Thời điểm Kim Trân Ni nói lời này, giọng cô không kiềm chế được run rẩy, trong đôi mắt dịu dàng đều là nước.
Thái Anh sửng sốt một chút nhìn Kim Trân Ni, chậm rãi nói: "Vâng, em đã có người thương".
Hương thơm nhàn nhạt bay giữa hai người, xung quanh khách đến đi tới đi lui.
Kim Trân Ni bình tĩnh nhìn Thái Anh, Thái Anh cũng nhìn chị, không biết qua bao lâu, Kim Trân Ni cắn môi, nghiêng đầu, lau một chút nước mắt không biết đã chảy xuống từ bao giờ: "Ở bên nhau lâu chưa?"
Thái Anh nhìn nước mắt của học tỷ, trầm mặc trong chốc lát: "Không có, còn chưa xem như đã chính thức ở bên nhau, em vẫn đang theo đuổi cậu ấy".
Kim Trân Ni quay đầu nhìn Thái Anh, "Em theo đuổi cô ấy?"
Thái Anh nhớ đến Lệ Sa, tuy rằng câu tiếp theo sẽ làm người ta thương tâm, nhưng cô vẫn thấy cần phải nói: "Vâng, cậu ấy cũng thích em, chúng em muốn ở bên nhau cả đời".
Tan nát cõi lòng đại khái chính là hương vị này.
Nhưng biết lấy lý do nào để trách móc nặng nề đây?
Thời điểm trước kia không từ mà biệt, Kim Trân Ni liền nghĩ đến sẽ có ngày này, chỉ là những năm gần đây, người khiến cô bò ra vực sâu vạn trượng đột nhiên nói với cô không hề thích cô, cô vẫn sẽ khổ sở, vẫn sẽ đau lòng.
"Thái Anh, có chút lời tôi muốn nói với em".
Kim Trân Ni chậm rãi mở miệng, đôi mắt nhìn chằm chằm Thái Anh, hồng hồng khiến người trìu mến.
Nếu đây vẫn là thời đại học, học tỷ nhìn mình như vậy, Thái Anh khẳng định sẽ đau lòng muốn chết, muốn xông lên dỗ dành chị che chở chị.
Nhưng hiện giờ, học tỷ không phải học tỷ trước kia, cô cũng không còn là chính mình khi ấy.
Kim Trân Ni nhìn chằm chằm Thái Anh, chậm rãi nói: "Thái Anh, tôi thích em, từ ánh mắt đầu tiên đã thích em".
Khi đó, cô cùng các bạn đón sinh viên mới đến, Kim Trân Ni vốn đã có sắp xếp khác, muốn đuổi kịp thời gian, lịch trình đón người mới mỗi năm đều giống nhau.
Một lần ấy, liền trở thành điểm cong trong cuộc đời.
Thái Anh vĩnh viễn đều xuất hiện như vậy, lúc ấy em mặc một chiếc váy màu trắng bách hợp, lưng đeo cặp sách, một tay bám cổ mẹ, tay kia bám cổ cha: "Ai da ai da, con đã biết, hai vị phụ huynh đừng lải nhải nữa, yên tâm đi, con không phải trẻ con nữa, bạn học Thái Anh con đây lưu loát lại xinh đẹp, còn không thể làm mọi chuyện thỏa đáng sao?"
Mẹ Phác nhìn con gái nói: "Mẹ và cha con đều thấy lên đại học rồi phải hưởng thụ cuộc sống, con cũng đừng suốt ngày chỉ nhìn chằm chằm học tập, cũng nên nói chuyện yêu đương gì đó".
Kim Trân Ni lúc đấy đặc biệt khiếp sợ, lần đầu tiên cô thấy cha mẹ đưa con vào đại học ngày đầu lại dặn dò không cần học tập quá nghiêm túc, để dành tâm tư yêu đương.
Thái Anh: "Với sức hấp dẫn của con, hai người về sau phải nhọc lòng vì con có quá nhiều hoa đào đấy". Cô giơ tay lên cằm khoa tay múa chân một ký hiệu suy ngẫm, tràn đầy tự tin: "Con đi học sẽ tranh thủ mang về cho cha mẹ một anh rể hiền, tốt nghiệp sẽ tranh thủ cho hai người ôm em bé".
Kim Trân Ni:...
Thái Anh lúc ấy cười ngã trái ngã phải, thật sự chỉ có thể dùng bốn chữ "ngã trái ngã phải" để hình dung, cô nhảy nháo đến lúc đôi mắt đẹp ngẩng lên, thoáng nhìn Kim Trân Ni.
Ánh mắt song song, Thái Anh không che giấu sự mãn nhãn kinh ngạc, cô thậm chí còn dùng khuỷu tay chạm vào cha: "Cha, cha xem học tỷ kia thật đẹp".
......
Chuyện cũ không thể nhớ mãi.
Thái Anh hiển nhiên không nhớ rõ lần khen ngợi kia, trong ấn tượng của cô, lần đầu tiên gặp học tỷ vẫn là ở câu lạc bộ kịch.
Trầm mặc ngắn ngủi.
Kim Trân Ni chậm rãi nói: "Gia đình tôi tương đối phức tạp, cảm tình cha mẹ người thân đều rất mỏng manh, thậm chí có thể nói như không có huyết thống gì, mọi người chỉ liên hệ với nhau dựa vào lợi ích. Mà cha của tôi lập nghiệp năm đó cũng không dựa vào đường thẳng, tôi tuy rằng có phần tâm tư này, lại cũng không dám quá mức nói trắng ra, sợ sẽ uy hiếp đến em".
Thái Anh nghe xong, trong lòng không biết có vị gì, trách không được khi đó học tỷ nhìn mình sẽ luôn thất thần.
Cô lúc ấy còn tưởng rằng vì mình quá xinh đẹp.
Kim Trân Ni: "Tôi cho bản thân thời gian năm năm, năm năm sau, nếu tôi có thể vượt mọi chông gai giữ vững vị trí của mình, tôi liền trở về gặp em, nếu không thể... tôi sẽ không tiếp tục trì hoãn em nữa".
Kế hoạch của cô rất tốt, tràn đầy mong đợi chỉ dành cho duy nhất Thái Anh.
Thái Anh nghe xong trầm mặc hồi lâu, tay vuốt ve cái cốc, một lúc lâu sau, mới sâu kín nói: "Học tỷ, quá khứ đã qua, từ nay về sau, chúng ta vẫn là bạn, không phải sao?"
Đã qua chính là đã qua.
Hồi ức chính là hồi ức.
Kim Trân Ni chịu đựng cảm xúc, cố gắng hiện lên một tia cười: "Đúng vậy, chúng ta nói chuyện album của em đi".
Cô vẫn luyến tiếc.
Mấy năm nay ở nước ngoài, không biết có bao nhiêu người theo đuổi.
Nhưng cô chưa bao giờ động tâm.
Lấy tự tôn của cô, cô cũng kiêu ngạo, nếu là người khác nói như vậy, cô đã sớm đứng dậy không quay đầu rời đi, nhưng người trước mắt là Thái Anh, cô chỉ muốn nhìn em ấy nhiều hơn.
Cô không cam lòng.
Thái Anh tuy rằng không chuyên nghiệp, nhưng thời điểm em đưa lời ca tự viết tới, cô vẫn có chút kinh ngạc.
Hai người trò chuyện chi tiết, thương lượng quá trình thu âm, bất tri bất giác, Kim Trân Ni có cảm giác như đã về thời còn niên thiếu, khi ấy, cô sẽ luôn bắt Thái Anh đến phòng tự học lúc cuối kỳ, nếu em không ngoan ngoãn đọc sách, cuối tuần liền bị tập kích.
Kim Trân Ni là học sinh giỏi điển hình, đều sẽ chỉ ra trọng điểm cho Thái Anh, sau đó ép em ấy dù suốt đêm cũng phải học tiếp.
Dựa vào trí thông minh nho nhỏ của Thái Anh, vậy mà cũng có thể lấy được học bổng hằng năm.
Đến bây giờ, Kim Trân Ni vẫn nhớ vẻ mặt đưa đám của Thái Anh bưng ly cà phê nỉ non: "Em buồn ngủ, học tỷ, em buồn ngủ quá".
Rất nhiều lần, Thái Anh gối đầu lên chân Kim Trân Ni ngủ, vốn dĩ muốn gọi em tỉnh, rốt cuộc vẫn không đành lòng, Kim Trân Ni liền trộm dùng tay miêu tả hình dáng trên khuôn mặt Thái Anh.
Khi ấy tốt đẹp biết bao.
Trong mắt Kim Trân Ni là một mảnh ẩm ướt, cô nhìn chằm chằm Thái Anh, đột nhiên tâm sinh ghen ghét, ghen ghét người con gái khiến Thái Anh mê luyến theo đuổi muốn ở bên cả đời, cô muốn nhìn xem người đó rốt cuộc là thần thánh phương nào.
Hai người hàn huyên hai tiếng, bên ngoài tí tách mưa rơi.
Vừa lúc Lạp Lệ Sa gọi điện đến, "Nói chuyện xong rồi sao?"
Thái Anh cầm di động, biểu tình trở nên ngọt ngào, đầu lưỡi uốn lên: "Meo, trời mưa, tối nay mình ăn lẩu được không?"
Kim Trân Ni rũ đầu.
Đối thoại đơn giản, cô biết hai người đã ở chung.
Lạp Lệ Sa đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn màn mưa bên ngoài, trên mặt nở nụ cười: "Ừ, mình đến đón cậu".
Thái Anh vừa nghe lời này, lông tơ đều dựng lên.
Không phải cô cố ý giấu giếm Lạp Lệ Sa, chỉ là... sợ hãi theo bản năng.
Cô quá hiểu Lệ Sa.
Biết cậu ấy tuy rằng luôn không nói gì, nhưng trong nội tâm rất để ý vị mối tình đầu hay đối tượng thầm mến này của mình, cũng chính là Hoàng Hậu duy nhất.
Ngày thường ăn vặt bằng giấm ghen ghét nho nhỏ gì đó đều chỉ là gia vị, nếu thật sự chuyện bé xé ra to, gây thương tổn trong tình cảm là cực kỳ không hề tốt đẹp.
Thái Anh ngừng một chút, "Không cần, ra ngoài dính mưa thì làm sao bây giờ, vẫn là để mình về Sa Phong tìm cậu đi, vừa lúc mua bánh tart trứng để chị Yên mang về cho Nữu Nữu".
Lạp Lệ Sa cảm giác như có gì không ổn, giác quan thứ sáu của phụ nữ đôi khi chuẩn xác đến huyền học cũng không thể giải thích, cô nhàn nhạt: "Không được trì hoãn, gửi địa chỉ cho mình".
"Bang" một tiếng, điện thoại bị cắt đứt.
Lạp tổng luôn quyết đoán như vậy.
Thái Anh nắm di động rùng mình một cái, Kim Trân Ni nhìn chằm chằm vào đôi mắt cô hỏi: "Cô ấy muốn đến đón em sao?"
......
Thái Anh không thể tưởng tượng nhìn Kim Trân Ni, cái gì... tình huống gì đây? Cô còn chưa nói gì, trò chuyện cùng Lạp Lệ Sa cũng rất bình thường... Hai người này bằng cách nào đó đều đã biết gì rồi.
"Đinh" một chút, điện thoại rung lên.
Thái Anh cúi đầu liền thấy.
Hôm nay vẫn là bé Nặc Ba cục cưng tổng giám đốc chân dài cao mét 8 gửi Wechat, chỉ có ba chữ --- Phác Thái Anh.
Tên đầy đủ đều bị gọi ra.
Thái Anh hoảng sợ, nhanh chóng gửi định vị, cô đều biết nếu vẫn không gửi, Lệ Sa khẳng định sẽ tức giận.
"Em rất sợ cô ấy".
Kim Trân Ni nhìn đôi mắt Thái Anh, Thái Anh còn chưa kịp nói gì, Kim Trân Ni đã đưa bánh tart trứng vừa mới lấy ở quầy: "Cho em".
Thái Anh cầm bánh, có chút cảm động, muốn nói gì đấy, lại không biết phải nói gì.
Học tỷ tuy rằng rất ưu tú, mấy năm nay, cách nói chuyện càng trở nên thành thục mê người.
Người bình thường đều sẽ nhịn không được đắm chìm trong đó, nhưng Thái Anh đều nghĩ kỹ rồi, sau khi về nhà sẽ lấy cớ với Lạp Lệ Sa, nói với cậu ấy muốn đổi người liên hệ.
Như vậy cũng tốt.
Giấc mộng thời niên thiếu, Thái Anh sẽ luôn nhớ, không phải liên quan đến tình cảm gì, chỉ là sẽ luôn cất xuống nơi sâu nhất đáy lòng một phần mối tình đầu cùng thầm mến cố chấp này.
Hiện giờ, gặp được học tỷ, chị ấy vẫn xinh đẹp như vậy, thậm chí càng có sức hấp dẫn hơn.
Nhưng một chút tiếc nuối của Thái Anh cũng theo đó được lấp đầy, như dấu chấm câu cho đoạn tình cảm không bệnh mà chết kia.
Cô không thể tổn thương Lệ Sa, một phân một hào cũng không thể.
Lệ Sa đã vì cô mà trả giá quá nhiều, cả đời này, cô đã sớm hãm sâu.
Hơn nữa Thái Anh hiểu Lạp Lệ Sa, đừng nhìn cậu ấy sấm rền gió cuốn ở sự nghiệp, tựa như không gì có thể thương tổn như vậy, nhưng đối với chuyện tình cảm, Lạp Lệ Sa lại ngây thơ đơn giản, có lẽ, một ánh mắt lơ đãng, một câu không để ý sẽ làm cậu ấy suy nghĩ rất nhiều, sẽ rối rắm thương tâm thật lâu.
Vết thương trên người Lạp Lệ Sa, cô còn chưa kịp vuốt phẳng, sao có thể điền thêm một vết sẹo khác lên?
Kim Trân Ni nhìn màn mưa tinh tế giống như những sợi chỉ bạc đang buông xuống ngoài cửa sổ, sâu kín nói: "Thứ bảy này là kỷ niệm sáu mươi năm ngày thành lập trường, em có đến không?"
Thái Anh là người trọng tình cảm, lần kỷ niệm thành lập trường này không chỉ học tỷ, những người khác cũng đã nói qua với cô, cô vốn tính toán muốn đi, nhưng nếu học tỷ cũng đến...
"Thái Anh, đừng như vậy".
Kim Trân Ni nhìn đôi mắt Thái Anh, trong tươi cười hiện lên chua xót: "Không cần trốn tránh tôi như vậy, tôi chỉ muốn biết em có đến được không, nếu em đã yêu người khác, tôi sẽ không làm em khó xử". Trong mắt cô mờ mịt ánh nước: "Tôi chỉ là... "
Cô chỉ là có chút không cam lòng, có chút không buông được.
Lời kế tiếp, học tỷ không nói ra, Thái Anh cũng không hỏi.
Nói thật, cô không phải người biết xử lý chuyện cảm tình, nhưng Thái Anh biết, cô không thể làm Lạp Lệ Sa đau lòng.
Xe của Lạp tổng đến rất nhanh, Lý Yên đỗ xe xong, nhìn ra bên ngoài: "Mưa hơi lớn, nếu không để tôi xuống gọi Thái Anh".
Cô hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, Lạp tổng cũng không nói, chỉ bảo cô đến đón Thái Anh, Thái Anh có mua bánh tart trứng cho Nữu Nữu.
Tay Lạp Lệ Sa đặt ở trên đùi, lắc đầu nhìn ngoài cửa sổ: "Không cần, để tôi xuống. Đúng rồi, chị Yên, chị đã hỏi chuyện tôi nhờ chưa?"
Lý Yên gật đầu: "Đã hỏi được, tôi vừa gọi cho Nam Dương bên kia, đúng là trùng hợp, Kim tổng trước kia thật sự học cùng đại học với Thái Anh".
Lạp Lệ Sa nghe xong trầm mặc một lát, nhìn Lý Yên: "Tên là Kim Trân Ni?"
Lý Yên lắp bắp kinh hãi, "Đúng vậy".
Cô muốn hỏi Lạp Lệ Sa vì sao lại biết được.
Chính là Lạp Lệ Sa lại quay đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc mặt tuyệt đối không vui.
Lý Yên đoán không ra cảm xúc của Lạp Lệ Sa, nhưng mẫn cảm thấy cô dường như không vui vẻ gì, cũng không dám nhiều lời.
Một lát sau.
Lạp Lệ Sa: "Đưa ô cho tôi".
Cô muốn đích thân đón Thái Anh, vừa lúc gặp vị chính cung này một lần, thưởng thức một chút ánh mắt trước đây của Thái Anh, nhìn xem rốt cuộc người đẹp thế nào có thể làm cậu ấy nhớ mãi không quên lâu như vậy.
Mưa phùn mông lung, trời đất phảng phất như đều bị sương khói bao phủ. Lạp Lệ Sa bước đi trong mưa, cô vừa cúp điện thoại của Thái Anh liền đi, một thân âu phục cũng chưa kịp đổi.
Người xung quanh liên tục quay đầu.
Mưa phùn, người đẹp, như sương như họa.
Lạp Lệ Sa vốn dĩ đã cao, lúc này dẫm lên giày cao gót mười phân, làn da dưới bộ âu phục màu đen làm phụ trợ càng hiện lên trắng nõn, khớp xương rõ ràng trên bàn tay, con ngươi như mực ẩn dưới tán ô, chỉ có thể thấy đôi môi đỏ hơi mỏng. Cô yên lặng đi đến, người xung quanh tự giác nhường đường, khí tràng nghiêng thành.
Ở công việc, Lạp Lệ Sa luôn chọn màu son tươi sắc.
Cứ vậy, vừa nhìn liền thấy thật giống như người từ trong tranh bước ra.
Lạp Lệ Sa không trực tiếp đi vào, Thái Anh cùng học tỷ chọn vị trí cạnh cửa sổ, cô đứng ở kia yên lặng nhìn Phác Thái Anh.
Giờ phút này đây.
Thái Anh không nói gì, cô chỉ cúi đầu bấm di động, sốt ruột chờ Lạp Lệ Sa đến, nhìn mưa rơi xuống càng lớn, sợ cậu ấy bị ướt đến cảm thì sao bây giờ. Còn nghĩ hay mình cáo biệt về trước, nhưng cô hiểu Lạp Lệ Sa, cứ chạy về như vậy, cậu ấy sẽ giận.
Mà Kim Trân Ni luôn nhìn chằm chằm Thái Anh, nhìn không chớp mắt.
Hai người không nói gì.
Thái Anh còn ở kia không ngừng gửi tin nhắn cho Lệ Sa, căn bản không nhìn ra ngoài, vẫn là Kim Trân Ni thấy có người đang nhìn hai cô trước, cô dừng một chút, xoay người nhìn Lạp Lệ Sa.
Lần này, hai vị hậu cung của Thái Anh, một người trước Quý Phi nay Hoàng Hậu, một người trước Hoàng Hậu hiện lãnh cung, đang đối mặt với nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com