Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 13 Nhiều quá không vui

Có Trương má má ở đây, Khương Sáp Kỳ trái lại thực sự quy củ dạy Phác Thái Anh học chữ, tiện thể cầm kỳ thư họa đều dạy một chút, vì vậy thời gian của Phác Thái Anh liền bị sắp xếp rất dày. Đọc sách viết chữ, cầm kỳ thư họa, Phác Thái Anh cảm thấy bản thân nghĩ quá đơn giản rồi, dĩ nhiên không một thứ nào không khó, nhưng lúc trước là nàng yêu cầu học, hiện tại muốn đổi ý đều không còn kịp rồi, Phác Thái Anh chỉ có thể cắn răng kiên trì. Vì vậy, trong lòng đối với phu nhân, ngũ phu nhân các mặt đều sẽ sùng bái thêm một chút.

Trương má má chăm chú nhìn, khiến Khương Sáp Kỳ cảm giác cũng không dễ dàng, nàng cảm thấy đôi mắt độc ác của Trương má má kia thỉnh thoảng lại nhìn chằm chằm nàng, giống như độc xà nhìn chằm chằm con ếch, tủy thời mà động, nàng có chút mất kiểm soát sẽ liền chồm đến cắn nàng hai cái, so với ma ma bức lương vì xướng trong lâu năm đó thoạt nhìn đều phải hung ác độc địa hơn, đến nỗi đứng đắn vốn còn lại không nhiều lắm trong nội tâm của nàng cũng phải thoáng chốc trổi dậy.

Dưới sự áp bách tinh thần này, cảm giác mệt chết đi được, tuy rằng Phác Thái Anh không tính toán quá ngốc, tư chất cũng không tốt đi chỗ nào, bất quá trái lại rất chịu khó. Cần cù bù khuyết điểm không phải không có đạo lý, thật ra tư chất thông thường nhưng chịu nỗ lực như Phác Thái Anh trái lại là học trò tốt, cầm kỳ thư họa đều học, dưới tình huống tư chất bình thường, đều chỉ có thể học một chút da lông, người học mệt mỏi không nói, cho dù là người dạy cũng mệt mỏi, nghĩ đến bản thân lúc trước nói bốc nói phét, Khương Sáp Kỳ tâm muốn chết đều có rồi.

Thật ra Khương Sáp Kỳ không hiểu Phác Thái Anh khổ cực học những thứ này để làm gì, ra dáng học một chút là tốt rồi, thật ra Mị phu nhân chỉ cần dùng mị sắc trên dưới công phu, đừng nói là Hầu gia, cho dù là phu nhân đều có thể dễ như trở bàn tay. Mấy ngày này ở chung, Khương Sáp Kỳ càng cảm thấy nàng quả nhiên không nhìn lầm, Phác Thái Anh là thiên phú dị bẩm, mị thái thiên thành, chỉ là còn không hiểu phải thế nào vận dụng mới vừa đúng, hoàn toàn lãng phí hảo tư chất. Nếu như để nàng dạy dỗ một phen, nhất định có thể trở thành yêu nghiệt khuynh quốc còn hơn nàng năm đó một khoảng xa. Tư chất này hoàn toàn là ông trời đặc biệt ban cho, ở lại hầu phủ, tựa hồ ủy khuất một chút, bất quá nàng trái lại là một hài tử đơn thuần không có tâm cơ, đứng ở hầu phủ này ngược lại cũng không tính toán quá kém. Khương Sáp Kỳ thật ra rất muốn câu dẫn Phác Thái Anh, sau đó để nàng đi câu dẫn phu nhân, nhìn xem trái tim lãnh ngạnh như băng của phu nhân có thể bị họa thủy này làm tan chảy hay không, ngẫm lại, Khương Sáp Kỳ đều cảm thấy thú vị, dĩ nhiên nàng cũng chỉ có thể suy nghĩ, không may là phu nhân đã sớm coi trọng người ta rồi, chờ sau này để tự phu nhân đến dạy.

"Thái Anh, ngươi cảm thấy phu nhân thế nào?" Khương Sáp Kỳ cảm thấy Phác Thái Anh ngay cả tên đều rất hay, Thái Anh gọi ra rất thân thiết, rất ái muội. Khương Sáp Kỳ thừa cơ Trương má má đi ra ngoài, muốn cùng Mị phu nhân hảo hảo trò chuyện. Tuy rằng nha đầu này bản thân hưởng dụng không nổi, nhưng thừa cơ ăn bớt và vân vân, Khương Sáp Kỳ cũng rất thích.

Phác Thái Anh không tự giác giật lại khoảng cách với thân thể càng dựa vào càng gần của Khương Sáp Kỳ, ngũ phu nhân thích nữ sắc, bản thân tránh xa một chút vẫn luôn không sai, hơn nữa hương trên người phu nhân quá nồng rồi, tuy rằng không khó ngửi, nhưng Phác Thái Anh ngửi không quen, nàng cảm thấy vẫn là mùi hương trên người phu nhân dễ ngửi hơn, hương vị kia cũng một loại giống như thái độ làm người của nàng, đạm nhạt thanh lãnh. Hơn nữa nàng không quá thích ngữ khí ngũ phu nhân gọi tên của bản thân, vẫn luôn cảm thấy quái rợn người, quá buồn nôn, quá không được tự nhiên. Nhưng nhân gia hiện tại rốt cuộc là lão sư của nàng, Phác Thái Anh đối với Khương Sáp Kỳ lãnh đạm cùng bất mãn cũng chỉ có thể giấu ở trong lòng.

"Phu nhân rất tốt." Phác Thái Anh phát ra từ nội tâm làm cảm nhận như vậy.

"Ha ha, nàng đối với ngươi trái lại rất tốt, đối với người khác cũng không tốt như vậy." Khương Sáp Kỳ âm dương quái khí nói.

"Có lẽ là do ta đang mang thai hài tử." Phác Thái Anh cũng không cảm thấy bản thân có cái gì đặc biệt khiến phu nhân đối tốt với nàng.

"Bản thân sinh không được trứng, đem trứng của người khác xem như bảo bối rồi." Khương Sáp Kỳ có chút ác ý nói.

"Ngươi nói như vậy là bất kính với phu nhân, không nên." Phác Thái Anh khẽ nhíu mày, lời này của ngũ phu nhân, nàng không thích nghe.

"Ngươi trái lại rất che chở nàng, nàng thật biết hồ lộng nhân tâm, ngày sau nàng sẽ ôm đi hài tử của ngươi." Khương Sáp Kỳ đối với ngữ khí nghiêm túc giáo huấn của Phác Thái Anh không chút để tâm.

"Đó vốn dĩ là phải như vậy." Đừng nói là nàng, cho dù là phu nhân khác mang thai không phải đều sẽ có kết quả như vậy sao, việc này sao có thể trách phu nhân, ai bảo các nàng là thiếp, phu nhân là thê.

"Sợ là sợ đến lúc đó nàng sẽ bỏ mẹ giữ con, nếu là ta, ta sẽ làm như vậy." Khương Sáp Kỳ tiếp tục chia rẽ.

"Phu nhân không phải là người như thế." Phác Thái Anh lên tiếng, biểu tình kiên định nói.

"Quả nhiên là nữ nhi nhà đồ tể, thực sự là đơn thuần đến khả ái, cũng không biết ngươi đối với phu nhân từ đâu có tự tin như vậy." Bất quá Khương Sáp Kỳ nghĩ lại, phu nhân có lẽ cũng sẽ cảm thấy khả ái, nên bảo hộ như sủng vật của nàng, nuôi dưỡng để chơi đùa cũng không có gì không tốt. Hơn nữa phu nhân từ trước đến nay cũng không chú ý chuyện phải nuôi một đám phế vật biết nghe lời, bản thân là một trong số đó. Thật ra trong lòng Khương Sáp Kỳ đối với Lạp Lệ Sa ngược lại cũng không phải thật sự là chán ghét, chỉ là trong mắt người kia từ trước đến nay không nhìn thấy những kẻ bề dưới như các nàng, bị khinh thị không nhìn đến, trong lòng có chút bất mãn.

Phác Thái Anh lần thứ hai tránh né ngũ phu nhân muốn sờ mặt mình, khiến Khương Sáp Kỳ đưa tay sờ vào khoảng không.

"Ngươi chán ghét ta? Khinh thường ta là xuất thân phong trần nữ tử?" Lúc Khương Sáp Kỳ hỏi câu này, tỏ vẻ bị tổn thương, tuy rằng nàng sẽ không động tâm tư gì đối với Phác Thái Anh, nhưng bị tránh né như vậy, cũng sẽ kích thích tâm lý phản nghịch của nàng.

"Ta không chán ghét ngươi, cũng không có ý tứ ghét bỏ ngươi, nghe nói ngươi thích nữ tử, ta cảm thấy hẳn là nên tránh hiềm nghi." Nói thật ra, nàng thật sự không chán ghét ngũ phu nhân, cũng không ghét bỏ xuất thân ngũ phu nhân, dù sao thì nếu có thể lựa chọn, không ai sẽ nguyện ý có xuất thân như vậy.

Khương Sáp Kỳ trong mắt Phác Thái Anh không nhìn thấy sự khinh thị quen thuộc, trong lòng có chút vui vẻ, tuy nói mấy năm nay đã luyện ra một thân đồng da thiết cốt, nhưng ánh mắt khinh thị của thế nhân, hoặc nhiều hoặc ít vẫn có chút ảnh hưởng.

"Tránh hiềm nghi, không phải là ngươi cũng thích nữ tử nên mới cần tránh hiềm nghi đó chứ, nếu là nữ tử bình thường thì chỉ cho đó là nữ hài tử thân cận nhau mà thôi." Khương Sáp Kỳ vừa cười vừa nói.

"Ta mới không thích nữ tử." Phác Thái Anh hổn hển phản bác.

"Ngươi là hiện tại không thích nữ tử, sau này thì không thể dám chắc." Khương Sáp Kỳ tiếp tục nói, nàng cảm thấy trêu đùa Phác Thái Anh thực sự thú vị, gương mặt tức giận đến đỏ bừng xinh đẹp tựa như hoa mẫu đơn.

"Sẽ không!" Phác Thái Anh không khỏi đề cao âm lượng nhấn mạnh một lần nữa.

"Sẽ không sẽ không, phản ứng mạnh như vậy làm gì?" Khương Sáp Kỳ buồn cười hỏi ngược lại.

Phác Thái Anh nhất thời không gì để nói, nàng cũng không hiểu vì sao bản thân lại phản ứng mạnh như vậy.

"Ngươi thích Hầu gia?" Khương Sáp Kỳ tiếp tục hỏi.

Phác Thái Anh lắc đầu, nàng cảm thấy nếu như phu nhân biết nàng để ngũ phu nhân biết việc này có lẽ lại sẽ nói nàng ngu ngốc, nhưng nàng cảm thấy ngũ phu nhân nếu đã thích nữ tử, nói chuyện này ra hẳn là cũng không ảnh hưởng.

"Hắn là phu quân của ngươi, nam tử duy nhất đời này ngươi có thể thích, ngươi không thích hắn, đời này của ngươi phải là thế nào đây?" Khương Sáp Kỳ hỏi.

Phác Thái Anh lắc đầu, nàng cũng không biết, nhưng rất nhiều người trước khi thành thân ngay cả nhìn thấy cũng chưa từng thấy qua, sau khi thành thân cũng không nhất định phải thích đối phương, không phải bọn họ cũng đã qua cả đời đó sao.

"Cho nên ở hậu viện tìm một nữ tử để thích mới là thượng sách, dù sao thì Hầu gia cùng phu nhân đều là ngầm đồng ý." Khương Sáp Kỳ hận không thể đem tất cả nữ tử thiên hạ đều bẻ thành thích nữ tử.

"Ngươi đều là nói như vậy với nữ tử ngươi thích sao? Nhưng ta cảm thấy, một người thích một người là tốt rồi, nhiều quá, luôn luôn sẽ có người không vui." Phác Thái Anh nghiêm túc mà nói.

Khương Sáp Kỳ nhất thời không có gì để nói, nàng bị Phác Thái Anh thuyết giáo sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com