Chương 9 Sờ bụng
Phu nhân cùng tưởng tượng của nàng quả nhiên là có chút bất đồng, phu nhân thân thiết như vậy ngược lại khiến Phác Thái Anh có chút không thích ứng, trong lòng nàng xem phu nhân như trăng sáng treo trên cao, khó có thể đến gần, lúc này người đó lại chủ động đến gần nàng, bảo Phác Thái Anh làm sao không thấy lạ đây? Sờ bụng, cũng chỉ có người thân mật hoặc là quen thuộc mới có thể làm đi, phu nhân lần trước còn nói các nàng chỉ gặp mặt ba lần, thêm lần này bất quá cũng chỉ bốn lần mà thôi, quan trọng nhất là bụng nàng thật sự còn không to lên, thực sự không có gì để sờ, phu nhân sờ phải cái bụng bình thường sẽ thất vọng đi.
"Phu nhân...." Phác Thái Anh đang phân vân giữa cự tuyệt và thuận theo.
Vốn dĩ Lạp Lệ Sa cũng là hứng khởi thuận miệng nói một chút, nhưng thấy Phác Thái Anh khó xử như vậy, liền trở nên nghiêm túc, bất quá sờ bụng một chút mà thôi lẽ nào kiêu ngạo đến ngay cả nàng sờ cũng không được. Thiên hạ ai chẳng biết Công Chúa quận chúa Lạp thị mỗi người đều ngang ngược, dưỡng nam sủng, thôi chồng, thông đồng hòa thượng, thông đồng có phụ chi phu, Lạp Lệ Sa ở trong số đó vẫn bình thường xem như không sai rồi, nhưng dù vậy, bản chất vẫn lộ ra vài phần bá đạo cùng ngang ngược không nói đạo lý của huyết mạch Lạp thị.
"Ta không sờ được?" Lạp Lệ Sa nhướng mi hỏi ngược.
"Sờ được." Phác Thái Anh xương cốt lập tức mềm nhẹ thái độ, phu nhân nhướng mi hỏi ngược ngữ khí còn lộ ra vài phần cảm giác áp bách, nàng nào dám làm cho phu nhân không hài lòng.
Phác Thái Anh chỉ đành thuận thế nằm trên ghế dài bên cạnh, để phu nhân thuận tiện sờ bụng.
Lạp Lệ Sa nhìn thấy Phác Thái Anh nằm xuống giống như thân thể nhuyễn ra, giở tay nhấc chân mị ý đỡ không được, quả nhiên là trời sinh mị cốt, cho dù là trong cung, Lạp Lệ Sa cũng không nhìn thấy nữ nhân mị hơn so với Phác Thái Anh. Phác Thái Anh dung mạo trái lại phải làm thiếp người tôn quý nhất thiên hạ, gả cho hầu phủ quả nhiên là có chút ủy khuất rồi, bất quá với tâm địa của nàng cũng không hẳn thích hợp sinh tồn ở hầu phủ, vào trong cung sợ là bị người gặm đến xương cốt cũng không còn.
Lúc Lạp Lệ Sa đến gần thân thể Phác Thái Anh, ngửi thấy một cổ hương thơm nhàn nhạt, cổ hương vị này khiến nàng yêu thích, so với long đản hương trong phòng nàng còn dễ ngửi hơn một chút. Trong ngũ cảm của Lạp Lệ Sa, khứu giác là mẫn cảm nhất, nàng có sở thích ngửi hương, cho nên đốt long đản hương trong phòng, trong viện trồng bạch ngọc lan.
"Ngươi huân loại hương liệu gì?" Lạp Lệ Sa hỏi, nàng thích hương, cho nên thích thu thập rất nhiều hương liệu, cũng thích lén lút chuẩn bị hương liệu, cho nên hỏi Phác Thái Anh lai lịch của hương liệu này, quay về sẽ tự mình điều chế ra một phần.
"Ta vẫn chưa huân hương a!" Phác Thái Anh cảm thấy huân hương đó là thói quen của tiểu thư, phu nhân, nàng làm đồ tể nữ nhi, dĩ nhiên sẽ không làm việc văn nhã hơn nữa ý vị việc như vậy, hương liệu thấp kém mua được nhưng lại cũng không dễ ngửi chút nào, hương liệu tốt, giá xa xỉ, nhà nàng thế nào mua nổi đây?
"Không huân hương, cũng không mang túi hương, vậy chẳng phải là mùi thơm của cơ thể sao?" Lạp Lệ Sa liền đến gần hơn nữa, ngửi ngửi thân thể Phác Thái Anh.
Phác Thái Anh bị phu nhân dán gần như vậy khiến cho trên mặt có chút nóng rát, không tự giác lui vào bên trong, chỉ sợ phu nhân ở trên người nàng ngửi ra mùi lạ gì đó, nàng cảm thấy trên người mỗi người đều có vị đạo đặc biệt, cũng chính là phu nhân hiện tại ngửi đó là mùi hương của nàng, khiến Phác Thái Anh xấu hổ đến muốn tìm một cái khe để chui vào. Trong lòng cũng có chút oán giận phu nhân, phu nhân thật đúng là tùy tâm sở dục, cũng không cố kỵ người khác một chút.
Phác Thái Anh thật không nghĩ sai, Lạp Lệ Sa xác thực là người tùy tâm sở dục, sau khi nàng xác định mùi hương kia xác thực đến từ cơ thể Phác Thái Anh, mũi mới từ trên người Phác Thái Anh rời đi. Trước đây nghe nói, có người trời sinh ngậm hương, xem ra không giả.
"So với hoa hoa giải ngữ, so với ngọc ngọc sinh hương, những lời này trái lại thích hợp với ngươi." Lạp Lệ Sa chỉ cảm thấy ông trời rốt cuộc hậu đãi Phác Thái Anh, xinh đẹp, người có mị hương, có thể sinh đẻ, tất cả những gì nữ nhân lưu ý, đều để nàng chiếm hết, khiến Lạp Lệ Sa đều cảm thấy có chút đố kỵ rồi.
Phác Thái Anh ngược lại không cảm thấy hài lòng, chỉ cảm thấy quẫn bách, trong lòng thầm nghĩ phu nhân hoặc là lập tức sờ bụng, hoặc là lập tức xong việc đi.
"Phu nhân người còn sờ bụng không?" Phác Thái Anh nhẹ giọng hỏi.
"Dĩ nhiên." Lạp Lệ Sa mới thu hồi tâm tư đố kỵ Phác Thái Anh, Phác Thái Anh luôn luôn có một điểm không bằng nàng, đó chính là sinh ra không bằng nàng, làm thiếp nhà nàng, nhân sinh của nàng chính là bị nàng nắm trong tay, nghĩ đến đó, nàng có chút đắc ý. Bất quá, Lạp Lệ Sa lập tức đè xuống đắc ý trong lòng, có chút chẳng đáng khi bản thân sinh cách nghĩ bỉ ổi âm u như vậy.
Lạp Lệ Sa đưa tay, phủ trên bụng Phác Thái Anh, chỉ cảm thấy bụng nàng xác thực vẫn bằng phẳng, một chút cũng không như là có thai, vòng eo vẫn tinh tế, trái lại rất mềm mại.
Mà ngay cả muội muội cũng không từng thân cận với nàng như vậy, bị sờ bụng trong lòng Phác Thái Anh luôn có vài phần xấu hổ. Quần áo mùa hè vốn dĩ đã mỏng, đặc biệt sau khi nàng có thai, càng sợ nóng, vật liệu may mặc cũng là loại rất mỏng, còn có thể cảm giác được tay phu nhân hơi lạnh. Mùa hè, tay phu nhân vẫn lạnh như vậy, xem ra thân thể phu nhân xác thực không được tốt, Phác Thái Anh thầm nghĩ.
Lạp Lệ Sa sờ soạng vài cái liền thu tay lại, thai nhi quả thực vẫn chưa lớn lên, xem ra vẫn nên để Phác Thái Anh ăn nhiều một chút.
Phác Thái Anh nhìn thấy phu nhân thu hồi tay rồi, trong lòng liền thở dài một hơi, vừa rồi nàng vẫn luôn cảm thấy có chút khẩn trương.
"Thiếu cái gì, cần cái gì, cứ nói cùng quản sự, thức ăn nên ăn nhiều một chút, bụng mới có thể to lên." Lạp Lệ Sa đứng dậy căn dặn Phác Thái Anh.
"Ân." Tuy rằng cái gì cũng không thiếu, nhưng Phác Thái Anh vẫn đáp lại, nàng nghĩ từ chối ý tốt của phu nhân thì không hay.
"Ăn nhiều một chút, lần sau lúc sờ, hẳn là sẽ lớn hơn một chút." Lạp Lệ Sa nghe nói lúc bụng lớn, khi sờ vào có thể cảm giác được động tĩnh của thai nhi, nàng muốn thử xem.
A? Phác Thái Anh cả kinh, nàng không nghĩ tới phu nhân lần sau còn muốn sờ, không, có thể là còn nhiều lần sau, nghĩ đến đó Phác Thái Anh lại cảm thấy quẫn bách.
Sau đó, phu nhân liền quay về chủ ốc của nàng.
Vừa rồi vẫn có một người ẩn hình, Trụ Hiện, sau khi phu nhân rời khỏi mới có cảm giác tồn tại. Trụ Hiện vào phủ lâu như vậy, số lần gặp qua phu nhân cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, nhưng trong ấn tượng của nàng phu nhân tuyệt đối không phải như vậy, ấn tượng của nàng đối với phu nhân đại khái cùng Phác Thái Anh không sai biệt lắm, cao cao tại thượng đến làm cho người khác không dám thân cận, thân thiết đối với Mị phu nhân như vậy, khiến Trụ Hiện có chút ngoài ý muốn, trong lòng lần thứ hai tin chắc Mị phu nhân nhà nàng mệnh xác thực không sai, hoài thai hài tử đầu tiên của Hầu gia phủ, có thể được phu nhân hậu đãi, hậu đãi đến độ có chút giống khuê mật. Sờ bụng, người ở bên ngoài thoạt nhìn đúng là rất thân mật.
Phác Thái Anh nhìn thấy phu nhân rời đi, liền một tay nâng thân thể, tư thế mị thái mười phần, Trụ Hiện cảm thấy Mị phu nhân nhà nàng đều có một chút giống như hồ ly tinh rồi, thực sự là câu người. Điểm chết người là Mị phu nhân nhà nàng từ trước đối với mị thái của bản thân đều là hồn nhiên không biết, mỹ nhân nhìn đều sẽ cảm thấy cảnh đẹp ý vui, trong nháy mắt Trụ Hiện có thể lý giải ngũ phu nhân vì sao yêu thích nữ sắc rồi, nhưng sau một khắc nàng vì suy nghĩ đó mà muốn tát bản thân một cái.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com