nước ép xoài
- Em có biết khi nào là ngày buồn nhất không?
- Là ngày mà ngay cả màu nắng cũng chẳng còn trong mắt em.
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _
1
Đông đến, mang theo tiết trời buốt da buốt thịt.
Park Chaeyoung cuộn người bên bếp sưởi, hay tay cứ run run trong chiếc găng ấm.
Xuân về, nắng ấm len lỏi qua những ngọn cây, dừng lại trên khuôn mặt cùng nụ cười tươi rói của em.
- Nước ép xoài, nước ép xoài!
Chaeyoung tung tăng rải bước ( rải cả những niềm vui mùa hoa nở nữa! ) trên con đường vươn vấn chút hơi lạnh mùa đông với những chiếc lá xơ xác của mùa thu.
Bỗng...
Thoắt cái, chai nước ép đã nằm im trên tay của người đáng ghét đó.
- Ngon thì bắt lấy này!
- Ơ... trả cho tớ!!
Trong miệng chỉ còn vài từ hụt hẫng.
Chaeyoung nhón chân, với lấy thứ đang nằm chĩnh chệ trên tay người khác.
Lúc này, chỉ hận sao không thể đánh một cái.
- Lại đây.
Lắc lắc chiếc tay trên chai.
Em bĩu môi:
- Hừ, cứ giữ lấy mà uống.
- Thôi trả cho mày này, Lalisa đây chẳng cần, tao mua cả thùng còn được, ngốc.
Chaeyoung phồng má.
Nàng không chịu nổi muốn thơm vào má em một cái, nhưng vì giữ giá nên thôi vậy, sau này còn thơm được dài dài...
Nhỉ?
- - - - - - - - - - - - - - - - - -
mực.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com