Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

NGOẠI TRUYỆN 1 - NIỀM TỰ HÀO CỦA CÔ MANOBAN




Lại càng nhớ, câu trả của cô bé đã khiến cho tất cả lúc đó rơi vào sững sờ.

"Vì anh không đẹp bằng cô ta."

Lisa không còn nhớ rõ bản thân lúc đó cảm giác những gì. Chỉ biết ý thức lúc đó không ngừng vùi dập xuống hai từ: hy vọng.

Song, xem ra... đã không thành công.

Mặc cho thằng đàn ông lồng lên tức giận, bảo rằng nhất định sẽ không buông tha cô, cô bé bình thản rời đi. Lisa cũng đứng dậy, nhưng không phải để đuổi theo cô bé.

Đặt một ngân phiếu trước mặt gã đàn ông kia, Lalisa Manoban chỉ lạnh lùng bật ra mấy chữ:

"Đừng phiền cô ta nữa."

Cũng kể từ đó, những người đàn ông Chaeyoung đã từng bỏ rơi, không còn thấy họ chạy theo van cầu cô nữa.

Cũng từ ngày đó, Chaeyoung ngạc nhiên vô cùng khi phát hiện ra, mình đã được nhận vào BP – một ngôi trường danh giá, nổi tiếng với lời đồn là vương quốc của hắc đạo Manoban gia.

Vậy mà vương quốc đó, đã cư nhiên để một cô gái từ bạch đạo ngang nhiên len vào.

Cái ngày đầu tiên cô bé đỏm dáng với giọng nói đã bám theo Lisa suốt bốn năm dài dẵng đứng trước mặt mình, không chút chần chừ thốt lên năm chữ: "Chúng ta yêu nhau đi."

Lalisa Manoban đã bất giác mỉm cười.

* * *

Haizz... ký ức về quá khứ liệt kê dài hơn chục đoạn, song lướt qua đầu của thân chủ lúc đó, quá lắm là một vài giây mà thôi.

Nên... chúng ta lại quay trở về với chương trình trực tiếp vô cùng... bứng động của Da Costa nhé. Hồi tưởng lan man như vậy, sẽ không tránh khỏi việc các bạn không nhớ khởi sự của các việc dân tình "ù ù cạc cạc" là từ đâu ra, âu cũng là lỗi của người kể chuyện mà ra. Haizz...

Vốn là...

Tóm tắt lại...

Thôi, nếu không nhớ, xin mời các bạn rê chuột lên đọc lại.

Còn chương trình trực tuyến của chúng ta thì vẫn nên tiếp diễn với cái miệng há hốc của người dẫn chương trình, đôi mắt mở to của phóng viên và ngay cả cái chảo trên tay các bà nội trợ đang theo dõi cũng đột nhiên đánh một cái "choang" lên sàn.

"Tôi hài lòng vì vẻ ngoài ưu tú của mình."

!!!

Người đàn ông dẫn chương trình chợt cười to, tay còn vỗ vai kẻ mình phỏng vấn một cách hòa nhã, sau đó tiếng cười tắt dần khi nhận ra vẻ mặt của ngài chủ tịch đây không hề biến sắc, chứng tỏ một điều:

Cô ta không hề đùa!

Ngài chủ tịch sở-hữu-vẻ-ngoài-ưu-tú biết mình vừa tạo ra một tình huống vô cùng khó xử, khi vô duyên vô cớ phát ngôn "ngông" như vậy. Song lại không có mấy quan tâm họ suy nghĩ gì.

"Họ" ở đây, tức là... con số gần ba triệu người đang theo dõi truyền hình trực tiếp.

Vì ... ảnh hưởng trực tiếp đến cuộc sống của Lisa trên đời này, vốn chỉ có một người.

"Ờ..." gã đàn ông dẫn chương trình cố lấy lại phong độ, cười mà như mếu, gắng hỏi lại. "Cô... có thể cho biết nguyên nhân của niềm tự hào này không?"

Không chút chần chừ, gương mặt xinh đẹp của kẻ đang được phát sóng trực tiếp trên gần một nửa thế giới khẽ mỉm cười, mắt dâng lên một niềm hạnh phúc khó lòng giấu kín.

"Không có vẻ ngoài này, tôi sẽ chẳng bao giờ có cơ hội để vợ tôi bước vào cuộc đời mình."

Câu phát ngôn khiến bao phụ nữ "đổ" cái rầm.

Lại lập tức vỡ òa hy vọng bởi đã "đổ" vì một con người – họ đột nhiên biết rõ - trái tim chỉ thuộc về một người duy nhất.

Kẻ-duy-nhất ấy, lúc đó lại đang ở hậu trường ngóng ra.

Môi mím, mắt long lanh, kẻ này hận sao bản thân lại thành ra... tiếp tục "đổ," dù cũng chẳng biết mình đã "đổ" hết biết bao nhiêu lần rồi!

Tất cả cũng vì... niềm tự hào của cô Manoban mà ra thôi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com