Tác giả: Lạc Nguyệt Thất ThấtThể loại: Đại thúc, loli, cường thủ hào đoạt, 1vs1, CaoH, ngọt sủng, HE.Số chương: 169Editor: Raining🍀🍀🍀Nguồn: Wattpad/Stronggirl33(Từ chương 150-170)Editor: TrangQA830810, Giáng SinhBeta: Dâu Tây NhỏNguồn: diendanlequydon.com(Từ chương 1-149)#Raining🍀🍀🍀Truyện đang được edit trên diendanlequydon nhưng đã ngừng đăng khá lâu rồi. Vì mình rất thích truyện này nên quyết định sẽ edit tiếp. 😚😚😚…
Năm 4 tuổi, cô có thêm một người cha. Mà người cha này vô cùng đẹp trai nha! Hảo Hảo! Cô rất thích a!Anh là một người nổi tiếng máu lạnh, tàn bạo tột cùng khiến ai cũng phải nể sợ. Nhưng từ đâu lại xuất hiện một tiểu nữ, mà còn gọi anh là cha. Cả thế giới một phen chấn động, có ai lại không vợ mà có con? Mà người đàn ông này đối với đứa con ngoài lạnh trong nóng, không khỏi khiến người khác tò mòP/s: Truyện này là thời mình viết khi còn non nớt, hiện tại mình vẫn còn đang phải rèn luyện thêm. Mọi người đọc nhận xét nhè nhẹ giùm mình nha, dữ dội quá mình bị tổn thương…
Tên khác : Sống lại yêu An Tử ThiênTác giả: Chi HoãnNguồn: Diễn đàn Lê Quý ĐônThể loại: Hiện Đại, Trùng sinh, Đô thị tình duyên, Thanh mai trúc mã, HE, SủngTình trạng : HoànĐộ dài: 60 chương❀ Giới thiệu ❀Bảy tuổiBạch Thấm: Anh Tử Thiên, mọi người đều nói anh có chứng tự bế, chứng tự bế là cái gì?An Tử Thiên: ... ...Mười tám tuổiBạch Thấm: An Tử Thiên, anh là tên biến thái cố chấp cuồng, liệu có phải tôi chết anh cũng không chịu buông tha cho tôi?An Tử Thiên: ... ...Cả đờiAn Tử Thiên: Anh yêu em. Đây là một câu chuyện về một người đàn ông bị chứng tự bế lại có tính cố chấp muốn nuôi dưỡng vợ từ bé, và cô vợ này sau khi được sống lại một lần thì cũng tự nguyện để anh ta nuôi dưỡng. ☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆…
Author: Khổ Đinh TràDisclaimer: Hai bé không thuộc về tui.Warning: Truyện này chỉ lấy tên họ không lấy hình tượng thật của hai bé, trừ tên ra cũng không có gì liên quan đến hai bé, nhấn mạnh tất cả đều là hư cấu, không phải sự thật, xin các bạn đừng nên áp đặt vào sự thật. Có cao năng, không tiết tháo, không giới hạn, xin hãy cẩn thận.…
Tác giả: Ngải Lộc VyLúc tôi được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật, bố mẹ tôi vội vã chạy tới bên cạnh tôi. Anh đi ra sau đó, đợi tôi ở cửa thang máy. Có lẽ vì thuốc mê khiến tinh thần mơ màng, tôi nhớ mang máng rằng mình đã huyên thuyên với anh rất nhiều chuyện, nhưng cụ thể là chuyện gì thì tôi không có ấn tượng. Về sau nghe mẹ kể lại tôi mới biết, hôm đó tôi đã nở nụ cười ngọt ngào với vị bác sĩ kia, còn hỏi đi hỏi lại người ta mười mấy lần rằng: "Anh là ai?"…