CHƯƠNG 119 - KHÔNG ĐỂ Ý
Mặc dù bà Manoban không quá bằng lòng để Chaeyoung trở về, nhưng nhìn con gái ngày nào cũng bận đến nửa đêm phải lái xe hơn tiếng đồng hồ về đại viện quân khu, làm mẹ thật rất thương con. Bà thấy Chaeyoung dù mang thai, phản ứng mang thai cũng không nghiêm trọng, đánh răng buổi sáng có buồn nôn một chút, còn lúc khác không thấy nàng nôn nhiều lắm, thế cũng yên tâm để nàng về, trước khi Chaeyoung đi, vẫn không quên dặn đi dặn lại nàng những chuyện cần chú ý, lại còn bảo nàng mang tài liệu mà Jennie đã in trước kia, bảo nàng dựa theo tài liệu này mà hấp thu chất dinh dưỡng được ghi chú.
Từ đại viện quân khu về, vừa vào cửa Chaeyoung thỏa mãn thốt ra tiếng, Lisa ở phía sau vừa đóng cửa thì nàng liền xoay người ôm lấy cô. Lisa bị động tác bất thình lình của nàng khiến cho sửng sốt, nhưng cô phản ứng lại rất nhanh, cười khẽ ôm nàng.
"Sao vậy?"
Nhẹ tay vuốt tóc nàng, hình như dài hơn trước, sau khi Chaeyoung không đi làm luôn để thả tóc theo nguyện vọng của Lisa, cô thích nàng để tóc thế này.
"Về nhà rồi, thật tốt."
Trong đại viện cũng rất tốt, trừ bỏ bà Manoban vô cùng lo lắng không cho cái này không cho cái kia, không khí và điều kiện ở đại viện đều rất tốt, không bị ô nhiễm môi trường, không ồn ào huyên náo như trong thành thị, có điều suy cho cùng mọi người cùng ở một nơi, có chút thiết tự do, muốn ôm cô như bây giờ đều phải chú ý rất nhiều, sợ người ta nhìn thấy lại biến thành trò cười. Về nhà thì khác, đây là nhà của nàng và Lisa, dù có ôm hôn thế nào cũng không có người nhìn thấy mà trêu đùa.
"Em muốn hôn Li."
Lisa nhướng mi - "Em xác định?"
Chaeyoung không chú ý tới khác thường trong mắt cô, bĩu môi, hơi đỏ mặt - "Không muốn thì thôi."
Xoay người liền muốn đi, trong nháy mắt nàng muốn xoay người tay bị Lisa bắt được, sau đó không đợi nàng phản ứng, Lisa liền hôn xuống, tay giữ đầu, cho nàng một nụ hôn triền miên nóng bỏng, dùng hành động của mình để chức minh mình muốn hay không.
"Phịch." - Đột nhiên phía sau có đồ vật gì đó rơi xuống.
Chaeyoung đột ngột lấy lại tinh thần rời khỏi ngực Lisa, ngoảnh đầu nhìn lại thấy dì Oh lúng túng đứng ở bên quầy bar phía sau, vội vàng phản ứng lại liên tục nói - "Ấy tôi không nhìn thấy gì cả!"
Cả người Chaeyoung đùng cái đỏ lên, không chỉ có gương mặt, ngay cả cổ cũng bắt đầu ửng đỏ.
Lisa cố nén cười, vừa rồi lúc tiến vào cô đã biết dì Oh đến, vì trước cửa có giày của dì ấy, hơn nữa hôm nay là thứ bảy, là ngày cố định dì Oh tới đây quét dọn, vừa rồi khi Chaeyoung đột nhiên nói muốn hôn cô, cô mới hỏi nàng như vậy, khi đó cô đã nhìn thấy dì Oh sau quầy bar rồi, dù không thích làm trò trước mặt người khác lắm nhưng cô cũng không muốn để vuột mất yêu cầu chủ động của nàng, nên cứ giữ khuôn mặt nàng hôn xuống.
Chaeyoung quả thực đã muốn đào cái hố chôn mình, xấu hổ đánh Lisa rồi xoay người liền chạy về phòng ngủ. Nhìn Chaeyoung chạy vào phòng ngủ Lisa bật cười lắc đầu, lúc này mới quay đầu nói với dì Oh.
"Dì Oh , dì về trước đi, nếu không hôm nay chắc có người sẽ không chịu ra khỏi phòng một bước đâu."
Dì Oh cũng cười, đưa tay cởi tạp dệ trên người mình - "Không thì tôi làm bữa tối cho hai cô rồi về."
"Không cần, Chaeyoung bảo hôm nay muốn ăn đồ ăn tôi nấu, tôi làm cho cô ấy là được rồi."
"Cô Lisa đối xử với cô Chaeyoung thật tốt."
Lisa cười, giơ tay lên nhìn đồng hồ đeo tay, vừa cởi áσ khoác âu phục ra đặt lên ghế sofa.
"Không đối tốt với vợ thì còn tốt với ai đây."
Vì tuần vừa rồi luôn ở đại viện quân khu, Chaeyoung bỏ lỡ cuộc phẫu thuật của ông Jung, may mắn cuộc phẫu thuật rất thành công, bây giờ ông Jung chỉ cần nghỉ ngơi là được, có điều tế bào ung thư có thể tái phát tiếp tục lan rộng hay không, đó còn phải chờ một khoảng thời gian sau phẫu thuật tới kiểm tra lại.
Ngày hôm sau, Lisa và Chaeyoung cùng đến bệnh viện thăm ông Jung sau khi mổ, sắc mặt ông nhìn đã tốt hơn, lần này đến trên mặt bà Jung cũng có ý cười không còn u sầu như trước nữa. Lisa chỉ ở trong bệnh viện một lát, hỏi thăm tình hình cơ bản của ông Jung, còn chưa trò chuyện được nhiều thì điện thoại vang lên rồi, là thư ký Park gọi tới, cũng không biết nói gì trong điện thoại mà cô liền nói với Chaeyoung phải về văn phòng.
Chaeyoung trò chuyện với ông bà Jung thêm một lúc, bà Jung biết nàng mang thai cũng căn dặn nàng phải cẩn thận, nhưng Chaeyoung nhìn ra vẻ cô đơn trên khuôn mặt bà Jung, nàng biết bà đang nhớ tới đứa bé không có cơ hội chào đời của Jessica. Ở trong phòng bệnh thêm một lúc lâu, bà Jung bảo Jessica và Chaeyoung xuống vườn hoa trong bệnh viện đi dạo.
Hôm nay dường như Jessica có gì đó không đúng, trầm tĩnh khiến người ta nghi hoặc. Hai người ngồi xuống trên đường đi trong vườn hoa.
Không đợi Chaeyoung mở miệng, Jessica liền thẳng thắn chủ động nói - "Hôm qua tớ nhìn thấy Lee Donghae rồi."
"..."
"Anh ta không thấy tớ, theo sau là người phụ nữ kia."
"Jessica. . . . . ." - Chaeyoung lo lắng nhìn nàng ấy.
Jessica quay đầu nhìn nàng, khẽ lắc đầu - "Tớ không sao, nói cho cậu biết chỉ là vì không muốn lừa dối cậu, thấy rồi không thể nói hoàn toàn không có cảm nhận gì, vẫn thấy rất khó chịu."
"..."
Chaeyoung nắm chặt lấy tay Jessica, cô ấy cũng nắm lại tay nàng, nước mắt không kiềm chế rơi xuống. Cô ấy tự nói với mình người đàn ông kia đã là quá khứ, không nên khó chịu hay đau lòng vì người đàn ông kia, nhưng có lẽ chưa đủ thời gian, cứ nghĩ đến thân ảnh kia trong lòng lại khó chịu.
Chaeyoung biết lúc này mình có nói gì cũng vô ích, nhìn cô ấy như thế nàng cũng khó chịu thay cô ấy, tiến lên ôm lấy cô ấy, hai người cứ ôm nhau khóc như thế một lúc lâu. Đến khi buông ra, nhìn mắt hai người vì khóc mà sưng đỏ lên, hai người không khỏi cười ra tiếng.
"Ngày mai tớ chuẩn bị đi tìm việc, cậu chúc tớ may mắn đi." - Jessica nói
"Ngày mai nhất định thành công!"
Jessica vừa bực mình vừa buồn cười liếc Chaeyoung một cái - "Cậu chúc tớ không thực chút nào."
Nàng cho là tìm việc giống như đi chơi à!
"Manoban phu nhân." - Hai người đang cười nói, phía sau đột nhiên truyền đến một giọng nữ dễ nghe, ngắt lời đoạn đối thoại của các nàng.
Chaeyoung ngoảnh đầu lại thấy Victoria đang đứng cách các nàng vài bước, nhìn nàng cười như không cười.
"Sao lại là cô ta." - Jessica nhỏ giọng lẩm bẩm, quay đầu nhìn Chaeyoung.
"Jo tiểu thư."
Cố chấp đã nhiều năm như vậy, gần đây mới hiểu được có một số việc vốn dĩ chỉ là gánh nặng trong lòng. Cho dù trước kia Nichkhun không đi, cho dù anh ta quay về tìm nàng ngay từ năm đó, nàng cũng không thể chấp nhận anh ta, vì căn bản là nàng không thể chịu được phản bội, sở dĩ cố chấp nhiều năm như thế có lẽ chỉ vì uất ức cho mình những năm đó, vì ngay cả chia tay cũng không rõ ràng, chỉ cố chấp một lời giải thích mà thôi.
Có một số người một số việc đáng giá mình đi cố chấp níu kéo, khi Bora nói cho nàng biết người trộm bản thiết kế kia là Nichkhun, đột nhiên nàng cảm thấy sự cố chấp và không buông tha của mình trước kia nực cười đến mức nào, chỉ vì một người đàn ông như thế này, thật quá vô nghĩa rồi.
"Manoban phu nhân không hỏi tôi tới bệnh viện làm gì sao?" - Victoria nói, nhìn nàng có dáng vẻ khoe khoang.
"Cô tới bệnh viện làm gì có liên quan đến tôi sao?"
"Đúng là không liên quan, nhưng mà tôi thật lòng hi vọng chính miệng Manoban phu nhân chúc phúc tôi."
Chaeyoung nhíu mày - "Cái gì?"
"Tôi mang thai rồi, Manoban phu nhân sẽ chúc phúc tôi và Nichkhun chứ?" - Victoria nhìn thẳng vào nàng, như muốn nhìn thấu nàng vậy.
Jessica vô thức quay đầu liếc nhìn Chaeyoung, lại thấy khuôn mặt nàng bình tĩnh, tâm trạng không hề thay đổi.
Nhìn thẳng vào mắt cô ta, Chaeyoung cười nhạt - "Chúc mừng cô và Nichkhun, tôi chúc phúc hai người."
Sau đó mắt liếc thấy nàng ta đi đôi giày cao gót chừng 10cm, khẽ nhíu mày - "Có thai nên cố gắng đừng đi giày cao gót, đi giày cao gót quá nguy hiểm, mặt khác, cũng không tốt cho tuần hoàn máu đâu."
Sự bình tĩnh của nàng là ngoài dự liệu của Victoria, cô ta cho là nàng vẫn không từ bỏ được Nichkhun, nhưng nàng lại bình tĩnh khiến nàng ta cảm thấy mình đã đoán sai, chẳng lẽ nàng thật sự đã từ bỏ được Nichkhun?
"Cám ơn."
Jessica nhìn bóng dáng cô ta rời đi, quay đầu lại nhìn Chaeyoung một lúc lâu mới mở miệng hỏi - "Chaeyoung à, cậu... cậu thật không bận tâm, thật sự từ bỏ rồi sao?"
"Cậu nhìn tớ giống như là bận tâm, còn chưa từ bỏ sao?" - Nàng sắp làm mẹ rồi mà còn chưa từ bỏ, thế thì nàng thật đáng chết rồi.
"Manoban lãnh đạo nhà cậu thật là có bản lĩnh, trong thời gian ngắn ngủi như thế là có thể bắt được tất cả cậu, hiển nhiên là rất có bản lĩnh nha."
Chaeyoung cười ra tiếng, bất quá không thể phủ nhận Lisa rất có sức hấp dẫn, cô là một người dịu dàng lại rất chu đáo, người chồng như thế rất khó khiến người ta từ chối, rất dễ dàng thích cô, càng không tốn nhiều công sức, cuộc sống của bọn họ không có những chuyện rầm rộ tan hợp như trên tivi, cuộc sống trong bình thản có chân thật, khiến người ta cảm thấy hạnh phúc thì ra là có thể chạm đến dễ dàng như vậy, tất nhiên trong bình thản và chân thực lại không thiếu ấm áp và chút lãng mạn. Gặp được Lisa thật sự là chuyện may mắn nhất trong đời nàng!
Đưa tay kéo tay Jessica, nhìn cô ấy nghiêm túc nói - "Cậu cũng sẽ gặp được người thật lòng yêu cậu, chiều chuộng cậu, chỉ là người ta còn đang trên đường đi, cậu đừng đi quá nhanh, bước chân chậm lại, chờ người ta đuổi kịp là được."
Jessica nhìn nàng cố ép dòng nước mắt đang muốn dâng trào xuống, tức giận liếc nàng rồi cười mắng - "Chaeyoung à, cậu thật lắm chuyện."
"..."
Hai người không nói chuyện mà chỉ đứng nhìn nhau rồi cùng cười ra tiếng.
...
Lisa nhìn tài liệu công ty trúng thầu mà chủ nhiệm Yoo đề cử trong tay, nhìn tên pháp lý của công ty này cậu ngẩn người mãi một lúc mà chưa phản ứng lại được.
"Phó thị trưởng Manoban?"
Lúc này Lisa mới lấy lại tinh thần, ngẩng đầu nhìn ông ta - "Ừ, đây chính là công ty trúng thầu mà mọi người bỏ phiếu chọn lựa cho hạng mục kiến thiết vùng thành bắc sao?"
"Vâng, đúng vậy. Mọi người nhất trí cho là tập đoàn Kwon thị có thể đảm nhiệm được."
Khép lại tập tài liệu đặt lên bàn làm việc màu nâu đậm kia - "Tập đoàn vừa mới phát triển, nhận hạng mục lớn như vậy, sợ là không chịu nổi?"
"Thật ra thì chúng tôi đã điều tra rồi, công ty này từng làm mấy dự án bên Mỹ thành công, nhưng không hiểu sao nửa năm trước lại quay về nước, tôi đã kiểm tra hạng mục mà bọn họ làm bên Mỹ khi trước, danh tiếng rất tốt, nên chúng tôi tin tưởng tuyệt đối bọn họ có thể làm tốt hạng mục kiến thiết này."
"..."
Cậu cầm lấy tập tài liệu trên bàn mở ra nhìn tên pháp lý công ty dự thầu viết rõ ràng hai chữ - Kwon Yuri, ngẩn người một lúc lâu.
Thấy cậu chậm chạp không mở miệng ra quyết định, chủ nhiệm Yoo dò hỏi - "Phó thị trưởng Manoban cảm thấy có cái gì không ổn sao?"
"Nếu mọi người đã thông qua, cứ theo ý mọi người đi."
"Được, tôi đi bố trí." - Chủ nhiệm Yoo gật đầu đáp, nói xong liền đứng dậy đi ra khỏi văn phòng của Lisa.
Xoa bóp lông mày đau nhức, Lisa ngồi cái ghế xoay. Lúc này điện thoại trên bàn vang lên, là Jisoo gọi tới. Cầm điện thoại lên mệt mỏi đáp - "Alo."
"Lisa à, tối ra ngoài uống một ly đi." - Jisoo liền vào đề.
"Không được, Chaeyoung ở nhà một mình, tớ phải về sớm."
Hầu như không hề suy nghĩ cô lập tức từ chối.
"Lalisa Manoban, Chaeyoung là trẻ con hả, ở nhà một mình mà không dám, sao trước kia tớ lại không phát hiện ra cậu bị vợ quản nghiêm như thế, cậu đúng thê nô rồi hả tên nhóc này!"
Jisoo bất mãn nói, đây đã là lần thứ mấy rồi, từ khi cậu ta cưới chớp nhoáng xong, bọn họ chưa từng ra ngoài uống ly rượu nào, kết hôn đúng thật là quá kinh khủng!
"Chaeyoung mang thai rồi nên khác." - Lisa cười nhạt, dường như không để ý Jisoo nói cái gì, cô chiều chuộng vợ mình, cũng không để ý bị nói thành thê nô hay vợ quản nghiêm.
"Được đấy Lalisa Manoban, thật chỉ có cậu, cậu nói cậu mới kết hôn bao lâu, cậu đúng là dốc sức quá rồi."
"Không có chuyện gì khác thì tớ cúp máy đây?"
"Chờ chút, Lisa à tối nay ra ngoài ngồi một lát đi." - Giọng điệu Jisoo hiếm khi trở nên nghiêm chỉnh lại.
Lisa nhíu mày - "Đã xảy ra chuyện gì?"
"Có chuyện muốn hỏi cậu." - Jisoo hơi nàng đơn nói - "6h, chờ cậu ở chỗ cũ."
"Được."
Cúp điện thoại, suy nghĩ một chút rồi tìm số Chaeyoung, gọi cho nàng.
Điện thoại rất nhanh được nghe, thanh âm trong trẻo đặc trưng của Chaeyoung truyền đến.
"Alo, Manoban đại lãnh đạo, rốt cuộc ngài cũng xong việc rồi sao?"
Giọng điệu trêu đùa, Chaeyoung dùng phương thức này như muốn tiết lộ cho cô biết sự bất mãn nho nhỏ của mình, vốn là hẹn nhau đến bệnh viện thăm ông Jung, thăm ông Jung xong rồi hai người sẽ hẹn hò, sau khi hai người đã biểu lộ lòng nhau thì đến hẹn hò, không cần theo kế hoạch, muốn làm gì thì làm cái đó, thích gì thì làm đó, chẳng qua là kế hoạch luôn không theo kịp biến đổi, một cú điện thoại đến, cuộc hẹn thần thánh cứ thế mà thất bại nửa đường rồi.
"Xin lỗi." - Lisa chủ động thừa nhận sai lầm, giải thích - "Tạm thời bên này xảy ra chút chuyện."
"Em đâu có nói gì." - Chaeyoung lẩm bẩm, nàng đâu phải không biết cô rất bận việc, tất nhiên là hiểu cho cô, chỉ là vừa hiểu vừa thương cô, sợ cô thế này không có thời gian nghỉ ngơi thì quá mệt mỏi.
"Ừ, bà xã của Li là người rộng lượng không để bụng."
"Miệng lưỡi trơn tru." - Nàng nói như vậy nhưng khóe miệng vẫn không ức chế được, không ngừng nở nụ cười, nhìn vô cùng đẹp mắt.
"Đã từ bệnh viện về rồi sao?"
"Ừ, bây giờ em đang ở nhà mẹ, mẹ bảo tối nay đến ăn cơm." - Chaeyoung nói.
Nghe nói nàng ở nhà mẹ đẻ, thế này thật đúng ý cô - "Tối nay Jisoo tìm Li có việc cần, không đến đó ăn cơm được rồi, Li và Jisoo nói chuyện xong sẽ đến đón em."
"Lisa à, tối nay Li thử hỏi dò Jisoo thử xem." - Nhắc tới Jisoo thì nàng lại nhớ tới Jennie khóc thật tủi thân và bất lực thật đau lòng người khác ở đại viện quân khu lần trước.
"Tại sao?"
Chaeyoung kể lại sơ lược chuyện lần trước cho cô nghe - "Li thử hỏi dò xem rốt cuộc cô ta có thái độ gì với Jennie, nếu thật sự không thể nào thích, vậy chúng ta nên sớm bảo Jennie buông tay."
Chuyện tình cảm không thể gượng ép được, kéo dài càng lâu thì càng tổn thương càng sâu, đôi khi phải quyết định thật dứt khoát, cho dù đau cũng chỉ là ngắn ngủi.
"Được rồi."
Chỗ cũ mà Jisoo nói là một khu nghỉ dưỡng cao cấp - Blackpearl, bên trong có quán cà phê và quán bar độc lập, là một nơi thanh tĩnh thường được những người không muốn bị người khác quấy rầy đến không gian riêng tìm đến, dĩ nhiên thềm cửa ở nơi này cũng cao, người bình thường căn bản vào không được, chỉ tính phí năm đã trên tiền triệu. Jisoo là nhà thiết kế hồi đó của Blackpearl, cho nên là hội viên suốt đời ở đây, vì cân nhắc đến thân phận của Lisa, đến những quán ăn đêm hay quán bar bình thường sợ bị người ta dùng để viết bài, nơi đây đã trở thành nơi tụ tập thường xuyên nhất của bọn họ.
Khi Lisa đến Jisoo đang ngồi một mình uống rượu ở quầy bar, mở một chai Whisky, vậy mà đã uống hơn nửa. Ngồi xuống cạnh nàng ta, gọi cốc nước lọc, ngoài ra thêm một mỳ ý, tối nay cô không định uống rượu, để còn lái xe đón Chaeyoung về nhà. Xoay người nhìn người bên cạnh.
"Cậu gọi tớ tới không phải là muốn tớ phụ trách lái xe đưa cậu về đấy chứ."
Jisoo lại ngửa đầu nhấp một hớp, sau đó quay đầu nhìn chằm chằm Lisa - "Jennie có bạn trai rồi sao?"
Hai ngày trước cô bắt gặp Jennie khoác tay một người đàn ông đi dạo phố rất thân mật, hai người còn vừa cười vừa nói, hơn một tuần qua con bé kia không gọi cho cô một cuộc nào, đây là chuyện chưa từng có, hại cô mấy hôm nay cứ có cảm giác có gì đó không bình thường, cả người không dễ chịu!
Lisa khẽ nhíu mày, hình như chưa cần cô mở miệng dò hỏi thì người nào đó chưa đánh đã khai rồi. Cũng không lập tức trả lời câu hỏi của Jisoo, xoay người nhận lấy nước mà nhân viên phục vụ đưa tới - "Cám ơn."
Hiển nhiên có người sốt ruột - "Yahh, tớ đang hỏi cậu đấy?"
"Tớ không rõ lắm."
Jisoo cau mày - "Cậu làm chị gái người ta thế nào vậy, chẳng quan tâm đến cô ấy chút nào!"
Lisa bưng cốc nước lên uống một hớp - "Con bé đã không còn là trẻ con rồi, không phải chuyện gì cũng cần tớ giám sát."
"Cô ấy là em gái cậu mà!"
Đối với sự hờ hững của cô, Jisoo kích động bất mãn.
"..." - Lisa quay đầu nhìn chằm chằm vào Jisoo
"Cậu nhìn cái gì chứ?"
"Tớ cho là cậu đã sớm biết Jennie là em gái tớ từ hai mấy năm trước rồi chứ?"
"..."
"Kim Jisoo, nếu cậu không cho được tình cảm mà Jennie muốn, thế thì cậu đừng có tùy tiện cho nó hi vọng, dần dà, không được cậu đáp lại, một ngày nào đó nó cũng sẽ buông tay."
Đây là cảnh cáo của một người chị gái thương yêu em gái mình dành cho cậu ta!
Jisoo sững sờ nhìn Lisa, cô chưa từng nghĩ tới có một ngày Jennie sẽ bỏ cuộc, từ nhỏ cô ấy như cái đuôi bám theo cô, Jisoo thật sự chưa từng nghĩ nếu sau này cô ấy sẽ không đi theo sau cô nữa thì cô sẽ thế nào, chưa từng nghĩ đến!
Lisa xoay người không nhìn cậu ta nữa, uống nước chờ mỳ ý được đưa lên.
"Jisoo?"
Phía sau truyền đến một giọng nói trầm thấp của một cô gái, Jisoo im lặng như còn chìm trong cảm xúc của mình, chưa kịp phản ứng lại thì Lisa bên cạnh xoay người sang, đến khi thấy rõ cô gái cách bọn họ mấy bước kia, cô có hơi bất ngờ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com