Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 152 - LÀM NŨNG


Sau bữa cơm chiều, Chaeyoung đỡ bụng đi lại trong sân, bà Manoban và cô giúp việc còn đang dọn dẹp trong bếp, nàng muốn tiến tới giúp đỡ lại bị bà đuổi thẳng ra ngoài, ông Manoban và ông nội nói lâu nay không đánh cờ rồi, hiện tại hai người đang chơi trong thư phòng, đối chọi giằng co căng thẳng.

Dường như tình cảm của Jennie và người tên Johnson rất tốt, mới cơm nước xong hai người liền ngọt ngào dắt tay nói đi tản bộ. Dù thế nào Chaeyoung vẫn cảm thấy hai người có chỗ nào không đúng, tuy nhiên không nói ra được, chỉ cảm thấy là lạ.

Dọc theo vườn hoa đi ra sân, tháng 10, mặt trời xuống núi càng ngày càng sớm, lúc này mới 6h trời đã tối đen, nếu không có đèn đường nhen lên hẳn là vươn tay ra cũng đã không nhìn thấy gì rồi. Một trận gió đêm thổi qua, lay động cây ngô đồng cao ngất ngoài cửa. Lá cây lung lay xào xạc, đột nhiên nàng cảm thấy hơi lạnh, đưa tay xoa xoa cánh tay, hôm nay không có ai cởi áo ra khoác lên người cho nàng.

Ông Manoban ra lệnh khi còn chưa giải quyết xong chuyện thì Lisa không được quay về, nhớ tới trận đòn hôm qua của ông, hết roi này đến roi khác trút xuống, nàng nhìn cũng đã thấy đau, sáng nay nàng và bà Manoban trò chuyện với nhau, thì ra từ trước đến giờ ở Manoban gia luôn như thế, làm sai phải bị phạt, nghiêm trị không tha, làm tốt sẽ được thưởng, có phần giống giáo dục Sparta (*), nhưng không thể phủ nhận phương thức giáo dục cứng rắn thế này mới có thể dạy dỗ ra Lalisa Manoban ưu tú như thế.

(*) Giáo dục Sparta: Nền giáo dục nổi tiếng về huấn luyện và đào tạo chiến binh một cách hà khắc và nghiệt ngã.

Gia giáo ở Manoban gia thành công không phải ở gia pháp, mà là vấn đề mục tiêu và thái độ. Buổi sáng nói chuyện với bà Manoban mới biết được hôm qua ông Manoban và ông nội tức giận không phải là vì hiểu lầm giữa Lisa và Lee Eun Ji, mà là tức giận những chuyện này rõ là có thể tránh được, thế mà cô lại bị kẻ khác thừa cơ như vậy, giận cô rõ ràng là trong sạch lại khiến bản thân và người nhà phải chịu ánh mắt khác thường của người khác, giận cô không hết sức bảo vệ tốt người nhà mình.

Nàng nên cảm thấy may mắn, nàng không chỉ có người chồng vô cùng ưu tú và yêu thương mình, còn có cha mẹ chồng rất tiến bộ, không hề thiên vị.

Bảo bối trong bụng đột nhiên đá một cái, Chaeyoung phục hồi tinh thần, cúi đầu nhìn cái bụng đã lộ rõ ra , khóe miệng bất giác cong lên thành nụ cười, tay nhẹ nhàng đặt lên, bất thình lình tay đang đặt trên bụng đột nhiên dừng lại, nhíu mày, thò tay vào trong túi lấy điện thoại ra, vừa định gọi cho người nào đó thì người nào đó như có thần giao cách cảm, gọi tới đúng lúc này, nàng nhìn số hiển thị trên màn hình, khóe miệng liền nở nụ cười, đưa tay nhấn nút nghe.

"Em vừa định gọi cho Li đấy vậy mà Li đã gọi đến trước rồi."

"Vậy xem như là thần giao cách cảm sao?"

"Đáng ghét, mới không thèm thần giao cách cảm với Li." - Chaeyoung cười ngọt ngào, lại không thừa nhận, dùng chân đá đá lên hòn đá nhỏ.

"Ha ha." - Lisa thấp giọng khẽ cười - "Em ăn cơm chưa?"

"Em ăn rồi." - Chaeyoung gật đầu- "Còn Li?"

"Chưa." - Không biết có phải Lisa cố ý không, giọng nói nghe có chút cô đơn.

Chaeyoung cau mày, không vui nói.

"Lalisa Manoban, Li là trẻ con à, đến giờ còn không biết đi ăn cơm, Li ngốc vậy hả?!"

Tên ngốc này thật là, mỗi lần nàng không ở bên cạnh y rằng cô là không biết phải ăn cơm, rõ ràng có tài nấu nướng tốt thế mà vẫn biến dạ dày mình đau loét lỗ chỗ như tổ ong như vậy.

"Em không đùa, mau đi ăn cơm đi!"

Hoàn toàn coi nhẹ lời nàng, Lisa ra vẻ đáng thương làm nũng - "Baby à, Lili nhớ em lắm, làm sao bây giờ?"

Chaeyoung vừa bực mình vừa buồn cười - "Lalisa Manoban, Li đang làm nũng với em sao?"

"Ừm."

Lisa trả lời rất tự nhiên, không hề cảm thấy có gì không tốt - "Li đang làm nũng em sẽ cho Li gặp em chứ?"

Chaeyoung buồn cười đi về phía trước, dọc theo tường đất nhìn khóm hoa ven đường, những đóa hoa dưới ngọn đèn đường màu da cam trở nên vô cùng đẹp mắt - "Bạn học Lalisa Manoban, hình như chúng ta mới gặp mặt chưa quá mười mấy tiếng trước?"

"Là 11 tiếng 25 phút."

"Ha ha."

Chaeyoung thấp giọng cười, thật sự là bị cô chọc cho vui vẻ, dừng bước lại nhìn đèn đường xa xa.

"Vậy em đi tìm Li?"

Nghĩ kỹ lại thì... nàng cũng nhớ cô lắm!

"Không được, một mình em, Li không yên lòng, em còn đang mang bảo bối của chúng ta đấy."

"Vậy làm sao bây giờ?"

Chaeyoung khẽ cười hỏi, nàng nghe hai người trò chuyện thế này, quanh co tình cảm, có cảm giác ngọt ngào và lãng mạn. Đang nghĩ, đột nhiên có một cơn gió thổi đến, "Hắt xì" . Cả người lạnh run lên, hắt hơi một cái, đưa tay nhéo cái mũi, bị lạnh rồi, còn có nước mũi.

"Bị cảm sao?"

Cũng không biết có phải ảo giác hay không, đột nhiên Chaeyoung cảm thấy tiếng nói của Lisa hơi gần, cứ như là gần trong gang tấc vậy, chứ không phải là xa tít tắp qua làn sóng điện thoại vô hình kia. Cười khẽ lắc đầu, lau lau lỗ mũi.

"Không phải, ở ngoài gió thổi hơi lạnh thôi."

Trước đây cô luôn ở bên cạnh nàng, sau đó vào lúc nàng lạnh luôn khoác thêm áo cho nàng, hoặc là cho nàng một cái ôm ấm áp, đôi khi chuyện càng nhỏ nhặt lại càng dễ trở thành thói quen, vì đã quen cô ở bên cạnh chăm sóc, nên bây giờ không có cô ở đây, nàng đã quên nên chăm sóc bản thân mình thế nào.

Đột nhiên một chiếc áo khoác âu phục được choàng lên vai của nàng, rồi lọt vào một cái ôm ấp áp, bên tai truyền đến giọng nói quen thuộc.

"Em mới là đồ ngốc, đi ra ngoài mà không mặc thêm quần áo."

Chaeyoung kinh ngạc quay đầu lại, thấy gương mặt quá đỗi quen thuộc gần ngay trước mắt, thoáng chốc chưa kịp phản ứng. Lisa cười khẽ, cúi đầu hôn lên cái miệng đang hé mở của nàng.

"Còn ngây ra nữa, ngay cả chồng mình còn chưa nhận ra sao?"

Lúc này Chaeyoung mới phục hồi tinh thần lại, đưa tay sờ mặt cô, xác định nhiệt độ là chân thực, kinh ngạc hỏi.

"Sao Li lại ở đây?"

Lisa cười, ôm nàng chặt hơn - "Li nói rồi, nhớ em."

Để cô một mình đối mặt với bốn bức tường, không có nàng bên cạnh cô mới biết được, cái này quả thực là một loại giày vò, khó chịu cực độ, dù ba đã ra lệnh khi còn chưa giải quyết xong chuyện thì không được trở về đại viện, cô vẫn không chịu được mà quay lại, cùng lắm thì lại bị đánh trận nữa, cũng không sao cả, cắn răng chịu đựng chút là sẽ qua thôi, dù sao thì cũng không phải là chưa từng bị đánh.

Chaeyoung nhìn cô, thật sự là muốn nói với cô cái gì đó lại không biết nên nói gì, thấy tóc cô bị gió thổi tán loạn, khẽ đưa tay sửa sang tóc tai cho cô, giờ phút này tóc cô đã dài ra rồi này, vén tóc mái sang một bên cho gọn, sau đó hôn lên môi cô.

"Tóc Li dài rồi." - Nàng nói giữa nụ hôn của họ.

"Ừm, có thích không?"

"Em thích Li để tóc dài, thật đẹp!"

Cô giành lại quyền chủ động cho nàng một nụ hôn ngọt ngào nhất. Cô thật nhớ, đã bao lâu rồi họ chưa thưởng thức vị ngọt của đôi môi nhau, cô nhớ đôi môi mềm đỏ mọng của nàng, nhớ từng lần dây dưa với nàng, luyến tiếc không muốn rời ra. Nhẹ nhàng trượt lưỡi vào trong miệng nàng, mút lấy cái lưỡi ngọt ngào của nàng, cùng nàng day dưa mãi như vậy, tay ở sau gáy nàng giữ chặt để làm sâu sắc nụ hôn này.

Cái ôm của cô thật chặt, như muốn cả hai dán sát vào nhau, hòa tan trong cơn gió thổi lành lạnh ngoài vườn, hai tay Chaeyoung vốn đang đặt ở trước ngực cô chậm rãi giơ lên câu lên cổ cô, đáp lại nụ hôn nóng bỏng của cô.

Hai người cứ ôm hôn như vậy hồi lâu, đến khi Chaeyoung bị Lisa hôn đến không thở nổi, lúc này cô mới buông nàng ra để cho nàng tạm nghỉ, người nào đó dường như không hề có ý định kết thúc, đợi hai người đã hòa hoãn lại, lại một lần nữa nghiêng đầu, tiếp tục nụ hôn khác.

Dứt hỏi cái hôn, cô thở hổn hển ôm nàng vào lòng, dán sát vào lồng ngực cô nàng nghe nhịp tim cô đập thật nhanh, điều chỉnh tốt hô hấp nàng mỉm cười nói ở trong ngực cô.

"Em nhớ Li."

Lisa mỉm cười, hôn lên đỉnh đầu nàng. Thời gian này có biết bao chuyện rắc rối đổ lên đầu cô, nếu là người bình thường chắc chắn sẽ sụp đổ, chỉ khi nghĩ đến nàng và bảo bối sắp ra đời cô liền lấy đó là động lực cho mình, đối phó với hạng người như Lee Eun Ji cô không ngại, chỉ sợ dư luận lấy đó đè ép nàng.

Ngẩng đầu nhìn vào mắt cô thật lâu, cô ốm đi nhiều, những chuyện mấy ngày qua nàng biết rất khó khăn với cô, nhìn mệt mỏi vì công việc ngoài đó nàng xót lắm. Lisa cũng nhìn nàng, ánh mắt sáng quắc nhìn nàng chăm chú, nét mặt nghiêm túc nói.

"Em còn nhìn Li như vậy, Li sẽ cảm thấy em đang muốn mời Li hôn em lần nữa."

Chaeyoung thoáng cái thẹn đỏ mặt, tức giận liếc cô một cái, nhỏ giọng hờn dỗi.

"Lưu manh." - Sau đó giận dỗi quay lưng đi.

Lisa cười to, đặt cằm lên bả vai Chaeyoung, hai tay ôm chặt nàng, tay chậm rãi vỗ về lên bụng nàng, như là đang trấn an bảo bối trong bụng.

"Không phải ba đã nói không cho Li về đây sao? Sao đã về rồi?" - Tựa vào lồng ngực cô, Chaeyoung khẽ cười hỏi.

"Vợ con đều ở đây, sao Li có thể ở nơi khác được, tất nhiên cũng phải tới đây, cùng lắm thì hứng thêm trận đòn nữa, dù sao Li cũng da dày thịt béo, xong rồi em còn có thể thoa thuốc cho Li, rất tốt."

Chaeyoung quay đầu lại, tức giận trừng cô - "Em mới không muốn thoa cho Li cái thứ khó ngửi kia thêm lần nữa."

Nàng mới không muốn nhìn cô bị ông Manoban dùng roi đánh như thế lần nữa, ngẫm lại cũng thấy kinh khủng, tối qua lúc thoa thuốc cho cô bản thân nàng cũng cảm thấy rất đau, nàng không muốn nếm trải cảm giác khó chịu đó lần nữa.

Lisa cười ôm nàng cứ từ từ đi về phía trước, vừa gật đầu - "Được, đợi lát nữa Li tìm ba cầu xin, để ông ấy đừng đánh hôm nay, Li dù sao vẫn là con gái ông ấy."

Chaeyoung bị lời cô nói chọc cười, nàng mới không tin cô sẽ hạ mình đi cầu xin người khác, cũng không tin ông Manoban là người tùy tiện đồng ý lời cầu xin của người khác. Nói đến gia pháp, đột nhiên lại nhớ tới chuyện mà mình định gọi điện hỏi cô, dừng bước, quay đầu nhìn cô hỏi.

"Em hỏi Li, nếu sau này con chúng ta làm sai, Li có giống ba dùng gia pháp xử lý nó thế không?"

Nếu mà thế, đến lúc đó nàng sẽ giấu gia pháp nhà cô đi, dù nói dưới gậy là hiếu tử nhưng muốn nàng nhìn cô dùng roi quật bảo bối của họ, nàng không nỡ, đến lúc đó có mà đau lòng chết.

"Sẽ không."

Hầu như không cần suy nghĩ, Lisa liền phủ nhận - "Li sẽ không dùng gia pháp, dù con có sai đi nữa."

"Tại sao?"

Lisa nhìn nàng với vẻ mặt nghiêm túc - "Con gái là bảo bối, chỉ để thương yêu, sao có thể đánh, con gái vốn để chiều chuộng, không thể đánh."

Chaeyoung sửng sốt, lúc này mới kịp phản ứng, nhớ tới cô vẫn đang chắc chắn là nàng đang mang thai con gái. Bật cười lắc đầu, vẫn muốn nói trái lại cô.

"Vậy nếu là con trai?"

Lisa cau mày không vui, nhìn nàng nghiêm túc khẳng định - "Nhất định là con gái!"

Chaeyoung không có cách nào với sự cố chấp của chồng mình - "Em nói nếu như, nếu như là con trai, Li có đánh không?"

Hầu như là không suy nghĩ liền mở miệng nói - "Đánh."

Sau đó lại bổ sung - "Nhất định là con gái, không có nếu như!"

Chaeyoung buồn cười liếc mắt, nhăn mũi, lấy tay chọc chọc lồng ngực cô.

"Cố chấp!"

Lisa cười to, ôm nàng tiếp tục đi về phía trước, cùng nàng đi dạo sau khi ăn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com