Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 9.

Tại hoàng cung, trong đình nghỉ chân, Chiêu Vũ công chúa ngồi chống tay, nhìn về phía hồ sen trắng trước mặt, mùa này hoa sen nở không nhiều, nhưng vẫn là gió mát hoa thơm, phong cảnh hữu tình. Người ta nói người buồn thì cảnh cũng buồn theo, mặc dù Chiêu Vũ trông như đang vô cùng chăm chú ngắm cảnh, nhưng đôi mắt lại xa xăm khó tả. Tâm hồn nàng đã sớm treo lên chín tầng mây.

Nàng nhớ lại khung cảnh ngày đó, Hoàng Đế cho gọi nàng đến, lúc tới nơi đã thấy Phương Đa Bệnh và cha mẹ hắn cũng đã ở đó. Nói là muốn bàn chuyện hôn sự. Nhưng Phương Đa Bệnh lại viện đủ cớ để từ chối, thể hiện rõ hắn hiện tại vẫn chưa muốn thành thân, mà có thì hắn cũng không muốn trở thành phò mã. Rõ ràng lúc ở Trạch nữ, hắn không hề quyết liệt từ chối nàng như vậy. Khi đó nàng còn kiêu ngạo nghĩ ràng hắn cũng có tình ý với mình. Trở về vẫn luôn chờ đợi hắn, đợi hắn hành tẩu giang hồ đủ rồi sẽ ngoan ngoãn về làm phò mã của nàng.

Đương nhiên là Hoàng Đế vô cùng tức giận, ông hỏi hắn tại sao không muốn làm phò mã. Giây phút đó Phương Đa Bệnh cứ ấp a ấp úng mãi không trả lời được, trông giống như hắn cũng không biết câu trả lời mà cũng trông như hắn vốn biết rõ nhưng lại không dám nói. Dù là trường hợp nào thì cũng là hắn không có tình ý với nàng, dù là bị ép buộc cũng không muốn cùng nàng thành thân. Hắn không phải nói rời đi 10 ngày sẽ quay lại sao, 10 ngày cũng đã qua hắn lại chẳng thấy tung tích.

Chiêu Vũ thở dài, chưa bao giờ nàng lại thở dài nhiều đến như vậy, cung nữ hầu hạ đứng bên cạnh nhìn nàng ngày nào cũng mặt ủ mày chau thì nhịn không nổi lên tiếng an ủi,

"Công chúa, Phương công tử đó nô tì thấy cũng chẳng có gì tốt. Công tử thế gia hiện tại cũng không ít người tài giỏi lại có dung mạo xuất chúng. Công Chúa hà tất phải vì một người không thích mình mà buồn rầu."

"Ta không cần huynh ấy phải tài mạo xuất chúng gì đó. Hơn nữa huynh ấy rất tốt, chỉ là không thích ta mà thôi..." Chiêu Vũ rũ mi, nàng cảm nhận được sự thất vọng trong lòng mình.

"Chiêu Nhi." Hoàng Đế từ phía sau đi tới, nhùn thấy con gái buồn bã thì không khỏi đau lòng. Cả đời ông chỉ có một đứa con gái là nàng, đương nhiên không nỡ nhìn nàng mặt mày ủ rũ như vậy.

"Phụ hoàng, sao người lại đến đây?" Chiêu Vũ cười có phần gượng gạo, lo sợ ông nghe thấy những gì nàng vừa nói.

"Ta đến thăm con." Ông ngồi xuống, đưa tay xoa đầu nàng, "Chiêu nhi đừng lo, tên Phương Tiểu Bảo đó chỉ là gặp chút chuyện ngoài ý muốn, hắn có gửi thư cho ta nói khi giải quyết xong sẽ trở về. Lúc đó hôn lễ vẵn sẽ được tổ chức."

Chiêu Vũ đỏ lự cả mặt, ngại ngùng quay đi nói, "Hắn có về hay không, Chiêu nhi không thèm quan tâm đâu!!"

"Vậy ai hai bữa nay lúc nào cũng buồn bã trầm ngâm nhìn chẳng có chút tinh thần vui vẻ gì. Bình thường con vui vẻ tinh nghịch thế nào ta đương nhiên biết rõ. Giờ thành ra thế này không phải vì nhớ hắn sao? Hửm?"

"Phụ hoàng!! Người đừng chọc con nữa..." Chiêu Vũ cúi mặt xấu hổ, phụng phịu nói.

"Trời dần chuyển lạnh, thời gian cũng không còn sớm, con về phòng nghỉ đi. Đừng để trúng gió mẫu hậu con sẽ lại lo lắng."

Chiêu Vũ gật gật đầu, "Vâng."

Nàng nghe được tin Phương Đa Bệnh chỉ là gặp chút trục trặc nên không về kịp thì vui vẻ hẳn lên. Nàng còn tưởng hắn muốn đào hôn, khiến nàng buồn bã hết hai ngày. Nghe cha nàng nói vậy cũng đã yên tâm hơn rất nhiều.

Chỉ đến khi Chiêu Vũ đã rời khỏi, Hoàng đế mới thở dài. Ông chỉ nói vậy để nàng không còn phiền não. Đúng là đã qua hơn 10 ngày, đến lúc phải đưa phò mã trở về rồi.

"Người được cử đi điều tra đã về chưa?"

Thái giám bên cạnh cung kính nói, "Bẩm bệ hạ, vừa trờ về khi nãy đang chờ tiếp kiến ạ."

Hoàng đế gật đầu, "Truyền."

.

"Ta nghĩ nơi ở của hắn cũng chỉ gần đây thôi. Để ta nói Vô Diện đi điều tra thử." Địch Phi Thanh sau khi cùng Phương Đa Bệnh lục tung khách điếm lên mà chẳng tìm được gì, chỉ có thể tìn cách khác.

"Xem ra cũng chỉ còn có cách đó." Phương Đa Bệnh thở dài bất lực, ngoài trời tối đen như mực, Vương Hiên lại lẫn trốn nhiều năm chắc chắn có thủ thuật che mắt, không có manh mối thì khó mà tìm được. Nhưng hắn cũng không muốn ngồi yên, đi tìm một cái đèn lồng muốn thử đi xung quanh xem vận may. Nhưng hắn tìm trong khách điếm lại không thấy cái đèn lồng nào. Hắn chỉ đành đi ra sân rồi tiến lên phía cổng, có cây đèn lồng đang cắm phía trên, vừa tháo xuống hắn liền thấy có gì đó không đúng. Hắn ngó vào bên trong thì thấy có một tấm thiệp màu đỏ và một tấm da vẽ bản đồ.

"Nó vừa mới được cắm vào sao? Khi nãy ta không hề thấy nó ở đây." Địch Phi Thanh cũng đi ra.

Phương Đa Bệnh gật đầu, "Nến vẫn còn ấm. Chỉ vừa mới tắt đây thôi."

Cả hai nhìn nhau, xác định thân thủ của người cắm chiếc đèn lồng này không phải dạng vừa. Khi nãy hai bọn họ ở phía bên trong lại chẳng phát giác được gì.

Phương Đa Bệnh cầm tấm thiệp lên mặt mày lập tức trở nên vô cùng khó coi, đó là một tấm thiệp mời màu đỏ. Phương Đa Bệnh đứng như khúc gỗ không hề động đậy, mắt hắn nhìn vào tấm thiệp không chớp lấy một lần. Hắn trông hoang mang đến cực độ, lại như tức giận đến quên cả phản ứng. Gân xanh gân tím nổi lên, mắt hắn đỏ ngàu, hít thở khó nhọc. Ánh mắt lại như không thể tin nổi.

"Đó là cái gì, sao mặt ngươi trông khó coi vậy?"

Địch Phi Thanh thấy hắn không nhúc nhích thì chụp lấy tấm thiệp, tự mình xem.

"Tân hôn...Lý Tương Di kính mời?"

Định Phi Thanh vừa dứt câu một mảnh giấy nhỏ từ trong tấm thiệp rơi xuống. Liền vội vàng nhặt lên,

"Gửi Phương Đa Bệnh, ta vừa tìm được tân lang thất lạc năm xưa. Nay gặp lại chàng, liền tình xưa nối lại. Ta gấp gáp muốn cùng chàng nên duyên, sợ là chậm trễ sẽ lại gặp bất trắc giống năm xưa. Bọn ta sẽ tổ chức hôn lễ vào ngày mai, mặc dù hơi đường đột nhưng mong ngươi đến chung vui cùng ta và chàng. Lý Liên Hoa."

Đọc xong Địch Phi Thanh nhìn hắn đầy e ngại, Phương Đa Bệnh giật lấy tờ giấy trên tay Địch Phi Thanh, hắn nhìn vào nét chữ trên giấy. Đây rõ ràng là bút tích của Lý Liên Hoa không sai. Hắn tức giận đến nghiến răng, ra sức vò nát tờ giấy rồi ném mạnh xuống đất.

Hắn gằn giọng, "Vương Hiên ngươi chờ đi, bổn thiếu gia nhất định sẽ lột sạch da ngươi!!!!!"

Địch Phi Thanh nhếch môi, "Có khí thế."

Cả hai lấy bản đồ ra bắt đầu đi theo chỉ dẫn. Bọn họ biết tấm bản đồ này có thể không đáng tin, nhưng bọn họ vẫn phải thử. Lúc đọc được mảnh giấy kia, hắn chắc chắn rằng không phải do Lý Liên Hoa viết. Bút tích giống thì có thể chứng minh được gì? Hắn tin tưởng tuyệt đối vào y, hắn tin vào tình cảm y dành cho hắn. Dù có thật sự là y viết thì nhất định cũng không phải là lời thật lòng. Cả hắn y còn chưa từng gọi là phu quân, thì tên khốn Vương Hiên đó xứng sao? Nếu y có gọi ai là phu quân thì đó nhất định phải là Phương Đa Bệnh hắn.

Hắn càng nghĩ càng tức giận, dám hớt tay trên của Phương đại thiếu gia. Đúng là không biết lượng sức. Lửa giận cho mắt hắn phút chốc bùng cháy dữ dội, hắn chạy mỗi lúc một nhanh, quên mất cả cảm giác đau đớn trên cánh tay, quên mất cả việc bản thân đang bị thương, quên mất cả cơn choáng váng ban nãy. Trong đầu hắn chỉ có Lý Liên Hoa sắp bị người khác ép phải thành thân, hắn hận bản thân không thể mọc thêm đôi cánh mà bay tới đó. Hắn hận chính mình bình thường luyện công không tới nơi nên chạy không được nhanh.

Đó là hắn nghĩ thế chứ còn Địch Phi Thanh ở phía sau trong lòng đang không ngừng cảm thán,

"Đúng là người sắp mất vợ, chạy còn nhanh hơn bay..."

.

Nữ tử mặc y phục tím, tay bưng khay thức ăn đứng trước cửa phòng của Lý Liên Hoa, nàng gõ hai cái rồi mở cửa ra, đem đồ ăn sắp xếp xuống bàn.

"Thiếu phu nhân, mời ngài dùng bữa."

Lý Liên Hoa không khỏi lạnh sống lưng, ba chữ thiếu phu nhân này làm y nổi hết cả gai óc, nhưng y biết bọn họ chỉ làm theo chỉ thị, có ý kiến cũng chẳng được ích lợi gì.

Nữ tử nói rồi đi tới cởi dây xích cho y, "Thiếu phu nhân đừng nghĩ tới chuyện bỏ chạy, bên ngoài là một đống cơ quan, còn có rất nhiều cao thủ đang canh giữ. Ngài không thể chạy được đâu vẫn là nên ngoan ngoãn ăn cơm đi. Ngày mai sẽ có rất nhiều việc phải làm."

Nàng ta nói như vậy là vì y đã từng chạy trốn một lần, quả không sai y căn bản không thể thoát ra. Lúc bước được ra bên ngoài y mới phát hiện mình không thể vận nội lực, tay chân cũng không có sức, giống như lời Vương Hiên nói, y thật sự đã trở thành một phế nhân.

"Ta không chạy cũng được, nhưng ngươi có thể cởi cái mũ phượng trên đầu ta ra không? Nó quá vướng ta không thể nằm xuống. Cơ thể ta rất yếu, ngồi chiều giờ thật sư rất đau lưng."

Nữ tử kia hình như đang suy xét, lúc sau nàng mới gật đầu, "Vậy ta sẽ tháo xuống cho ngài."

Lý Liên Hoa cuối cùng cũng cảm thấy được chút thoải mái nhỏ nhoi.

"Cảm ơn."

"Thiếu phu nhân, ngài nên dùng bữa rồi." Giọng nói của nàng ta, điềm tĩnh đến đáng sợ, từ đầu tới giờ không bề để lộ chút cảm xúc nào. Bước chân của nàng mạnh mẽ, dứt khoát, ánh mắt sắc bén, không giống như một tì nữ bình thường.

"Cô là một trong những cao thủ đó à?" Lý Liên Hoa đột nhiên đổi chủ đề.

Nữ tử kia thoáng chút bất ngờ, "Ta là Thu Nguyệt, sau này sẽ đi theo thiếu phu nhân. Đương nhiên phải có chút bản lĩnh."

"Vậy ta hỏi cô chút chuyện được chứ?"

Nàng ta trực tiếp từ chối, "Không thể."

Lý Liên Hoa cũng không gấp gáp, từ tốn nói, "Ta bây giờ chính là chim trong lồng, mặc người ta muốn làm gì thì làm. Chẳng có chút khả năng phản kháng nào, chỉ là hỏi chút chuyện nhỏ thôi. Sẽ không làm khó Thu Nguyệt cô nương."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com