Chương 1 : Khiết nhi bất xả
*Khiết nhi bất xả: Kiên trì làm đến cùng. Đã chạm phải chạm cho trót. Đã vót vót cho nhọn.
Hắn giật mình tỉnh dậy, mồ hôi đầm đìa, nước mắt ướt đẫm hai gò má, Thượng Thanh Hoa thở hồng hộc như trâu, hắn có một giấc mơ dài, trong mơ hắn phản bội lại sư môn, phản bội Thương Khung Sơn, đầu quân cho một đại ma đầu, rồi bị gã giết chết. Hắn nhắm mắt lại, tay ôm lấy đầu gối, mấy kẻ ngủ chung phòng may mắn không bị tiếng động của hắn đánh thức. Cố gắng an ủi bản thân đó chỉ là một giấc mơ, một giấc mơ điên khùng, một giấc mơ mà hắn sẽ quên ngay thôi sau khi ngủ lại một giấc, không phải phong chủ An Định Phong, cũng không phải phản đồ bị cả Thương Khung Sơn đuổi giết, chỉ là một đứa nhỏ mười ba tuổi làm ngoại môn đệ tử ngay cả thanh kiếm của riêng mình cũng không có. Thượng Thanh Hoa nằm xuống, tiếng tim đập rộn cả tai hắn, mẹ kiếp nó đâu phải là một giấc mơ, hắn vẫn nhớ in cái ánh mắt của đám người Thương Khung Sơn, là đau đớn, là uất hận, là bị phản bội.
Hắn không trách họ, hắn là người sai trước, vực thẳm Vô Gian, dẫn ma vật cấp cao vào, đi theo Mạc Bắc Quân, tất cả đều do hắn tự làm tự chịu. Nhưng, Thượng Thanh Hoa vẫn uất hận, hắn uất hận gã, hắn hận chủ tử của mình " Đại vương, ta theo người vạn đời vạn kiếp." vốn không phải một câu nói đùa. Hắn đã thật sự, có một thời điểm nghĩ rằng, thật tốt khi được ở cạnh Mạc Bắc Quân. Hắn cũng không hiểu sao mình lại có thể hận như thế, với một kẻ trong mơ.
Mẹ nó chứ, Thượng Thanh Hoa uất ức đập tay xuống giường trúc, chiếc giường không hề báo trước mà sụp xuống trong sự ngỡ ngàng của hắn. Các sư huynh đệ trong phòng đều bị tiếng động làm cho tỉnh ngủ.
" Cái quái gì vậy ?!"
" Thượng Thanh Hoa ??"
Sư huynh X đến đỡ hắn dậy, Thượng Thanh Hoa vẫn còn bàng hoàng, cái gì vừa xảy ra thế, sao hắn lại. Bỗng chợt một suy nghĩ lóe lên trong đầu hắn, có thể, thật sự cái giấc mơ kia, không phải là mơ, cảm giác đau đớn là chân thật, cảm giác hận là thật, bởi trong người hắn là linh lực cường đại không hề thích hợp có trong một đứa trẻ mười ba tuổi. Nói là cường đại thì đúng thật hơi quá, nhưng đích thực là không hề hợp với thân thể này của hắn. Nếu muốn nói là hợp, có lẽ là lúc Thượng Thanh Hoa đã là phong chủ rồi.
Sáng hôm sau là một ngày nắng đẹp, những suy nghĩ vẫn chạy như phi kiếm trong đầu Thượng Thanh Hoa, hắn bổ củi thật dễ dàng, gánh nước thật dễ dàng, ngay cả một việc khó nhằn hắn cũng làm được. Đó là ngự kiếm phi thiên. Đối với các phong khác, một đứa 13 tuổi biết ngự kiếm có lẽ chẳng phải thứ gì quá đáng ngạc nhiên nhưng đây là An Định Phong đấy. Thượng Thanh Hoa không kiềm nổi cảm giác sung sướng khi nghĩ đến chuyện hắn có thể tu luyện hơn hẳn tu vi đời trước. Có lẽ không thể mạnh như người các phong khác, không thể đứng chung hàng ngũ với các phong chủ trong kí ức hắn như Liễu Thanh Ca, Thẩm Thanh Thu, Nhạc Thanh Nguyên,...nhưng mà hẳn là đủ để hắn sống thoải mái, đủ để Thượng Thanh Hoa không phải quỳ gối trước Mạc Bắc Quân, hắn không muốn như thế nữa, giao tính mạng của mình cho một kẻ khác, đời trước hắn đã nếm trải thứ quả báo của phản bội và bất tín rồi, đời này Thượng Thanh Hoa không định rơi vào vòng lặp ấy nữa.
Nói chính xác hơn, hắn còn không có ý định gặp Mạc Bắc Quân, hắn muốn rời khỏi Thương Khung Sơn, xuống núi, tìm một quán ăn nào đấy chạy bàn, sống đời bình thường, linh lực này cũng đủ để hắn phòng thân. Dù sao sống nghèo khó một chút, cũng hơn vinh hoa phú quý mà lo canh cánh giữ mạng.
Nghĩ là làm, hắn nhân cơ hội có việc phải xuống trấn mua chút đồ cho Thanh Tĩnh Phong, đâu cần biết đám văn thơ thi sĩ kia muốn gì, Thượng Thanh Hoa chỉ cần có cơ hội sẽ ngay lập tức sủi đoàn, vọt lẹ khỏi cái thế giới tu chân ăn lông uống máu chỉ sơ hở chút là mất mạng này.
Người tính không bằng trời tính, vừa mới ngự kiếm đi được một đoạn, hắn vô tình nhìn thấy một đám người có vẻ là của Huyễn Hoa Cung, bao vây một ma tộc. Ô kìa thật thân thuộc làm sao, ma tộc đấy lại chính là đại vương của hắn, đại vương cũ, Thương Thanh Hoa nghiến răng nghiến lợi tự sửa lại trong đầu. Vốn tưởng gã không thấy mình, hắn cũng toan vọt lẹ cho đỡ phiền phức, ai dè Mạc Bắc Quân híp mắt, phóng một tia băng thẳng về phía hắn. Thượng Thanh Hoa sợ muốn nhảy khỏi kiếm, liền cúp đuôi chạy.
Vừa xếp mấy quyển sách mới cóng lên thùng gỗ để đem giao đến Thanh Tĩnh Phong, Thượng Thanh Hoa vừa nguyền rủa cuộc đời của mình, hắn nhát chết, hắn không đủ mạnh, và quan trọng nhất là, có lẽ ông trời không muốn cho hắn một con đường sống, Thượng Thanh Hoa đã thử rời đi ba lần sau vụ kia. Một lần hắn bị lạc và cuối cùng lại mò về đường cũ, lần thứ hai hắn bị sư huynh Z tóm lại, lôi về phòng trọ đã thuê. Nuốt nước mắt vào trong bụng, chẳng lẽ phần đời còn lại của hắn cũng sẽ lại như kiếp trước ngập tràn sự phản bội và bất tín. Để rồi vạn kiếm xuyên thân, không còn ra hình người.
"Ngươi nghĩ gì vậy, mau lên xe ngựa, chậm chút mấy tên làm màu bên Thanh Tĩnh Phong lại càm ràm."
Một sư đệ đập vào bả vai hắn, thành công lôi kéo Thượng Thanh Hoa khỏi suy nghĩ riêng của mình. Thôi thì thuận theo ý trời, đến đâu tính đến đấy, hắn cũng đâu thể một tay che trời nghịch thiên bất đạo như Lạc Băng Hà.
Chiếc xe ngựa rung lắc nhè nhẹ, thi thoảng vấp phải hòn sỏi mà giật một cái, các sư huynh đệ bên cạnh trò truyện rôm rả, thi thoảng lại nói xấu người này người kia, vốn chẳng quan tâm gì, nếu là đời trước hắn sẽ cực kì rôm rả mà chửi rủa đám người làm màu kia, nhưng cực chẳng đã, già đầu rồi còn lắm mồm sẽ bị ngựa đá, hơn hết hắn hiểu rõ đám người này, không cần nhiều lời hắn sẽ không nhiều lời.
Thượng Thanh Hoa công nhận, mọi chuyện trong phái đều ổn hơn đời trước rất nhiều, chỉ trừ một thứ. Tại sao ?! Một đệ tử mới lên chính thức như hắn ! Lại phải đi theo hầu hạ tên Bách Chiến Phong tính tình ác liệt này ?!
Liễu Thanh Ca lúc này chưa làm đệ tử chủ tịch, hắn cũng không rõ trước đấy y lấy tên là gì nhưng nhìn bản mặt kia xem, nhìn thanh Thừa Loan kiếm y ôm khư khư trong lòng kia, trừ khi Thượng Thanh Hoa bị thiểu năng, nếu không hắn cũng không thể nhận nhầm nổi. Khác với kiếp trước, lần này Thượng Thanh Hoa với tu vi có sẵn rất dễ dàng hoàn thành cực tốt mấy nhiệm vụ lão phong chủ giao, thuận tiện làm đệ tử chính thức sớm hơn đời trước tới mấy năm. Nhưng mà mẹ kiếp, hắn đâu có nhớ có lúc nào kiếp trước hắn lại phải đi cùng đại gia hỏa này đi trừ yêu ma đâu. Phải xui xẻo cỡ nào mới dính phải cái giải độc đắc này.
Thượng Thanh Hoa đang bận trầm tư không muốn nói chuyện, Liễu Thanh Ca càng tận hưởng cái không khí im ắng này, xung quanh chỉ vang vọng tiếng lộc cộc của vó ngựa, trời đêm phủ bóng càng khiến quang cảnh tịnh mịch, nói khó nghe một chút là u ám như có ai vừa chết. Ngoại trừ một Liễu Thanh Ca mặt than, cũng có một thứ khác so với đời trước diễn ra với Thượng Thanh Hoa, đó là bảo kiếm bên hông hắn. Phải biết, vốn là một đệ tử An Định Phong, truyện rút kiếm đã là hiếm khi, đừng nói tới hắn sau khi đầu quân cho Mạc Bắc Quân đã biến thanh bảo kiếm của mình thành một thứ vô dụng như thế nào, tất nhiên là một nhân vật lót đường đặc thù, kiếp trước kiếm của Thượng Thanh Hoa cũng có một cái tên sặc mùi tầm thường. Kì lạ thay, lần này lại đổi một thanh khác, Minh Triết, thấu tình đạt lí, sáng suốt, biết nhìn xa trông rộng, là kẻ thức thời.
Lão thiên gia à, có phải ngài muốn nói rằng, ta vốn đã là một kẻ biết lợi dụng người khác, phải lợi dụng cho toàn diện, đừng có nửa này nửa nọ như kiếp trước ? Thượng Thanh Hoa thở dài, muốn làm cũng khó, Mạc Bắc gã tính như rắn rết tâm lạnh như băng, ngoại trừ kẻ mạnh và rượu, đời trước Thượng Thanh Hoa không hề thấy gã thưởng thức bất cứ thứ gì.
" Đến nơi rồi."
Không nói hai lời, cũng chẳng để cho hắn có cơ hội mở miệng, lập tức nhảy khỏi xe ngựa. Thượng Thanh Hoa cuống cuồng phanh gấp rồi chạy theo sau. Trước mặt hai người là một rừng trúc rộng lớn, bốc lên mùi âm u khác thường, sặc sụa tử khí.
Liễu Thanh Ca chắn kiếm trước mặt hắn, ngụ ý không có việc gì đừng vào, coi thường hắn giúp đỡ làm rách việc. Thượng Thanh Hoa nào có cảm thấy bị coi thường, hắn mừng còn không kịp. Nhận mệnh ra xe ngựa ngồi, ai dè vừa mới bước lùi về sau, đã có oán linh trồi lên từ dưới đất, nắm chặt chân hắn. Cũng không phải oán linh mạnh mẽ gì, hắn dùng một bùa chú đánh tan nó, bùa chú đơn giản thôi, cũng không ngờ Liễu Thanh Ca nhìn thấy cảnh đấy vô cùng thưởng thức hắn, tự động xếp hạng Thượng Thanh Hoa lên trên đám người An Định Phong không được chút việc nào.
Nhưng lá bùa đấy cũng không thay đổi chuyện hắn ngồi xe ngựa, y giết oán linh, Thừa Loan kiếm như có linh hồn riêng, nhảy múa trong tay y, lướt qua những đám khói đen, chém đứt oán linh thành từng mảnh. Liễu Thanh Ca càng đánh càng hăng, mấy hàng trúc xung quanh đã bị y chém thành que nhỏ. Thượng Thanh Hoa chống cằm ngáp một cái, mấy oán linh yếu ớt này gần như không tạo nên được chút thương tổn nào cho Liễu Thanh Ca, đến thở dốc một cái còn không có. Căn bản hắn không cần lo lắng.
Thế nhưng ngay sau đó Thượng Thanh Hoa liền muốn vả cái miệng tiện của mình. Mẹ kiếp, hắn nghe thấy tiếng tru dài đằng đẵng kèm tiếng cười trẻ em, tóc gáy tóc mai dựng cả lên. Một con Nhai Xế Tự từ từ chậm dãi bước về phía hai người. Nó có mõm sói, sừng linh dương, nửa thân trên của hổ, thân dưới của rồng, móng nó sắc hơn kiếm, tính tình hung hãn, thích nhất là ăn thịt người, là một con ma thú nguy hiểm không kém Hắc Nguyệt Mãng Tê. Nếu là chưởng môn Liễu Thanh Ca, hắn không hề lo lắng cho y, nhưng trước mắt Thượng Thanh Hoa là một Liễu Thanh Ca chưa đến mười lăm, hắn không muốn Liễu Thanh Ca chết, y mà chết thì Thương Khung Sơn khi đối đầu với Lạc Băng Hà còn đúng cái nịt.
" Đừng manh động, chúng ta cùng nhau đối phó nó."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com