Chương 14 : Khốc tiếu bất đắc
*Khốc tiếu bất đắc : Dở khóc dở cười
Thượng Thanh Hoa thật sự oan không để đâu cho hết, hắn cũng không ngờ mình sờ nắm lung tung, lại vớ được kiếm Cuồng, ai biết kì thật mộ kiếm chỉ để trưng, còn thứ báu vật thật sự lại nằm ngổn ngang dưới đất đâu chứ. Đã thế còn bị Thẩm Thanh Thu nắm thóp, tuy rằng cây ngay không sợ chết đứng, nhưng chung quy Thượng Thanh Hoa cũng từng phản bội Thương Khung Sơn, khó tránh khỏi chột dạ, hơi lúng túng nói
" Thẩm sư huynh, ngươi nói gì kì vậy, tất nhiên bọn ta sẽ không dùng đến mấy thứ tà ma ngoại đạo đấy rồi."
Thẩm Thanh Thu lắc đầu, phe phẩy quạt giấy, híp híp mắt
" Thượng Thanh Hoa, ngươi nếu có lòng, còn sợ không qua mắt được Liễu Thanh Ca sao ?"
Liễu Thanh Ca không giỏi ăn nói, giận đến mấy cũng chỉ biết nói "này" một chữ, tất nhiên không có tí giá trị nào trong mắt Thẩm Thanh Thu. Thượng Thanh Hoa tuy rằng nhìn thấy đôi mắt hồ ly của hắn ta không rét mà run, cũng là không làm chuyện gì sai, chỉ cần lựa lời mà nói, không tự hố mình là được rồi.
" Thẩm sư huynh ngươi hiểu nhầm rồi, kì thật mấy cái trận pháp này đều là lừa đảo, thiết kiếm thật nằm ngoài trận pháp."
Được rồi, bản thân hắn nghe xong cũng là cảm thấy không quá đáng tin, nhưng vẫn có Liễu Thanh Ca ở đây làm chứng, chỉ cần mình giữ nguyên thái độ liều chết không nhận, ngươi nói cái gì, ta có biết gì đâu, là có thể bình yên qua cái kiếp nạn này rồi.
Thẩm Thanh Thu quả thật không tin lời người kia nói, quạt giấy vẫn phe phẩy, tay còn lại đã để sẵn lên Tu Nhã Kiếm, như muốn nói cho Thượng Thanh Hoa, ta không ngại rút kiếm đâu, ta chỉ cần lí do thôi. Hắn ta cười lạnh một cái, ánh mắt sắc như dao, giọng nói khinh khỉnh, tràn ngập coi thường
" Lời ngươi nói, ngươi cảm thấy hợp lí sao ?"
Tất nhiên là hắn cũng cảm thấy vô lí, người làm pháp trận hoặc là điên hoặc là ngu mới nghĩ ra trò này. Bất lực, Thượng Thanh Hoa giương đôi mắt cầu cứu hướng về phía Liễu Thanh Ca, thấy đối phương đang bận mặt nặng mày nhẹ với Thẩm Thanh Thu, không thèm để ý mình, liền lủi thủi thu lại ánh mắt, giả bộ yếu thế nói:
" Lời ta nói đều là thật, Thẩm sư huynh, ta làm sao biết được người thiết kế nên mộ kiếm này lại nghĩ ra chiêu này cơ chứ. Không phải còn có Liễu sư đệ ở đây với ta sao, Liễu sư đệ có thể làm chứng cho ta."
Liễu Thanh Ca nghe được họ mình, cũng gật gật đầu, không muốn tốn thời gian, liền thuật lại mấy câu về tình huống khi nãy. Y nói đến vô cùng đơn giản, không chút giải thích, đơn giản chỉ kể mọi thứ theo trình tự, hơn hai tiếng đồng hồ gói gọn trong năm câu.
Ngã vào mật thất, đánh ma tộc, thấy mộ kiếm, phá pháp trận, thấy hòn đá rút lên thành kiếm.
"..."
"..."
Mẹ nó Liễu Thanh Ca có phải bẩm sinh có vấn đề về ăn nói không vậy, Thượng Thanh Hoa khóc không ra nước mắt, được rồi được rồi, nể tình ngươi đẹp lại mạnh, không có truy cứu với ngươi.
Ngược lại, Thẩm Thanh Thu giống như suy nghĩ cái gì, cũng quên mất công việc trào phúng họ Liễu thường ngày của mình, hắn ta thu lại quạt giấy, một tay cầm vào thân Tu Nhã, một tay đề lên chuôi kiếm, giống như muốn xuất kiếm lấy mạng người đối diện. Liễu Thanh Ca thấy vậy cũng cầm lên Thừa Loan, với bọn họ, gây chuyện đánh nhau cũng giống ăn một bát cơm, làm nhiều thành quen. Mấy đệ tử An Định Phong thấy sắp có đánh nhau liền co lại một chỗ, tận lực làm giảm mức độ tồn tại của bản thân, hi vọng không dính vào hai "lão phật tổ" này mà mất mạng nhỏ. Thượng Thanh Hoa khổ vô cùng, vốn tưởng quan hệ của Liễu Thanh Ca với Thẩm Thanh Thu đã hòa hoãn hơn rồi, ai dè y mới nói có một câu đã đụng vào cái vẩy ngược nào của tên kia rồi.
Ngay sau đó, hắn mới biết được, chọc giận họ Thẩm, không phải Liễu Thanh Ca, mà lại chính là hắn.
" Thượng sư đệ, Liễu sư đệ nói ma tộc, là ma tộc nào ? Liệu có phải yêu nhân tóc trắng ?"
Cmn chính hắn cũng không biết vì sao gặp được Mạc Bắc Quân có được hay không, hắn rất là ăn cứt chó có được hay không ? Mẹ kiếp Mạc Bắc Quân đúng là khắc tinh của đời hắn, kiếp trước khắc chết, kiếp này gặp có hai lần, lần nào cũng làm hắn như giẫm vào hố cứt.
" Ma tộc nào cũng là ma tộc, ngươi quản nhiều ?"
Tuy không nói ra câu đồng ý, nhưng lời đã như vậy, hơn chín phần thật sự là yêu nhân tóc trắng lúc trước bọn họ từng cùng đánh. Thẩm Thanh Thu nhớ rõ họ Thượng chính là phản bội Thương Khung Sơn đi theo kẻ này, tuy không biết vì sao sau này lại bị chính chủ tử của mình hại chết, nhưng không cần lo nữa, hắn hôm nay có thể chết dưới Tu Nhã Kiếm rồi, coi như Thẩm Thanh Thu cũng nhân từ, cho hắn chết toàn thây.
Thượng Thanh Hoa chưa kịp mồm miệng nhanh nhẹn phủ sạch quan hệ với Mạc Bắc Quân, đã bị Liễu Thanh Ca hố. Hắn lệ rơi đầy trong lòng, rơi thành một hồ nước sánh ngang với sông nước Giang Nam. Oan quá, cmn quá oan, kiếp trước làm gián điệp một đường trót lọt, kiếp này chưa làm gì đã bị đội nồi, sau này trở đi, hắn thấy Mạc Bắc Quân sẽ đi đường vòng.
" Quản nhiều ? Ta đương nhiên muốn quản nhiều, ai như Liễu sư đệ, một lòng tin tưởng, còn không biết có phải nuôi ong tay áo hay không đây ? Ngươi không cảm thấy vô lí sao ? Lần nào gặp yêu tộc cấp cao đều là do đi cùng Thượng Thanh Hoa. Nhai Xế Tự, ma tộc tóc trắng ?"
Quá hợp lí, nếu không phải bản thân tên là Thượng Thanh Hoa, chính hắn cũng cảm thấy lời của Thẩm Thanh Thu đáng tin, càng là một lần nữa trải nghiệm lại ác ý của thế giới này. Đúng vậy, vì có gì lần nào gặp ma tộc mạnh đều là hắn, tại sao đi hái hoa cho sư phụ thôi cũng dính phải Mạc Bắc Quân vậy. Bắc Cương thiếu quái gì hoa thần cỏ thần, mẹ nó mò tới nhân giới là quái gì vậy. Hắn còn muốn tiếp tục chửi rủa một hồi, chính là Thẩm Thanh Thu quét mắt đến phía hắn, Thượng Thanh Hoa liền biết, phải làm chính sự thôi.
" Thẩm sư huynh, ngươi cũng thấy đấy, ta rất khổ, chính ta cũng không biết vì sao số xui rủi toàn gặp phải ma tộc, hai người cũng thấy mà, nếu hai người không đến kịp thời, yêu nhân tóc trắng kia sẽ giết chết ta ngay rồi. Hắn đục một lỗ ở chân ta, đá gãy mấy cái xương sườn còn chưa có lành đây thôi."
Đường đường là một đại nam nhân tuổi đời cũng không còn nhỏ, thế mà phải mở mồm than khổ tìm kiếm thương cảm. Không có gì, kiếp trước không phải đến quỳ gối còn quỳ rất kịch liệt, còn ôm chân người ta hay sao, mấy việc nhỏ nhặt này có là gì.
Thẩm Thanh Thu chưa quá tin hắn, lời nói có thể giả, thương thế có thể đóng kịch, mấy trò tiểu nhân này không cần hỏi đến Thượng Thanh Hoa, ngay cả Thẩm Thanh Thu cũng không phải chưa làm qua bao giờ.
" Ta tin hắn."
Lời nói của Liễu Thanh Ca như một cốc nước ấm, từ từ rót vào trong lòng hắn, thư thái, nhẹ nhàng, lại ấm áp vô cùng. Trong một thoáng, Thượng Thanh Hoa cảm thấy, giống như đời trước, hắn móc tim móc phổi cho Mạc Bắc Quân, đời này hắn cũng có thể phụ cả thiên hạ, chỉ cầu một người. Nhưng chung quy cũng không còn ngốc nghếch như xưa.
Liễu Thanh Ca không để ý người kia thừ người, hơi hơi tiến lên, chắn trước mặt Thượng Thanh Hoa, nói tiếp
" Lời nói có thể giả, hành động có thể diễn kịch, nhưng chung quy cũng không phải thật, không có cảm xúc. Ta tin ma tộc kia muốn giết hắn, Thượng Thanh Hoa cũng là muốn giết gã."
Liễu Thanh Ca ngày thường mở mồm còn lười, ấy mà giờ phút này, có thể nói năng lưu loát, câu từ đanh thép vì hắn biện minh. Thượng Thanh Hoa nhìn về phía bóng lưng của người kia, trong ánh mắt không tự chủ được mà mang theo vui mừng.
___________________
Cầu bình luận hì hì :333
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com