Chương 15 : Đồng cam cộng khổ (1)
* Đồng cam cộng khổ : hoạn nạn có nhau, cùng nhau vượt qua khó khăn.
Liễu Thanh Ca đứng trước mặt hắn, chắn đi ánh nhìn gay gắt của Thẩm Thanh Thu. Thượng Thanh Hoa mở miệng rồi lại đóng lại. Vốn muốn nương lời Liễu Thanh Ca minh oan cho bản thân, buông ra khỏi môi lại là hai chữ
"Cảm ơn"
Giọng Thượng Thanh Hoa nghẹn lại, đời trước đã bao giờ có ai thật tâm tin hắn. Đôi bàn tay đặt trong lòng run rẩy, Liễu Thanh Ca vô tình liếc thấy, đặt một bàn tay lên vai hắn, lời gì cũng không nói nhưng người kia cảm thấy giống như gió xuân tràn về, vô hạn ấm áp.
Thẩm Thanh Thu thấy một cảnh này, vẫn không buông Tu Nhã, ngược lại đôi mắt híp lại, tựa như hồ ly tinh
" Thượng sư huynh nếu không làm gì sai ? Cớ gì lại lo sợ tới run rẩy tay chân thế ? Không lẽ là có tật giật mình sao ?"
Hắn ta xoay xoay Tu Nhã kiếm trong tay, trong lời nói có nọc độc, giống như một thanh kiếm đâm thẳng vào đại não Thượng Thanh Hoa.
Người kia nghe xong không khỏi có chút sợ hãi, cố nén cơn rùng mình, Thượng Thanh Hoa mở miệng. Hắn cả đời nói dối, luôn nghĩ việc có lợi cho mình, giờ phút này ở đây, khi Liễu Thanh Ca đứng trước hắn, nắm lấy vai hắn, tay y chai sạn do cầm kiếm nhưng ấm áp vô cùng. Đột nhiên Thượng Thanh Hoa cảm thấy, hắn không muốn nói dối nữa. Chí ít cũng phải là một phần sự thật.
" Thật ra, ta rất nhát gan, ta sợ ma tộc, sợ lạnh, sợ khổ, sợ hai người các ngươi, hơn cả, ta còn vô cùng sợ chết nữa."
Thẩm Thanh Thu nhướn mày, Tu Nhã Kiếm cũng hạ xuống, hắn ta không hiểu mấy lời này thì liên quan gì, cũng đâu bắt ngươi kể chuyện đời, ngươi mùi mẫn cái gì ?
Nhưng chưa kịp mở miệng ngắt lời, Thượng Thanh Hoa đã nói tiếp.
"Ta không biết lí do vì sao đi cùng ngươi luôn gặp chuyện xấu, nếu không bị thương nặng cũng chính là suýt mất mạng, có lẽ do trước đây ta làm quá nhiều điều sai, bị thiên địa trừng phạt, liên lụy tới ngươi."
"Không sao cả."
Ý tứ rất rõ ràng, đến là đánh, đụng là chạm, người của Thương Khung Sơn, Thương Khung Sơn sẽ bảo vệ đến cùng. Ma tộc gì đó, nếu muốn đụng tới Thượng Thanh Hoa, cần hỏi Thừa Loan đã.
Cmn, thì ra ông đây ăn cơm chó của hai người các ngươi, Thẩm Thanh Thu ngoài mặt lạnh tanh, trong lòng lại là sóng gió. Được lắm bảo sao cảm thấy lời tên kia nói thật vô nghĩa, thì ra không phải nói cho mình nghe.
Cáu giận vì bị bỏ qua là một chuyện, Thẩm Thanh Thu không phụ danh tiếng thông minh của mình, ngay lập tức đã nắm được trọng điểm. Thượng Thanh Hoa tuổi đời không lớn, cũng được coi là một thiếu niên, hắn nói trước đây là nhiều điều sai, khó mà khả thi. Trước đây duy nhất họ Thẩm có thể nghĩ đến, chính là giấc mơ của hắn ta.
Tương lai Thẩm Thanh Thu muốn tránh, lẽ nào lại chính là quá khứ mà Thượng Thanh Hoa muốn che dấu.
Thẩm Thanh Thu vốn mải suy nghĩ, lại bị giật mình bởi tiếng kêu thảm thiết của bốn tên đần nhà An Định Phong. Một trong số đó còn cả gan ôm chân hắn ta, nước mắt nước mũi văng tung tóe.
"Thẩm sư huynh, ngươi nhìn sao sư huynh nhà ta có bao nhiêu khổ, ngươi tha cho hắn đi!!"
Mẹ kiếp mấy tên các ngươi chui ra từ nhà trẻ à, hết tên này ăn vạ tới người khác ăn vạ, quá giỏi cmn.
Thẩm Thanh Thu chán ghét hơi dùng lực chân đá văng người kia ra, tên kia cũng vô cùng hợp tác mà lăn ra một góc, vô cùng làm màu. Hắn ta đầu đầy hắc tuyến, giơ quạt chặn đứng ba tên còn lại. Mới không mặn không nhạt đối diện đôi nam nam kia.
Hắn ta ngũ quan bình thản, Thượng Thanh Hoa ngược lại không được như thế.
Mẹ kiếp nói nhăng nói bậy, ngươi là đầu heo à, nói chuyện liền có thể linh tinh như thế. Được Liễu Thanh Ca an ủi mẹ nó rất thích rất thoải mái, biết là từ nhỏ tới giờ ngươi chưa bao giờ có bạn nhưng mà có nhất thiết phải nói linh tinh thế trước mặt Thẩm Thanh Thu không ?
Thượng Thanh Hoa trong lòng gào khóc, ngoài mặt lại nở một nụ cười gượng gạo, không sao, còn có thể sửa được, thông minh không bằng chai mặt, không còn có thể lí luận được nữa, phải bán thảm thôi !
Thiên địa luân hồi, quả báo đến sớm, lần này đến lượt Thẩm Thanh Thu ngắt lời hắn.
" Thượng sư huynh, như lời ngươi nói quả đúng là quá đáng thương, nhưng vẫn cần ngươi cảm phiền đi với ta một lát."
Không nói hai lời liền tiến lên túm người, Liễu Thanh Ca thấy hắn ta lại gần, một tay để vững trải trên chuôi kiếm, tay còn lại chắn trước mặt Thượng Thanh Hoa.
"Biến đi."
Thẩm Thanh Thu nhướng mày, giọng điệu mang đầy phần cay độc.
"Ta không nhớ có hỏi qua ý kiến của Liễu sư đệ."
Bốn vị sư huynh đệ bên An Định Phong thấy người kia một mực đổ oan cho Thượng Thanh Hoa, giờ lại muốn dẫn hắn đi đâu đấy. Trong lòng vừa lo vừa sợ, nhưng tính tình Thẩm Thanh Thu cổ quái, trò hề vừa rồi đã vắt cạn lòng can đảm của họ, giờ kêu đi ngăn Thẩm Thanh Thu lại, đương nhiên không dám.
Liễu Thanh Ca không giỏi ăn nói, tất nhiên là không nhiều lời, rất đúng trọng tâm vấn đề
"Hắn không muốn đi."
Thượng Thanh Hoa âm thầm vỗ tay một nghìn lần, đúng vậy nói chuyện riêng với Thẩm Thanh Thu, hắn chính là sẽ bị thái lát thành thịt ba rọi kho tàu. Liễu Thanh Ca quá tuyệt vời, thật cmn là người tốt, nếu hắn là con gái nhất định sẽ gả cho y.
Thẩm Thanh Thu tức muốn xì khói, nhưng mặt mũi hắn ta không cho phép ở đây ta ta ngươi ngươi dành nam nhân với một nam nhân khác. Liền nắm chặt quạt giấy, nghiến răng nghiến lợi cười một cái.
"Vậy được, Thẫm mỗ nếu còn cưỡng cầu thật đúng là mặt nóng dán mông lạnh, tuy cùng là đệ tử thủ tịch, nhưng ta so với hai người thân phận thấp hèn, không đáng nói chuyện, Thẩm mỗ liền cáo lui trước."
Thượng Thanh Hoa nghe thế giật hết cả mình đành phải xua tay.
"Thẩm sư đệ hiểu nhầm rồi, ta thật sự muốn nói chuyện với ngươi, nhưng thương thế còn tệ. Hơn nữa Thẩm sư đệ thiên tư trác tuyệt, ta hèn mọn sao có thể so bì."
Thẩm Thanh Thu nhíu mày càng sâu, ý tứ quá rõ ràng, ta không bằng ngươi là rõ ràng, nhưng Liễu Thanh Ca chắc chắn không thua ngươi.' Hẳn nhiên là trả thù vụ nãy giờ hắn ta làm khó họ Thượng.
Được lắm thời gian còn dài, hắn ta không nhất thiết phải một phát hiểu ngay, dục tốc bất đạt, cây kim trong bọc sẽ có lúc lòi ra. Hắn ta tin tưởng, nếu họ Thượng có bí mật, hắn không thể giấu cả đời. Liễu Thanh Ca muốn bảo vệ, liền cho y bảo vệ.
Chỉ hi vọng hắn biết về giấc mơ kia, chứ không phải là phản đồ bất nhân bất tín. Cuộc đời Thẩm Thanh Thu đã quá nhiều bất tín và máu tươi, hắn ta không cần nhuộm thêm màu đỏ lên đấy nữa
"Vậy Thẩm mỗ cáo lui trước."
Nói xong liền ngoắc ngón tay, để bốn tên nha hoàn miễn phí xách túi càn khôn đi theo hắn ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com