Chương 170 - 171
Chương 170
Chuyện Trần Mỹ Linh có hư thận hay không, không có cách nào để kiểm tra, dù sao thì chương trình trên TV vẫn đang chiếu. Hai người không đùa giỡn nữa, tập trung ngồi xem TV, Trần Mỹ Linh lúc này mới biết Lý Giác là người đến trước, tiếp theo là Trung Hoa số 2, người thứ ba là mình, thứ tư mới là Tiểu Hoa số 2, Tiểu Hoa số 2 chỉ chậm hơn cô vài phút, khi đó cô hẳn là đang ở trong phòng Lý Giác.
Quảng Linh Linh: "Em gái lém lem bụi này so với em nổi tiếng hơn sao?"
Quảng Linh Linh đang nói là Tiểu Hoa số 2, bất quá chỉ mới vài phút, mà chị ấy đã cho người ta là bụi bẩn lấm lem, tuy quần áo mặc trên người có chút kém, nhưng cũng không đến mức vậy đâu chứ.
Trần Mỹ Linh: "....."
Cô từ bỏ biện minh với Quảng Linh Linh, nói: "Không có, danh tiếng kém hơn em một chút, nhưng quay rất nhiều bộ phim truyền hình."
Quảng Linh Linh: "Vậy sao cô ấy không đến gõ cửa phòng em?"
Trần Mỹ Linh giải thích: "Lúc sau có tới, nhưng do thời lượng có hạn nên không được đưa vào."
Quảng Linh Linh: "Cho nên phần của em lại bị cắt?"
Trần Mỹ Linh còn chưa nói, Quảng Linh Linh đã trêu chọc nói: "Có thể nha."
Trần Mỹ Linh như nào lại kế thừa một chút tự tin của cô, lập tức ưỡn ngực nói: "Đúng vậy, em rất hot đó."
Quảng Linh Linh ngẩn ra, quay đầu nhìn TV, cười nói: "Em còn cần chút mặt mũi không?"
"Ở trước mặt chị cần gì mặt mũi chứ?" Trần Mỹ Linh cũng cười.
"Hừ!" Quảng Linh Linh giơ ngón tay cái lên với cô, "Quả là bạn gái có tiền đồ."
"Không biết xấu hổ cũng tính là có tiền đồ sao?"
"Ở chỗ chị thì tính."
"Quảng miêu tổng thật là không kén chọn nha."
"Trần tổng, ngài cũng vậy." Quảng Linh Linh nở nụ cười, "Em không phải là thích chị không biết xấu hổ sao?"
"Xem TV, xem TV đi." Trần Mỹ Linh nói, nếu cứ tiếp tục nói cô sẽ xấu hổ chết mất.
Ống kính quay tới Sầm Khê, ngay từ đầu thì Sầm Khê không có gì, chỉ có lúc đến chỗ Trần Mỹ Linh, đi đến cửa phòng, giơ tay lên gõ cửa. Quảng Linh Linh nhớ rõ số phòng của Trần Mỹ Linh, liền phản ứng lại.
"Trần, lão, lão sư." Sầm Khê trên màn ảnh đỏ mặt, hai tay vươn về phía trước, "Xin, xin chào."
Trần Mỹ Linh nắm lấy tay cô, cười dịu dàng: "Xin chào."
Quần áo của hai người đều là phong cách giản dị tươi mát, so với tháng 11 năm ngoái, khi chụp hình cho tạp chí 《ELLE》thì đều không nhìn ra.
Quảng Linh Linh buông hai tay đang vòng quanh eo của Trần Mỹ Linh, đẩy người ra xa 1 mét, nơi này điều kiện đơn sơ, giường cũng không xa hoa như giường lớn, cũng chỉ rộng có 1m5, Trần Mỹ Linh không phòng bị, bị cô đẩy một cái, thiếu chút nữa là trực tiếp ngã xuống giường.
Trần Mỹ Linh chống tay hai về phía sau, tìm được điểm tựa, đem mình trở lại giường, kinh ngạc nói: "Quảng lão sư?"
"Không ghen, không vui vẻ." Quảng Linh Linh mặt không chút biểu tình, nói.
Mèo con nhe răng rồi, Trần Mỹ Linh tỏ vẻ đã lâu không thấy, cô miễn cưỡng đè nén nội tâm M run rẩy của mình, không cho phép mình biểu hiện vui sướng nào ở trên mặt, hướng tới Quảng Linh Linh, nói ngon nói ngọt, dỗ dành: "Quảng lão sư."
Âm thanh trên TV:
"Trần, lão sư."
"Hửm?"
"Em chỉ là, đến đây, muốn, chào hỏi, chị."
"Muốn vào ngồi một chút không?"
"Dạ."
"Sao em lại không mời chị vào ngồi như vậy?" Quảng Linh Linh hoàn toàn không theo lẽ thường tình, cứ vậy mà nói bừa, chủ yếu là để trút giận.
Trần Mỹ Linh chớp chớp mắt: "Chị đã sớm vào từ lâu rồi mà."
"Khi nào?" Quảng Linh Linh ngạc nhiên nói.
"Tối hôm qua, tận hai lần." Ánh mắt Trần Mỹ Linh đầy ái muội.
"Không phải là làm cái đó," Quảng Linh Linh tức giận, trong cơn tức giận lại không thể tìm được lời giải thích hợp lý nào, Trần Mỹ Linh là bạn gái, lại không phải là Lai Ảnh mà cô có thể tùy tiện mắng, liền nói, "Sao con người của em lại không biết xấu hổ như vậy?"
"Bốn phút trước, em nghĩ là vấn đề này chúng ta đã đồng thuận rồi mà."
Mèo con phẫn nộ đến mức không nói nên lời, vì thế mà hướng về Trần Mỹ Linh cắn một cái.
Trần Mỹ Linh nhìn dấu răng trên tay mình, dở khóc dở cười, răng của Quảng Linh Linh rất chỉnh tề, nhưng so với người bình thường thì nhỏ hơn chút, vết cắn lại vô cùng đáng yêu.
Trần Mỹ Linh rất yêu thích, nhịn không được, lại nói: "Em có thể xăm dấu răng như này được không?"
Đương nhiên là không được, vì cô là nhân vật công chúng, còn phải diễn, quay phim nữa.
Quảng miêu hóa hổ, xốc áo ngủ của Trần Mỹ Linh lên, ở trên eo cô lại lưu lại dấu răng giống hệt như trên tay, lạnh lùng nói: "Xăm thêm cái này nữa."
Dấu răng không sâu, Trần Mỹ Linh gật đầu cười.
Mãi cho đến khi Quảng Linh Linh cắn lên mặt cô một cái, Trần Mỹ Linh vừa đau vừa muốn cười, kết quả lại cười nhe răng cả lên.
Quảng miêu ở trên giường cứ thế xưng bá một phương, chiếm hơn phân nửa giường, ngáp đủ kiểu, thỉnh thoảnh còn dựng đuôi, còn dùng móc vuốt vỗ nhẹ vào bàn tay người chán ghét kia, ánh mắt vẫn chăm chú theo dõi TV.
Trên TV, hai người liền bắt đầu trò chuyện.
Trần Mỹ Linh gọi tên đối phương: "Sầm Khê."
Quảng Linh Linh cuộn cái đuôi không tồn tại của mình lại, lại rút bàn tay không thành thật của Trần Mỹ Linh ra, lạnh nhạt nói: "Gọi chị là Quảng lão sư, gọi người ta là Sầm Khê, chậc, chậc, chậc."
Cứ chậc chậc như thế một hơi.
Trần Mỹ Linh canh chuẩn thời cơ, trực tiếp ghé sát vào tai Quảng Linh Linh, thở mạnh một hơi: "Quảng Linh Linh."
Quảng Linh Linh bị rung động một chút, một ngón tay đặt ngay trán cô, đẩy ra: "Hiện tại mới gọi, chậm rồi. Giờ phải gọi là baba..."
Trần Mỹ Linh dứt khoát: "Ba ba."
Khóe miệng của Quảng Linh Linh suýt chút nữa không kiềm được mà cong lên, chợt trầm mặt xuống: "Gọi vậy cũng vô dụng! Baba không có đứa con gái như vậy!"
Trần Mỹ Linh còn có thể không biết cô sao? Cứ vậy liên tiếp gọi "baba" một hơi, thậm chí còn gọi nhầm ông nội nữa, nhưng cô nhanh chóng nuốt câu đó về, bởi vì ông nội thì hàm ý không tốt gì. Chọc cho con mèo con đang xù lông ở trên giường, ngửa bụng cười không ngừng.
"Chị còn ghen sao?" Trần Mỹ Linh vuốt tóc cô, nói xong lời này, Quảng Linh Linh liền trở nên dịu dàng: "Chị không ghen! Cũng không vui!"
"Được rồi, không ghen, chị nói không ghen thì chính là không ghen."
"Em chỉ nói cho có lệ."
"Em không có mà."
"Chỉ gọi ba, không phải có lệ thì là gì?"
"Không phải cho có lệ mà."
"Em xem, em nói chuyện với chị chỉ có một chữ, còn không phải là cho có lệ hay sao?"
Trần Mỹ Linh: "......"
"Em ngay cả nói chuyện cũng lười nói với chị nữa."
Trần Mỹ Linh: "........."
Hai tay Quảng Linh Linh nhéo cằm cô, nâng lên, hướng về phía ánh mắt của mình: "Em có phải là đang suy nghĩ, tâm tư nữ nhân như mò kim đáy bể không?."
Trần Mỹ Linh ngạc nhiên, mở mắt, hiển nhiên là Quảng Linh Linh đoán đúng rồi.
Quảng Linh Linh nói: "Chị là không phải nha, chị là vực sâu vạn trượng đó."
Trần Mỹ Linh nuốt nuốt nước miếng.
Quảng Linh Linh nói: "Có sợ không?"
Trần Mỹ Linh lắc đầu.
Quảng Linh Linh hung hăng hôn lên môi cô một cái, đè người dưới thân, xem TV. Trần Mỹ Linh bị đè, không cảm thấy khó chịu, ngược lại, còn đưa hai tay vòng quanh cổ Quảng Linh Linh.
Ở dưới lầu khách sạn tụ tập đủ người, 10 nữ khách mời đang nói chuyện với nhau, Quảng Linh Linh lập tức nói: "Lý Giác, Khương Địch, Quan Tiểu Du, Sầm Khê, mấy người này nhìn cũng không tệ lắm."
Quan Tiểu Du chính là tiểu hoa nổi từ phim điện ảnh, fan của cô ấy và fan Trần Mỹ Linh chuyên xâu xé nhau. Tuy Sầm Khê là người khiến cho cô ghen, nhưng cô không thể không biết lương tâm là gì.
Đến bây giờ Trần Mỹ Linh đã ghi hình cho bốn kỳ, cô biết là kết quả suy đoán của cô so với Quảng Linh Linh không khác gì lắm, duy nhất là chỉ có Trung Hoa số 1, vì muốn bái sư cô, nên hoàn toàn trở thành fan của cô.
"Chị làm sao mà biết được?"
"Dùng mắt nhìn." Quảng Linh Linh trả lời bâng quơ, "Nhìn nhiều là sẽ rõ thôi. Chị quay phim nhiều năm như vậy, diễn qua nhiều nhân vật, bên cạnh cũng có nhiều người, không nói hết mọi chuyện nhưng đều có thể nhìn thấu được, bảy tám phần cũng không là vấn đề gì."
"A."
Cằm của Quảng Linh Linh đụng phải đỉnh đầu cô một cái: "Em làm cái gì vậy?"
Trần Mỹ Linh trầm ngâm nói: "Em đang suy nghĩ về lần đầu tiên chị gặp em, chị có phải là nhìn thấu chuyện sau này em là bạn gái của chị phải không?"
"Em nhặt liêm sỉ lên, sau đó chị liền nói cho em biết."
"Nhặt lên rồi." Trần Mỹ Linh nói.
"Dám gõ cửa phòng chị trong lúc chị ngủ, em là người đầu tiên không bị diệt khẩu đó."
Trần Mỹ Linh bị cô chọc cười: "Vậy sau đó thì sao?"
"Không có gì hết."
Trần Mỹ Linh bỗng nhiên nảy ra một suy nghĩ: "Vậy người trước em thì sao?"
"Cũng không có."
"Nói vậy em là người duy nhất thôi sao?" Trần Mỹ Linh tự biên tự diễn nói, "Vậy thật là vinh hạnh nha."
Quảng Linh Linh cũng không phản bác cô, nói về lần thứ hai gặp mặt, là lúc thử vai ở trường quay, "Chị và Tần Hàn Lâm có một suy nghĩ, chính là bình hoa, nhưng bình hoa này tương đối sạch sẽ, không công cũng không tội. Ngày đó em diễn, nếu suy xét nghiêm túc, em còn kém xa Sầm Tư Dĩnh, nhưng có một sức mạnh, là...." Cô nghĩ nghĩ, "Chính là khiến người khác dễ dàng xem nhẹ kỹ năng diễn xuất của em. Em xem như là may mắn vậy, lại vừa vặn hợp với nhân vật kia, tuổi tác, vẻ ngoài gì đó. Nếu không phải cơ duyên, Lai Ảnh bỏ diễn, đoàn phim cũng thành lập xong, nơi diễn đều chuẩn bị tốt, tiền thuê phòng cũng trả một nửa, mọi thứ đều đã chuẩn bị, không đúng lịch trình quay sẽ bị tổn thất nghiêm trọng, ngay cả việc sắp xếp lịch trình cho diễn viên chính lúc đó vẫn chưa xong, nào sẽ tới phiên em chứ? Tất cả nữ chính trong phim của Tần Hàn Lâm, mấy năm nay đều diễn với chị, bất luận là nam hay nữ, em là người có diễn xuất kém nhất."
Nữ chính của Tần Hàn Lâm chung quy đều có kỹ thuật diễn và độ hot, ít nhất cũng đoạt được cúp ảnh hậu trở lên, mặc dù trước khi quay vẫn chưa đoạt ảnh hậu, nhưng quay xong lập tức có thể; mà Quảng Linh Linh thường diễn với diễn viên gạo cội, mặc dù có người trẻ tuổi, nhưng cũng là nhân tài kiệt xuất.
Trần Mỹ Linh trong nháy mắt liền cảm thấy vạn mũi tên đâm vào ngực mình, thiếu chút nữa là nôn ra ngụm máu.
"Thiên thời địa lợi nhân hòa, tất cả cơ hội đều ở trên người chị." Quảng Linh Linh nói, "Bất quá hiện tại chỉ hơi tốt, một bước lên trời rất khó, hiện tại em vẫn có chỗ đứng trong giới điện ảnh."
Trần Mỹ Linh mang hy vọng hỏi một câu: "Bây giờ em đang ở trong dàn nữ chính của đạo diễn Tần, cùng với chị có diễn qua, vậy kỹ thuật diễn của em đứng thứ mấy?"
Quảng Linh Linh mặt lộ ra vẻ khó xử.
Trần Mỹ Linh vùi mặt vào trong chăn, uể oải nói, "Chị nói đi, em chuẩn bị tốt rồi."
Cô là đang tự làm nhục mình, cô biết.
"Tạm thời em vẫn là người kém nhất." Quảng – miêu - Linh thò ra bàn tay mèo, lấy phần đệm thịt màu hồng vỗ vỗ nhẹ đầu Trần Mỹ Linh, "Không khóc."
Chương 171
Cho dù Trần Mỹ Linh đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng cảm giác chênh lệch ở trong lòng vẫn khiến cô không có cách nào ngẩng đầu lên. Cô mong muốn chạy trốn thật nhanh, nhanh đến nỗi như cô sẽ bị té ngã, nhưng chênh lệch giữa cô và Quảng Linh Linh không phải là cô cố gắng là được, trước kia cô đã nghĩ tới, có lẽ đời này ngay cả một nửa của chị ấy có khi cô cũng theo không kịp, đó là sự chênh lệch giữa thiên phú và nỗ lực.
Cô không thể vì một nhân vật như Quảng Linh Linh mà đi bái danh sư học nghệ, một năm kiếm không rời tay, vĩnh viễn không có biện pháp giống như Quảng Linh Linh có thiên phú dị bẩm, trời sinh đã phù hợp với nghề này, chị ấy là người vì diễn xuất, đây là ông trời ban tặng, có cầu cũng không được.
Cô chưa bao giờ ngừng theo đuổi Quảng Linh Linh, nhưng chị ấy so với người khác, là khác biệt cả một trời một vực, cô cùng Quảng Linh Linh trò chuyện, Quảng Linh Linh có nhắc đến Lai Ảnh, hay những người bạn bè khác, họ đều là niềm tự hào của giới điện ảnh và giới thượng lưu. Cổ ngữ có câu "băng dày ba thước, không phải chỉ vì rét có một ngày" (*), đương nhiên người bên cạnh đều trải qua một thời gian giá lạnh, còn cô chỉ là một viên nước chưa hề kết băng, đương nhiên là con đường phía trước lại không có cách nào nhìn thấy được điểm dừng, mà điểm đó, cũng lại chính là điểm khởi đầu cho người khác.
(*): hàm ý là chẳng phải một sớm một chiều là nên chuyện.
Cô đau lòng, đang âm thầm tự an ủi mình, nhưng giọng nói Quảng Linh Linh cắt đứt dòng suy nghĩ của cô, Quảng Linh Linh từ trên người cô, xoay người xuống, nằm bên cạnh, "Em nhìn chị đi."
"A." Trần Mỹ Linh theo bản năng đáp lại một tiếng.
"Nhìn chị."
Trần Mỹ Linh nhìn cô, đang nghi hoặc là chị ấy tính cho mình xem cái gì.
"Chị đang phát sáng." Quảng Linh Linh nói.
"Hả?" Trần Mỹ Linh vẫn không hiểu.
"Người ta là đùi vàng, còn chị là người vàng biết đi." Quảng Linh Linh nói, "Em đi theo chị, lâu dần cũng sẽ phát sáng giống vậy."
Khóe miệng Trần Mỹ Linh cong lên.
Quảng Linh Linh: "Lúc Lai Ảnh bằng tuổi em, còn diễn vai nữ N trong một bộ phim điện ảnh, nói chưa quá 3 câu; Đoàn ảnh đế năm 23 tuổi mới tiến vào giới giải trí; Chu Tư, người đoạt giải Dừa Vàng năm ngoái, năm nay cũng mới 29 tuổi. Em không cần phải áp đặt thành tích của bọn họ lên bản thân làm gì."
Trần Mỹ Linh cười, nụ cười cũng không còn miễn cưỡng.
"Em là một viên ngọc thô, chỉ cần một thợ thủ công, giống như Thiên Lý Mã cần Bá Nhạc vậy." Quảng Linh Linh nói, "Nếu trong tương lai, em may mắn leo được trên đỉnh núi, nhớ kỹ, em không phải là đạp lên vai chị mà đi lên, mà chỉ là có người lau đi vẻ ngoài dính đầy tro bụi của em, người đó chính là chị."
Trần Mỹ Linh yên lặng, chớp mắt một cái, chủ động duỗi tay qua ôm lấy cô: "Chị như nào lại biết nói chuyện như vậy?"
"Kỹ năng dỗ dành người khác của chị đều ở trên người em mà." Quảng Linh Linh cảm khái, vuốt tóc cô, "Có cảm thấy vinh hạnh không?"
"Vinh hạnh."
"Em nói xem, một người sao có thể kỳ quái như vậy, có thể vì người mình thích mà hoàn toàn thay đổi."
"Em không biết."
"Chị biết nha." Quảng Linh Linh cười cười.
"Là vì gì?"
"Là sức mạnh của tình yêu."
Nói cũng như không nói, Trần Mỹ Linh mắng thầm, nhưng đối với chuyện Quảng Linh Linh trực tiếp biểu đạt như vậy, cô vô cùng hài lòng, cho nên cô lại hôn hôn chị ấy lần nữa, tay của Quảng miêu lại lần nữa thò ra, vỗ vỗ đầu Trần Mỹ Linh: "Em có biết TV tới đoạn nào rồi không? Em giải thích lí do tại sao em lại đưa kẹo cho Khương Địch ăn?"
Trần Mỹ Linh nằm thẳng: "Chị ăn em đi, em so với kẹo ngọt hơn nè."
"Không ăn, mặn chết, bớt chuyển đề tài khác đi, mau giải thích cho chị."
"Em không phải có thói quen hay mang theo kẹo bên người sao? Em thấy cô bé đó thật đáng thương nên cho em ấy một cây, không nghĩ tới vừa mới đi được hai ba bước, liền đụng phải Lý Giác, cho nên cũng đưa cho cô ấy một cây, em cũng chỉ cho hai người họ ăn, không có cho người khác."
Quảng Linh Linh nhìn thấu tâm cơ của cô, nói: "Đó là do em chỉ mang có 3 cây kẹo thôi."
Trần Mỹ Linh cười gượng.
Tay của Quảng miêu hôm nay vỗ đầu quá nhiều lần, cảm thấy mỏi, cần nghỉ ngơi một lát, vì thế chuyển qua gãi gãi cằm cho đối phương, lại tiếp tục chăm chú xem TV.
Trần Mỹ Linh cố nhớ lại chuyện lúc quay chương trình, có gần gũi với ai quá không, sau khi nhớ lại, cô thấy cô giữ khoảng cách với ai cũng không quá xa, thật tình giả ý, chỉ là biểu hiện ra bên ngoài thôi.
"A, là trang phục tình nhân sao." Quảng Linh Linh không chút để ý, cảm thán, bắt đầu vẽ vẽ gì đó trên điện thoại.
Trần Mỹ Linh muốn cắt luôn hậu kỳ, thậm chí clip này cũng muốn cắt bỏ đi luôn, đã cắt clip ra thì thôi đi, còn thêm phụ đề làm gì: Từ xưa, người ta đã cho rằng màu đỏ và màu lam là CP với nhau. Ai không biết màu đỏ và màu lam là CP chứ, các ngươi thật lắm miệng!!
"Em và Sầm Khê cùng tổ à, ánh mắt của em gái mê muội này như có thể thiêu cháy mọi thứ vậy ý." Quảng Linh Linh nói.
Trần Mỹ Linh trên trán chảy ra mồ hôi lạnh.
"Em xem người ta là tiểu bảo bảo sao? Người ta gặp chuyện là liền xông ra, chị thấy Sầm Khê so với em chạy cũng đâu chậm đâu."
Trần Mỹ Linh cố ý sờ tay Quảng Linh Linh, lại bị một trảo miêu hất ra, trừng mắt nhìn: "Thành thật một chút."
Khẩu khí kia tựa như là đang tra hỏi tù nhân ở trong tù vậy, Trần Mỹ Linh ủy khuất.
"Ây da, em gái Khương Địch này xem ra là rất yêu thích em, còn ôm, còn sùng bái nữa, chậc chậc."
Trần Mỹ Linh nhìn phía sau, nhấc chân cọ chân của Quảng Linh Linh, lại bị hất ra, ác khẩu nói "Động nữa thì thiến em!"
Cô không có gì để thiến, cũng không có bộ phận kia, Trần Mỹ Linh lạc quan nghĩ thầm, Quảng Linh Linh đối với cô vẫn còn niệm tình cũ.
"Khương Địch nắm tay em, Lý Giác ôm eo em, Trung Hoa số 1 thì ôm bả vai em, Sầm Khê thì dựa lưng vào em." Quảng Linh Linh cứ viết liên tiếp vài chữ, mỗi một chữ, nét chữ đều rất cứng.
Hiện tại Trần Mỹ Linh mới có chút hoảng sợ, cô liền nghĩ, không biết bản thân sẽ phải chịu hình phạt như nào.
"Hốt văn hải thượng hữu tiên sơn. Sơn tại hư vô phiếu diểu gian"
Trên TV đang chiếu đến cảnh mọi người đang đi tìm chứng cứ, Quảng Linh Linh rốt cuộc cũng nói một câu không liên quan đến chuyện ghen tuông, thần sắc nhàn nhạt, ngữ khí càng nhạt: "Gián điệp là em à?"
"Làm sao chị biết?" Trần Mỹ Linh kỳ quái nói, "Em lúc trước có nói với chị rồi sao?" Ngay cả bản thân cô cũng không biết sao lại đặt bài thơ này để gợi ý về gián điệp vào tối hôm đó.
Quảng Linh Linh ngước mắt nhìn cô một cái, giống như là đang nhìn một đứa ngốc: "Thượng cùng bích lạc hạ tuyền, lưỡng xứ mang mang giai bất kiến. Hai câu sau chính là hốt văn hải thượng hữu tiên sơn. Sơn tại hư vô phiếu diểu gian. Là bài thơ 《 trường hận ca 》của Bạch Cư Dị, Lâm Bích Lạc không phải là nhân vật chính em diễn à, gián điệp không phải là em thì là ai? Môn ngữ văn của em là giáo viên thể dục dạy thay hay gì?"
"Này là thơ của trung học cơ sở, sao chị có thể nhớ rõ tới vậy? Mấy câu nổi em đều nhớ, như là thiên sinh lệ chất nan tự khí. Nhất triêu tuyển tại quân vương trắc. Hồi mâu nhất tiếu bách mị sinh. Quảng miêu cung phấn đại vô nhan sắc; Thất nguyệt thất nhật Trường Sinh điện.Dạ bán vô nhân tư ngữ thì. "Tại thiên nguyệt tác tỷ dực điểu. Tại địa nguyện vi liên lý chi". Thiên trường địa cửu hữu thì tận. Thử hận miên miên vô tuyệt kỳ."(*) Trần Mỹ Linh giảo biện nói.
(*): là bài thơ Trường Hận Ca của Bạch Cư Dị, nguồn ở thivien.net
"Chỉ toàn nhớ rõ mấy câu ân ân ái ái." Quảng Linh Linh dùng tay điểm nhẹ trên trán của cô, "Còn không bằng học sinh trung học nữa."
Trần Mỹ Linh cũng không tức giận, phải biết rằng trí nhớ của một người trong giai đoạn đỉnh cao là thời cấp 3, nhưng cô lại có chút khiếp sợ, sao Quảng Linh Linh lại có thể nhớ rõ như vậy.
Quảng Linh Linh nói: "Này có là gì? Chị từ nhỏ trí nhớ thiên phú, chỉ là gặp qua là không quên được, học một hai lần đều sẽ không quên. Không tin thì chị đọc lại bài thơ này cho em nghe thử."
Trần Mỹ Linh gật đầu: "Dạ dạ."
Quảng Linh Linh chưa bắt đầu, Trần Mỹ Linh đã lên Baidu, tra lại toàn bộ bài thơ: "Chị đọc đi."
Quảng Linh Linh liếc mắt nhìn cô một cái, mở miệng lưu loát đọc, ngay cả lắp bắp cũng không có, Trần Mỹ Linh nói: "Chị học lời thoại cũng vậy sao? Đọc qua một lần sẽ không quên?"
Quảng Linh Linh nhướng mày tỏ vẻ đồng ý.
Cũng đúng, lúc Trần Mỹ Linh quay phim, chưa từng thấy cô bỏ quên lời thoại nào, có lẽ thế giới thiên tài chính là vậy, không giống như người thường, phải nỗ lực học.
Quảng Linh Linh nói: "Bất quá học lời thoại thì có phương pháp riêng, so với học thuộc lòng không giống nhau, chờ khi nào rãnh, chị sẽ dạy em, không phải giống chị thì mới học được, ít ra thì không cần phải tốn sức."
"Dạ." Trần Mỹ Linh đáp lời.
Chỉ là ngắt ngang một chút, cũng không ảnh hưởng quá nhiều tới chuyện Quảng Linh Linh ghi thù, chưa gì tiến độ chạy trốn ở Cổ Trấn của chương trình đã quá một nửa, manh mối nằm vùng được tiết lộ, dần dần hé lộ, Khương Địch không hổ là em gái mê muội mới của Trần Mỹ Linh, đảm nhiệm phần "tri thức" của nhóm, "Trường Hận Ca" đương nhiên là đã học qua, em gái ấy suy nghĩ cũng biết 2 câu nói này từ đâu có, nhưng cũng chỉ nói cho Trần Mỹ Linh biết, đồng thời cũng đồng ý đứng về phía Trần Mỹ Linh, bất kể là nằm vùng hay là gì khác. Dưới sự khuấy đảo nhẹ của Trần Mỹ Linh, liên minh Sao Thủy đã tan tác, trở thành 5v5, một đội là do Đỗ Nhược Hàm làm đội trưởng, đấu với đội của Trần Mỹ Linh, cuối cùng đội nằm vùng thắng, tất cả mọi người đều không thể trở về Sao Thủy được.
Tuy quá trình này rất đặc sắc, nhất là lúc khi mà Trần Mỹ Linh chưa nhận ra mình là gián điệp, hay là lúc bảo vệ cho Trung Hoa số 1, thừa dịp thợ săn không chút phòng bị, trực tiếp quật ngã một thanh niên cao 1m8, đầu gối gắt gao đè lên lưng đối phương, ngẩng đầu nhìn về phía Trung Hoa số 1, hô một tiếng: "Chạy đi!". Quả thực là điểm cao trào của chương trình, thông qua màn hình Quảng Linh Linh cũng có thể cảm nhận được xung kích, giống như anh hùng cứu mỹ nhân vậy, huống chi đây lại là mỹ nhân cứu mỹ nhân. Không khó để tưởng tượng, sau khi chương trình phát sóng nhất định sẽ có không ít fan nữ mê muội Hạ nữ vương.
Trần Mỹ Linh ôm mặt ngượng ngùng, nhìn qua kẽ ngón tay. Mãi sau cảnh này mới qua, hai người đều chạy trốn, Trần Mỹ Linh mới buông tay, nhìn về phía Quảng Linh Linh, ánh mắt rõ ràng là đang mong đợi được khen.
Quảng Linh Linh thở dài, tâm tình phức tạp. Cô phát hiện chuyện mình viết chữ không còn ý nghĩa gì nữa, chỉ là một người đứng xem, Trần Mỹ Linh quả thật đáng để nhiều người yêu thích như vậy. Lớn lên tính cách rất tốt, có thể hát có thể diễn, thân thủ tốt còn có thể anh hùng cứu mỹ nhân, đứng ở đâu cũng sẽ có một nhóm fan mê muội, phỏng chừng chỉ có hồ ở trong đập Tam Điệp mới có thể chứa được bình giấm của cô mất.
Quảng Linh Linh chỉ ghi ghi chép chép cho có lệ.
Lý Giác bôi thuốc cho em ấy, còn sờ bả vai, lại còn ôm eo, còn tán tỉnh nữa chứ, nâng cầm nữa.
Quảng Linh Linh "hừ" một tiếng.
Khương Địch lại ôm eo em ấy, lại lần nữa biểu hiện yêu thích.
Hừ.
Sầm Khê càng ngày càng không kiêng dè gì cả.
Hừ hừ hừ.
Trung Hoa số 1 lại còn nhờ vả Trần Mỹ Linh dạy phòng thân.
Hừ hừ hừ hừ.
Em gái mê muội Khương Địch đều dính gần bạn gái của cô mới có thể ngủ được.
Hừ hừ hừ hừ hừ.
Trần Mỹ Linh nghe thấy người bên cạnh thỉnh thoảng cười lạnh, khiến cho cô kinh hồn bạt vía. Quảng Linh Linh không nói gì, cô cũng lười nói. Trần Mỹ Linh chính là người tốt như vậy, người khác thích cô là chuyện hiển nhiên, nhưng đây chỉ là suy nghĩ lý trí, tiếc là ghen tuông đã khiến cô mất đi lý trí, khi người phụ nữ ghen thì không cần màng gì tới lý trí gì cả.
Trên TV vang lên bài hát chủ đề ở cuối chương trình, Trần Mỹ Linh lập tức lấy điều khiển từ xa tắt TV đi, một giây cũng không nên xem nữa.
Quảng Linh Linh cũng không thèm nhìn cô, trực tiếp chui đầu vào trong chăn, nhắm mắt lại, ngay cả một câu chúc ngủ ngon cũng không có.
"Quảng Linh Linh." Trần Mỹ Linh ghé sát vào tai cô, nhẹ nhàng gọi cô.
Quảng Linh Linh muốn phản bác "có gọi ba cũng vô dụng", nhưng lại sợ rơi vào vòng lẩn quẩn khi nãy, nào ngờ Trần Mỹ Linh đã dự liệu từ trước, liền gọi "Ba ba." Không những thế, giọng còn trầm hơn.
Quảng Linh Linh vẫn như cũ nhắm mắt, nhưng nghe được bên tai có tiếng sột soạt, sau đó là tiếng quần áo được cởi bỏ, lập tức có một cơ thể ấm áp từ sau lưng ôm lấy cô, cảm giác ấm áp quen thuộc khiến cho cô đang nhắm mắt cũng biết là đối phương không mặc quần áo.
Này, cái đồ không biết xấu hổ gì kia!
"Ba ba, ba không cần con sao?"
Quảng Linh Linh thầm nghĩ: Ba ba không có đứa con trêu hoa ghẹo nguyệt như vậy!
"Ba ba?"
Ba cái đầu nhà em, Quảng Linh Linh không thèm để ý tới cô nữa.
Cô cứ gọi "ba ba" nửa ngày, Quảng Linh Linh chẳng những không thèm để ý đến cô mà còn chán ghét, vì thế Trần Mỹ Linh lại dùng chiêu cũ, dùng sắc dụ, Quảng Linh Linh cố sức giãy dụa mới không để quần áo của mình bị Trần Mỹ Linh lột sạch, nhưng điều mà Trần Mỹ Linh muốn chính là như vậy. Trong quá trình né tránh, Quảng Linh Linh khó mà tránh khi chạm vào vài bộ phận trên cơ thể đối phương, thân thể chạm có chút phản ứng, tay cô cũng vậy.
Quả nhiên là bén lửa, hai người liền hôn nhau tới trời đất quay cuồng, như là muốn tiến tới bước cuối cùng, Quảng Linh Linh thu tay lại, không thèm để ý đến thân thể đang mong muốn của Trần Mỹ Linh.
Trần Mỹ Linh mờ mịt mở mắt, mặt ửng hồng, hô hấp vẫn dồn dập.
Quảng Linh Linh từ trên người cô nằm xuống: "Tức giận còn phải đi hầu hạ em, trên đời nào có chuyện tốt như vậy, em tới đi, chị muốn hưởng thụ."
Trần Mỹ Linh: "......"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com