Chương 66,67
Chương 66
"Action!"
Trần Khinh hoàn toàn không yếu thế dưới ánh nhìn của Kinh Tú, nàng thậm chí còn tâm tư nhàn hạ đi vuốt phần tóc mai, động tác nho nhã, lọn tóc rơi xuống áo ngoài màu xanh, tựa như một đóa sen đang nở rộ giữa hồ. Kinh Tú giờ mới bắt đầu quan sát tướng mạo của nàng chứ không có suy đoán mục đích nàng đến viếng thăm lần này.
"Điện hạ."
Kinh Tú chậm rãi rót cho mình một tách trà, ánh mắt rời ra khỏi người nàng, không ngăn cản tức là ngầm thừa nhận nàng có thể tiếp tục nói.
"Điện hạ tuổi còn trẻ mà đã biết giấu kín tài năng, đằng sau chắc là có cao nhân chỉ dẫn?"
Kinh Tú cầm lấy tách trà, quan sát lá trà đang trôi nổi trong đó, lơ đễnh nói: "Vốn là phế vật, chẳng qua chỉ vì bảo mệnh, làm sao có thể tính là giấu kín tài năng gì, nương nương quá lời rồi. Ngược lại, nương nương, thân mang võ công, đột nhập vào Cảnh Hiền Cung ta, chỉ sợ là có mưu đồ bất chính đi?"
"Điện hạ nói gì vậy, ta đến đây là để đầu quân điện hạ mà."
"Đầu quân ta?" biểu cảm của Kinh Tú giống như nghe thấy được chuyện buồn cười nhất thiên hạ vậy, nói, "Nương nương xem Cảnh Hiền Cung của ta xem, ngoại trừ ta và thuộc hạ này ra, ngay đến thị nữ và thái giám cũng chỉ có 2, 3 người, còn lại là đám gà vịt cầm thú thôi, nương nương chê cười rồi."
"Không có thế lực, chúng ta có thể bồi dưỡng, chỉ cần ngươi có lòng muốn thiên hạ, ta tự sẽ trợ giúp ngươi đăng ngôi."
"Trần Khinh, ngươi có biết ngươi đang nói gì không?" biểu cảm Kinh Tú bỗng chốc lạnh lại.
Trần Khinh nói có chừng mực: "Đang vì thiên hạ tìm một minh chủ. Chỉ cần điện hạ đồng ý."
Kinh Tú lại rót trà cho mình, động tác cô từ tốn như đang tiến hành một nghi thức thành kính nào đó, sắc trời bên ngoài bắt đầu tối lại, ánh chiều tà đang biến mất từng chút một, bầu trời dần hạ thấp xuống, phảng phất như đang thai nghén ra một thiên mệnh được định sẵn nào đó.
Một hồi lâu, giọng nói hơi lạnh của cô vang lên trong căn phòng tĩnh lặng.
"Giờ Tuất ngày mai, dẫn theo đồng bọn của ngươi đến chỗ của ta."
Trần Khinh cười nhẹ, một câu cũng không nói, đứng dậy ra ngoài.
Căn phòng trở về sự yên tĩnh vốn có, Kinh Tú cúi mặt xuống, ở một góc độ không ai thấy, từ từ nở ra nụ cười lạnh cao thâm khó đoán.
Ảnh tử sốt ruột nói: "Điện hạ----"
Kinh Tú giơ tay ngăn cản hắn: "Giờ Tuất ngày mai, ngươi đi dụ cấm vệ quân qua đây, thân là phi tần hậu cung, lén gặp người ngoài, ban đêm đột nhập vào thẩm cung hoàng tử, ta rất muốn xem xem Trần Khinh làm sao thoát thân."
"Vâng, điện hạ!" Ảnh tử vui mừng.
"Ngươi cũng lui xuống đi."
"Vâng."
Trong phòng chỉ còn lại mình Kinh Tú, hai ngón tay cô cầm lấy ly trà đã thưởng thức lúc nãy, đứng dậy tưới vào bồn cây ở cửa, sau đó là nhìn về phương xa. Ống kính dần kéo ra xa, cắt cảnh.
Tần Hàn Lâm: "Cut, qua!"
Hai diễn viên chính bước ra khỏi ống kính, đi qua xem lại playback với Tần Hàn Lâm, Tần Hàn Lâm cười gian nói: "Xem ra chủ ý để hai người ở chung có hiệu quả nhanh thật, mới có mấy ngày mà hai người đã trở nên ăn ý rồi."
Trần Mỹ Linh nhìn Quảng Linh Linh, Quảng Linh Linh thì bơ hẳn Tần Hàn Lâm, còn Trần Mỹ Linh tất nhiên là không lên tiếng.
Tần Hàn Lâm nhìn đến đau lòng: "Tiểu Trần à, uổng công tôi thương cô, đúng là con gái lớn rồi thì không cần cha nữa, thế giới này đúng là hết thiên lý rồi."
"Xem coi có được không, có cần quay lại lần nữa không, nói nhảm nhiều quá ông, bộ ông nuôi cô ấy hả? Ông tưởng làm cha người ta dễ lắm à." Quảng Linh Linh bực bội nói.
"Bây giờ tôi sẽ nhận Tiểu Trần làm con gái nuôi!"
"Cây xấu hổ, còn không mau qua lạy cha nuôi."
Trần Mỹ Linh trước giờ không xen vào cuộc trò chuyện nhảm nhí như vậy của hai người, cũng không cho là thật, chỉ cười chứ không hùa theo.
"Cái từ "cha nuôi" bây giờ không phải là từ tốt đẹp gì, không nhận không nhận, hai ta còn có giao tình, không cần mấy cái hư danh này." Tần Hàn Lâm xem xong playback, cố ý nói, "Cảnh này qua rồi, không cần quay lại, nhìn thím là thấy bực mình."
Quảng Linh Linh cười tiếp lời: "Vậy buổi chiều tôi không đến nữa đâu đó."
"Tốt nhất là vậy."
Do đó chiều hôm nay Quảng Linh Linh không có đến phim trường thật......
Trần Mỹ Linh sốt ruột lo âu, chạy đi hỏi kế hoạch của đoàn phim, kế hoạch khó hiểu nói: "Quảng lão sư xin nghỉ phép rồi, hình như là trong nhà có chuyện, đáp chuyến bay chiều nay, đến tối mai mới về. Cô ấy không có nói cho cô biết hả?"
Đối mặt với ánh mắt hóng chuyện của kế hoạch, Trần Mỹ Linh giả bộ như vừa nhớ ra: "À! Tôi nhớ ra rồi, tối qua Quảng lão sư có nói tôi nghe, sáng nay bận quá nên quên mất."
Kế hoạch vừa rời khỏi, biểu cảm mà Trần Mỹ Linh cố giả bộ ung dung lập tức trở thành suy sụp.
Quảng Linh Linh tất nhiên là không có nói cho cô biết, tối qua cô còn ngủ chung một giường với Quảng Linh Linh, Quảng Linh Linh hoàn toàn không hề nhắc đến chuyện nghỉ phép, trưa hôm nay mạnh ai nấy ăn cơm, cũng không nói với cô một tiếng mà trực tiếp đi luôn.
Trong đầu Trần Mỹ Linh một hồi là câu "Cô ấy không có nói cho cô biết hả?", một hồi lại là câu "Em không phải là người không liên quan" của Quảng Linh Linh tối qua, hai câu nói này không ngừng xuất hiện trong đầu cô. Cũng may là khi đóng phim còn có thể tập trung tinh thần, không có làm trễ tiến độ.
Sau khi quay xong, Phương Hồi nhìn thấy khuôn mặt ủ rũ của Trần Mỹ Linh, dùng ngón chân suy nghĩ cũng biết là nguyên nhân gì. Từ ngày vào đoàn phim, Trần lão sư cứ ở trong trạng thái khi vui thì muốn bay lên trời, còn khi buồn thì cả người như con rùa già chìm dưới đáy hồ không thèm động đậy.
"Trần lão sư, tối nay chị có thể mở máy lạnh 24 độ rồi." Phương Hồi cố tìm cách chọc cô ấy vui.
"Ừm."
"Chị Tô Hàn nói hai hôm nữa sẽ đến phim trường thăm chị."
"Ừm."
"Quảng lão sư nếu không liên lạc với chị thì chị có thể chủ động liên lạc cô ấy mà." Phương Hồi không chịu nổi nữa, nhỏ tiếng nhắc nhở, "Bây giờ chị đang cua người ta, sao cứ bị động hoài vậy, lỡ như Quảng lão sư đang giận lẫy với chị thì sao? Cả buổi chiều không thấy người đâu cũng không hỏi cô ấy một tiếng."
Trần Mỹ Linh lập tức dừng lại, suy nghĩ, Quảng Linh Linh quả thật có thể là loại người này.
Lời nói của Phương Hồi như tiếp cho cô liều thuốc trợ tim, cô mở wechat, tìm khung chat của Quảng Linh Linh, đánh ra một hàng chữ rất dài, rồi lại xóa, chỉ chừa lại mấy chữ và dấu chấm hỏi.
[Đến nhà chưa?]
Cô đưa màn hình cho Phương Hồi xem, Phương Hồi thần sắc phức tạp gật đầu, tạm chấp nhận được.
Trần Mỹ Linh mở âm thanh và độ rung của điện thoại, lúc nào cũng cầm trong tay, cứ cách 10s là nhìn điện thoại một lần như thần kinh vậy, cho đến khi cô về khách sạn, tin nhắn vẫn nằm yên trong đó, Trần Mỹ Linh nhấn giữ tin chat, nhảy ra lựa chọn "xóa bỏ", nhấn xác nhận, nhưng do thời gian quá lâu nên không xóa được nữa. Trần Mỹ Linh nhìn điện thoại thất thần.
Phương Hồi: "Có lẽ là đang trên máy bay, chị cũng biết chuyến bay thường hay bị delay mà, nếu mà delay hai tiếng thì giờ này chắc người đang trên máy bay. Hay là chị gọi điện cho Quảng lão sư xem sao?"
"Chị biết rồi, em về phòng trước đi." Trần Mỹ Linh cúi đầu xuống.
"Trần...... được thôi, chị đừng suy nghĩ lung tung, có chuyện gì thì gửi wechat cho em."
Trần Mỹ Linh cầm điện thoại vào phòng tắm, mở volume lớn nhất, cô đột nhiên tắt vòi sen, lấy khăn lông lau vội ngón tay, nhấn nút home, màn hình lại không có tin gì mới, sau đó cô vuốt hai ba lần mới mở khóa được, khung chat đó vẫn chỉ có một tin nhắn, không thấy trả lời. Cô trở về màn hình chính, điện thoại, tin nhắn, QQ đều không có thông báo mới.
Tiếng vòi sen lại vang lên, điện thoại đồng thời cũng reo lên, Trần Mỹ Linh tắt nước, phát hiện lần này không phải là ảo giác của mình. Nhưng cô đột nhiên có chút không dám nhìn người gọi đến là ai.
......
Nói đến Quảng Linh Linh, máy bay quả thật delay hai tiếng, khi Trần Mỹ Linh gửi tin nhắn thì cô đang nghỉ ngơi trong khoang hạng nhất trên máy bay, xuống máy bay thì lặng lẽ rời khỏi bằng lối đi dành cho VIP, không có ai phát hiện ra Quảng đại ảnh hậu hiện thân tại sân bay thủ đô.
Quảng Linh Linh chỉ đeo kính mát, đứng chờ một hồi ở cửa thang máy cách bãi giữ xe vài bước chân, một chiến xe Bentley màu đen chậm rãi chạy đến, tài xế kéo cửa sổ xuống, sau khi nhìn xong biển số xe và tài xế, Quảng Linh Linh kéo cửa xe ngồi vào trong.
Bentley chạy vào một căn biệt thự trong một tiểu khu cao cấp của thành phố B, trong trung tâm thành phố rộng lớn này, chiếm diện tích cực kỳ rộng lớn, môi trường rất đẹp và thanh tĩnh, cây cối um tùm, giống như một khu sơn trang nghỉ mát tự nhiên vậy.
Quảng Linh Linh được thả xuống, giơ hai cánh tay ra hít thở không khí mát lạnh của đêm khuya, sự mệt mỏi do ngồi máy bay rồi lại ngồi xe đã giảm đi rất nhiều.
"Tiểu Ling!"
Lại nữa rồi! Quảng Linh Linh ớn lạnh sống lưng, vắt chân bỏ chạy!
Lúc này, một cánh tay đột nhiên ôm eo cô lại, bồng cả người cô lên, hai chân rời khỏi đất. Người đó cực kỳ đau lòng nói: "Em lại ốm nữa rồi, Tiểu Ling của chị."
Vừa nói vừa dùng mặt dụi mạnh vào tóc của cô.
Gân xanh trên trán Quảng Linh Linh nổi lên, cắn răng cảnh cáo lại lần thứ N: "Đừng gọi em là Tiểu Ling, với lại em cũng không phải của chị."
"Được thôi, Ling."
Má nó......
Quảng Linh Linh cố vùng vẫy, bình thường cô siêng năng tập gym, vùng vẫy thoát khỏi một phụ nữ là rất dễ dàng, nhưng ở trong vòng tay của người này y như là dê chui vào hang sói vậy, hoàn toàn không có sức phản kháng.
"Mẹ ơi! Cứu con!" Bất đắc dĩ Quảng Linh Linh chỉ còn cách bi phẫn thi triển "Mách Mẹ Đại Pháp"!
Mẹ Quảng nghe vậy lập tức chạy ra khỏi nhà, thần sắc có chút vui trên nổi đau của người khác, hoàn toàn không có chút hung dữ gì chỉ vào người đằng sau Quảng Linh Linh nói: "Thư Yểu, còn không mau buông em họ con ra."
Lương Thư Yểu giờ mới buông tay ra, Quảng Linh Linh nhanh chóng chạy ra xa ba bước, như gặp đại địch vậy.
Lương Thư Yểu cười to lên, tiếng cười sảng khoái, hàm răng trắng như sứ.
Dưới ánh trăng, có thể thấy được một người phụ nữ có khuôn mặt không được thanh tú cho lắm, nhưng ngũ quan kết hợp với nhau thì lại có đặc sắc riêng, cực kỳ ưa nhìn. Mái tóc chỉ dài hơn vai một chút, có điều chiều cao của cô ấy thật sự rất kinh người, cao đến 180cm, Quảng Linh Linh 172cm, ở trong lòng cô ấy hệt như con gà con.
Lương Thư Yểu, nữ, 29 tuổi, con cưng của giới thời trang, siêu mẫu nổi tiếng quốc tế.
Chương 67
Lương Thư Yểu là họ hàng xa của Quảng Linh Linh, đã qua năm đời, không có quan hệ huyết thống, nhưng do ba mẹ Lương Thư Yểu và ba mẹ Quảng Linh Linh cùng sống chung một thành phố, từ nhỏ thường xuyên gặp mặt nhau, hai người là thanh mai trúc mã. Mẹ Quảng rất thích đứa cháu họ này, khi ba mẹ cô ấy không đến chơi thì cũng thường kêu một mình cô ấy đến, nói cho hoa mỹ thì là bầu bạn với Quảng Linh Linh, thật ra là mưu cầu lợi riêng cho mình, cho nên Lương Thư Yểu vào Quảng gia y như vào nhà mình vậy. Từ lúc Quảng Linh Linh vào giới giải trí đến giờ, ít gặp mặt ba mẹ, thời gian làm tròn chữ hiếu còn không nhiều bằng Lương Thư Yểu nữa.
Nói đến Lương Thư Yểu, thì tình cảm của Quảng Linh Linh đối với cô ấy rất phức tạp, một mặt là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, hiểu nhau rất rõ, lại tốt với cô, giữa hai người có một sự ăn ý không ai bằng được; mặt khác, Quảng Linh Linh rất sợ cô ấy, bởi vì Lương Thư Yểu quả thật là rất thích trêu chọc cô, giống như cô là một con thú cưng vậy, lâu lâu thì xoa nắn vài cái, điều quan trọng là sức lực cô ấy mạnh hơn mình, cao hơn mình, Quảng Linh Linh bình thường với bộ dạng "trời là lão đại ta là lão nhị thích làm gì thì làm" nhưng khi gặp Lương Thư Yểu thì chỉ có nước là ngoan ngoãn khuất phục dưới bạo lực.
Lần này vừa về là bị nhấc bổng hệt như con gà con.
Quảng Linh Linh nháy mắt ra hiệu với mẹ cô: Đêm qua không phải nói với mẹ là đừng nói cho Lương Thư Yểu biết rồi mà?
Mẹ Lục cũng rất tuyệt vọng, dùng âm thanh chỉ có hai người nghe được nói: "Con nói trễ rồi, khoảng thời gian trước Thư Yểu cố ý dặn mẹ, con về nhất định phải báo cho hay liền, con bé có chuyện gấp cần tìm con."
Quảng Linh Linh cắn răng nói: "Con rất thất vọng về mẹ!"
Mẹ Quảng: "......"
"Tiểu Ling lâu rồi không gặp sao em không nhìn biểu tỷ một cái vậy hở?" Quảng Linh Linh nghe thấy ngữ khí này là nổi hết da gà, dưới sự hô hoán "đoạt mệnh" của Lương Thư Yểu bước vào nhà. Quảng Vân Chương rũ tờ báo trong tay, soạt soạt, Quảng Linh Linh kêu một tiếng "Ba". Quảng Vân Chương giờ mới đặt cái lỗ tai đang dựng đứng lên nghe ngóng nãy giờ xuống, quay đầu qua: "Về rồi à."
"Vâng."
Mẹ Quảng hỏi: "Có đói bụng không?"
Quảng Linh Linh sờ bụng, tội nghiệp nói: "Đói, bữa trưa chỉ ăn có một tí thôi à."
Lương Thư Yểu cười xen vào nói: "Ling, vậy chị đi nấu cơm tối cho em nha."
Quảng Linh Linh còn chưa trả lời, mẹ Quảng đã giành nói: "Con mặc bộ đồ này, coi chừng dính dầu mỡ là giặt không ra đâu."
"Con biết mà, dì Mẫn."
Mẹ Quảng sửa cổ áo lại cho Lương Thư Yểu, lại cực kỳ tự nhiên vén tóc cho cô ấy, Lương Thư Yểu nhìn bà cười một cái rất ngọt ngào.
Quảng Linh Linh: "......"
Rốt cuộc ai mới là người ngoài trong cái nhà này vậy trời.
Quảng Linh Linh cho rằng tình mẫu tử của mình với mẹ đang chịu sự khiêu chiến cực lớn.
"Mẹ, mẹ, mẹ!" Quảng Linh Linh hét lớn vào tai Mẹ Quảng!
"Gì đó?" Mẹ Quảng giờ mới bịn rịn thu ánh mắt đang nhìn về phía nhà bếp lại, quay sang Quảng Linh Linh, "Mẹ không phải đang ở đây hả? Mẹ con tuổi tác lớn rồi, sao chịu nổi tính sư tử hống của con?"
"Mẹ nhìn con nè," Quảng Linh Linh hứ một cái mạnh, lật vai của mẹ cô quay lại đối mặt với mình, một loại cảm xúc nào đó đang tích tụ lại, nói rất chân thành, "Con mới là con gái ruột của mẹ, là thiên kim mẹ mang thai 10 tháng cực khổ chịu đau mười mấy tiếng đồng hồ sinh ra đó, sao mẹ lại thương người ngoài vậy hả."
Mẹ Quảng kinh ngạc nhìn con gái mình: "Con nghe ai nói bậy bạ vậy, mẹ sinh mổ mà."
"......Mặc kệ có phải sinh mổ hay không, con đang hỏi con có phải con gái ruột của mẹ không!" Quảng Linh Linh bỏ qua vấn đề này, hỏi thẳng trực tiếp.
"Nói tới mới nhớ, có khi nào là bồng nhầm với nhà cậu con không ta?" Mẹ Quảng săm soi nhìn cô ấy từ trên xuống dưới, ánh mắt lóe lên tia ngờ vực, "Mẹ càng nhìn con càng không giống con gái ruột của mẹ, gene Quảng gia ta ưu tú như vậy, sao lại sinh ra đứa con gái "shun" như con vậy?"
""shun" là gì?"
Quảng Vân Chương nghe vậy liền quay đầu qua giải thích: "Tiếng Thiên Tân, ý là xấu xí, là biểu tỷ con dạy đó."
"Con xấu?" Quảng Linh Linh chỉ vào mình, cực kỳ căm phẫn.
"Xấu." Mẹ Quảng quan sát xong, nói, "Xấu thật đó, xấu nhất nhà."
"Vậy cuối năm nay bộ phim mới của con đem đi kiểm duyệt thì làm phiền mẹ đừng cho thông qua nha, mắc công xấu đến bỏng mắt người ta." Quảng-xấu nhất nhà-Linh Linh kéo kéo cái tay nảy "vô hình" trên vai mình, nhìn xung quanh, ánh mắt hiện ra nỗi bi thương thiết thực, thở dài, "Cái nhà này không còn chỗ cho con dung thân nữa rồi," một tay nắm chặt lại, phấn chấn nói, "Bắt đầu từ giờ, con sẽ lấy bốn bể làm nhà!"
Cô đột nhiên quay đầu qua, kêu một tiếng, rưng rưng nước mắt: "Ba."
Quảng Vân Chương giơ một cánh tay về phía cô, cũng rưng rưng nước mắt: "Ây, corn guy."
Quảng Linh Linh nhịn không nổi "Phụt--" cười một tiếng, mắng một câu "sao ba không đi theo kịch bản vậy", sau đó thu nụ cười lại, bi phẫn nói: "Ba phải bảo trọng, đợi sau này con công thành danh toại, nhất định sẽ cứu ba ra khỏi biển lửa!"
"Corn guy!"
"Daddy!"
Quảng Vân Chương lau nước mắt, cuộn tờ báo lại làm tư thế của khởi nghĩa Nam Xương, nhìn vào đèn treo trên trần: "Con yên tâm đi, ba biết tự chăm sóc mình, không sợ cường quyền, không sợ cường bạo, thề chết bảo vệ trinh tiết của mình!"
"Ba!" nước mắt tung bay theo gió, Quảng Linh Linh miệng "cộp cộp" hai tiếng, giả bộ dập đầu hai cái, sau đó đứng dậy đi một bước quay đầu lại một cái, đi đến cửa, hất tóc, "Con, đi đây!"
Lương Thư Yểu vốn đang đợi nước trong nồi sôi, sau đó thấy bên ngoài đang hát tuồng, liền chạy ra xem náo nhiệt. Cô cảm nhận được, Quảng biểu muội từ bỏ du học để gia nhập showbiz đa phần là xuất phát từ ba mẹ, cả nhà đều thích diễn sâu.
Quảng Linh Linh bỏ nhà ra đi được một giây, lại quay trở về!
"Bẩm thiên công, ta vốn sống ở ven thành Tô Châu, có nhà lại có ruộng, cuộc sống cực hạnh phúc. Ai ngờ cha ruột ta lại cưới mẹ kế về. Mẹ kế bá đạo không nói lý lẽ, hại thê tử ta lại giam cầm cha ta, chiếm nhà ta, đoạt ruộng ta......" Quảng Linh Linh vừa hát theo tiết tấu vừa vào cửa, "Cũng may hiện đã mười năm trôi qua, ta đã lập nghiệp có công danh, lần này sẽ tính món nợ cũ, làm cho mẹ kế đó hối hận, hối.. hối hận!"
Hát xong, Quảng Linh Linh kêu: "Kim khoa trạng nguyên giá đáo!" sau đó cô nâng nâng cái ô sa trên đầu, ung dung bước tới.
Quảng Vân Chương lập tức nhắm mắt ngã xuống sofa, Mẹ Quảng cũng nhanh chân chạy về phía sofa, nằm xuống bên cạnh Quảng Vân Chương.
Quảng Linh Linh thấy trong nhà bê bối hỗn loạn, kinh sợ thất sắc: "Cha!"
Quảng Vân Chương khó khăn mở mắt ra trong lòng cô, chỉ về hướng nhà bếp, hai mắt trợn trắng, đôi môi run rẩy: "Hung, hung......"
Đầu nghiêng qua một bên, giả bộ ngủm.
Quảng Linh Linh thê thảm hét: "Cha!" giọng đó kèm theo tiếng khóc rất thê lương, làm cho Lương Thư Yểu đang đứng xem tuồng cũng không phản ứng ra, trực tiếp đỏ mắt.
Quảng Linh Linh run rẩy toàn thân, cong lưng vùi mặt vào người Quảng Vân Chương, ngón tay run run sờ mặt và trán ông. Nước mắt rơi lã chã, nức nở hét: "Cha! Con về rồi! Cha mau nhìn con đi! Cha!"
Mẹ Quảng đang giả chết mở mắt ra, hai mắt đỏ lên, bất mãn nói: "Từ lúc con vào đây, không thèm nhìn mẹ cái nào."
Quảng Linh Linh: "Mẹ không phải nói là con bồng nhầm hả?"
Mẹ Quảng: "Ê con---"
Quảng Linh Linh lấy hai tờ khăn giấy lau nước mắt, "Là mẹ tự mình nói mà, có phải con nói đâu. Hôm nay diễn đến đây thôi, ngày nào cũng đóng phim ở phim trường, về nhà còn phải diễn với hai người nữa, thật là! Nội cảnh khóc này của con thôi, ba mẹ có biết là nhận được bao nhiêu tiền không?"
"Bao nhiêu tiền ba trả cho."
"Con nói đùa thôi, đâu phải là lấy tiền thật đâu, hồi nhỏ khóc quá trời trận đều là miễn phí, lớn lên lại đi thu tiền thì ngại lắm. Thuốc nhỏ mắt ở đâu vậy, ây—— mắt con hơi đau, áo của ba có phải là có kim đâm trúng con không đó."
Quảng Vân Chương cười hihi một tiếng dài, "Đổ thừa ba nữa." Rồi đưa thuốc nhỏ mắt cho cô ấy.
Mẹ Quảng đột nhiên kêu: "Thư Yểu, nước!"
Lương Thư Yểu quay lại nhìn, đột nhiên ngớ người, trong nhà bếp khói bay mù mịt, giống như người vừa vào là có thể "đắc đạo thành tiên" luôn được rồi đó, mẹ Quảng liền chạy qua giúp đỡ, một lát sau hơi nước mới bay đi hết, Lương Thư Yểu áy náy nói: "Xin lỗi, dì Mẫn, mải mê xem mọi người hát tuồng mà quên mất là đang nấu nước."
Mẹ Quảng vui mừng nói: "Không sao, con nói xem trong ba người ai diễn hay nhất?"
"Tất nhiên là dì rồi!" Lương Thư Yểu giơ ngón tay cái lên.
"Đúng là có mắt nhìn người!" Mẹ Quảng vui mừng, xua tay với cô ấy, "Con ra ngoài trò chuyện với Tiểu Ling đi, chỗ này để cho dì."
"Vậy sao được, đã nói là con nấu rồi mà."
"Có gì mà không được, con mới đến đây không được bao lâu, ngồi máy bay mệt rồi phải không, mệt rồi thì nghỉ ngơi đi, đúng rồi, dì có coi show đó của con, rất là bá khí trên sàn catwalk, khí chất còn hơn Tiểu Ling nữa."
"Làm gì có? Biểu muội mới có khí chất." Lương Thư Yểu cười, giọng nói cực kỳ dịu dàng.
Mẹ Quảng bề ngoài thì chê bai, nhưng trong mắt lại là nụ cười hài lòng: "Nó? Haizzz, đừng nhắc nữa, do ăn hên thôi, đóng phim nên có chút danh tiếng, nếu mà fans con bé biết được con người thật ngoài đời là như vậy chắc fan chạy hết trơn. Thoát fan có phải nghĩa vậy không?"
"Là nghĩa này, nhưng mà con cảm thấy......" Lương Thư Yểu quay đầu nhìn sang Quảng Linh Linh đang ngoan ngoãn ngồi trong phòng khách nhỏ thuốc nhỏ mắt, nhìn đến thất thần.
"Cảm thấy gì?"
Lương Thư Yểu thu thần sắc khác thường lại, nhún vai nói: "Cảm thấy rất dễ thương."
Từ nhỏ cô đã cảm thấy Quảng Linh Linh dễ thương rồi, bất luận là lớn đến đâu thì cũng y như đứa trẻ, đánh không lại cô là chạy đi mách mẹ, không phải mách mẹ mình thì là mách mẹ cô, thật ra cô ấy chỉ cần nói ngọt vài câu là mình tự khắc sẽ buông ra, còn mua kẹo cho ăn nữa.
Nhưng cô ấy lại không nói, miệng người này sao lại cứng đến thế?
"Tiểu Ling~" Lương Thư Yểu lau tay, ra khỏi nhà bếp.
Quảng Linh Linh né bàn tay đang nhỏ thuốc của ba cô ra, nhảy lên sofa, kinh sợ nói: "Chị đừng qua đây!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com