Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 109: Trần Mỹ Linh công khai


Buổi tối Vương Hải Ninh phải về biệt thự bên kia, Trần Mỹ Linh muốn đi theo, nàng thậm chí đã nghĩ sẵn lí do nhưng vẫn bị Vương Hải Ninh từ chối, cô và Trần Mỹ Linh đi ra ngoài của nói: "Em muốn đi với chị, vậy Quảng tổng cũng sẽ đi theo. Khó khăn lắm chị ấy mới về nhà một lần, em nỡ lòng nào để chị ấy đi theo sang kia ư?"

Trần Mỹ Linh mím môi: "Thế chỉ em đi thôi."

Vương Hải Ninh tinh tế tỉ mỉ nhìn vẻ mặt nàng, cuối cùng nói: "Hai người bất hòa?"

Trần Mỹ Linh sửng sốt, sau đó lắc đầu: "Không có chuyện gì đâu."

Mắt Vương Hải Ninh sáng lên: "Mỹ Linh, em có biết lúc em nói dối sẽ chớp mắt liên tục?"

Trần Mỹ Linh chớp chớp mắt, mỉm cười: "Sao em không nhận ra nhỉ."

Vương Hải Ninh nhìn nàng: "Thế nên vừa rồi là nói dối?"

Trần Mỹ Linh phản ứng được nàng bị gài, thở dài: "Được rồi, đúng là không gì gạt được chị. Cũng không tính là bất hòa, chính là có vài chuyện muốn xác nhận với chị ấy."

Vương Hải Ninh gật đầu: "Vậy thì tốt. Chị không muốn hai người nảy sinh mâu thuẫn đâu."

"Lúc đó phải đứng giữa hòa giải, quá đau đầu."

Trần Mỹ Linh bị vẻ mặt bất đắc dĩ của Vương Hải Ninh chọc cười, nét mặt nhẹ nhõm không ít, còn chứa ý cười, chân thành nói: "Hải Ninh, cảm ơn chị."

Mặc kệ vì nàng, hay vì nàng và Quảng Linh Linh, nàng đều nợ Vương Hải Ninh lời cảm ơn này.

Vương Hải Ninh "ừm" một tiếng: "Hai người hòa hảo bên nhau chính là lời cảm ơn tốt nhất đối với chị."

Trần Mỹ Linh chắc chắn gật đầu, trong mắt mơ hồ có nước.

Hai người nói xong, Quảng Linh Linh liền đi đến: "Chu Sinh đến rồi, đi thôi."

Trần Mỹ Linh và Vương Hải Ninh nhìn nhau, cho nhau gật đầu, sau đó Vương Hải Ninh đi theo Quảng Linh Linh ra xe.

Những người khác đều ra cửa đứng, Vương Hải Ninh chào tạm biệt họ lần nữa, Tạ Đan lau nước mắt nói: "Đứa nhỏ này, quả là hiếm thấy."

Quảng Nhất Phàm hiểu rõ gật đầu: "Vâng, không nghĩ gì về nhà họ Quảng..."

Lời của Quảng Nhất Phàm mất nửa câu sau nhưng ai cũng hiểu ý câu nói, tất cả im lặng, Quảng Huyên mắt thấy Vương Hải Ninh muốn lên xe, em liền bước lên hai bước, ánh mắt nhìn chằm chằm bóng lưng Vương Hải Ninh.

Cách đó không xa, Quảng Linh Linh nói với Trần Mỹ Linh: "Em muốn cùng đi không? Chị đã cho người thu dọn hành lý rồi."

Đôi mắt cô vừa sáng vừa sâu, đối diện ánh mắt Trần Mỹ Linh.

Nàng nghĩ đến lời Vương Hải Ninh nói, lắc đầu: "Không cần đâu, buổi tối mình ở nhà với mẹ và Quảng Huyên thêm một chút."

Quảng Linh Linh cong môi: "Được."

Hai người nói xong thì giúp Vương Hải Ninh đóng cửa xe lại. Vương Hải Ninh kéo kính xe xuống, vẫy tay với hai người kia, hẹn mai gặp lại.

Trần Mỹ Linh đứng cạnh xe, nàng nhìn Vương Hải Ninh, mỉm cười, dặn dò cẩn thận.

Quảng Linh Linh đứng sóng vai với Trần Mỹ Linh, cô bình tĩnh nhìn thẳng, tập trung suy nghĩ.

Tay đột nhiên bị người nắm lấy, sau đó ngón tay Trần Mỹ Linh luồn qua kẽ tay cô, nắm chặt.

Hai người mười ngón đan nhau, có cảm giác ấm áp kéo đến, một dòng nước ấm bao phủ trong lòng Quảng Linh Linh, cô quay đầu nhìn Trần Mỹ Linh, thấy nàng cũng đang nhìn mình, nét mặt dịu dàng, nụ cười ấm áp.

Quảng Linh Linh cũng không kìm được mà cong môi.

Vương Hải Ninh trong khoảnh khắc nhìn thấy hai người như vậy, nói với Chu Sinh: "Đi thôi."

Chu Sinh "ừm" một tiếng, khởi động xe, bắt đầu lái xe ra khỏi biệt thự.

Vừa ra khỏi cổng, phía sau lại có bóng người đuổi theo, Quảng Huyên chạy thở không ra hơi, em chạy một mạch theo sau xe gọi: "Vương Hải Ninh."

Chu Sinh từ gương chiếu hậu nhìn thấy Quảng Huyên liền vội vàng dừng xe, Vương Hải Ninh đang chuẩn bị nhắm mắt dưỡng thần thì phải mở mắt ra, sau đó cửa xe bị người mở, Quảng Huyên liền xuất hiện trước mắt.

"Vương Hải Ninh."

"Tôi vẫn chưa nói tạm biệt chị."

Vương Hải Ninh nhìn em vì chạy bộ mà gò má ửng đỏ, đang thở hồng hộc, cô có chút trầm mặc.

Gió lạnh thổi ít bông tuyết bay trên không trung, thỉnh thoảng bay đến trên mặt hai người, nhất thời cảm giác lạnh buốt tận xương.

Quảng Huyên và Vương Hải Ninh đều đứng ngoài xe, không nói một lời

Vương Hải Ninh cúi đầu nhìn cô bé nhỏ hơn mình nhiều tuổi, hỏi: "Có chuyện gì sao? Không có liền về sớm chút, ngoài trời lạnh như vậy, để lạnh cóng thì không tốt đâu."

Quảng Huyên cúi đầu nhìn mũi giày, trong lòng có nỗi buồn không thể giải thích, ngay cả giọng nói cũng đè thấp: "Tôi nghe anh cả và chị hai nói chuyện, chị đã chuyển hết cổ phần cho chị dâu."

Vương Hải Ninh thầm giật mình, sau đó gật đầu: "Ừ."

Quảng Huyên ngẩng đầu, trong mắt có ánh nước: "Vì sao? Là do những việc tôi làm trước đây? Khiến chị không muốn có bất cứ quan hệ gì với nhà họ Quảng à?"

Vương Hải Ninh đưa tay xoa đầu Quảng Huyên: "Tiểu Huyên, thế giới của người lớn rất phức tạp, tôi làm vậy cũng không phải do em."

"Nói thật, những việc em làm, tôi đều có thể hiểu được, thậm chí cũng không cảm thấy em quá đáng."

"Thực sự em không hề xấu tính, em rất hiền lành."

Quảng Huyên nghe những lời Vương Hải Ninh nói xong, sắc mặt bớt khó coi hơn, em cắn môi: "Chị thật sự không trách tôi ư? Ngày đó tôi còn ép chị đến gặp ba..."

"Không trách."

Vương Hải Ninh cười khẽ: "Nếu như tôi là em, có thể tôi cũng sẽ làm thế."

"Đây là lẽ thường tình, cũng không phải em làm sai."

Quảng Huyên cúi đầu: "Nhưng tôi còn làm chị dâu bị thương..."

Vương Hải Ninh: "Con người sống trên đời, ai cũng có thể phạm lỗi."

"Nhưng có những người biết hối cải đúng lúc, cũng biết đã làm sai."

"Mà những người khác, vẫn luôn mê muội trong cái sai của bản thân, không muốn quay đầu."

"Quảng Huyên, em là người trước, ba em là người sau."

"Em hiểu chứ?"

Quảng Huyên nghe Vương Hải Ninh nói một hồi, có vẻ hơi hiểu, lại cũng có vẻ chưa hiểu lắm. Vương Hải Ninh cũng không cho em thời gian tiêu hóa hết, chỉ thúc giục: "Được rồi, về sớm đi, bọn họ vẫn đang chờ em."

Quảng Huyên nhỏ giọng: "Ừm"

"Vậy tôi..."

"Vậy e..em có thể ôm chị một cái không?"

Vương Hải Ninh đứng tại chỗ giang tay ra, ôm Quảng Huyên vào đầy cõi lòng, vỗ vỗ lưng em, nói: "Nhớ nghe lời bác gái, làm việc gì cũng phải suy nghĩ kĩ. Có một số việc, nếu làm sai rồi sẽ phải trả giá đắt."

Quảng Huyên cũng ôm chặt Vương Hải Ninh, tựa đầu lên vai cô, nhỏ giọng:

"Em biết rồi, cảm ơn chị."

"Chị ba."

Em vừa dứt lời liền cảm giác được cơ thể Vương Hải Ninh cứng đờ, ngay cả cánh tay đang vỗ vỗ lưng em cũng khựng lại, Quảng Huyên vẫn ôm cô, tay đặt trên eo cô vỗ vỗ: "Chị ba."

Hai người ôm nhau cách đó không xa, Tạ Đan nhíu mày hỏi Quảng Linh Linh: "Sẽ không có chuyện gì chứ?"

Quảng Nhất Phàm đón lời bà, cười cười: "Không sao đâu mẹ. Con thấy thời gian này Quảng Huyên trưởng thành hơn rồi. Mẹ không nhận ra là con bé đã khác xa so với khi chưa đến thành phố B sao?"

Tạ Đan gật gù, mặt đầy vui mừng.

Gió lạnh vẫn đang thổi, cuốn lên vô số hoa tuyết, Quảng Huyên và Vương Hải Ninh vẫn đứng tại chỗ ôm nhau.

Một lúc lâu.

Hai người tách ra, sau đó mọi người thấy Vương Hải Ninh nói chuyện, Quảng Huyên chỉ gật đầu. Lát sau, Vương Hải Ninh lên xe rời đi, Quảng Huyên cũng quay đầu trở về.

Tạ Đan bước lên hai bước: "Lạnh lắm, mau về nhà thôi."

Quảng Huyên không lên tiếng vẫn đứng đó nhìn Tạ Đan. Ngay khi bà đang không hiểu gì thì em giang tay ôm lấy bà, giọng nghẹn ngào: "Mẹ, trước đây con không hiểu chuyện, để mẹ khổ cực rồi."

Tạ Đan thoáng chốc dâng lên nước mắt, cảnh vật trước mắt trở nên mơ hồ, giọng bà cũng khàn đi: "Không khổ, mẹ không khổ chút nào hết."

Trần Mỹ Linh và Quảng Linh Linh nhìn nhau, hai tay càng thêm nắm chặt, nàng tựa vào người Quảng Linh Linh, trong lòng cảm động.

Ngay cả Quảng Linh Linh bình thường luôn nghiêm mặt mà giờ phút này cũng đỏ viền mắt.

Trong đêm, gió lạnh thổi đến không chỉ không thấy mang theo hơi lạnh mà như có dòng nước ấm từ trong lòng tràn ra, tùy ý bơi lội theo mạch máu, chảy đến toàn thân.

Những người Quảng gia đứng thật lâu ngoài cửa, đến khi Vương Hải Ninh gọi điện cho Trần Mỹ Linh nói đã về đến nơi thì mọi người mới trở về biệt thự.

Nay là đêm cuối cùng ở nước A, Tạ Đan kéo Quảng Linh Linh và Trần Mỹ Linh nói rất nhiều điều, mãi đến nửa đêm mới thả người. Trần Mỹ Linh ra khỏi phòng Tạ Đan định sờ vai thì ngón tay Quảng Linh Linh đã đặt xuống bóp, nàng quay đầu cười cười, hai người trở về phòng.

Ngày hôm sau, sắc trời rất đẹp, trời vừa sáng Chu Sinh đã đến đón Quảng Linh Linh và Trần Mỹ Linh. Tạ Đan theo thói quen lại dặn dò nhiều điều, Quảng Nhất Phàm nói với Trần Mỹ Linh: "Mỹ Linh, phiền em quan tâm chăm sóc Linh Linh."

Trần Mỹ Linh gật đầu, thực ra trong lòng nàng hiểu rõ, trước giờ đều là Quảng Linh Linh chăm sóc nàng.

Quảng Huyên cũng ra khỏi phòng, mắt em sưng đỏ, rõ ràng là tối qua đã khóc thật lâu, em còn định tiễn hai người ra sân bay bằng đôi mắt đó, bị Quảng Linh Linh cản lại, nói rằng không cần đi, hai người sẽ thường xuyên về bên này.

Như vậy mọi người mới từ bỏ, để Trần Mỹ Linh và Quảng Linh Linh đi.

Không lâu sau, bọn họ cũng đến nơi đón Vương Hải Ninh.

Vương Hải Ninh dáng vẻ tối qua ngủ không ngon, lên xe liền nhắm mắt ngủ bù, Trần Mỹ Linh nói gì cô cũng chỉ miễn cưỡng trả lời cho qua.

Trần Mỹ Linh liền không quấy rầy nữa.

Tám rưỡi sáng, bọn họ check-in máy bay xong.

Trần Mỹ Linh ngồi cạnh Quảng Linh Linh, Vương Hải Ninh và Chu Sinh ngồi hàng ghế sau, bay từ nước A về thành phố B mất khoảng tám tiếng. Sau khi lên máy bay Trần Mỹ Linh vẫn luôn nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết qua bao lâu, nàng mở miệng gọi: "Linh Linh."

Quảng Linh Linh liếc nhìn nàng: "Ừ?"

Trần Mỹ Linh cũng không quay đầu lại nói tiếp: "Chị biết Hiểu Dĩnh đi."

Sắc mặt Quảng Linh Linh khẽ trầm xuống, không trả lời.

Giữa hai người là bầu không khi yên lặng.

Sau một lát, Quảng Linh Linh gật đầu: "Chị biết."

Trần Mỹ Linh: "Nhưng chị không biết mọi chuyện."

"Chị định làm gì vậy?"

Ánh mắt Quảng Linh Linh sáng như sao: "Cô ta liên lạc Sài Nhân, bảo Sài Nhân về nước."

Trần Mỹ Linh đưa mắt từ cửa sổ quay sang nhìn Quảng Linh Linh: "Cho nên ngày đó Sài Nhân tìm chị là vì chuyện này."

Quảng Linh Linh ừm một tiếng: "Cô ấy nói cho chị."

Trần Mỹ Linh: "Tại sao chị không nói cho em?"

Quảng Linh Linh cụp mắt: "Em cũng không hề nói cho chị mà."

Giọng cô như có chút giận dỗi, Trần Mỹ Linh không nhịn được bật cười: "Không phải em không muốn nói. Chỉ là chuyện này rất phức tạp, còn liên quan đến một người, em chỉ muốn cho Hiểu Dĩnh một cơ hội cuối cùng."

"Thực ra em đã đoán được chuyện ba năm trước có liên quan đến Hiểu Dĩnh."

"Nhưng em muốn thử một lần, nếu như..."

Quảng Linh Linh tiếp lời nàng: "Nếu như không thành công, chị sẽ dùng cách của chị. Mỹ Linh, chị sẽ không khoan dung với người vẫn luôn nhắm vào em."

Trần Mỹ Linh nắm chặt tay cô: "Vâng, em đồng ý."

Bàn tay hai người đan vào nhau, Quảng Linh Linh kéo tay nàng lên môi hôn một cái: "Chuyện em đã đồng ý với chị, nhất định phải ghi nhớ đấy."

Trong ánh mắt Trần Mỹ Linh chứa ý cười, chăm chú nhìn Quảng Linh Linh, làm như đã ra quyết định trọng đại gì đó, cuối cùng nàng nói: "Em nhất định nhớ mãi."

Quảng Linh Linh tiến đến môi nàng, trộm hương.

Khoảng năm giờ chiều, bọn họ hạ cánh xuống thành phố B, Trần Mỹ Linh trước khi xuống máy bay liền cởi áo khoác dày nặng, bên trong mặc áo phông và quần jean, lại mặc vào áo gió cùng loại cùng màu với Quảng Linh Linh. Tóc dài xõa ra, nàng bỏ cả kính râm lẫn mũ, vuốt tóc một cái, khuôn mặt xinh đẹp rạng ngời mang theo nụ cười nhẹ, nhìn Quảng Linh Linh nói: "Đi thôi."

Quảng Linh Linh kéo tay nàng: "Em..."

Trần Mỹ Linh ấp áp dịu dàng cười: "Chuyện em đã đồng ý với chị, em đều ghi nhớ."

"Sau này em sẽ luôn bên cạnh chị."

"Luôn luôn."

Quảng Linh Linh lập tức mỉm cười, nắm chặt tay Trần Mỹ Linh.

Hai người xuống máy bay, Vương Hải Ninh và Chu Sinh đều giật mình, vẫn là Trần Mỹ Linh đi lên chào thì cả hai mới hoàn hồn.

Đặc biệt là Vương Hải Ninh, cô chỉ vào Trần Mỹ Linh: "Sao em..."

Trần Mỹ Linh cười với cô: "Như vậy không được à?"

Vương Hải Ninh nhìn thấy phía sau nàng là một Quảng Linh Linh đang vui, cô nói: "Tốt lắm."

Thực sự rất tốt.

Rốt cuộc cô có thể yên tâm rồi.

Vương Hải Ninh vừa dứt lời liền có không ít người lấy điện thoại ra chụp ảnh Trần Mỹ Linh.

Sân bay ầm ĩ cũng kéo đến rất nhiều phóng viên gần đó, bọn họ hành động như gió, cố gắng chộp được tin tức đầu tiên.

Không lâu sau.

Weibo đều bị ba chữ Trần Mỹ Linh hoàn toàn chiếm lĩnh.

----------------

Tác giả có lời muốn nói:

Quảng Linh Linh: "Mỹ Linh, nếu có người nói chị không đủ ngọt ngào thì sao?"

Trần Mỹ Linh ôm cô hôn một cái.

"Em nếm thử rồi, rất ngọt."

Quảng Linh Linh: "Em nếm thử liền biết ư? Vậy chị cho bọn họ..."

Trần Mỹ Linh: "Đừng có nằm mơ, chị nghĩ cũng đừng hòng nghĩ."

Quảng Linh Linh: QAQ 😭

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com