Chương 13: Cái kẹp của em, nó cộm đến tôi
Năm phút trước, Quảng Linh Linh nói cô đến thư phòng tiếp tục làm việc một lát.
Trần Mỹ Linh ngồi ở trên sô pha, trong lòng ngực ôm cái váy ngủ kia, có chút ngây ngốc.
Nàng cầm hai dây vai hai bên váy ngủ, mở ra cẩn thận đoan trang, đột nhiên có chút bội phục chính mình buổi tối hôm đó mặc nó đứng ở trước mặt Quảng Linh Linh.
Nàng nhìn thời gian, 10 giờ rưỡi, vì thế đứng dậy chuẩn bị đi tắm rửa.
Trần Mỹ Linh cầm váy ngủ đi vào phòng tắm, bật đèn lên, phòng tắm không gian rất lớn, ở giữa có một bồn tắm bằng đá cẩm thạch sẫm màu, đối diện với cửa sổ sát đất kéo dài hoàn toàn.
Nếu nằm trong bồn tắm, dường như có thể nhìn thấy cột mốc tòa nhà ở trung tâm thành phố, đó là đỉnh một tòa tháp, rất cao, nghe nói bước lên đấy có thể nhìn thấy cảnh sắc của cả tòa thành thị, bên trên có vài ánh đèn trắng nhấp nháy, quanh thân là rậm rạp tinh điểm.
Trần Mỹ Linh đi đến bồn tắm, thấy vài chai rượu vang đỏ trên chiếc bàn nhỏ, một trong số đó đã được mở ra.
Nga, đây là cuộc sống của những kẻ có tiền? Đi tắm uống rượu? Không quá được đi, không phải nói vừa tắm vừa uống rượu có hại cho sức khỏe sao?
Trần Mỹ Linh trong lòng đã âm thầm phủ nhận hành vi tắm rửa uống rượu, đi đến trước cửa sổ sát đất, ấn chốt mở rèm, mặc dù rèm không đóng cũng không thể nhìn ra bên ngoài, nhưng chỉ cần bức màn mở ra đối với bên ngoài, trong lòng nàng liền cách ứng đến hoảng.
Cô quan sát lại lần nữa, may mắn là có vòi hoa sen độc lập, không thể nằm trong bồn tắm, quá riêng tư, cho dù Quảng Linh Linh không ngại, nàng cảm thấy xuất phát từ lịch sự cũng không nên dùng bồn tắm của cô.
Trần Mỹ Linh đứng ở dưới vòi hoa sen độc lập, bắt đầu tắm rửa.
Thời điểm nàng tắm rửa thực dễ dàng phát ngốc, thích nhìn chằm chằm nước ấm chảy qua thân thể của nàng, dòng nước trong suốt trượt trên làn da mịn màng, nhìn chằm chằm vào kết cấu của da, rất lâu sau đó, nàng thường xuyên có ảo giác rằng dường như nàng không thuộc về cơ thể này. Đương nhiên, loại ý tưởng này cũng chỉ là chợt lóe qua.
Mười phút sau, Trần Mỹ Linh tắt vòi hoa sen, ánh mắt rơi vào chiếc váy ngủ màu đen......
Lúc Quảng Linh Linh làm việc rất chuyên chú, nhưng loại tập trung này chỉ giới hạn khi cô ở một mình.
Lúc cô nghe được cửa phòng tắm phát ra tiếng lạch cạch, cô dừng công việc trong tay lại.
Cho nên khi từ thư phòng đi ra ngoài, đúng lúc nhìn thấy Trần Mỹ Linh từ phòng tắm bước ra.
Có một mùi sung thoang thoảng trên đầu, giống như lần đầu tiên cô ngửi được, là mùi hương trên người Trần Mỹ Linh.
"Tắm xong rồi?" Quảng Linh Linh nhìn về phía nàng.
Trần Mỹ Linh đặt một tay lên đường viền cổ áo, che đi chiếc kẹp nhỏ trên đường viền cổ áo. Vừa rồi nàng cảm thấy đường viền cổ áo quá thấp nên dùng kẹp tóc kẹp lại, cũng không biết Quảng Linh Linh thấy được sẽ như thế nào.
"Ừm, tắm xong rồi."
Quảng Linh Linh nhìn thấy vai lưng đơn bạc của nàng, hai cái cánh tay cũng rất mảnh khảnh, làn da trắng nõn, trên xương quai xanh thẳng tắp của nàng còn đọng vài giọt nước, liền như vậy liếc mắt một cái nhìn thoáng qua, thế nhưng cảm thấy không khí loãng đi một chút, hơi thở cũng trở nên nồng đậm hơn một chút.
Không nghĩ tới cái này màu đen váy ngủ mặc ở trên người nàng sẽ đẹp như vậy.
"Phòng tôi ở trên lầu, em đi lên sấy tóc đi, tôi đi tắm rửa một cái, chờ tôi."
Hai chữ "chờ tôi" này nghe có chút ái muội.
"Được."
Trần Mỹ Linh đi lên trên lầu, khi đi đến lầu hai, cảm thấy kiến trúc có chút kỳ quái, nên miêu tả như thế nào nhỉ? Chính là cảm thấy bài trí có chút...... Đột ngột?
Tỷ như, nguyên bản chỗ trống trải nên đặt tủ quần áo và bàn trang điểm, còn có một cái sô pha nhỏ, các loại đồ đạc lẽ ra phải ở trong phòng đều được đặt ở bên ngoài, cho nên trong phòng Quảng Linh Linh rốt cuộc có cái gì?
Mang theo hoang mang, Trần Mỹ Linh mở cửa phòng Quảng Linh Linh.
Lúc cửa mở ra, vẫn là thực sự hơi kinh ngạc.
Vì sao lại có người có phòng nhỏ như vậy? So với căn phòng bong tróc nàng thuê còn nhỏ một hơn nửa.
Một chiếc giường, một cái tủ nhỏ đầu giường, một chiếc đèn bàn đặt trên tủ, trên đèn bàn treo một cái bịt mắt, còn một phích cắm cần thiết để sạc, trên tường treo tranh sơn dầu mô phỏng Monet, sau đó có một cửa sổ, sau đó... Sau đó không còn sau đó nữa.
Cho nên, nói đúng ra, phòng Quảng Linh Linh rất nhỏ, hình dung bên trong chỉ có một cái giường cũng không quá, mà cô đặt những thứ khác nên có trong phòng đều để ở bên ngoài, khó trách khi Trần Mỹ Linh lên lầu hai sẽ cảm thấy có chút kỳ quái.
A, cô đúng là người kỳ lạ, Trần Mỹ Linh nghĩ thầm.
Nàng đi đến mép giường ngồi xuống, đối với không gian nhỏ hẹp như vậy còn có chút chưa thích ứng, nàng nhìn chằm chằm vào bức tranh sơn dầu trên tường, là bộ tranh 《 Vách đá 》 của Monet.
Bức tranh chủ đạo là màu xanh lam, xanh lá cây và vàng, màu sắc rất tươi sáng, hai người đang đứng trên vách đá, một người cầm dù hồng, đạp lên trong bụi cỏ giống như đang nói cái gì.
Trong bức tranh, xa xa có một chiếc thuyền buồm, còn có buồm màu trắng, sóng cuộn cuồn cuộn, trời xanh mây trắng, cảm giác bức tranh rất mạnh mẽ, dường như nàng có thể nghe thấy tiếng nước biển vỗ vào đá.
Trần Mỹ Linh rất thích bức họa này.
Lại nhìn giường Quảng Linh Linh, ga trải giường màu xám nhạt, gối màu trắng nhạt, rất sạch sẽ. Trần Mỹ Linh ngồi ở mép giường, lòng bàn tay chạm vào ga trải giường, cảm thấy một hồi yên tĩnh.
Đây là lần đầu tiên nàng đến gần Quảng Linh Linh, đến gần cuộc sống của cô, nhìn thấy dáng vẻ chân thật của cô, mặc dù hiện tại nàng cảm thấy Quảng Linh Linh có chút kỳ quái, nhưng nhưng chính sự kì lạ này lại khiến cô càng thêm tò mò Quảng Linh Linh này.
Cô rốt cuộc là người như thế nào?
Cô còn có bao nhiêu sở thích kỳ lạ?
Cô còn có bao nhiêu khuôn mặt xa lạ?
Trần Mỹ Linh tò mò cực kỳ, loại hiếu kỳ ái mộ lòng hiếu kỳ khiến tim nàng đập thình thịch, giống như có người đưa nàng vào mê cung truy tìm bảo vật, khiến mỗi bước của cô đều tràn ngập mong chờ.
Ở lại hơn mười phút, trên cầu thang có tiếng bước chân nhẹ nhàng, hẳn là Quảng Linh Linh lên đây.
Trần Mỹ Linh ngồi ở mép giường, tâm tình có chút khẩn trương.
Sau khi tắm xong, Quảng Linh Linh tẩy sạch mùi hương trên người, không phải hoa hồng cùng tuyết tùng, mà là đổi thành một loại khác, cùng loại với hương căn thảo, hoặc là mùi nguyên bản trên người cô.
Trần Mỹ Linh ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt dừng ở trên mặt Quảng Linh Linh, "Quảng tổng, phòng của chị thật sự làm tôi kinh ngạc."
Quảng Linh Linh ngồi ở bên cạnh nàng, nệm lún xuống chút, "Quá nhỏ sao?"
"Ừm, là phòng nhỏ nhất mà tôi từng thấy."
"Không gian nhỏ sẽ làm tôi cảm thấy rất có cảm giác an toàn, đặc biệt là phòng, càng nhỏ càng có một loại cảm giác được bao bọc, sẽ rất an toàn."
Hoá ra là như vậy, chẳng lẽ cô là một người khuyết thiếu cảm giác an toàn? Hay là nói chỉ là thói quen cá nhân? Trần Mỹ Linh còn không có cách kết luận.
Ánh sáng từ đèn bàn không sáng lắm, vầng sáng tương tự như đèn ngủ, ánh sáng mờ ảo tràn ngập căn phòng nhỏ, tạo nên một bầu không khí vi diệu.
Trần Mỹ Linh có thể nghe được tim mình đập.
Bùm bùm, nhanh hơn mỗi một lần đều là bởi vì người ngồi bên cạnh nàng này. Trong ấn tượng của nàng, nàng chưa bao giờ ở cùng phòng với một người phụ nữ có quan hệ như vậy, Quảng Linh Linh là người đầu tiên.
Nàng nhìn thấy mái tóc đen mượt của Quảng Linh Linh xõa xuống từ đôi vai gầy và rơi xuống cánh tay mịn màng của cô. Một ánh sáng lờ mờ chiếu lên làn da cô, xuống đến sợi lông tơ của cô.
Hương căn thảo chui vào xoang mũi Trần Mỹ Linh, thơm đến làm nàng đối Quảng Linh Linh có loại khát vọng.
Nhưng loại khát vọng này ở giữa các nàng hình như là cấm kỵ.
Trần Mỹ Linh yết hầu hoạt động một chút, không nói chuyện.
"Nhím Nhỏ."
"Hửm?" Vẫn là có chút không thích ứng với xưng hô này, nhưng vẫn là đáp lại cô.
"Cho tôi ôm một lát."
Trần Mỹ Linh hướng đến gần vai Quảng Linh Linh chút, Quảng Linh Linh vươn tay, đem nàng ôm vào trong lòng.
Nàng là một con nhím nhỏ mảnh khảnh, trông gầy gò và có cảm giác sởn gai ốc, nhưng khi ôm thì mềm mại và thơm tho, một cái ôm đơn giản cũng truyền được hơi ấm.
"Bây giờ em không khẩn trương sao?" Quảng Linh Linh ở bên tai Trần Mỹ Linh nhỏ giọng nói, xoang mũi hừ ra hơi nóng, vòng tiến đến tai Trần Mỹ Linh, làm đầu nàng lân lân.
"Không, vẫn là khẩn trương." Trần Mỹ Linh tùy ý cho Quảng Linh Linh ôm, hai tay buông thõng không có chỗ dựa, nàng vẫn là không dám ôm lại cô.
"Em khác với những cô gái tôi từng gặp." Chóp mũi Quảng Linh Linh dán vào tai Trần Mỹ Linh.
Chóp mũi Quảng Linh Linh mát lạnh, nhưng vành tai của Trần Mỹ Linh lại rất nóng, dán như vậy, nóng lạnh chạm vào nhau, Trần Mỹ Linh bả vai nhẹ nhàng run lên một chút.
"Quảng tổng, tôi có chút ngứa." Nàng nâng lên một bên bả vai dán vào lỗ tai, chống cự Quảng Linh Linh tới gần.
"Phì, được rồi." Quảng Linh Linh kéo ra chút khoảng cách, ánh mắt dời xuống, dừng ở cổ áo Trần Mỹ Linh, nơi đó kẹp một chiếc kẹp tóc nhỏ màu đen, chắn tầm nhìn của cô, "Em kẹp nó làm gì?"
"Nó lộ quá, Quảng tổng."
"Nga ~" Quảng Linh Linh khóe miệng nhếch lên một nụ cười, "Nhưng hình như tôi đã từng nhìn thấy rồi?"
Cô đang cố ý trêu Trần Mỹ Linh, giống như trêu chọc nàng đến đỏ mặt cũng là một chuyện rất thú vị.
Quả nhiên, Trần Mỹ Linh mặt đỏ bừng, ánh mắt luống cuống, chần chờ không nói, tựa hồ muốn nói cái gì lại không biết nên nói cái gì.
Đạt được mục đích, Quảng Linh Linh lộ ra nụ cười hài lòng, lại lần nữa ôm Trần Mỹ Linh vào trong lòng, "Không sao cả, nếu không thích mặc cái này, vậy thì không mặc nữa, hôm nào em đem áo ngủ của em sang đây."
"Hôm nào tôi cũng phải tới sao?" Trần Mỹ Linh thanh âm nhỏ đến giống muỗi.
"Đúng vậy, hôm nào cũng phải tới. Liên tiếp hai tháng, mỗi ngày đều phải tới."Đôi môi Quảng Linh Linh khẽ mổ lên vành tai Trần Mỹ Linh, rất nhanh, giống như chuồn chuồn lướt nước.
Trần Mỹ Linh bị hôn một cái, đầu ong ong vang lên.
Hoá ra ngủ cũng bao gồm cả hôn sao? Cho dù chỉ là nhẹ thôi.
Không đợi nàng phản ứng lại, chiếc đèn nhỏ đã tắt trong tích tắc, và căn phòng lại chìm trong bóng tối.
Ngay sau đó, Quảng Linh Linh vươn tay ôm Trần Mỹ Linh vào trong lòng ngực.
Trần Mỹ Linh nhào vào trong ngực cô, ngửi thấy mùi thơm, đầu nàng bị bắt gối lên cánh tay Quảng Linh Linh, không dám thốt ra một lời nào.
"Nhím Nhỏ, tôi có chút buồn ngủ." Quảng Linh Linh một bàn tay đáp ở trên eo Trần Mỹ Linh, "Chị buồn ngủ sao?"
"Có chút."
Kỳ thật Trần Mỹ Linh cũng chưa buồn ngủ.
"Được, vậy chúng ta đi ngủ thôi." Quảng Linh Linh đáp tay trên eo nàng chặt lại, đem Trần Mỹ Linh gắt gao ôm vào trong lòng, hai người ôm nhau.
"Đây là thứ gì?" Trong bóng đêm, cảm nhận được Quảng Linh Linh duỗi một bàn tay lại đây, đặt trên cổ áo Trần Mỹ Linh, "Nga, là cái kẹp của em, nó cộm đến tôi."
Cô thay Trần Mỹ Linh tháo cái kẹp màu đen xuống, và ném cái kẹp vào góc giường.
Tiếp theo thay đổi tư thế, lại lần nữa đem Trần Mỹ Linh ôm ở trong lòng.
Trần Mỹ Linh chỉ có thể dùng sức bò vào trong ngực cô, ghé tai vào xương quai xanh của Quảng Linh Linh, mơ hồ có thể nghe được tim cô đập.
"Ngủ ngon, Nhím Nhỏ~"
Trần Mỹ Linh nhắm mắt lại, ngăn chặn hơi thở hỗn độn, ngữ khí đều đều thốt ra: "Được, ngủ ngon."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com