Chương 23: Em thích chị
Đây hẳn là bữa ăn thú vị nhất mà Quảng Linh Linh từng ăn.
Cô phát hiện người bạn này của Trần Mỹ Linh nói rất nhiều, bao gồm em trai bị hiểu lầm thành tình địch kia, cũng khá buồn cười, nên cả bữa ăn đều cảm thấy rất vui vẻ.
Sau khi ăn xong rồi thanh toán, mọi người chuẩn bị ai về nhà nấy.
"Tuần sau lại hẹn a." Dụ Mộng vẫy tay với Trần Mỹ Linh và Quảng Linh Linh.
"Bái bai chị Mỹ Linh!" Dụ Bân từ biệt theo.
Sau khi chia tay, Quảng Linh Linh và Trần Mỹ Linh dạo bước ở đầu đường.
"Hôm nay tôi không lái xe, chúng ta đi bộ về nhà nhé?"
"Có thể a, không thành vấn đề." Mặc dù Trần Mỹ Linh có hơi mệt, nhưng cùng đi với Quảng Linh Linh, giống như mỏi mệt gì đó đã bị tự động tiêu biến đi.
Các nàng bước đi chậm rãi dọc theo đường phố, đi ra khỏi phố chợ đêm, dần dần rời xa tiếng ồn ào.
Bên con đường rộng rãi, những ngọn đèn đường kéo dài hai cái bóng, cái bóng có khi giao điệp lên nhau, có khi lại tách ra. Làn gió đêm mát lạnh thổi bay hương thơm trên tóc, quyện lấy hương thơm của nhau.
Trần Mỹ Linh cố ý bước chậm tiết tấu, hỏi người bên cạnh: "Sao tối nay chị lại ở cửa quán bar?"
"Tôi tản bộ, hóng gió." Giọng điệu Quảng Linh Linh không mặn không nhạt, liền nói dối tới mặt cũng không đổi sắc.
Thật ra Quảng Linh Linh có lái xe, buổi tối chuẩn bị đưa Quảng Tiểu Đàn về nhà, cuối cùng vẫn là không yên lòng về Trần Mỹ Linh, lại vòng trở về, mà còn lại xe là đưa cho Lý Hướng Ngạn, bảo anh hỗ trợ đưa Tiểu Đàn về, cho nên trên thực tế cô đã đứng ở cửa quán bar đợi nửa giờ.
"À ~" Trần Mỹ Linh trả lời không chút để ý, suy nghĩ đáp án này, cô nói hóng gió, nghe tới giống như không có vấn đề gì, nhưng từ các phương diện suy tính mà nói, kỳ thật có chút không thể nói nổi, cửa quán bar ồn ào như vậy, Quảng Linh Linh hẳn là sẽ không thích.
Nghĩ tới nghĩ lui, Trần Mỹ Linh cảm thấy giống như cũng chỉ có một loại khả năng như vậy—— Quảng Linh Linh đang đợi nàng.
Nhưng đương sự không thừa nhận, nàng cũng không có tiếp tục hỏi lý do, nếu không sẽ có cảm giác rất tự luyến.
"Đúng rồi Quảng tổng." Trần Mỹ Linh lấy di động ra, nhấn mở giao diện khung chat, tại chỗ chuyển 2,5 vạn tệ cho Quảng Linh Linh, "Hôm nay mới phát tiền lương, đây là tiền lần trước chị đánh thưởng cho tôi."
"Nó thuộc về em."
Trần Mỹ Linh lại lắc đầu, "Tôi không cảm thấy như vậy." Nàng nhìn về phía Quảng Linh Linh, ánh mắt chấp nhất, ngữ khí lại rất mềm nhẹ: "Quảng tổng, nếu chị muốn nghe hát, tôi có thể hát cho chị nghe, không cần tiền."
Nghe Trần Mỹ Linh nói, lại xem biểu tình nàng, Quảng Linh Linh mơ hồ hiểu ý nàng, cũng ý thức được ngày đó, vì sao nàng nhận được đánh thưởng lúc sau cũng không có thật sự vui vẻ.
Quảng Linh Linh phát hiện bản thân đôi khi giống như đem tiền bạc vạn năng hóa, tiền bạc chỉ là một loại công cụ, đích xác có thể thực hiện rất nhiều nguyện vọng.
Nhưng nếu liên hệ hoàn toàn công cụ với cảm xúc thì cũng giống như thêm đường vào dưa chua, làm mất đi mùi vị ban đầu, hai thứ đó không có tác dụng mà thay vào đó lại trở nên vô vị.
"Quảng tổng, đem chuyển khoản nhận lấy." Trần Mỹ Linh không yên tâm, lại nói một lần nữa.
"Em thật cố chấp a ~" Quảng Linh Linh không còn biện pháp, lấy di động ra nhận chuyển khoản, cô biết, nếu không nhận, Trần Mỹ Linh sẽ nghĩ nhiều.
"Không phải tôi cố chấp, là vấn đề nguyên tắc." Nói xong lời này, Trần Mỹ Linh lại ý thức được cái gì, cúi đầu, đột nhiên không nói nữa.
Vấn đề nguyên tắc, giống như nàng ở trước mặt Quảng Linh Linh đã không có tư cách nhắc đến cái này, bắt đầu từ lúc đồng ý làm tình nhân của cô, Quảng Linh Linh đại khái liền cảm thấy nàng không phải một người có nguyên tắc.
Kết quả giây tiếp theo, giọng nói Quảng Linh Linh đã vang lên bên tai nàng:
"Cũng đúng, em là có nguyên tắc, tiền tôi hẳn là nên nhận lấy."
Quảng Linh Linh bắt giữ tia hoảng loạn trong mắt Trần Mỹ Linh, đôi khi từ những góc độ khác nhau, quan điểm của cô về sự việc cũng khác, cô không để ý việc cho tình nhân tiêu tiền, nhưng hình như Trần Mỹ Linh rất để ý.
Trần Mỹ Linh cười khổ, "Hình như tôi cũng không có nguyên tắc gì."
"Tôi cảm thấy, vẫn có một ít." Quảng Linh Linh cười an ủi nàng, cô có thể cảm giác được Trần Mỹ Linh cũng không giống với những cô gái lúc trước, chỉ muốn tiền của cô.
Mặc dù việc chỉ muốn tiền không có gì sai nhưng đó là một mối quan hệ mang tính giao dịch. Nhưng Quảng Linh Linh thường thường có thể ở chỗ Trần Mỹ Linh cảm nhận được tình tố khác, nói không rõ, nhưng chính là có một loại cảm giác như vậy.
Hai người lại chuẩn bị tiếp tục đi dọc đường phố.
Lúc này, một giọt mưa từ trên trời rơi xuống, rơi xuống trên mu bàn tay của Quảng Linh Linh. Cô ngẩng đầu nhìn bầu trời, những đám mây đục nhanh chóng che phủ bầu trời, như thể chúng sắp vắt ra một xô nước vào giây tiếp theo.
"Hình như sắp mưa to rồi."
"Bắt xe về nhà thôi."
Vừa dứt lời, nước mưa ào ào rơi xuống, trên đường người đi đường nện bước hoảng loạn, mấy chiếc taxi đã bị cướp đi, khi Trần Mỹ Linh cùng Quảng Linh Linh phục hồi tinh thần lại, đã chậm một bước.
"Đối diện có trạm xe buýt, đi tránh không?" Tiếng mưa rơi biến lớn, giọng Trần Mỹ Linh bị nuốt sống hơn phân nửa.
Quảng Linh Linh cởi cởi cúc áo khoác, vén một bên, đặt lên đầu Trần Mỹ Linh.
Trần Mỹ Linh còn chưa có phục hồi tinh thần lại, "Hả?"
Quảng Linh Linh ôm nàng nép vào lòng, ôm thật chặt, "Đi thôi."
Mưa bao phủ toàn bộ thành phố, mưa to đến nỗi một tầng nhợt nhạt hoa hồng trắng trên mặt nước sương mù.
Trần Mỹ Linh trốn ở trong lòng ngực Quảng Linh Linh, áo khoác cách ly nàng với thế giới mưa to, trong không gian nhỏ bé và tối tăm, hơi ấm và hương thơm bao trùm lấy nàng.
Lỗ tai Trần Mỹ Linh dán ở trong lòng ngực Quảng Linh Linh, mềm mại, còn có thể nghe được tần suất tim cô đập.
"Xôn xao ——"
Một chiếc xe chạy vọt qua, làm nước bắn tung tóe.
Quảng Linh Linh đem Trần Mỹ Linh ôm chặt ở trong ngực, dùng một tay bịt tai nàng lại để nàng không bị hoảng sợ dù chỉ một chút.
Trần Mỹ Linh ngẩng đầu nhìn cô, tầm mắt một nửa bị áo khoác che khuất, một nửa kia miễn cưỡng có thể thấy rõ nửa khuôn mặt Quảng Linh Linh, ảm đạm không trung chỉ là phụ trợ nàng, trên má mảnh khảnh dính vài giọt nước mưa, dọc theo cằm tuyến chậm rãi chảy xuống tới.
Tim đập nhanh hơn, Quảng Linh Linh quả thực đang trêu chọc tiếng lòng nàng.
Nữ thần trong mưa.
Đầu Trần Mỹ Linh theo bản năng nhảy ra mấy chữ như vậy.
Cho dù qua đường chỉ tốn mười mấy giây, Quảng Linh Linh toàn thân cũng đã hoàn toàn xối.
Trần Mỹ Linh từ trong lòng ngực cô ra tới, chỉ có ống quần là ướt.
"Quảng tổng......" Trần Mỹ Linh nhìn cô cả người ướt sũng ngượng ngùng, thật sự đau lòng, lấy khăn giấy ra lau mặt cho cô, "Sao chị không che cho mình chút nào vậy."
"Không sao, tôi không sao."
"Chị đối với tôi có hơi tốt quá rồi, Quảng tổng." Trần Mỹ Linh cầm khăn giấy, lau mặt cô lại thay cô lau tóc, gần gũi quan sát mặt Quảng Linh Linh, không thể bắt bẻ, đến gần rồi sẽ ngăn không được người ta rung động, nhìn kỹ đôi mắt cô, hình như không phải sâu không thấy đáy, Trần Mỹ Linh ở con ngươi cô thấy được dáng vẻ của chính mình.
"Bộ dạng này chính là đối với em rất tốt sao?"
"Đúng vậy." Trần Mỹ Linh động tác trên tay không ngừng lại, thanh âm có chút nghẹn ngào.
Có lẽ là lâu lắm không được người khác chiếu cố qua, từ trước đến nay đều là chính mình chiếu cố bản thân, chính mình quan tâm bản thân, Quảng Linh Linh hành động như vậy chính là rất có thể chọc trúng tim nàng.
"Hai người cùng nhau bị ướt, không bằng chỉ ướt một người, cái này gọi tiết kiệm phí tổn." Quảng Linh Linh tiếp nhận khăn giấy trong tay Trần Mỹ Linh, lại lau lau quần áo của mình.
Tiết kiệm phí tổn? Không phải, nếu như cần thiết, Trần Mỹ Linh cảm thấy chính mình bị ướt mưa sẽ dễ chịu chút.
Lúc này, chiếc xe buýt cuối cùng cũng cách đó không xa, "Ngoan, chúng ta ngồi xe về nhà."
Chuyến xe cuối chỉ có rải rác vài người, hai người lựa chọn ngồi xuống ở hàng phía sau.
Mưa to tới cũng nhanh đi cũng nhanh, chẳng mấy chốc mưa lớn đã tạnh dần và chuyển thành mưa nhẹ, những giọt mưa dày đặc rơi trên kính, mớn nước theo cửa sổ xe chảy xuống, thế giới ngoài kính có vẻ phù phiếm, ánh sáng đường phố giao điệp ở bên nhau, những giọt nước lan ra và phản chiếu trên kính, biến thành những vòng tròn nước.
Cô hẳn là rất lạnh nhỉ? Trần Mỹ Linh nghĩ thầm, nếu Quảng Linh Linh che mưa cho nàng, nàng có phải cũng có thể làm cho cô chút gì đó hay không? Do dự một lát, Trần Mỹ Linh vươn tay, đáp ở trên mu bàn tay Quảng Linh Linh.
Cảm giác lạnh buốt.
"Tay chị lạnh quá." Trần Mỹ Linh đem tay Quảng Linh Linh che ở trong lòng bàn tay, "Về nhà tôi nấu trà gừng cho chị, bằng không khẳng định sẽ bị cảm mất."
Quảng Linh Linh khóe miệng nở ra một nụ cười, Nhím Nhỏ thật biết quan tâm người.
"Hẳn là sẽ không, sức khỏe tôi khá tốt."
"Đây không liên quan đến sức khỏe, Quảng tổng."
"Được rồi ~ nghe em."
Hai người duy trì tư thế này, ngắn ngủi trầm mặc.
Lòng bàn tay truyền lại ấm áp, Quảng Linh Linh cảm thấy trong lòng ấm áp, cô cảm thấy Trần Mỹ Linh là cô gái tốt, loại "tốt" này, không chỉ nằm ở ngoại hình, mà còn ở chi tiết nhận được, cô cảm thấy nàng rất chân thành.
Cho dù nàng là e lệ, nhưng chân thành như cũ sẽ biểu lộ, Quảng Linh Linh sống trong thế giới dối trá lâu rồi, gặp được người như vậy, sẽ có loại cảm giác nhàn nhạt vui sướng.
"Nhím Nhỏ, hỏi em một vấn đề."
"Hửm?"
"Em có thích người nào chưa?"
Chuyện trà sữa ban ngày cho dù là hiểu lầm, Quảng Linh Linh cảm thấy vẫn là cùng Trần Mỹ Linh nói rõ ràng tương đối tốt, cô không hy vọng các nàng là quan hệ tình nhân, đồng thời Trần Mỹ Linh còn có người khác.
"Sao đột nhiên lại hỏi cái này?" Trần Mỹ Linh che tay cô lại, đầu ngón tay run một chút.
"Muốn biết."
Nếu nói không, đó hẳn là câu trả lời an toàn nhất, nhưng câu trả lời này là nói dối, Trần Mỹ Linh không giỏi nói dối.
"Có."
Trái tim Quảng Linh Linh co thắt lại một chút. Nàng có người mình thích, quả nhiên phỏng đoán không có sai, tuy rằng trong lòng có chút không thoải mái, nhưng kỳ thật rất bình thường, con người đều là có cảm xúc, cô và Trần Mỹ Linh quen biết không lâu, nàng qua đi gặp được người nào, Quảng Linh Linh hoàn toàn không biết gì.
"Ừm." Quảng Linh Linh rút tay trở về, "Câu trả lời này tôi không bất ngờ, nhưng mà, cho dù có, trong lúc ở bên tôi, em và hắn không thể gặp mặt, không thể nói chuyện, không thể tiếp xúc thân thể, tóm lại chính là, làm bộ người này không tồn tại."
Trần Mỹ Linh ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Quảng Linh Linh, nghe điều khoản cô nói "Không thể", đột nhiên rất muốn cười, nhưng nàng không dám cười.
Trước khi gặp Quảng Linh Linh, nàng hoàn toàn không nghĩ tới cô là một người có tính chiếm hữu và khống chế mạnh như thế. Nếu đổi lại là người khác, Trần Mỹ Linh chỉ muốn trốn, nhưng người này là Quảng Linh Linh, là người nàng thích, cho nên trong lòng nàng có cảm giác bất lực mơ hồ.
Tình yêu thật là kỳ lạ, được cần đến như vậy lại có thể khiến bạn cảm thấy thoải mái đến lạ lùng?
"Sao em không nói gì?" Quảng Linh Linh hỏi nàng, "Hơn nữa tôi cảm thấy em đang nhịn cười."
"Tôi không có a." Trần Mỹ Linh nuốt xuống ý cười, nghiêm túc nói: "Nghe được, tôi nhất định cùng "hắn" duy trì khoảng cách."
Bên này Trần Mỹ Linh rõ ràng đồng ý rồi, Quảng Linh Linh lại vẫn là không có cái loại cảm giác sung sướng. Cô kỳ thật có chút tò mò, Trần Mỹ Linh thích người phong cách nào?
Tò mò liền sẽ nhịn không được, nhịn không được liền sẽ muốn hỏi vấn đề.
"Nghe giọng điệu vừa rồi của em, hình như vẫn chưa thổ lộ tình cảm của mình?"
"Ừm ~" Trần Mỹ Linh trộm nhìn Quảng Linh Linh một cái.
"Sao lại không thổ lộ? Thích thì cứ thổ lộ." Quảng Linh Linh ghé mắt nhìn ngoài cửa sổ, cô suy nghĩ, cô rốt cuộc đang nói cái gì vậy, nếu như Nhím Nhỏ đi thổ lộ, ngộ nhỡ đối phương đồng ý, chẳng phải là —— không đúng, nếu ước định của các nàng đến hạn, Trần Mỹ Linh muốn cùng ai ở bên nhau là tự do của nàng, cho nên bản thân đang lo lắng cái gì? Quản nàng, nàng muốn cùng ai ở bên nhau liền cùng người đó ở bên nhau là được.
"Vì sao thích thì nhất định phải thổ lộ?"
Quảng Linh Linh tỏ vẻ không quá hiểu, "Nếu tôi thích một người, tôi sẽ trực tiếp nói cho cô ấy biết."
"Thổ lộ như thế nào?"
"Trực tiếp nói cho cô ấy."
"Em thích chị." Trần Mỹ Linh nhấp môi, tiếp tục quan sát biểu tình của Quảng Linh Linh, dũng khí vẫn là không đủ, lại bồi thêm một câu: "Giống như vậy sao?"
"Ừm, có lẽ vậy, nhưng tôi cảm thấy có chút cứng nhắc."
"Em thích chị." Trần Mỹ Linh lặp lại một chút, "Như vậy thì sao?"
"Vẫn là thiếu chút tình cảm."
Trần Mỹ Linh hít sâu một hơi, lần thứ ba nói: "Em thích chị." Lời vừa ra khỏi miệng, trái tim gia tốc kinh hoàng, Trần Mỹ Linh nói cho bản thân, khả năng cơ hội chỉ có lúc này, mặc dù đối phương cũng không thể hiểu đến ý này, nhưng nói ra so với vĩnh viễn nghẹn ở trong lòng, "Em thật sự thích chị."
Quảng Linh Linh gật đầu, "Ừm, cảm giác như vậy không tồi." Cô nhìn về phía Trần Mỹ Linh, phát hiện trên mặt nàng nổi lên một tia đỏ ửng, đồng tử ngậm ánh sáng, giống như mang theo một loại chờ mong, "Nếu đối phương nhìn đến mặt em đỏ thành như vậy, lại nhìn đến đôi mắt của em, tôi nghĩ hắn sẽ bị cảm xúc của em cảm nhiễm đến."
Giống như lại nghĩ tới cái gì, Quảng Linh Linh bổ sung: "Đương nhiên, giọng điệu vẫn phải chậm một chút, giọng em vừa rồi đang run."
Trần Mỹ Linh cúi đầu, nhìn tay mình, bởi vì vừa rồi ngón tay còn đan xen nhau, đốt ngón tay có chút phiếm hồng.
Không tiếng động thở dài.
"Ừm, tôi biết rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com