Chương 7: Cô ta đẳng cấp quá cao
Ban đêm mùa hè có chút khô nóng, tiếng ve kêu be be trên cây sồi ngoài sân, sao trên trời cũng cũng chui ra hưởng bóng râm, treo ở trên bầu trời đen kịt lấp lánh lấp lánh.
Một trận gió thổi bay mấy cọng tóc trên trán Trần Mỹ Linh, nàng thoáng cúi đầu, tóc dài che khuất đôi mắt, chỉ hiện ra bóng dáng mảnh khảnh, lại thấy không rõ biểu tình của nàng.
"Không sao rồi, hắn đi rồi." Quảng Linh Linh nói.
"Ừm." Một chữ ngắn ngủn lại mang theo giọng mũi, Trần Mỹ Linh ngẩng đầu, không khóc, nhưng đôi mắt đỏ hoe, "Cảm ơn chị, Quảng tổng."
Quảng Linh Linh nhìn Trần Mỹ Linh, nàng mới bước chân ra xã hội, lòng dạ không thâm, một đôi mắt trong veo sáng ngời, muốn hiểu rõ tâm lý nàng kỳ thật rất đơn giản. Truyện Gia Đấu
Có thể nhìn ra, người đàn ông vừa mới làm khó Trần Mỹ Linh, cũng làm nàng thương tâm.
"Không cần khách sáo, cái này cho em." Quảng Linh Linh đưa cho Trần Mỹ Linh một cái thẻ công tác, thẻ này được sử dụng để ra vào tòa nhà văn phòng.
Cô thoáng cúi đầu, duy trì chiều cao ngang với Trần Mỹ Linh, nhẹ giọng nói: "Có phải nên đổi xưng hô không? Kêu em là Tiểu Qua Loa? Rơi đồ ở chỗ tôi hai lần rồi ~"
Trần Mỹ Linh ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt Quảng Linh Linh, trong mắt cô mang ý cười, con ngươi màu hổ phách lóe sán giống như một vùng biển, Trần Mỹ Linh cảm thấy bản thân đang trôi nổi trong vùng biển đó.
Nàng nhận thẻ công tác, vội dời tầm mắt đi, lúng túng nói: "Xin lỗi, là tôi qua loa, cảm ơn Quảng tổng."
Quảng Linh Linh cố ý trêu nàng: "Hai cái từ cảm ơn và xin lỗi này là câu nói quen thuộc của em sao?"
"A ——" Trần Mỹ Linh mím môi, trên mặt đã đỏ ửng, tràn ra mày sắc phấn phấn, "Cũng không phải, có lẽ là bởi vì tôi có chút khẩn trương?"
"Bởi vì tôi là lão bản của em?"
"Chắc là vậy."
Kỳ thật không phải, nhưng Trần Mỹ Linh cảm thấy bản thân chỉ có thể nói như vậy, cũng không thể nói nhìn thấy chị tim tôi liền đập nhanh hơn.
"Yên tâm, Nhím Nhỏ, tôi sẽ không ăn thịt em đâu, cũng sẽ không trừ lương em." Quảng Linh Linh đến gần hơn chút, rút ngắn khoảng cách với Trần Mỹ Linh.
Trần Mỹ Linh trái tim đập bịch bịch, thơm quá, nàng cảm thấy mùi hương trên người Quảng Linh Linh thật sự rất dễ chịu, cái loại hoa hồng và tuyết tùng này hòa lẫn mùi hương vào nhau chạy tán loạn khắp DNA của nàng, khó có thể ức chế cảm giác rung động ập vào trong lòng, đầu liền đều trở nên choáng váng.
"Quảng tổng......"
Giọng của Nhím Nhỏ mềm mại, Quảng Linh Linh cảm thấy dễ nghe cực kỳ.
"Hửm?"
Sau đó Trần Mỹ Linh lùi một bước nhỏ, nới rộng khoảng cách, làm chính mình thanh tỉnh chút, "Về chuyện vừa rồi chị giúp tôi trả nợ, tôi muốn cùng chị thương lượng một chút."
"Nói." Quảng Linh Linh trả lời không chút để ý, cô suy nghĩ Trần Mỹ Linh cần gì phải lùi về phía sau, là không thích tới gần cô sao?
"Thật sự cảm ơn chị giúp tôi, nhưng tôi không thể vô duyên vô cớ mà nhận sự giúp đỡ của chị." Được rồi, không nhịn được lại nói cảm ơn, nội tâm Trần Mỹ Linh thảo phạt bản thân, tiếp tục nói: "Tôi có thể trả lại cho chị một phần tiền lương hàng tháng không? Tính thêm lãi suất, gần hai năm tôi sẽ trả hết."
Lúc nghe được hai chữ "Lãi suất", Quảng Linh Linh lông mày giơ lên, "Nga ~ còn có lãi suất?"
"Đúng vậy, chị cảm thấy lãi suất bao nhiêu thì hợp lý?"
Nội tâm Trần Mỹ Linh đang tính toán rốt cuộc bao lâu nàng mới có thể trả hết nợ nần, mỗi tháng ngoại trừ chi tiêu hàng ngày hàng tháng, phỏng chừng sang năm? Năm sau? Xem lãi suất là bao nhiêu đã.
"Tôi toán học không tốt, em nói đi." Quảng Linh Linh ngữ khí lười biếng.
Toán học không tốt? Vị học thần tốt nghiệp khoa tài chính của trường đại học N nói rằng bản thân không giỏi toán học?
"Mười phần trăm?" Trần Mỹ Linh thử nói, mười phần trăm cũng khá cao, thu nhập quản lý tài chính thông thường không thể đạt được nhiều như vậy đâu Quảng tổng ~~~~
Quảng Linh Linh cười cười không nói lời nào.
"Mười...... Mười lăm?" Trần Mỹ Linh lại thử lần nữa.
Quảng Linh Linh tiếp tục cười mà không nói.
"Vậy hai mươi?" Dù sao cũng là Quảng Linh Linh thay nàng giải lửa sém lông mày, nhiều điểm thì nhiều điểm đi. Chỉ là hơn ba mươi vạn, vậy khẳng định phải chờ tới năm sau mới có thể trả hết.
"Phì." Quảng Linh Linh không nhịn được vẫn là cười ra tiếng, "Rõ ràng là học tài chính, mười phần trăm đã làm tôi đủ kinh ngạc, thế nhưng còn có hai mươi phần trăm, hào khí như vậy, không bằng tôi mượn em một ngàn vạn, hoặc là hai ngàn vạn cũng được, bằng cách thu tiền lãi của em."
Trần Mỹ Linh ngây người, không biết trả lời như thế nào.
Nàng chỉ là muốn cảm ơn cô mà thôi, nhưng sau khi nghĩ lại, điều kiện giống Quảng Linh Linh như vậy, có lẽ cũng không cần nàng cảm ơn ở phương diện này.
"Tôi không cần lãi suất của em, cũng không cần em trả tiền."
Trần Mỹ Linh trong lòng lộp bộp một tiếng.
Không cần trả tiền, vậy thì muốn gì? Giống như có một loại cảm giác mơ hồ, nhưng nếu Quảng Linh Linh thật sự nói ra, nàng từ chối như thế nào đây?
"Bỏ block cho tôi đi?"
So với trong tưởng tượng của nàng quăng tám sào cũng không tới, Trần Mỹ Linh có chút ngốc, cô không nhắc đến chuyện đó?
"Ác, được, được."
"Tiền trước đó không nhắc tới nữa, em về nhà nghỉ ngơi đi."
"Không được, số tiền này——"
"Hôm nay chúng ta tạm thời không đề cập tới nữa, được không?"
Quảng Linh Linh đứng ở tại chỗ không nhúc nhích, hình như là mục quan trọng ý là Trần Mỹ Linh rời đi.
Trần Mỹ Linh có chút chần chờ, hướng đầu thăm dò ánh mắt của Quảng Linh Linh.
"Đừng nghĩ nhiều, về nhà nghỉ ngơi trước đi."
Cũng ngượng ngùng lại chu đáo, Trần Mỹ Linh đi về phía hành lang, trên đường ngừng một chút, xoay người, "Quảng tổng, chuyện block chị, là do tôi hơi kích động."
Đêm qua, kỳ thật là bởi vì quá sợ hãi, quá để ý Quảng Linh Linh nhìn nàng, cho nên mới lựa chọn trốn tránh.
Quảng Linh Linh lộ ra nụ cười đã hiểu, "Không sao, tôi không để trong lòng."
Bóng dáng gầy gò nhanh chóng biến mất trong bóng đêm, nàng để lại dư âm của ngọn đèn sợi đốt trên cầu thang.
Quảng Linh Linh đứng tại chỗ, nhìn tòa nhà cổ kính này, tầng một tầng hai đèn đều không có, chỉ nghe được tiếng bước chân nhỏ vụn, lúc đến tầng ba Trần Mỹ Linh vỗ tay bốp bốp, quất đèn chiếu sáng lên hắc ám, ngay sau đó nghe được thanh âm chìa khóa.
Kẽo kẹt một tiếng, cửa sắt khép lại.
Nhím Nhỏ đã về nhà.
Xe rong ruổi ở trên đường lớn, Quảng Linh Linh mở 《Creep》 của Radiohead thêm lần nữa.
Không biết tại sao luôn thích giai điệu của bài hát này và giọng hát của ca sĩ chính, nhưng chỉ có vậy thôi, cô không thể đồng cảm với nội dung của lời bài hát.
Di động rung lên, là Lý Hướng Ngạn gọi đến.
Quảng Linh Linh nghe điện thoại, "Làm gì?"
"Mau về nhà! Anh ở cửa nhà chờ em!"
"...... Đã trễ thế này anh còn tới nhà em làm gì?"
"Anh chia tay rồi! Anh bị đá! Anh &*#......#¥%......" Lý Hướng Ngạn bên kia khắp nơi lải nha lải nhải.
Quảng Linh Linh bên này cười nhạo, "Đây không phải là thao tác cơ bản sao?"
"Còn bao lâu nữa em mới về!"
"Mười phút đi."
Mười phút sau, Lý Hướng Ngạn đứng ở bên cạnh Quảng Linh Linh, tiếp tục bức bức:
"Không phải a, hắn ăn của anh uống của anh, hắn lấy đâu ra mặt mũi mà chia tay với tôi?"
Quảng Linh Linh mở cửa, ghé mắt liếc Lý Hướng Ngạn, "Anh biết đó, em đối với những việc này của anh vẫn luôn không thế nào cảm thấy hứng thú, anh tìm lầm người rồi, tỷ muội."
"Cái gì mà tỷ muội a, anh là đại mãnh 1 (top) biết chưa?"
Hai người đi vào nhà, Lý Hướng Ngạn lấy dép lê của mình ở cửa ra vào, động tác thành thạo đến nỗi như đang ở nhà của hắn vậy.
Quảng Linh Linh mua nhà ở một trong số ít khu dân cư ở trung tâm thành phố, tấc đất là tấc vàng, nhưng cách công ty không xa, thuận tiện đi làm. Bởi vì tới gần khu thương mại, nên ban ngày sẽ có chút ồn ào, nhưng ban ngày cô cơ hồ không ở nhà, cho nên vẫn tính là thoải mái.
Lý Hướng Ngạn vọt tới ghế mát xa ngồi, bắt đầu mát xa cho bản thân.
Quảng Linh Linh: "...... Anh thật biết hưởng thụ?"
"Người thất tình không thể hưởng thụ một chút ưu đãi sao!" Lý Hướng Ngạn mở ra chế độ mát xa chân, thảnh thơi, "Lần trước giới thiệu cho em cái bịt mắt hơi nước kia em đã mua chưa?"
Quảng Linh Linh cầm một mảnh bịt mắt, ném cho Lý Hướng Ngạn, "Anh mát xa nhanh lên, mát xa xong thì về nhà anh đi, em còn phải đi ngủ."
Lý Hướng Ngạn tự động chặn lệnh đuổi khách, mang bịt mắt lên nằm yên, trong miệng còn không quên buôn chuyện: "Hôm nay sao em về trễ vậy? Lại đi tìm em gái ở công ty sao?"
"Liên quan gì đến anh?" Quảng Linh Linh ngồi xuống, nửa nằm ở trên sô pha, chuẩn bị nghỉ ngơi một lát lại đi tẩy trang.
Lý Hướng Ngạn kéo bịt mắt ra hơn một nửa, lộ ra một con mắt, cười nói: "Ai nha, nói đi mà!
Nhớ tới Trần Mỹ Linh, trong đầu Quảng Linh Linh hiện ra bóng dáng khi nàng vừa mới lên lầu, gầy gò, cô đơn, cảnh giác, giống một con con nhím nhỏ bất lực đáng thương, nàng có dục vọng mong muốn bảo vệ nàng.
"Em cảm giác cô ấy còn rất đáng yêu?"
"Cười chết tui." Lý Hướng Ngạn đứng dậy, đem bịt mắt ném một bên, "Đáng yêu kiểu nào?"
Quảng Linh Linh cởi bỏ hai nút áo sơ mi, ngửa đầu, nhìn trần nhà đến phát ngốc, một hồi lâu mới nói: "Kiểu đáng yêu khiến em ham muốn thân thể của cô ấy, đêm qua em không đơn giản chỉ ôm cô ấy, còn suýt chút nữa cùng cô ấy tiến hành bước kia rồi."
Lý Hướng Ngạn mặt người da đen dấu chấm hỏi: "Nghiêm túc sao? Khiến em muốn làm cái kiểu đáng yêu đó sao? Em đừng có trêu anh!!! Tính em lãnh đạm như vậy còn???"
Quảng Linh Linh xoa xoa giữa mày, "Chịu hết nổi nữa rồi, anh thẳng thắng quá rồi đấy, không muốn nói chuyện nữa."
Lý Hướng Ngạn khiếp sợ chỉ tăng chứ không có giảm, bởi vì Quảng Linh Linh không có phủ nhận!
"Trời ạ! Mặt trời mọc từ hướng tây, em tâm lý bệnh tật cần phải trị!"
"Em không có bệnh, là anh không biết."
"Em chỗ nào không bệnh?" Lý Hướng Ngạn rõ ràng hăng hái, hắn từ ghế mát xa đứng lên, dùng ngón tay Quảng Linh Linh đếm từng cái một: "Nào nào nào, anh đếm cho em xem, tổng cộng có chín. Cái thứ nhất bởi vì cô ấy là còn trinh, em không cùng cô ấy làm; cái thứ hai em không thích, hai ngày liền đá người ta; từ cái thứ ba bắt đầu em liền không bình thường a, đem các nàng xem như búp bê, lúc ngủ muốn ôm một cái, cái kiểu ôm thật chặt, chỉ ôm ôm, gì cũng không làm, anh thật sự không hiểu được em, thật đó."
Quảng Linh Linh ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén, hỏi lại hắn: "Có vấn đề gì sao?"
Lý Hướng Ngạn khoát khoát tay, lại lần nữa người da đen dấu chấm hỏi: "Anh nói vậy còn chưa đủ rõ ràng sao? Đây là bệnh a! Vậy gọi là gì? Chứng khát vọng da thịt! Luôn muốn cùng người khác tiếp xúc da thịt mới thoải mái, đúng! Chính là ý này!"
"Cho nên?" Quảng Linh Linh chân này gác lên chân kia, với vẻ mặt điềm tĩnh, không có biểu cảm gì đặc biệt.
Lý Hướng Ngạn sững người một lúc, hắn xem như đã hiểu, mặc kệ hắn lại kích động, chị gái trước mắt đều sẽ bình tĩnh đến cùng.
"Ai, ý anh là, nếu em đối với cô ấy có suy nghĩ ở phương diện kia, nói không chừng thật sự còn có thể trị được bệnh này của em."
"Không thể, đây là hai chuyện khác nhau. Còn nữa, em không có bệnh." Quảng Linh Linh lấy di động ra, có người vừa mới kết bạn WeChat với cô, là Trần Mỹ Linh.
Cô chấp nhận kết bạn, chờ đối phương gửi tin nhắn lại đây. Đối phương biểu hiện đang ở nhập chữ, tin nhắn lại chậm chạp không gửi lại đây.
Quảng Linh Linh lại nghĩ tới chuyện đêm nay, nói với Lý Hướng Ngạn: "Em cảm thấy cô ấy đáng yêu, nhưng em cảm thấy cô ấy cũng không muốn làm chim hoàng yến của em."
"Haizz, có tiền có thể sử quỷ đẩy ma." Lý Hướng Ngạn làm một động tác tiền.
Quảng Linh Linh lắc đầu, "Điều này còn phải xem người."
"Có thứ gì mà tiền không thể giải quyết? Nếu không thể giải quyết, đó chính là tiền không đủ nhiều."
"Lý Hướng Ngạn, anh quá độc đoán, luôn là trắng đen rõ ràng, đừng dùng học thuyết tiền bạc của anh để tẩy não em."
Quảng Linh Linh di động lại rung lên, Trần Mỹ Linh cuối cùng cũng gửi tin nhắn lại đây.
Kết quả là một đoạn tin nhắn dài, là kế hoạch trả tiền của nàng, mỗi tháng trả bao nhiêu, lãi suất là bao nhiêu, bao lâu thì trả hết, tất cả những nội dung này đều được gửi đến.
Quảng Linh Linh đưa điện thoại cho Lý Hướng Ngạn xem.
"Xem đi, cô ấy không cần tiền của em, còn muốn trả tiền cho em đây nè."
Lý Hướng Ngạn lộ ra biểu cảm không thể tưởng tượng, "Cô ấy nợ tiền em?"
"Đêm nay cô ấy gặp chút phiền toái, tạm thời em thay cô ấy trả hết nợ, không nhiều lắm, chỉ có 25 vạn thôi."
Lý Hướng Ngạn nháy mắt muốn bỏ chạy......
"Quảng Linh Linh! Cô ta đẳng cấp quá cao! Mới một ngày là có thể lừa được em 25 vạn! Em còn bị cô ta mê hoặc đến như vậy! Tỉnh lại đi! Mau tỉnh lại a!!"
Quảng Linh Linh: "...... Cô ấy sẽ trả cho em, anh nghĩ nhiều quá rồi đó."
"Kịch bản! Kịch bản quá xuất sắc!!! Lòng dạ đàn bà như kim dưới đáy bể! Tâm địa rắn rết còn có thể có một khuôn mặt thanh thuần đó! Em có biết trong lòng cô ta rốt cuộc tính toán như thế nào???"
"Anh ồn ào quá, đừng phiền em nữa, mau đi đi." Quảng Linh Linh đứng dậy, không muốn nghe thuyết âm mưu của Lý Hướng Ngạn nữa.
"Thật đó! Nghe tỷ muội khuyên một câu! Hôm nay là 25 vạn! Ngày mai chính là 250 vạn! Ngày sau nữa chính là 2500 vạn!"
Quảng Linh Linh bịt miệng Lý Hướng Ngạn lại, "Hư...... Anh ồn đến em."
Liền túm cổ, cuối cùng đuổi Lý Hướng Ngạn ra khỏi cửa, cảm giác thế giới đều an tĩnh.
Cô lấy di động ra, cẩn thận đọc tin nhắn của Trần Mỹ Linh, xét nội dung nàng gửi thì lãi suất là hai mươi phần trăm.
Quảng Linh Linh nhìn chằm chằm màn hình thẳng lắc đầu, nghĩ thầm cô nương này thật khờ.
Nhưng cô vẫn là phản hồi lại nàng:
【 Không phải đã nói xong không nói về việc này? 】
Đối phương đang nhập vào......
【 Quảng tổng, không có khả năng, thiếu nợ thì trả tiền, thiên kinh địa nghĩa. Cảm ơn ý tốt của chị, tôi không cách nào an tâm nhận lấy, tiền nhất định phải trả. 】
Quảng Linh Linh đem điện thoại đặt ở một bên, không trả lời Trần Mỹ Linh.
Con nhím này có vẻ khá bướng bỉnh đây.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com