Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

83 Ngoại truyện

Buổi tiệc kỷ niệm sáu tháng quen nhau của Vill Sonthichai lại biến thành ngày vô cùng tăm tối với Orm, kể từ sau khi Lingling tức giận gọi taxi về nhà đến bây giờ đều ở lì trong phòng, đương nhiên chính xác là khóa trái cửa không tiếp bất cứ một ai.

"Ling, cho dù có giận em cũng phải ăn cơm mà, đừng tự ngược đãi bản thân có được không?" - nàng đã ở bên trong hơn sáu tiếng đồng hồ rồi, không biết có suy nghĩ dại dột không nữa.

"Câm miệng lại cho chị, Orm chị không muốn nghe thấy tiếng của em" - vốn dĩ nàng không định sẽ lên tiếng, nhưng nhớ lại sự tích trước đây bất đắc dĩ mới phải nói một vài lời.

Sự tích được nhắc đến chính là có một lần hai người bọn họ cãi nhau, nàng cũng như vậy ở lì trong phòng suốt mấy tiếng liền. Sau đó chính bởi vì buồn chán đã ngủ mất, không ngờ Orm lại nói là sợ nàng làm chuyện dại dột, quyết định đập cửa sổ lao vào phòng giải cứu gì đấy. Kết quả Lingling phải gọi người đến thay cửa kính, còn tay của Orm trong lúc không cẩn thận đã bị mảnh kính văng trúng cắt thành một đường, hiện trường đổ máu.

"Ling, người ta không có ý gạt chị. Chẳng qua tại lúc đó chị cứ một mực ép em quen với Kalaya, sau đó còn tự đày đọa bản thân mình. Em mới tương kế tựu kế thôi..." - nếu như hôm đó không lừa nàng chịu trách nhiệm với mình, có khi đến bây giờ còn lẻo đẻo đi theo sau chị ấy gọi một tiếng dì Ling đầy chua chát.

"Ngay cả chuyện đó em cũng lừa chị, vậy mấy lời nói yêu đương nhăng nhít thề thốt trước đây cũng đều không phải thật" - nàng không thích người ta lừa dối mình, có một lần sẽ có lần thứ hai.

"Em thề là em chỉ lừa chị có một lần đó thôi à, sau này không dám nữa, dì Ling" - hồi nhỏ thường hay dùng câu này để nhận lỗi, mỗi lần như vậy hình như đều được tha thứ. Không biết lớn rồi có công hiệu hay không? Mặc kệ đi, cứ thử trước đã.

"Không có dì Ling Ling gì hết, cho dù bây giờ em có gọi chị là mẹ đi nữa, chị cũng không tha thứ cho em" - đừng nghĩ nàng thật dễ mềm lòng đến vậy, lần này quả thật đã tức giận đến độ đỉnh điểm mất rồi.

Quả nhiên chiêu này xài không được, Orm đáng thương đành phải gọi điện nhờ Vill Sonthichai năn nỉ nàng giúp mình, nhưng bây giờ Sonthichai sư phụ còn đang bận đau lòng với tấm thân vàng ngọc gì đó nên đã không bắt máy. Hiện tại mẹ Junji và ba Mario lại không có ở Bangkok, chẳng lẽ lại gọi ông bà ngoại từ Khon Kaen lên đây sao? Không được, bà ngoại sẽ không bênh vực cho mình đâu.

Orm cứ đi tới đi lui bên ngoài phòng của nàng, cuối cùng nghĩ ra được nên đi mua thứ gì đó về dỗ ngọt lại Lingling. Để xem bình thường chị ấy thích nhất chính là nghiên cứu về những bộ ấm trà, Orm vì thế liền đến hiệu buôn bán loại vật dụng này tìm mua một vài món.

Trước đây nàng hay nói nếu như sau này giải nghệ, sẽ về Khon Kaen mở một quán trà đạo, vì thế khi có thời gian thường hay nghiên cứu về kỹ thuật pha trà. Orm đối với phương diện này lại hoàn toàn mù tịt, quyết định xin một chút bí quyết pha trà từ ông chủ hiệu buôn kia, muốn pha ra một loại thượng hạng dùng để dỗ ngọt lại tiểu nương tử của mình.

Trước giờ chỉ nghĩ pha trà chỉ đơn giản là nấu nước sôi, bỏ trà vào ấm, đem nước đổ đầy bình là xong thôi. Không ngờ kỹ thuật pha ra một loại trà ngon lại kỳ công vô cùng, nghe một chút thôi đã mất cả buổi chiều. Đợi đến lúc Orm về được đến nhà, đã không còn nhìn thấy Lingling ở đâu nữa.

Lục tung khắp cả phòng vẫn không nhìn thấy nàng, bên trong tủ quần áo trống đi rất nhiều bộ, chiếc vali to lớn biến mất. Không phải chứ, là bỏ nhà đi bụi sao? Nghiêm trọng đến như vậy, lần này đúng là chọc cho nàng giận quá mất khôn là có thật.

"Ling, chị đi đâu vậy hả?" - rất may cho Orm là vẫn có thể gọi được cho nàng, nếu như tắt luôn cả chuông điện thoại thật đúng là thảm họa.

"Kể từ nay về sau chị sẽ không trở về nữa, em đừng hòng tìm thấy chị" - Lingling quả nhiên muốn một lần dạy dỗ Orm nên người, về phương diện này càng lúc càng trở nên cứng rắn hơn.

"Đừng mà, dì Ling đừng có bỏ nhà đi. Chị muốn gì em cũng chịu hết á, chị về đi mà" - ch.ết rồi nếu như nàng đi tìm mẹ vợ, có khi nào mẹ vợ sẽ vì chuyện này quay trở lại cấm mình không được tới gần nàng nữa hay không?

"Chị muốn em tự nguyện leo lên giườg c.ởi bỏ tất cả quần áo, thật sự trở thành người của chị. Tiểu lão công, em đồng ý hay là không đồng ý?"

Thật ra từ trước đến giờ nàng cũng muốn thử một lần leo lên người Orm, nhưng năm cân muối luôn dùng lý do bị nàng cưỡ.ng bức khi trước bị mắc bệnh tâm lý, nên không cho nàng leo lên lần nào nữa sau vụ đó. Nhắc lại càng cảm thấy bực mình, chẳng những lừa nàng một lần còn dám dùng lý do đó để nói cho bằng được.

"Nhưng mà đau lắm..." - mặc dù chưa từng trải qua cảm giác đó, nhưng nhớ lại lúc dì Ling bị mình lấy mất, hình như rất rất đau còn khóc nữa mà. Thêm vào đó sư phụ bị Aum ra tay, cũng nằm r.ên r.ỉ ỉ ôi, nhất định là cơn đau này không dễ trải qua đâu.

"Nếu không chịu thì cứ ôm nó giữ cho tới già đi, chị cũng không trở về đâu" - nếu như lần này không đòi lại công bằng, cả đời này nàng cũng không còn cơ hội lật mình nữa.

"Chị muốn cái gì cũng được hết, cho chị hết, chị đừng có bỏ em" - mặc kệ đi, ch.ết thì ch.ết. Bất quá cũng chỉ một lần thôi, cắn răng chịu đựng còn đỡ hơn để dì Ling nàng không thèm ngó ngàng đến.

"Tốt lắm, vậy thì tắm rửa sạch sẽ lên giườg nằm đó không được đi đâu. Đúng một tiếng nữa, chị sẽ lấy lại những thứ thuộc về mình" - Lingling sau khi ngắt máy đã chịu không nổi cười thành tiếng, tiếp tục cùng với Choi bàn tiếp chuyện vừa rồi.

Thật ra cái được cho là bỏ nhà đi bụi, cũng chỉ có một mình Orm tự biên tự diễn. Vừa rồi khi Orm ra ngoài mua ấm trà, Lingling nhận được tin nhắn của Choi về chuyến từ thiện sắp tới. Trước đây nàng thường xuyên đem quần áo của mình đi bán đấu giá, số tiền thu về sẽ đưa cho Choi làm từ thiện ở một vài nơi.

Lần này cũng không ngoại lệ, bởi vì nàng đã giải nghệ, có một số quần áo dùng để đi sự kiện không cần dùng đến nữa, vì thế đem chúng đưa đến cho Choi tương tự như những lần trước.

Hiện tại còn rất sớm, Lingling cùng với Choi tranh thủ đi ăn gì đó một chút. Không ngờ trong lúc đó lại có một số bạn đồng nghiệp trước đây nhìn thấy nàng, mọi người quyết định cùng nhau đi uống một ít rượu tâm sự. Rút khỏi làng giải trí một cách nhanh chóng, khiến cho những người bạn thân thiết lâu năm trong nghề có chút hụt hẫng. Vì thế lần này nàng cũng không tiện từ chối, cùng bọn họ vui vẻ một chút.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com

Tags: