14
Ba người đều giật mình kinh ngạc, đồng thời quay đầu về phía cửa ra vào. Một cậu bé tầm mười sáu mười bảy tuổi từ bên ngoài đi vào. Cậu bé tương đối cao, gương mặt đỏ ửng, mở to mắt nhìn mỗi người trong phòng. Ánh mắt cậu thẳng thắn và quật cường.
Orm Kornnaphat nhìn cậu bé không chớp mắt, nàng cảm thấy cậu ta hơi quen mặt. Cậu bé chú ý đến ánh mắt của Orm Kornnaphat nên mở miệng trước: "Em biết chị chính là Orm Kornnaphat. Vừa rồi em đã nhìn thấy chị khi chị đi lên cầu thang, vì thế em đi theo chị lên trên này."
Đúng rồi, ban nãy khi Orm Kornnaphat chạy lên cầu thang, có một cậu bé cứ nhìn nàng chằm chằm, hóa ra là cậu ta. Nhưng cậu ta là ai? Không đợi Orm Kornnaphat lên tiếng, hiệu trưởng Namart nghiêm giọng: "Kwang, em lên đây làm gì?"
Kwang không bận tâm đến hiệu trưởng Namart, cậu nói với Orm Kornnaphat: "Em xin tự giới thiệu. Em tên là Kwang, học sinh lớp 10 (1), cũng là người đại diện của cô Kwong. Một ngày trước khi cô Kwong qua đời và buổi sáng hôm cô qua đời, em đều ở bên cạnh cô và tận mắt chứng kiến nhiều chuyện. Em vốn không định nói cho chị biết, nhưng nhìn thấy cảnh vừa rồi, em nghĩ chị có quyền biết những sự việc này. Em xin thề, lời em nói đều là sự thật. Chị có muốn nghe hay không?"
Người đại diện? Orm Kornnaphat ngẩn người. Thời gian trước, từ này là cách xưng hô thuộc về nàng. Nàng liếc qua hiệu trưởng Namart, ánh mắt ông đầy vẻ lo lắng và tự trách. Lẽ nào? Orm Kornnaphat mím môi, nói với Kwang: "Chỉ cần là sự thật, dù tàn khốc đến mức nào, chị cũng muốn nghe."
Kwang nhíu mày nhìn Orm Kornnaphat, ánh mắt cậu vụt qua một tia khâm phục. Sau đó cậu mở miệng: "Đầu tiên, em xin nói rõ, em không thích cô Kwong. Cũng giống các bạn cùng lớp, em chỉ thích nghe cô giảng bài chứ không thích con người cô. Chúng em cũng muốn yêu quý cô, nhưng cô khiến chúng em không yêu quý nổi. Hơn nữa, em phát hiện cô cũng không thích em. Cô không cho em đón cô sau khi tan học, không cho em tiễn cô ra bến xe buýt. Cô chỉ cho phép em giúp cô làm công việc nhận xét và chấm điểm bài văn vào buổi trưa. Em nghĩ nếu không phải vì bất đắc dĩ, chắc cô cũng không để em làm việc này. Mỗi buổi trưa đi giúp cô chấm bài tập, quả thật dùng từ "ngồi trên đống lửa" cũng không quá đáng. Bởi vì em cảm nhận rõ cô không thích em ngồi vào cái ghế kia, thậm chí không thích em ở trong văn phòng này. Vì vậy, việc chấm bài văn đối với em là một cực hình. Thứ duy nhất cô thích, có lẽ chỉ là chậu hoa nhài trên cửa sổ. Em thường thấy cô dò dẫm đi lấy nước về tưới hoa. Mặc dù cô tưới ra ngoài một nửa nhưng cô vẫn không cho người khác giúp cô. Mọi người đều nói, cô thích chậu hoa nhài là bởi vì, chậu hoa đó do chị tặng cô."
Orm Kornnaphat không lên tiếng, nàng biết đây là sự thật. Đáng sợ hơn, mọi người cũng biết rõ sự thật này. Orm Kornnaphat chợt cảm thấy toàn thân mất hết sức lực. Giáo sư Danuwong liền đỡ nàng ngồi xuống ghế.
"Về tin đồn giữa chị và cô Kwong..." Kwang liếc nàng một cái rồi nói tiếp: "Đã ầm ĩ từ lâu, chẳng ai không biết. Mọi người đều bàn tán sôi nổi, đa phần là những lời khó nghe. Xin thứ lỗi em không thể kể ra lời đồn ở đây, bởi vì sau khi chứng kiến cảnh tượng vừa rồi, em cảm thấy tin đồn đúng là vô căn cứ. Nhưng lúc đó chúng em không có năng lực phán đoán, ai nấy đều nửa tin nửa ngờ. Hơn nữa, nhiều thầy cô cũng khẳng định, nên chúng em không thể không tin. Vì vậy, thanh danh của chị và cô Kwong nói thật chẳng ra sao cả. Tuy nhiên, cô Kwong không hề hay biết điều đó. Thứ nhất, bởi vì cô không tiếp xúc với mọi người. Thứ hai, cô thanh cao như vậy, ai dám nói năng linh tinh trước mặt cô? Mọi người chỉ bàn luận chuyện của chị và cô sau lưng cô. Họ nói chị và cô rất kinh khủng."
Orm Kornnaphat cuộn chặt hai bàn tay. Tình cảm giữa nàng và cô Kwong thuần khiết như vậy, trong con mắt người khác biến thành kiểu gì? Khó nghe như thế nào? Kinh khủng ra sao? Nàng không dám hỏi, cũng không muốn hỏi. Vào giây phút này, nàng nhận ra con người là động vật tàn nhẫn biết bao.
Kwang thở dài một hơi, nói tiếp: "Sự việc xảy ra vào tiết ngữ văn sáng ngày thứ sáu. Khi vở bài tập làm văn được phát cho cả lớp, Kannika phát hiện bài văn của cậu ta bị cô Kwong cho không điểm."
"Kannika là ai?" Orm Kornnaphat hỏi.
"Cậu ta ngồi cùng bàn với em, là con gái của chủ nhiệm Ủy ban giáo dục thành phố, đứa con cưng của nhà trường, bảo bối của các thầy cô giáo, công chúa nhỏ không ai dám động vào." Kwang nói một hơi rồi liếc qua hiệu trưởng Namart. Xem ra, nữ sinh tên Kannika không được lòng các bạn học.
"Bài văn của Kannika em đã đọc rồi." Kwang nói tiếp: "Cô Kwong chỉ nghe đoạn mở đầu liền cho không điểm. Hơn nữa, cô còn phê năm chữ: "Đạo văn đáng xấu hổ". Nghe nói thời cấp hai, môn ngữ văn của Kannika đều đạt điểm rất cao. Lên đến cấp ba, gặp phải cô Kwong, không những điểm số của cậu ta rớt xuống, mà còn chưa bao giờ nhận được lời khen ngợi, cậu ta bất mãn cô Kwong đã lâu. Bây giờ, cô Kwong còn cho cậu ta "không điểm", lại nói cậu ta "đáng xấu hổ".Đây là điều Kannika không thể chịu đựng nổi. Cậu ta cầm bài văn đi tìm cô Kwong lý luận, bắt cô Kwong đưa chứng cứ, nếu không có nghĩa cô đặt điều, hủy hoại danh dự của cậu ta. cô Kwong bị ép buộc, cuối cùng cũng nói ra tác giả của bài văn, thậm chí cả thời gian phát biểu bài văn đó. Em không nhớ rõ, hình như bài viết đăng trên một cuốn tạp chí nào đó từ mấy năm trước. Tác giả tên là..à đúng rồi, tên là Rilak."
"Trời ạ!" Orm Kornnaphat và giáo sư Danuwong đồng thanh kêu lên một tiếng. Kwang nhìn họ bằng ánh mắt kỳ lạ, không hiểu tại sao họ kinh ngạc như vậy. Nhưng cậu không thắc mắc, mà kể tiếp: "Tóm lại lúc đó Kannika chỉ biết há hốc mồm. Chứng cứ của cô Kwong khiến cậu ta á khẩu. Từ lúc vào trường, cậu ta được các thầy cô giáo coi như hòn ngọc trên tay, chưa bao giờ chịu sự sỉ nhục như vậy. Thế là cậu ta thẹn quá hóa giận, đột nhiên thốt ra một câu: "Cô Kwong, cô chỉ bắt nạt những người như chúng em mà thôi. Nếu Orm Kornnaphat làm vậy, liệu cô có cho chị ta điểm 0 hay không?"
Orm Kornnaphat giật mình thảng thốt.
"Sắc mặt cô Kwong tái nhợt. Cô cuộn hai bàn tay, mím chặt môi, cố gắng khống chế bản thân. Sau đó, cô bình tĩnh trả lời: "Cô ấy cũng từng bị tôi cho không điểm làm văn."
"Mọi người đều đờ ra. Chẳng ai nghĩ ra nguyên nhân tại sao bài văn của chị lại bị cô Kwong cho không điểm. Kannika một lần nữa cảm thấy thất bại. Cậu ta bất chợt bướng bỉnh hét lên: "Nhưng cô từng dụ dỗ chị ta."
Ầm một tiếng, nắm đấm của Orm Kornnaphat đập mạnh xuống mặt bàn. Nàng không thể chịu đựng sự sỉ nhục từ câu nói này. Thân hình nàng lảo đảo, tựa hồ sắp ngã xuống đất. Giáo sư Danuwong vội đỡ nàng từ đằng sau. Kwang giật mình, cậu hết nhìn Orm Kornnaphat lại nhìn giáo sư Danuwong, không biết có nên kể tiếp. Orm Kornnaphat định thần, sắc mặt nàng tái nhợt đến cực điểm. Nhưng nàng cất giọng kiên quyết: "Em kể tiếp đi!"
"Cậu ta vừa nói ra câu đó, cả lớp chúng em đều sửng sốt. Nhưng Kannika cứ như bị ma nhập, tiếp tục hét lớn tiếng: "Cô Kwong, cô bị mù thật sao? Cô bị mù mà cô biết nữ sinh nào xinh đẹp nhất trường, sau đó cô cho người ta làm đại diện của cô rồi quyến rũ người ta. Hai người ở trong văn phòng đóng chặt cửa tình tình tứ tứ, ôm ôm ấp ấp ở bến xe, ở nhà cô càng không biết làm ra chuyện bẩn thỉu gì. Cô tưởng cô có thể che mắt thiên hạ hay sao? Lẽ nào thiên hạ cũng đui mù giống cô? Là một nhà giáo, vậy mà cô đi dụ dỗ học sinh. Cô có tư cách gì đứng ở đây nói tôi "đáng xấu hổ?" Thật ra, kẻ đáng xấu hổ nhất là cô và Orm Kornnaphat. Cô và chị ta một người dụ dỗ mê hoặc, một người tự nguyện lao vào vòng tay của cô giáo mình, một kẻ hạ lưu đê tiện còn một kẻ vô liêm sỉ, một kẻ ra vẻ đạo mạo còn một kẻ giả vờ đứng đắn. Nhưng thực ra đều là đồ dơ bẩn..."
"Sau đó một tiếng bốp vang lên, cô Kwong cho Kannika một bạt tai!"
"Tát rất đúng!" Giáo sư Danuwong lên tiếng. Nếu Kannika có mặt ở đây, chắc ông cũng lập tức cho cô ta một bạt tai. Orm Kornnaphat không lên tiếng, sắc mặt nàng trắng bệch đến đáng sợ, nàng có cảm giác nghẹt thở. Những lời vô căn cứ này, tại sao có thể lan truyền, sao có thể nói ra một cách tàn nhẫn như vậy?
Kwang nhìn Orm Kornnaphat bằng ánh mắt đồng tình: "Orm Kornnaphat, chị đừng tức giận. Thật ra, những lời này sớm muộn cũng có người nói, Kannika chỉ là người đầu tiên dám thẳng thừng thốt ra miệng mà thôi."
Orm Kornnaphat rùng mình, nàng cảm thấy khí lạnh lan tỏa tới mỗi tế bào trên thân thể. Nàng đột nhiên hiểu ra, tình cảm của nàng và cô Kwong không được xã hội thừa nhận, thậm chí còn bị bóp méo, xuyên tạc và phỉ báng. Lúc nàng vẫn chưa ý thức được tình yêu, dư luận đã hủy diệt tình cảm của nàng. Đến lúc này, Orm Kornnaphat thật sự lĩnh ngộ mặt tàn khốc của xã hội.
Kwang thở dài, tiếp tục câu chuyện của cậu: "Cái bạt tai của cô Kwong vừa mạnh vừa chuẩn xác, khiến một bên má Kannika sưng vù. Lần đầu tiên em chứng kiến bộ dạng phẫn nộ của cô. Sắc mặt cô đanh lại, hơi thở phì phò, giống một con bò đực bị chọc giận. Cô nghiến răng nói từng câu từ chữ một: "Trước khi tôi cho em cái tát thứ hai, mời em mau cuốn xéo khỏi phòng học này."
"Cô Kwong không nói nhiều, nhưng mỗi từ như phun ra ngọn lửa, mang uy lực có thể thiêu cháy tất cả. Kannika hoàn toàn sững sờ, cậu ta không ngờ mình lại bị đánh. Một lúc sau, cậu ta mới có phản ứng. Nhưng đứng trước cô Kwong đang nổi giận, cậu ta không dám mắng thêm một câu. Cuối cùng, cậu ta gào khóc: "Lingling Kwong, cô cứ đợi đấy!". Nói xong, cậu ta chạy khỏi phòng học".
"Có thể tưởng tượng, chuyện Kannika bị cô Kwong đánh nhanh chóng lan ra toàn trường. Buổi trưa, em đến văn phòng cô Kwong sớm hơn thường lệ. Không hiểu tại sao, em hơi lo lắng cho cô. Em biết, câu "Cô cứ đợi đấy" của Kannika không phải nói chơi. Về phần tại sao "không phải nói chơi", bản thân em cũng không rõ. Cô Kwong không giống mọi ngày, cô không phải sợ hãi, mà là có nhiều tâm sự, tựa hồ trong lòng có gánh nặng gì đó. Cô không lập tức chấm điểm bài văn mà ngồi trầm tư rất lâu. Sau đó, cô đột nhiên hỏi em: "Kwang, em hãy nói thật cho cô biết, tin đồn về cô mà Kannika nói ngày hôm nay, có phải đã lưu truyền một thời gian dài hay không?"
"Em không ngờ cô Kwong tinh ý như vậy. Em chẳng có cách nào che giấu cô, cũng không dám giấu giếm, đành nói sự thật: "Vâng ạ, lúc mới nhập học, em có nghe phong thanh một số chuyện, bây giờ đã lan truyền khắp trường, hơn nữa còn rất khó nghe". Cô Kwong nhè nhẹ gật đầu, sắc mặt cô nặng nề, tựa hồ lời của em chứng thực suy nghĩ trong lòng cô. Sau đó, em và cô bắt đầu chấm điểm bài văn. Một điều khiến em rất khâm phục là, xảy ra chuyện lớn nhưng cô Kwong vẫn bình tĩnh nhận xét bài văn, phảng phất không bị ảnh hưởng. Tuy em không thích cô, nhưng không thể không kính phục dũng khí của cô."
"Làm đến quyển bài tập thứ ba, cửa văn phòng đột nhiên bị đá bật ra. Kannika và anh họ của cậu ta xuất hiện ở cửa. Anh họ của Kannika là huấn luyện viên tán thủ (võ tự do) của thành phố. Anh ta vừa xuất hiện, em biết ngay nguyên nhân vì sao. Quả nhiên, anh họ của Kannika nói: "Lingling Kwong, thằng chó này dám đánh em gái tao, mày không muốn sống rồi phải không? Mày dám giở trò trên đầu ông nội mày. Hôm nay nếu không dạy dỗ mày, mày cũng không biết tao là ai?"
"Cô Kwong liền đứng dậy. Em rất kinh ngạc khi thấy cô không hề sợ hãi khi đối mặt với hoàn cảnh này. Cô đứng thẳng người, ngẩng cao đầu, cất giọng đanh thép: "Không sai, tôi đã đánh em gái của anh. Là một người giáo viên, tôi không nên đánh học sinh của mình, nhưng là một người có máu có thịt, tôi phải đánh em gái anh, bởi vì em gái anh đã lăng nhục nhân cách của tôi, đồng thời lăng nhục nhân cách và danh dự của học sinh tôi yêu quý nhất. Kẻ sĩ có thể ch.ết chứ không thể chịu nhục. Tôi không thể tha thứ cho người sỉ nhục tôi, càng không thể tha thứ cho người sỉ nhục học sinh của tôi. Nếu anh đánh tôi, tôi sẽ không đánh lại, bởi vì là một người cô giáo, tôi nên chịu sự trừng phạt. Có điều, tôi nói cho anh biết, anh đánh tôi, tôi không oán hận, tôi đánh em gái anh, tôi cũng không hối hận. Nếu anh lăng nhục tôi và học sinh của tôi, dù không phải là đối thủ của anh, tôi cũng sẽ động thủ với anh."
"Nói hay lắm!" Orm Kornnaphat và giáo sư Danuwong cùng kêu lên. Thanh âm của hai người rất khẽ, nhưng không che giấu niềm tự hào. Kwang liếc qua bọn họ, cậu ta đột nhiên phát hiện hai người trước mặt rất tán thưởng cô Kwong, người không được cả trường hoan nghênh. Cậu ta nói tiếp:
"Đúng vậy. Lúc đó, em cũng bị chấn động, thậm chí quên cả sợ hãi. Em chợt cảm thấy cô Kwong có một tinh thần rất hiếm gặp, tinh thần đó khiến em cảm động. Anh họ của Kannika dường như cũng bị chí khí đường đường chính chính của cô Kwong làm cho khiếp sợ. Anh ta lặng lẽ nhìn cô Kwong vài giây rồi quay người rời khỏi văn phòng. Kannika vô cùng thất vọng, cậu ta vừa chạy đuổi theo vừa hét: "Anh, anh đã nhận lời trả thù cho em. Anh đã nhận lời..."
"Văn phòng lại rơi vào trạng thái tĩnh lặng. Một lúc sau, em và cô Kwong đều không lên tiếng. Sắc mặt cô vô cùng nghiêm nghị, ngoài ra còn ẩn hiện sự lo lắng và đau khổ. Cô đột nhiên nói với em: "Kwang, hôm nay không cần chấm điểm bài văn nữa. Chỗ tôi bây giờ không còn là nơi an toàn."
"Trong lòng em đột nhiên rất cảm động. Có thể nói, kể từ khi làm người đại diện của cô, đây là lần đầu tiên em cảm nhận thấy sự ấm áp từ cô. Cô đang quan tâm đến an nguy của em. Em cảm kích nhìn cô rồi đi ra ngoài..."
"Sao em lại đi ra ngoài?" Orm Kornnaphat hỏi. Nếu là nàng, nàng nhất quyết không bỏ đi. Dù cô Kwong có cầm gậy đuổi nàng, nàng cũng không đi.
"Tất nhiên em đi rồi. Em không phải là chị, không có tình cảm sâu nặng với cô như chị. Nhưng lúc đó, em đúng là rất cảm động, thấy cô Kwong không đáng ghét như trước, thậm chí bắt đầu quan tâm đến cô. Trên sân trường tụ tập khá đông học sinh, các bạn đều bàn luận chuyện xảy ra ban sáng. Không hiểu tại sao, về những tin đồn mà em không mảy may nghi ngờ trước đó, bấy giờ em lại thấy phản cảm. Em bắt đầu hoài nghi, em nghĩ, cô Kwong có thể nói ra những lời khí phách như vậy, chứng tỏ quan hệ giữa cô và chị không như tin đồn. Đáng tiếc, chỉ một mình em nghe thấy những lời nói của cô. Trong lòng em đột nhiên xuất hiện cảm giác bất an. Cảm giác này khiến em không thể tập trung vào tiết học buổi chiều. Vì vậy sau khi hết tiết thứ nhất, em chạy vội đến văn phòng hiệu trưởng, định kể chuyện xảy ra với hiệu trưởng Namart. Nói thật, em lo cô Kwong chịu thiệt thòi."
"Nhưng vừa đến cửa văn phòng, em vô tình nghe thấy hiệu trưởng Namart đang tranh cãi với một người phụ nữ. Em nghe thấy người đó nói bằng giọng kích động: "Dù thế nào, cô giáo đánh học sinh cũng là hành vi vi phạm đạo đức nghề nghiệp, vi phạm pháp luật. Hơn nữa, dựa vào tình hình sức khỏe và học lực của tên đó, hắn không tư cách đi dạy học, dù là giáo viên dạy thay cũng không đủ tư cách. Tôi thật sự không ngờ anh lợi dụng chức quyền, để một tên lưu manh dạy học ở trường này. Đúng là khôi hài, hoang đường thật đấy!" Sau đó, em nghe hiệu trưởng Namart nói: "Nhưng cô Kwong dạy rất tốt, thành tích thi đại học của khóa trước...". Hiệu trưởng Namart chưa nói hết câu, người kia đã cắt ngang lời: "Tôi nói cho anh biết, tên Lingling Kwong này phải cuốn xéo ngay. Hắn vốn không có tư cách đứng trên bục giảng, để hắn dạy học ba năm là quá rẻ rúm cho hắn rồi."
"Em không khỏi giật mình, đuổi cô Kwong đi khỏi trường? Đây là điều không thể, không chỉ mình em không đồng ý, đa số các bạn học trong lớp cũng sẽ không đồng ý. Chúng em rất thích bài giảng của cô Kwong, cô giảng bài rất hấp dẫn và sinh động. Nếu từ nay về sau không được nghe cô giảng bài, đó là điều em không thể tưởng tượng nổi. Lần đầu tiên trong đời, em cảm thấy chúng em không thể mất cô Kwong, cô quá quan trọng đối với chúng em. Em nhìn qua khe cửa mới biết, người đang nói chuyện với hiệu trưởng Namart là bố của Kannika."
"Hiệu trưởng Namart trầm mặc một lát rồi trả lời: "Chủ nhiem Kan, tôi không thể đuổi Lingling Kwong. Cô ấy là nhân tài hiếm có, cô ấy dạy rất tốt, học sinh thích nghe cô ấy giảng bài. Hơn nữa, nếu cô ấy mất đi công việc này, cuộc sống của cô ấy sẽ gặp khó khăn..."
"Đủ rồi, trường học không phải là viện cứu tế, không cần thiết đi cứu tế một tên mù." Chủ nhiem Kan đột nhiên cất cao giọng. Sau đó, ông ta lên tiếng uy hiếp: "Hiệu trưởng Namart, anh đừng mơ bảo vệ Lingling Kwong. Nếu anh muốn giữ hắn ở lại, vậy thì anh hãy chống mắt chờ xem. Tôi có thể kiện hắn ra tòa, kiện hắn vi phạm "Luật dạy học" và "Luật bảo vệ phụ nữ và trẻ em". Hơn nữa, tôi còn có thể nhân cơ hội này xử lý anh, vì anh đã lạm dụng chức quyền, cậy quyền mưu lợi việc riêng tư. Đến lúc đó, không chỉ anh và Lingling Kwong không thể giữ bát cơm, mà những chuyện xấu xa phong lưu của Lingling Kwong sẽ bị vạch trần trước dư luận."
Orm Kornnaphat cảm thấy nàng vừa bị một đòn chí mạng, tựa hồ một viên đạn bắn trúng trái tim nàng. Nàng đột nhiên nhớ đến câu nói của cô Kwong: "Thế giới của người mù quá nặng nề? Em có thể giúp được bao nhiêu? Em có thể giúp được bao lâu?" Bây giờ, nàng đã hiểu hàm nghĩa thực sự của từ "nặng nề". Nó không chỉ đến từ bản thân người mù, mà nó còn đến từ con người, từ xã hội, từ mọi mặt của cuộc sống. Nó không chỉ nặng nề, mà nó mạnh đến mức không thể đánh bại. Nó không chỉ kéo cô Kwong, mà kéo cả những người có liên quan đến cô, như nàng và hiệu trưởng Namart xuống vực sâu không đáy.
"Chủ nhiem Kan nói xong liền đi khỏi phòng hiệu trưởng. Hiệu trưởng Namart đi sau tiễn ông ta. Sắc mặt hiệu trưởng Namart rất tệ, bàn tay ông cuộn chặt thành nắm đấm. Không hiểu tại sao, em bỗng cảm thấy một sự căm phẫn không nói thành lời, em cảm thấy bố con Kannika đúng là ỷ thế hiếp người. Nhưng em có thể làm gì? Hơn nữa, bố Kannika nói đúng, ông ta hoàn toàn có thể đuổi cô Kwong khỏi trường. Em nghĩ, việc duy nhất em có thể làm bây giờ là báo tin cho cô Kwong, để cô tìm cách. Nhưng em vừa đi đến chân cầu thang, đúng lúc ông Kin và cô Kwong đi xuống. Một bạn học ở bên cạnh nói cho em biết, cô Kwong đi nghe điện thoại của chị."
Orm Kornnaphat mím chặt môi, điện thoại của nàng đến thật không đúng lúc.
"Nghe tin này, em vội chạy đến phòng thu phát. Khi tới nơi, em vô cùng sửng sốt, phòng thu phát đã bị mọi người vây kín, ai nấy đều thì thầm bàn luận, ánh mắt đầy vẻ bí hiểm, giống như đang chuẩn bị xem một màn kịch hay. Không hiểu tại sao, cảnh tượng trước mắt khiến em chợt nghĩ đến tình tiết "dân chúng chờ xem chặt đầu" mà Lỗ Tấn miêu tả trong tiểu thuyết của ông. Cô Kwong nhanh chóng đi tới nơi. Ngoài bờ môi cô hơi trắng bệch, em nhìn không ra bất cứ biểu cảm khác thường nào. Vừa thấy cô, tiếng bàn tán biến mất, mọi người tự động tránh sang hai bên nhường lối cho cô. cô Kwong cảnh giác dừng bước, tựa hồ phát hiện ra điều gì đó. Sau đó, cô đi vào phòng thu phát. Mọi người vây kín phòng thu phát, ai nấy giống con thú rình mồi, nghển cổ chờ đợi mỗi câu nói, mỗi cử chỉ của cô Kwong..."
Trái tim Orm Kornnaphat như bị mũi dao đâm một nhát, đau đến mức không nói ra lời. Nghi hoặc trong lòng nàng cuối cùng cũng có lời giải đáp. Tiếng xì xào bàn tán, tiếng cười không mang ý tốt và sự trầm mặc của cô Kwong, bây giờ nàng đã hiểu nguyên nhân vì sao. Orm Kornnaphat ngước nhìn trần nhà, nước mắt chảy dài trên gò má nàng, từng giọt lặng lẽ rơi xuống. Vì Nàng, vì danh dự và sự trong sạch của nàng, vì không để người khác nắm được điểm yếu, cô Kwong đã phải cố gắng đè nén tình cảm phức tạp cuộn trào trong lòng cô. Khi Orm Kornnaphat bày tỏ tình cảm với cô, nàng không hề hay biết, trái tim cô đau đớn nhường nào, chua xót đến mức nào, bởi vì cô không thể thổ lộ một câu với người cô yêu thương.
"Cô Kwong nghe điện thoại, nhưng cô không nói một câu. Mọi người chỉ nhìn thấy bóng lưng bất động giống một tảng băng của cô. Sau đó, cô buông điện thoại, chậm rãi đi về tòa nhà phía bắc, gương mặt cô vẫn không một chút biểu cảm. Mọi người thất vọng tản đi chỗ khác. Chỉ có em đi theo cô Kwong về văn phòng. Cô Kwong đi rất chậm, đến cửa văn phòng, cô chống tay lên bờ tường đứng một lúc, mới đi vào bên trong. Trong lòng em rất mâu thuẫn, em muốn báo với cô những điều bố Kannika uy hiếp, nhưng em phân vân không biết có nên nói vào lúc này. Vì vậy, khi đi đến cửa phòng, em đã dừng ở bên ngoài. Sau đó, em đột nhiên nghe thấy một tiếng thét thê lương từ văn phòng truyền ra. Đó không phải là tiếng người kêu, mà là tiếng rống của một con sư tử đang bị thương. Tiếng thét tuyệt vọng và đáng sợ đó ngân vang trên hành lang. Em sợ ch.ết khiếp, vội vàng đẩy cửa đi vào. Kết quả, em nhìn thấy cô Kwong ngồi bệt dưới đất, hai tay cô cầm mảnh vỡ của chậu hoa nhài, gương mặt cô rúm ró, thần sắc cô đau khổ và tuyệt vọng vô cùng. Trước mặt cô, cây hoa nhài không biết bị ai nhổ cả gốc, xác xơ không thành hình nằm lẫn trong đống đất tung tóe dưới nền nhà."
"Á.." Từ trái tim đau khổ của Orm Kornnaphat phát ra tiếng kêu kinh hoàng. Nàng cảm thấy quả tim yếu ớt của nàng đập liên hồi, như có đàn ngựa từ lồng ngực muốn nhảy ra ngoài. Máu trên toàn thân nàng phảng phất bị tắc nghẽn ở một điểm nào đó, không thể lưu thông. Gương mặt nàng trắng bệch, bờ môi tím tái, trán đổ đầy mồ hôi lạnh, lồng ngực phảng phất có tảng đá đè nặng, khiến nàng không thở nổi. Toàn thân nànglảo đảo, ngã vật về phía sau. Giáo sư Danuwong lập tức đỡ người làng, hoảng hốt kêu to: "Orm Kornnaphat, Orm Kornnaphat! Con hãy cố chịu đựng."
"Hãy nói cho con biết, hãy nói cho con biết..." Orm Kornnaphat lẩm bẩm, đôi mắt nàng hoảng sợ và bất lực: "Nói cho con biết, tại sao họ lại tàn nhẫn như vậy, tại sao? Cô Kwong tuy cao ngạo và lạnh lùng, nhưng cô chưa từng làm tổn thương bất cứ người nào? Tại sao họ lại hận cô như vậy, tại sao họ lại đối xử với cô như vậy? Tại sao họ lại tàn nhẫn, bất chấp thủ đoạn xúc phạm cô như vậy?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com