Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

13

Vết thương của cô ngày qua ngày cũng đã dần hồi phục, cô cũng đã có thể đi lại thoải mái hơn. Hôm nay cô và em có hẹn tại cửa hàng của em để đón em đi chơi. Cô mở khi đã đến cửa hàng nhưng khi đến nơi nhìn vào thì trong toàn là một màu đen không thấy em cũng không thấy nhân viên nào ở đây "sao em nói đang đợi mình mà nhỉ?" Suy nghĩ xong cô mới tiến vào trong cửa hàng thì đèn đột nhiên sáng lên. Cả em, Kaew, Arthit đang đứng đối diện cô và hát, lời bài đó là của Happy Birthday. Cô chợt nhận ra hôm nay là sinh nhật của bản thân, mỗi năm khi sinh nhật đến thì tối đi làm về là Kaew sẽ luôn nấu ăn và cả hai cùng ngồi lại trò chuyện với nhau nên cô cũng không để tâm đến ngày sinh nhật của mình. Nhưng lúc này thì đã khác, có em. Em vừa cầm chiếc bánh kem vừa tiến đến phía cô. LingLing cười gật đầu nói "cảm ơn mọi người" khi họ đều gửi đến cô những lời chúc vô cùng tốt đẹp.

"Chị ước rồi thổi nến đi ạ."

Cô thực hiện những hành động như em vừa đề nghị. Sau đó cô đã lấy chiến bánh kem từ tay em đưa qua Arthit còn mình thì quay lại ôm em. "Cảm ơn em, cảm ơn mọi người lần nữa nhé." Nói xong cô cũng đến ôm Kaew, và đưa tay đang nắm lại của mình cụng tay với Arthit.

"Bánh này là em làm hả bé?" Cô nhìn em hỏi khi vừa đưa miếng bánh đầu tiên vào miệng, cô cảm nhận rõ chiếc bánh này rất quen. Nó như chiếc bánh em làm vậy, cô vẫn nhớ rõ.

Orm gật đầu. Em nghĩ sau khi ăn xong hỏi chị xem chị có thấy vị bánh quen không, tiếc là chưa kịp hỏi thì chị đã hỏi trước mình. "Trả bài ạ." Cô cười với câu nói của em, cô từng nói sẽ trả bài việc học làm bánh của em. Cô nhận ra em học làm bánh vì muốn làm bánh kem tặng mình, thảo nào lúc học em rất nghiêm túc.

"Chị cảm ơn em nhiều lắm." Cô xoa đầu em.

"Ngọt rát cổ rồi này." Arthit nhìn cảnh tượng trước mắt mà rát cả cổ dù bánh của Orm làm không quá ngọt.

"Anh phá nha, kì cục ghê" Kaew phải đánh người yêu mình vì anh quá nhiều chuyện.

Sau buổi trò chuyện cùng nhau tại cửa hàng em thì Arthit và Kaew đã về cùng nhau còn cô và em thì đi chơi như đã hẹn trước đó. Em đã bảo rằng hôm nay em sẽ đến nơi cô thích vì từ trước đến giờ cô luôn đưa em đến những nơi em muốn đến. Vì vậy, cả hai đã có mặt tại cửa hàng của em khi chỉ vừa ra khỏi không lâu.

"Lúc trước chị không thích hoa đâu nhưng mà kể từ khi gặp em thì hoa đã là thứ hiện hữu trong tâm trí chị. Mỗi khi chị thấy những bông hoa xinh đẹp trên thế gian này thì chị điều nghĩ đến hình ảnh em dịu dàng gói hoa." Cô đứng nhìn về cửa hàng của em và dùng giọng nói dịu dàng bày tỏ với em.

Orm bất ngờ khi chị đưa mình quay trở lại cửa hàng và bất ngờ hơn bởi lời nói của chị. Orm yêu sự dịu dàng của chị quá.

"Em có thể thay đổi chị thế sao?" Chị không thích nước biển nhưng vẫn chạm đến nó vì muốn cùng em, cùng nhau trải nghiệm. Không thích hoa trở nên mê mẫn chúng. Không thích ăn đồ ngọt nhưng vẫn làm và ăn nó cùng em, tuy cô có tài làm bánh nhưng cô không ưng đồ ngọt còn em thì siêu ưng. Thay đổi thứ gì đó ở một con người là điều không dễ dàng.

"Chị không biết, chỉ là chị thích những thứ em thích." Cô xoa đầu em.

"Chị nghĩ là mình nên đến nơi có thể vừa cho em chơi vừa cho chị gắp gấu bông đi em, đột nhiên chị muốn gắp gấu bông cho em quá." Nói xong cô nắm tay dẫn em đi.

Khi đến nơi cô luôn dõi theo em bằng ánh mắt trân trọng, ánh mắt luôn dõi theo những hành động, nụ cười của em.

Cô muốn cùng em chơi nhưng không thể vì để an toàn cho vết thương gần hồi phục hoàn toàn của mình. Cô dẫn em đến nơi gắp gấu bông như mình mong muốn và sau nhiều lần gắp thì cô cũng đã thành công.

"Của em nè bé." Cô vui mừng lấy thành quả mình vừa gắp được đưa nó cho em.

"Em cảm ơn chị nhá." Orm sung sướng nhận lấy vật trên tay chị sau đó trao cho chị một cái ôm.

"Bây giờ mình về nha bé. Khi khác mình đi tiếp." Em tuy lớn nhưng vẫn mê chơi lắm, em cũng luôn tràn đầy năng lượng nữa và cô cũng được tiếp năng lượng mỗi khi nhìn thấy em.

Hiện tại Orm đã có mặt tại bệnh viện sau thông tin vừa nhận được từ bệnh viện, cô chủ yếu bị thương ở tay do chống đỡ khi ngã nên không thể tự gọi cho em liền. May mắn thay vì nó chỉ quẹt qua khiến cô chỉ bị ngã trầy xước nhẹ. Khi đến nơi em liền lao đến ôm chầm lấy cô và được cô kể lại sự việc rằng mình đã qua đường đúng luật nhưng mà vẫn có chiếc xe vượt và quẹt trúng cô.

"Em lại giận chị hả?" Cô thắc mắc nhìn em vì em chỉ hỏi thăm mình trong rất căng thẳng khi ở bệnh về còn trong lúc từ bệnh viện trở về em không nói với cô câu nào.

"Sao chị cứ thích làm em lo lắng vậy hả?" Orm lớn tiếng với cô sau khi đưa chị vào nhà còn mình thì đóng cửa lại.

"Em nỡ lòng nào mắng chị hả bé? Chị hỏng có cố ý mà." Cô cảm thấy buồn bã khi vừa bị thương dù không phải lỗi của mình mà còn bị em lớn tiếng mắng nữa.

"Em xin lỗi, em không cố ý. Nhưng cái người làm chị đau là đang cố ý thì sao?" Orm dìu cô ngồi xuống ghế sau khi vào đến nhà.

"Chị sẽ nhờ Arthit đứng ra điều tra giúp chị mà em đừng lo lắng mà lỡ đâu người ta có việc gấp nên đi vội thôi em." LingLing xoa đầu em khi em vừa ngồi xuống cạnh cô.

"Chị biết em sợ đến mức nào không? Hai lần em phải chứng kiến chị phải chịu đau rồi đó." Hai lần đó cảm xúc trong Orm đều vô cùng hỗn độn, tim nhói lên từng hồi. Đặc biệt là lần hôm nay, khi bệnh viện gọi cho mình báo tin khiến Orm rất lo sợ, sợ chị sẽ xảy ra điều gì bất trắc, sợ không được gặp chị về sau nhưng khi đến nơi thấy chị ngồi nguyên vẹn ở đó khiến lòng Orm nhẹ nhõm phần nào.

"Chị xin lỗi, em đừng có dùng ánh mắt đó nhìn chị mà." Lần bị thương này em vẫn nhìn cô bằng ánh mắt phát ra lửa được của em khiến cô phải đổ mồ hôi hột.

"Em đưa chị lên phòng, nằm nghỉ đợi em nấu cháo cho chị." Nói xong Orm dìu cô trở về phòng còn mình thì trở xuống chuẩn bị thức ăn cho cô.

"Để em đút cho chị nhá." Tay cô hiện đang phải băng bó nên không thể tự ăn nhưng dù không có bị thương ở tay em vẫn muốn đút cô. Orm nhìn chị cứ trông chứ cún con vậy, người thì mềm nhũn, còn có cái mặt làm nũng nữa.

"Chị nghỉ ngơi nha, em xuống nhà dưới." Nói xong Orm chỉnh tư thế giúp cô có thể thoải mái nhất rồi trở xuống nhà. Sau khi em rời khỏi thì cô liền chồm lấy điện thoại của mình ra khỏi túi và nhấn gọi cho Arthit.

Chiều đến cô và em ra sau vườn, nơi họ từng trồng những đoá hoa xinh đẹp để hít bầu không khí ngoài trời.

"LingLing.."

"Hửm?" Cô quay sang nhìn em khi nghe em gọi mình, giọng em có rất trầm khiến cô lo lắng. "Em khó chịu ở đâu hả?" Cô vội vàng đặt tay mình lên trán em kiểm tra nhưng nhiệt độ vẫn bình thường khiến cô thở phào nhẹ nhõm.

"Không có đâu chị, em chỉ có chuyện muốn nói với chị." Nhìn nét mặt, hành động lo lắng của chị dành cho mình khiến Orm cảm thấy mình thật may mắn khi chị luôn ưu tiên mình.

"Chị sẵn sàng nghe em nói." LingLing xoa đầu em thắc mắc không biết em có muốn nói chuyện gì mà vẻ mặt em rất trầm tư, nó khiến cô lo lắng suy nghĩ rằng em muốn rời xa mình.

"Em muốn được bên cạnh chị mà không cần bất kỳ một lý do nào." Mỗi lần gặp mặt nhau LingLing và Orm đều có một lý do nào đó nên nếu không có lý do thì cả hai sẽ không thể ở cạnh nhau. Orm không muốn phải như thế nữa.

"Em nói vậy là sao bé? Mình vẫn ở cạnh nhau nhiều mà."

"Em có thể làm người yêu chị không ạ?" Orm ngượng ngùng cố gắng nói ra hết câu. Mình là người từng né tránh lời yêu thương của chị sau đó được chị ngỏ lời theo đuổi nhưng bản thân lại là người ngõ lời muốn bước vào cuộc sống của chị.

"Chị có bị thương rồi lãng tai không em?" Cô lay nhẹ người Orm khi nghe hết câu. Cô sợ do cô vừa té ngã ảnh hưởng đến thính giác.

"Không đâu chị, em có đã suy nghĩ kĩ và nhận ra mình yêu chị rồi. Em muốn bên chị với tư cách là người yêu, em muốn bước sâu vào cuộc sống của chị. Em muốn chị là người yêu em. Chị đừng hỏi em yêu chị khi nào nhá, em không thể biết được đâu, chỉ là cảm xúc của em đối với chị từ lúc nào đã không còn như lúc mới gặp mặt." Trải qua sự việc chị gặp tai nạn khiến Orm rất lo sợ, sợ sẽ vụt mất chị. Orm muốn giữ chị bên mình. Orm là con của người chị không thích mà chị vẫn có thể yêu thương, bên cạnh mình mà không có thành kiến gì thì mình cũng không cần phải bận tâm đến vấn đề đó. Orm chỉ mong cả hai có thể yên bình như hiện tại mà bên cạnh cùng nhau và ở cương vị là người yêu. Mỗi lần chị làm điều gì đó cho mình điều khiến trái tim Orm rung động. Orm luôn trân trọng mọi hành động chị dành cho mình, ghi nhớ những thói quen của chị.

Cô ôm chầm lấy em thay vì vội trả lời. Cô muốn ôm đứa nhỏ đang mếu máo sắp khóc tới nơi còn mình thì giọt nước mắt đã chạm lấy gương mặt. Cô còn nghĩ bản thân sẽ phải cố gắng lâu dài nữa để theo đuổi em nhưng không ngờ ngay lúc này em đã ngõ lời với cô, em đã bày tỏ với cô, điều cô không bao giờ dám tưởng tượng đến.

"Sao chị không trả lời em? Chị giận em vì để chị đau lòng hả?" Orm nhận thấy chị cứ ôm mình mà không nói lời nào khiến bản thân vô cùng lo lắng.

"Không có, em có thể mà vì cuộc sống chị luôn chờ đợi em bước vào." Cô rời cái ôm và lau nước mắt cho Orm.

Orm đã nhào đến ôm chầm lấy cô sau khi nghe được câu trả lời và cái ôm này khiến cho cô gần như nghẹt thở, nó rất chặt, như cách cả hai sẽ cố gắng giữ chặt nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com

Tags: #lingorm