Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 23: Thuốc đắng

Sớm dậy thì mợ hai ẩm ê hết cả người. Nhưng phải gọi Linh Linh dậy phơi nắng, hôm nay nắng dịu dàng lung. Kêu nãy giờ cái con người chây lười đó vần nằm chình ìn, còn cố tình rúc vào ngực mợ mà ngủ, không biết có ngủ không nữa trong khi cái tay vẫn ở trên ngực mợ mà xoa xoa, thật là không đúng chút nào.
- Um, để chị ngủ thêm tí nũa đii.....
*Cô vùng văng, mặt mày phụng phịu.
- Bây gi chị có được em rồi, nên không xem trọng li nói của em na đúng không?
     Mợ cuối cùng đành dùng đến chiêu này để xem cái con người đó có chịu nghe lời mình không.
- Không có a~~~ *mắt mở ra ngay, nhìn mợ.
    Quả thiệt là có người mở mắt liền, dòm mợ. Mợ vừa dạ, túm lấy cái chăn che chắn cơ thể mình rồi đi ra cửa số, mở tung nó ra. Ánh nắng chiếu sáng trưng căn phòng, chiếu thẳng vào người cô.
- Ci đồ ra. Nàng sau đó tiến ti ngồi xuống bên cạnh cô ra lệnh.
- Hm????
- Phơi nắng phải ci đồ mi tốt, ch chị nghĩ cái gì?
  Linh ẩn nhẫn bặm môi, đành thuận theo ý vợ mình, từng lớp cởi bỏ ngoại y.
  Trong căn phòng giờ đây là một bức tranh vô cùng đẹp. Nắng bên ngoài soi rọi hai cơ thể bên trong. Mợ ngồi dựa vào án kỷ, tấm chăn mỏng quấn ngang ngực, còn Linh thì nằm trên đùi mợ tắm mình trong nắng. Căn phòng này, giây phút hiện tại quả là là một tuyệt tác nhân gian....
    Phơi nắng hơn nửa tiếng đồng hồ, Mợ mới lay lay cô dậy :
- Linhh.
- Huh...? - Cô chầm chậm ngồi dậy, dụi dụi mắt rồi mặc quần áo vào, nhìn mợ.
- Em muốn đi đánh răng. Nhưng mà......em đau quá!
   Mợ đỏ mặt ngại ngùng liền lấy cái chăn che hết cả khuôn mặt, biết người ta nhất định cưng chìu mình liên nhũng nhẽo ra.
Linh tiến tới bế mợ trên tay, đi vào phòng tắm. Tự tay đánh răng rửa mặt cho người ta.
- Cô hai, mợ hai, chào buổi sáng! - Đám gia nhân về từ sáng sớm đang bày biện thức ăn, thấy hai người họ, liền cúi đầu, trông sắc mặt cô hai có vẻ đang rất vui.
- Chào mọi người! - Cô mỉm cười nhìn bọn họ, làm ai nấy đều ngỡ ngàng, đứng hình, đây là lần đầu tiên họ thấy cô cười tươi như vậy, vậy là thầy Thời nói đúng rồi, cưới vợ cho cô hai thì bệnh của cô sẽ thuyên giảm.
  Mợ cũng gật đầu chào họ rồi vào bếp đem đồ ăn ra giúp họ, rồi chợt nhớ gì đó, xoay hỏi :
- Thuốc của cô hai đâu em?
- Dạ đang nấu, cũng sắp xong rồi m ơi!
Thằng Cần chỉ chỉ nồi thuốc đang sôi ngùn ngụt phía bên trong bếp. Mợ vừa dạ, quay lưng đi ra phía trước ăn sáng với cô.
   Cái thứ thuốc đó, nó toàn là mấy thứ thảo mộc bổ máu với lại mật rắn hổ mang. Bởi vì mấy cái thứ nguyên liệu nó "ghê rợn" vậy đó, nên cái mùi thuốc nó khó uống dữ lung. Mợ thấy nét mặt cô, rõ ràng là đang sợ hãi khi nghe mợ nhắc tới chuyện thuốc thang. Cho nên mợ chỉ có thể ngồi bên cạnh nắm tay cô trấn an:
- Chị, ráng lên nha, uống một ít thôi. Mỗi ngày uống một ít, rồi hôm sau nhiều hơn một chút, em không có ép chị uống nhiều đâu. Đng lo.
  Linh gật gật đầu, gắp đồ ăn bỏ vào miệng, mặt nhăn nhó y hệt mấy đứa trẻ bị ba mẹ ép uống thuốc hồi nhỏ.
  Mợ ăn xong rồi mà cô vẫn ngồi đó nhơi nhơi, rõ ràng đang kiếm cớ kéo dài thời gian chớ gì. Mợ làm thính, cầm chén thuốc nhỏ trên tay, thối nguội.
- Nè, chị ăn mau đi.
- Hmm.....
    Cô nghênh mặt lên, nhếch môi một cái, né né chén thuốc ra, mới nghe mùi thôi đã ớn lạnh, uống vào chắc còn kinh khủng hơn. Chạy trời không khỏi nắng, cô tiu nghỉu xoay qua nàng, mặt méo mó.
- Em..
- Chị đng gi trò năn nỉ vi em, ngoan, há miệng ra nào.
  Mợ đưa chén thuốc cho cô, mắt long lanh. Tay còn chu đáo vuốt vuốt lưng cho cô, tay kia cầm sẵn viên kẹo mạch nha, chỉ cần chờ cô uống xong sẽ cho cô ngay.
   Cô hai gật đầu, nín thở. Gia nhân đứng trong bếp nhìn ra cũng muốn ngộp thở, chỉ e cô hai nuốt không trôi rồi phun ra, không khéo còn nổi đoá.
  Nhưng không, cô cắn răng hớp một hơi sạch li thuốc, cơ mặt bắt đầu nhăn lại, vị đắng xộc thẳng vào lưỡi, vào mũi, đi thẳng lên bộ não của cô, hơi thở cô dôn dập hơn, tưởng chừng như mình sắp nôn ra hết thức ăn sáng giờ thì một vị ngọt chặn ngang lại.
  Ra là mợ đã nhanh tay nhét viên kẹo vào miệng cô, để cứu lại vị giác đang bị thang thuốc đắng ngắt ấy át lấy.
  Linh thở ra rồi dựa vào ghế, vẫn còn cảm giác đắng đắng ở chóp lưỡi.. Cô ngồi đó ngoan ngoãn để nàng vuốt vuốt ngực mình.
- Chị Linh giỏi lắm...
******
  Từ hôm Linh uống thang thuốc đầu đó tới giờ, ngày nào cũng được mợ hai chăm nom từng bữa ăn, từng chén thuốc, cô cũng tự cảm thấy cơ thể đã khỏe hơn rất nhiều.
  Hằng ngày còn tự động thức dậy sớm để hứng nắng mà chẳng cần mợ phải gọi dậy nữa. Mấy bữa nay còn đòi theo mợ ra ruộng phụ giúp, nói là phụ chứ thật ra là kiếm cớ đi theo với mợ cho đỡ nhớ. Nhưng chủ yếu là ở chòi canh, không có bước ra ngoài nắng nên cũng ổn cả.
   Ở nhà thì ông bà Quảng cũng về tới. Sau bữa cơm, Cô hai cùng mợ đi dạo trong vườn nhà cho thoải mái. Ông bà Quảng thấy con gái càng ngày càng vui vẻ, không còn cáu gắt, sắc mặt cũng tươi tỉnh hơn thì trong lòng mừng rơn. Thầm cảm ơn ông bạn, mà nhất là cảm ơn cô con dâu mình.

"hoa có người chăm mới nở bung tươi thắm, người có kẻ chiều mới khoe lắm mặn mà."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com