Chương 107: Mở cửa
Hai người dường như còn nói gì đó, nhưng đã không lọt nổi tai Quảng Linh Linh nữa.
Lọt qua khe cửa đang mở, ánh mắt mông lung trong nước mắt của Quảng Linh Linh chạm vào một ánh mắt không chờ đợi.
Dáng vẻ đối phương giống như rất sửng sốt.
Trước mắt Quảng Linh Linh là một mảng mơ hồ, không kịp nhìn rõ người nhìn tới đây là ai, cho dù là ai, cô ấy đều không thể để đối phương nhìn thấy dáng vẻ này của mình. Đồng tử cô ấy đột nhiên co lại, hoảng hốt muốn đóng cửa.
Nói thì lâu làm thì nhanh, bóng dáng người đó nhanh như tia chớp xông tới, lòng bàn tay bộp một tiếng đè lên trên cửa, ngăn lại tư thế đóng cửa.
Quảng Linh Linh đè vai lên cửa, một tay lau nước mắt, dùng lực đẩy ra ngoài.
Gân xanh trên trán người ngoài cửa nổi lên, không lui một phân, hơn nữa khoảnh khắc lúc xông tới động tác cũng nhanh nhẹn chen một chân vào khe cửa, cô đè thấp giọng, cắn răng gọi tên người phụ nữ ấy: "Quảng Linh Linh."
Là Trần Mỹ Linh.
Đầu óc Quảng Linh Linh ù một tiếng, sao em ấy lại tới đây?
Tâm tư Trần Mỹ Linh không chút tập trung ăn tối với Lâm Nhược Hàn, cũng không tập trung quay về, chỉ có lúc lên Tầng – tới gần nơi có Quảng Linh Linh mới tập trung lực chú ý, ánh mắt bắt được động tác đóng cửa của Quảng Linh Linh, nhưng chỉ lướt qua một cái, cô không dám chắc chắn.
Sau đó Lâm Nhược Hàn tới mượn phòng tắm, cô đồng ý. Thật ra trong lòng cô đã tiêu tan cơn giận với Quảng Linh Linh sau một ngày một đêm, còn về việc đồng ý, một là vì chuyện này quả thật không tiện từ chối, Lâm Nhược Hàn lại là khách, cô nói bình nước nóng hỏng rồi, Trần Mỹ Linh cũng không thể chạy đến phòng kiểm tra giúp cô, Trần Mỹ Linh đã quyết định lát nữa sẽ ngả bài với Lâm Nhược Hàn, để cô đừng lãng phí tình cảm trên người mình; hai là Trần Mỹ Linh muốn thăm dò Quảng Linh Linh một lần cuối cùng, nếu cô ấy vẫn lặng lẽ theo dõi hành động của bản thân.
Lâm Nhược Hàn vừa vào phòng tắm của cô, cô liền ra ngoài tránh hiểu lầm, vốn dĩ dự định trực tiếp đột kích tới phòng Quảng Linh Linh – dự đoán cô ấy ở nhà sẽ không khóa cửa, sau đó tùy cơ hành động. Ai biết cửa phòng cô ấy đóng hờ, nhìn từ khe hở không nhỏ vào trong, lại thấy được đôi mắt ngấn lệ.
Đôi mắt đó nhìn thấy cô, càng thêm hoảng loạn lúng túng, chỉ muốn trốn tránh sợ hãi không thôi.
Cô không nghĩ nhiều liền xông tới, tạo ra cảnh tượng bối rối như hiện tại.
Sau khi Quảng Linh Linh nghe được giọng nói của Trần Mỹ Linh, thần trí nhất thời hoang mang, lực vai vô thức thả lỏng, lúc tỉnh táo lại đã không kịp nữa, Trần Mỹ Linh nhân cơ hội chen vào, lật tay đóng cửa, cạch một tiếng, khóa trong.
Dứt khoát nhanh nhẹn như nước chảy mây trôi.
Quảng Linh Linh: "..."
Hai tay Trần Mỹ Linh đan trước ngực, nhìn vành mắt đỏ ửng của cô ấy, trên mặt còn có vệt nước, vừa tức vừa buồn cười.
Được quá nhỉ, Quảng Linh Linh, trong miệng thì nói "đáng giá", vội vã đẩy cô ra ngoài, kết quả một mình trốn trong phòng khóc thút thít, nếu không phải tận mắt nhìn thấy cảnh này, có đánh chết Trần Mỹ Linh cũng sẽ không tin.
Quảng Linh Linh cũng sẽ khóc, hơn nữa còn khóc thảm thương như thế.
Sau đó trái tim cô mềm nhũn, là vì cô ấy.
Nước mắt của phụ nữ là vũ khí trí mạng, sắt thép cũng có thể hóa bùn, huống hồ vốn dĩ Trần Mỹ Linh không có lòng gang dạ thép. Đặc biệt là bình thường lạnh lùng cứng rắn, không thân thiết với người khác, đôi mắt nói ra những lời tổn thương người ta nhất cũng không gợn sóng, thế mà khi ở sau lưng vành mắt lại ướŧ áŧ.
Quảng Linh Linh ý thức được, quay lưng đi, nước mắt trên mặt trào ra, nhưng không dám giơ tay lau đi, quá rõ ràng rồi, tuy chuyện đã đến bước này, sớm muộn gì cô ấy cũng bị Trần Mỹ Linh nhìn thấu, không có mặt mũi nhìn người ta.
Quảng Linh Linh cứng rắn chống đỡ biểu cảm trấn tĩnh, miệng quát bụng run nói: "Ra ngoài."
Trần Mỹ Linh khó khăn lắm mới xông vào được, sao có thể dễ dàng đi ra?
Cô không những không lui, ngược lại còn từng bước từng bước đi tới gần, ôm lấy Quảng Linh Linh từ sau lưng, gác cằm lên vai cô ấy, thân mật cọ cọ lên mặt đối phương, khẽ thở dài một hơi.
"Tại sao lại khóc?" Âm thanh của người phụ nữ trẻ tuổi không có ý cười, chỉ có sự đau lòng không thể che giấu.
Quảng Linh Linh muốn giãy giụa, muốn phản kháng, nhưng cái ôm của Trần Mỹ Linh quả thật quá ấm áp, đôi tay thon dài vòng lấy eo cô ấy rất có lực, luôn cho cô ấy cảm giác yên tâm trước giờ cô ấy chưa từng cảm nhận được.
Bắt đầu từ đêm qua, trái tim phiêu lãng không nơi gửi gắm đột nhiên có chốn thuộc về, thân thể co quắp của cô ấy dần dần mềm mại, thả lỏng dựa vào cái ôm của Trần Mỹ Linh ở phía sau.
Quảng Linh Linh rũ mí mắt xuống, bình tĩnh nói: "Có cát bay qua cửa sổ, bay vào mắt... xì..."
Đã biết miệng của người phụ nữ nãy sẽ không nói được một câu thật lòng, Trần Mỹ Linh tức giận há miệng cắn lấy má của Quảng Linh Linh, không nỡ dùng lực, cắn xong lại khẽ thổi thổi, rồi hôn lên hai cái.
Hai cái thật kêu, chấn động đến nỗi nhịp tim của Quảng Linh Linh đập nhanh, lại vui vẻ khác thường.
Vành tai cô ấy nóng lên, mất tự nhiên nghiêng đầu, nhưng bờ môi của Trần Mỹ Linh như hình với bóng mãi đi theo.
Mãi đến khi không thể tránh được nữa, Trần Mỹ Linh đỡ thẳng mặt cô ấy lên, dịu dàng phong tỏa lấy đôi môi ngọt ngào của người phụ nữ ấy, Quảng Linh Linh mấp máy môi đáp lại cô.
Đôi môi tách ra, trán của hai người tựa vào nhau, ánh mắt quấn quýt.
Lông mi đen dài giống như lông chim của Quảng Linh Linh rung lên, rũ mi dài xuống, không để cô tìm kiếm được ánh mắt yêu thương như nước của cô ấy.
Nhưng không sao, Trần Mỹ Linh đã đạt được đáp án cô mong muốn.
Cô ấy kéo Quảng Linh Linh đến bên sô-pha, bản thân ngồi xuống trước, Quảng Linh Linh muốn rút tay lại, ngồi về phía đối diện, Trần Mỹ Linh lại kéo một cái, trực tiếp để cô ấy ngồi vào lòng mình, đưa tay ôm lấy cô ấy.
Hai má Quảng Linh Linh nổi lên hai vệt đỏ không rõ ràng, thoáng giãy giụa đôi cái, rồi để mặc cho cô ôm.
Trần Mỹ Linh dịu dàng giải thích nói: "Ban ngày em cố ý chọc tức chị, em không thích Lâm Nhược Hàn."
Theo lí mà nói Quảng Linh Linh không có tư cách để tức giận, dù sao cô ấy cũng chính miệng từ chối người ta, cũng là cô ấy tự nguyện phối hợp tạo cơ hội hai người cho Lâm Nhược Hàn, ban ngày quả thật cô ấy cũng không tức giận, chỉ là đau lòng buồn bã mà thôi.
Nhưng câu nói này của Trần Mỹ Linh vừa thốt ra, cô ấy không biết tại sao lại sinh ra đôi phần tức giận, nhưng cũng chỉ có một chút, cô ấy quen nín nhịn, có thể hoàn toàn không biểu hiện ra chút nào.
"Ừ." Quảng Linh Linh đáp, ý là cô ấy biết rồi.
Trần Mỹ Linh thấy cô ấy hờ hững ngược lại nhíu mày, không vui nói: "Chị không ghen sao?"
Môi nhỏ của Quảng Linh Linh mím lại, không lên tiếng.
Đương nhiên cô ấy ghen, hơn nữa ghen trong bi thương dày dặc, có thể bỏ qua không tính.
"Xì..."
Trên má truyền tới cảm giác đau đớn, lần nữa lại là "miệng độc" của Trần Mỹ Linh.
Đừng nói những năm gần đây cô ấy công thành danh toại, cho dù là trước đây, cũng không ai dám cắn má cô ấy hết lần này đến lần khác, Quảng Linh Linh giơ tay ngăn miệng cô lại, khẽ mắng: "Em tuổi chó à?"
Trần Mỹ Linh bị cô ấy chặn miệng, khẽ hôn lên lòng bàn tay cô ấy, cong mắt lên, nói: "Em tuổi chuột."
Lòng bàn tay tiếp xúc với thứ mềm mại ẩm nóng, trái tim Quảng Linh Linh đã được sưởi ấm.
Lông mi của Trần Mỹ Linh cũng cong lên, hôn cô ấy thêm cái nữa.
Quảng Linh Linh mới rút tay về.
Trần Mỹ Linh híp mắt, có phải Quảng Linh Linh có chút chưa tận hứng hay không?
Cô bắt lấy tay của Quảng Linh Linh, khẽ thơm lên mu bàn tay của cô ấy, quan sát tỉ mỉ từng biểu cảm của đối phương, quả nhiên thấy lông mày đối phương nhướng lên không quá rõ ràng, độ cong đại diện cho vui vẻ. Trong lòng Trần Mỹ Linh xùy một tiếng, buồn cười nghĩ: Thì ra là thích mình hôn chị ấy.
Trần Mỹ Linh mất hồn không đúng lúc, đợi tới ngày cô theo đuổi được Quảng Linh Linh, có lẽ cô đã trở thành chuyên gia biểu cảm rồi.
Trần Mỹ Linh không chất vấn những lời hôm qua của Quảng Linh Linh, không ghi nợ tính sổ sau, không nhắc tới chuyện cô ấy khóc lóc để trêu chọc cô ấy. Cô chỉ lặng lẽ ôm lấy cô ấy, nắm lấy tay cô ấy đưa đến bên miệng mình, cúi đầu xuống hôn, từng chút từng chút, không có hồi kết, thỉnh thoảng ngẩng mắt nhìn cô ấy, ánh mắt đột nhiên cong lên, tình yêu cùng sự trân trọng trong mắt dạt dào trào ra.
Ánh mắt của Quảng Linh Linh cũng trở nên rất dịu dàng, ngón tay thon dài không khống chế được vuốt ve khuôn mặt của cô, cẩn thận mô phỏng đường nét.
Trần Mỹ Linh càng nhận thức rõ ràng hơn lúc trước, Quảng Linh Linh cần thứ gì.
Cô ấy dứt khoát với Trần Mỹ Linh, nhưng càng dứt khoát với bản thân mình, cậy răng cũng sẽ nuốt máu vào bụng, vĩnh viễn không chủ động đi tranh cướp. Kích thích từ ngoại lực sẽ không khiến chiếc vỏ của cô ấy vỡ ra, chỉ khiến cô ấy càng ngày càng lún sâu vào thế giới của bản thân, càng ngày càng tự bế, mãi đến một ngày không còn dũng cảm để ra ngoài nhìn ngắm thế giới nữa.
Trần Mỹ Linh vừa tức giận, vừa đau lòng.
Tình cảm của bọn họ, không có chỗ cho người thứ ba, bất luận đối phương xuất hiện với mục đích gì. Quảng Linh Linh muốn, là một tình yêu kiên định không đổi, vĩnh viễn không thay lòng. Duy chỉ có tình yêu và thời gian, là con đường duy nhất để hòa tan cô ấy.
Tình cảm là tình cảm, Trần Mỹ Linh vẫn không quên Lâm Nhược Hàn vẫn còn đang tắm rửa trong phòng cô ở bên cạnh, cuối cùng cô hôn lên môi Quảng Linh Linh, khẽ nói: "Cô Lâm sắp tắm xong rồi, em phải về đây."
Sắc mặt Quảng Linh Linh lập tức lạnh đi.
Cô ấy nhanh chóng ý thức được chuyện không thích hợp, cưỡng chế hồi phục sắc mặt bình tĩnh không gợn sóng, nói: "Ừ, về đi."
Trần Mỹ Linh nhìn vào mắt người phụ nữ ấy, nghiêm túc nói: "Em đi giải thích với cô ấy, trái tim em sớm đã có nơi thuộc về, bảo cô ấy đừng tốn thời gian và sức lực cho em nữa."
Quảng Linh Linh vẫn có thể nín nhịn, nhưng nghe được người trong lòng nói "trái tim có nơi thuộc về" nói trước mặt cô ấy gần giống như trực tiếp tỏ tình, đã không nhịn nổi mừng vui trên mặt. Nhưng cô ấy nhanh chóng lựa chọn kiềm chế, thế là sắc mặt lại biến đổi. Cộng thêm khuôn mặt ban nãy bị mạnh mẽ đè xuống vì cơn ghen, mấy giây ngắn ngủi, đã đổi bốn năm biểu cảm, đặc sắc hơn kịch Tứ Xuyên.
Trần Mỹ Linh khụ một tiếng, khó khăn đè xuống ý cười nơi cổ họng, nói: "Em về thật nhé."
"Về đi." Đáp án ngắn gọn lạnh nhạt.
Trần Mỹ Linh lại không đi, giơ tay chỉ chỉ lên má mình, không phải là ám chỉ, mà là biểu thị rõ ràng bảo cô ấy hôn cô.
Ánh mắt Quảng Linh Linh lướt qua một tia xấu hổ, không thèm để ý cô.
Thỏ con, được đằng chân lân đằng đầu, cả tối lợi dụng mình không biết bao nhiêu lần rồi.
Nhưng không sao, núi không dung ta thì ta liền dung núi, Trần Mỹ Linh cười một tiếng, quyết đoán ôm lấy người phụ nữ ấy, hôn một cái thật kêu lên má cô ấy, nhanh như một cơn gió rời đi.
Quảng Linh Linh: "Em..."
Trần Mỹ Linh đã đóng cửa.
Quảng Linh Linh giơ tay xoa má mình, cắn môi dưới, nhìn cửa phòng đang đóng chặt, tự nhiên cúi đầu cười lên.
...
Thời gian Trần Mỹ Linh quay lại rất vừa vặn, cô vừa ngồi xuống mép giường, Lâm Nhược Hàn liền mặc quần áo ngủ ra ngoài. Kiểu dáng áo ngủ, đại khái là không hề bảo thủ, rất kích thích thị giác người nhìn.
Trần Mỹ Linh quân tử chuyển lực chú ý của bản thân lên mặt đối phương, hơn nữa lấy áo tắm đã chuẩn bị sẵn ở một bên – cô chưa mặc, phủ lên toàn thân Lâm Nhược Hàn với lí do thẳng thừng "đừng để lạnh".
Lâm Nhược Hàn: "..."
Sắc mặt Trần Mỹ Linh nghiêm túc nói: "Chị Nhược Hàn, em có chuyện muốn nói với chị."
Lâm Nhược Hàn kéo lấy cổ áo tắm, trong lòng thấp thoáng có dự cảm, ngồi lên chiếc sô-pha bên khung cửa, khóe môi mang theo ý cười nhàn nhạt: "Em nói đi."
Đều là người thông minh, Trần Mỹ Linh không vòng vo tam quốc với cô, đi thẳng vào vấn đề: "Chị Nhược Hàn, em đã có người thích rồi, cho nên..."
Lời còn chưa nói xong, nhưng trong lòng hai bên đã rõ ràng.
Lâm Nhược Hàn xuất sư còn chưa dựng được cơ đồ, nói không ủ rũ thì không có khả năng, nhưng nói đau lòng cũng không đến mức, trước đó cô cũng đã chuẩn bị tâm lí, hiếu kì nói: "Tôi có thể biết đối phương là nam hay nữ không?"
Trần Mỹ Linh lắc đầu.
Trần Mỹ Linh và đối phương không thân, không nhất thiết phải thông báo chuyện tình cảm riêng tư của bản thân.
"Được rồi." Lâm Nhược Hàn hào phóng cười cười, hài hước hóa giải lúng túng, "Tôi vẫn luôn thắc mắc, người ưu tú như tôi theo đuổi em, tại sao em không cảm động lấy một chút, thì ra sớm đã có người trong lòng rồi, lần này tôi thua tâm phục khẩu phục."
Trần Mỹ Linh cũng cười: "Chúc chị sớm ngày tìm được người yêu chị."
Lâm Nhược Hàn nghĩ nghĩ vẫn cảm thấy có chút không cam tâm, nói: "Tôi có thể mạo muội hỏi một câu, em theo đuổi được người ta chưa không?"
Cô dùng từ theo đuổi, đặt chủ thể hành động lên Trần Mỹ Linh. Người có kinh nghiệm phong phú luôn có cảm giác mẫn cảm như thế, từ câu từ chối của Trần Mỹ Linh liền biết Trần Mỹ Linh là phía chủ động, hơn nữa rất có khả năng là chưa theo đuổi được.
Quả nhiên, Trần Mỹ Linh lại lắc đầu.
Hai mắt của Lâm Nhược Hàn sáng lên: "Bây giờ tình trạng tình cảm của em vẫn độc thân?" Chỉ cần độc thân, cho dù cô có người trong lòng hay không, bản thân vẫn có thể theo đuổi. Ngộ nhỡ Trần Mỹ Linh mắt mù, theo đuổi phải kẻ cặn bã thì sao?
Quảng Linh Linh ở phòng kế bên đột nhiên hắt xì một cái.
Trần Mỹ Linh không cho cô cơ hội, sắc mặt nghiêm túc, trực tiếp nói: "Cả đời này em đã xác định là người đó, chị Nhược Hàn, nếu chị còn tiếp tục, sẽ tạo thành phiền phức nghiêm trọng cho em."
Lâm Nhược Hàn: "..."
Bạn nhỏ có cần nghiêm túc vậy không?
"Hi vọng em và người trong lòng sớm tu thành chính quả." Lâm Nhược Hàn còn có thể nói gì nữa, chỉ có thể cười chúc phúc.
"Cảm ơn." Trần Mỹ Linh lộ ra nụ cười thật lòng, so với hai ngày nay, là nụ cười chói mắt nhất mà Lâm Nhược Hàn nhìn thấy.
Coi như cô triệt để nản lòng.
Trần Mỹ Linh tiễn cô ra cửa.
"Đừng tiễn nữa, ngủ ngon." Lâm Nhược Hàn rời đi, bóng lưng tiêu sái, không dính bụi trần, quay đầu gõ cửa phòng Quảng Linh Linh.
Quảng Linh Linh vừa mở cửa, một bóng trắng nhào về phía cô ấy.
Cô ấy giật mình lùi sau một bước, nhìn rõ là Lâm Nhược Hàn, mới đứng vững lại.
Ảnh hậu Lâm tiến lui có chừng mực trước mặt Trần Mỹ Linh ban nãy vừa quay mặt liền biến thành người phụ nữ bình thường, đè lên vai cô ấy khóc lóc tố cáo: "Tôi thảm quá mà, lần đầu tiên còn chưa yêu đương gì đã thất tình rồi!"
Quảng Linh Linh vô cùng chột dạ, đỡ cô ngồi lên sô-pha, lắp bắp hé miệng, biết rõ còn cố tình hỏi: "Chuyện gì thế?"
Lâm Nhược Hàn nói lại những lời Trần Mỹ Linh nói với cô ban nãy.
Lâm Nhược Hàn: "Em ấy nói đời này đã xác định người đó rồi, giọng điệu chắc như đinh đóng cột, còn nói nếu tôi..." Âm thanh của cô đột nhiên khựng lại, nghi ngờ, "Cô cười cái gì?"
Quảng Linh Linh chặn lại ý cười vô thức hiện lên trên môi, đứng đắn nói: "Tôi không cười."
Có lẽ bản thân quá đau lòng nên hoa mắt chăng, Quảng Linh Linh cũng không phải thấy người gặp họa mà vui, Lâm Nhược Hàn nghĩ trong lòng, tiếp tục nói: "Nói nếu tôi còn tiếp tục, sẽ tạo thành phiền phức cho em ấy."
Quảng Linh Linh giả vờ giả vịt ờ một tiếng, hỏi: "Vậy bây giờ chị tính thế nào?"
Lâm Nhược Hàn ủ rũ nói: "Còn có thể tính thế nào? Người ta đã nói rõ ràng như thế, tôi còn tiếp tục đuổi theo, lẽ nào không biết tốt xấu sao? Đáng thương cho tôi thất tình nửa năm, khó khăn lắm mới gặp được một người vừa mắt, thế mà gặp phải trái tim sắt đá, tôi khổ quá mà."
Quảng Linh Linh phụ họa nói: "Quả thật khổ quá."
Lâm Nhược Hàn: "Rượu của cô đâu?"
Quảng Linh Linh: "Chị muốn uống à?"
Lâm Nhược Hàn thở dài: "Còn không cho người ta mượn rượu giải sầu sao? Cô uống với tôi một chút, chai Whisky tối qua ấy, chai còn nửa ấy." Lại giục, "Mau đi lấy đi, còn không lấy muộn rồi cô lại ngủ mất."
Quảng Linh Linh chống sô-pha đứng lên, đi lấy rượu cho cô, hai chén thủy tinh, bày xong, rót cho mỗi người một chút.
Lâm Nhược Hàn lắc rượu trong cốc, ngửa cổ uống một hơi cạn.
Quảng Linh Linh khuyên cô: "Uống ít thôi."
Lâm Nhược Hàn: "Tôi biết, dù sao tôi cũng không quay phim."
Quảng Linh Linh chỉ vui, không sầu, nhấp một ngụm nhỏ, ướt vành môi. Điện thoại đặt ở bên của cô ấy đột nhiên rung lên, có tin nhắn mới, Quảng Linh Linh cầm lên mở khóa, bàn tay khẽ run lên một cái, thiếu chút nữa không cầm chắc điện thoại.
Trần Mỹ Linh: [Ngủ chưa?]
Trong ấn tượng đây là lần đầu tiên Trần Mỹ Linh gửi tin nhắn Wechat có nội dung như thế cho cô ấy.
Lâm Nhược Hàn tiện miệng hỏi: "Ai thế?"
Quảng Linh Linh nhìn ảnh đại diện của Trần Mỹ Linh, gõ chữ trong khung chat: [Chưa]
Gửi đi.
Lúc này mới ngẩng mặt giọng điệu bình tĩnh trả lời: "Tài khoản công cộng gửi tới một câu chuyện."
Lâm Nhược Hàn: "Ờ ờ." Không nghĩ nhiều.
Lại rung lên.
Trần Mỹ Linh: [Sao còn chưa ngủ hả?]
Một âm đuôi đáng yêu, cách một màn hình vẫn có thể cảm nhận được giọng điệu ấm áp nũng nịu, cộng thêm biểu cảm mặt cười.
Lâm Nhược Hàn ngẩng mắt nhìn thấy khóe môi của Quảng Linh Linh càng ngày càng cong lên, trực tiếp ngây ra: "Truyện gì thế? Khiến cô cười thành như này?"
"Không có gì." Quảng Linh Linh khụ một tiếng, ấn tắt màn hình điện thoại, mặt nghiêm túc, dáng vẻ đứng đắn nói, "Chỉ là đột nhiên có chút buồn cười, bây giờ nghĩ lại, rất nhàm chán."
Lâm Nhược Hàn chán nản nói: "Vậy lát nữa cô gửi tin nhắn đó cho tôi, xem có thể chọc cười tôi không."
"Ừ." Quảng Linh Linh nói.
Có lẽ thấy Quảng Linh Linh rất lâu không trả lời, Trần Mỹ Linh lại gửi thêm hai tin nhắn nữa.
Điện thoại liên tục rung lên, Quảng Linh Linh ngứa ngáy khó chịu trong lòng, nhân lúc Lâm Nhược Hàn rót rượu cho mình, hỏa tốc mở khóa màn hình đọc tin nhắn.
[Em chán quá]
[Em muốn đi tìm chị, có thể không?]
Quảng Linh Linh: "!!!"
Ngón tay tiếp xúc trên màn hình giống như sắp hình thành quán tính thị giác.
[Lâm Nhược Hán vẫn còn ở phòng tôi!] Thậm chí lỡ tay gõ sai tên của bạn tốt, không có thời gian quay lại chỉnh sửa.
[Lát nữa rồi tính] Cô ấy liền nhìn cử động của Lâm Nhược Hàn.
Trần Mỹ Linh trả lời: [Vâng, em chờ chị]
Cô vùi mặt xuống gối, cười thật to.
Hôm nay cũng là một ngày bị sự đáng yêu của Quảng Linh Linh dằn vặt đến chết.
Chỉ là tranh thủ vội vàng gửi hai tin nhắn mà thôi, không biết tại sao lại căng thẳng kích thích như đang vụng trộm, Quảng Linh Linh rút khăn giấy, lau mồ hôi rịn ra trên trán.
Lâm Nhược Hàn thấy vậy liền hỏi: "Cô nóng sao?"
Quảng Linh Linh ờ một tiếng: "Có chút." Cô ấy tìm điều khiển điều hòa, chỉnh 24 độ, nhưng không cẩn thận đưa tâm trí đi chơi xa, lúc ngủ Trần Mỹ Linh thích để 24 độ. Cô ấy lắc lắc đầu, cảm giác bản thân hơi giống trạng thái bệnh tâm thần, đầu óc tâm trí đều là Trần Mỹ Linh, nhìn cái gì cũng đều liên tưởng đến Trần Mỹ Linh.
Lâm Nhược Hàn lại uống sạch cốc rượu, thảo luận với Quảng Linh Linh nói: "Cô nói xem người thế nào mới có thể khiến Trần Mỹ Linh thích đây?"
Quảng Linh Linh nói trong lòng: Tôi đây.
Cô ấy khẽ nhíu mày lại, "nghiêm túc" suy nghĩ một phen, "thành thật" lắc đầu nói: "Tôi không biết, chị thấy sao?"
Lâm Nhược Hàn: "Em ấy lạnh như thế, có lẽ thích một người bổ sung cho nhau, nhiệt tình chút."
Quảng Linh Linh: "Cũng có người thích người giống bản thân." Hơn nữa Trần Mỹ Linh không hề lạnh chút nào, lúc nhiệt tình còn khiến cô ấy không thở nổi. Căn cứ theo cách nói của Lâm Nhược Hàn, cô ấy và Trần Mỹ Linh quả thật cũng coi như bổ sung cho nhau, một lạnh một nóng.
Lâm Nhược Hàn trầm ngâm: "Cô nói cũng có lí."
Quảng Linh Linh tiện miệng hỏi một câu: "Nên bổ sung lẫn nhau tốt, hay là tính cách giống nhau tốt?"
Lâm Nhược Hàn: "Bổ sung lẫn nhau dễ thu hút đối phương, còn giống nhau sẽ có cùng chủ đề, tùy vào từng người sẽ không giống nhau."
Quảng Linh Linh cắn môi, không tiện tiếp tục hỏi, nhưng may mà Lâm Nhược Hàn là người nói nhiều, tự nói tiếp: "Theo trải nghiệm từ chính bản thân tôi ấy à, tình yêu kiểu bổ trợ lẫn nhau sẽ lâu dài, trên người có tố chất đặc biệt có thể duy trì hấp dẫn đối phương, có thể giữ cảm giác mới mẻ. Tính cách giống nhàu à, nếu hai người đều giữ trong lòng rất dễ không có chuyện gì để nói chuyện, nhiệt tình này, mạnh mẽ này, khi va vào nhau, rất dễ xảy ra mâu thuẫn."
Quảng Linh Linh giống như học sinh vừa bước chân vào cổng trường, ánh sáng trong mắt lóe lên như muốn theo đuổi tri thức, điều gì cũng muốn học: "Đều nhiệt tình không tốt sao? Cuộc sống sẽ tương đối thú vị." Cô ấy ít nói như thế, đã rất không thú vị rồi, không hiểu cuộc sống như Lâm Nhược Hàn.
"Không thể nói như thế." Lâm Nhược Hàn nói, "Thứ hấp dẫn người ta nhất trong tình yêu là gì? Là thay đổi. Tình cảm càng sâu, thói quen cuộc sống cùng nhau dung hòa, lặp lại từ ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác, đôi bên biến thành dáng vẻ thích hợp với đối phương nhất, nghĩ thôi cũng hạnh phúc tới nổi bong bóng."
Khóe môi Lâm Nhược Hàn cong lên một tia cười khổ, đáng tiếc cô và người ta dung hòa suốt bốn năm năm, tự cho là thiên trường địa cửu, cuối cùng vẫn không chút nể nang mà đi đá. Hiểu nhiều đạo lí như thế, có bao nhiêu kinh nghiệm như vậy cũng có tác dụng gì?
Lâm Nhược Hàn dìm xuống những suy nghĩ vẩn vơ trong đầu, ngẩng mặt lên, nhìn thấy vẻ mặt như có suy nghĩ gì đó của Quảng Linh Linh phía trước, vô duyên vô cớ trào lên suy nghĩ, càng ngày càng chắc chắn.
Có biến.
Cô ấy tuyệt đối có biến rồi, nếu không tại sao đột nhiên lại hỏi tới chủ đề mà bình thường dửng dưng không hề quan tâm này.
Quảng Linh Linh tự mình cân nhắc một lúc, cũng không rõ bản thân rốt cuộc đã suy nghĩ ra được gì chưa, quyết định ghi nhớ trước. Vừa ngẩng đầu, liền bị ánh sáng trong mắt Lâm Nhược Hàn doạ giật mình.
"Chị... sao thế?" Cả người Quảng Linh Linh mất tự nhiên, giấu đầu lòi đuôi bưng cốc rượu bên cạnh lên uống một ngụm.
Khóe miệng Lâm Nhược Hàn như cười như không: "Cái cốc cô cầm là của tôi."
Quảng Linh Linh cúi đầu kiểm tra, Lâm Nhược Hàn cướp lấy cốc trong tay cô ấy, nhào tới, cưỡng chế đè lấy cô ấy giữa hai vai mình cùng sô-pha, từ trên cao nhìn xuống: "Thành thật khai báo, có phải cô đang yêu không?"
"Không!" Quảng Linh Linh kiên quyết phủ nhận.
"Cô kích động thế làm gì?"
"Không kích động."
"Mặt cô đỏ rồi."
"Tôi không có!"
"Không đỏ mặt sao cô lại lớn tiếng thế?"
"Tôi... tôi lớn tiếng sao?" Quảng Linh Linh không xác định nói.
"Lớn tiếng lắm!"
"Sao âm thanh của chị còn lớn hơn tôi!"
"Đúng thế, tôi thất tình cho nên giọng tôi lớn, cô không yêu đương sao giọng cô cũng lớn?"
Quảng Linh Linh nghẹn lời.
Lâm Nhược Hàn cười to.
Rất lâu sau, Quảng Linh Linh nhặt lại chút lí trí còn sót lại của bản thân, ánh mắt lơ đãng, ngoan cố chống cự biện bạch: "Chị ít chọc tôi đi, hai vấn đề này không có quan hệ logic với nhau."
Sau đó cô ấy liền ngậm chặt miệng như hồ lô, không thốt một từ.
Lâm Nhược Hàn chọc vào tay cô ấy, mặt mũi tươi cười: "Không phải chị em tốt sao, yêu rồi sao không nói cho tôi?"
Quảng Linh Linh nhắm mắt.
Lâm Nhược Hàn lại chọc cô ấy: "Nói đi nói đi."
Quảng Linh Linh giấu tay dưới gối.
Lâm Nhược Hàn thấy cô ấy không lung lay, con ngươi chuyển động, thở dài một hơi, nói: "Bạn nhỏ tôi vừa thích thì yêu người khác, chị em tốt của tôi có tình yêu lại che che đậy đậy, tôi làm người thất bại quá đi."
Thân là diễn viên hạng nhất, nước mắt nói đến là đến. Lâm Nhược Hàn khóc lên, vừa khóc vừa nói.
"Tôi cũng không biết rốt cuộc bản thân đã phạm lỗi gì, tình yêu tình bạn đều không thuận, tôi..."
Quảng Linh Linh mím môi.
Lâm Nhược Hàn liếc thấy, nước mắt tràn ra càng nhiều.
Quảng Linh Linh hít sâu một hơi, mở mắt, lấy khăn giấy lau nước mắt cho cô, ngắt lời cô nói: "Đừng diễn nữa, tôi không yêu đương, chỉ là thích một người."
"Ai thế?"
"Bí mật."
Lâm Nhược Hàn nhìn biểu cảm nghiêm túc trước giờ chưa từng thấy của cô ấy, biết có diễn nữa cũng không nghe ngóng được gì. Thế là cô lấy lui làm tiến nói: "Có thể nói cho tôi biết là nam hay nữ không?" Dù sao xu hướng tính dục cũng không coi là bí mật to lớn gì, đúng không?
Quảng Linh Linh lắc đầu.
Lâm Nhược Hàn: "..."
Cô đột nhiên nhíu mày, thái độ kín như hũ nút này sao lại giống Trần Mỹ Linh ở phòng bên cạnh như đúc vậy chứ?
Trong đầu Lâm Nhược Hàn lóe lên thứ gì đó, nhanh đến mức không bắt kịp.
Quảng Linh Linh sợ cô tiếp tục hỏi, bản thân sẽ bại lộ, liền ra lệnh tiễn khách: "Ngày mai tôi phải dậy sớm quay phim, chị về phòng nghỉ chưa?"
Vẻ mặt Lâm Nhược Hàn ngây ra: "Ừ."
"Còn muốn uống rượu không?"
"Không." Lâm Nhược Hàn xua tay. So với chuyện lớn như Quảng Linh Linh thích một người, chuyện cô thất tình khi còn chưa yêu đương vốn dĩ không tính là gì.
Quảng Linh Linh đích thân tiễn Lâm Nhược Hàn về phòng, mới quay người về phòng mình. Ánh mắt nhìn đến cánh cửa phòng của Trần Mỹ Linh trên hành lang, vô thức rơi vào trạng thái mất hồn, đợi lúc phản ứng lại, khóe môi cô ấy đã lặng lẽ cong lên.
Quảng Linh Linh lắc đầu bật cười, đi vào phòng mình.
[Vâng, em đợi chị] Tin nhắn kia của Trần Mỹ Linh vẫn lặng lẽ nằm trên màn hình điện thoại.
Quảng Linh Linh phát hiện bản thân cười đến mặt có chút cứng, lấy hai tay xoa xoa, mới trả lời tin nhắn: [Nói chuyện xong rồi]
Trần Mỹ Linh nhanh chóng trả lời: [Vậy giờ em qua đó nhé]
Quảng Linh Linh: "!!!"
Không đúng, bây giờ em ấy tới đây làm gì?
Lại một tin nhắn nữa, giống như xuất hiện cùng lúc: [Em đang ở cửa, mở cửa]
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com