Chương 139: Đến khi nào chị ấy tin tưởng
"Các cậu nghỉ ngơi trước đi." Vẻ mặt Trần Mỹ Linh lộ ra vẻ xin lỗi, nói với ba người bạn cùng phòng trước mặt, "Từ xa xôi đặc biệt tới đây một chuyến, làm hỏng tâm tình của các cậu, thật ngại quá."
Văn Thù Nhàn tức rất rất lâu, lúc này thấy cô còn xin lỗi, tức tới nỗi rơi nước mắt: "Cậu xin lỗi chúng tôi làm gì, không phải bạn sao?"
Thôi Giai Nhân thở dài nói: "Đúng thế, rốt cuộc cậu có chuyện gì thế? Nói cho chúng tôi xem nào?" Lúc đi lên vẫn vui vẻ muốn tỏ tình, chớp mắt một cái tới hiện tại khiến Thôi Giai Nhân cũng mơ hồ rồi.
Trần Mỹ Linh không lên tiếng.
Phó Du Quân đè giọng nói: "Các cậu về trước đi, tôi ở đây với cậu ấy."
Một mình Phó Du Quân chống đỡ được mười người, Văn Thù Nhàn trước giờ đều rõ mình rõ người, không dị nghị liền cùng Thôi Giai Nhân rời đi, trước khi đi còn quay đầu nhìn một cái, Trần Mỹ Linh vẫn cúi đầu.
Cô nàng đi tới hành lang bên ngoài, đột nhiên ra sức đập tường một cái.
Phó Du Quân đánh giá căn phòng sạch sẽ ngăn nắp của Trần Mỹ Linh, tự mình đi một vòng quanh phòng, cầm bình nước nóng trên bàn lên, đi vặn nước, cắm điện đun nước.
Bình nước phát ra tiếng nước sôi tu tu, tỏa ra hơi nước nóng trắng xóa. Phó Du Quân đưa chiếc khăn mặt nóng đã vắt khô tới trước mặt Trần Mỹ Linh, Trần Mỹ Linh nói cảm ơn, đắp khăn nóng lên mặt mình, ngửa mặt thở một hơi thật dài.
Phó Du Quân lấy ra hai chiếc cốc, rửa sạch rồi đặt lên bàn, rót hai cốc nước.
"Có muốn tắm rửa chỉnh trang chút không?" Phó Du Quân hất cằm với Trần Mỹ Linh, nói thẳng, "Dáng vẻ cậu lúc này chật vật lắm."
"Ừ." Đầu óc hỗn loạn suốt cả tối của Trần Mỹ Linh hồi phục năng lực suy nghĩ, "Bây giờ tôi tắm, cậu ngồi một lúc đi."
Phó Du Quân nhướng mày: "Đi đi."
Bên trong truyền ra tiếng nước.
Phó Du Quân suy nghĩ, rút điện thoại trong túi ra, gửi tin nhắn cho Quan Hạm.
Có giao tình tối nay mặt đối mặt chơi game, cô nàng còn giúp Quan Hạm báo thù ba lần, thuận nước đẩy thuyền. Phó Du Quân móc nối quan hệ với Quan Hạm, vốn dĩ chỉ vì phòng ngộ nhỡ cho tương lai, thêm một người bạn cũng không có gì không tốt, không ngờ nhanh như thế đã có thể dùng tới.
Nội dung cũng không có hàm ý gì, chỉ là câu hỏi bình thường: [Lúc nào cùng chơi nữa không?]
Ngón tay của Phó Du Quân gõ gõ lên đầu gối, khóa màn hình đặt xuống.
Nước sôi vẫn còn chưa nguội, Trần Mỹ Linh tắm xong rồi ra ngoài, tóc dài ướt nhẹp, trên người cũng không lau kĩ, gò má và cổ đều có nước lăn xuống, cô mang theo cả người ướŧ áŧ ngồi trước mặt Phó Du Quân, mí mắt sưng đỏ.
Phó Du Quân thở dài, đứng dậy giúp cô tìm khăn tắm tới, phủ lên đầu cô, nói: "Lau đi."
"Cảm ơn." Trần Mỹ Linh không chậm trễ thời gian, vừa lau vừa kể lại những chuyện xảy ra tối nay với Phó Du Quân giống như đậu đổ ống tre.
Bản thân cô có thể suy nghĩ rõ ràng, nhưng phản ứng trước nay của cô đều không nhanh. Mỗi lần bị Quảng Linh Linh nói đều phải suy nghĩ rất sâu, phân tích đối phương theo trình tự, sau đó thuyết phục phản thân. Trước đây có một chuyện cô cũng phải nghĩ mấy tiếng thậm chí cả một tối, bây giờ nhiều chuyện như thế chồng chất lên nhau, cô càng cần nhiều thời gian hơn.
Nhưng bây giờ thứ cô thiếu nhất chính là thời gian, không có thời gian cho cô nghĩ từ từ.
Phó Du Quân đánh thức cô một lần, biết chuyện quá khứ của cô và Quảng Linh Linh, cũng biết quá trình chuyển biến tình cảm của cô khi ở đoàn làm phim, để người ngoài cuộc như cô nàng xem xét, chắc chắn tiết kiệm thời gian rất nhiều so với một mình cô.
Đầu óc Trần Mỹ Linh đều là cảnh tượng ấy, khi nói tới chỗ quan trọng, đả kích to lớn phải chịu lúc đó như vẫn còn nguyên, vành mắt lại chua xót, bị cô nuốt lại, sau khi bình phục, lại chầm chậm tiếp tục kể tiếp.
Phó Du Quân dù có bình tĩnh thế nào, giữa chừng vẫn vô thức há to miệng mấy lần, chuyện này...
Trần Mỹ Linh nói xong, vành mắt đỏ ửng, mở to mắt nhìn người trước mặt, giống như người đuối nước nắm được cọng rơm cứu mạng.
Phó Du Quân tiếp nhận lượng tin tức quá lớn, đầu óc quá tải, giơ một tay lên nói: "Tôi... tôi suy nghĩ chút đã, cậu đợi chút."
Trần Mỹ Linh rất ngoan ngoãn, nói: "Cậu suy nghĩ đi, tôi không nói nữa."
Phó Du Quân suy nghĩ Trần Mỹ Linh cũng không nhàn rỗi, cô cúi đầu, mười ngón tay đan vào nhau, tập trung tinh thần suy nghĩ, nhưng đan xen cả cảm xúc hối hận tự trách, không nhịn được nhớ lại ánh mắt tuyệt vọng cuối cùng của Quảng Linh Linh.
... Chị sẽ yêu em cả một đời, từ lúc sống cho tới lúc chết, em thì sao?
... Em xác định có thể phụ trách được quá khứ, hiện tại và tương lai của chị sao? Có thể cùng chị đối diện với tất cả phong ba bão táp còn chưa biết là gì sao?
... Chị cần một người có thể kéo chị khi chị buông bỏ bản thân, không phải là người giữ lấy chị tạm thời, rồi trong nháy mắt lại đẩy chị xuống đáy biển sâu hơn. Khi chị gái chị chết đi, thiếu chút nữa chị cũng chết, nếu mất đi em, chị thật sự sẽ chết. Chị hỏi em lần nữa, em xác định chứ?
Nếu cô là Hàn Tử Phi, cô sẽ không hề do dự ôm lấy cô ấy.
Nếu cô là Trần Mỹ Linh, cô sẽ vui vẻ điên cuồng vì cuối cùng bản thân cũng được đáp lại, còn về những chuyện ngày sau, cô không cách nào cam đoan, cô sẽ không tùy tiện đáp ứng, nhưng có lẽ cô sẽ ngồi xuống cùng Quảng Linh Linh, lí trí thảo luận, cho dù thế nào, cũng quyết không sợ hãi như một kẻ nhút nhát, lựa chọn bỏ chạy ngay tại hiện trường.
Nhưng cô rõ ràng đều là hai người, nhưng lại không phải là hai người.
Rốt cuộc cô là ai?
Trần Mỹ Linh rơi vào trạng thái phủ định cùng nghi ngờ bản thân trước giờ chưa từng thấy.
Cô sắp không tìm lại được con người ban đầu của mình.
Một giọt nước mắt rơi xuống mặt đất, cô lập tức giơ tay dùng mu bàn tay lau đi, ra sức cắn lấy hợp cốc.
Đừng khóc nữa, chỉ có kẻ hèn nhát mới khóc mãi như thế.
Tại sao cô lại biến thành thế này?
Vành mắt Trần Mỹ Linh khóc tới đỏ ửng, hợp cốc bị bản thân cắn tới chảy máu, khi Phó Du Quân gọi cô bị cô dọa giật mình.
Trần Mỹ Linh sắp trên bờ vực tan vỡ, trạng thái trong mắt cô đều xám xịt.
Pho Du Quân vội vàng gọi tên cô.
Ánh mắt Trần Mỹ Linh dần dần hồi phục tiêu cự, thả lỏng hàm răng, nói: "Tôi không sao, cậu nói đi."
Phó Du Quân dẹp đi ý định nói từ đầu, trực tiếp nói: "Cậu không làm sai gì cả."
Trần Mỹ Linh cho rằng đây là lời an ủi của cô nàng, phối hợp nhấc khóe môi trắng bệch lên, nói: "Cảm ơn."
Phó Du Quân nhìn vào mắt cô, nghiêm túc nói: "Nếu hôm nay người ở hiện trường là tôi, tôi cũng sẽ không làm tốt hơn cậu."
Người trong cuộc mơ màng, người ngoài cuộc rõ ràng. Trần Mỹ Linh yêu sâu sắc Quảng Linh Linh, cho dù là độ dày của tình yêu này vẫn tồn tại nghi hoặc trong lòng cô, nhưng Phó Du Quân nhìn con đường cô đi tới, tuyệt đối không phải chỉ là thích cho vui mà thôi.
Sắc mặt Trần Mỹ Linh khẽ ngây ra.
Phó Du Quân nói: "Tôi biết bây giờ cậu đang tự trách mình, nhưng cô ấy không hề sai sao? Tại sao lại nói mất đi cậu cô ấy sẽ chết?" Ban nãy Phó Du Quân nghe xong liền cảm thấy rất kì quái, bây giờ muốn nói toạc ra, "Cậu nghe thấy người bình thường tỏ tình như vậy chưa?"
Cô nàng tiến hành biểu diễn hiện trường, giả vờ trước mặt mình có người yêu, tình cảm nói: "Tôi thích em, tôi muốn ở bên em. Nhưng nếu sau này em và tôi chia tay, tôi sẽ đi chết."
Trần Mỹ Linh: "..."
Phó Du Quân: "Ai không suy nghĩ? Yêu hay không yêu là một chuyện, ai tình nguyện yêu đương mà phải gánh cả một mạng người? Cậu đừng trách tôi nói năng khó nghe, người khác lấy đạo lí trói buộc, cô ấy lấy mạng người trói buộc."
Cô nàng cảm thấy bản thân vẫn còn dịu dàng, đổi lại là Văn Thù Nhàn ở đây, chắc sẽ nói, "Đồ thần kinh, có bệnh thì mau đi chữa đi, bệnh viện tâm thần đang đợi cô."
Trần Mỹ Linh vô thức biện minh cho Quảng Linh Linh: "Không phải như thế, chị ấy là vì chuyện gia đình, cho nên mới..." Trần Mỹ Linh cân nhắc cách dùng từ, nói, "Có hơi hướng cực đoan."
Phó Du Quân nâng cao giọng, nói: "Cô ấy vì chuyện gì là chuyện của cô ấy, cô ấy tỏ tình như thế là chuyện của hai người các cậu! Cô ấy là một người trưởng thành độc lập, ba mươi rồi, không phải trẻ con, dựa vào cái gì muốn người khác chịu trách nhiệm về cuộc đời thậm chí là tính mạng của cô ấy?"
Trần Mỹ Linh nhất thời không có cách nào phản bác, mím môi, khẽ nói: "Tóm lại là, cậu đừng nói chị ấy không tốt, không phải tôi tìm cậu đến mắng chị ấy." Cô cúi đầu, "Cậu mắng tôi đi, tùy tiện mắng thế nào cũng được."
Phó Du Quân theo lời cô, nói: "Được, bây giờ đến lượt tôi mắng cậu."
Trần Mỹ Linh lập tức ngẩng đầu, đôi mắt có hồn, dáng vẻ ngoan ngoãn nghe dạy bảo.
Phó Du Quân nói: "Sai lầm lớn nhất của cậu, chính là bị một loạt câu hỏi chất vấn của cô ấy dẫn vào bẫy, hoàn toàn mất đi năng lực suy nghĩ và phán đoán. Cô nàng khó hiểu hỏi, "Não của cậu đâu rồi?"
Trần Mỹ Linh cười khổ.
"Có lẽ lúc đó bị chó tha rồi." Trần Mỹ Linh tự giễu nói, bây giờ chó cũng nhả ra trả lại cho cô. Hai tay cô lau mặt, vỗ vỗ lên má mình, để bản tân cố gắng nhớ lại khoảng thời gian đầu óc hỗn loạn ấy.
Rất lâu sau.
Trần Mỹ Linh nói: "Từ lúc bắt đầu chị ấy chất vấn tôi, là Hàn Tử Phi yêu Thẩm Mộ Thanh nhiều hơn, hay là tôi yêu chị ấy nhiều hơn, tôi liền mơ hồ. Tôi hoàn toàn không nghĩ tới vấn đề này, khi tôi yêu chị ấy là toàn tâm toàn ý yêu chị ấy, khi là Hàn Tử Phi, cũng toàn tâm toàn ý yêu Thẩm Mộ Thanh. Tôi không thay lòng, cũng không đa tình." Đáy mắt Trần Mỹ Linh mang theo nước mắt, lẩm bẩm nói, "Tại sao bắt buộc phải tách một thành hai?" Cô không chia ra được, bởi vì đều là trăm phần trăm.
Phó Du Quân hỏi: "Vậy lúc đó tại sao cậu không nói với cô ấy?"
Trần Mỹ Linh sụt sịt, nói: "Tôi nói thế nào đây? Đối với tôi mà nói, chị ấy không chỉ là người tôi thích, còn là thầy tôi, là chị gái tôi, là người dẫn đường của cuộc đời tôi, tôi vô thức cảm thấy chị ấy đúng, tôi là người sai, tôi cũng không biết bản thân rốt cuộc sai chỗ nào, tôi nói thế nào đây?"
Hơn nữa Trần Mỹ Linh làm nhân tình ba năm, tận xương cốt đều sợ Quảng Linh Linh, cô ấy lạnh lùng, nghiêm túc dạy dỗ cô, Trần Mỹ Linh còn không dám thở mạnh một hơi, cô ấy nói gì thì là thế đó.
Phó Du Quân khẽ thở dài một tiếng, nghiêng người rút mấy tờ khăn giấy trong hộp, đưa cho cô.
Trần Mỹ Linh nhận lấy, chỉ nắm trong tay.
"Chị ấy nói diễn viên vì phim sinh tình chỉ là vì có kính lọc, tôi nhìn thấy một chị ấy hoàn hảo, đợi khi phim kết thúc, tầng kính lọc thuộc về Hàn Tử Phi biến mất, chị ấy mà tôi nhìn thấy không phải là chị ấy của hiện tại." Trần Mỹ Linh lúc này càng nói, càng dọn dẹp sạch sẽ những suy nghĩ không đúng đắn vì bị Quảng Linh Linh dẫn dắt, cô đột nhiên nhỏ tiếng chửi tục một câu.
Phó Du Quân: "Hả?"
Trần Mỹ Linh lại chửi tục một câu, không chỉ chửi mình, mà còn chửi cả Quảng Linh Linh.
Người đàn bà chết tiệt.
Quảng Linh Linh lúc nào hoàn hảo không khuyết điểm trong mắt cô chứ? Rõ ràng một đống khuyết điểm, khó hiểu, thích nói một đằng làm một nẻo, mỗi lần đều khiến cô tức đến mất nửa cái mạng. Chuyện Lâm Nhược Hàn lần trước, cô vẫn nhớ đây này, ban ngày đẩy cô cho người ta, ban đêm trốn trong phòng khóc lóc!
Còn có hôm nay, vô cùng khí thế nói ra những lời tưởng thật mà giả, thật ra rắm chó không thông!
Trần Mỹ Linh tức đến nỗi lòng ngực trập trùng.
Tại sao lúc đó cô không nghĩ được!
Thẩm Mộ thanh từng chọc Hàn Tử Phi tức giận sao? Hàn Tử Phi tức tới nỗi cắn mặt Thẩm Mộ Thanh sao?
Rõ ràng Quảng Linh Linh và Thẩm Mộ Thanh khác nhau hoàn toàn! Cô có đến mức không phân biệt được ai là ai không? Cô thích Quảng Linh Linh, thích sự khó chịu của cô ấy, thỉnh thoảng thẹn thùng, còn có vẻ ung dung ngắt quãng khi trêu đùa cô.
Phó Du Quân nhìn khuôn mặt trắng bệch của Trần Mỹ Linh đột nhiên đỏ bừng vì cảm giác tức giận, vô thức cong môi lên.
Không còn là dáng vẻ như tượng gỗ kia nữa, có lẽ sắp hồi phục bình thường rồi.
Trần Mỹ Linh bưng cốc nước nguội lên uống một hơi cạn, hoạt động cột sống cứng nhắc, đứng lên nói: "Tôi đi rót thêm cốc nữa."
Phó Du Quân đưa chiếc cốc trống rỗng trong tay ra: "Rót cho tôi một cốc."
Trần Mỹ Linh đặt hai cốc nước lên bàn trà, ngồi lại về chỗ, miết lấy sống mũi, nặng nề thở một hơi.
Phó Du Quân buồn cười nói: "Sao thế?"
Trần Mỹ Linh lắc đầu: "Không sao, chỉ là cảm thấy..." Cô nhấc khóe môi lên, cong lên muốn cười nhưng không cười được, buồn bã nói, "Có lẽ tôi còn chưa đủ chín chắn, chị ấy vẫn không tin tôi."
Cho dù cô làm gì, cũng chỉ thiếu nước móc trái tim ra, nhưng Quảng Linh Linh vẫn không tin bản thân thật sự yêu cô ấy, yêu cô ấy không điều kiện. Cho dù là bỏ xuống thân phận Hàn Tử Phi, tấm chân tình của bản thân cô, Quảng Linh Linh không nhìn thấy chút nào sao?
Sao có thể vơ đũa cả nắm giữa cô và Hàn Tử Phi? Tình yêu của cô trong mắt cô ấy rẻ mạt và thiển cận đến thế sao?
Hàm răng của Trần Mỹ Linh cắn lấy môi dưới tới trắng bệch.
Phó Du Quân lo lắng cho cô, khẽ nói: "Cậu vẫn ổn chứ?"
Trần Mỹ Linh thoát khỏi cảm xúc bi quan của bản thân, nói: "Không sao." Cô khẽ thở ra một hơi thật trầm, nói, "Phương diện tình cảm tôi đã chắc chắn rồi, vấn đề tiếp theo đi, chị ấy nói tôi vì dũng cảm của Hàn Tử Phi mới sống chết không buông theo đuổi chị ấy."
"Cho nên cậu cảm thấy nếu không có dũng khí của Hàn Tử Phi, cậu sẽ không theo đuổi cô ấy đúng không?" Phó Du Quân hỏi.
"Đúng."
"Tại sao nhất định phải tách cậu và Hàn Tử Phi ra?"
"Bởi vì tôi thoát vai, sẽ không còn là Hàn Tử Phi nữa."
"Thật sao?" Phó Du Quân như cười như không nhìn cô.
Trần Mỹ Linh thấy lạ nhìn vào mắt cô nàng, ánh sáng lóe lên, đột nhiên hiểu ra điều gì đó.
Phó Du Quân nói: "Chúng ta là diễn viên, có lẽ thiếu trải nghiệm thực tế của đời người. Nhưng mỗi một vai diễn diễn xuất, mỗi một đoạn cuộc đời trải qua, chính là cuộc sống của chúng ta, sẽ đem tới những ảnh hưởng khác nhau tới chúng ta. Con người không phải cố định không đổi, từ khi cậu diễn xuất tới giờ, đã thay đổi bao nhiêu? Có bao nhiêu thay đổi là do nhân vật trong phim mang tới cho cậu? Có người dạy cho cậu cách kiên trì, có người dạy cho cậu cách lương thiện, có người dạy cho cậu chính trực, có người dạy cho cậu cách khoan dung. Những thứ này cậu đều tiếp thu rồi, vậy dũng cảm Hàn Tử Phi dạy cho cậu, tại sao cậu không thể nhận lấy?"
Trần Mỹ Linh chần chừ nói: "Tôi không biết, nhưng tôi sợ... tôi không có cách nào dũng cảm như cô ấy."
Hoàn cảnh gia đình, quá trình trưởng thành của cô và Hàn Tử Phi khác hẳn nhau, Hàn Tử Phi có thể được ăn cả ngã về không, cô không thể. Cô có người cha thực vật nằm trên giường bệnh, còn có em trai sắp vào tuổi dậy thì, thật ra cô và Quảng Linh Linh giống nhau, trên vai đều có gánh nặng gia đình, quen nhìn trước ngó sau, quen suy nghĩ chu toàn mới hành động.
Đương nhiên cô có thể mặc kệ tất cả ôm lấy Quảng Linh Linh, chỉ quan tâm lúc đó. Nhưng sau đó thì sao? Chỉ dựa vào sự dũng cảm mỏng manh giống như tờ giấy liệu có thể chống đỡ được bao lâu? Cô không muốn chốc lát, cô muốn cả một đời, ý định của cô trước giờ cũng chưa từng thay đổi.
Quảng Linh Linh đã không tin cô, cho dù lúc đó cô ôm đối phương, cô ấy cũng không tin cô đúng không?
Trần Mỹ Linh tự giễu cong khóe môi lên.
Quảng Linh Linh vẫn là con ốc sên đó, một cơn gió thổi qua ngọn cỏ cũng làm chị ấy trốn vào cái vỏ ốc của mình. Nghi vấn của chị ấy với mình, rõ ràng có thể bình tĩnh ngồi lại, hai người cùng nhau phân tích, mà không phải kiểu giống như nói chuyện, nhưng thật ra lại là chị ấy dùng logic của bản thân để dẫn dắt sai hướng mình, lại bắt đầu dùng cách thức cực đoạn tự hủy hoại bản thân để ép mình đưa ra quyết định khi không thể suy nghĩ.
Vừa tuyệt tình đẩy cô ra xa, vừa hi vọng cô tiến gần, đây là phương pháp mà Quảng Linh Linh đã sử dụng vô số lần trong quá trình quay "Bản Sắc". Trần Mỹ Linh mượn sự dũng cảm của Hàn Tử Phi cho cô, khắc phục muôn vàn khó khăn, cho rằng cuối cùng đã bước vào tim cô ấy, sau này chỉ còn lại cỏ thơm và nắng ấm, nhưng lại gặp phải chiêu này khi không hề có sự chuẩn bị nào.
Cô mơ hồ, không ngờ được, điều dũng cảm duy nhất hữu dụng cũng bị đôi ba câu nói của Quảng Linh Linh đánh bại, cô rơi vào trạng thái phủ nhận chính mình không thể giải thoát, cô cho rằng bản thân không đủ yêu cô ấy, cô cho rằng bản thân là kẻ hèn nhát, cô không có chút sức lực trở tay nào trước mặt Quảng Linh Linh, cô tự ti, cô hèn nhát, cô hổ thẹn, cuối cùng cô hoảng loạn trốn chạy.
Đúng, cô quả thực đã từ bỏ Quảng Linh Linh, vì những lời mà Quảng Linh Linh nói với Kỷ Vân Dao. Cô từng xác thực không đủ yêu đối phương, nhưng đó là trước đây. Con người sẽ thay đổi, tình cảm cũng sẽ thay đổi, cô của trước đây không hiểu Quảng Linh Linh, chưa từng thấy sự yếu đuối và bơ vơ của cô ấy, chưa từng nếm thử sự đẹp đẽ cùng ngọt ngào của cô ấy, chưa từng trèo đèo lội suối, vượt mọi chông gai, chỉ để đổi lại một nụ cười của cô ấy.
Cô đã yêu cô ấy từ rất lâu, vượt qua mọi thứ trên đời. Hàn Tử Phi chỉ là chiếc chìa khóa mở ra cánh cửa trái tim Quảng Linh Linh, người tiến vào trong từ đầu tới cuối chỉ có một mình Trần Mỹ Linh.
Trần Mỹ Linh nặng nề nhắm mắt lại.
Phó Du Quân hỏi cô: "Dũng cảm thế nào mới đủ?"
Trần Mỹ Linh lẩm nhẩm nói: "Tôi không biết."
Cô xử lí xong một vấn đề, nhưng đầu óc ngày càng hỗn loạn.
Quảng Linh Linh không tin cô, bản thân cô cũng chưa hoàn toàn thoát vai, trong dũng cảm thuộc về Hàn Tử Phi có bao phần thuộc về bản thân cô, cũng không rõ.
"Muộn lắm rồi." Trần Mỹ Linh bật sáng màn hình điện thoại trên bàn, "Cậu về nghỉ ngơi trước đi."
"Cậu thông suốt chưa?" Phó Du Quân hỏi.
"Sẽ thông suốt." Trần Mỹ Linh cười cười, là vẻ trầm tĩnh lạnh lùng mà Phó Du Quân quen thuộc.
Phó Du Quân yên tâm, mỉm cười: "Vậy tôi về nhé?"
Trần Mỹ Linh nói: "Tôi tiễn cậu."
Phó Du Quân uyển chuyển từ chối: "Dưới tầng có camera đấy."
Trần Mỹ Linh cười lên: "Thế tôi tiễn cậu đến cửa, về phòng rồi thì nhắn tin cho tôi."
Phó Du Quân nói: "Ừ."
Ánh mắt nhìn theo bóng lưng Phó Du Quân biến mất ở góc rẽ thang máy, Trần Mỹ Linh đóng cửa phòng lại. Cô ở trong căn phòng rộng lớn, im lặng đứng một lúc, đi đến trước tủ đầu giường kéo ngăn kéo ra, lấy ra tập thư tình chưa gửi đi.
Một tập thư dày, đều là cô viết khi là Trần Mỹ Linh.
Lật qua từng trang từng trang, từ ngày đầu gặp gỡ tới trước một ngày "Bản Sắc" đóng máy, bên trong chỉ có hai người Trần Mỹ Linh và Quảng Linh Linh ngập tràn trang giấy.
Cô cười lên, cười mãi cười mãi đến nỗi vành mắt ươn ướt.
Rõ ràng cô cố gắng như thế, tại sao vẫn thất bại?
...
Sáng sớm ngày hôm sau, ba người kí túc xá 405 tới gõ cửa phòng Trần Mỹ Linh, Trần Mỹ Linh mở cửa, Văn Thù Nhàn xông tới đầu tiên: "Xuống tầng ăn sáng không?" Nói xong căng thẳng nhìn sắc mặt của Trần Mỹ Linh.
Trần Mỹ Linh nhàn nhạt nói: "Trên mặt tôi có gì sao?"
Văn Thù Nhàn cười hi hi, nói: "Không có." Không có chuyện gì thì tốt, nhìn mắt cũng không giống từng khóc.
Trần Mỹ Linh hất cằm về sô-pha bên cửa sổ: "Các cậu vào ngồi đi, tôi đi đánh răng rửa mặt."
Văn Thù Nhàn nhìn bóng lưng quay người của cô, đột nhiên a một tiếng, lập tức bịt miệng lại, đợi Trần Mỹ Linh vào phòng tắm, mới buông tay xuống, nhỏ tiếng kinh ngạc nói: "Các cậu có phát hiện Mỹ Linh quay về rồi không?"
Thôi Giai Nhân phản ứng lại, lộ ra vẻ chấn động giống hệt Văn Thù Nhàn: "Đúng thế!"
Lần này sao lại thoát vai nhanh thế?
Phó Du Quân suy nghĩ gì đó.
Cô nàng quay đầu nhìn ga giường chỉnh tề, dường như chưa từng có người ngủ trên giường, còn có máy tính xách tay đang đóng trên bàn, sau khi nhìn thấy Trần Mỹ Linh đánh răng rửa mặt xong rồi ra ngoài, nhìn tia máu trong mắt đã đạt được đáp án.
"Tối qua cậu không ngủ à?" Trên đường tới nhà ăn, Phó Du Quân cố tình đi sau hai bước, sánh vai với Trần Mỹ Linh.
Trần Mỹ Linh nhìn thẳng về phía trước, khẽ ừ một tiếng.
"Mất ngủ?"
"Không, viết vài thứ." Trần Mỹ Linh không phân biệt được bản thân và Hàn Tử Phi trong tình cảm, nhưng ưu điểm lớn nhất của cô là lí trí, bao gồm cả khoảng thời gian quay phim trên phim trường, chỉ có dũng khí của Hàn Tử Phi sao có thể đủ? Cô có thể cảm động Quảng Linh Linh, không thoát khỏi quan hệ với sự bình tĩnh tỉ mỉ của cô.
Cho nên cả một tối Trần Mỹ Linh đã sắp xếp lại, từng chi tiết trong quá trình phát triển tình cảm của hai người, nguyên nhân thúc đẩy từng bước tiến triển là gì. Lúc bắt đầu thật ra không hề có một chút liên quan gì tới Hàn Tử Phi, sau khi cô tới đoàn làm phim, từ nhân tình của Quảng Linh Linh biến thành đồng nghiệp, hai người đứng trên vị trí bình đẳng, cho nên cô mới quyết định nhận thức đối phương lại từ đầu.
Sau đó Quảng Linh Linh bị truyền tin đồn, kiên quyết không làm sáng tỏ, Trần Mỹ Linh đi hỏi còn bị đối xử lạnh lùng. Cô không từ bỏ, cho dù Quảng Linh Linh vẫn không nói chân tướng cho cô, cô cũng học được cách làm người bên cạnh hiểu về sự thật tin đồn của Quảng Linh Linh. Lúc ấy là khi nào? Bộ phim vừa khởi quay, Hàn Tử Phi còn chưa gặp mặt Thẩm Mộ Thanh, ảnh hưởng thế nào đây.
...
Từng chuyện, từng điểm, Trần Mỹ Linh đều liệt kê hết ra, còn chưa liệt kê hết, cô sẽ gửi cho Quảng Linh Linh đọc, còn đối phương có tin cô hay không, Trần Mỹ Linh chỉ có thể nghe theo ý trời.
Nửa đêm hôm qua cô tới gõ cửa phòng Quảng Linh Linh, không có người trả lời, nhắn tin cho Quảng Linh Linh cũng không có người đáp, có lẽ đối phương không muốn để ý tới cô.
"Khách thuê phòng này đâu rồi?" Trần Mỹ Linh nghiêng người nhường đường cho nhân viên vệ sinh đi qua hành lang, trực giác quay đầu một cái, lại nhìn thấy đối phương trực tiếp mở cửa phòng của Quảng Linh Linh, cô quay người nhanh chân lên trước, trầm giọng hỏi.
Nhân viên vệ sinh kì lạ nhìn người phụ nữ trẻ tuổi phía trước, nói: "Trả phòng rồi."
Trần Mỹ Linh biến sắc: "Cô ấy trả phòng lúc nào thế?"
Nhân viên vệ sinh nói: "Không biết, dù sao buổi sáng tôi cũng đều tới quét dọn."
Trần Mỹ Linh đi vào căn phòng đang mở rộng cửa, hành lí đặt trong góc tối qua đã không thấy đâu nữa, tủ quần áo cùng mặt bàn đều trống không, không hề để lại bất kì vật dụng cá nhân nào.
Cô lại đi vào nhà tắm.
Nhân viên vệ sinh ngăn cô: "Cô làm gì thế?"
Trần Mỹ Linh không quan tâm, mím chặt môi kiểm tra trong ngoài một lượt, quả nhiên, đi rất sạch sẽ.
Bờ vai cô dần dần gục xuống, nhìn căn phòng trống rỗng không lên tiếng.
Tưởng tượng là một chuyện, gặp được lại là một chuyện khác, không từ mà biệt, đã là lần thứ hai, cô còn có cơ hội để tìm lại cô ấy hay không?
Phó Du Quân đi tới, nói: "Ăn sáng trước đã."
Trần Mỹ Linh thu dọn cảm xúc, lại đứng thẳng vai, nở nụ cười khẽ, nói: "Ừ."
Mọi người ngồi vào bàn ăn, điện thoại của Phó Du Quân rung lên, cô nàng trượt mở khóa màn hình, tin nhắn trải qua một đêm cuối cùng cũng đã hồi âm.
Quan Hạm: [Có thời gian rồi tính]
Phó Du Quân: [Chị trả phòng rồi à? Sáng nay thấy nhân viên vệ sinh quét dọn phòng chị]
Đầu ngón tay Quan Hạm dừng lại.
Cô đoán chừng Phó Du Quân đang ở cùng Trần Mỹ Linh, tin tức bản thân tiết lộ chắc chắn Trần Mỹ Linh sẽ biết. Quan Hạm nhìn về phía người phụ nữ đang hôn mê chưa tỉnh trên giường bệnh, cắn môi, gõ chữ, nói: [Trả phòng lúc 4 giờ sáng]
Phó Du Quân: [Đi cho kịp chuyến bay?]
Quan Hạm: [Không phải, có lẽ tôi còn phải ở đây mấy hôm]
Quảng Linh Linh thủng dạ dày cấp tính, tối qua làm phẫu thuật xuyên đêm, ít nhất phải nằm một tuần mới được xuất viện.
Cô cũng không thể nói nhiều hơn, hi vọng Phó Du Quân có thể truyền đạt lời cô, để Trần Mỹ Linh có thể biết thật ra Quảng Linh Linh vẫn ở đây. Hoặc là nghĩ nhiều hơn một chút, đoán được lúc này cô ấy đang ở bệnh viện.
Quan Hạm dừng chủ đề lại: [Tôi có việc, phải đi làm đây]
Phó Du Quân đặt điện thoại xuống, chống hai khuỷu tay lên mặt bàn, nhìn động tác ăn uống thong thả của Trần Mỹ Linh, nói: "Tôi đang nói chuyện với trợ lí của Quảng... cô ấy nói trả phòng lúc 4 giờ sáng, hiện tại vẫn đang ở thành phố này."
Trần Mỹ Linh ngẩng đầu, không nghe ra cảm xúc trong ngữ điệu, nói: "Biết rồi." Nếu vẫn ở đây, cô sẽ thỉnh cầu được gặp mặt Quảng Linh Linh một lần.
"Cậu định làm thế nào?" Phó Du Quân đè giọng hỏi.
"Khiến chị ấy tin tôi."
"Cậu nghĩ kĩ chưa?" Phó Du Quân hỏi.
"Ừm."
"Nếu cô ấy không tin thì sao?"
"Đến lúc chị ấy tin thì thôi." Sắc mặt cùng âm thanh của Trần Mỹ Linh rất nhạt, nhưng lộ ra vẻ kiên định không nói thành lời.
Phó Du Quân thở dài.
Người khác yêu đương cùng lắm là gặp khó khăn, Trần Mỹ Linh yêu đương chính là nghịch thiên.
...
Cuối cùng Quảng Linh Linh cũng tỉnh, Quan Hạm canh giữ bên giường thiếu chút nữa rơi nước mắt vì mừng.
Quảng Linh Linh cong khóe môi lên, cười với cô một cái, Quan Hạm lập tức lạnh mặt, mặt không cảm xúc hỏi: "Có chỗ nào khó chịu không? Để em gọi bác sĩ."
Quảng Linh Linh: "Không."
Quan Hạm: "Đau chút chút thôi cũng phải nói."
Quảng Linh Linh nghĩ nghĩ, nói: "Chắc là đau dạ dày."
Đau là đau, cái gì gọi là "chắc là?" Quan Hạm cảm thấy gần đây số lần bản thân nổi nóng ngày càng tăng, sớm muộn gì cô cũng từ chức. Cô đột nhiên đứng dậy, nói: "Em đi gọi bác sĩ!"
Trong phòng bệnh còn có hai vệ sĩ canh gác, Quảng Linh Linh cười cười với ánh mắt nhìn tới của hai người, mở mắt nhìn trần nhà trắng bóc trên đỉnh đầu ngây người.
Kí ức tối qua dần dần quay về.
Lông mày cô ấy nhíu lại từng chút từng chút, đáy mắt lướt qua ảo não, tối qua cô ấy đã làm cái gì thế?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com