Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 140: Dấu môi

Quảng Linh Linh chỉ nghĩ muốn ngả bài với Trần Mỹ Linh, từ khi biết Trần Mỹ Linh mắc tật xấu nhập vai quá sâu đã âm thầm lên kế hoạch. Nhưng trong kế hoạch của cô ấy, tuyệt đối không phải loại phát tiết cảm xúc cực đoan như tối qua, cũng sẽ không nói nhiều như thế với Trần Mỹ Linh.

Ngả bài trong tưởng tượng của cô ấy, chỉ là nói chuyện với Trần Mỹ Linh, sau đó cho cô thời gian để bình tĩnh, dần dần thoát vai, sau đó suy nghĩ lại từ đầu mối tình của bọn họ sẽ đi đâu về đâu, có lẽ sẽ không có khói thuốc súng.

Kết quả cô ấy đã nói cái gì?

Cánh tay lành lặn còn lại của Quảng Linh Linh kéo cao chăn, triệt để che đi khuôn mặt mông lung, nặng nề thở dài.

Quan Hạm quay lại ngẩn ra, sau đó kéo khăn xuống giúp cô ấy, bác sĩ kiểm tra tỉ mỉ cho cô ấy một lượt, dặn dò những việc phải chút ý, cả quá trình Quảng Linh Linh trống rỗng, hai mắt nhìn trần nhà thất thần, không biết đang nghĩ gì.

Bác sĩ trao đổi xong rời đi, Quan Hạm rót cốc nước, dùng tăm bông chấm nước tỉ mỉ làm ướt bờ môi khô nứt của Quảng Linh Linh.

Con ngươi Quảng Linh Linh đột nhiên cử động kịch liệt, hỏi: "Quà của tôi đâu?"

"Quà gì ạ?" Quan Hạm hỏi.

"Tối qua khi ra ngoài, túi quà nhỏ bên cạnh sô-pha."

"Vừa phẫu thuật xong, đừng động đậy lung tung!" Quan Hạm đè đôi vai gấp gáp muốn dậy của cô ấy xuống, nói, "Em đi lấy cho chị."

"Em chưa làm mất?"

"Em có khi nào làm mất đồ của chị sao?" Quan Hạm khó lòng tin được quay đầu nhìn cô ấy một cái, phẫu thuật dạ dày, đâu phải phẫu thuật não, sao não chị ấy lại không tỉnh táo thế? Uống rượu đến úng não rồi?

Quảng Linh Linh lúng túng cười nói: "Không phải tôi vội sao? Miệng nhanh hơn não, xin rộng lượng bỏ qua."

Quảng Linh Linh vì nguyên nhân tối qua bản thân nhập viện, cả người lúc này sắp vùi mình trong đất, chính là để bớt đi hai câu mắng mỏ của Quan Hạm. Đối với những hành động vượt ngoài quy củ của Quan Hạm cũng chỉ nhắm một mắt mở một mắt bỏ qua.

Quan Hạm lấy túi quà màu xanh sẫm trong hành lí ra, cầm đến trước mặt Quảng Linh Linh, giơ lên: "Cái này à?"

Ánh mắt Quảng Linh Linh đột nhiên sáng lên.

Bây giờ căn bản cô ấy đã giống người tàn phế, Quan Hạm ra sức phục vụ nói: "Em bóc giúp chị nhé?"

Quảng Linh Linh nói: "Ừ."

Quan Hạm thấy cô ấy nhìn chằm chằm vào động tác của mình, thế là biểu diễn video bóc quà cho cô ấy, không lệch đi bất kì góc nào, cuối cùng lấy ra một sợi dây chuyền bên trong, sợi dây chuyền màu bạc, ở giữa có mặt dây chuyền đá hồng ngọc hình giọt nước.

Quan Hạm cầm sợi dây chuyền lên, phát ra âm mũi nghi hoặc, nói: "Bên trong còn có một tấm thiệp."

Quảng Linh Linh vội vàng nói: "Em đừng đọc!"

Đây là Trần Mỹ Linh viết cho một mình cô ấy!

Nhưng đã muộn rồi, Quan Hạm mở tấm thiệp trong tay, tạm thời không nhìn rõ chữ, chỉ thấy dấu môi ở góc trái.

Quan Hạm: "!!!"

Không hổ là cô, cô Trần.

Phì phì phì.

Quan Hạm lặng lẽ đóng thiệp lại, nghe theo lời dặn dò của Quảng Linh Linh, giao đến tay cho cô ấy, mím khóe môi có ý cười không rõ ràng lại.

Quảng Linh Linh tỉ mỉ đọc thiệp một lượt, mặt đỏ bừng lên.

Sau khi phẫu thuật xong mặt mũi cô ấy trắng bệch, lúc này lại đỏ ửng dị thường, không nhìn ra bệnh tật trên người.

Quảng Linh Linh khẽ hắng giọng, thu lại thiệp, đặt xuống dưới gối, trong lòng lại thở dài, hỏi: "Mỹ Linh thế nào rồi?"

"Ở cùng bạn cùng phòng của cô ấy."

"Mặt bị thương có nghiêm trọng không?"

"Tối qua nhìn đỏ ửng, không biết hôm nay thế nào rồi."

"Vậy..." Tay trái của Quảng Linh Linh vô thức nắm lấy ga giường dưới người, "Em ấy khóc dữ dội lắm à?"

Tuy Quảng Linh Linh bị Quảng Hồng Tiêm cùng cồn kích thích không nhẹ, nhưng trí nhớ của cô ấy tỉnh táo. Cô ấy nhớ Trần Mỹ Linh bị cô ấy nói tới nỗi câm nín, cuối cùng chỉ khóc lóc, đôi mắt đáng thương đỏ ửng, bị ức hϊếp tới tủi thân.

Trái tim bị bóp lấy từng chút từng chút, Quảng Linh Linh không thể không thở khẽ ra.

Quan Hạm nhớ lại, miêu tả nói: "Dữ dội lắm, sao không dữ dội chứ, lúc ở ngoài canh giữ cửa cho chị, giống hệt như con chó con bị vứt bỏ, nước mắt đầm đìa."

Quảng Linh Linh mím chặt lấy môi.

"Đúng rồi, cô ấy nhờ em chuyển lời cho chị." Mặt Quan Hạm không biểu cảm thuật lại, không mang theo bất cứ cảm xúc nào, "Em không nghĩ sẽ từ bỏ chị ấy như thế, chỉ là em cần thời gian, đây không phải cái cớ. Cho dù sau này chị ấy đối xử với em thế nào, đều là cái giá tất yếu mà em phải trả cho tất cả hành động hôm nay của bản thân, em sẽ không oán thán."

Quảng Linh Linh rũ mí mắt, im lặng.

Quan Hạm lặng lẽ liếc nhìn điện thoại đặt trên tủ đầu giường của cô ấy.

Quảng Linh Linh nâng mí mắt lên, khẽ nói: "Đưa điện thoại cho tôi."

Quan Hạm nhanh như chớp lấy điện thoại cho cô ấy.

Quảng Linh Linh đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, sự dịu dàng trong ánh mắt dần dần nhạt đi, biến thành âm u, cô ấy không cầm điện thoại, lạnh giọng hỏi: "Quảng Hồng Tiêm ở đâu?"

Cái tên này quá xa lạ lại xa xôi, xa lạ đến mức đại tổng quản Quan suy nghĩ kín kẽ cũng phản ứng chậm chạp rồi ngây ra giây lát, nói: "Không biết." Người này không phải đã hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của Quảng Linh Linh rồi sao?

Ánh mắt Quảng Linh Linh càng thêm lạnh: "Tối qua ông ta gọi điện cho tôi, gọi vào số điện thoại riêng."

Nếu không phải Quảng Hồng Tiêm, cô ấy cũng sẽ không chịu kích thích, nếu không chịu kích thích cô ấy cũng không uống nhiều rượu như thế, còn làm bị thương tay của bản thân, dẫn đến một loạt sự việc mất khống chế phía sau.

Quảng Hồng Tiêm.

Quảng Linh Linh nghiến răng nghiến lợi gọi ra cái tên này trong lòng.

Sắc mặt Quan Hạm cũng nghiêm túc theo đó, nói: "Em bảo người đi điều tra."

Quảng Linh Linh: "Điều tra xem gần đây ông ta liên lạc với ai, một mình ông ta tuyệt đối không thể có được số của tôi."

Quan Hạm đáp vâng, đi gọi điện thoại.

Quảng Linh Linh lướt qua một lượt những kẻ thù có khả năng của bản thân trong đầu, lộ ra một nụ cười trào phúng. Kẻ thù của cô ấy quá nhiều, nhất thời không nghĩ ra ai sẽ lợi dụng Quảng Hồng Tiêm.

Nhưng cô ấy vẫn ép bản thân phải bình tĩnh, suy nghĩ tới từng người. Biết Quảng Hồng Tiêm, có lẽ không phải người gần đây mới đắc tội, rất có khả năng là từ nhiều năm trước.

Tầm nhìn của Quảng Linh Linh dịch chuyển tới cốc nước bên cạnh, ánh mắt trầm xuống từng chút từng chút. Trong cốc chỉ còn lại một nửa lượng nước, không màu trong suốt, nước thông thường, nhưng không đích thân uống vào, sẽ không biết bên trong đã từng bị động tay động chân hay chưa.

Nếu là người đó...

Quảng Linh Linh đột nhiên run lên, toàn thân toát mồ hôi lạnh.

Quan Hạm quay lại, nhìn thấy sắc mặt khó khăn lắm mới chuyển biến tốt lên lại trắng bệch đi, thậm chí còn khó coi hơn ban nãy, trái tim nhất thời cạch một tiếng, vội vàng hỏi: "Có phải đau ở đâu không? Em đi gọi bác sĩ nhé?"

"Không phải." Sâu trong con ngươi Quảng Linh Linh vẫn chưa hoàn toàn tản đi nỗi sợ hãi, đả kích tâm lí truyền tới cơ thể, khắp nơi đều đau, cô ấy khẽ hít một hơi, gian nan lên tiếng, nói, "Bảo người điều tra nhanh một chút, càng nhanh càng tốt."

Vẻ mặt Quan Hạm nghiêm túc, lại đáp một câu vâng.

Cô vẫn không yên tâm, đi gọi bác sĩ, vì sắc mặt Quảng Linh Linh quả thực quá kém, còn bắt đầu ra mồ hôi, vừa ra mồ hôi liền trở nên trắng bệch, dáng vẻ giống như lúc nào cũng có thể mất mạng.

Bác sĩ đi tới, không kiểm tra được gì, chỉ bảo Quảng Linh Linh nghỉ ngơi cho tốt, không nên lao lực quá độ. Lại cường điệu tình hình sức khỏe của cô ấy không hề lạc quan, cũng may là nền tảng tốt, mới chống đỡ được, đổi lại là người khác sớm đã thủng lỗ chỗ rồi. Lần này nhân cơ hội nghỉ ngơi điều dưỡng mấy tháng, trong thời gian ngắn không được làm việc.

Quan Hạm lập tức giục Quảng Linh Linh đi ngủ, Quảng Linh Linh cũng không nhắc tới chuyện muốn gọi điện thoại cho Trần Mỹ Linh nữa.

Một mình cô ấy không vấn đề gì, nhưng lúc này có Trần Mỹ Linh, cô ấy không thể để Trần Mỹ Linh gặp phải nguy hiểm như cô ấy. Người kia hiện tại đối phó với cô ấy có lẽ cũng phải nhìn trước ngó sau, nhưng chỉ một mình Trần Mỹ Linh, hắn muốn dìm chết đối phương, chỉ cần động đậy ngón tay là xong.

Quảng Linh Linh nhắm mí mắt lại, lòng ngực nặng nề trập trùng, ngón tay dùng sức nắm chặt ga giường.

Giật mình tỉnh giấc một lần, thấy Quan Hạm đang gọi điện thoại, đứng bên cửa sổ, âm thanh rất nhỏ, không nghe rõ cô đang nói gì. Mí mắt rất mệt mỏi, Quảng Linh Linh lại tiến vào giấc ngủ.

Đã rất lâu cô ấy mới ngủ ngon một giấc, trên giường bệnh trong bệnh viện, lại có được một giấc ngủ hoàn chỉnh.

Khi mở mắt ra đã như cách một thế kỉ.

Mặt trời ngoài cửa sổ đã lặn về đằng tây, đường chân trời kéo ra vệt ráng chiều rộng khắp, phản chiếu như đỏ như vàng trên bầu trời, đẹp như bức tranh sơn dầu được tùy tiện vẩy mực lên.

"Mấy giờ rồi?" Quảng Linh Linh ngắm nhìn rất lâu, mới hỏi, cổ họng lộ ra vẻ khàn đặc mới tỉnh giấc.

"Năm rưỡi chiều rồi chị." Quan Hạm thấy cô ấy nhìn ra bên ngoài, kéo rèm cửa rộng hơn, ráng chiều đỏ lọt vào phòng bệnh, chiếu lên khuôn mặt yếu ớt của Quảng Linh Linh, khảm lên một lớp vàng mông lung.

Cô ấy sảng khoái híp mắt lại, lỗ chân lông toàn thân cũng theo đó giãn ra.

Quan Hạm dừng mấy giây, báo cáo nói: "Ban ngày cô Trần gọi cho chị hai lần, em nghe máy."

"Em ấy nói gì?" mu bàn tay của Quảng Linh Linh che mắt, ánh sáng bị ngăn cách bên ngoài, âm thanh khe khẽ, khàn khàn.

"Nói, cô ấy yêu chị." Lời phía sau Quan Hạm không hiểu, nhưng vẫn báo cáo nguyên trạng, "Cô ấy còn nói, là Trần Mỹ Linh yêu chị, không phải Hàn Tử Phi yêu chị, cô ấy phân biệt rất rõ ràng."

Nửa khuôn mặt lộ ra bên ngoài của Quảng Linh Linh, khóe môi mím thành một đường thẳng.

Thở dài.

Quảng Linh Linh buông tay xuống, cất tiếng giống như thỏa hiệp: "Đưa điện thoại cho tôi." Chuyện cô ấy làm sai, chuyện khác không nói, chí ít là nợ Trần Mỹ Linh một lời xin lỗi.

...

Trần Mỹ Linh và trợ lí đang trong phòng chờ VIP ở sân bay, loa phát thanh ở sân bay vang lên nhắc nhở chuyến bay tiếp theo sắp cất cánh. Tân Tinh bưng đĩa điểm tâm, đặt lên bàn trà trước mặt cô.

Trần Mỹ Linh lịch sự cảm ơn một tiếng, nhưng ngón tay không động, đôi mắt thỉnh thoảng lướt qua điện thoại được cài đặt chế độ sáng màn hình liên tục.

Buổi trưa bốn người kí túc xá cùng nhau ăn bữa cơm, sau đó cùng nhau tới sân bay, mọi người vội vã quay về nơi làm việc. Chuyến bay của Trần Mỹ Linh cất cánh muộn nhất, ở lại cuối cùng.

Đương nhiên cô cũng có lịch trình, nếu tối qua thuận lợi, cô dự định sẽ ngồi chung chuyến bay quay về Bắc Kinh với Quảng Linh Linh, bây giờ chỉ còn lại một mình cô. Ban ngày gọi điện thoại cho Quan Hạm hai lần, Quan Hạm đều không tiết lộ bất kì tin tức nào về Quảng Linh Linh, Trần Mỹ Linh cũng không hoảng loạn, Quảng Linh Linh từ sống tới chết đã tỏ tình rồi, cô không nghi ngờ tấm chân tình của cô ấy, chỉ là đáng tiếc trước lúc rời đi không được gặp mặt Quảng Linh Linh, có một số lời chỉ có thể nhờ Quan Hạm truyền đạt.

Tính cách của cô chín chắn, có trời mới biết khi nói mấy chữ như "Em yêu chị ấy" với Quan Hạm, Trần Mỹ Linh tránh nhóm bạn cùng phòng thật xa, chỉ sợ bị Văn Thù Nhàn nghe được sẽ lấy làm trò đùa trêu chọc cô tới sang năm.

Đoán chừng Quan Hạm cũng cảm thấy cô rớt hết liêm sỉ, nhưng lúc nói chuyện với cô, khối băng ấy lại thấp thoáng nụ cười.

Thông báo của sân bay: "Quý khách xin chú ý, chuyến bay số hiệu MUXXX tới Bắc Kinh của quý khách đã bắt đầu lên máy bay, mời quý khách lên máy bay theo cổng 22..."

Trần Mỹ Linh đút điện thoại vào túi, một tay nắm lấy vành mũ bóng chày, thấp thoáng thở dài một tiếng, nói: "Đi thôi."

Tân Tinh đeo ba-lô lên, đi theo sau lưng cô.

Lối đi cho khách VIP rất yên tĩnh, tiếng bước chân rõ ràng, nghe được cả tiếng vọng dội lại từ tường trên hành lang. Điện thoại ù ù rung lên, trái tim Trần Mỹ Linh căng chặt, sau khi lấy ra, nhắm mắt một cái, trượt mở ra xem.

Trái tim không thể khống chế đập nhanh, cô phát hiện khi bản thân nghe máy, ngón tay đang run rẩy.

"Alo." Quảng Linh Linh mở lời trước, âm thanh thấp hơn bình thường, giọng nói không mềm mại trong sáng như lúc trước, nghe như không hề có tinh thần.

"Em đây." Trần Mỹ Linh dừng lại trên lối đi, từng chiếc máy bay trên sân bay nối nhau cất cánh, hòa vào bầu trời xanh.

"Chị biết là em." Quảng Linh Linh khẽ nhíu mày lại, cắn lấy môi dưới, đột nhiên không biết nên nói gì. Ảnh hưởng sau khi thoát vai, hai người đều là người không nhiệt tình, đặc biệt là tối qua vừa mơ hồ cãi nhau một trận – quả thật mà nói, cô ấy đơn phương cãi nhau, Trần Mỹ Linh không hề có cơ hội đáp trả.

"Không gọi nhầm thì tốt." Trần Mỹ Linh nói, có cảm giác lúng túng ăn ý với Quảng Linh Linh, cô cảm thấy bản thân nên hoạt náo không khí, thế là hỏi, "Chị đang ở đâu?"

Quảng Linh Linh gần như lên tiếng cùng lúc với cô: "Xin lỗi."

Âm thanh đều rất nhẹ, đan vào nhau, không phân biệt của ai với ai.

Sau đó lại đồng thanh: "Em/chị nói gì?"

Trần Mỹ Linh hắng giọng, nói: "Chị nói trước đi."

Quảng Linh Linh nói: "Tối qua chị gặp phải tình huống đột ngột, uống nhiều rượu, cho nên cảm xúc quá khích. Chị vốn không nghĩ sẽ hung hăng chèn ép như thế, xin lỗi."

"Không sao." Dừng một lúc, Trần Mỹ Linh hỏi, "Những lời em nhờ Quan Hạm chuyển tới chị, cô ấy truyền đạt chưa ạ?"

"Ừm."

"Chị tin không?"

"Chị..." Giọng điệu Quảng Linh Linh chậm chạp.

Cho dù tối qua cô ấy lựa chọn phương pháp quá khích, nhưng quả thực Trần Mỹ Linh đã rời đi. Cô ấy vẫn nhớ bóng lưng rời đi của Trần Mỹ Linh, trái tim giống như bị dao sắc rạch lên, máu tanh trào tới yết hầu.

Sự bù đắp sau khi sự việc xảy ra, vĩnh viễn không cách nào có thể khiến nó hồi phục lại lúc ban đầu như khi mọi thứ chưa xảy ra.

Có lẽ giống như Trần Mỹ Linh nói, từ khi Quảng Linh Linh nghi ngờ cô nhập vai quá sâu mới yêu cô ấy, tình yêu của cô ấy dành cho Trần Mỹ Linh không còn kiên định nữa. Cô ấy là một người có cơ chế bảo vệ bản thân rất mạnh, trái tim dựng lên bức tường kiên cố, khó khăn lắm mới mở ra được một khe, ánh sáng lọt vào, cô ấy đột nhiên phát hiện ánh sáng đó có một bóng đen, cô ấy lập tức xây lại bức tường.

Lùi mười nghìn bước mà nói, cho dù không có sự xuất hiện của Quảng Linh Linh, cô ấy không uống rượu, câu trả lời tại hiện trường của Trần Mỹ Linh, cô ấy cũng sẽ không tin. Cô ấy cần Trần Mỹ Linh có thể triệt để thoát khỏi thân phận của Hàn Tử Phi để chứng minh với cô ấy, người em yêu chỉ là một mình chị, em có thể gánh vác phong ba bão táp cùng chị. Vốn dĩ có thể bình tĩnh trải qua khoảng thời gian này, ai biết giữa đường xảy ra bất ngờ.

"Em biết rồi." Trần Mỹ Linh đã dự đoán được.

Cô và Quảng Linh Linh ở chung ba tháng, còn hiểu cô ấy hơn bản thân mình. Chính là cần thời gian mà thôi, cô có thời gian, cô có cả một đời chầm chậm làm tan chảy cô ấy, đợi Quảng Linh Linh tin cô, xem cô "giáo huấn" cô ấy thế nào.

Trần Mỹ Linh nghĩ ra mấy phương pháp "giáo huấn", thầm nghiến răng, trước hết cắn má người phụ nữ kia mấy cái trong tưởng tượng, dần dần bớt giận, cười nói: "Thế hiện tại chị đang ở đâu?"

Quảng Linh Linh nghe được tiếng cười của cô ấy, nhịp tim đột nhiên lạc đi một nhịp, nhất thời không biết đáp thế nào.

Trần Mỹ Linh tự nói tự trả lời: "Em đang ở sân bay, phải về Bắc Kinh của em."

"Ngày mai có lịch trình à?" Cuối cùng Quảng Linh Linh chậm nửa nhịp đáp lại.

"Chụp ảnh tạp chí, và một cuộc phỏng vấn."

Tân Tinh chỉ lên đồng hồ, Trần Mỹ Linh xắn tay áo trên cánh tay cầm điện thoại, khoan thai vừa đi vừa nói: "Bế quan quay phim quá lâu rồi, chị Mục nhận rất nhiều lịch trình cho em, gần đây bận lắm. Chị thì sao?"

"Chị... có lẽ sẽ nghỉ ngơi một thời gian." Quảng Linh Linh bệnh tật, muốn làm việc cũng không làm nổi.

"Nghỉ ngơi nhiều một chút, cai rượu đi, uống rượu không tốt cho sức khỏe." Trần Mỹ Linh tự nhiên dặn dò, quan tâm vượt qua ngôn từ.

Quảng Linh Linh lại ngẩn ra: "Biết rồi."

Trần Mỹ Linh đi nhanh mấy bước về phía trước, vứt Tân Tinh lại phía sau, mới nhỏ tiếng, nói: "Ngoan."

Âm thanh của cô vốn dĩ lạnh lùng xa cách, con người nghiêm chỉnh, khi cố ý đè giọng nói chuyện, càng gợi cảm mê hoặc tâm trí, tương phản rất lớn.

Trái tim Quảng Linh Linh ngứa ngáy, sau đó cổ họng cũng ngứa.

Cô ấy không thể không ra sức hắng giọng, suýt chút nữa liên lụy tới vết thương trên người.

Tân Tinh đi tới, Trần Mỹ Linh vuốt vuốt tóc đen dài bên tai, giấu đi vệt đỏ ở vành tai, hồi phục ngữ điệu bình thường, tiếp tục nói: "Quà sinh nhật em chuẩn bị cho chị, ngoài sợi dây chuyền ra, chị gửi địa chỉ có thể nhận phần còn lại cho em. Nếu chị muốn em đích thân đem đến tặng cho chị cũng được."

Quảng Linh Linh mím môi nói: "Không tiện."

"Không tiện cái gì?"

"Không tiện gặp mặt." Đừng nói kẻ thì ẩn nấp trong bóng tối không biết là ai, bây giờ dáng vẻ bệnh tật của Quảng Linh Linh, cô ấy tuyệt đối không thể để Trần Mỹ Linh nhìn thấy.

"Vậy cho em địa chỉ đi." Trần Mỹ Linh không chịu khuất phục, nói.

"..."

Quảng Linh Linh vô thức phát hiện, Trần Mỹ Linh thô bạo đưa ra một trong hai lựa chọn, vốn dĩ không cho cô ấy lựa chọn số ba.

"Em lên máy bay rồi." Trần Mỹ Linh báo cáo tình hình cho cô ấy, Quảng Linh Linh vẫn không lên tiếng, cô tự nói tự trả lời, ưu điểm của Hàn Tử Phi, cô cảm thấy thích hợp có thể tiếp thu một chút, hai nút hồ lô ở bên nhau, cuộc sống rất dễ rơi vào nhàm chán.

"Thời tiết hôm nay cũng không tệ, còn có ráng chiều, về thủ đô rồi sẽ không thấy được, chỗ chị có nhìn được ráng chiều không?

"Ừm."

Quảng Linh Linh ngẩng mắt nhìn ra ngoài.

Hai người, một người trong phòng bệnh, một người trên máy bay, cùng thưởng thức những ánh màu xán lạn trên bầu trời.

"Em phải tắt máy rồi." Trần Mỹ Linh nói, nói xong lập tức nín thở bắt được tiếng hít thở ở đầu dây bên kia.

Sau khoảng dừng quen thuộc, truyền tới một âm thanh: "Ừm."

Trần Mỹ Linh quay mặt, giọng điệu đều đều nói với Tân Tinh ngồi bên cạnh: "Bịt lỗ tai lại, quay mặt đi."

Tân Tinh vô cùng kì quái "Hả" một tiếng, nghe lời lấy hai tay che tai mình lại, nhìn về một phía cửa sổ ở bên kia.

Trần Mỹ Linh xác nhận cô nàng không nghe được, mới động đậy đôi môi, khẽ khàng thốt lên hai chữ.

"Nhớ chị."

Âm thanh khẽ khàng truyền tới từ loa thoại, giống như đang nói bên tai, gần ngay bên cạnh. Hô hấp của Quảng Linh Linh ngừng lại, vô thức nắm chặt điện thoại trong lòng bàn tay, mi mắt khẽ rung động.

Một khoảng thời gian dừng lại dài hơn, Trần Mỹ Linh lại nhận được một tiếng "Ừm" không hề bất ngờ.

"Tắt máy đi." Trần Mỹ Linh ngắt máy, chuyển về chế độ máy bay, máy bay chạy trên đường băng.

Tân Tinh vẫn giữ nguyên tư thế che tai, Trần Mỹ Linh giơ ngón tay gõ lên gáy cô nàng một cái, Tân Tinh quay lại, nhìn vẻ mặt bình thản lật giở quyển sách mang theo lên máy bay của cô – "Truyện Ludwig Wittgenstein."

Hai tiếng bay trôi qua như cái chớp mắt, Trần Mỹ Linh quay về căn nhà đã lâu không gặp. Nhân viên vệ sinh quét dọn định kì, cho nên căn nhà không bụi bẩn, chỉ là trống rỗng, không có hơi nguời.

Trần Mỹ Linh tắm xong nằm trên giường, mới nhớ ra căn nhà này là Quảng Linh Linh mua, cô chỉ ở tạm trong thời gian hợp đồng, hiện tại hợp đồng đã đáo hạn. Trần Mỹ Linh gửi tin nhắn cho Quan Hạm, nói rõ tình tình, lại hỏi Quan Hạm có phải chuyển đi hay không.

Quan Hạm hỏi ý kiến của Quảng Linh Linh, Quảng Linh Linh hiển nhiên đã quên mất chuyện này, ngây người một lúc lâu, mới nói: "Bảo em ấy cứ ở tạm trước đi."

Quan Hạm trả lời như được dặn.

Nhưng Trần Mỹ Linh có ý kiến khác: [Em cứ tìm phòng trước đã]

Quảng Linh Linh nhíu mày hỏi: "Hỏi em ấy tại sao."

Trần Mỹ Linh khẽ cong khóe môi, gõ chữ nói: [Không thân không quen, em ở đây thì được tính là gì?]

Đột nhiên cô có sáng kiến mới, kiểu ốc sên như Quảng Linh Linh, bây giờ trốn tránh còn không chịu gặp mặt cô, nếu bản thân đi theo tiết tấu của cô ấy, đến tết Công-gô mới nhận được câu trả lời của cô ấy, thỉnh thoảng, trong tình huống không tổn hại tới đại cục, cũng có thể kích thích cô ấy một chút.

Quảng Linh Linh: "..."

Trần Mỹ Linh: [Không danh không phận, người ta dị nghị. Em tìm được phòng sẽ chuyển đi]

Tám chữ "không danh không phận, người ta dị nghị" của cô, chỉ còn thiếu kéo băng rôn trắng trợn nói với Quảng Linh Linh: Mau cho em danh phận!

Đột nhiên Trần Mỹ Linh phát hiện mặt không đối mặt cũng có cái lợi, ít nhất cô không làm mặt dày được, nhưng gõ chữ, Quảng Linh Linh sẽ không nhìn thấy vành tai đỏ ửng của cô, cũng không nghe thấy nhịp tim căng thẳng của cô.

Trần Mỹ Linh cúi đầu nhìn thời gian hiển thị trên màn hình điện thoại, gõ chữ: [Ngủ đây, ngủ ngon]

Sáng sớm ngày mai cô phải tới công ty một chuyến, sau đó cùng Mục Thanh Ngô đi chụp ảnh bìa tạp chí. Trần Mỹ Linh lướt qua một loạt lịch trình trong đầu, buông bỏ tất cả suy nghĩ, nhắm mắt lại.

Quen với cuộc sống quay phim quy luật trong đoàn làm phim, vừa đến công ty Trần Mỹ Linh có chút không quen, người qua đường lũ lượt chào hỏi cô, Trần Mỹ Linh đeo kính râm, thỉnh thoảng gật đầu, nhưng không lên tiếng nói chuyện.

Người trong công ty đã quen, cũng không cảm thấy cô mắc bệnh ngôi sao hay làm giá. Hai cô gái ngẫu nhiên gặp cô, đợi sau khi cô đi qua, còn nhỏ tiếng kích động thảo luận xem cô ngoài đời và trên màn bạc có gì khác nhau, đại khái là người mới vào công ty không lâu.

Trần Mỹ Linh giơ ngón tay gõ cửa phòng làm việc của Mục Thanh Ngô.

Mục Thanh Ngô: "Vào đi."

Trần Mỹ Linh đẩy cửa bước vào.

Mục Thanh Ngô ngẩng đầu khỏi bàn làm việc trong văn phòng, nhìn thấy cô, mặt mày vui vẻ, đứng dậy đi tới: "Sao đến sớm thế?"

Trần Mỹ Linh tháo kính râm xuống, đưa đến tay Tân Tinh ở bên cạnh, khẽ cười nói: "Dù sao cũng không có chuyện gì, mạnh dạn đến sớm chút."

Mục Thanh Ngô hất cằm về sô-pha, Trần Mỹ Linh ngồi xuống.

Mục Thanh ngô: "Trà hay cà phê?"

Trần Mỹ Linh: "Có sữa không ạ?"

Mục Thanh Ngô ngẩn ra, quay đầu cười nói: "Không, chỉ có cà phê và trà, muốn uống gì không?"

Trần Mỹ Linh cũng cười: "Vậy thì cà phê đi."

Cốc cà phê vừa pha bốc hơi nghi ngút đặt trên hai đầu bàn trà, Mục Thanh Ngô thấy cô đến sớm, ôm một chồng kịch bản tới, nói: "Em xem thử đi, đều tìm em đấy, tôi chưa làm việc xong."

"Chị làm việc đi ạ."

Trần Mỹ Linh ở trong đoàn làm phim căn bản là trạng thái đóng cửa, không nhận lịch trình, không đọc kịch bản mới, nhưng hiện tại giá trị con người cô tăng cao, những kịch bản hay tới tay cũng rất nhiều, còn có một đội ngũ sáng tạo đặc biệt đợi cô có thời gian, cho nên tích tụ lại, liền thành một chồng dày cộp, đây đều đã qua lựa chọn bước đầu của Mục Thanh Ngô, ban đầu còn nhiều hơn thế.

Mục Thanh Ngô làm việc, thỉnh thoảng liếc tới Trần Mỹ Linh ngồi trên sô-pha, yên tĩnh giở kịch bản.

Cho dù Mục Thanh Ngô là người quản lí của Trần Mỹ Linh, theo lí mà nói nên có sức miễn dịch, nhưng cô ấy chỉ nhìn cô, vẫn bị Trần Mỹ Linh làm sửng sốt. Tóc đen môi đỏ, da trắng mắt trong, lạnh lùng, giống như một nhánh gỗ trầm hương đen được đốt lên, có hơi thở của sự trầm lắng hoàn toàn không phù hợp với lứa tuổi của cô.

Mục Thanh Ngô thu tầm mắt về, đột nhiên nhíu mày lại, phát hiện tốc độ giở kịch bản của Trần Mỹ Linh nhanh khác thường.

Mục Thanh Ngô không nhịn được lên tiếng, nói: "Em đọc xong rồi sao?"

Trần Mỹ Linh vâng một tiếng, vẻ mặt nhàn nhạt nói: "Gần đây không định nhận phim tình yêu." Trần Mỹ Linh, một nữ diễn viên trẻ tuổi, đa phần kịch bản tìm đến đều là phim tình cảm, cô đọc đề cương rồi lướt qua, đương nhiên đọc nhất nhanh.

"Tại sao?" Mục Thanh Ngô tiện miệng hỏi.

"Vừa quay xong một bộ, ngấy rồi." Trần Mỹ Linh hời hợt, tìm cái cớ rất chính đáng.

Trước khi cô triệt để giải quyết tật xấu vì phim sinh tình, cô sẽ không nhận phim tình yêu nữa.

"Vậy thì không nhận, chúng ta đổi cái khác." Tính tình Mục Thanh Ngô rất tốt, cười nói. Cô ấy làm người quản lí nhiều năm như thế, hiểu được suy nghĩ của cô về việc diễn viên có yêu cầu với bản thân, thích thử thách bản thân, cô có yêu cầu khi lựa chọn kịch bản, Mục Thanh Ngô sẽ không ngăn cấm.

"Tối nay có phải em có cuộc phỏng vấn trên truyền hình không?"

"Đúng thế."

Đầu ngón tay của Trần Mỹ Linh thỉnh thoảng gõ lên cuốn kịch bản trên đầu gối, đột nhiên ngẩng mắt lên, nói: "Chị Mục, em có chuyện muốn bàn bạc với chị một chút."

Mục Thanh Ngô cười nói: "Chuyện gì?"

Trần Mỹ Linh nhìn cô ấy chăm chú, nói: "Em muốn công khai yêu đương."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com