Chương 4: Lấy thân báo đáp, em thấy có được không?
Trái tim của Trần Mỹ Linh muốn nhảy đến yết hầu: "!!!"
Cô đứng nguyên tại chỗ, nhất thời tay chân luống cuống, không biết nên xối sạch sữa tắm đã xoa một nửa lên người, vội vàng mặc áo tắm che kín cơ thể trước khi Quảng Linh Linh tiến vào, hay là... mạnh dạn không làm gì cả, xem xem Quảng Linh Linh muốn làm gì.
Da thịt thân mật, cá nước hoan lạc.
Trần Mỹ Linh chuyển động yết hầu, làm động tác nuốt nước bọt cực kì nhỏ.
Bất luận chị ấy muốn làm gì, mình chỉ cần nghe theo là được.
Suy nghĩ này có chút xấu hổ, nhưng lại có một khát vọng không thể nói rõ thành lời, Trần Mỹ Linh vén mái tóc dài ẩm ướt của mình lên, vô thức mím môi, vành tai dần dần nóng lên.
Tiếng bước chân của Quảng Linh Linh rất nhẹ, nhưng vì tập trung toàn bộ tinh thần, Trần Mỹ Linh lại nghe rất rõ, từng bước, từng bước, giống như đang giẫm lên trái tim cô. Trần Mỹ Linh thở mạnh nhưng không dám phát ra tiếng, tập trung tinh thần nhìn chằm chằm về hướng cửa.
Bóng người của Quảng Linh Linh in lên cánh cửa!
Toàn thân Trần Mỹ Linh căng thẳng, một tay nắm thành quyền mới có thể miễn cưỡng kiềm chế lại những run rẩy khẩn trương trong mình.
Sau khi Quảng Linh Linh đi vào, bản thân phải nói gì đây? Chào hỏi? Hay là không nói một lời?
Nên cao ngạo một chút, dục vọng đã nổi nhưng giả bộ từ chối, hay là bày tư thế dịu dàng ngoan ngoãn nghe lời cô ấy?
Cô cúi đầu nhìn bản thân mình từ đầu đến chân một cái, nửa người trên là bọt trắng của sữa tắm, giống như tỉnh giấc khỏi cơn mơ, vội vàng mở vòi hoa sen, nước nóng lại lần nữa rơi xuống, tiếng tim đập loạn nhịp bị vùi lấp bởi tiếng nước.
Nhờ phước mà nhà thiết kế trước đây ban tặng, phòng tắm và phòng ngủ chỉ cách nhau một tấm kính, hiệu quả cách âm tương đương con số 0.
Tiếng nước đột nhiên vang lên trong phòng tắm khiến đầu óc nóng bỏng của Quảng Linh Linh bình tĩnh lại, ánh mắt cũng phục hồi vẻ tỉnh táo bình thường.
Cô ấy nhắm mắt lại, khẽ hít ra thở vào, ép buộc bản thân rút cánh tay đang định đẩy cửa lại, quay người bước thật nhanh ra ngoài.
...
Trần Mỹ Linh mặc áo tắm ra ngoài, buộc thắt lưng hết sức nghiêm chỉnh chặt chẽ, vừa ngẩng đầu lên liền khựng lại.
Quảng Linh Linh ngồi trên cửa sổ hóng gió trong phòng ngủ, một chân cong lên, một chân buông thõng, khẽ lắc lư, ánh mắt mơ màng. Thứ khiến cô khựng người không phải là động tác của cô ấy, mà là điếu thuốc kẹp giữa hai ngón tay trắng thon của cô ấy.
"Từ lúc nào lại hút thuốc thế?" Trần Mỹ Linh chầm chậm tiến về phía trước, tự nhiên rút lấy điếu thuốc còn chưa châm lửa trong tay cô ấy.
Thuốc lá cho phụ nữ, điếu thuốc dài mà nhỏ, màu trắng đục, mùi hương nhẹ, đầu thuốc có hoa văn bụi gai dại màu đen rất hoang dại.
Quảng Linh Linh cười cười, cũng không buồn bực vì bị cô rút mất điếu thuốc, lại đưa hai ngón tay rút ra một điếu khác trong hộp thuốc bên cạnh, đầu lưỡi khẽ cuộn lên, thành thục ngậm điếu thuốc vào khoang miệng.
Khi cô ấy ngậm thuốc, rất tự nhiên nghiêng đầu, hô hấp khẽ trầm xuống, khóe môi nhếch lên, ánh mắt bay nhìn theo điếu thuốc, trong suốt mà mê ly, biểu hiện hoàn toàn như một người hút thuốc lão luyện.
Tại sao đột nhiên chị ấy lại dính phải thứ nghiện nặng mùi này?
Nội tâm Trần Mỹ Linh thầm tức giận, nhưng không dám biểu hiện trước mặt cô ấy.
Quảng Linh Linh không giải thích, nâng cánh tay ở một bên lên, lòng bàn tay gữ lấy chiếc bật lửa kim loại màu đen tuyền cùng loại.
Tách... tách...
Tách... tách...
Nắp bật lửa mở ra lại đóng vào, linh hoạt uyển chuyển nhảy nhót trong những ngón tay trắng bóc thon dài của Quảng Linh Linh.
Trần Mỹ Linh làm động tác điều chỉnh hô hấp khẽ tới mức không thể nhìn ra.
"Yêu cầu khi diễn bộ phim trước." Quảng Linh Linh không nhanh không chậm mở miệng, chơi đùa với chiếc bật lửa trong tay, ngẩng mặt, ánh mắt nhìn về phía Trần Mỹ Linh tràn ngập vẻ đùa cợt.
Đứa trẻ này, lông trên người sắp dựng đứng hết cả rồi, còn nhẫn nhịn không lên tiếng giáo huấn mình.
Tâm tư của Trần Mỹ Linh đã bị cô ấy nhìn thấu, vành tai nhuộm lên một tầng ửng hồng, im lặng một giây, khẽ nói: "Cái kia, hút thuốc không tốt cho sức khỏe."
Quảng Linh Linh ngẩng đầu, khẽ cười một tiếng.
"Chị biết rồi, đã cai rồi."
"Vậy chị còn..." Trần Mỹ Linh không hiểu.
Không phải cai thuốc thì nên vứt thuốc càng xa càng tốt sao?
Quảng Linh Linh ấn bật lửa, lửa vàng môi đỏ nhích lại gần nhau.
Trần Mỹ Linh nhìn ngọn lửa chầm chậm tiến lại gần điếu thuốc ngậm trong miệng Quảng Linh Linh, ngón tay cuộn chặt lại, nhưng khi cô đang định đưa tay ra giật lấy, ngọn lửa chỉ còn cách điếu thuốc vài mi-li-mét lại dừng lại.
Tay Quảng Linh Linh vững vàng, lên cơn nghiện thuốc cũng không hề giãy giụa.
"Tiểu Orm." Đột nhiên Quảng Linh Linh đưa mắt nhìn cô, điểm tận cùng của ánh mắt quá mức trầm lặng là một mảnh hoang tàn thê lương.
Trần Mỹ Linh khẽ vâng một tiếng, trái tim như thể bị ánh mắt của cô chọc một cái.
Vẻ thê lương trong ánh mắt Quảng Linh Linh đột nhiên biến mất, nhanh đến mức giống như chưa từng xuất hiện.
Cô ấy bỏ điếu thuốc trên miệng xuống tay, nhàn nhạt nói: "Con người có nhiều dục vọng như thế, mỗi một dục vọng, chúng ta đều phải thỏa mãn nó sao?"
"Nếu không liên quan tới đạo đức pháp luật, thì có thể." Trần Mỹ Linh cân nhắc trả lời.
"Nhưng dục vọng của con người là vô hạn, sao em có để bảo đảm chỉ thỏa mãn nó tới một mức nhất định, chỉ cần nếm được trái ngọt, muốn dừng lại cũng khó lắm." Quảng Linh Linh phì cười, "Nếu không tại sao lại có cụm từ "lòng tham không đáy" chứ?"
Dục vọng là con dã thú đói khát bị nhốt trong lồng sắt, mở thật to miệng, nước dãi chảy ra không ngừng, vừa thả ra là có thể nuốt trọn bản thân bằng một nuốt. Cho nên càng muốn có, càng phải kiềm chế. Nhỏ thì một điếu thuốc, một que kẹo, lớn thì...
Quảng Linh Linh nhìn sâu vào mắt cô.
Càng dễ như trở bàn tay, càng ẩn chứa cạm bẫy. Một bước đi sai, sẽ rơi xuống vực sâu không đáy, thịt nát xương tan.
Sắc mặt của Trần Mỹ Linh ngẩn ra.
"Cho nên cách tốt nhất là phải đè nén nó ngay từ lúc bắt đầu."
Quảng Linh Linh châm thuốc, lặng im rũ mi mắt, nhìn nó yên lặng rực cháy giữa hai ngón tay, khói trắng tỏa ra, ngửi thấy mùi thuốc, đối với những người đang trong quá trình bỏ thuốc lá, tế bào thần kinh sẽ phản ứng theo bản năng, kích thích tuyến nước bọt tiết nước bọt.
Trần Mỹ Linh nhìn thấy rõ ràng yết hầu của Quảng Linh Linh chuyển động, trong ánh mắt còn mơ hồ lộ ra dáng vẻ khó chịu.
Trần Mỹ Linh vẫn không hiểu, tại sao cô ấy phải phí công giày vò bản thân như thế.
Quảng Linh Linh nhìn dáng vẻ choáng váng của Trần Mỹ Linh, bật cười một tiếng.
Hôm nay đúng là cô ấy uống nhiều rồi, lại đi nói mấy chuyện linh tinh này với Trần Mỹ Linh. Cũng có thể, trong lòng cô ấy tồn tại một viễn tưởng không thực tế, hi vọng Trần Mỹ Linh có thể nghe hiểu lời cô ấy. Nhưng cho dù hiểu được thì sẽ thế nào chứ? Bản thân cô ấy còn không cứu được chính mình, chẳng lẽ lại hi vọng vào người bạn nhỏ tuổi chỉ mới hăm hai đến giúp mình một tay sao?
"Diễn xuất cũng là một loại dục vọng, chúng ta thường gọi nó là khát vọng biểu diễn, điều này cũng cần kiềm chế, nói dai nói dài lại thành nói dại." Quảng Linh Linh khẽ nâng tông giọng, gọi về tâm trí đang lơ đễnh của cô ấy.
Đột nhiên Trần Mỹ Linh à một tiếng, tuy nghi ngờ Quảng Linh Linh dường như đã nhảy qua quá nhiều thứ từ câu nói trước đến câu nói này, nhưng vẫn nhanh chóng bày ra dáng vẻ nghiêm trang, nghiêm túc nghe lời dạy bảo của Quảng Linh Linh.
Ba năm trước, Trần Mỹ Linh vừa bước chân vào học viện điện ảnh chưa lâu, bản thân còn chưa hình thành hệ thống kiến thức biểu diễn. Người vỡ lòng cho cô không phải là giáo viên trong trường, mà là Quảng Linh Linh. Cô có thế thuận lợi thông qua buổi thử vai của đạo diễn trong bộ phim đầu tiên, không thể không nhắc tới những chỉ dạy của Quảng Linh Linh. Cho dù lúc đó Trần Mỹ Linh không dám ca ngợi phẩm chất đạo đức của Quảng Linh Linh, nhưng cô không thể không thừa nhận, Quảng Linh Linh là diễn viên sinh ra dành cho diễn xuất, mỗi khi đi đóng phin, cho dù xung quanh có bao nhiêu diễn viên đi chăng nữa, cô ấy là người duy nhất phát sáng toàn thân, khiến những người khác đều bị lu mờ.
Quảng Linh Linh là kim chủ của cô, là giáo viên của cô, sau khi tiếp xúc lại trở thành người cô sùng bái nhất trên con đường diễn xuất, thần tượng của cô.
"Bộ phim "Sự Biến Đổi Của Những Vì Sao" lên sóng năm ngoái của em là một ví dụ về tác dụng phụ của việc không khống chế được khát vọng biểu diễn." Quảng Linh Linh nâng mí mắt, bình tĩnh nhìn cô một cái, thu lại nụ cười quyến rũ được gắn nhãn trên mặt lúc bình thường, trong giọng nói lộ ra vẻ lạnh lùng và nghiêm khắc nhàn nhạt.
"Là sao ạ?"
Trần Mỹ Linh nhìn thẳng vào mắt cô ấy, không bởi vì quyền uy của Quảng Linh Linh ở phương diện kĩ năng diễn xuất mà ngay lập tức mù quáng cúi đầu nhận sai. Cô không chăm chăm biểu hiện cái tôi của mình mà cướp đất diễn của người khác, người nào diễn chung với cô cũng đều thích cô, tại sao lại không khống chế được khát vọng biểu diễn?
Ánh mắt của Quảng Linh Linh lướt qua ý cười rất nhỏ, nâng cằm lên, tỏ ý bảo cô ngồi xuống đối diện.
Cổ áo tắm thiết kế thấp, khi Trần Mỹ Linh cong lưng ngồi xuống, cổ áo mở ra, lộ ra một khoảng da thịt trắng bóc. Quảng Linh Linh vô tình nhìn thấy hoa đào rực rỡ trên núi tuyết, mất tự nhiên di chuyển tằm mắt, ánh mắt không tập trung vào động tác của cô, đợi cô ngồi hẳn xuống mới quay đầu lại, làm như không có chuyện gì.
Trần Mỹ Linh không hề phát hiện, cúi đầu chỉnh lại áo tắm rồi ngồi xuống.
"Diễn viên được gọi là diễn viên, chính là chỉ cần hô một tiếng bắt đầu, liền lập tức xuất hiện một bản thân khác, toàn bộ cảm xúc đều tập trung cho diễn xuất, đúng không?"
Trần Mỹ Linh gật đầu.
Dường như tất cả diễn viên đều như thế, cô cho rằng điều này đại diện cho việc chuyên tâm và chăm chỉ rèn luyện, lẽ nào không phải?
Cô dùng ánh mắt biểu đạt nghi hoặc.
Quảng Linh Linh tạm thời không đáp lại, ngón trở đặt trên đầu gối gõ gõ, nhướng mày hỏi cô: "Em có nhớ "Sự Biến Đổi Của Những Vì Sao" được quay ở đâu không?"
"Ở trường học đặc biệt ạ."
"Sự Biến Đổi Của Những Vì Sao" là bộ phim điện ảnh nói về trường học giáo dục đặc biệt, trong bộ phim đó, Trần Mỹ Linh diễn vai giáo viên, vì bộ phim này mà cô mất mấy tháng để học ngôn ngữ cử chỉ.
"Học sinh trong phim đều là thật sao?"
"Vâng, đoàn làm phim chuyên môn chọn một trường học đặc biệt để quay phim."
"Quay mất bao lâu?"
"Ba tháng ạ."
"Những học sinh đó, em nhớ được gì về họ?"
Trần Mỹ Linh câm nín.
Ánh mắt Quảng Linh Linh lạnh lẽo, trầm giọng chất vấn: "Em ở đó quay phim những ba tháng, ngay cả chút ấn tượng nhỏ nhoi cũng không có sao?"
Trần Mỹ Linh lập tức lắp bắp: "Em..." Cô ấp úng một lúc, ngẩng đôi mắt ngấn nước, yếu ớt khẽ nói, "Chị..."
Sắc mặt của Quảng Linh Linh hòa hoãn hơn một chút, thích hợp cho cô một bài giảng mới.
Trường học đặc biệt là môi trường chân thực, học sinh chân thực, cho nên làm giáo viên ở trường học đặc biệt, cô cũng phải giống một giáo viên nghiêm túc làm việc ở đó, phải hòa thành một khối với học sinh, mà không phải chỉ chăm chăm quan tâm đến đóng phim, khi diễn vai diễn của mình, bắt buộc bản thân diễn viên phải có năng lực khống chế mạnh mẽ, kiềm chế khát vọng biểu diễn thái quá.
Trần Mỹ Linh có thiên phú có tư chất thông minh ở phương diện diễn xuất, một chút chỉ dạy là thông suốt, nhập vai rất nhanh, khi Quảng Linh Linh và mấy đạo diễn khác ăn cơm cùng nhau, mỗi lần nói chuyện về dàn diễn viên thế hệ mới, Trần Mỹ Linh chính là cái tên đầu tiên được nhắc tới.
Nhưng cô bị thiên phú của mình che mờ mắt, mù quáng nâng cao kĩ năng diễn xuất, nếu còn tiếp tục như thế, sớm muộn gì cũng biến thành cái máy diễn xuất không có cảm xúc cùng sự quan tâm dành cho nhân vật, đó là điều mà Quảng Linh Linh không muốn nhìn thấy, cũng là thứ mối họa lớn với sự phát triển của cô trong tương lai.
Cuộc trò chuyện kết thúc, điếu thuốc trên tay đã cháy đến điểm cuối, Quảng Linh Linh đứng lên, không chút chần chừ dập lửa rồi vứt đầu thuốc vào thùng rác. Cô ấy quay đầu nhìn thấy Trần Mỹ Linh với đôi lông mày cau chặt, rơi vào trạng thái trầm tư, ra phòng khách rót cốc nước, ngồi xuống cạnh cô uống một ngụm, kiên nhẫn chờ đợi.
Trong chốc lát, cơ thể Trần Mỹ Linh kích động, đột nhiên đứng dậy, chân thành cúi người tỏ lòng tôn kính, rồi lại đứng thẳng lưng, ánh mắt lấp lánh phát sáng, nghiêm trang nói: "Cảm ơn chị đã dạy em."
Đây là hành động lịch sự dành cho giáo viên.
Đứa trẻ này.
Quảng Linh Linh bình tĩnh nhìn cô hai giây, đột nhiên khẽ cười thành tiếng.
Trần Mỹ Linh bị nụ cười của cô ấy làm mộng mị không hiểu chuyện gì.
Quảng Linh Linh hắng giọng, ánh mắt như con mèo lười, quyến rũ nhìn cô một cái, khóe môi thấp thoáng nụ cười, thong dong nói: "Chị dạy em, cũng muốn thu học phí."
Không khí xung quanh đột ngột co lại, hai người nhìn vào mắt nhau, những tia lửa nhỏ bắn ra trong không khí không nhìn được bằng mắt thường.
Yết hầu của Trần Mỹ Linh căng thẳng, kìm nén kích động muốn nuốt nước bọt, nhìn vào đôi mắt đen tuyền thâm sâu của cô ấy, khẽ nói: "Học phí gì ạ?"
Giây tiếp theo, Trần Mỹ Linh đột nhiên bị một cánh tay đưa ra giữ lấy, dùng sức kéo về phía trước, ngã vào cái ôm dịu thơm của người phụ nữ ấy.
Hương thơm nồng màn tỏa khắp mũi, đầu óc Trần Mỹ Linh nhất thời không còn tỉnh táo nữa.
Sống lưng thả lỏng.
Trần Mỹ Linh rũ mi mắt, nhìn thấy một cánh tay trắng bóc của Quảng Linh Linh, nắm lấy thắt lưng áo tắm của cô, đang từng chút từng chút, chầm chậm kéo ra.
Quảng Linh Linh nghiêng đầu, bờ môi tiến sát lại gần vành tai cô, hơi thở tao nhã.
"Lấy thân báo đáp, em thấy có được không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com