Chương 81: Hôn trộm
Khoảng cách giữa cô và Quảng Linh Linh càng ngày càng gần, gần tới mức có thể nhìn rõ từng sợi lông mi vừa dài vừa dày của cô ấy.
Quảng Linh Linh không tránh không né, khóe môi cong lên một nụ cười tự nhiên.
Hơi thở nóng bỏng của Trần Mỹ Linh nhàn nhạt phả lên môi Quảng Linh Linh.
Khoảng cách chạm môi của hai người, cũng không vượt quá hai xen-ti-mét.
Chỉ cần Trần Mỹ Linh cúi xuống thêm một chút nữa là có thể chạm vào cô ấy. Cô nóng lòng muốn thử, yết hầu không tự giác nuốt nước bọt.
Nhưng Quảng Linh Linh chỉ chăm chú nhìn cô, ánh mắt thăm thẳm lặng thinh, không nói một lời.
Ngón tay đang chống lên sô-pha của Trần Mỹ Linh đột ngột co chặt, chỉ còn cách hai xen-ti-mét, nhưng làm thế nào cô cũng không thể tiếp tục được nữa.
Nhưng cô cũng không muốn rời đi, thế là hai người giằng co.
Duy trì tư thế muốn hôn không hôn, bốn mắt nhìn nhau, hô hấp đan xen.
Quan Hạm: "..."
Hai người là Liễu Hạ Huệ sao? Như thế rồi còn không hôn?
Quan Hạm giơ tay lên nhìn đồng hồ, chừng hai phút sau, Trần Mỹ Linh dùng ngón tay lướt qua môi Quảng Linh Linh, không phải chỉ chậm nửa nhịp mà giống như là thời gian hát hết một ca khúc, khẽ nói: "Dính nước canh rồi ạ."
Ánh mắt Quảng Linh Linh không rời khỏi cô, nhỏ tiếng: "Ừm, cảm ơn."
Trần Mỹ Linh vẫn nhỏ nhẹ như cũ: "Vậy em đi trang điểm đây ạ?"
Quảng Linh Linh lại nói một câu: "Ừ."
Nhưng Quan Hạm cảm thấy giọng điệu của câu này sai quá là sai, giống như trào lên mùi vị dịu dàng như nước.
Có lẽ Trần Mỹ Linh cũng có cảm giác như Quan Hạm, cô mất hồn trong giây lát, ánh mắt lướt qua một lọn tóc rơi trên trán Quảng Linh Linh, quỷ sai thần khiến giơ tay, dùng đầu ngón tay chầm chậm vuốt lên, vén qua sau tai giúp cô ấy.
Trong mắt Quảng Linh Linh trào ra ý cười.
Trần Mỹ Linh cũng cười.
Hai người dịu dàng nhìn nhau.
Quan Hạm hít sâu một cái, không biết tại sao còn kích thích hơn xem cảnh hôn.
Cuối cùng Trần Mỹ Linh rời khỏi phòng nghỉ, cũng không làm gì.
Quảng Linh Linh chuyển từ ngồi sang nằm ra sô-pha, lấy khăn trùm đầu phủ lên mặt.
Cho dù như thế, Quan Hạm vẫn dễ dàng bắt được khóe môi cong lên vẫn chưa hạ xuống dưới chiếc khăn của cô ấy.
...
Tân Tinh đã quen thuộc với hình ảnh Trần Mỹ Linh thỉnh thoảng lên cơn "động kinh", cho nên lúc này cô đột nhiên vô thức cười thành tiếng khi đang trang điểm, Tân Tinh chỉ ngẩng mí mắt lên, không nhanh không chậm tiếp tục làm việc trong tay.
Ngược lại thợ trang điểm cho Trần Mỹ Linh vui vẻ: "Cô Trần, chúng ta có thể lắng xuống chút được không?"
Trần Mỹ Linh lập tức thu lại nụ cười, ổn định nói: "Có thể."
Mười phút sau, thợ trang điểm kẻ lệch viền mắt cho cô.
Trần Mỹ Linh lúng túng: "Ngại quá."
Thợ trang điểm cười cười.
Trần Mỹ Linh trang điểm xong ra ngoài, không hẹn mà gặp Quảng Linh Linh bước ra từ phòng nghỉ đối diện, hai người gật đầu chào hỏi, tự nhiên sánh vai cùng đi đến tìm Hàn Ngọc Bình.
Hàn Ngọc Bình nhìn Quảng Linh Linh một cái, không nói với cô ấy một chữ nào.
Phó đạo diễn thấy thế, ở bên cạnh đến làm dịu tình hình: "Bên này còn phải đợi lúc nữa, hai cô ngồi nghỉ chút đi."
Quảng Linh Linh ngoan ngoãn nghe lời, bên cạnh ghế mây lập tức được vây quanh bởi trợ lí, duy chỉ lưu lại một chỗ trống cho Trần Mỹ Linh. Trần Mỹ Linh quen đường quen lối chiếm vị trí ghế xếp bên cạnh cô ấy, diễn tập cảnh quay hôm nay với cô ấy, ánh mắt thỉnh thoảng lướt qua khuôn mặt xanh tái của Hàn Ngọc Bình, lúc rảnh rỗi âm thầm suy nghĩ chuyện gì đó.
Thời gian cơn tức này của Hàn Ngọc Bình không ngắn, suốt hai ngày trời, Quảng Linh Linh mới có thể làm ông hạ hỏa, như trút được gánh nặng.
Trang này coi như đã hoàn thành.
Sau đó đoàn làm phim tạm thời rời khỏi thành phố Y, đến một thành phố khác, quay phần quan trọng nhất của bộ phim, đơn giản gọi là giai đoạn "tuần trăng mật" rắc đường.
Một đêm trước Trần Mỹ Linh lật đi lật lại đọc mấy phân cảnh kịch bản này, hưng phấn đến mất ngủ, Phó Du Quân hay trêu cô yêu đương miễn phí, bây giờ mới thật sự là yêu đương miễn phí.
Quảng Linh Linh tháo bao ngón tay cùng khăn giấy đã dùng vứt vào thùng rác, từ trên mây dần dần hạ xuống mặt đất. Cô ấy ngáp một cái, chầm chậm chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm ngày hôm sau, hai vị nữ chính cùng lên máy bay đến địa điểm quay phim mới, số lượng nhân viên đoàn làm phim khá đông, đã cử mấy người tới đây trước để bố trí, đoàn đội lần lượt theo sau.
Vé máy bay do đoàn làm phim phụ trách đặt, khoang hạng nhất, vị trí cạnh nhau. Quảng Linh Linh ngồi vị trí gần cửa, Trần Mỹ Linh ngồi ngay bên cạnh, vừa lên máy bay Quảng Linh Linh liền nhắm mắt nghỉ ngơi.
Trần Mỹ Linh hé miệng, nuốt lại lời muốn nói.
Mấy ngày nay, thái độ nói chuyện của Quảng Linh Linh với cô cũng không có bất kì thay đổi nào vì những tin đồn náo loạn trên mạng lúc trước. Chỉ là trừ lúc quay phim, sắc mặt trên phim trường của Quảng Linh Linh không tốt, luôn mệt mỏi, uể oải dựa vào ghế, không thèm ngẩng mí mắt, dáng vẻ giống như lúc nào cũng muốn ngủ.
Trần Mỹ Linh thấy cô ấy như thế, không tiện đến làm phiền cô ấy, dẫn đến thời gian gần đây cô không nói được mấy câu với Quảng Linh Linh.
Trong lòng Trần Mỹ Linh gấp gáp, nhưng lại không biết làm cách nào.
Buổi sáng hôm nay xuống tầng, Quảng Linh Linh vẫn không có tinh thần chào hỏi cô, sau đó không lên tiếng, mãi đến hiện tại đã lên máy bay.
"Cô Quảng." Trần Mỹ Linh không nhịn được mở lời.
"Ừm?" Quảng Linh Linh không mở mắt, hừ một tiếng giọng mũi mệt mỏi, giống như một giây sau là có thể chìm vào giấc ngủ. Hoặc là cô ấy đã ngủ rồi, bị Trần Mỹ Linh đánh thức.
Trần Mỹ Linh ấp úng rất lâu, nói: "Không có gì ạ." Vẫn nên để chị ấy nghỉ ngơi.
"Ừm." Lòng ngực có chút trập trùng của Quảng Linh Linh bình tĩnh lại.
Tại sao gần đây tinh thần của cô ấy không tốt? Một nửa là tinh thần thật sự không tốt, tần suất tự thỏa mãn bản thân quá cao; một nửa là cô ấy diễn, vì tránh khỏi tư thế tiến công của Trần Mỹ Linh.
Có lẽ Trần Mỹ Linh không gọi đó là tư thế tiến công, chỉ là vô thức, nhưng Quảng Linh Linh đã mất năng lực khống chế, cởϊ áσ giáp bỏ trận.
Nếu hôm đó Trần Mỹ Linh hôn cô ấy, không chừng cô ấy có thể quát tháo, sau đó tiếp tục lừa mình dối người một thời gian. Nhưng cô lại không, cô ấy nhìn được từ trong mắt Trần Mỹ Linh, tình cảm còn sâu đậm hơn thích, nồng đượm rõ ràng, tràn đầy đến mức muốn trào ra.
Ánh mắt của cô, ngôn từ của cô, cử động của cô, tất cả mọi thứ đều khiến Quảng Linh Linh rung động, cho nên cô ấy chỉ có thể dùng cách này để tạm thời trốn tránh một thời gian, để đầu óc nóng bỏng của bản thân có thời gian tỉnh táo và bình tĩnh lại.
Nhưng thời gian quay phim lại không cho cô ấy cơ hội, ngược lại còn châm dầu vào lửa, giống như sợ cô ấy chưa đủ hỗn loạn. Quảng Linh Linh đang buồn rầu làm sao để quay cảnh phim nửa tháng tới, ngoài phim có thể trách, trong phim lại không có cách nào có thể dùng được.
Mí mắt Quảng Linh Linh khẽ run lên.
Trần Mỹ Linh chăm chú nhìn cô ấy, cứ nghĩ cô ấy gặp ác mộng, tự nhiên nghiêng người sang, tư thế giống như ôm ấp, thoáng ôm lấy cô ấy, tay còn vỗ nhẹ lên tay cô ấy.
Hơi thở xa lạ tiến gần, Quảng Linh Linh thiếu chút nữa nhảy dựng lên, sau khi phân biệt được người vừa tới, thần kinh căng chặt của cô ấy dần dần thả lỏng, bên tai truyền đến giọng nói khẽ khàng dỗ người ngu ngốc của người phụ nữ trẻ tuổi: "Đừng sợ, ngoan."
Quảng Linh Linh phì cười trong lòng.
Từ ngữ cổ lỗ sĩ gì thế này? Bây giờ vẫn có người trúng chiêu này sao?
Sau đó cô ấy được mùi hương cơ thể lạnh lẽo nhưng khiến người ta an tâm của Trần Mỹ Linh quấn lấy, mơ mơ màng màng đi vào giấc ngủ.
Trên tầng mây, ánh sáng mãnh liệt chiếu xạ, Quảng Linh Linh không vui nhíu mày. Trần Mỹ Linh giơ tay kéo rèm cửa sổ xuống, đôi tai của Quảng Linh Linh trong mơ khẽ động đậy, Trần Mỹ Linh nhìn thấy, lập tức ngừng tay, rập khuôn dỗ dành thêm đôi câu.
Quảng Linh Linh hé mắt rồi lại đóng lại.
Trần Mỹ Linh vẫn giữ tư thế dỗ người, kéo hết rèm cửa xuống.
Quan Hạm tận mắt chứng kiến tất cả quá trình cảm thấy sửng sốt.
Càng khiến cô sửng sốt hơn là.
Trần Mỹ Linh kéo rèm cửa xong không ngồi về vị trí của mình, mà cong khuỷu tay lên chống lên thành ghế, một tay chống cằm, nghiêng người quan sát nhan sắc khi ngủ của Quảng Linh Linh.
Quảng Linh Linh ngủ nông, khi ngủ nếu có người nhìn cô ấy thời gian dài, chắc chắn sẽ giật mình tỉnh giấc. Cho nên trước giờ Quan Hạm chưa từng nhìn chăm chú lên mặt khi cô ấy nhắm mắt nghỉ ngơi, nếu phạm lỗi nhiều chắc chắn đã bị đuổi việc rồi.
Quan Hạm đang bấm giờ.
Một phút, hai phút, ba phút, năm phút.
Chắc chắn Quảng Linh Linh tỉnh rồi, nhưng cô ấy không có phản ứng, diễn xuất thật uyên thâm.
Quan Hạm nói trong lòng: Không hổ là cô, cô Trần.
Khoang hạng nhất chỉ có bốn người, Tân Tinh là một trong hai trợ lí, sớm đã say giấc nồng, Trần Mỹ Linh vừa có ý định quay đầu, Quan Hạm lập tức nhanh trí giả vờ ngủ, nghiêng đầu đi như đang say giấc.
Trần Mỹ Linh nhìn thấy hai trợ lí đều đã ngủ, khuôn mặt của Quảng Linh Linh lại gần trong gang tấc, tim đập thình thịch.
Đôi môi căng mọng mềm mại, khẽ hé mở.
Trần Mỹ Linh nhích từng chút từng chút lại gần, mãi đến khi có thể cảm nhận được hơi thở thơm tho trên người người phụ nữ kia. Ánh mắt của Trần Mỹ Linh lướt qua môi cô ấy, chuyển tới gò má trắng bóc của Quảng Linh Linh, cúi đầu, hơi thở nặng hơn bình thường phả lên tai, làm tốt chuẩn bị.
Tay phải của Quảng Linh Linh đang giả ngủ nắm lại thành quyền.
Trần Mỹ Linh hé miệng, lúc sắp chạm tới lại rụt lại.
Trán Quảng Linh Linh co rút lại: "..."
Cô ấy cũng không biết là vui mừng hay tức giận.
Trần Mỹ Linh rời đi, nhìn chăm chú lên tai cô ấy một lúc, lại tiếp tục tiến lại gần.
Lần này cô nhắm chuẩn môi của Quảng Linh Linh, cô nhẹ chân nhẹ tay điều chỉnh tư thế ngồi của bản thân, một tay nắm lấy tay vịn, nghiêng người sang bên Quảng Linh Linh, cúi đầu ngậm lên đôi môi nhỏ của Quảng Linh Linh.
Trái tim cô điên cuồng đập loạn, im lặng dừng lại một lúc, thấy đối phương không phản ứng, chần chừ đưa đầu lưỡi ra một chút, thăm dò trượt vào trong, chạm đến hàm răng của đối phương, lại dừng lại chờ đợi.
Quảng Linh Linh tiếp tục giả vờ, ngay cả lông mi cũng không động đậy.
Trần Mỹ Linh lúc này mới chầm chậm tách hàm răng của cô ấy ra, tiến vào trong tìm tòi.
Quảng Linh Linh phán đoán Trần Mỹ Linh trong lòng, rốt cuộc cô to gan hay nhát gan. Nói về việc nhát gan đi, thế mà dám nhân lúc cô ấy ngủ hôn trộm, nói về việc to gan đi, lúc này giống như khúc gỗ, không biết động đậy sao.
Không phải trước đây tường tận lắm sao?
Đại khái chờ đợi suốt thời gian dài như một thế kỉ, cuối cùng Trần Mỹ Linh cũng động đậy, đầu lưỡi nâng lên, khẽ cuộn lấy lưỡi cô ấy hai lần.
Quảng Linh Linh nhịn muốn kích động hừ khẽ thành tiếng, khi Trần ốc sên nếm thử xong đang định rút đi, đôi mắt đang nhắm phản ứng lại. Cô ấy vốn cho rằng Trần Mỹ Linh trẻ tuổi rất dễ xúi giục, nên muốn mượn giấc ngủ lặng lẽ giải khát – khoảng thời gian này quay phim không có cảnh hôn.
Ai biết Trần Mỹ Linh vừa phát giác được động tĩnh của cô ấy, lập tức như chim sợ cành cong lùi đi một trăm tám mươi nghìn dặm.
Sau đó Quảng Linh Linh cảm nhận được ánh mắt đánh giá rơi trên mặt cô.
Rồi sau đó... hết rồi.
Hết rồi?
Quảng Linh Linh thiếu chút nữa không khống chế được trực tiếp "tỉnh" lại.
Lúc này Trần Mỹ Linh coi là gì? Trêu xong rồi chạy?
Trần Mỹ Linh đè xuống nhịp tim điên cuồng của mình, điều chỉnh hô hấp khôi phục bình tĩnh, lại nhìn sang Quảng Linh Linh giả ngủ bên cạnh, gân xanh trên huyệt thái dương thấp thoáng giật lên, khóe môi cong lên.
Lần này có lẽ coi như cô thắng rồi đúng không?
Nếu không thích cô, tại sao mặc cô hôn trộm?
Bỏ lại Quảng Linh Linh bất mãn, Trần Mỹ Linh cúi đầu mở mục ghi chú, bổ sung hoàn chỉnh nụ hôn chưa hoàn thành này, bổ sung đến nỗi suýt chút nữa đã vỡ trận. Viết xong có chút không nỡ xóa, đọc lại hai lần, mới xóa đi.
Miệng lưỡi của Trần Mỹ Linh khô khốc, lấy một cốc nước chanh từ tiếp viên hàng không, một hơi uống hết cả cốc, rồi cũng ngủ mất.
Quảng Linh Linh "tỉnh" dậy sau khi cô đã ngủ, cả mặt buồn bực, muốn học theo hành động của Trần Mỹ Linh, nhưng nếu Trần Mỹ Linh đột nhiên mở mắt, cô ấy sẽ không giải thích được. Cô ấy đột nhiên có cảm giác kì quái trở thành người bị động, Trần Mỹ Linh có thể tự tung tự tác, cô ấy lại chỉ có thể tùy cơ ứng biến, ngay cả phản kích cũng không được.
Chuyến bay kéo dài ba tiếng đồng hồ, Quảng Linh Linh bị thông báo bằng giọng nữ phát ra từ loa phát thanh trước khi máy bay hạ cánh làm thức giấc.
"... Thời gian hạ cánh dự kiến lúc x giờ xx phút, xin quý khách thắt chặt dây an toàn..."
Cô ấy xoa đôi mắt buồn ngủ, còn nghĩ rằng bản thân đang trong mơ. Mãi đến khi bên tai truyền đến một câu nói dịu dàng quen thuộc: "Cô Quảng."
Quảng Linh Linh nghi hoặc đánh giá người phụ nữ trước mắt hai cái, khuôn mặt giống hệt Trần Mỹ Linh. Cô ấy lại mơ thấy Trần Mỹ Linh, khuôn mặt của người trong mơ sao lại có thể rõ ràng đến thế sao?
Lần này định làm ở đây? Tại sao còn có cả người ngoài?
Ánh mắt cô ấy mơ hồ nhìn sang bốn phía, Quan Hạm, người hiểu cô ấy nhất kịp thời lên tiếng: "Chị Quảng, chị vừa ngủ."
Quảng Linh Linh lắc lắc chiếc đầu nặng nề, mài giũa câu nói kia của Quan Hạm.
Cô ấy vừa ngủ sao?
Tay phải của Quảng Linh Linh chọc lên bàn tay trái của mình, cảm giác đau rất chân thực, kí ức trước khi ngủ dần dần tràn về như nước lũ trong đầu. Sau khi Trần Mỹ Linh trêu xong liền chạy, Quảng Linh Linh liền trở thành bản sao ban nãy của Trần Mỹ Linh, điều khác biệt là cô ấy nhìn rất lâu nhưng không thể làm gì, cuối cùng chỉ có thể nghiêm chỉnh ngồi về vị trí, hung hăng bắt nạt Trần Mỹ Linh trong đầu.
Trong quá trình tưởng tượng, cô ấy lại ngủ mất.
Xùy.
"..." Quảng Linh Linh bóp ấn đường.
Chuyến bay hạ cánh, xuống máy bay.
Bốn người ra bằng cửa VIP, Quảng Linh Linh và Quan Hạm đi phía sau, Trần Mỹ Linh và Tân Tinh đi phía trước. Đến bây giờ Quảng Linh Linh vẫn không dám tin vào hiện thực bản thân có thể ngủ được trong những tiếng ồn ào trên máy bay.
"Tôi thật sự đã ngủ sao?" Cô ấy nhỏ tiếng hỏi Quan Hạm.
"Vâng ạ" Quan Hạm gật đầu, không mang theo bất kì cảm xúc nào bổ sung, "Ngủ rất ngon."
A a a a a. Cô ấy nghĩ.
"Vậy..." Quảng Linh Linh nhìn bóng lưng Trần Mỹ Linh phía trước, đè giọng hỏi, "Em ấy đã làm gì tôi?"
Cho nên quả nhiên là chị giả vờ ngủ, gậy ông đập lưng ông.
Độ cong lên trên lông mày của Quan Hạm có thể bỏ qua không tính, tiếp tục bình tĩnh thực thi chức trách của bản thân, nói: "Không có. Đúng rồi." Cô rút điện thoại từ trong túi ra, chạm lên màn hình, đưa tới.
Quảng Linh Linh nhận lấy, cầm vào tay, chăm chú nhìn, là mục ghi chú.
Bên trong liệt kê thời gian chính xác đến từng giây, ví dụ như 13:32:10-59, nhìn.
"Đây là cái gì?"
Quan Hạm đẩy mắt kính: "Cô Trần bắt đầu nhìn chị từ lúc 1 giờ 32 phút 10 giây, đến giây thứ 59 thì không nhìn nữa." Quan Hạm lướt xuống dưới, "Chữ "nhìn" biểu thị cô ấy tiếp tục nhìn chị, chữ "tay" biểu thị cô ấy xoa tay chị."
Quảng Linh Linh vội vàng lướt xuống, không nhìn thấy những chữ như "thơm", "hôn", thở phào một tiếng. "Nhìn" đương nhiên có tầng suất xuất hiện cao nhất, thời gian cũng dài nhất, dường như cách một hai phút, Trần Mỹ Linh lại ngẩn người nhìn cô ấy. Nhưng "tay" cũng không ít, vậy mà Quảng Linh Linh không có lấy chút ấn tượng nào.
Điều này còn khiến cô ấy cảm thấy bất ngờ hơn việc Trần Mỹ Linh trộm giở trò với cô ấy.
"Tôi thật sự không tỉnh sao?"
Quan Hạm nghiêm túc gật đầu, lặp lại một lần không đổi một chữ: "Ngủ rất ngon." Nếu bộ phim này có thể quay mấy chục năm thì tốt, Quảng Linh Linh có thể giữ được trạng thái thả lỏng trước nay chưa từng có.
Ánh mắt của Quảng Linh Linh phức tạp nhìn về phía trước.
Trần Mỹ Linh có thể làm được hai việc, tâm trạng vô cùng vui vẻ, vừa cảm nhận được ánh mắt từ phía sau thỉnh thoảng nhìn tới, vừa hỏi trợ lí Tân Tinh: "Ban nãy trên máy bay em có nhìn thấy gì không?" Tuy cô nàng vừa lên máy bay liền ngủ mất, còn ngủ đến lúc hạ cánh, ngủ say như chết hàng thật giá thật, nhưng đề phòng nguy hiểm, Trần Mỹ Linh vẫn phải hỏi.
Tân Tinh: "Hả? Cái gì?"
Trần Mỹ Linh khẽ vỗ đầu Tân Tinh: "Được rồi, không sao."
Tân Tinh càng mù mờ: "Hả?"
Trần Mỹ Linh bật cười.
Cô quay đầu, gọi Quảng Linh Linh: "Cô Quảng, buổi trưa có thời gian cùng ăn cơm không ạ?"
Tạm thời đoàn làm phim chỉ có mấy người phía sản xuất, đương nhiên là muốn gột rửa bụi trần cho bọn họ, nhưng điều kiện không cho phép. Quảng Linh Linh nhìn sang Quan Hạm, Quan Hạm hiểu ý: "Không phải buổi trưa đoàn làm phim mời sao?"
Trần Mỹ Linh tinh lực dồi dào, vô cùng hào hứng: "Vậy buổi tối thì sao ạ?"
Quan Hạm nói: "Buổi tối chị Quảng phải ăn kiêng."
Trần Mỹ Linh: "Được rồi."
Cô tiếp tục đi về phía trước, dáng vẻ không hề nhụt chí.
Quan Hạm nhìn Quảng Linh Linh, Quảng Linh Linh nhỏ tiếng nói: "Đi thôi."
Ra khỏi sân bay, người phụ trách sinh hoạt bên này tới đón người, một chiếc SUV đen bảy chỗ, còn dẫn theo một cậu chàng, sau khi chuyển hành lí của hai người ra cốp sau, chiếc xe bắt đầu tiến về khách sạn.
Cậu chàng là tài xế, người phụ trách sinh hoạt ngồi ghế phó lái, trò chuyện với nữ chính ngồi phía sau.
Trần Mỹ Linh giữ thói quen im lặng ít nói, Quảng Linh Linh nói chuyện với đối phương. Người phụ trách sinh hoạt nói vì lí do chọn bối cảnh, lần này không đặt khách sạn, mà là vung tiền thuê một căn homestay mấy phòng nghỉ.
Quảng Linh Linh đột nhiên cảm giác có chút không ổn.
Đến nơi, tài xế mở cửa, Quảng Linh Linh thấy xe dừng trước trước mặt ngôi nhà tường đỏ hai Tầng. Mấy người lần lượt xuống xe, dự cảm của Quảng Linh Linh càng ngày càng không ổn, cô ấy quay đầu nhìn một cái, tài xế chuyển tất cả hành lí vào trong sân.
Quảng Linh Linh: "..."
Cô ấy dừng bước không tiến vào trong, miễn cưỡng trấn tĩnh hỏi người phụ trách sinh hoạt: "Đây là nơi ở của chúng tôi?"
Người phụ trách sinh hoạt: "Đúng thế."
Người phụ trách nhìn thấy Quảng Linh Linh có vẻ không hài lòng, cho là cảm thấy đón tiếp không chu đáo, vội vàng giải thích: "Cô Quảng cô yên tâm, cả ngôi nhà chỉ có cô và cô Trần hai người ở, không có người khác, rất rộng rãi. Giống như những người khác..."
Người phụ trách giơ tay chỉ khu xung quanh đã được đoàn làm phim thuê trọn: "Bên kia, là nhà của các vị diễn viên phụ, ba Tầng, mỗi người một phòng. Mấy căn lớn còn lại, đều là nơi cho nhân viên ở, mấy người ở một phòng cũng được."
Quảng Linh Linh nhắm mắt, xua tay: "... Vào đi."
Sắp xếp như thế vừa đúng ý của Trần Mỹ Linh, nhưng cô không có bất kì biểu cảm nào trên mặt, vẫn làm vẻ lạnh lùng.
Người phụ trách sinh hoạt thấp thỏm trong lòng, da đầu cứng ngắc dẫn đường.
Lẽ nào bản thân sắp xếp sai sao?
Trước đây ở khách sạn thì ở phòng đối diện, bây giờ là ở cách vách, hơn nữa không gian rộng hơn khách sạn rất nhiều, còn có gì không vừa ý sao? Lẽ nào muốn mỗi người ở một tòa nhà? Không phải quá xa xỉ chứ?
Bên ngoài căn hộ đã được sửa sang hoàn hảo, ánh mặt trời chiếu lên gạch đỏ, cổ xưa nhưng lại rất có hương vị. Bình tâm suy xét, Quảng Linh Linh rất thích chỗ này, nhưng... lại ở chung với Trần Mỹ Linh.
Đi qua cửa, có thể nhìn thấy toàn bộ căn nhà. Quả nhiên như người phụ trách sinh hoạt đã nói, vô cùng rộng rãi, hơn nữa rất ngăn nắp, sạch sẽ vô cùng. Bởi vì được đoàn làm phim thuê lại toàn bộ, quầy bar tiếp trách phía trước không một bóng người, phía sau tủ bày rất nhiều rượu cùng nước hoa quả, bên trong tủ lạnh bên cạnh cũng có, hằng hà sa số.
"Tầng một là phòng khách và bếp." Người phụ trách sinh hoạt đi vào trong, giới thiệu, "Tầng hai mới là nơi ở, căn nhà này là nhà cao cấp, phong cách biệt thự, bên trên có ba phòng, hai lớn một nhỏ, dưới nhà chỉ có một phòng, nếu muốn sắp xếp trợ lí, cũng có thể ở dưới."
Mặt Quảng Linh Linh không cảm xúc.
Trần Mỹ Linh thầm vui vẻ.
Người phụ trách sinh hoạt lau mồ hôi, chân bước lên cầu thang thiếu chút nữa vấp ngã.
Lên Tầng hai, người phụ trách sinh hoạt mở hai căn phòng ra, nhà phía bắc hướng về phía nam, ánh mặt trời chói rọi rõ ràng, ngoài cửa sổ gần hồ, biệt thự này còn là biệt thự gần hồ, có thể thấy rất dụng tâm.
Người phụ trách sinh hoạt nghĩ: Có lẽ hài lòng rồi chứ?
Quảng Linh Linh ngẩng đầu, chăm chú nhìn về một góc hành lang, có vết tích như có thứ gì bị tháo xuống. Người phụ trách sinh hoạt nhìn theo tầm mắt của cô ấy, lập tức cười nói: "Ồ, vốn ở đây có camera, chúng tôi đã tháo xuống rồi, cô yên tâm."
Chuyện xảy trước kia, phim trường cũng đã thay máu, làm sao có thể để người ta nắm thóp. Dứt khoát tháo camera xuống, khổ một lần sướиɠ cả đời, đợi quay phim xong lại bảo người lắp lại.
Thân hình Quảng Linh Linh lảo đảo, thiếu chút nữa hai mắt đen lại.
Quan Hạm phản ứng nhanh nhẹn, bước lại gần cô ấy một bước, cánh tay của Quảng Linh Linh vịn lên tay Quan Hạm.
Mất camera rồi, cô ấy lấy gì ngăn cản Trần Mỹ Linh cùng trái tim bất ổn của bản thân?
Cần giới thiệu cũng đã giới thiệu xong, người phụ trách sinh hoạt thấp thỏm trong lòng, khẩn trương nói: "Hai cô có hài lòng với sự sắp xếp này không ạ?"
Lông mày Quảng Linh Linh thoáng nhíu lại.
Trần Mỹ Linh lạnh lùng nói: "Hài lòng, vất vả rồi."
Người phụ trách sinh hoạt lại nhìn Quảng Linh Linh, Quảng Linh Linh không muốn làm khó người phụ trách, nhưng để cô ấy tiếp nhận sự sắp xếp nguy hiểm như vậy, cô ấy thực sự sợ sẽ xảy ra chuyện không thể khống chế. Quảng Linh Linh mím môi, hỏi: "Còn căn trống khác không?"
"Ý cô là..."
"Ngoài căn nhà này ra."
Đối phương quả nhiên lộ ra vẻ mặt khó xử, ấp úng nói: "Cái này... đều dựa theo số lượng và chức vụ sắp xếp xong rồi."
"Không có chỗ trống sao?"
"Có ạ." Tuyệt đối không thể ở chung với nhân viên, người phụ trách trực tiếp bỏ qua, nói, "Nhưng nhà của các vị diễn viên phụ rất đông người, tai vách mạch dừng, vị trí địa lí cũng không giống ở đây, nếu cô dẫn theo vệ sĩ, căn nhà này cũng tiện hơn."
Người phụ trách sắp xếp chỗ ở, đối với diễn viên nổi tiếng, đặc biệt là người siêu cấp nổi tiếng như Quảng Linh Linh, phải tốn rất nhiều công sức. Người này biết đối phương không thích nơi ồn ào, cho nên ngay từ lúc đầu cũng chỉ sắp xếp cho hai người chung một nhà, hơn nữa là căn nhà giá cả đắt đỏ nhất, là kiểu hiếm có khách đặt, vô cùng sạch sẽ.
Sau đó đoàn làm phim xảy ra chuyện, nhiều thêm một số người giống như vệ sĩ, đi qua đi lại xung quanh, bên ngoài phòng nghỉ của cô ấy cũng có bốn người vệ sĩ mặc đồ tây đeo kính đen, an toàn trên hết, lần này người phụ trách lại sắp xếp một căn nhà độc lập. Đương nhiên, anh cũng nghĩ đến việc sắp xếp cho một mình Quảng Linh Linh một căn, nhưng giá thuê nhà đã vượt mức chi tiêu, không thể cho Quảng Linh Linh một mình một căn, còn Trần Mỹ Linh chen chúc với người khác, cô cũng không phải là kẻ vô danh tiểu tốt gì cho cam.
Lại thấy quan hệ của hai người có vẻ rất tốt, còn cùng giới tính, cho nên mới dựa theo cách xếp phòng khách sạn trước kia, để hai diễn chính ở chung nơi này.
Nghe xong lời giải thích của người phụ trách, vẻ mặt của Quảng Linh Linh chần chừ.
Nhưng nếu đổi lại là người khác, Quảng Linh Linh sẽ không do dự như thế. Trước đây cô ấy đã từng ở kiểu này, lúc đó cách vách là "Hoàng hậu" mà dân mạng tấn phong cho cô ấy, hai người quay xong một bộ phim liền trở thành bạn.
Người phụ trách tháo vát được việc nào ngờ Quảng Linh Linh sẽ không hài lòng, hoảng hốt đến đổ mồi hôi hột đầy đầu.
Quảng Linh Linh không nhẫn tâm nói: "Bỏ đi, trước tiên cứ vậy đã." Tự cô ấy sẽ nghĩ cách sau.
Người phụ trách chắp tay chữ thập, cúi người cảm kích nói: "Cảm ơn cô Quảng." Anh chàng cũng không quên Trần Mỹ Linh, lại lần nữa cảm ơn.
Trần Mỹ Linh híp mắt, rũ mi mắt xuống.
Trong lòng cô đang suy nghĩ về biểu hiện của Quảng Linh Linh từ khi bước vào nhà, vô cùng khác thường, giống như đang sợ điều gì đó?
Sợ cô sao?
Khóe môi Trần Mỹ Linh cong lên nhanh không thể phát giác.
"Cô Quảng."
"Ừm?" Quảng Linh Linh nghiêng đầu.
"Cô ở phòng nào ạ?" Trần Mỹ Linh mang theo ý cười nhàn nhạt hỏi cô ấy.
...
Chú thích:
1. Liễu Hạ Huệ (720 TCN- 621 TCN), tên thật là Triển Cầm, tên tự là Quý. người đất Liễu Hạ, nước Lỗ, thời Xuân Thu, nổi tiếng là một chính nhân quân tử.
Nổi tiếng với điển tích: Liễu Hạ Huệ một hôm dừng chân nghỉ qua đêm trước cổng thành, có một phụ nữ cũng đến trú chân. Trời lạnh người phụ nữ này bị cảm lạnh rét cóng, Liễu Hạ Huệ liền cởϊ áσ mình ra khoác lên người cô gái ấy rồi ôm vào lòng để cô hết lạnh, mà trong lòng không hề có một chút tà tâm.
+++++++++
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com