Chương 63
Buổi tối, từ lúc Trần Mỹ Linh vừa về đến nhà, Quảng Linh Linh vẫn luôn lượn lờ quanh nàng, hỏi cũng ấp úng không chịu nói. Cọ tới cọ lui mãi đến khi hai người sắp ngủ, Quảng Linh Linh mới nhập nhằng nhả từng chữ.
"Ờ thì... tối mai em có bận gì không?" Đôi mắt chờ mong của Quảng Linh Linh được ánh đèn phòng ngủ phản chiếu sáng rực.
Trần Mỹ Linh nghe vậy, hơi nhướng mày, cũng không trả lời ngay. Nàng thay quần áo xong, chui vào chăn, ló đầu ra cười tủm tỉm nhìn đối phương.
Quảng Linh Linh chờ không kịp, vội truy vấn: "Có không nha, sáu giờ đó."
Trần Mỹ Linh trêu đủ rồi mới gật đầu nói: "Chị thật biết chọn thời gian. Vừa vặn gần đây em không quá bận, tối nào cũng rảnh, chị muốn làm gì?"
Quảng Linh Linh nói thẳng: "Chị muốn mang em đi ăn một bữa với bạn chị."
"Đây là nguyện vọng sinh nhật của chị sao?" Trần Mỹ Linh sửng sốt.
Cũng quá đơn giản đi. Trần Mỹ Linh còn tưởng Quảng Linh Linh sẽ nhân sinh nhật mà nghĩ ra không ít trò mới rồi kéo mình đi thử với cô.
Quảng Linh Linh nghe vậy cũng ngạc nhiên: "Sao em biết mai là sinh nhật chị?"
Trần Mỹ Linh vừa bực mình vừa buồn cười, trực tiếp duỗi tay xuống dưới gối Quảng Linh Linh lấy quyển sổ đỏ, mở ra chỉ vào phần ngày sinh và số chứng minh: "Bộ em làm vợ tệ đến vậy hả? Khiến chị cảm thấy ngay cả sinh nhật chị mà em cũng không nhớ?"
Khụ.
Quảng Linh Linh xấu hổ nhỏ giọng nói: "Vậy, em chịu đi không?"
Trần Mỹ Linh ngồi dậy: "Đương nhiên. Chỉ cần chị muốn."
Quảng Linh Linh yêu cực kì đôi mắt này của Trần Mỹ Linh, yêu cực kì chủ nhân của nó khi nàng nhìn chăm chú vào duy nhất một mình mình. Cô vươn tay vuốt ve mái tóc mềm mại của Trần Mỹ Linh, rồi đến giữa mày, đến chóp mũi, đến gương mặt, lại đến khóe môi.
Người này thuộc về cô, thật tốt.
Quảng Linh Linh đang định hôn lên thì Trần Mỹ Linh đã vươn một ngón tay chặn miệng cô lại.
"Người bạn chị vừa nói có phải cái người lần trước em đi đón chị gặp được không?" Trần Mỹ Linh hỏi.
Đúng, chính là tên đó. Quảng Linh Linh gật đầu.
Trần Mỹ Linh không có cha mẹ vợ để gặp, cũng chưa từng tiếp xúc với người thân, trưởng bối trong nhà Quảng Linh Linh. Lần trước đụng mặt bạn cô cũng là tình cờ, không hề chuẩn bị. Bây giờ đột nhiên nói ăn cơm chính thức như vậy, luật sư Trần chinh chiến bốn phương không hề nao núng trên tòa án đột nhiên cảm thấy có chút xíu khẩn trương. Nàng nhỏ giọng nói: "Em cảm thấy hình như cô ấy không quá thích em."
Quảng Linh Linh chống eo, hùng hồn nói: "Vợ của chị, chị thích là được, cần nó thích sao. Lại nói, nó dám thích thử xem. Chị kể em nghe tên Phó Tư Dao này ha..."
Blah blah blah blah.
Quảng Linh Linh lôi từ chuyện Phó Tư Dao mới vào nhà trẻ nghịch ngợm gây sự thế nào, đến khi lớn lên đối phương làm những chuyện gì mất mặt mất não thời phản nghịch, rồi sau này gặp Lục Oản rễ tình đâm sâu nhưng vì dở hơi nên hai người phân phân hợp hợp ra sao, toàn bộ kể cho Trần Mỹ Linh nghe sạch sẽ.
Tuy ngoài miệng ghét bỏ, hở một tí còn chêm mấy câu tên ngốc này, đồ ngốc kia, nhưng Trần Mỹ Linh nhìn ra, cũng cảm nhận được Phó Tư Dao là người rất quan trọng đối với Quảng Linh Linh. Trong quãng thời gian nhỏ tuổi cô độc của cô, người bạn Phó Tư Dao xuất thân tương đồng, hoàn cảnh gia đình cũng phức tạp ấy là nhân tố vô cùng quan trọng, góp phần chống đỡ Quảng Linh Linh đi đến ngày hôm nay.
Trần Mỹ Linh bất giác nghĩ đến Trương Tích. Nếu đổi lại là Quảng Linh Linh và Trương Tích hòa thuận cùng nhau ngồi bên cạnh mình, nàng hẳn cũng sẽ cảm thấy rất hạnh phúc.
Cuộc hẹn ngày mai, vì Quảng Linh Linh, nàng cần phải đi.
"Em không cần để ý tới nó đâu. Nó tuy cà lơ phất phơ nhưng cũng biết điều. Em tiếp xúc nhiều sẽ phát hiện thật ra..." Lúc nói lời này, Quảng Linh Linh cẩn thận quan sát sắc mặt Trần Mỹ Linh.
"Em không cần làm bạn với cô ấy. Em chỉ cần biết người đó là bạn vô cùng quan trọng với chị là được rồi." Trần Mỹ Linh cười. Gương mặt nàng được ánh đèn cam hồng trong phòng ngủ chiếu sáng đỏ bừng.
"Chị..." Hạnh phúc đến quá bất ngờ, Quảng Linh Linh còn chưa biết nên nói gì.
Trần Mỹ Linh chồm đến, câu lấy cổ đối phương. Những tư thế ôm của nàng và Quảng Linh Linh vô cùng đa dạng, nhưng Trần Mỹ Linh thích nhất là mình ngồi, Quảng Linh Linh đứng, sau đó cô sẽ cúi xuống ôm lấy nàng. Như vậy, nàng chỉ cần hơi ngẩng đầu là có thể nhìn đến gương mặt cô. Mà động tác Quảng Linh Linh cúi người ôm nàng luôn cẩn thận vô cùng, dường như trong lòng chính là bảo vật quý giá nhất của cô, khiến Trần Mỹ Linh cảm thấy rất ấm áp.
Dán sát tai Quảng Linh Linh, Trần Mỹ Linh nói: "Xuất phát điểm của bọn em đều là chị."
Người yêu nhất và bạn tốt nhất.
Quảng Linh Linh cảm thấy hốc mắt mình nóng lên. Không thể để Trần Mỹ Linh nói tiếp nữa, cô không muốn khóc. Nghĩ vậy, Quảng Linh Linh bèn nâng cằm Trần Mỹ Linh, để nụ hôn của mình càng thêm dễ dàng.
Cô từ nhỏ đã không thích cảnh ăn sinh nhật. Bài hát mừng cũ rích, bánh kem bơ, cha mẹ, người thân, bạn bè, tất cả những thứ tưởng chừng như tầm thường đó, hầu như chưa bao giờ có thể xuất hiện trong đời Quảng Linh Linh. Nhưng từ giờ về sau hẳn sẽ khác, mỗi một sinh nhật đều thật đáng chờ mong.
Chạng vạng hôm sau, Trần Mỹ Linh tan tầm, Quảng Linh Linh lái xe đến đón.
Giang Sam vì chuyện hợp tác mà gần đây đến Thiên Duyệt rất thường xuyên. Con xe vàng chóe của Quảng Linh Linh được ánh chiều tà phía Tây làm nổi bật lại càng chói đến mù mắt. Nàng còn không nhận ra mới thật là chuyện lạ.
Giang Sam sóng vai bước ra cùng Trần Mỹ Linh, chọt chọt tay nàng: "Là Quảng tổng. Đến đón chị đúng không?"
Trần Mỹ Linh cười thẹn thùng, nhẹ nhàng gật đầu.
"Mau đi đi, yêu đương đi, người trẻ tuổi." Giang Sam ra vẻ lão thành vỗ vai Trần Mỹ Linh.
"Không phải yêu đương." Trần Mỹ Linh lắc đầu.
Không phải yêu đương? Vậy là còn chưa xác định quan hệ? Không được. Người như Quảng tổng không phải chỉ muốn chơi trò mập mờ với tiền bối bé bỏng ngây thơ của nàng đó chứ?!
Vẻ mặt Giang Sam đầy lo lắng.
"Chị đừng dại dột nha. Kiểu gì cũng phải..."
Giang Sam còn chưa nói xong đã thấy Trần Mỹ Linh vẫy tay bảo mình ghé sát lại.
Một câu nói thật khẽ, chỉ có hai người nghe.
Nói xong, Trần Mỹ Linh bước chân thoải mái, nhẹ nhàng lướt đi. Còn Giang Sam ở lại, hóa đá tại chỗ.
Năm phút. Ước chừng năm phút sau, chiếc xe vàng chói chang Trần Mỹ Linh bước lên đã khuất dạng từ lâu mà Giang Sam vẫn còn đứng đờ ngay cửa. Cuối cùng vẫn là Tiểu Trần nhìn không nổi nữa, tiến lên vỗ vai nàng: "Luật sư Giang. Này, luật sư Giang."
Giang Sam hồi thần, vừa lầm bầm vừa cất bước: "Kết hôn. Đã kết hôn luôn rồi."
Bộ dáng khó tin kia khiến Tiểu Trần phải suy nghĩ lung tung.
Ai kết hôn? Trông luật sư Giang như vậy, không phải thất tình đó chứ?
"Ông Trời ơi, ông cũng ban cho con một mảnh tình vắt vai đi."
Tiểu Trần còn đang mải nghĩ ngợi thì tiếng hô đầy căm tức của Giang Sam đã vang lên cách đó không xa.
Xem ra mình đoán không sai. Nhìn kìa, đã bị kích thích đến điên cuồng luôn rồi.
Tuy mặt trời đã khuất dạng nhưng trong xe Quảng tổng vẫn mở bài Ngày Đẹp Tươi. Không chỉ mở thôi mà còn ngân nga hát theo nữa.
Sáng sớm, vừa mở mắt, Trần Mỹ Linh đã chúc Quảng Linh Linh sinh nhật vui vẻ, cũng dâng tặng một cái hôn ngọt ngào, khiến Quảng Linh Linh hôm nay hớn hở cả ngày.
Vừa rồi thấy Trần Mỹ Linh kề sát tai Giang Sam nói gì đó. Người vừa lên xe, Quảng Linh Linh đã hỏi ngay: "Em nói gì với Giang Sam vậy?"
"À, vừa rồi em ấy tò mò không biết có phải tụi mình đang là quan hệ yêu đương không." Trần Mỹ Linh đáp.
"Vậy em trả lời..." Quảng Linh Linh nhảy nhót chờ mong.
Trần Mỹ Linh nghiêm túc lắc đầu: "Em nói không phải."
"À." Trái tim bé bỏng vừa bay lên của Quảng Linh Linh lung lay sắp đổ, gương mặt khó nén vẻ thất vọng.
"Em nói chúng ta là quan hệ hôn nhân hợp pháp."
"Ờ."
Ớ??
Quảng Linh Linh vừa khởi động xe đã phanh gấp.
"Em... em nói với Giang Sam cái gì?"
"Em nói chúng ta là quan hệ hôn nhân. Chị là vợ của em. Nếu chị cảm thấy sau này tiếp xúc có gì không tiện thì..."
"Tiện. Cực kì tiện. Sao lại không tiện chứ. Ahaha. Tiện, tiện lắm."
Trần Mỹ Linh nhìn Quảng Linh Linh hưng phấn, đột nhiên cảm thấy người này trông thì phức tạp nhưng thật ra rất đơn giản. Chỉ cần cho một quả táo ngọt là có thể vui vẻ cả ngày.
Sinh nhật Quảng Linh Linh, Phó Tư Dao mời khách.
Phó Tư Dao dẫn Lục Oản đến Phỉ Thúy trước. Không chờ bao lâu, Quảng Linh Linh và Trần Mỹ Linh cũng tới nơi.
Lần trước bị bạn tốt đầu độc không nhẹ, lần này Quảng Linh Linh nói sao cũng phải gỡ gạc lại. Cô vừa đẩy cửa vào đã để Phó Tư Dao bắt tay với Trần Mỹ Linh, còn mình đứng một bên giới thiệu: "Phó Tư Dao, bạn của chị. Trần Mỹ Linh, vợ tao."
Quảng Linh Linh cuối cùng cũng được công khai giới thiệu vợ trước mặt người khác, ngẫm lại thôi đã thấy kích động. Ngược lại là Phó Tư Dao, nếu ánh mắt có thể gây sát thương thì Quảng Linh Linh đã bị chọt thành cái rổ.
Cứ khoe đi, có cuốn sổ đỏ là ghê gớm lắm sao, Phó Tư Dao nghĩ.
Cơ mà hình như có cuốn sổ đỏ thì ghê gớm thật. Phó Tư Dao vô tình quay lại nhìn Lục Oản, liền thấy ánh mắt đối phương nhìn hai người Quảng, Trần mang theo vẻ yêu thích cùng ngưỡng mộ.
Phó Tư Dao cùng Trần Mỹ Linh chào nhau xong, Lục Oản cũng tiến lên, điềm đạm nói: "Chào chị, em là Lục Oản."
"Chào em, chị là Trần Mỹ Linh."
Lần trước gặp nhau, tình huống có hơi đặc thù. Vì lúc ấy Trần Mỹ Linh và Quảng Linh Linh đang căng thẳng, Phó Tư Dao cùng Lục Oản đi sớm, cho nên đối với bạn gái của bạn thân Quảng Linh Linh, Trần Mỹ Linh cũng không có ấn tượng quá khắc sâu.
Lục Oản và Phó Tư Dao rất khác nhau. Phó Tư Dao khí thế mạnh mẽ, nàng chỉ cần ngồi đó đã khiến người ta không cách nào ngó lơ. Mái tóc màu rượu đỏ, mắt phượng, môi mỏng, có sự sắc bén cùng khắc nghiệt trời sinh. Nhưng Lục Oản thì khác, nàng dịu dàng như nước, bình thản ung dung. Bây giờ có cơ hội quan sát cẩn thận, Trần Mỹ Linh mới phát hiện thật ra Lục Oản cũng rất đẹp. Người đạm như cúc, có cảm giác trong trẻo rất lạ.
Trần Mỹ Linh rất ít khi phán đoán một người qua ấn tượng ban đầu. Nhưng mới gặp nhau hai lần, nàng đã cảm thấy mình và Lục Oản có thể làm bạn.
Ấn tượng của Trần Mỹ Linh với Lục Oản rất tốt, mà Lục Oản cũng vậy. Bộ dáng cô khát khao, muốn trở thành, Trần Mỹ Linh đều có.
"Mọi người ngồi đi." Phó Tư Dao đón tất cả vào chỗ rồi ra vẻ thần bí nói: "Bữa cơm này cũng không phải trọng điểm đâu. Màn xuất sắc còn ở phía sau cơ."
Ăn uống linh đình, nâng ly chạm cốc...
Cảnh đó đương nhiên không có.
Phó Tư Dao là chủ tiệc, Quảng Linh Linh là nhân vật chính, hai người gặp nhau thường phải uống mấy ly trợ hứng, nhưng Trần Mỹ Linh và Lục Oản thì không. Hai bên đều lái xe, dù sao cũng phải có người tỉnh táo. Mà làm luật sư, Trần Mỹ Linh rất rõ ràng quy định của pháp luật. Chuyện biết pháp phạm pháp nàng sẽ không làm.
Phó Tư Dao lại không thích thái độ đâu ra đấy của Trần Mỹ Linh, cười trêu: "Uống ít một chút không có gì. Kêu lái xe đến đón chẳng phải được rồi sao?"
Trần Mỹ Linh chỉ cười, không đáp lời.
Hai người đều biết chừng mực, bữa ăn không còn bất luận cuộc nói chuyện nào gây khó chịu.
Quảng Linh Linh nói không sai, Phó Tư Dao rất biết chuyện. Nhưng chỉ hai câu đối đáp vừa rồi, dù là Phó Tư Dao hay Trần Mỹ Linh thì các nàng đều hiểu, mình không hợp với đối phương.
Nhưng điều đó cũng không quan trọng. Các nàng không cần làm bạn với nhau. Tựa như Trần Mỹ Linh nói, chỉ cần xuất phát điểm đều là Quảng Linh Linh, các nàng luôn có thể hòa thuận ngồi ăn chung bàn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com