Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

12

Lingling ho đủ một trận, rốt cuộc cũng thấy dễ chịu hơn, vừa tháo kính, vừa cởi cúc áo sơ mi vừa nói chuyện với Orm: "Áo sơ mi này bó sát quá không cử động được, dù sao cũng đã ướt, tôi định tắm với Ning, cô có nhìn nữa không?"

Tín hiệu rất tốt, Orm lập tức trả lời: "Không nhìn."

Lingling ho khan, đầu óc choáng váng, cô tưởng Orm nói xong sẽ cúp video ngay, chỉ chốc lát, cô cởi chiếc áo sơ mi dính chặt trên người cô ném xuống đất, lúc đang định cởi quần ra, thì quay người lại nhìn thấy một chiếc điện thoại mờ ảo trước mắt, màn hình vẫn ở giao diện video call.

"Cô nói không nhìn mà còn nhìn là sao?" Dù sao lần trước cũng bị Orm nhìn thấy hết, giờ vẫn còn mặc nội y, Lingling nghĩ như thế cho nên không sợ gì cả.

Orm có chút vội vàng trả lời: "Ai đang nhìn cô chứ? Tôi đang nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ."

Cô còn chưa kịp cúp video, không ngờ tay Lingling vừa mới nhấc lên, quần đã rơi xuống, tốc độ nhanh như gió.

Lingling cũng tắt camera của mình, chuyển sang chế độ gọi thoại, trong giọng nói có chút đắc ý mà đến cô cũng không phát hiện ra: "Không cho cô nhìn nữa."

"Ai thèm nhìn cô chứ?" Orm khinh thường nói.

Lingling hừ một tiếng không phục: "Người muốn nhìn tôi nhiều vô số, cô có xếp hàng cũng chưa chắc được nhìn đâu nhé."

Orm cười lạnh: "Cô có bắt tôi nhìn tôi cũng không thèm nhìn."

"Còn có chuyện tôi bắt cô nhìn nữa à?" Lingling cảm thấy chuyện này có chút buồn cười, "Cô nằm mơ đi."

Ngâm mình trong nước ấm, thân thể mệt mỏi cuối cùng cũng hoàn toàn thả lỏng, Lingling ngẩng đầu lên, thở phào nhẹ nhõm.

Ning nằm ở bên cạnh, nhìn vẻ mặt của cô, cũng bắt chước theo mà thở một hơi dài.

"Mẹ, mẹ còn ở đó không?" Ning nói to trong không gian phòng tắm.

"Mẹ đây." Orm đáp.

Ning bò lại gần điện thoại, nhiệt tình kể lại chuyện cô nhóc vừa phát hiện: "Dì Kwong cũng có một nốt ruồi ở mông, Ning cũng có một cái, y hệt luôn."

Thần kinh đang thoải mái của Lingling đột nhiên trở nên căng thẳng, cô nhanh chóng đứng dậy, ôm Ning vào lòng, nhẹ nhàng bịt miệng cô nhóc lại.

"Ha..." Orm biết Lingling đang nghe, cô cũng biết cười là không thích hợp, cho nên cô cố gắng hết sức chịu đựng, nhưng cuối cùng cô không nhịn được nữa bật cười thành tiếng., "Ha ha ha ha ha ha..."

Hình ảnh này là không thể so sánh được.

"Tôi cúp máy trước." Lingling nói xong, cuộc gọi thực sự bị ngắt.

Orm nằm ở khách sạn trên giường lớn, vỗ vỗ chăn, cười ầm lên: "Ha ha ha ha ha..."

Cô có thể hình dung ra Lingling ở đầu bên kia điện thoại rất tức giận mà không biết làm gì với Ning, tưởng nuôi con dễ dàng như vậy sao? Không chỉ phải chăm lo tốt cho cô nhóc, mà còn phải có bản lĩnh ứng phó cái gọi là đồng ngôn vô kỵ.

*Đồng ngôn vô kỵ: trẻ con nói chuyện không biết kiêng kỵ.

Đứa trẻ ngoan hiền dễ bảo như Mina, e rằng cả thế giới đốt đèn lồng cũng không tìm được mấy đứa.

Tiếng cười của Orm dừng lại, nụ cười bên khoé môi biến mất.

Vì cô con gái đó, cho dù ngực có hàng vạn vết cắt cũng sẽ không hối tiếc, hôm nay bị cha mẹ đuổi ra ngoài cũng không sao, ngày mai sẽ quay về tiếp. Nếu ngày mai không thành công, sẽ có ngày mốt.

Chính đứa con đã cho cô dũng khí để làm người mẹ đội trời đạp đất.

Tắm xong, Lingling để dì Noey sấy tóc cho Ning, nói với cô nhóc cô cần phải làm việc, lúc này cô nhóc rất ngoan, không đến làm phiền công việc của cô.

Nửa đêm, Lingling xử lý xong mọi việc, đi vào phòng ngủ của Ning nhìn cô nhóc trước khi đi ngủ, cô nhóc ngủ rất ngon, chăn đắp gọn gàng trên người, chắc đang mơ một giấc mơ ngọt ngào, hàng mi dài cong cong run rẩy, khóe miệng nhếch cao.

Nhìn thấy cô nhóc ngủ say, Lingling xoay người chuẩn bị rời đi.

"Mẹ." Ning đang trong mơ kêu lên một tiếng ngọt ngào.

Lingling quay lại nhìn cô nhóc lần nữa, vừa nghe Ning gọi "mẹ" một tiếng, trong lòng liền có một loại cảm giác rất vi diệu. Những gì cô nói với Orm trước đây đều là thật, cô sẽ không bao giờ tranh giành Ning với cô ấy, nhưng người sống sẽ có lòng tham, cô hy vọng Mina có thể lớn lên khỏe mạnh, cô cũng hy vọng một ngày nào đó Ning có thể gọi cô là mẹ.

Trên thực tế, xác suất tuỷ xương giữa ba mẹ Orm và Mina có thể cao hơn một chút so với xác suất chờ đợi tủy xương thích hợp ở ngân hàng tủy xương, nếu thực sự đến đường cùng thì sẽ có phương pháp.

Nhưng cần phải cùng Orm thảo luận nghiêm túc mới quyết định được, phương pháp này đối với cô ấy và chính cô sẽ phải trả giá rất lớn.

Nhưng nếu cuối cùng phương pháp này được sử dụng, cô sẵn sàng chịu trách nhiệm về cuộc sống tương lai sau này của Orm.

Lingling thường xuyên đi ngủ muộn, đi làm cũng không cần lo lắng về thời gian, những ngày ở công ty không họp buổi sáng, cô lại dậy muộn hơn.

Sau 28 tuổi, quá trình trao đổi chất trong cơ thể chậm lại, việc dậy sớm ngày càng khó khăn. Tuy nhiên, trước khi Orm rời đi, cô ấy đã nhiều lần nói với cô rằng phải đích thân đón đưa Ning, Lingling đặt đồng hồ báo thức lúc 6 giờ 30, đến khi đồng hồ báo thức reo, cô chỉ ngủ được bốn tiếng, lúc mở mắt ra dường như nhìn thấy có một chùm ngôi sao nhỏ lơ lửng trên trần nhà.

Cũng may có người giúp việc có thể lo chuyện gọi cô nhóc dậy, thay quần áo, làm bữa sáng, chứ nếu không Lingling thật sự thấy bản thân sắp sụp đổ.

7 giờ, tắm rửa xong, còn chưa trang điểm, Ning đã ngồi ở nhà ăn dưới nhà ăn sáng. Lingling vội vàng trang điểm nhẹ, Ning đã ăn xong đang đứng ở ngoài cửa chờ cô đưa cô nhóc đến trường.

Cuối cùng Lingling không có thời gian ăn sáng, phải đưa cô nhóc đến nhà trẻ trước tám giờ.

"Dì Kwong, mẹ nói bữa sáng nhất định phải ăn chút gì." Ning trước khi ra ngoài cầm lấy một cái bánh sandwich, Lingling tưởng rằng cô nhóc chưa no, muốn tiếp tục ăn trên xe, nhưng nhóc con sau khi lên xe lại đưa bánh sandwich ngay miệng cô.

"Không cần." Lingling ngủ không đủ giấc, khiến tâm tình cô không tốt, nói năng yếu ớt.

Cô đã quen với việc thờ ơ với người khác nên khi nói chuyện không để ý đến cảm xúc của Ning mà chỉ nhìn chằm chằm vào con đường phía trước và tập trung lái xe.

Ning rút bàn tay nhỏ bé đang cầm bánh sandwich lại, khóe miệng cong xuống, cảm thấy vô cùng mất mát.

"Dì Kwong không ngoan, cháu phải méc mẹ." Cô nhóc cầm bánh sandwich bằng cả hai tay, giận dữ gặm một góc bánh dù đã rất no.

"Méc cái gì?" Lingling đang chờ đèn đỏ liếc mắt nhìn Ning, cô nhóc ăn cũng được thật, chớp mắt một cái đã hết nửa cái sandwich.

"Méc mẹ dì hung dữ với cháu." Ning hừ một tiếng.

Lingling bối rối, cô vừa nói cái gì? Cô chỉ nói không cần, có lẽ giọng điệu lạnh lùng hơn một chút, trong mắt một đứa trẻ, như vậy là hung dữ à?

Trước đây khi Mina ở nhà, cô thường nói chuyện với cô bé như thế này khi bận.

Hoá ra... trẻ con nhạy cảm đến vậy sao?

Bây giờ nghĩ lại, khó trách đứa bé Mina kia đôi khi nhìn cô với ánh mắt rụt rè, có thể là vì rất muốn thân mật với cô, lại sợ cô bị dội một gáo nước lạnh vào người cô bé.

Vì vậy, trong mắt cô bé, hình tượng của bản thân cô là người lúc nào cũng hung dữ...

Lingling nghĩ đi nghĩ lại, bày ra biểu cảm nhu hoà hỏi Ning: "Vậy nếu là mẹ của con thì mẹ con sẽ nói thế nào?"

Ning mím môi suy nghĩ một lúc rồi nhanh chóng nở một nụ cười thật tươi: "Mẹ cháu nhất định sẽ nói... ôi, Ning đúng là con gái ngoan của mẹ, đây là cái bánh sandwich ngon nhất mà mẹ từng ăn!"

Lingling nhìn biểu hiện khoa trương của Ning, yên lặng quay người nhìn đường, không nói một lời.

Nói thật, cô không thể nói ra những lời như vậy, quá xấu hổ, thậm chí còn xấu hổ hơn việc yêu cầu cô cởi quần áo trước mặt Orm.

"Dì Kwong, sao dì không để ý đến cháu?" Ning chọc vào cánh tay dì Kwong, "Nếu là mẹ cháu thì mẹ cháu lúc này sẽ khen cháu đáng yêu."

Trước đây Lingling không nhận ra, nhưng bây giờ cô mới phát hiện, để trở thành một người mẹ được con mình yêu quý, là một bộ môn cao cấp khó mà học được.

"Được rồi, Ning đáng yêu lắm." Sắp đến gần trường mẫu giáo, Lingling nhìn về phía trước.

Ning vẫn không hài lòng: "Cháu biết rồi, dì Kwong muốn tống cổ cháu đi."

"Tống cổ?" Lingling đỗ xe, ngơ ngác nhìn Ning, "Con biết dùng từ này sao?"

"Dì Kwong, dì cũng coi thường cháu quá rồi." Ning xuống xe, đưa cho cô nửa chiếc bánh sandwich còn lại, "Cháu không ăn được nữa. Mẹ nói chúng ta không thể lãng phí thức ăn nên cháu đưa dì ăn."

Lingling nhìn chiếc bánh sandwich bị Ning gặm thành hình dáng xấu xí, trên đó chảy đầy nước bọt, cô không ăn được không?

Khi cô còn nhỏ, ba mẹ cô đã vứt đồ ăn thừa của cô, Mina cũng vậy, nhà họ Kwong chưa bao giờ có thói quen ăn đồ ăn thừa.

Đối mặt với ánh mắt háo hức của Ning, Lingling miễn cưỡng cầm lấy chiếc bánh sandwich.

"Mẹ nói trên đời này có rất nhiều đứa trẻ không có gì ăn, sắp ch.ết đói, thật đáng thương." Ning lắc đầu, ngâm nga bài thơ cổ, "Ai ơi bưng bát cơm đầy, dẻo thơm một hạt muôn phần đắng cay, cho nên á... phải trân trọng từng phần đồ ăn, lãng phí rất xấu hổ."

Bị Orm dạy dỗ làm gương tốt cho con, Lingling chật vật mở miệng cắn một miếng bánh bị ướt.

Lingling thấy Ning đưa cho mình chiếc bánh sandwich còn sót lại là chuyện hiển nhiên, đoán Orm chắc chắn đã ăn rất nhiều đồ ăn thừa của con.

Làm gương đã khó, làm một người mẹ tốt càng khó hơn.

Cô muốn nghĩ đến chuyện bỏ cuộc.

Lingling biết nếu cô mà dám nói câu bỏ cuộc này, dựa vào tính cách của Orm ném cho cô hai quả lựu đạn.

Thời học sinh luôn nằm trong top 3, thời sinh viên thì năm nào cũng lấy học bổng, thời đi làm thì không ngừng mở rộng phạm vi kinh doanh của công ty, lợi nhuận năm ngoái còn gấp đôi lợi nhuận năm cuối ba cô nắm giữ chức vị, Lingling tin mỗi một việc cô đã làm rất tốt, chỉ riêng việc làm mẹ thì không được.

Không được phụ lòng mong đợi của Orm đối với bản thân, cô nhất định có thể làm được!

Mang theo sự tự tin, cô ân cần ha ba miếng đã hết bánh sandwich, rồi dẫn Ning đi đến cổng trường mẫu giáo.

Một cô bé không biết từ đâu chạy tới và hét lên: "Ning!"

Ning nhìn thấy cô bé, vui vẻ vẫy tay: "Chào buổi sáng Jom."

Lingling thấy hai đứa nhỏ quan hệ không tệ, ngoại trừ Ning và Mina, cô không ghét cũng không thích những đứa trẻ khác, lạnh lùng nhìn cô bé, không nói gì hết.

"Mẹ cậu đâu?" Jom nắm lấy Ning tay, cô bé chỉ dám liếc nhìn dì bên cạnh Ning, vẻ mặt dì một chút không thân thiện, cũng không dám nhìn thêm.

"Mẹ về quê rồi."

Jom quay đầu lại nhìn ba cô bé bên cạnh: "Ba, mẹ Ning đã về quê rồi."

Lingling bình tĩnh liếc nhìn người đàn ông bên cạnh cô bé, trực giác mách bảo cô rằng người hỏi câu hỏi này không phải là cô bé, mà là ba của cô bé.

Người đàn ông này... Lingling cảnh giác nheo mắt lại, anh ta chỉ là ba của bạn cùng lớp Ning, tại sao lại quan tâm đến Orm như vậy?

Lúc Lingling đang nhìn Monrudee, Monrudee cũng đang nhìn cô, cô ăn mặc rất sang trọng, từ xa đã nhìn thấy cô dắt Ning ra khỏi một chiếc xe thể thao màu trắng, xe đỗ đối diện trường mẫu giáo, cả Bang Rak này chỉ có mấy chiếc.

Trong ấn tượng của Monrudee, Orm là một người đơn giản, dịu dàng không hơn thua, mà người phụ nữ trước mặt lại có khí chất độc đoán bao quanh, dù anh ta có phân tích thế nào, cũng cảm thấy Orm chẳng liên quan gì tới một người như vậy.

"Cô là bạn của Orm à?" Hai đứa trẻ trò chuyện thân thiết với nhau, phụ huynh nói chung vẫn phải khách sáo với nhau vài câu.

"Orm?" Lingling vẻ mặt lạnh lùng hỏi, dám gọi tên thân thiết vậy sao? Cô còn chưa bao giờ gọi Orm như thế.

Monrudee tưởng cô không hiểu nên lịch sự giải thích: "Orm là mẹ của Ning."

Này còn cần anh ta nói à?

Lingling không muốn cùng anh ta nói chuyện, mặt vô cảm nói: "Tôi biết."

Monrudee cúi đầu nhìn con, không chú ý tới biểu cảm Lingling không tốt, còn hỏi tiếp: "Khi nào cô ấy mới về?"

Muốn biết Orm về thì tự hỏi đi? Cho dù có biết cũng không nói cho anh nghe.

Lingling hỏi anh ta: "Có chuyện gì à?"

Monrudee ngượng ngùng cười: "Không có gì, tôi muốn mời cô ấy ăn một bữa."

Còn có chuyện ăn một bữa nữa? Lingling trong lòng cười lạnh, cô còn chưa từng hẹn Orm đi ăn đây.

Nhưng Orm đã tự mình nấu cơm cho cô rồi, so với nấu ăn, hẹn đi ăn có thể so được sao?

"Cô ấy không rảnh." Lingling vô thức từ chối cuộc hẹn này thay Orm.

Monrudee có chút mơ hồ, người phụ nữ này là ai?

"Không thể nào, cô là gì của cô ấy?"

Nhìn hai đứa trẻ nắm tay nhau đi vào lớp, Lingling hỏi ngược lại anh ta: "Thế anh là gì của cô ấy?"

Người này cũng ra hình ra dáng, nhưng Lingling đã học được một câu nói từ ba cô - đàn ông đều là đại móng heo.

*Đại móng heo: là ngôn ngữ dân cư mạng dùng để chỉ tra nam, dùng để diss họ.

Monrudee không ngờ cô lại hỏi chuyện này, anh ta sửng sốt một lát mới nói: "Tôi là bạn của cô ấy."

Lingling nghịch nghịch chìa khóa xe trong tay, ánh mắt sắc bén nhìn anh ta.

Vớ vẩn, Ning có nói cô, Orm chỉ có cô là bạn thôi.

Đại móng heo miệng đầy lời dối trá, Lingling nhếch môi cười khinh thường, không thèm nói thêm câu nào sải bước đi lên xe.

Còn nửa tiếng nữa mới đến giờ làm việc, cô có thể ở phòng nghỉ của công ty chợp mắt một lát, Lingling vừa nằm xuống giường liền có cảm giác khó chịu, trằn trọc mãi không ngủ được.

Cảm giác khó chịu đó như bỏ lỡ một hợp đồng trị giá hàng trăm triệu.

Cô dứt khoát không ngủ nữa, từ trên giường ngồi dậy, rót một ly rượu vang đỏ uống vài ngụm, không vui ngẩng đầu lên, cảm thấy ngột ngạt, lấy điện thoại di động ra, đang định gọi cho Orm.

Trước khi bấm số, cô còn nghĩ nếu Orm ngủ sẽ không tốt, sẽ quấy rầy cô.

Tốt hơn hết nên gửi tin nhắn WeChat, cô ấy sẽ trả lời ngay khi nhìn thấy.

Lingling tối hôm qua trò chuyện video với Orm đã bỏ qua những tin nhắn khác, sáng nay cô thấy Enjoy gửi hơn 20 tin nhắn, đọc lướt nhanh kéo xuống tin nhắn cuối, đều trách cô không có lương tâm cúp máy cô ấy.

Cuối cùng, Enjoy gửi một cái icon cầm dao: "Có phải cậu có người ở bên ngoài không?"

Cái từ người này, khiến Lingling ma xui quỷ khiến nghĩ đến Orm, nhưng quan hệ giữa cô và Orm rất đơn thuần, cho nên cô trả lời lại Enjoy: "Không phải."

Sau đó, tìm thấy tài khoản W của Orm được ghim lên trên cùng và gửi một câu: "Đàn ông đều là đại móng heo."

Sợ Orm sẽ không hiểu được câu nói này, Lingling lại bổ sung thêm một câu: "Muốn tìm bạn trai thì phải để tầm ngoại vi càng rộng càng tốt, dựa vào kinh nghiệm nhiều năm của tôi, đàn ông là những kẻ không đáng tin, đối với phụ nữ mà nói, hôn nhân chính là một vụ làm ăn thua lỗ, đầu tư nhiều nhưng mà lợi nhuận thấp, rủi ro quá cao chi bằng sống độc thân đến già."

Chờ năm phút, Orm hẳn là còn đang ngủ, Lingling quay lại đọc lại hai cái tin nhắn đã gửi đi kia, cô cảm thấy bản thân quá chủ trương rồi, nên hỏi ý kiến ​​Orm: "Có nói xem có phải thế không?"

Sau khi gửi đi, cuối cùng cô cũng có thể yên tâm nhắm mắt lại, Lingling thầm nghĩ, mình lớn hơn Orm hai tuổi, ngoài việc chăm sóc con cái và làm việc nhà, kinh nghiệm sống của cô chắc chắn sẽ phong phú hơn cô ấy, cô chân thành nói với cô ấy mấy chuyện này là vì thực lòng muốn tốt cho cô ấy.

Chỉ hai phút sau, điện thoại bên gối rung lên, Lingling lập tức mất ngủ, trở mình nằm trên giường bấm tin nhắn.

Là của Orm, cô ấy hỏi: "Cái gì là đại móng heo?"

Lingling vội vàng giải thích: "Bạn tôi nói với tôi, từ "đại móng heo" dùng để mắng thứ đàn ông dối trá."

"Cho nên..." Orm nhắn mấy chữ: "Cô ghét đàn ông à?"

Lingling cảm thấy Orm suy nghĩ vấn đề có chút sai lệch, liền gõ gõ lên màn hình, nghĩ đi nghĩ lại trong lòng lại cảm thấy không ổn nên xóa hết tin nhắn trên màn hình, đứng dậy gọi điện cho cô ấy.

Điện thoại vừa kết nối, Lingling vội vàng nói: "Trọng điểm không phải cái này."

"Chứ là gì?" Orm sau một giấc ngủ ngắn giọng càng khàn hơn, cô nghe được giọng điệu hấp tấp của Lingling, thấp giọng cười nhạo.

"Dù sao..." Lingling đang nghĩ cách khéo léo diễn đạt kiến nghị của mình, "Tôi nói cho cô biết, trong 10 người đàn ông có hết 9 người có vợ hai, còn lại 1 người kia, ngoại trừ vợ hai ra còn có vợ ba."

"Đó là người trong giới của cô quá lộn xộn, còn người bình dân như chúng tôi không có tiền nuôi tình nhân." Orm thản nhiên nói.

Nghe được Orm lại thay đại móng heo lên tiếng, Lingling gấp đến muốn dậm chân, nhưng vẫn bình tĩnh nói: "Dù sao, muốn kết hôn thì phải cẩn thận."

"Lingling." Orm nghiến răng nghiến lợi đọc ra tên cô ấy.

Lingling nhắc nhở chính mình bình tĩnh lại, bình tĩnh đáp: "Hả?"

Orm nhịn không được, đưa điện thoại lên miệng hét lớn: "Tôi kết cái đầu cô đó!"

Sở dĩ sáng sớm dậy sớm là để sắp xếp lại tâm tình để đến nhà ba mẹ thuyết phục, không muốn nghe Lingling gọi điện cho mình và nói những chuyện kỳ ​​quái.

Orm ôm ngực thở hổn hển, gần như điên rồi.

Lingling bị tiếng gọi đột ngột của cô ấy làm cho giật mình, tay cô run lên, điện thoại di động rơi xuống đất.

"Có chuyện gì vậy?" Orm dừng một chút, sau đó tiếp tục nói chuyện điện thoại như súng máy đang khai hỏa, "Lingling, sáng sớm có chuyện gì mà đả kích thế hả? Nói với tôi mấy thứ đó là có ý gì đây? Tôi một mình rất ổn, có bao nhiêu khùng điên mới đi kiếm người kết hôn? Hơn nữa tôi có kết hôn đi nữa thì liên quan gì đến cô chứ?"

Lingling vừa mới cầm điện thoại lên, gấp gáp lớn tiếng: "Sao lại không liên quan đến tôi hả?"

Orm trong lòng biết Lingling lại sắp bắt đầu nói bậy bạ rồi.

"Cô là mẹ của con tôi. Nếu cô cưới người khác, người đó chẳng phải sẽ trở thành ba dượng của con tôi sao? Tại sao con tôi lại phải gọi một người không liên quan là ba?"

Huống chi người đàn ông đó còn có một cô con gái, nếu thật sự kết hôn, Orm sẽ không phải làm mẹ kế của con gái anh ta sao? Lingling càng nghĩ càng thấy hoang đường, Orm chỉ có thể là mẹ của Mina và Ning, còn những đứa trẻ khác thì miễn bàn.

"Vậy ý cô là, sau này mà tôi muốn kết hôn thật, thì cô không cho tôi kết hôn hả?" Orm giả vờ tức giận.

"Không cho." Lingling quả quyết nói, nếu cô có thể kết hôn với Orm, cô liền đi đăng ký ngay với cô ấy, để khỏi lo lắng Ning gọi người khác là ba.

"Ha?" Orm cười hắc hắc, nghi hoặc thở dài.

Lingling có thể nhường Orm trong tất cả mọi việc, chỉ riêng chuyện này là không được.

Orm cân nhắc những lời Lingling vừa nói, chuyển chủ đề sang đối phương: "Lingling, tại sao cô không kết hôn... Là bởi vì cô không tin tưởng đàn ông sao?"

Lingling thản nhiên nói: "Cô có biết tài sản của tôi là bao nhiêu không? Nếu tôi kết hôn thì sẽ là tài sản chung của vợ chồng, sẽ mất máu đó."

Nói đến đây, cô hoàn toàn xem nhẹ suy nghĩ lúc nãy muốn đăng ký kết hôn với Orm ngay lập tức.

"Cô đúng là người làm ăn đầy mùi tiền." Orm nhìn đồng hồ, hẳn là ba mẹ cô sau khi tập thể dục buổi sáng mua đồ ăn sáng về nhà, đến lúc phải ra ngoài.

Lingling không phục: "Tôi thơm mà, đâu phải cô chưa từng ngửi qua."

Orm khẳng định Lingling đang nói nhảm, người nó vô tình người nghe có ý, có ai nói chuyện như cô ấy không cơ chứ.

"Tôi đi ra ngoài đây." Không cãi nhau với người này nữa, cãi nhau với một người vô tâm thế này chỉ khiến bản thân tức chết mà thôi.

"Này, hôm nay tôi đưa Ning đến trường mẫu giáo. Tôi gặp một người đàn ông gọi cô là Orm, còn hỏi tôi là gì của Orm." Lingling biết Orm muốn nói lời bái bai, nhưng chuyện quan trọng vẫn chưa xong... cô không nỡ cúp điện thoại.

Orm nghe vậy liền hiểu người Lingling nói tới chính là ba của Jom, nghĩ như vậy, cũng hiểu được tại sao Lingling lại nói tới mấy chuyện phản đối kết hôn này nọ, cô nói đùa: "Cô muốn nói gì?"

Lingling muốn nói, nếu người khác có thể gọi cô ấy là Orm, vậy cô cũng có thể gọi cô ấy thân thiết hơn thế nữa.

"Không có gì." Lingling ho nhẹ, dịu giọng nói: "Tiểu Orm, nếu hôm nay ba mẹ cô vẫn không thuyết phục được thì hãy quên chuyện đó đi, về sớm đi, tôi...."

Orm vừa mới rời khỏi khách sạn, lại sắp phải đối mặt với ba mẹ, lòng cô cảm thấy vô cùng nặng nề, nhưng khi nghe thấy giọng nói nhỏ nhẹ dính dính của Lingling gọi Tiểu Orm, lòng nặng trĩu của cô nhất thời nhẹ hẫng.

Lingling nuốt xuống chữ "tôi" trên môi, nhẹ giọng nhắc nhở: "Ning rất nhớ cô."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com

Tags: #lingorm