13
Buổi chiều, Lingling thảo luận công việc với các trưởng phòng xong, tạm thời không có việc gì khác làm, cô dự định tan làm sớm đi trung tâm thương mại mua một ít quần áo và đồ chơi cho Mina.
Mint ôm một chồng tài liệu đi vào, nhìn thấy cô xách túi chuẩn bị rời đi, vô thức ngăn cô lại, lấy điện thoại di động ra xem kỹ các bản ghi nhớ và nhắc nhở.
"Có chuyện gì à?" Lingling tính toán thời gian rất eo hẹp, cô chỉ có thể đi mua sắm trong trung tâm thương mại trong một giờ, sau đó phải đón Ning rồi cùng cô nhóc đến bệnh viện.
Mint trên mặt nhăn nhó, khó xử nói: "Kwong tổng, cô sẽ không lại bảo tôi đẩy hết việc đi chứ?"
Lingling lộ ra nụ cười hiền lành: "Cô nghĩ thế nào?"
Nếu trước đây Mint sẽ không bao giờ dám nói như thế, nhưng khoảng thời gian này, có một câu cô đã đè ở trong lòng lâu lắm rồi, đặc biệt là khi nhìn thấy nụ cười tự nhiên của Lingling, Mint như chết lặng.
"Kwong tổng... cô thay đổi rồi."
Đi theo người này đã nhiều năm, đã quen với Lingling ít nói không cười, nhưng gần đây, có vẻ như từ khi con gái lâm bệnh, người này đã phần nào có hương vị tình người.
"Phải không?" Lingling không cười nữa, tưởng đâu Mint nói cô không nghiêm túc làm việc như trước, "Bởi vì tôi bị người ta dạy dỗ, phải dành nhiều thời gian cho con gái."
"Không phải, không phải, đẩy hết lịch làm việc chỉ là chuyện nhỏ, tôi cảm thấy tính cách của cô ngày càng...." Mint nghĩ tới một từ, 'Chân thật.'
Lingling ở công ty là một nhân vật cao cao tại thượng, một nữ vương không ai sánh bằng, ở trong giới kinh doanh thì là một nhân vật được người ta tôn sùng, nhưng giờ nhìn cô ấy, mới phát hiện ra người này hoá ra cũng bằng xương bằng thịt như người bình thường.
"Lời hay?" Lingling nhướng mày.
Mint vội vàng nói: "Đương nhiên."
Lingling rất hài lòng với câu nói này, khóe môi hơi nhếch lên: "Vậy tôi đi đây. Nếu có chuyện gì gấp thì gọi cho tôi."
Mint chào hỏi: "Kwong tổng, xin đi thong thả."
Cô nhìn bóng lưng Lingling bước vào thang máy, cô đứng đó một lúc, vẫn thắc mắc, sao trong thời gian ngắn lại có người thay đổi rõ ràng như vậy? Có thể làm tan chảy một tảng băng trôi, trừ khi...
Đang yêu.
Lingling đang đi dạo quanh khu vực bán quần áo và đồ chơi trẻ em trong trung tâm thương mại, đây là lần đầu tiên cô đặc biệt đi mua đồ cho con mình, nhân viên mua sắm ở quầy quần áo trẻ em hỏi cô xem con cô mặc size bao nhiêu, Lingling nhất thời không trả lời được, nên cô gọi điện cho dì Winny.
"Cô chủ à, Mina ngày nào cũng nằm trong phòng bệnh, làm gì cần quần áo chứ? Hay là cô mua mấy bộ quần áo ngủ đi, đồ bệnh viện cung cấp lớn quá."
Lúc dì Winny đang nói chuyện, Mina ngồi ở xa lớn tiếng nói: "Mẹ ơi, Mina muốn mặc váy công chúa màu trắng, Ning cũng có váy công chúa."
"Được, được, mẹ cháu biết rồi." Dì Winny ứng phó xong với cô bé, thì nói số đo cho Lingling, trước khi cúp điện thoại không nhịn được mà lắm miệng: "Cô chủ, này tôi nhắc cô thôi, trước kia Mina không sao hết thì cô không mua, bây giờ con bé cả ngày ở bệnh viện, cô có mua cũng không mặc được."
Tay cầm váy của Lingling hạ xuống.
Nhân viên bán hàng thấy cô sau khi nghe điện thoại xong sắc mặt không được tốt lắm, lập tức cười hỏi cô: "Cô ơi, cô còn muốn mua váy không?"
"Muốn."
Cô không tin bản thân không có cơ hội bù đắp, Lingling báo size, rồi đưa chiếc váy cho nhân viên bán hàng, cửa hàng này có mấy kiểu váy công chúa, cô muốn mỗi kiểu một cái.
Khi đi ngang qua quầy hàng ở cả tầng, nếu nhìn thấy một chiếc váy công chúa màu trắng, cô sẽ bước vào và nhờ nhân viên bán hàng lấy một chiếc. Cô còn mua cho Mina hai đôi giày da nhỏ có nơ, rất hợp với váy trắng, Lingling có một chấp niệm, cô muốn bù đắp những tiếc nuối mà cô đã tạo ra cho con gái trong quá khứ.
Tại cửa hàng đồ chơi, một số bạn nhỏ cùng đi chọn đồ chơi với ba mẹ, một bạn nhỏ thích mô hình siêu anh hùng nhưng ba mẹ nói nó quá đắt không muốn mua.
Lingling nhìn thấy đứa nhỏ có vẻ ủ rũ, theo lời gợi ý của ba mẹ, bất đắc dĩ cầm lấy một món đồ chơi rẻ tiền, cuối cùng quay đầu lại ngắm nhìn mô hình mình thích mấy lần rồi mới rời đi.
Bản thân cô có thể mua tất cả đồ chơi ở đây, Mina có thể chọn những món đồ chơi mà cô bé thích ở đây mà không lo bị từ chối vì giá quá đắt, tại sao trước đây cô chưa bao giờ nghĩ đến việc con gái đến đây?
Nếu không phải con gấu lớn mà Ning tặng cho Mina, cô luôn cho rằng Mina không có hứng thú với đồ chơi.
Không phải hai đứa trẻ đó luôn xem Peppa Pig cùng nhau sao? Lingling nhờ nhân viên cửa hàng tìm tất cả đồ chơi liên quan đến phim hoạt hình này, cô mua hết, sau đó tìm một số đồ chơi khác, lúc quẹt thẻ trả tiền mới phát hiện cô mua quá nhiều, một người không thể cầm hết, đành nhờ nhân viên cửa hàng mang xuống bãi đậu xe giúp.
Đến giờ đón Ning tan học, cô bé tên Jom đã được ba cô bé đón, Lingling trên đường đến bệnh viện trò chuyện với Ning, cô rất tò mò về việc ba của Jom có chủ ý gì với Orm.
Có khi nào hai người hẹn hò với nhau từ lâu rồi mà bản thân cô chẳng hề hay biết gì.
"Jom luôn nói, bạn ấy hâm mộ cháu vì bạn ấy không có mẹ." Ning không cảm thấy không có ba thì không có gì tốt, nhưng cô nhóc lại thấy Jom không có mẹ thật đáng thương.
Lingling lại dẫn dắt: "Bạn ấy còn nói gì nữa? Bạn ấy có nhắc đến ba không?"
Ning nhìn chằm chằm vào đống đồ chơi chất trên xe.
Lingling nhìn thấy ánh mắt khao khát của con gái, cười cưng chiều: "Dì Kwong mua cho con một mẫu ô tô, giống hệt chiếc xe con nói con thích tối qua."
Hai mắt Ning sáng lên, xoa xoa đôi bàn tay nhỏ nhắn của mình: "Bạn ấy nói, bạn ấy không có mẹ, cháu không có ba, nếu ba mẹ bọn cháu có thể ở bên nhau thì tốt quá rồi."
Lời này Jom hôm nay mới nói với Ning, cô nhóc cũng chẳng để tâm mấy khi nghe vậy.
Lingling cau mày không hài vui, trẻ con ngày nay nói chuyện không biết chừng mực.
"Ning, con cũng muốn có ba sao?"
Ning bĩu môi: "Không biết."
Cô nhóc không biết cuộc sống có ba sẽ khác gì với cuộc sống hiện tại.
Lingling đổi cách nói: "Vậy con có muốn để cho Jom gọi mẹ của con là mẹ không?"
Ning lo lắng lắc đầu: "Không cần đâu."
Jom là bạn cùng lớp của cô nhóc, sao có thể gọi mẹ cô nhóc là mẹ!
"Cho nên, đừng để ba của Jom và mẹ của con ở gần nhau." Lingling nghĩ thầm, nếu Orm thật sự cùng người đàn ông đó xây dựng tổ ấm 4 người, thì cô là gì đây?
Ning không hiểu lời dì Kwong, nhưng kiên định gật đầu: "Vâng."
Lingling lái xe một lúc, nhưng trong lòng vẫn không thể nào nhẹ đi được, dù thế nào cũng không nuốt trôi được, xuống xe đến bệnh viện, cô nói với Ning: "Không chỉ ba của Jom, còn có ba của những người khác cũng không được."
Đồ trong xe không thể lấy hết trong một lần, Ning chỉ xách theo mấy món đồ chơi, Lingling lấy ít quần áo và giày, đợi đến phòng bệnh thì bảo dì Winny đi lấy cùng.
Dì Winny sắp xếp mười mấy chiếc váy nhỏ, buồn bã thở dài, quần áo đều tốt, nhưng đứa trẻ đã...
Lingling cùng bọn nhỏ ngồi xổm trên mặt đất tháo dỡ đồ chơi, đồ chơi có đủ loại, Mina tuy không nói lời nào, nhưng nhìn vẻ mặt của cô bé, Lingling biết cô bé đang cực kỳ vui vẻ.
Trong đống đồ chơi, Ning tìm thấy mẫu xe mà dì Kwong nói muốn tặng, cô nhóc cầm lên nhìn từ trái sang phải, yêu thích không thôi, không xác định hỏi: "Dì Kwong, cái này thực sự là dành cho cháu à?"
Mina không thích xe, cô bé thích nhất bộ đồ chơi nấu ăn nhưng cô không thể rời mắt khỏi mô hình xe trên Ning.
"Đúng rồi nè." Lingling nhìn thấy Mina đang nhìn chằm chằm vào món đồ chơi trên tay Ning, "Mina cũng thích sao?"
Mina lắc đầu, cô bé chỉ không hiểu tại sao mẹ cô lại tặng đồ chơi cho Ning trong khi đây là lần đầu mẹ mua đồ chơi cho cô bé.
Cô bé biết Ning là bạn thân nhất của mình, cô bé không nên có suy nghĩ ích kỷ như vậy, hơn nữa mẹ cô bé mua nhiều đồ chơi như vậy, cho Ning một chiếc xe cũng không thành vấn đề.
Nhưng mà......
Mina im lặng cúi đầu chơi đùa trong tay đồ chơi, Ning thấy tâm tình của cô bé trở nên chán nản liền nhét mô hình xe vào trong ngực cô bé: "Mina, nếu cậu thích thì mình không lấy."
"Mình không thích." Mina trả lại cho cô nhóc, "Đây là mẹ tặng cho cậu."
Lingling đáp lời theo: "Đúng rồi, món này mua tặng con, con cầm lấy đi, nếu Mina thích dì sẽ mua cho Mina."
Ning vui mừng, miệng cười đến mang tai, vòng tay qua cổ Lingling, hôn thật mạnh: "Cảm ơn dì Kwong."
Một bên mặt cô có chút lạnh lẽo vì nước miếng của Ning, Lingling vô thức giơ mu bàn tay lên lau mặt, cô không quen với loại hành vi thân thiết này.
Mina nghe thấy tiếng chụt lớn, ngơ ngác, cô bé chưa bao giờ dám hôn mẹ như thế này, cùng lắm cô chỉ dùng môi chạm nhẹ vào má mẹ.
Lingling giơ tay lên, bắt gặp ánh mắt nhiệt tình của Ning, cảm giác khó chịu trong lòng trong nháy mắt biến mất.
Mina thấy mẹ không những không vui mà còn cười, rụt rè mím môi, yếu ớt nói: "Mẹ, mẹ thích Ning lắm sao ạ?"
Dì Winny vừa nghe xong đã biết có mùi rồi, tiêu rồi tiêu rồi, tiểu tổ tông nhà họ Kwong cũng biết ghen tị.
Thẳng thắn như Lingling, thẳng thắn thừa nhận: "Thích chứ."
Mina buông món đồ chơi trên tay xuống, vừa dứt lời bật khóc.
"Sao thế?" Không phải vừa rồi còn vui vẻ lắm sao? Được mua chiếc váy mình thích, mua nhiều đồ chơi vậy, sao bỗng dưng lại khóc?
Mina vừa nghĩ đến mẹ nói cô bé có thể khóc, nước mắt cô bé lập tức lăn dài trên mặt, cảm thấy vô ấm ức hỏi: "Tại sao mẹ thích Ning mà không thích Mina?"
Lingling nâng mặt Mina lên, trong lòng dở khóc dở cười, nhưng lại nghiêm túc nói: "Mẹ thích Ning, nhưng càng thích con hơn."
"Mẹ để Ning hôn mẹ như thế, nhưng mà con chưa bao giờ được hôn mẹ kiểu như vậy."
Lingling bừng tỉnh, chủ động quay mặt sang một bên: "Mina muốn hôn thế nào cũng được."
Dì Winny ở một bên cầm một nắm hạt dưa, nhìn Lingling cúi người để con gái hôn, vừa cắn hạt dưa vừa thở dài, cô chủ nhỏ nhà họ Cố thật sự đổi tính rồi.
Sau khi dỗ Mina xong, hai bên má phải má trái Lingling mấy đi một lớp kem nền, cô đứng trước gương để trang điểm lại, còn có thể nghe thấy tiếng cười của hai đứa trẻ đang chơi đùa ngoài cửa, cô cảm thấy bản thân đã có tiến bộ, buổi tối cô phải đi tìm Orm tranh công mới được, đợi cô ấy về sẽ nấu một bữa cho cô.
Ngay lúc cô đang nghĩ đến Orm thì có người gọi điện cho cô.
"Ngày mai tôi sẽ quay lại." Giọng nói của Orm rõ ràng đã trải qua một cơn giông bão khác, có lẽ vừa mới nín khóc không được bao lâu, giọng mũi khàn đặc.
Nghe giọng điệu của cô ấy, Lingling đoán là cô ấy đã bỏ cuộc, cô hạ giọng, tìm kiếm lời an ủi trong đầu: "Đừng nản lòng. Hay là... Tôi đi đón cô?"
Tâm trạng của cô ấy khiến người ta lo lắng, Lingling còn muốn nói thêm nữa, nhưng Orm đã ngắt lời cô.
"Không cần, ngày mai ba mẹ tôi cũng sẽ tới."
Trên đường quay về Bang Rak ngồi trên tàu cao tốc, ba mẹ Orm không hề nói một lời với cô, họ vẫn còn giận cô, giận cô năm đó làm ra chuyện trái luân lý đạo thường, giận cô vì đã rời bỏ gia đình nơi đã nuôi nấng cô hai mươi mấy năm, nhất quyết sinh ra một đứa bé không có ba.
Nhưng mà dù sao thì họ cũng là người bằng xương bằng thịt có trái tim, biết mấy năm qua cô một mình nuôi con vất vả, giờ mất đi đứa bé chẳng khác nào cô mất hết tất cả, bọn họ vẫn mềm lòng.
Bọn họ chưa từng gặp đứa bé kia, lúc đứa bé vẫn còn trong bụng Orm, đã bị Noon Woranuch coi là nỗi ô nhục của gia đình. Lời đàm tiếu của xã hội quá đáng sợ, bà ấy sợ một đứa trẻ không có ba khiến bọn họ chịu lời xì xào bàn tán không thể ngẩng cao đầu nhìn người.
Nhưng mấy năm sau, lúc ở trong khu dân cư hay thấy những người hàng xóm già chăm cháu, Noon Woranuch với mấy bác gái lại xì xào nói những người đó số thật khổ, đến cái tuổi này lý ra nên hưởng phúc thế mà còn phải vất vả. Nhưng khi đóng cửa nhà lại, thỉnh thoảng nghe chồng nhắc đến Orm thì trái tim đã chết của bà ấy lại nhức nhói.
Tuy không thừa nhận nhưng thực ra trong lòng bà ấy rất hâm mộ với những người già đó, ban ngày ở nhà chăm sóc cháu, buổi tối chuẩn bị bữa ăn, đợi con đi làm về ăn tối, ngày qua ngày cuộc sống đều náo nhiệt, mới có hương vị cuộc sống và tràn đầy hy vọng.
Từ ngày bà tuyên bố cắt đứt quan hệ với Orm, thì bà đã không còn hy vọng cho quãng đời còn lại.
Orm từ nhỏ đã có lòng tự trọng rất cao, Noon Woranuch biết con gái bà vì con mà đã vứt bỏ ba mẹ, sau này sẽ không về nữa, cho nên hôm đó khi thấy cô xuất hiện ở cửa, bà cứ ngỡ như là mơ.
Lúc trước vì đứa bé kia mà không cần bọn họ, bây giờ lại vì đứa bé kia mà trở về cầu xin bọn họ.
Tôi đã có thể từ chối họ vì đứa trẻ, nhưng bây giờ tôi quay lại cầu xin họ vì đứa trẻ.
Chính Ronnadet là người đã thuyết phục bà, cho dù thế nào đi nữa thì đó vẫn là cháu của bọn họ, giận con gái thì giận không nên để cháu gái liên luỵ.
Sau khi Orm rời đi, Noon Woranuch đã thức suốt đêm, ngày hôm sau lại nhìn thấy cô quỳ trước cửa nhà, có mắng có đánh thế nào cũng không chịu rời đi. Sợ bị hàng xóm nhìn thấy cho nên mới để cô vào, vừa vào trong nhà cô lại tiếp tục quỳ, cho dù bọn họ có nghe hay không thì vừa khóc vừa kể lại tình hình của đứa trẻ.
Ronnadet đồng ý với cô, thuyết phục Noon Woranuch rằng ngay cả khi họ không nhận đứa bé là cháu gái của mình, thì coi như làm ơn vậy.
Orm liên tục gửi tin nhắn W với Lingling trên tàu cao tốc, cô không biết làm cách nào để giải thích về thân phận của Mina và Ning cho ba mẹ cô. Người nằm trong bệnh viện là Mina, mà người gọi cô là mẹ thì lại là Ning.
Cả cô và Lingling đều không muốn cho ai khác biết thân phận của hai đứa nhỏ, nhưng đến bệnh viện mà không cho ba mẹ thăm Mina thì thực sự quá vô lý. Mà Mina chắc chắn sẽ gọi cô là dì Kornnaphat, lỡ bị ba mẹ nghe thấy, thì chuyện ngày càng phức tạp hơn.
Orm đem hết lo lắng của mình nói cho Lingling, đối phương trả lời: "Chiều nay tôi phải gặp một khách hàng quan trọng, tôi bảo Mint đi qua xem Mina, sau đó sẽ điều dì Winny đi khỏi đó, mấy hôm trước dì ấy nói Ning giống tôi, nếu như muốn ba mẹ cô muốn biết sự thật rõ ràng thế nào thì không thể để dì ấy biết, dì ấy sẽ nói với ba mẹ tôi."
Lingling không quan tâm huyết thống, nhưng ba mẹ cô lại rất quan tâm, một khi biết được thân phận của Mina, cô e sợ bản thân sẽ không khống chế được tình thế.
"Giúp tôi hẹn gặp bác sĩ điều trị của Mina, tôi đến nơi sẽ đưa họ đến đó lấy máu trước." Orm nói chung đã chuẩn bị tinh thần, nhưng nếu không qua được thì đành phải phải thú nhận.
Dù sao đi nữa, dù là Mina hay là Ning thì bọn họ sẽ không nhận đứa cháu gái kia.
Cho dù là thế thì cô vẫn rất cảm kích ba mẹ đã bằng lòng đến Bang Rak để xét nghiệm máu.
Khi đến Bang Rak, Orm gọi taxi, ba mẹ cô ngồi ở ghế sau, cô ngồi ở ghế phụ, trên đường đến bệnh viện, cô nhìn thấy ba cô lén nhìn cô qua gương chiếu hậu mấy lần, ông ấy như muốn nói chuyện với cô nhưng lại bị mẹ cô kéo lại.
Cục diện bế tắc mấy năm qua, cần có người chủ động phá vỡ nó, cô ở quê nhà đã buông bỏ lòng tự trọng, lúc này cũng không ngại buông thêm chút nữa: "Ba, mẹ, con có mua nhà ở Bang Rak, tối nay ba mẹ đến đó ở được không?"
Ronnadet đang định mở miệng thì Noon Woranuch đã lên tiếng trước: "Không cần, chúng ta ở trong khách sạn, sáng sớm ngày mai sẽ rời đi."
Orm bất đắc dĩ nói: "Mẹ, hà cớ gì phải như thế chứ?"
"Tôi nói rồi, tôi không còn là mẹ của cô nữa." Vẻ mặt Noon Woranuch ủ rũ nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Ronnadet kéo tay áo Noon Woranuch bảo bà ấy đừng nói những lời khó nghe như vậy nữa, nhưng bà lại chán ghét ném ông ra.
"Ông cũng đừng nghĩ đến chuyện nói tốt cho nó, lúc trước vì một đứa con gái mà làm cho gia đình đảo lộn, rồi cắt đứt quan hệ với gia đình vì một đứa bé, thứ con gái như thế này cần có để làm gì?"
Ronnadet buồn bã nhìn Orm, ông ấy cũng không tàn nhẫn như Noon Woranuch, khéo léo thuyết phục bà: "Tiểu Orm nói đã không còn liên lạc với cô gái kia, mấy năm qua một mình con bé nuôi con, cũng chịu khổ nhiều rồi."
"Khổ sao?" Noon Woranuch cười nhạo, "Đáng đời nó."
Orm nghe phía sau mỉa mai, nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại di động, biên tập viên nói tiểu thuyết cuối cùng của cô đã bị một công ty điện ảnh nhìn trúng, bản quyền dự kiến sẽ được bán với giá bảy chữ số.
Bảy con số, rất nhiều tiền, nhưng Orm lại không vui chút nào.
Cô đáp lại biên tập viên bằng icon vỗ tay, quay lại danh sách trò chuyện, bị bức chân dung trên cỏ của Lingling mê hoặc, nhìn hồi lâu, khoé mắt cay cay, cô đưa tay lên lau nước mắt.
Gửi cho cô ấy một tin nhắn: "Dì Winny đã đi rồi à?"
Lingling đợi hồi lâu mới trả lời: "Đi rồi, cho dì ấy nghỉ, ngày mai và ngày mốt dì ấy đều không có mặt ở đó."
Orm cầm chặt điện thoại, âm thầm rơi nước mắt, lúc này cô đã trút bỏ lớp vỏ cứng rắn mà mấy ngày nay cô vờ mạnh mẽ trước mặt ba mẹ cô, mỏng manh đến mức chỉ cần chạm vào là có thể vỡ tan.
"Tôi sợ." Cô biết Lingling đang bận, thà rằng cô ấy không nhìn thấy lời nói của cô còn hơn.
Cô sợ ba mẹ sẽ nói những lời cay nghiệt khi biết thân phận của hai đứa con, cô thực sự không thể chịu đựng được nữa, cô càng sợ phải chờ đợi kết quả tuỷ xương, cô đã gạt bỏ đi hết cái tôi của bản thân, cố gắng hết sức tranh lấy hy vọng nhưng sợ sẽ trở thành tuyệt vọng.
Lingling chỉ trả lời lại cô hai chữ: "Đừng sợ."
Orm cho rằng Lingling xem xong ít nhất có thể nói nhiều lời an ủi cô, nhưng xem ra người này quá bận rồi, trò chuyện với người này câu được câu không lại cảm thấy khổ sở tủi thân hơn, Orm nuốt nước mắt, đổi tên Lingling thành 'đại móng heo'.
Bởi vì Lingling đã báo trước cho bác sĩ nên Orm cùng ba mẹ nhanh chóng lấy mẫu máu, chờ kết quả cũng phải mất ba ngày, thấy bọn họ không đề cập đến con gái, Orm dự định đưa bọn họ đến khách sạn để nhận phòng.
Ronnadet ngập ngừng gọi cô: "Orm... Ba muốn gặp đứa bé kia."
Orm liếc mắt nhìn mẹ, nếu mẹ cô không muốn đi xem thì cô mới yên tâm.
Nhưng, Noon Woranuch không nói gì, dù lời nói của bà có tàn nhẫn đến đâu, bà vẫn có chút ấm áp đối với đứa cháu gái mà bà chưa từng gặp mặt này.
Orm trong lòng trầm xuống, cô đồng ý: "Được rồi ạ."
Cô đưa bố mẹ đến khu nội trú, Ronnadet vừa đến tầng năm, lập tức nhận ra khu vực này yên tĩnh hơn nhiều so với khoa nội trú thông thường.
Ronnadet hỏi cô: "Mấy năm nay con làm việc gì?"
Orm dẫn đường ở phía trước: "Viết tiểu thuyết trên mạng."
"Không có tiền đồ." Noon Woranuch vừa nghe liền biết rằng đây không phải là một công việc nghiêm túc.
Orm không phản bác mà đứng trước phòng của Mina, gõ cửa.
Dì Vương đã rời đi, người mở cửa chính là Mint, nhìn thấy Orm, lập tức khách khí cười: "Cô Kornnaphat, cô đến rồi."
Noon Woranuch nhìn Mint đầy cảnh giác, Ronnadet âm thầm nháy mắt với bà rồi lắc đầu.
Cả hai cùng nhìn Mina đang ngồi trên giường bệnh được truyền dịch, vừa rồi còn lạnh lùng thì giờ đây nhìn thấy đứa nhỏ này, lập tức dâng lên một cảm giác ấm áp.
Noon Woranuch nhìn chằm chằm vào cô bé này, hình ảnh Orm hai mấy năm trước đan xen vào.
Bức tường thành vững chắc được xây dựng mấy năm qua dường như đang lung lay ngay khi bà nhìn thấy cô bé.
Ronnadet không nói gì, dường như biết tâm tình của bà, ông vòng tay qua vai bà, vỗ nhẹ.
Cả ba vừa vào cửa, Mina buông iPad trong tay xuống, có chút lo lắng nhìn hai ông bà xa lạ, cuối cùng có chút hoang mang nhìn Orm, thấp giọng gọi cô: "Mẹ."
Orm lập tức ngây người, nếu không phải nhìn thấy khẩu hình của Mina, cô còn tưởng rằng mình nghe nhầm.
Mint ghé sát vào tai cô thì thầm: "Kwong tổng bảo tôi dạy Mina gọi thế."
Mặc dù đây là lần đầu tiên cô nghe thấy Mina gọi cô là mẹ dưới tình huống thế này, nhưng tâm trạng lúc này của Orm giống như lần đầu Ning cất tiếng gọi mẹ.
"Mina, bây giờ nên gọi gì nhỉ?" Mint tiến lên trước nhìn ba mẹ Orm vừa hỏi Mina.
"Ông nội, bà nội." Mina nhẹ giọng gọi.
Ronnadet sửng sốt một chút, sau đó ôm Noon Woranuch ngồi ở mép giường, đưa đôi tay run rẩy đặt lên đầu Mina, nhẹ nhàng xoa xoa.
"Phải gọi là ông ngoại bà ngoại." Noon Woranuch thở dài, nhưng trong đó là chưa sự nhẹ nhõm.
Mina chớp mắt, ông ngoại và bà ngoại của cô bé thường xuyên ở nước ngoài, đã lâu rồi cô bé không gặp ông bà.
Đối với ông bà cô bé vừa mới gặp mặt, cô không thể nào gọi ra miệng được.
"Thôi được rồi, được rồi." Ronnadet thấy đứa bé sợ người lạ, cũng không làm khó đứa bé.
Orm thấy bầu không khí hài hòa, không có chút sơ suất, cũng là lúc đưa ba mẹ cô đi càng sớm càng tốt: "Ba, mẹ, con đưa hai người về khách sạn được không?"
"Chờ một chút," Noon Woranuch đã nhìn đứa bé này đủ rồi, nhìn Mint, lại nhìn Orm, "Khu này rất xa hoa, cô không phải không có công việc nghiêm túc sao? Sao có thể ở được phòng như thế này."
Ronnadet nhìn theo, vừa vào cửa liền muốn hỏi vấn đề này.
Orm bình tĩnh nói: "Con không thiếu tiền, mấy năm nay đều chuyển tiền vào trong tài khoản ba mẹ, cộng lại cũng mấy trăm triệu."
"Tiền cô chuyển vào một đồng tôi cũng không dùng." Noon Woranuch lạnh lùng nói, nhưng trong mắt bà lại có sự ấm áp khi quay lại nhìn Mina.
"Vậy cô và cô ta là quan hệ thế nào?" Vừa vào cửa liền nghe thấy nàng gọi Orm là cô Kornnaphat, Noon Woranuch nhìn ra bọn họ không quen nhau, nhưng vẫn tò mò hỏi.
Orm và Mint nhìn nhau, Mint không biết nên trả lời vấn đề của mẹ Orm thế nào, Lingling không có dặn cái này.
"Tôi là trợ lý của bạn cô ấy." Mint cảm thấy cái này có thể nói thật.
Noon Woranuch khó hiểu hỏi: "Bạn?"
Orm không hiểu mẹ cô hỏi thế là sao, cô nhìn sang ba cô, đang nói chuyện với Mina: "Cháu tên là gì thế?"
Mina nghiêm túc nói: "Kwong Mina."
Orm còn chưa ý thức được chuyện gì đang xảy ra, mẹ cô đột nhiên lên tiếng: "Cháu nói tên cháu là gì?"
Mina sợ hãi, co người ôm chăn: "Mina... Kwong."
Trong thang máy của tòa nhà bệnh viện, Lingling vừa nói chuyện xong với khách hàng, cô vô cùng lo lắng khi nhìn thấy mấy chữ Orm gửi cho cô, cái đồ khóc nhè kia hai ngày nay đã chịu biết bao khổ cực đây? Bình thường thì mạnh miệng lắm, hôm nay cô ấy nói cô ấy sợ, chắc hẳn đã rơi mà trạng thái mất bình tĩnh.
Buổi nói chuyện vốn dĩ kéo dài hai tiếng giờ đã rút gọn thành nửa tiếng, sau khi đọc được tin nhắn kia của Orm thì cô không có cách nào tiếp tục nói chuyện được nữa.
Sau khi hỏi Mint, Orm và ba mẹ cô ấy đều đang ở trong phòng bệnh, bản thân đã dặn dò kỹ lưỡng vậy chắc sẽ không sao.
Còn cô sẽ lấy tư cách một người bạn để xuất hiện.
Mở cửa phòng bệnh, Mint nhìn thấy cô, lập tức chuyển sang chế độ làm việc: "Kwong tổng."
Mina vốn đang sợ người bà vừa mới nhận thức, nhìn thấy mẹ đến, cô bé nhanh chóng dang hai tay ra như cầu cứu: "Mẹ."
Lingling vừa vào cửa, ánh mắt đầu tiên rơi vào Orm, nghe thấy Mina gọi cô là mẹ, cô sửng sốt.
Là cô suy nghĩ chưa đủ thấu đáo, kế hoạch này thất bại, chỉ đành có thể nói cho ba mẹ cô ấy biết về thân phận của hai đứa nhỏ.
Ánh mắt Noon Woranuch lập tức khóa chặt vào người Lingling ngay khi nghe được Mint gọi cô ấy là Kwong tổng, lại nghe đứa nhỏ giống Orm khi nhỏ gọi cô ấy là mẹ, tim bà đau nhói.
Bà khó khăn bước từng bước đến trước mặt Orm, dùng hết sức tát vào mặt cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com