Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

2

"Mina..." Orm lặp lại cái tên này, con gái Lingling mới chính là con gái ruột của cô sao?

Điện thoại rung lên, lại có tin nhắn từ dì Winny: "Mina không chịu ăn, nhất quyết đợi cô qua ăn cùng."

Khuôn mặt vô cảm của Lingling lúc này lộ rõ sự thương cảm.

Cô nắm chặt điện thoại trong tay, há miệng rồi lại ngậm lại, cảm giác như có một chiếc đinh sắt rỉ sét cắm vào cổ họng, đau đến mức không thể phát ra âm thanh. Cảm xúc của cô mất kiểm soát, trong hơn ba mươi năm cuộc đời, cô chưa bao giờ mất kiểm soát, ngay cả khi cô có được giấy chuẩn đoán bệnh hay giấy xác nhận Mina không phải là con gái cô, thì cô vẫn có thể kiểm soát được bản thân, luôn bình tĩnh.

"Con bé bị bệnh." Chỉ nói bốn chữ, giọng nói của Lingling đã run rẩy, vẫn chống đỡ nói tiếp: "Bệnh bạch cầu cấp tính."

Orm quên mất trên mặt mình còn có nước mắt, cứng đờ tại chỗ, nhìn Lingling bất động, sau đó lại một dòng nước mắt rơi xuống.

Chuyện gì đang xảy ra vậy? Cô ấy đến để nói với cô, con gái của cô không phải là con ruột của cô, mà đứa con gái đang bệnh nặng kia lại là của cô.

"Sắp bắt đầu hoá trị, nhưng cách chữa trị tốt nhất là ghép tủy, nếu may mắn thì sau khi ghép tủy sẽ có thể sống như một người bình thường. Nhưng tôi không phải là mẹ ruột của con bé, tuỷ không tương xứng, cho nên mới đến tìm cô." Lingling nói một hơi rồi dừng lại, cô muốn nói mục đích bản thân đến đây, "Máu chảy trong người con bé là của cô, tôi muốn...."

"Bây giờ con bé ở đâu?" Orm đột nhiên ngắt lời cô.

"Bệnh viện Huyết học thành phố, cô có muốn gặp con bé không?" Lingling nhìn Orm bật người đứng dậy.

"Đưa tôi đi qua đó, tôi hiến tủy cho con bé." Orm nắm lấy tay Lingling, sốt ruột đi ra khỏi phòng.

Lingling để cô dẫn đi, suýt nữa thì ngã xuống, khi đến cửa, hai người lần lượt mang giày vào.

"Mẹ, mẹ đi đâu vậy?" Ning nhìn thấy người lớn vội vàng muốn đi ra ngoài, cô bé cũng chạy chậm lại mang giày vào.

"Đến bệnh viện." Orm quỳ xuống ôm lấy vai Ning, "Ning, con có thể ở nhà một mình được không?"

"Không ạ." Ning nhanh chóng xua tay, nói đâu vào đó, "Ning ở nhà một mình sẽ rất sợ."

Orm không muốn Ning đi theo mình, cô không biết lúc đến bệnh viện cảnh tượng đang đợi cô sẽ là gì.

Lingling thấy bộ dáng khó xử của cô, để một đứa trẻ ở nhà một mình thật sự không an tâm mấy, thế là cô đưa tay về phía Ning: "Vậy chúng ta cùng đi ra ngoài."

Ning chớp mắt với Lingling, sau đó quay lại nhìn người mẹ im lặng của mình, cuối cùng cẩn thận đưa tay ra.

Orm nhìn Lingling cùng Ning nắm tay, trong lòng cảm xúc vô cùng phức tạp.

Trong thang máy, cô đứng ở một bên Lingling, ngập ngừng ghé sát vào tai cô hết lần này đến lần khác, rất nhỏ giọng nói: "Chuyện mấy đứa nhỏ, có thể đừng nói cho hai đứa biết được không?"

"Được." Lingling lập tức đồng ý, cái này thực ra không cần Orm dặn dò, dựa vào tình huống hiện tại của Mina, thì giờ không phải lúc nói cho con biết.

Đi xuống dưới tầng lầu, Orm đi về phía xe của cô, Lingling chặn cô lại, nói: "Tôi lái xe tới đây, đi xe tôi đi, tôi đưa cô đến đó."

Cô chưa kịp đồng ý thì Ning đã vui vẻ đi theo, đi vòng qua xe của Lingling.

"Mẹ ơi! Xe của dì đẹp quá. Cô giáo mẫu giáo cho chúng con xem logo xe. Con biết chiếc này là chiếc Porsche." Ning chắp tay sau lưng, ưỡn ngực chờ mẹ khen.

"Ừ, là Porsche." Orm ôm cô nhóc ngồi vào ghế sau, không khỏi phàn nàn: "Cô giáo của con dạy cái gì không đâu thế? Mới tí tuổi đầu đi học mẫu giáo... còn đua đòi xe, lại hại mẹ phải đổi chiếc Toyota đang chạy yên lành thành chiếc BMW."

"Nhóc béo nói, mẹ cậu lái chiếc BMW X1 là chiếc rẻ nhất của BMW, ba cậu ấy lái chiếc X6 đó, đắt hơn xe nhà mình nhiều." Ning ngồi ở hàng ghế sau nhìn Lingling đang lái xe, "Dì ơi, trên xe dì mở truyện được không?"

"Ning..." Orm lồng ngực căng thẳng, Ning của cô là một đứa trẻ rất lễ phép, tại sao ở trước mặt Lingling lại nói nhiều như vậy?

"Truyện nào?" Lingling hỏi cô.

"Peppa Pig đó ạ, mở đầu có tiếng lợn kêu." Ning dùng ngón trỏ chọc vào chóp mũi, bắt chước lợn mà kêu hai tiếng.

"Ning!" Orm vội vàng nắm lấy tay cô bé, hung hăng mắng: "Mẹ đã bảo con bao nhiêu lần rồi, không được làm mũi heo, sau này mũi sẽ vểnh lên trời biết không hả?"

Ning buông tay xuống, cảm thấy không cam lòng, yếu ớt kêu hai tiếng lợn.

Lingling cảm thấy thú vị khi nghe hai mẹ con nói chuyện, Ning là đứa trẻ hoạt bát hiếu động, thích là trò kỳ quái, rất khác với Mina nhà cô.

Mina, đứa bé kia... quá ngoan so với tuổi thật của con bé, có lẽ là do cô quá ít để ý đến con bé, cho nên không biết cô bé có nghịch ngợm hay không.

Trước bệnh viện có một cửa hàng hoa trái cây và mấy siêu thị nhỏ, Orm nhìn thấy liền bảo Lingling đợi một lát.

"Con bé... con bé thích ăn gì? Có thích uống sữa không?"

Cô đối với đứa bé tên Mina kia hoàn toàn không biết đi, nhưng tay không đến bệnh viện cũng không được, Ning thích ăn trái cây, uống sữa ca cao, hay là cũng mua một ít cho đứa bé nhỉ?

Lingling sửng sốt: "Tôi không biết nữa."

Orm làm vẻ mặt khó có thể tin nhìn Lingling: "Làm mẹ sao có thể không biết con mình thích gì chứ?"

"Tôi không chăm con bé nhiều lắm... cho nên...." Bởi vì Orm là mẹ ruột của Mina, Lingling nói ra có chút xấu hổ.

"Muốn có một đứa con mà không chăm nó, vậy cô muốn sinh nó làm gì?" Orm nghe Lingling nói thế lập tức không vui, dù sao cô ấy cũng phải chịu trách nhiệm với sinh mệnh mà cô ấy mang đến thế giới này..

Lingling lái xe vào bãi đậu xe một lúc lâu không gây ra tiếng động nào.

Orm đợi xe dừng lại, ôm Ning đi ra ngoài, đi được mấy bước liền quay lại, miễn cưỡng nói với Lingling: "Chờ tôi."

Lingling ngồi trong xe đợi cô, mười phút sau, Orm ôm một con thú nhồi bông cực lớn màu hồng quay lại, Ning đi theo cô, hai tay ôm một bó hoa.

"Cô không cần mua cái này, con bé không chơi đồ chơi đâu." Lingling nhận bó hoa từ tay Ning, cô nhóc nói cảm ơn với cô.

Orm không để ý tới người này, ôm món đồ chơi ra hiệu người này dẫn đường, "Cô đến việc con bé thích ăn gì còn không biết, làm sao biết được con bé không chơi đồ chơi?"

"Bọn trẻ đều thích Peppa Pig." Ning háo hức nhìn món đồ chơi trong tay mẹ, cô nhóc đã muốn một con Peppa Pig to như vậy từ lâu nhưng mẹ luôn nói rằng nó chiếm quá nhiều diện tích và từ chối mua cô nhóc.

Lingling nhất thời không biết nên nói cái gì, thở dài, xách túi đi về phía trước, kỳ thật cô biết Mina không ăn sầu riêng với rau thơm, nhưng cụ thể thích ăn gì thì cô không biết, bởi vì cô bé thích rất nhiều thứ.

Có vẻ như con bé rất thích mọi thứ cô mua cho con bé.

Khoa nội trú tầng năm nằm phía bắc chỉ có mấy cái phòng VIP, thỉnh thoảng có y tá đi qua hành lang, nhưng đa số sẽ không có người nào, vắng vẻ không có sinh khí.

Lingling đứng ở cuối hành lang trước phòng bệnh, Orm và Ning đứng cạnh nhau, tay cô đặt trên nắm cửa vài giây, sau đó đột nhiên rút tay lại, nghiêm túc thương lượng với Orm.: "Mina chỉ biết bản thân bị bệnh, tôi có nói với con bé sẽ sớm khỏe lại thôi."

Orm hiểu ý, gật đầu: "Yên tâm, tôi biết nên nói cái gì."

Lingling liền mở cửa, y tá và dì Winny đều ở trong phòng, dì Winny thấy cô đến, giống như làm ảo thuật từ sau lấy một chén cơm, đi đến giường bệnh của Mina: "Mina, mẹ cháu đến rồi, giờ ăn cơm được rồi chứ?"

Orm nắm tay Ning đi vào, vòng qua cửa phòng bếp nhỏ, nghiêng người, đối mặt với chiếc giường lớn ở giữa phòng.

Cô bé trên giường vốn đang vùi cả người trong chăn, cả đầu cũng chui vào trong đó, có dỗ thế nào cũng không chịu ăn, dì Winny vừa nhắc tới mẹ, thế là vội vàng chui ra khỏi chăn, mắt sáng ngời.

"Mẹ!" Mina dang rộng vòng tay với Lingling đang đứng ở cuối giường.

Orm đứng ở phía sau Lingling, lúc Mina gọi mẹ, cô còn tưởng rằng đang gọi chính mình.

Đầu như bị một cây gậy đập mạnh vào, khiến cô cảm thấy choáng váng.

"Cẩn thận, còn đang truyền dịch." Lingling đi tới bên giường, ôm Mina vào trong ngực.

"Không sao ạ, dì y tá nói ống trên tay con sẽ không rơi ra, sau này không cần đâm kim vào người con nữa." Mina giơ chiếc kim tiêm vừa mới cố định vị trí trên tay, trong mắt cô bé đó như là một bảo bối.

"Wow, lợi hại nha." Ning thò đến gần xem kỹ cánh tay cô bé, "Trước kia mẹ mang mình đi bệnh viện truyền dịch, đều bị kim đâm vào, đau chết đi được."

Mina rời khỏi vòng tay của mẹ, tò mò nhìn đứa trẻ bên giường, sau đó lại nhìn người cô đi tới bên cạnh đứa trẻ.

"Cậu là ai?" Mina rời khỏi vòng tay mẹ, ngồi xuống bên giường.

"Tên mình là Ning." Ning lấy con gấu Peppa Pig khổng lồ từ tay mẹ, đặt nó bên cạnh Mina, "Cho cậu đấy."

Mina mở to mắt và đưa tay chạm vào thú bông, nó còn cao hơn cả cô bé.

Sự vui mừng của cô bé đều rơi vào trong mắt Lingling, cô nhớ tới lời Orm vừa nói, cô ấy nói không sai, cô không hiểu biết con mình, còn không bằng người mới gặp lần đầu này.

"Thích chứ?" Lingling nhẹ nhàng vuốt tóc Mina.

Cô bé ôm thú bông và gật đầu: "Thích ạ!"

"Vậy phải nói gì nhỉ?" Lingling hướng dẫn từng bước.

Mina nắm lấy tay Ning và cười tươi: "Cảm ơn Ning!"

"Còn gì nữa?" Lingling nhìn Orm ở một bên.

"Đây là mẹ của mình." Ning ôm đùi mẹ, cười nói.

"Cảm ơn dì." Mina nhìn thấy dì này vào phòng không nói một lời, cứ nhìn chằm chằm vào mình, có chút kỳ quái.

"Không cần cảm ơn, không cần cảm ơn." Ning rất dễ thân với người khác, cô nhóc ngồi bên mép giường, "Từ giờ chúng ta là bạn tốt của nhau nha!"

Từ khi bị bệnh, cô bé không có bạn chơi cùng, Mina nghe Ning nói thế, gật đầu hăng hái: "Được nha, chờ mình hết bệnh, mình sẽ mang cậu đến nhà mình chơi, nhà mình lớn lắm, còn có sân vườn nữa."

"Mina, mau ăn cơm." dì Winny tới giục cô bé ăn.

Mina bất mãn nhìn Lingling, nũng nịu nói: "Mẹ, đút cho con đi."

Dì Winny đang cầm cơm và đưa bát cho Lingling với vẻ mặt nhăn nhó.

Lingling nhận lấy, trộn đều đồ ăn trong chén lại với nhau, cuối cùng múc một thìa, vừa đưa đến miệng Mina, cơm không được ép chặt cho nên đã bị đổ xuống giường.

Cô nhìn những hạt cơm vương vãi rồi đặt chén cơm xuống, không hiểu vì sao lại cảm thấy bối rối.

Orm im lặng hồi lâu không nhịn được nữa, đi tới trước mặt Lingling, đẩy cô: "Đến đút cho con ăn cũng không biết luôn là sao?"

Orm nhặt từng hạt cơm trên giường lên, lấy ra một mảnh khăn giấy bọc lại, sau đó nhìn chén cơm bị Lingling trộn đủ các kiểu, nhìn chẳng muốn ăn chút nào, hai tay chống nạnh thở dài.

"Lát nữa tôi sẽ thay ga trải giường." Dì Winny muốn làm dịu bầu không khí mà đi tìm ga trải giường mới trong tủ.

Một muỗng cơm còn chưa đút được, Lingling lại trộn trộn chuẩn bị múc thìa khác.

Orm nheo mắt nhìn động tác của cô, lần đầu tiên nhìn thấy Lingling, ngoại trừ việc nhìn cả hai không cùng tầng lớp, nhưng mà ấn tượng coi như vẫn còn tốt, muốn dung mạo có dung mạo, muốn có khí chất thì có khí chất, nhưng mà sao giờ cô nhìn thế nào cũng không vừa mắt với Lingling.

"A." Mina vui mừng mở miệng, lần này Lingling đút vào, nhưng Mina chưa kịp cho hết cơm vào miệng, cô lập tức lấy thìa ra.

Khoảng nửa thìa cơm đổ lên ngực Mina, cô bé nhấc cổ áo bệnh nhân lớn lên nhìn vào trong: "Mẹ ơi, cơm rơi vào rồi."

Lingling đặt chén cơm sang một bên, đi tới nâng gấu áo Mina lên, giúp cô bé giũ sạch hạt gạo trên quần áo.

Những việc này ban đầu dì Winny đều làm, Lingling không có nhiều thời gian ở nhà, Mina thường xuyên mấy ngày không gặp mẹ, hiện tại cuối cùng cũng có cơ hội ở chung với mẹ, cho nên làm nũng, dì Winny biết mình không nên hành động.

Nhìn thấy động tác vụng về của cô ấy không giống một người mẹ chút nào, Orm không thể khoanh tay đứng nhìn được nữa, cầm lấy cái chén cơm bị Lingling trộn trộn lên.

"Cô tránh ra một chút." Cô ra hiệu cho Lingling tránh đường, nhỏ giọng nói: "Gì cũng không biết..."

Ning ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, thấy sắc mặt Lingling không tốt lắm, cô nhóc quan tâm hỏi: "Dì, sao mặt dì đỏ thế?"

Dì Winny nghe vậy vội vàng nhìn sang, bà đã làm việc ở nhà họ Cố hơn mười năm, từ khi Lingling còn học đại học đến nay, có bao giờ bà đã thấy cô đỏ mặt đâu?

"Không có." Lingling nhẹ nhàng phủ nhận, thấy Orm cũng đang nhìn mình, có chút cố ý nghiêng mặt.

"Nào, Mina, để dì đút cho con ăn, há miệng ra." Orm bắt chước giọng nói trong trẻo như sữa của đứa bé, nói như một đứa trẻ, múc cơm nhẹ nhàng đưa vào miệng Mina, mỉm cười nhìn nhìn cô bé ăn, rồi còn khen ngoan.

Lingling thản nhiên liếc nhìn cô ấy, đây có còn là cái người mới khóc ở trong nhà với cô không thế? Orm có khuôn mặt trẻ con, tuy rằng tuổi không còn nhỏ, nhưng nhìn vẫn có chút trẻ con, lại bắt chước nói giọng như một đứa trẻ... Lingling khoanh tay, đứng sang một bên nhìn cô ấy đầy hứng thú.

Mina đang nhai cơm và chớp mắt với đôi mắt to tròn nhìn dì mới quen biết. Vốn dĩ cô bé muốn mẹ đút, nhưng mà giờ để dì này đút, cũng thấy rất vui.

Mina lúc ăn không nói chuyện, đợi ăn xong mới hỏi Orm: "Dì ơi, dì là bạn của mẹ cháu à?"

Orm căn bản không muốn làm bạn với Lingling, nói chính xác là cô không muốn làm bạn với bất cứ ai.

Ning giơ bàn tay nhỏ bé lên trả lời: "Mình với Mina là bạn tốt, cho nên mẹ của hai đứa mình cũng là bạn tốt."

Orm cảm thấy hôm nay Ning thật sự nói rất nhiều, cô đỡ trán nheo mắt lại.

Lúc này, dì Winny mới ân cần duỗi tay trước mặt Orm, "Đây."

Orm sửng sốt một chút, sau đó chậm rãi đưa tay ra, đặt lên tay dì Winny, bắt tay: "Chào dì."

"Không, tôi chỉ muốn lấy cái chén trong tay cô đi rửa." dì Winny cười ngượng ngùng.

Một loạt hành động của Orm khiến Lingling cảm thấy rất thú vị, những người bên cạnh cô không có ai có tính cách khác biệt, đều như cô hết, mà Orm, có bao nhiêu cảm xúc sẽ để lộ trên mặt hết, cô cảm thấy rất mới lạ. Bởi vì chuyện của Mina mà mấy ngày nay cô chạy tới chạy lui lại bị đả kích nặng nề, lúc này, trên khuôn mặt đã mấy ngày không có sức sống vô thức nở ra một nụ cười.

"Mẹ, tối nay mẹ có ngủ lại đây với con không?" Mina nhìn mẹ với đôi mắt lấp lánh trong khi ôm con gấu lớn mà cô bé vừa nhận được.

Lingling không có dừng lại, vội vàng lắc đầu: "Tối nay không được, mẹ có việc phải làm."

Mina chán nản ngồi ở đầu giường, bĩu môi: "Được rồi ạ..."

Ning cởi giày, bò đến bên cạnh Mina, vỗ nhẹ vào tay cô bé: "Đừng không vui, mình sẽ ở lại với cậu."

Orm muốn nói buổi tối bọn họ không thể ở lại đây, nhưng nhìn thấy Mina nắm tay Ning một giây không chịu buông ra, cuối cùng cũng không nói gì.

"Chúng ta đi tìm bác sĩ đi." Lingling thấy hai đứa nhỏ chơi vui vẻ, liền kéo tay Orm, bảo đi ra ngoài cùng mình.

Cũng rất kỳ lạ, khi Orm kéo cô ra khỏi nhà, tất cả đều bình thường, nhưng khi Lingling chỉ chạm vào đầu ngón tay của cô, thì cô lại có vẻ sợ hãi trước hành động đột ngột này.

Cô rút tay lại như bị điện giật, đồng thời cô cũng sợ hãi trước phản ứng của chính mình.

"Thực xin lỗi... Tôi không quen người khác chạm vào tôi..." Orm mất tự nhiên vén sợi tóc rơi xuống tai, lúng túng giải thích.

Lingling cũng xấu hổ, phản ứng của Orm giống như trên tay mình có thứ gì bẩn thỉu.

"Vậy chúng ta đi thôi." Cô đi phía trước, càng tò mò về Orm ở phía sau.

Trước đó, cô có nhờ người điều tra thông tin người này, 31 tuổi, là bà mẹ độc thân, nhỏ hơn cô 2 tuổi, chưa kết hôn, nhà ở tỉnh lân cận, sau khi tốt nghiệp đại học thì ở lại Bang Rak, công việc thì không biết.

Nhiều năm như vậy, một mình nuôi Ning, không biết sao có thể sống được.

Nghe cô ấy nói vì con gái mà cắt đứt quan hệ với gia đình, vậy thời gian mang thai với sinh đứa bé, cô ấy phải tự dựa vào bản thân sao?

"Cô Kornnaphat." Sau khi ra khỏi tòa nhà nằm viện, cô dừng bước chân lại, xoay người gọi cô ấy.

Orm đang chuyên tâm bước đi, không chú ý tới Lingling đang xoay người nên đụng phải.

Cô chưa bao giờ đi giày cao gót, vốn đã thấp hơn Lingling, mà người này lại mang giày cao gót, cái chạm này lập tức đập thẳng vào cổ Lingling.

Hai người đứng gần nhau, Orm chỉ phản ứng được một giây, đột nhiên lùi lại mấy bước.

Lingling cảm thấy bản thân làm gì lỗ mãng, sao người này lại làm vẻ chán ghét cô thế? Trước giờ là người khác đến lấy lòng cô, coi như nể mặt Mina khi bị Orm chỉ trích cô nhịn, nhưng đến giờ chỉ cần chạm vào thôi cũng khó chịu thế à?

Orm che chóp mũi vừa chạm vào cổ Lingling, đỏ mặt nói: "Tôi không cố ý."

Lingling dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa chỗ cổ bị chạm, người này không thích người khác chạm vào à? Thế bản thân cô thích lắm sao? Xem chút nữa thì cái miệng dán lên tới đây rồi.

"Cho dù cố ý thì tôi có thể làm gì được cô chứ?" Lingling nói xong, liền thấy Orm mặt càng đỏ hơn.

"Tôi thật sự không phải cố ý..." Orm trầm giọng giải thích.

"Tôi không trách cô." Lingling không làm cô ấy xấu hổ nữa, đi cạnh cô ấy, "Cô luôn một mình chăm sóc con sao?"

"Đúng vậy, ngày tôi trở dạ cũng tự bắt taxi đến bệnh viện, ở cữ cũng đến trung tâm ở cữ, bất giác 4 năm đã trôi qua." Orm nghĩ lại, cái ngày trở dạ thật sự quá nguy hiểm, mới vừa lên xe đã vỡ nước ối.

"Nếu vất vả thế vậy tại sao lại muốn có con?" Lingling rất muốn hiểu biết người này.

Orm hỏi lại: "Vậy tại sao cô lại muốn có con? Trông cô chẳng biết gì hết, cũng chẳng quan tâm đến con."

Lingling trước đó đã né tránh vấn đề này, nhưng lần này lại nghe Orm nhắc tới, sợ là không tránh được: "Nhà tôi quan tâm đến việc nối dõi tông đường, lúc đó trong nhà cứ hối thúc kết hôn mãi, họ không phải muốn có người nối dõi sao? Cho nên tôi mới muốn một đứa con, để cho họ đừng hối nữa."

"Cô thật sự rất vô trách nhiệm." Orm cuối cùng cũng hiểu Lingling tại sao nhìn không giống một người mẹ, cô căn bản không muốn gánh vác trách nhiệm làm mẹ.

"Tôi biết, vì vậy khi biết Mina chẩn đoán mắc bệnh bạch cầu, tôi muốn bớt thời gian dành cho con nhiều hơn, nhưng ngay khi tôi bắt đầu học làm một người mẹ tốt, thì lại biết con bé không phải là con tôi."

Lingling vừa dứt lời, Orm lập tức nói: "Đừng nói cô sẽ giành Ning với tôi nhé."

Lingling hoàn toàn không cần suy nghĩ: "Không đâu, cá nhân tôi mà nói không quá quan trọng quan hệ huyết thống, nếu cô bằng lòng để tôi thỉnh thoảng đến gặp con bé là được rồi."

"Nhưng con bé là con ruột của cô đó, cô thật sự không muốn con bé à?" Orm lại hỏi.

Lingling lần này nghiêm túc suy nghĩ: "Nếu tôi muốn, cô có cho không?"

Orm cắn môi dưới, nhìn cô ấy không nói một lời.

Lingling khoanh tay, thản nhiên nói tiếp: "Bây giờ, Mina thế này, tôi nào có tâm trạng đi giành con với cô, cô nói tôi không quan tâm đến con, nhưng mà tôi cũng có tim, nhìn con lớn mỗi ngày, có thể nói đổi là đổi à?"

Orm vẫn không lên tiếng, cô nhìn Lingling từ đầu đến chân, cuối cùng dừng lại ở đôi mắt giống hệt Ning.

"Cô nhìn chằm chằm vào tôi làm gì chứ?" Lingling đi lên cầu thang đi đến phòng khám ngoại trú, bị nhìn đến mất tự nhiên.

"Tôi phát hiện con người cô cũng khá tốt đó." Orm chân thành nói.

"Tôi có chỗ nào khiến cô thấy không tốt?" Lingling phát hiện Orm luôn nghĩ xấu cho người khác.

"Nhiều lắm." Orm nói, lộ ra một tia chán ghét, khiến người ta khó hiểu.

Lingling bị cô nói thế vừa tức vừa buồn cười, thân là trưởng nữ nhà họ Kwong, ai dám nói cô không tốt hả? Lúc còn nhỏ, giáo viên còn không dám nói.

"Tôi khá tốt." Lingling bình thường không tranh cãi với người khác, Orm là ngoại lệ.

"Được rồi, nếu cô không tranh giành Ning với tôi, giờ Mina cần người chăm sóc, tôi định sẽ cùng cô chăm sóc Mina."

Nói xong, vừa lúc đi đến cửa phòng khám chuyên gia, Orm hỏi xin điện thoại di động của Lingling trước khi bước vào, trong điện thoại di động của cô ấy đã có sẵn số điện thoại di động của cô rồi, dù sao cô ấy cũng biết nơi mình ở, chứ đừng nói đến số điện thoại.

Đã thêm ID W của riêng cô ấy, khi nào có việc thì nhắn tin W cho cô.

Có tiền là có tất cả, cho nên Mina đang sử dụng phương án điều trị tốt nhất, nếu cô hiến tủy thì cô bé sẽ được cấy ghép rồi mau chóng hồi phục phải không?

"Vậy làm phiền cô rồi." Lingling tiếp nhận ý tốt của Orm, Mina là con của cô cũng là con của cô ấy, hai người cùng nhau chăm sóc là tốt nhất, huống chi năng lực chăm sóc con gái của cô vẫn kém xa cô ấy.

Bác sĩ sắp xếp Orm lấy mẫu máu, chờ ba ngày mới có kết quả.

Trở lại phòng bệnh, Mina và Ning cùng nhau nằm ngủ, y tá phải ra ngoài có việc gì đó, dì Winny nhìn thấy Orm và Lingling đi vào liền nhanh chóng nhờ họ chăm sóc bọn trẻ, còn bà đi vệ sinh.

Orm ngồi ở bên giường, đắp chăn cho 2 đứa, lúc cúi xuống hôn, cô nhìn kỹ gương mặt của Mina.

"Cô không thấy con bé giống cô lắm sao?" Lingling dựa vào Orm, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của hai đứa trẻ. "Lúc nhìn thấy cô ở cửa nhà, tôi còn tưởng rằng mình nhìn thấy con bé lúc trưởng thành."

Lingling nói, giọng trầm xuống: "Tôi thiếu chút nữa cho rằng sẽ không được nhìn thấy con bé trưởng thành."

"Sẽ không." Orm thấp giọng nói: "Bác sĩ nói khả năng tương thích sẽ rất cao, chúng ta phải nhìn bọn nhỏ lớn lên, sau đó nhìn đời sau của bọn nhỏ."

"Chúng ta?" Lingling không khỏi thở dài, chưa tới một ngày, cô và Orm trói chặt vào nhau rồi à?

"Nếu không phải vì con, tôi tình nguyện không quen biết cô." Orm giữ nguyên tư thế, nghiêm túc nhìn hai đứa nhỏ, không thèm nhìn Lingling.

Lingling cảm thấy nhẹ nhõm, cô không hiểu tại sao Orm lại ghét cô đến vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com

Tags: #lingorm