Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

44

Lối thoát an toàn phía sau tấm rèm tương đối kín đáo, từ lúc người đàn ông bước vào cho đến khi bị kéo ra ngoài, không gây sự chú ý đến người khác.

Người đàn ông bị vệ sĩ kéo đi giãy giụa, cuối cùng bị đưa ra khỏi khách sạn, giống như một cái túi rác vứt trên bãi cỏ trước cửa.

Anh ta nhìn hai người đàn ông cao hơn mình rất nhiều với khuôn mặt hung dữ, đôi mắt đỏ đến mức như muốn chảy máu. Anh ta nhanh chóng đứng dậy, nắm chặt tay dùng hết sức lực đánh một người trong số họ khi đang quay người rời đi.

Còn chưa kịp đến gần, người vệ sĩ được huấn luyện chuyên nghiệp đã tung một cú đá vòng tròn mạnh vào bụng anh, một vệ sĩ khác lại đấm anh một cái: "Yên phận đi."

"Tôi muốn tìm Lingling Kwong, tôi muốn tìm cô ta!" Người đàn ông ôm bụng, đau đớn co rúm lại, kéo ống quần của vệ sĩ không cho anh ta rời đi.

Vệ sĩ lại không tiếc sức mà đá cho anh ta một cước, trường hợp dây dưa thế này họ đã thấy nhiều, cười lạnh nói: "Tìm cô ấy là có thể có được 2 tỷ sao? Người như cô ấy, đừng nói một cái mạng là 2 tỷ, đáng giá mấy nghìn tỷ đấy, còn như như anh chẳng đáng giá một xu."

Người vệ sĩ rời đi, người đàn ông nằm trên bãi cỏ, cơn đau khiến anh ta đổ mồ hôi.

Nhân viên bảo vệ khách sạn tới đuổi: "Nào, nhanh lên, chỗ này là khách sạn cao cấp, nằm ở đây trông ra thể thống gì?"

Người đàn ông loạng choạng đứng dậy khỏi mặt đất, không nói lời nào, rồi bỏ đi.

"Không đáng một xu sao?" Anh ta nhìn bàn tay đầy vết chai và tê cóng của mình.

"Không đáng một xu." Anh ta cười lớn, không quan tâm đến việc những người xung quanh cho rằng anh ta là kẻ mất trí.

Sau khi người đàn ông bị đưa đi, Mint vô cùng căng thẳng, lẩm bẩm ở bên cạnh Lingling: "Tôi có linh cảm anh ta sẽ đến tìm cô mà, công ty vào không được, lại không biết lịch trình của cô, nhưng họp thường niên của Kwong Thị tổ chức lớn thế đương nhiên phải biết rồi, với anh ta mà nói thì đây là con đường duy nhất."

Lingling xoa xoa cổ tay đau nhức, trong mắt trống rỗng không nói gì.

"Kwong tổng, cô không sao chứ?" Mint nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, nhìn thấy vòng tròn quanh cổ tay có màu đỏ tím, tạo thành một đường phân chia rõ ràng với nước da trắng nõn vốn có của cô.

Lingling thu tay lại, đút vào túi quần, thản nhiên nói: "Không sao, cô có thể quay lại ăn tối rồi."

Mint hỏi: "Còn cô thì sao?"

"Tôi muốn về sớm." Sau khi trở về chỗ ngồi, Lingling cầm túi xách đi chào hỏi những người khác, Mint nhất quyết để hai vệ sĩ đưa cô về, lần này Lingling không nói gì.

Trên đường đến bệnh viện, Lingling im lặng, hai vệ sĩ làm nhiệm vụ của mình không nói lời nào, đến bệnh viện liền bắt taxi rời đi.

Đã mười giờ, từ khoa ngoại trú đến khoa nội trú gặp rất ít người, Lingling khoanh tay bước đi, ánh trăng trải dài bóng cô, khiến cô trông đặc biệt vắng vẻ.

Cổ tay phải vẫn còn hơi đau, sưng tấy so với cổ tay bên kia, Lingling biết Orm nhìn thấy sẽ lo lắng, vì vậy vừa tiến vào liền kéo tay áo xuống.

Cô bước vào phòng bệnh, trên khuôn mặt vốn vô cảm hiện lên một nụ cười dịu dàng.

Dì Winny nằm trên giường ngủ thiếp đi, ngáy tiếng vừa phải, Orm nằm giữa giường bệnh, hai nhóc con thì nằm bên cạnh, nghe mẹ kể chuyện Cô bé quàng khăn đỏ.

Nghe giọng nói nhẹ nhàng của mẹ, mí mắt Ning và Mina xụp xuống, như thể sắp chìm vào giấc ngủ, nhưng lại mở to mắt muốn nghe xong câu chuyện này trước khi chìm vào giấc ngủ.

Lingling đi vào không hề có tiếng động, cô đứng trong góc lặng lẽ nhìn cảnh tượng này, tâm tình bất an và lo lắng ban đầu dần dần ổn định trở lại.

Mina ngủ trước, đầu nhỏ tựa vào ngực mẹ Kornnaphat, chiếc mũi nhỏ chuyển động đều đặn theo hơi thở.

Orm càng hạ thấp giọng nói vốn đã trầm thấp, chỉ nói thêm mấy phút, Ning cũng ngủ mất.

Lingling sau đó đi ra khỏi góc, đứng ở cuối giường, mỉm cười nhìn Orm.

Orm nhìn thấy Lingling, trong mắt hiện lên một tia sáng ngời, chậm rãi di chuyển ra giữa hai đứa trẻ, nhẹ tay nhẹ chân xuống giường.

Cô đã tắm rửa, mặc bộ đồ ngủ của Lingling, trong phòng có sưởi ấm nên mặc bộ đồ ngủ mỏng cũng không cảm thấy lạnh lắm.

Dì Winny và bọn trẻ đều đã ngủ say, Orm không nói gì, chỉ đi tới trước mặt Lingling, ôm lấy cô.

Vừa mới ôm, Lingling liền lùi lại và tách ra.

Orm dùng ánh mắt nghi hoặc hỏi.

Nhưng cô lại nghe thấy Lingling thì thầm vào tai mình: "Chị vừa từ bên ngoài về, trên người còn hơi lạnh."

Orm cười nhẹ, không quan tâm chút nào, muốn ôm cô lần nữa.

Lingling hơi cúi đầu hôn lên môi Orm rồi ôm lấy cô ấy.

Đầu lưỡi nhẹ nhàng đảo qua, cô nhìn vào mắt Orm, gần như dùng hơi thở mà nói, ngoại trừ Orm ở gần như vậy, không ai có thể nghe thấy.

Cô nói: "Chỗ này ấm."

Sự dịu dàng như nước, từ mọi phương hướng lao về phía Orm, cô bị chất lỏng ấm áp bao bọc, trái tim sắp tan chảy.

"Đi tắm đi." Cô đẩy Lingling vào phòng tắm, lấy quần áo cho cô ấy thay.

Lingling cởi áo khoác, sau đó cởi bộ đồ bên trong, cô giơ tay cởi cúc áo sơ mi: "Em không về sao?"

Orm gấp quần áo gọn gàng, đặt sang một bên: "Em tưởng chị sẽ về rất muộn, cho nên tối nay ngủ lại đây."

"Vậy tối nay chúng ta ngủ trong phòng ngủ nhỏ?" Dì Winny đã ngủ trên giường phụ nên không có chuyện gì ngoài ý muốn.

"Ừm, em thay ga trải giường rồi." Orm nhặt lấy áo sơ mi mà Lingling cởi ra, trên đó có mùi nước hoa thoang thoảng, rất thơm.

"Em muốn xem chị cởi quần áo à?" Lingling không để ý, cô chỉ sợ Khóc Nhè sẽ phát hiện vết thương trên cổ tay mình.

"Đâu phải chưa từng thấy..." Orm thúc giục cô nhanh chóng tắm, đi vòng qua phía sau cô, muốn giúp cô cởi khóa thắt lưng sau lưng.

Vừa cởi ra, đột nhiên mất đi cảm giác trói buộc, Lingling vô thức che ngực lại.

"Chị thật là..." Xấu hổ gì chứ.

Orm đang muốn trêu chọc cô, thì ánh mắt cô rơi vào tay đang đặt trên ngực, giờ có muốn cười cũng không cười nổi.

"Tay bị sao vậy?" Cô lập tức nắm lấy tay phải Lingling, cẩn thận sợ làm cô ấy bị đau, cầm tay kiểm tra cẩn thận.

"Gặp phải kẻ gây rối, đã xử lý xong rồi." Lingling không muốn Orm lo lắng chuyện nhỏ nhặt như vậy, nói thêm: "Không sao đâu, không đau chút nào."

Orm nghiến răng nghiến lợi nhìn, sau đó đột nhiên nắm lấy cổ tay cô.

Lingling hít một hơi thật sâu, không tự chủ mà rút tay phải lại.

"Chị còn nói không đau." Orm trừng mắt nhìn cô, "Mau tắm đi!"

Lingling rất nghe lời, Khóc Nhè bảo đi tắm thì nhanh chóng đi tắm.

Lúc cô đi ra thì trong phòng bệnh yên tĩnh, biết Khóc Nhè đã vào phòng nhỏ, cô mặc váy ngủ vào người, nhẹ nhàng mở cửa ra.

Orm tựa vào đầu giường, đặt laptop trên đùi, tiếng gõ chữ rất lớn.

Lingling vừa đi đến, thì Orm khép máy tính lại, đứng dậy lấy chai dầu đã đặt sẵn ở đầu giường.

"Đưa tay cho em." Cô đưa tay về phía Lingling.

Lingling ngoan ngoãn đưa tay phải ra, đặt vào lòng bàn tay Khóc Nhè.

Orm đổ thuốc dầu lên vết bầm tím, dùng hai ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa, thấy Lingling không la đau, cô mới dùng lực nhiều hơn.

"Sao lại bị thế?" Cô xoa xoa chỗ sưng tấy, nghe có vẻ trách móc nhưng lại cảm thấy vô cùng đau lòng, "Chị đi họp thường niên, còn có người kiếm chuyện với chị à?"

"Chuyện nhỏ thôi." Lingling cười cười, nhìn thấy Orm vẫn không vui, thì dùng tay trái đang rảnh véo véo mặt Orm.

"Sao lại ra tay nặng thế, này có hận ý gì chứ." Orm quay mặt đi, oán giận nói.

"Được rồi, được rồi nè." Lingling đưa tay tới vỗ nhẹ lưng cô.

Orm trực tiếp tựa lên vai Lingling.

Lingling giơ tay còn lại lên, vừa tắm xong cơ thể rất ấm áp, cô ôm chặt Khóc Nhè của mình.

Khi cô gặp người đàn ông trong khách sạn, ban đầu cô dường như không sợ hãi lắm, sau khi người đàn ông kia rời đi, nhìn thấy làn da tím tái trên cổ tay lúc này mới thấy sợ.

Lỡ như người đàn ông kia làm chuyện cực đoan hơn, có khi nào cô không được nhìn thấy Khóc Nhè với bọn nhỏ rồi không?

Tình trạng của Mina vừa mới có tiến triển, cô không được để xảy ra chuyện gì, như vậy mới để Khóc Nhè yên tâm.

Orm nhận thấy Lingling có gì đó kỳ lạ, cũng biết được lúc này cần được cô ôm, cho nên không xen vào, cứ để mặc cô ấy ôm mình, đặt một tay ra sau lưng Lingling, giống như là đang dỗ dành đứa trẻ tủi thân.

"Ngủ thôi." Bị ôm ở tư thế này hồi lâu, eo của Orm cảm thấy có chút đau nhức, cho nên cô bảo Lingling nằm xuống rồi ôm tiếp.

"Được." Lingling tắt đèn ngủ, nằm xuống bên cạnh Orm, nhích lại gần bên cạnh cô, để hai người gần nhau hơn.

Orm dang rộng một cánh tay: "Tới."

Lingling nằm nghiêng, gối lên khuỷu tay Orm, đây là vị trí dịu dàng của riêng cô.

Một chân lơ đãng gác lên người Orm, Lingling vòng tay qua eo cô, tư thế này tựa hồ muốn đem cả cơ thể dung nhập vào cơ thể kia.

"Kwong Móng Heo...." Orm nhìn trần nhà tối tăm, hỏi: "Rốt cuộc chị đang giấu em chuyện gì?"

"Không có." Lingling rúc vào trong ngực cô, nói cũng khá tự tin.

"Chúng ta hẹn hò, là người yêu, cũng là người nhà của nhau, có chuyện gì mà không thể nói? Có đôi khi em cảm giác trong lòng chị vẫn có một bức tường ngăn cách em ở bên ngoài." Orm nói, chán nản thở ra.

Lingling vẫn bất động, nội tâm dâng lên sóng gió, cô không nói thật là vì sợ Khóc Nhè không vui.

"Em nghĩ nhiều quá rồi." Lingling nói.

Orm vẫn như cũ thở dài: "Haizz."

Cô đã cho người này cơ hội để thú thật, nhưng Kwong Móng Heo thế này phải khiến cô dùng thủ đoạn để bức cung.

Nghe thấy Orm thở dài, Lingling có chút chột dạ ngẩng đầu nhìn cô, Orm nghiêng người nằm đối mặt Lingling.

"Có muốn cởi quần áo không?" Orm hỏi.

Lingling không hiểu: "Hả?"

"Không phải chị thích ngủ khoả thân à?" Orm cởi áo trên người trước, "Ngủ khoả thân có thể thúc đẩy tuần hoàn máu, thư giãn cơ thể, này là theo lời chị nói đó."

Lingling do dự một chút, trong lòng có chút bất an, nhưng vẫn cởi bộ đồ ngủ ra.

Trong bóng tối, Lingling có thể cảm nhận được ánh mắt hừng hực kia đang khoá chặt gương mặt cô, ý đồ rất rõ ràng.

Sầu muốn chết!.

"Sao chị cách xa em thế?" Orm nhìn ra được, Kwong Móng Heo biết cô muốn làm gì, người này đang né tránh.

Có vấn đề! Chắc chắn là có vấn đề!

Lingling nghe xong liền sát lại gần, nắm tay Orm, để chứng tỏ bản thân không bài xích việc thân mật, sẵn tiện khống chế động tác của Orm.

Orm chỉ là hơi ngẩng mặt lên, chuẩn xác tìm được môi Lingling, chậm rãi ngậm lấy.

Đầu óc Lingling bắt đầu hoạt động nhanh chóng, thân mật cũng được, nhưng cô phải chủ động!

Orm còn chưa kịp phản ứng, đã nhìn thấy Lingling nghiêng người đè cô.

"Để chị." Môi Lingling nhẹ nhàng vờn ngay tai Orm, hai chữ này nghe có vẻ đặc biệt gợi tình.

"Tay của chị..." Tay bị thương là tay phải, còn dùng được sao?"

"Có thể cử động, không đau." Lingling hôn Orm, nụ hôn cuồng nhiệt kéo dài, không có đường để Orm phản kháng.

Hơi thở Orm thất thường, dù vậy, cô vẫn muốn nói: "Nhưng em sợ đau!"

"Lần này sẽ không đau đâu." Lingling trấn an cô, "Thử đi em?"

"Không..." Orm giãy giụa mấy lần, lại bị Lingling hôn lần nữa, nụ hôn đủ dài đủ để động tình, cơ thể rất nhanh đã rã rời, không thể động đậy.

"Em phải cho chị cơ hội, thực hành mới có thể trưởng thành, có đúng không?" Lingling cười nói, dùng môi ngậm lấy môi Orm, đột nhiên nảy ra một ý tưởng vi diệu.

Nụ hôn của Lingling giống như một cơn cuồng phong dữ dội, táp mạnh vào mặt Orm.

Orm có chút không cách nào phản kháng, người này qua Tết đã 34 tuổi, lúc làm chuyện này giống như một thanh niên lần đầu tiên nếm trái cấm, đầy hưng phấn, nụ hôn mang theo phần lỗ mãng.

Nhớ lại lần trải nghiệm không mấy thoải mái ở nhà, lúc tay Lingling chạm vào mặt Orm, bất giác cả cơ thể cô cứng đờ.

Lingling lập tức cảm nhận được, đồng thời dừng động tác tay lại, lại dùng hết sức mà hôn Orm say đắm, cho đến khi Orm buông bỏ cảnh giác xuống, dùng giọng điệu nhu mì thỏ thẻ vào tai Orm: "Tắm rồi à?"

Orm ôm chặt cổ Lingling, gật đầu.

Cô không biết tại sao Lingling lại hỏi như vậy, trên người cô còn có mùi sữa tắm, chẳng lẽ vừa rồi hôn khắp người cô cũng không ngửi thấy sao?

"Thư giãn đi, ngoan." Lingling từng xem một đoạn video ngắn diễn xuất như thế này, cô nghĩ mình cũng có thể làm được.

Mặc dù lần đầu tiên làm loại chuyện này thật xấu hổ, còn có chút rào cản tâm lý, nhưng Lingling vẫn dũng cảm thử, chỉ vì người mà cô đang âu yếm là Khóc Nhè.

Orm đang nghĩ trong lòng phải thả lỏng, nhưng hai chân vẫn duỗi thẳng.

Trong lúc chờ đợi động tác tiếp theo của Lingling, nhìn thấy cô ấy giơ một tay lên, chậm rãi rời khỏi cơ thể.

Lingling quỳ xuống cuối giường, vuốt gọn mái tóc dài rối bù ra sau.

Qua ánh sáng mờ nhạt từ rèm cửa phát ra, Orm nhìn thấy Lingling đang cúi người xuống, cô có thể cảm nhận được hơi thở nóng hổi của cô ấy ngày càng gần cô, tim Orm thắt lại, có lẽ biết Lingling muốn làm gì, nhưng trước khi kịp cản lại thì thứ gì đó vừa nóng vừa mềm tóm lấy suy nghĩ của cô và xé chúng thành từng mảnh nhỏ.

"Lingling..." Pháo hoa trong đầu nổ tung, trong cổ họng phát ra một thanh âm kỳ quái, Orm vội vàng bịt miệng lại.

Cô không còn dám cố gắng nói điều gì để ngăn cản, hơi thở quá hỗn loạn, tim đập loạn xạ, cảm giác dâng trào sẽ khiến cô phát ra những âm thanh kỳ lạ không thể kiểm soát.

Thỉnh thoảng, trong khoang mũi sẽ phát ra vài tiếng nghẹn ngào, giống như đang khóc, Orm kìm nén mấy lần, sau đó cô lại thực sự muốn khóc.

Lingling vô tình nắm được mấu chốt, tuy rằng rất thô sơ, nhưng vẫn khiến pháo hoa nở rộ hoàn toàn, Orm lúc ấy hai mắt mờ đi, nước mắt không tự chủ mà lăn xuống.

Xấu hổ quá rồi, cô nghĩ.

Còn nói Kwong Móng Heo không được 5 phút, mà cô thì không cần 5 phút thì cơ thể đã bị đào rỗng.

"Hức...." Orm càng nghĩ càng ấm ức, nghĩ không ra được bản thân ăn chay mấy năm, không ngờ giờ lại không có nghị lực đến thế.

"Làm em đau sao?" Có bài học lần trước, mỗi cái chạm của Lingling cực kỳ cẩn thận, chạm nhẹ rồi dừng, hơn nữa, rõ ràng là cực kỳ mềm... không nên thế a. Thấy cảm xúc của Khóc Nhè so với lần trước càng bất ổn, cô bắt đầu hoảng sợ, nhưng mà bản thân đã cố gắng lắm rồi.

Orm hít mũi, nói chuyện như muỗi kêu: "Ngủ đi."

Nếu đã bảo ngủ, Lingling tự nhiên cho rằng bản thân làm chưa đủ tốt, chứ nếu không sao lại bị từ chối.

"Làm thế cũng đau sao?" Lingling nằm lại bên cạnh Orm, quan tâm hỏi.

"Không đau." Orm sờ sờ tấm chăn dưới người, tay không khỏi siết chặt, càng muốn khóc, đây không phải là cô, cô độc thân mới mấy năm thôi, sao ngũ hành lại thành mệnh thuỷ rồi?

"Thế sao lại thôi?" Lingling cảm giác đây chỉ như là một nụ hôn sâu, chưa làm gì hết.

Orm đè bả cô, cắn chặt răng, khó nói thành lời.

"Vậy chị cố gắng hơn nữa, được không?" Lingling định làm lần nữa, cô đã đặt mục tiêu, không bao giờ cho đến khi nào được Khóc Nhè.

"Được rồi...." Orm nhìn trời, lẩm bẩm.

Mạch não của Lingling luôn chậm hơn cô nửa nhịp, lại hỏi: "Được rồi cái gì?"

Orm không trả lời, chỉ bảo Lingling đưa khăn giấy trên đầu giường cho cô, sau đó quay lưng lại, lấy tờ giấy nhét vào chăn, một lúc sau, ném ra một quả bóng giấy.

Lau xong, cô vẫn cảm thấy khó chịu khó tả, Orm lại đòi thêm giấy giống như muốn làm động tác đó mấy lần nữa.

Lingling lúc này mới ý thức được Khóc Nhè nói "được rồi" là ý nào.

Mấy quả cầu giấy bị ném xuống đất, Orm không muốn xuống giường, nằm bất lực.

"Lợi hại không?" Lingling tiến tới đòi khen thưởng, cô đã làm được một chuyện lớn lao!

Orm xoay người, không thèm nhìn Lingling: "Học chưa giỏi."

Lingling từ phía sau vòng tay ôm lấy cô, đáng thương nói: "Chị chưa đi vào mà."

"Đủ rồi đó nhà chị." Orm bất đắc dĩ phàn nàn, Kwong Móng Heo muốn hành hạ cô đến chết thì có.

Miệng Orm khô khốc, chuẩn bị đi ngủ, lại không muốn cử động, thế là bảo Kwong Móng Heo đi ra ngoài rót cho cô ly nước.

Lingling mặc áo ngủ, đi ra ngoài mang theo một ly nước ấm trở lại.

Orm nhận lấy, uống hết nửa ly, còn lại đưa cho Lingling: "Chị uống không?"

Lingling cầm lấy ly, trực tiếp đặt lên bàn đầu giường, ánh mắt khẽ động, cười nhìn cô: "Chị vừa uống rất nhiều nước."

Orm thản nhiên a một tiếng, nhưng chỉ trong chốc lát, mặt liền đỏ bừng.

"Lingling, chị có thể nào đừng có cợt nhả như thế được không!" Nếu không phải không thể gây ra tiếng động lớn, cô thực sự muốn nhào tới bóp chết người này!

Sáng sớm hôm sau, dì Winny chăm chỉ dậy sớm như thường lệ, chuẩn bị bữa sáng cho mọi người. Nấu xong nhìn đồng hồ đã không còn sớm, thế là đi gọi Ning dậy, rồi đi vào phòng nhỏ gọi Orm dậy, ăn sáng rồi đưa con đi học.

Gõ cửa, không có người đáp lại, dì Winny ở ngoài cửa la lớn: "Cô Kornnaphat, đã đến giờ dậy rồi."

Orm ngủ chập chờn, nghe thấy có động tĩnh, cô ngái ngủ mở mắt ra.

"Cô Kornnaphat?" Thấy không có người đáp lại mình, dì Winny có chút lo lắng Orm dậy muộn làm Ning trễ giờ học.

Biết Lingling và Orm ngủ cùng nhau, bà cảm thấy bản thân xông vào không tốt, do dự một lúc rồi gõ cửa.

"Dậy rồi." Orm đáp.

Đêm qua cô giận Lingling, tỉnh dậy vẫn còn tức giận, đưa ngón tay luồn vào mái tóc đen dài của mình, sốt ruột vuốt ngược ra sau.

Bản thân thì đã tỉnh nhìn sang thấy Lingling bên cạnh vẫn đang ngủ say như heo, trong lòng hơn thua, thế là đẩy người này: "Dậy."

"Không..." Lingling hừ một tiếng, quay người lại tiếp tục ngủ.

"Lingling, chị là heo biến thành người đúng không?" Orm nhìn đồng hồ, đứng dậy xuống giường, mặc lại quần áo của mình.

"Chị mệt quá." Lingling đã tỉnh rồi, nhắm mắt lại bất động.

"Mệt cái gì mà mệt, tay cũng có động đâu." Orm mặc quần áo, quay lại giường, mắng bên tai Lingling.

Lingling he hé mắt, ánh mắt trong suốt, giọng điệu rất nghiêm túc nói: "Miệng mỏi, lưỡi cũng mỏi."

Orm vừa xấu hổ vừa bực: "Vậy thì đừng ăn sáng."

"Ơ kìa." Lingling lại đáp lại, trên mặt mỉm cười nói: "Chị uống nước là đủ rồi."

"Em..." Orm tức giận nói: "Em không để ý tới chị nữa!"

Nói không để ý là không để ý, Orm mở cửa đi ra ngoài rửa mặt, Ning nhìn thấy trong phòng nhỏ chỉ có mẹ cô nhóc đi ra, vẻ mặt rất không vui, cùng Mina bàn bạc một hồi, hai nhóc con lập tức nắm tay nhau đi vào phòng ngủ nhỏ.

Lingling cuộn tròn trong chăn tiếp tục ngủ, nghe thấy tiếng mở cửa, cô tưởng là Khóc Nhè quay lại, nhắm mắt mỉm cười, đợi Orm phá bỏ lời thề vừa rồi, đợi cả buổi, cũng không nghe người này gọi mình dậy, lúc này mới mở mắt xem tình hình.

Bên giường có hai khuôn mặt nhỏ nhắn, Lingling nhìn thấy ánh mắt sắc bén của hai đứa nhỏ, giật mình không khỏi bật cười.

"Chào buổi sáng." Cô sờ đầu Mina trước, sau đó mới sờ Ning.

"Mẹ." Mina leo lên giường, khẩn trương hỏi: "Mẹ chọc Mẹ Kornnaphat không vui à?"

Đây là lời Ning nói với cô bé, Mẹ Kornnaphat làm vẻ mặt nghiêm túc đi vào phòng tắm, không để ý tới hai đứa.

Lingling cười nói: "Không có không vui đâu."

Mina bĩu môi, hoang mang nhìn Ning.

Ning cũng leo lên giường, dùng giọng ngọt ngào giáo huấn cô: "Mẹ Kwong phải đối xử tốt với mẹ con."

"Đương nhiên rồi." Lingling duỗi tay ôm hai đứa nhỏ vào trong lòng, lập tức cảm nhận được hai chữ hạnh phúc vững chắc.

"Đừng làm mẹ con giận." Ning được Mẹ Kwong ôm vào lòng, nhưng lòng cô nhóc vẫn hướng về mẹ mình.

Lingling nhịn không được cười nói: "Nếu mẹ con chọc giận mẹ Kwong thì thế nào?"

Ning suy nghĩ một chút, kiên quyết nói: "Vậy Mẹ Kwong không được giận mẹ con."

"Hả?" Lingling buồn cười, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, "Mẹ con chọc tức mẹ Kwong, vậy mà không cho mẹ Kwong giận á?"

Ning đọc bài thơ cô nhóc học thuộc: "Vì việc nhỏ mà giận, quay đầu nghĩ kỹ lại cần chi phải thế?"

Mina đọc tiếp: "Người khác giận mình không giận, giận mắc công lại sinh bệnh không ai chăm lo."

Lingling không nhịn được cười, hai đứa nhỏ nghiêm túc đọc thơ trông thế mà lại hài hước thật!

Ning cảm thấy mẹ Kwong có thái độ không đúng nên ôm mặt cô hôn, trước tiên phải dỗ người lớn vui vẻ, sau đó thì nghiêm túc dặn dò: "Mẹ Kwong nhớ kỹ chưa nè?"

Mina cũng hôn theo, hai mắt trông mong nhìn mẹ.

"Nhớ rồi." Tại sao bọn nhỏ đều bênh Khóc Nhè thế? Đến cả Mina còn không giúp cô.

Lingling quyết tâm nuôi dưỡng đứa con trong bụng sau này, dù thế nào đi nữa, nhất định phải có một đứa bênh vực mình, nếu không thì ở trong gia đình này địa vị cô tụt thê thảm.

"Mẹ, mẹ không mặc đồ sao ạ?" Mina muốn mẹ dậy, thế là nhấc chăn lên.

"Đúng vậy, mẹ không thích lúc ngủ mặc đồ." Lingling quay lưng lại mặc quần áo vào.

Lại nghe Mina nói: "Nhưng mà lúc mẹ ngủ với con đều mặc quần áo mà."

"Bởi vì...." Lingling thành thật nói: "Ngủ với Mina mà không mặc quần áo sẽ rất xấu hổ."

Ning chớp mắt, phát hiện ra vấn đề mới: "Vậy tại sao Mẹ Kwong với mẹ con ngủ với nhau thì sẽ không xấu hổ?"

"Cái này à...." Vấn đề của Ning quá sắc bén, Lingling nhất thời không biết nên nói thế nào, sửa sang lại quần áo, ý định nói cho qua chuyện.

"Tại sao thế ạ?" Tiếc là Ning lại không buông tha cô.

"Đợi con trưởng thành rồi biết." Lingling dùng giọng điệu bậc phụ huynh để đối phó với con.

Ning bất mãn bĩu môi, Mina nghe được câu trả lời này cũng không vui, cô bé phản đối: "Lần trước dì Enjoy đưa đồ chơi mẹ cũng nói thế, bảo đợi trưởng thành rồi mới được chơi."

Đứa nhỏ này vẫn còn thương nhớ món đồ chơi người lớn kia sao?

Lingling ngạc nhiên thì ít mà buồn cười thì nhiều: "Vậy thì con phải mau lớn nhé."

Trưởng thành là điều quá xa vời với Ning, cô nhóc lắc đầu, nắm lấy bàn tay Mina trong tầm tay.

Orm rửa mặt xong, nhìn thấy Lingling đã đi ra, cũng không muốn cùng cô ấy nói chuyện.

Dì Winny đang định vào dọn dẹp căn phòng nhỏ, cô đi vào theo để lấy áo khoác.

Mấy quả bóng giấy bị vò nát từ khăn giấy vẫn còn nằm trên mặt đất, dì Winny đi tới định dọn, chưa kịp nhặt mấy quả bóng giấy đã nghe thấy phía sau có tiếng hét.

Đó là giọng nói của Orm: "Dì Winny! Đừng chạm vào! Đừng chạm vào!"

Dì Winny bị tiếng la này hết hồn, vỗ ngực sửa sang lại giường.

"Giấy gì mà không được đụng vào cơ chứ?" Dì Winny thấp giọng phàn nàn.

Orm tự tay nhặt mấy quả bóng giấy ném vào thùng rác gần đó, mặt đỏ bừng đến tận cổ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com

Tags: #lingorm