Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

6

Trước khi Orm tới, Lingling đã vô số lần suy nghĩ trong đầu nên nói những lời nào để an ủi cô sau khi biết kết quả, cho dù những lời đó không đủ sức thuyết phục hay tự lừa dối bản thân thì vẫn tốt hơn là không nói gì cả.

Sự thật là phản ứng của Orm đúng như cô dự đoán, sau khi biết kết quả, đôi mắt cô ấy nhanh chóng đỏ hoe, nhưng mà, ngực cô bị một tảng đá lớn đè chặt khiến cô không thể cử động hay nói chuyện.

Trong văn phòng có một sự im lặng ch.ết chóc.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, tựa như nửa thế kỷ trôi qua trong im lặng, Orm môi hơi mấp máy, giọng mũi dày đặc: "Không tương thích sao?"

Cô ấy đang hỏi Lingling, dường như đang hỏi chính bản thân.

Lingling nắm chặt cây bút trên tập tài liệu, coi nó như cọng rơm cứu mạng, dường như cách duy nhất để bản thân không bị chìm xuống, là tránh bị cảm xúc gọi là tuyệt vọng lấn át.

"Chúng ta nên làm sao bây giờ?" Orm lại hỏi cô, cô cũng đang tự hỏi chính mình, cô căn bản không có manh mối.

"Đợi, đợi tin tức từ ngân hàng tủy xương." Lingling cuối cùng cũng khó khăn lên tiếng, trong cơn hoảng hốt, cô cảm giác giọng nói nghẹn ngào của bản thân thật xa lạ.

Tia sáng cuối cùng trong mắt Orm vụt tắt, nói ra câu này, có nghĩa không còn bao nhiêu hi vọng.

"Cả nước có biết bao người đang chờ, vậy có bao nhiêu người chờ được đến khi có tuỷ tương thích?"

Này có khác gì mò kim đáy bể?

"Có rất nhiều người đã đợi được." Lingling bình tĩnh nói.

Rõ ràng là một câu an ủi, Orm nghe xong liền cảm thấy trong lồng ngực nổi lên một trận bão táp, nhiều người như vậy, một đứa trẻ như Mina có thể đợi được bao lâu?

"Cũng có rất nhiều người chờ đến ch.ết vẫn không có." Orm không muốn nói lời tàn nhẫn như thế, nhưng chỉ an ủi thôi cũng vô ích, không bằng chuẩn bị tâm lý sớm, bớt hy vọng cũng sẽ bớt tuyệt vọng.

Khoảnh khắc Lingling nghe thấy từ "ch.ết", tim cô như bị một bàn tay nào đó bấu chặt.

Từ lúc Orm đi vào, Lingling không dám nhìn vào mắt cô ấy, lúc này vô thức ôm ngực, ngước mắt đón ánh mắt của cô ấy.

Muốn biết biểu cảm của cô ấy khi nói lời này, chỉ liếc nhìn thoáng qua, Lingling bị nước mắt trên mặt Orm làm cho cay mắt.

Cô thà rằng bản thân chưa từng quen biết cô ấy, người này động một cái là khóc, đúng là cái đồ khóc nhè.

Orm lau vài giọt nước mắt, tầm mắt mơ hồ, cô nhìn Lingling với vẻ mặt nghiêm nghị trong sương mù, dụi dụi mắt, đột nhiên ngừng khóc.

Đối diện bàn làm việc, Orm cúi đầu nhìn Lingling đang ngơ ngác ngồi thẳng dậy.

"Không khóc nữa à?" Lingling cố gắng làm ra vẻ tự nhiên, cô đứng dậy, nhưng hai chân lại không có sức, thế là nặng nề ngồi lại vào ghế.

Orm nhanh chóng đi vòng qua bàn làm việc, xoay tay ghế, cúi người đặt tay lên trán.

"Cô thật là... nắm tay còn chưa đủ giờ sờ mặt nữa sao?" Lingling bắt lấy tay Orm, ánh mắt mê mang nhìn cô ấy.

"Cô sốt à?" Lòng bàn tay truyền đến cái nóng, mà mu bàn tay bị cái tay kia đè lại thì lạnh, Orm sốt ruột, theo thói quen tựa trán mình vào trán đối phương.

Khi Ning sốt, Orm đã quen dùng động tác này để ước lượng nhiệt độ.

Đôi mắt đang khép hờ của Lingling đột nhiên mở ra, kinh ngạc nhìn Orm, khoảng cách của hai người gần đến mức chóp mũi sắp chạm chóp mũi, khoảng cách chỉ ba centimet, ngay cả những sợi lông nhỏ trên mặt cô ấy cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.

Cô còn như thấy mùi sữa trên mặt Orm, mùi mà chỉ trẻ con mới có.

"Sao nóng thế? Còn nói không sao, vừa vào liền có cảm giác được cô có chuyện!" Orm đứng dậy, nhìn quanh phòng làm việc, như đang tìm kiếm thứ gì đó.

Càng nhìn Lingling, cô càng cảm thấy có gì đó không ổn, khi nhìn thấy cô ấy ngay cả sức lực đứng dậy cũng không có, trong nháy mắt cô bị doa suýt bị bệnh tim.

"Thật sự không sao mà." Lingling nhìn bộ dáng hoảng sợ của cô, hơi hé môi, sức khoẻ của cô không tốt lắm, hay đau đầu rồi đau bao tử, lúc đau thì uống thuốc coi như cũng chịu đựng được. Cho dù là sốt, cũng không thấy mẹ ruột của cô lo lắng như Orm.

"Cô không thể ngã được, Mina còn đang đợi cô đến thăm, đừng có mong tôi sẽ thay thế cô, đứa bé kia chỉ xem một mình cô là mẹ." Orm tìm kiếm khắp văn phòng nhưng không tìm thấy, đành hỏi Lingling: "Cô có khăn không? Tôi đắp lên trước cho cô nhé? Hay là đến bệnh viện đi."

Lingling vịn vào góc bàn đứng dậy, Orm thấy vậy lập tức đi tới nắm lấy cánh tay của cô.

"Đêm qua tôi không ngủ, tôi muốn nằm một lát." Từ ngày có kết quả, đêm nào cũng ngủ không ngon giấc, tin dữ nối tiếp nhau đến như dao, đâm vào máu thịt Lingling hàng trăm lỗ.

"Cũng được, cô uống thuốc hạ sốt đi, tôi đi mua cho cô." Orm đỡ cô vào phòng nghỉ trong văn phòng, Lingling buổi tối luôn tăng ca ở công ty, bên trong có một chiếc giường lớn với một tủ quần áo.

Lingling nằm ngửa trên giường, nghiêng đầu nhìn cô không nói lời nào.

Orm lại sờ trán cô, tháo kính ra, đặt ở đầu giường.

"Cám ơn." Lingling thấp giọng nói.

"Cám ơn cái gì? Cô không phải là mẹ của con tôi sao?" Orm thản nhiên nói, nhưng khi nói ra lời này, cô lại cảm thấy không thích hợp, cắn môi dưới, nhìn chằm chằm Lingling.

Lingling chỉ cười cười.

Lúc đi ra khỏi văn phòng, Orm còn đang suy nghĩ, nụ cười vừa rồi của Lingling rất khó coi, cười mà giống như đang khóc.

Tự nhiên mặt ấm nóng lên, một dòng nước mắt khác hình thành.

Orm không quen đường phố gần tòa nhà văn phòng, cô dùng điện thoại di động tìm kiếm hiệu thuốc gần đó, đi bộ 1km mới mua được thứ mình cần. Cô trở lại văn phòng đã nửa tiếng sau, cả phòng đều yên tĩnh, cô tưởng Lingling đã ngủ rồi.

Nhón chân bước vào phòng nghỉ, trên giường chỉ có một cuộn chăn bông, Orm vừa đến gần, chăn bông cũng động đậy.

"Lingling?" Orm ngồi ở mép giường, nắm lấy một góc chăn.

Chăn bông không xê dịch, Orm sợ Lingling sẽ bị ngạt thở ở bên trong, liền giơ tay mở ra.

Dưới chăn, Lingling cuộn tròn thành một quả bóng, lấy tay che mặt.

Cô ấy rất gầy, cao ít nhất 1,7 mét, tay chân dài co cụm lại thành một quả bóng nhỏ.

Gác lại tình cảm không thích hợp của cô, Orm vỗ nhẹ lưng cô: "Dậy uống thuốc trước đi."

Orm xác định Lingling đã tỉnh, nhưng cô ấy lại không có chút phản ứng nào.

Vì vậy cô liền lấy ra chiêu hay dùng với Lingling, kéo tai cô ấy: "Sao cô lại không chịu nghe lời thế hả?"

Ai có thể ngờ rằng Lingling đột nhiên bắt đầu nức nở, tiếng khóc rất nhỏ truyền vào tai Orm, khiến tim cô chợt run lên.

"Này này." Orm lại vỗ vỗ cô ấy.

Khi con người ta bị bệnh, sẽ trở nên vô cùng mong manh yếu đuối.

"Đừng khóc." Lúc Orm dỗ cô ấy, đã quên mất bản thân 1 tiếng trước cũng khóc tràn bờ đê.

Cái dỗ này càng khiến Lingling khóc dữ hơn, từ thút thít thành nức nở, hai bàn tay che mặt nắm chặt thành nắm đấm, đặt trước ngực trong tư thế phòng thủ.

Tóc cô ấy đẫm nước mắt, bết vào mặt, không biết trước khi cô vào phòng thì người này đã khóc bao lâu, tấm chăn dưới một bên mặt cũng ướt đẫm.

Phiên bản Ning người lớn này, khóc đến nức nở thở không nổi, khiến Orm đau lòng.

"Cô khóc còn ghê gớm hơn cả tôi nữa." Orm tìm chiếc khăn ướt vừa mới mua, mở ra lau mặt Lingling.

"Tôi thường không khóc...." Lingling nói còn hức một cái.

Có lẽ là cảm thấy xấu hổ, khựng lại một cái rồi bắt đầu khóc tiếp.

"Trời ạ, bình thường cô không khóc, khóc một cái liền khóc không ngừng." Orm nhét một viên thuốc hạ sốt vào miệng, sốt ruột quá nên quên rót nước, nhét thuốc xong mới nhớ rồi chạy ra văn phòng rót nước mang vào.

Vị đắng của viên thuốc tan trong miệng Lingling, cô mở miệng khóc không kìm được, trong lòng quá đắng, nếm thứ gì cũng đắng.

"Đắng quá, đắng quá..." Cô khóc, bụng cồn cào, đầu thò ra khỏi giường làm động tác nôn mửa.

"Đừng nôn!" Orm túm lấy cổ áo cô, kéo cô lại, tự nhiên nâng đầu cô ấy lên, vội vàng đặt ly nước ngay miệng, "Uống nhiều nước sẽ không đắng."

Lingling cầm ly nước uống một hơi, mới vừa uống xong đảo mắt một cái nước mắt lại chảy.

"Sao cô.... Giống trẻ con thế hả." Orm cầm cái ly rỗng, nhịn không được muốn vuốt mái tóc rối bù của cô ấy, vừa mới giơ tay, vẫn cảm thấy không ổn, lại nhịn xuống.

Lingling nằm thẳng trên giường, Orm mua miếng hạ sốt dán lên trán cô, Lingling vừa khóc vừa không quên nói lời cảm ơn với cô.

Orm lại lấy nhiệt kế từ trong túi ra, nhưng lại không đo được nhiệt độ trong miệng, Lingling khóc đến răng va vào nhau lập cập, nếu không cẩn thận có thể làm vỡ nhiệt kế thủy ngân.

"Đặt nhiệt kế vào nách." Orm đưa nó ra.

"Vậy phải cởi áo." Lingling không trả lời, chậm rãi suy nghĩ.

"Vậy cởi đi." Orm lại nghĩ đến những lời này, có chút không thể tin được, "Cô sẽ không... bảo tôi giúp cô cởi đó chứ?"

"Không cần." Dưới chăn mơ hồ có thể thấy Lingling hai tay phủ lên ngực, từ trên xuống dưới lần lượt cởi từng cúc áo sơ mi, sau đó thẳng người lên một chút, cởi áo sơ mi ra khỏi người.

Tất cả hành động đều diễn ra dưới chăn, nhưng Orm vẫn tránh nhìn, đặt nhiệt kế ở bên cạnh gối.

"Cô biết đo nhiệt độ phải không?" Sau mấy lần gặp gỡ, cô rất hoài nghi khả năng sống của Lingling.

Lingling bật cười, cười xong lại như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục khóc nói: "Cô tưởng tôi là kẻ ngốc sao?"

Orm quay lại gật đầu muốn nói là đúng vậy, lúc này, Lingling nhấc chăn bông, kẹp nhiệt kế vào dưới cánh tay, ánh mắt khó tránh khỏi chạm đến bộ ngực chỉ còn mỗi cái áo lót, cô mau chóng nhắm mắt lại.

"Cô nói, thật sự không đợi được à?" Lingling ngừng nói những lời an ủi vô ích, cô muốn trút bỏ hết nỗi buồn mà mình phải chịu đựng mấy ngày qua, Orm đứng bên giường cô, đột nhiên cảm thấy, bản thân không còn cô đơn nữa, cô đã có người có thể cùng nhau tâm sự.

Orm giật mình, cô biết Lingling đang chờ đợi điều gì.

Người này ban đầu đến an ủi cô đều chờ tủy phù hợp, nhưng thực ra chỉ đè nén sự bất an, lo lắng trong lòng rồi tự mình tiêu hóa.

"Tôi không biết, nếu may mắn thì sẽ chờ được." Cái may mắn này sợ bằng xác suất trúng 500 triệu vậy.

"Ngày có kết quả, tôi vội vã bay đến New York ngay trong đêm. Tôi biết chuyến đi đến New York này vô ích, nhưng mà tôi không thể chấp nhận được...." Lingling ngồi dậy dựa vào đầu giường, đè nén tiếng hức hức, cố gắng nói trọng vẹn, "tinh trùng trong kho hiến tinh trùng đều là ẩn danh, cơ bản là không có khả năng cho biết được danh tính đối phương, mặc khác hồ sơ khách hàng mua tinh trùng và thông tin đứa bé cũng bảo mật, cho nên không tìm ra được đứa bé cùng cha khác mẹ, tôi ở bệnh viện với kho tinh trùng hai ngày, thật sự không có kết quả...."

Chẳng trách đã nhiều ngày như vậy không gặp cô bé, chẳng trách người này lại biến bản thân thành bộ dạng chật vật như vậy.

Orm nghe Lingling kể lại không khỏi xúc động, không để ý đến dòng nước mắt vừa rơi trên mặt, vươn tay vỗ vào lưng Lingling.

Lòng bàn tay vừa chạm vào lưng Lingling, đầu óc Orm lập tức trống rỗng, nhìn chính diện thì Lingling ôm chăn chỉ lộ ra cái đầu, nhưng mà lúc đo nhiệt độ người này đã cởi áo ra, cả phía sau lưng đều lộ ra ngoài.

"Tôi hết cách rồi." Lingling không đến tuyệt vọng, cần một người để dựa vào, lúc Orm đưa tay ra, cơ thể theo bản năng mà nhích lại gần hơn.

Thế là Lingling cả người rơi vào trong lòng Orm, cô tựa đầu vào bờ vai gầy gò của Orm, nước mắt không ngừng rơi, áo trên vai trái nhanh chóng thấm ướt.

Orm sửng sốt, để Lingling dựa vào mình, không dám thở một tiếng.

Chờ đến khi khóc mệt dừng lại để lấy hơi thở, Lingling lại ngửi thấy mùi sữa trên mặt Orm, không tự chủ được mà hít hai cái.

Orm bị Lingling dựa vào hơn 15 phút, cả người cứng đờ, thấy người này ngừng khóc, vất vả lắm mới thả lỏng được, nào ngờ mới hơi xoay cổ, cảm giác được Lingling đưa chóp mũi đặt vào cổ của cô.

Không ổn rồi, cảm thấy như nghẹt thở.

Orm ngẩng mặt lên, vốn là muốn tránh đi Lingling tới gần, nhưng cuối cùng toàn bộ cái cổ đều lộ ra trước mặt, hơn nữa, hành động né tránh này tựa hồ quá cố ý.

Lingling tự nhiên nhận ra Orm mất tự nhiên, che đôi mắt sưng tấy vì khóc, buông cánh tay Orm ra, thuốc dường như đã có tác dụng, rồi nước mắt cũng cạn rồi, cho nên lại năm xuống, chợt phát hiện dù là cơ thể hay tinh thần đều dễ chịu hơn nhiều.

"Xin lỗi, vừa rồi mất bình tĩnh."

Orm mím môi, cảm xúc phức tạp, Lingling nói mất bình tĩnh là ám chỉ cô ấy khóc hay vùi vào cổ cô? Dù là cái nào cũng đều là mất bình tĩnh.

"Rốt cuộc thì cô đã khóc đủ chưa?" Cô thu lại sự ngượng ngùng, đưa tay ra muốn lấy cái nhiệt kế của Lingling.

Hai má Lingling đỏ bừng, nhìn Orm, trong mắt hiện lên tia sáng mơ hồ khiến người ta không khỏi bối rối, cô thò tay vào trong chăn, lấy nhiệt kế ra xem xét hồi lâu.

Orm coi như hiểu, Lingling lớn từng này tuổi vẫn không biết đọc nhiệt kế thuỷ ngân, cô giật lấy, nhìn thoáng qua một cái, Orm hít một hơi, cô thực sự lo lắng cho Lingling.

"39 độ 8, đến thế này mà cô còn không chịu đi bệnh viện à?"

"Không đi, chỉ muốn nằm." Ánh mắt đảo qua bờ vai Orm, chỗ đó dính đầy nước mắt của cô.

Khi suy nghĩ dần dần rõ ràng hơn, Lingling mới nhận ra hôm nay bản thân mất bình tĩnh hơi nhiều, đã bao năm rồi không rơi nước mắt? Việc càng khó tin hơn là dựa vào người ta rồi khóc quên trời quên đất.

Cô có chút áy náy chỉ vào tủ bên cạnh: "Tôi để ở đây một ít quần áo để thay, cô có muốn thay không?"

"Được." Orm đồng ý, bả vai nhớp nháp, ướt át nên không từ chối.

Mở tủ ra, bên trong là một dãy bộ vest công sở được treo ngay ngắn, cùng kiểu dáng nhưng khác màu sắc, Orm chưa bao giờ mặc trang phục nghiêm túc như vậy, nhìn thấy vậy không muốn động vào.

"Cô không có quần áo gì thoải mái à?" Cô hỏi Lingling.

Lingling nghiêng đầu tỏ vẻ không hiểu.

Orm thở dài, kéo chiếc áo len mỏng trên người: "Là loại như thế này."

"À." Lingling gật đầu, tìm điện thoại di động ở đầu giường, gọi điện thoại: "Mint, giúp tôi mua một ít quần áo, bình thường thôi, nhỏ hơn một size so với bộ tôi thường mặc."

Sau khi cúp điện thoại, cô nhìn Orm sửng sốt, dò hỏi: "Cô nhỏ hơn tôi một size à?"

"Cô mới nhờ người mua quần áo cho tôi à?"

"Ừ, bảo cô ấy mua thêm mấy cái, không biết cô thích loại nào." Lingling nhìn chỗ ướt đẫm đó, mặt càng đỏ hơn, "Rất xin lỗi."

"Không cần mua, tôi về ngay bây giờ." Orm thấy mặt Lingling đỏ như chảy máu, tưởng nóng, dùng khăn ướt lau cho cô ấy.

"Vậy sao..." Lingling trầm giọng nói.

Orm nghi ngờ bản thân hoa mắt, trong đôi mắt Lingling sao lại có tia mất mát trong đó?

Cũng phải, bệnh đến mức này, không có ai ở cạnh chăm sóc, nếu cô đi rồi chỉ còn lại mình cô ấy.

Quan trọng là cách sống của Lingling khá ngốc, cái này không biết cái kia không biết, sao có thể yên tâm để cô ấy ở một mình đây?

"Thôi được rồi, lát nữa rồi đi." Orm hối hận không mang theo laptop, ngồi không làm gì, gõ mấy chữ càng tốt hơn, mấy ngày nay chưa đăng chương mới, biên tập đang ép cô hôm nay phải đăng gấp đôi.

Lingling không nói chuyện, xoa xoa cái mũi đang nghẹt thở, Orm nhìn thấy cảnh này, còn tưởng rằng cô lại sắp khóc.

"Mùi trên người cô rất dễ ngửi." Lingling thích mùi hương sữa nhàn nhạt, nó chỉ tồn tại trên mặt và cổ Orm, nếu không gần thì không thể ngửi được.

Orm bị câu nói này của Lingling làm cho khó hiểu, không kịp trở tay, người này mới khóc xong rồi nói mấy lời này, đầy dầu mỡ.

Nhìn lại biểu cảm của cô ấy, đang hơi cau mày, ốm yếu nằm ngửa, nhìn chẳng liên quan đến hai chữ dầu mỡ chút nào.

"Sao cô không nhắc gì đến con vậy?" Lingling vừa mới khóc như chế.t đi sống lại đâu rồi? Biến mất trong chớp mắt?

Hai mày Lingling cau lại, nghiêm túc trả lời: "Tôi thật sự hết cách rồi, nhưng mà tôi đảm bảo với cô, sẽ cố gắng tìm ra cách, không bỏ qua bất cứ hy vọng nào."

Orm làm biểu cảm nghiêm túc nhìn cô, bầu không khí trong phòng nhất thời rất căng thẳng.

Lingling sợ cô không tin, suy nghĩ hồi lâu, mới trịnh trọng duỗi tay phải ra khỏi chăn: "Vậy... tôi móc ngoéo với cô."

Orm cười lớn, người này não bị đốt cháy rồi à, coi cô là đứa trẻ ba tuổi sao.

Đem cái tay bỏ lại trong chăn, cô cũng tự động viên cho bản thân; "Tôi tin cô, chúng ta cùng nhau nghĩ cách."

Nụ cười kia rất có sức hút, Lingling nhìn thấy đầu quả tim rung lên, có chút mê hoặc.

Ngoại hình của Orm không phải là cái loại khiến người ta thốt lên cô đẹp quá, hơn nữa cũng không trang điểm, phải nhìn mấy lần mới nhớ được, nhưng mà nhìn lâu vào gương mặt kia tự nhiên làm người ta sinh ra cảm giác thoải nói, cô ấy cũng không nói chuyện lòng vòng, rất khác với những người tâm cơ mà Lingling tiếp xúc hằng ngày.

Lingling cũng cười theo, nếu không phải Mina có chuyện, có lẽ đời này cô sẽ không tiếp xúc với người này.

"Hỏi cô một chuyện, mùi trên người tôi là mùi gì?" Giọng của Orm đầy thoải mái, tạm gác mấy chuyện buồn bã sang một bên.

"Có chút ngọt của sữa, cô không biết à?" Lingling đã quen ngửi các loại nước hoa, đây là lần đầu tiên cô ngửi được mùi thức ăn trên người người, cảm giác rất mới lạ, tạo một dư vị vui vẻ, nhịn không được mà ngửi thêm vài lần, ước gì có thể lấp đầy mũi bằng mùi hương ngọt ngào này.

"Cái gì..." Orm giơ tay lên ngửi, cô chỉ ngửi thấy mùi nước hoa của Lingling trên người mình, nhưng cô hiểu Lingling đang nói cái gì.

"Ning thích dùng sữa tắm bò hiệu nước ngoài cho trẻ em, tôi cũng dùng theo." Mùi sữa tắm đó thơm rất lâu và có mùi hơi giống sữa bò.

"Được rồi." Lingling nằm trên giường hơi nghiêng người, Orm tưởng cô muốn làm gì đó, liền có lòng đi tới giúp đỡ.

"Cô làm gì vậy?" Lingling khoanh ngực, khó hiểu nhìn cô.

"Giúp cô." Orm đang định đỡ cô ngồi dậy.

Lingling biết cô ấy đã hiểu lầm, đôi mắt đỏ hoe vì khóc biến thành hình lưỡi liềm xinh đẹp.

Orm cảm thấy cái cười này khó hiểu, liền thu tay lại, run rẩy nhìn Lingling.

Lingling từ trong chăn lấy ra một chiếc áo lót, trực tiếp ném đến cuối giường: "Cô muốn giúp tôi cởi áo ngực à?"

Orm nhìn chằm chằm vào chiếc áo ngực ren màu trắng có kích cỡ cúp ngực vừa phải, "Cô cởi áo ngực trước mặt tôi sao?"

"Lúc ngủ tôi không thích mặc nó, quá gò bó, không thoải mái." Lingling lúc ngủ có thói quen khoả thân, nhất là khi cô cảm thấy không khỏe, nếu không có Orm, cô đã cởi quần với quần lót luôn rồi, "Hơn nữa tôi cởi dưới chăn, cô thấy sao?"

"Không có!" Orm vội vàng trả lời.

"Không được đâu nhé, muốn tôi cởi trước mặt cô à? Nghĩ hay lắm."

Ánh mắt Orm dời đi, sắc mặt bất giác đỏ bừng: "Tôi không có, cô đừng nói nhảm."

Lingling chỉ là tùy ý trêu chọc Orm, nhưng cô không ngờ phản ứng của Orm lại có chút thái quá vậy, cô ngẫm nghĩ lại, bản thân không giỏi nói đùa, chỉ đối với Orm tìm chút thú vui như vậy, một khi không cẩn thận sẽ làm quá lên.

"Không có gì... đều là phụ nữ, cho dù tôi cởi quần áo trước mặt cô, chắc cũng không sao ha." Lingling có chút chột dạ mà giải thích, khoé mắt nhìn phản ứng của Orm, lại phát hiện cái đỏ vốn dĩ ở mặt giờ đã đến mang tai.

Lời nói này có vấn đề gì sao? Lingling nghĩ nghĩ, đều là phụ nữ có gì phải kiêng dè chứ?

Tuy cô không có sở thích lộ da thịt, cũng chưa từng cởi quần áo trước mặt người khác, mới vừa rồi cũng ở trong chăn mà cởi, nhưng dù thế nào đi chăng nữa, nếu mà Orm thật sự nhìn thấy cô khoả thân, Lingling thầm nghĩ cũng không có gì đáng ngại.

"Cô... không phải cô sốt à? Sao nói nhiều thế hả." Orm quay lưng lại, cúi đầu nghịch nghịch điện thoại.

Lingling chỉ vì muốn ngủ mà cởi áo ngực, hiển nhiên Orm nói nhiều, hành động kỳ quái, rất lâu vẫn chưa nói xong. Liếc nhìn tin nhắn mới từ Mint trên điện thoại, trả lời lại vài lời.

"Quần áo mua cho cô để ở ngoài văn phòng, là size của cô, thích cái nào thì mặc, còn lại thì mang đi hết đi đừng để lại cho tôi, tôi không mặc được, có để lại thì lần sau tôi cũng mang đến cho cô." Người bị chê nói nhiều - Lingling uỷ khuất trong lòng nhiều chút, kéo chăn lên chuẩn bị đi ngủ.

"Vậy tôi về đây." Orm vừa được ân xá lập tức đứng dậy.

Lingling nghĩ tới điều gì đó, ngăn cản cô: "Mấy ngày nay tôi không thể đến bệnh viện, sức đề kháng của Mina hiện tại rất yếu, tôi sợ lây nhiễm cho con bé, nếu con bé có hỏi cô về tôi, thì cô nói mẹ đi công tác, về sẽ đến gặp con bé ngay."

Orm rất khó hiểu: "Sao cô không trực tiếp nói cho con bé biết cô bị bệnh?"

"Mina luôn cho tôi là siêu nhân sẽ không ốm đau hay khóc lóc. Tôi không thể hủy hoại hình tượng hoàn mỹ của mình trong lòng con bé."

Orm cười nhạo cô: "Cô không phải ở trong lòng con bé là người mặt chết, tảng băng lớn, luôn đặt công việc lên hàng đầu sao?"

Lingling vỗ lên trán có dán miếng dán hạ sốt, như cam chịu số phận thừa nhận: "Tôi có chứng khó biểu lộ cảm xúc, được chưa hả?"

"Biết sai thì nên sửa." Orm hướng dẫn từng bước.

"Tôi sẽ sửa lại," Lingling đưa ngón tay run rẩy chỉ vào cô: "Đừng nói xấu tôi trước mặt con gái tôi."

"Cô đang nói đến con gái nào?" Orm cố ý hỏi.

"Cả hai."

"Đó cũng là con gái tôi, muốn nói xấu hay tốt là do tôi quyết định." Orm đắc thắng cười nói: "Xem biểu hiện của cô đi."

Lingling trầm ngâm nhìn cô, có dự cảm không tốt.

"Còn nữa, sau này đến phòng bệnh thăm Mina nhất định phải cười! Tuỷ tôi không tương thích thì đã sao? Liễu ám hoa minh hựu nhất ngôn, không được nản lòng!" Orm đứng ở cửa, làm động tác cố lên với Lingling.

"Thật là..." Nói không được nản lòng, nhưng đôi mắt Lingling lại cay cay, lại vùi vào trong chăn, "Đi mau đi, tôi ngủ đây."

Orm nhìn đống chăn bông, đóng cửa lại cho cô ấy, đi đến văn phòng, trên ghế sô pha có mấy túi mua sắm từ cửa hàng xa xỉ.

Cô tìm một chiếc hoodie mặc vào, nhớ tới Lingling bảo cô mang đi, nếu không lần sau sẽ mang đến cho cô, Orm cảm thấy ngại đến phiền, bản thân cô cũng đâu phải không có tiền, cùng lắm sau này tặng lại cái túi hay trang sức vậy.

Trước tiên là đến bệnh viện đón Ning về, hai đứa trẻ ôm iPad xem suốt buổi chiều không chán, Mina nghe thấy tiếng động ở cửa, tưởng là mẹ đến gặp cô bé. Cô bé vươn cổ ra nhìn, thì thấy người đến là Orm, gương mặt nhỏ lại hiện lên vẻ buồn bã.

"Wow, mẹ, mẹ mua quần áo mới sao?" Ning nhìn thoáng qua có thể thấy bộ quần áo mẹ cô nhóc mặc trước và sau khi ra ngoài khác nhau. Cô nhóc chưa từng thấy mẹ mặc cái áo này trước đây nên chắc chắn là mẹ đã mua áo mới.

"Không phải mua."

Orm nhìn Ning cười, nhìn Mina: "Mina, mấy ngày tới mẹ con không thể đến thăm con, nhưng mà mẹ con nói chờ xử lý xong việc, sẽ đến gặp con ngay."

Vô luận là đi công tác hay bệnh, Orm đều không muốn giúp Lingling lừa gạt cô bé, chờ cô ấy bình phục tự đến rồi nói vậy.

Mina nhẹ nhàng nắm lấy ống truyền dịch trên tay cô bé, gật đầu: "Cháu biết rồi ạ, mẹ đang bận."

Orm trong lòng cảm thấy đau xót, cô bé này trải qua quá nhiều thất vọng, mới có thể trở thành Mina quá hiểu chuyện như ngày hôm nay.

Dì Winny đang ngồi bên bệ cửa sổ ăn dưa hấu nhìn Mina cúi đầu không nói gì, nhổ ra vài hạt dưa hấu, rồi nhìn Orm đang nhìn Mina trong trạng thái xuất thần.

Một miếng dưa rơi xuống đất.

"Cô Kornnaphat, Mina nhà tôi trông giống cô quá."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com

Tags: #lingorm