60
Những đứa trẻ khác bỏ chạy nhưng cậu bé dễ dàng tóm lấy cành cây trong tay Ning.
Ning không thể rút cành cây ra nên cô nhóc đơn giản buông nó ra.
Cậu bé đột nhiên mất thăng bằng, ngồi phịch xuống đất, sau đó vô cùng tức giận, đứng dậy nhe răng trợn mắt giơ tay ra muốn tóm lấy Ning.
Ning giống như một con thú hoang nhỏ mất trí, sẽ cắn bất cứ khi nào có ai chạm vào.
Câu bé đang định cho Ning một bài học thì Ronnadet Kornnaphat đi đến nắm cổ áo cậu bé, vứt sang một bên, cậu bé thấy người lớn tới, khóc um xùm rồi bỏ chạy, nhìn dáng vẻ là muốn đi mách ba mẹ.
Có lẽ hiểu rõ chuyện vừa rồi, Ronnadet Kornnaphat nhặt mũ đỏ trên mặt đất lên, nhẹ nhàng phủi tuyết ở trên đó, chiếc mũ vốn sạch sẽ đã bị người trong lúc hỗn loạn dẫm lên, ông thở dài nắm chặt mũ đỏ, trách bản thân sơ ý lại đến trễ.
"Mina, đừng sợ, mình sẽ bảo vệ cậu." Ông nghe Ning thở hổn hển nói, thân thể nhỏ nhắn ngồi xổm xuống, ôm Mina vỗ vỗ.
Ông càng tự trách bản thân hơn, cảm thấy bản thân không bằng đứa nhỏ 4 tuổi, biết cách dỗ trẻ con.
Mina khóc chỉ rơi nước mắt, cơ thể run lên không có phát ra tiếng, thật sự rất khác với những đứa trẻ khác, khiến người ta càng đau lòng hơn.
Ronnadet Kornnaphat đưa mũ cho cháu gái, an ủi: "Ông ngoại mua mũ mới cho Mina nha."
Mina dụi đôi mắt sưng đỏ vì khóc, lấy chiếc mũ nhỏ màu đỏ đội lên đầu, quấn thật chặt, sau đó cái miệng nhỏ nhắn mấp máy nhưng không phát ra âm thanh nào.
"Sao vậy?" Ronnadet Kornnaphat lại gần.
"Tuyết Bảo." Ning nghe thấy trước, đỡ Mina đứng dậy sau đó đi làm người tuyết còn dang dở.
Ronnadet Kornnaphat nhìn bóng dáng hai thân hình nhỏ nắm tay nhau, thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc vẫn là trẻ con, chuyện có long trời lở đất thế nào nháy mắt đã cho qua.
Ning đi qua người tuyết to lớn, trông nó rất đáng ghét, chạy tới đá thật mạnh khiến người tuyết ngã xuống.
"Mina, để mình trả thù cho cậu." Cô nhóc quay người lại thấy Mina đang mở to mắt nhìn mình, trông cũng không vui vẻ.
Ronnadet Kornnaphat có chút lo lắng, tâm trạng của Mina đã bình ổn lại, nhưng khuôn mặt đỏ bừng vì khóc trong thời gian ngắn đã mất hết màu sắc, trắng bệch đến mức có cảm giác khác thường.
Ngồi xổm trên mặt đất khóc hồi lâu, hai chân tê dại, không còn sức lực, tuy nhiên, Mina muốn làm ra "Tuyết Bảo ", đây là nguyện vọng mà cô bé và Ning muốn thực hiện từ lâu, nhưng mà đi được vài bước, cảm thấy choáng váng, không nhìn rõ, cô bé thử mở to hai mắt, chỉ mơ hồ thấy bóng dáng Ning.
Một giây tiếp theo, đôi môi lạnh lẽo được một luồng hơi ấm chiếm lấy, Mina còn chưa kịp cảm giác thì đã ngã xuống bãi cỏ phủ đầy tuyết mỏng.
Cùng lúc đó, Ronnadet Kornnaphat lao tới đỡ Mina lên.
Ning sửng sốt tại chỗ, hiển nhiên không kịp ý thức được chuyện gì xảy ra, sau đó lớn tiếng kêu lên: "Mina lại chảy má.u."
Cô nhóc nhớ lại lần trước ở bệnh viện cũng giống như vậy, Mina chảy má.u rất nhiều, nhưng lúc đó không ngất xỉu và vẫn có thể nói chuyện với cô nhóc.
Cô May nói, nếu một người chảy máu nhiều sẽ ch.ết, mà nếu ch.ết thì sẽ không bao giờ tỉnh lại.
Mina sẽ không thể tỉnh lại sao? Ning vô cùng lo sợ.
Một đứa thì ngất xỉu, má.u chảy không ngừng, một đứa thì khóc lóc um xùm, Ronnadet Kornnaphat lúng túng gọi xe cứu thương.
Ông cởi áo khoác của mình ra, bọc cơ thể Mina vào trong đó, ôm chặt cháu gái vào ngực, rồi chạy đến cổng khu dân cư chờ xe cấp cứu đến.
Trong ngày trời đông lạnh, người nhặt rác không nơi về để ăn Tết, mặc áo quân đội vá hết chỗ này tới chỗ kia, lúc cúi người xuống nhặt chai nhựa để lộ ra thắt lưng, đem chai nhét vào trong bao lớn, ánh mắt nhìn về phía Ronnadet Kornnaphat và hai đứa nhỏ, động tác thong thả tránh ra.
"Ning, đi theo sát ông." Ronnadet Kornnaphat cũng sợ Ning xảy ra chuyện, đáng lẽ ông không nên đồng ý cho hai đứa đi xuống dưới, bây giờ ông làm sao có thể đối mặt với Noon và con gái đây?
Ning lau nước mắt, đi theo sát ở phía sau, cô nhóc càng chán ghét cậu bé kia hơn, nhất định nó đã ức hiếp Mina, cho nên Mina mới chảy máu.
Cùng thời gian đó, Noon vừa nói chuyện xong với hai người đối diện, lượng thông tin rất lớn, bà sẽ không bao giờ thừa nhận rằng con gái mình trèo cao Lingling, tuyệt đối là tên họ Kwong này lì lợm la liếm Orm, để con gái bà mê muội.
Nhưng hiện thực thì hai người này căn bản không thể tách ra, suy xét đến tình trạng của bọn nhỏ, cũng không có lý do khác để hai người chia tay. Nếu không chấp nhận thì cũng sẽ mất đi đứa con gái này, mất luôn cả quyền thăm hỏi cháu gái. Nhưng ai lại không muốn tận hưởng hạnh phúc gia đình khi về già? Những năm vừa qua thật sự là... bà đã chịu đựng đủ rồi!
Lingling hoàn toàn mất đi vẻ hung hăng như lần đầu gặp mặt, cô đứng dậy cúi người rót cho bà tách cà phê rồi hai tay dâng qua: "Dì, cháu sẽ đổi xử tốt với Nong Orm, dì yên tâm đi."
Noon hừ không nói tiếp.
Lingling coi như không thấy chỉ cười, coi như bà đã cam chịu.
"Hai đứa đừng vui mừng quá sớm..." Noon không thích cái dáng vẻ đắc thắng của Lingling: "Tôi nói cho biết bây giờ Mina còn đang bệnh, không phải đồng ý chuyện hai đứa, chẳng qua không muốn quản, cũng lười quản. Orm, con phải nghĩ cho kỹ, mẹ nói có vẻ khó nghe, bệnh Mina có thể chữa khỏi hay không vẫn là một chuyện, lỡ đâu...."
"Mẹ...." Orm nhịn không được ngắt lời mẹ.
"Nếu một ngày nào đó quan hệ của hai đứa tan vỡ, bệnh của Mina không khỏi, Ning lại là con ruột của Lingling, cô ta có quyền thế, đến lúc đó giành hết con cái, lúc đó con sẽ sao đây hả?"
Dưới gầm bàn, hai tay Orm đan vào nhau, nắm chặt.
Lingling nắm tay cô, lòng bàn tay lạnh lẽo, dùng giọng bình tĩnh thường ngày nói: "Đầu tiên, Mina sẽ hết bệnh, cháu sẽ dùng mọi cách để cứu con bé. Thứ hai, cháu sẽ không tranh giành con cái với Orm, cháu cũng sẽ không chia tay với em ấy, nhưng nếu thật sự có một ngày phải xa nhau, chắc là khi ấy em ấy đã không còn yêu cháu, vậy...."
Lingling nhất thời thất thần, tiếp tục nói: "Chỉ cần định kỳ để cháu đến thăm Ning là được."
"Thứ ba, là giả định tồi tệ nhất." Vì để cho Noon yên tâm, Lingling lấy hết can đảm để đưa ra giả định một phần mười nghìn, "Nếu giống như lời dì nói, tất cả đều là thật, Orm cũng sẽ không còn là chính em ấy."
"Nói thế nào?" Noon không hiểu lắm.
"Lingling..." Orm biết Lingling muốn nói gì, các cô còn tiểu long bao, bánh bao chiên và xá xíu, nhưng bây giờ nói hết một lần, mẹ cô vốn là người bảo thủ, sẽ khó mà chấp nhận được nhiều chuyện như vậy.
Tương lai còn dài, cứ từ từ mà nói.
Điện thoại di động của Noon reo lên, cắt đứt cuộc trò chuyện giữa bà và Lingling đúng như ý muốn của Orm.
"Được, tôi lập tức quay lại." Người gọi là Ronnadet Kornnaphat, Noon bình tĩnh nói.
"Ông...." Giọng điệu của Noon lập tức thay đổi, lo lắng đứng dậy, ánh mắt nhanh chóng đảo qua Orm và Lingling, nhưng không nhìn trực diện hai người.
Orm trông vẻ mặt của mẹ có gì đó không ổn, ngơ ngác nhìn Lingling.
Lingling cau mày, cảm thấy có gì đó không đúng.
"Đừng nói nhiều nữa, nhanh tới đây đi!" Ronnadet Kornnaphat vội vàng cúp điện thoại.
Noon vẫn cầm điện thoại, cả người đơ tại chỗ, Ronnadet Kornnaphat vừa nói gì? Lúc đi cháu gái còn đang bình thường, sao giờ lại đưa đi cấp cứu?
Orm lo lắng đi tới hỏi thăm, tay lập tức bị Noon nắm lấy.
Trên trán đầy mồ hôi lạnh, Noon lẩm bẩm: "Bệnh viện, nhanh chóng đến bệnh viện số 1 của thành phố."
"Ba làm sao ạ?" Orm lập tức thu dọn đồ đạc, trong tay cầm chìa khóa xe chuẩn bị sẵn sàng.
Lingling thấy vậy liền gọi người phục vụ thanh toán tiền, sau đó đứng dậy.
"Là Mina, ngất xỉu." Tim Noon như bị gì đó kéo, khó chịu đến mức đau nhức, một đứa bé ngoan như vậy, không thể có chuyện gì được.
Lời còn chưa dứt, Lingling lảo đảo, ngực như có thứ gì đó đập vào.
Orm không để ý tới những chuyện khác, cô như nắm lấy tay Lingling, liều mạng chạy ra xe.
Chạy được vài bước, nhớ tới tình trạng thể chất của Lingling, Orm sắc mặt tái nhợt dừng lại, vừa quay đầu nhìn cô ấy, nước mắt rõ ràng sắp rơi xuống.
Lingling an ủi cô: "Không sao đâu, mấy lần trước cũng như thế, Mina đều qua hết, lần này cũng sẽ thế."
Orm gật đầu, đi về phía xe, tay cầm chìa khóa xe run rẩy.
Lingling lấy chìa khóa xe trong tay cô, đỡ vai cô, đặt cô ngồi vào ghế phụ: "Đừng suy nghĩ nhiều, để chị lái xe."
Noon nhìn cả hai, không nói gì và ngồi vào ghế sau.
Cũng may nơi này cách bệnh viện số 1 không xa, đường phố vào dịp Tết Nguyên đán không có nhiều xe, Lingling dùng tốc độ cho phép ước chừng mười lăm phút là có thể tới đó.
Trước đèn đỏ, Lingling suýt chút nữa lao tới, nhưng vừa nhìn thấy liền đột nhiên dừng lại.
Noon kêu lên, trong khi Orm im lặng ngồi thẳng dậy, không hề hoảng sợ hay phàn nàn.
"Không phải bác sĩ nói tình hình đang ổn định sao? Cho nên Tết mới để Mina xuất viện về nhà đón Tết à?" Cô không nghĩ ra được, hy vọng Lingling có thể nói cho cô biết.
Lingling môi mấp máy nhưng không phát ra âm thanh nào.
Cô cũng không biết nữa, trong đầu cô bây giờ cũng rối như tơ vò.
Noon ngồi ở phía sau lo lắng, hối hận về lời mình vừa nói, cái gì là lỡ đâu, giả định cái gì chứ, nếu Mina mà không qua được, vậy chắc chắn là do lời xúi quẩy của bà.
Đến bệnh viện, Noon gọi điện thoại cho Ronnadet Kornnaphat hỏi chi tiết vị trí, ba người không ngừng tìm kiếm.
Biết Mina đang ở trong phòng theo dõi, Orm có chút yên tâm. Lúc ba người đến, Mina đang nhắm mắt nằm trên giường trong phòng theo dõi, y tá theo dõi điện tâm đồ, thu thập miếng bông dính máu vừa được xử lý.
Ning đứng ở bên giường, không chớp mắt nhìn chằm chằm vào hình gợn sóng nhấp nhô trên màn hình.
"Mẹ..." Ning lại bắt đầu khóc khi nhìn thấy mọi người bước vào phòng quan sát.
"Không sao, không sao." Ronnadet Kornnaphat nói trước khi bọn họ hỏi.
"Sao đột nhiên ngất xỉu?" Orm cúi người sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của Mina, nghĩ lại mà sợ.
Lingling thấy con gái tạm thời không có việc gì, liền ra ngoài hỏi bác sĩ phụ trách vài vấn đề, nếu tình trạng cơ thể của Mina có thể chịu được, thì sẽ đưa Mina đến bệnh viện Huyết Học, nơi đó điều kiện chữa bệnh tốt hơn.
Gọi điện thoại đến bệnh viện Huyết Học, khi quay lại phòng theo dõi, từ xa đã nghe tiếng mắng của Noon, cô tưởng đâu người bị mắng là Orm, lập tức đẩy cửa đi vào, lại phát hiện đối tượng bị mắng là Ronnadet Kornnaphat.
Orm ngồi ở bên giường, nhìn ba mẹ cãi nhau, im lặng, đôi mắt đỏ hoe.
Ning rúc vào bên cạnh, nhìn thấy mẹ Kwong đi vào, liền chạy tới ôm lấy cô.
Lingling ôm Ning đi tới hỏi Orm: "Ba mẹ em sao thế?"
"Sao ông lại để mấy đứa xuống lầu chứ?" Noon tức giận đánh vào ngực Ronnadet Kornnaphat.
Ronnadet Kornnaphat biết bản thân sai, chán nản nói: "Hai cháu đều muốn đi, tôi nhìn đau lòng...."
Noon tức giận không thôi: "Giờ ông nhìn thử xem...."
Orm giơ tay dụi dụi mắt, cô không can thiệp, nhưng cảm thấy không nên trách ba cô, ông ấy cũng không biết được tình trạng bệnh của Mina, huống chi ông ấy chỉ muốn bọn nhỏ vui vẻ.
Cũng không thể nào trách Ning, con nó có biết gì đâu, Mina muốn làm người tuyết, cô nhóc một lòng muốn thực hiện cho Mina.
Vậy nếu trách thì chỉ có thể trách cậu bé bắt nạt Mina, không biết con cái nhà ai nữa, nhưng mà giờ trách thì có tác dụng gì?
Không có ai để trách, cô chỉ có thể tự trách mình, trước khi đi không dặn dò kỹ càng với ba, mà có khi... bản thân không đi ra ngoài thì tốt hơn.
Orm kể lại lời của Ronnadet Kornnaphat một lần nữa cho Lingling nghe.
Tâm trạng của Lingling cũng gần giống như Orm, đau lòng cho con gái nhưng cũng bất lực.
"Dì, chú, hai người đừng cãi nhau nữa, Mina đã không sao rồi, sau khi bị bệnh, số lần chảy máu mũi cũng nhiều, cũng không phải vấn đề gì lớn. Bác sĩ nói vốn dĩ cơ thể Mina đã yếu, hơn nữa vì kích động nên mới ngất xỉu." Thấy Noon còn muốn nói Ronnadet Kornnaphat nữa, Lingling bất đắc dĩ nói: "Để Mina nghỉ ngơi."
Ngay tức khắc, trong phòng bệnh yên lặng, Orm đưa ngón tay vào trong mái tóc dài, ôm đầu trầm ngâm suy nghĩ.
"Chị muốn đi tìm cậu bé kia." Lingling đột nhiên nói.
Orm ngẩng mặt lên hỏi: "Rồi làm được gì?"
Lingling khoanh tay: "Chị tức lắm rồi, dám bắt nạt con gái chị, phải đánh mới được."
Orm sửng sốt sau đó cười nhạo: "Chị đi so đo với một đứa trẻ thì có ích gì hả?"
Lingling quả quyết nói: "Chị thích."
"Mẹ ơi, con đánh rồi, còn đem đá đổ người tuyết của nó đắp nữa kìa." Ning nói về "thành tích vĩ đại" của cô nhóc, coi như đã trả thù cho Mina.
Bạn nhỏ cute phô mai que không nên như thế.
Orm đã mệt rồi, nhưng lúc này cô vẫn phải dạy cho Ning nguyên lý lấy thiện báo ác.
"Ning làm tốt lắm." Lingling giơ ngón tay cái lên, hung hăng khen ngợi cô: "Nếu có người ức hiếp con, con phải đánh trả lại, phải đá hai cái."
Ning rất hưng phấn: "Con còn đá nó!"
"Tuyệt vời!" Lingling còn vỗ tay cho Ning.
"Kwong Móng Heo...." Orm ôm trán, tâm tính báo thù có lẽ đã khắc sâu vào gen của hai mẹ con này, cô chưa bao giờ dạy Ning lấy oán báo đáp oán.
Lingling chuyển sang giọng điệu nghiêm túc hơn: "Lát nữa bệnh viện bệnh Huyết Học sẽ cử xe cứu thương tới, chị đưa Mina về."
"Cũng sắp phải về rồi." Đối với Mina thì ở đó an toàn hơn.
Orm nói xong, ánh mắt của khựng lại, tựa hồ nghĩ đến cái gì.
Không phải là cô không chuẩn bị trước, Mina sẽ quay lại bệnh viện sau Tết Nguyên đán, chỉ là sớm vài ngày thôi.
Nhưng khi ngày này đến, cô không thể vui vẻ đón nhận được.
Sau khi Mina nhập viện, có nghĩa là ba mẹ Lingling sẽ thường xuyên đến thăm, đến lúc đó, cô sẽ lấy thân phận nào có thể xuất hiện ở phòng bệnh?
Orm hỏi Lingling: "Chị định giải thích như thế nào với ba mẹ chị?"
Nói xong sợ Lingling hiểu lầm nên mới giải thích: "Em đang nói việc Mina ngất xỉu."
Nhìn thấy Orm tâm tình không tốt, Lingling nhẹ giọng nói, nghe có vẻ đặc biệt yên tâm: "Chị sẽ giải quyết ổn thoả thôi, em yên tâm đi, phải an ủi chú với dì, còn có Ning nữa."
Orm khó chịu, ánh mắt đảo quanh, cắn móng tay cái bên phải.
Lingling nắm tay cô, nhẹ nhàng đẩy ra: "Em vẫn lo lắng à?"
"Sau này có phải em không được gặp Mina nữa không?" Orm cuối cùng cũng hỏi ra, cô vốn dĩ thấy Lingling đã có quá nhiều việc cần xử lý, không muốn tạo thêm phiền cho cô ấy.
"Sẽ không." Lingling nói không cần suy nghĩ.
"A." Orm thở dài, cô hối hận vì đã hỏi ra vấn đề này, Lingling nhất định sẽ chỉ nói cho cô những gì cô muốn nghe.
"Đừng suy nghĩ nhiều, bọn họ sẽ không ở bệnh viện 24/24 đâu, hơn nữa..." Lingling nghiêm túc suy nghĩ, cảm thấy có thể làm được, "Em thử trang điểm đậm xem?"
Orm rất kinh ngạc: "Gì hả?"
Lingling ghé sát vào tai Orm nhỏ giọng nói: "Còn không phải là sợ ba mẹ chị nhìn ra được Mina giống em à? Lần trước em trang điểm, trông vẫn khác biệt so với ngày thường, nên em thử trang điểm đậm xem sao? Nếu bị bắt gặp cũng chưa chắc bị nhận ra."
"Ba mẹ chị dễ lừa lắm à?" Orm hoàn toàn không tin.
Vẻ mặt Lingling không có gì chắc chắn.
Orm không có tâm trạng đùa giỡn với người này, nghĩ xem thử còn cách nào tốt hơn đề nghị của Kwong Móng Heo không.
Lingling nói tiếp: "Chị nói thật á, Enjoy lúc trang điểm đậm với không trang điểm, như hai người vậy."
Orm nhìn cô, bực tức cười nói: "Phải rồi, lúc chị bắt trước trang điểm đậm như cô ấy, em cả buổi cũng có nhận ra chị đâu."
Lingling chỉ muốn giải tỏa bầu không khí căng thẳng hiện tại, sau khi Orm nhắc đến chuyện này, cô chợt nhớ tới việc làm ngu ngốc của mình, mặt nóng bừng, theo thói quen cúi đầu đỡ khung kính lên.
Xấu hổ thì xấu hổ, nhưng nói thật thì cách này có thể dùng được.
"Vậy em thử đi, thử xem thử làm vậy được không?"
Orm nghiêng đầu nhìn Mina, bất lực thốt ra: "Miễn."
Lingling cười một cái, thấy tâm trạng của Khóc Nhè đã đỡ hơn, sắc mặt Noon cũng dịu đi, không còn trách Ronnadet Kornnaphat, liền xoa đầu Ning rồi đi ra khỏi phòng theo dõi.
Mint đang đi chúc Tết nhà họ hàng, thì nhận được điện thoại của Lingling, thân là trợ lý riêng tận tâm của Lingling, cho dù có ăn Tết thì vẫn luôn trong trạng thái tuỳ thời nhận lệnh, sếp gọi một cái là lập tức bay đến.
Trong điện thoại, sếp bảo cô đến khu nhà của Cô Kornnaphat, kiểm tra xem CCTV của khu vui chơi, tìm cậu bé bắt nạt Mina, lại liên hệ với luật sư thường hợp tác, gửi cho người giám hộ thư luật sư, đi dọa cậu bé nghịch ngợm với phụ huynh.
Hừ, thằng nhóc con dám bắt nạt Mina ngây thơ hồn nhiên của cô à!
Mint lập tức bỏ bàn cơm ngon thơm ở nhà, chạy thẳng đến khu nhà Orm.
Giao việc cho Mint xong, Lingling hít một hơi sâu, gửi cho Enjoy vài tin nhắn thoại, sau đó gọi cho dì Winny, rồi sau đó liên hệ với bác sĩ điều trị của Mina, thuyết phục bác sĩ tối nay có thể quay lại bệnh viện làm việc, kiểm tra toàn diện cho Mina.
Sau đó, xe của bệnh viện Huyết Học tới, Mina được đưa về phòng bệnh trước đó, cả nhóm cũng đi theo. Các bác sĩ và y tá trực ban, đến kiểm tra tình trạng sức khỏe cho Mina, trong phong bệnh có nhiều người, Noon và Ronnadet Kornnaphat thấy bản thân không giúp được gì, nên đi ngoài ngồi trên băng ghế ở hành lang.
Noon nhắm hai mắt, hai tay chắp trước ngực cứ run rẩy, miệng thì không ngừng thì thầm.
Ronnadet Kornnaphat thở dài nặng nề, những câu kinh chú này chỉ càng khiến người ta khó chịu: "Đừng niệm nữa."
Noon nhìn ông với vẻ mặt lạnh lùng, "Niệm kinh cũng có thể cầu Bồ Tát phù hộ cho cháu khỏe mạnh. Còn hơn ông không làm gì hết mà còn gây thêm phiền."
"Bà tưởng tôi muốn như thế sao?" Ronnadet Kornnaphat vốn đang tự trách bản thân, nhưng bị Noon chỉ trích hết lần này đến lần khác đã không nhịn được nữa, "Mấy năm qua không được nhận cháu gái, vất vả lắm mới có cơ hội ở chung, lại xảy ra chuyện như thế, tôi không khó chịu sao? Bà thấy đủ chưa!"
Orm đang tựa lưng vào tường phòng bệnh, nghe thấy ba mẹ lại cãi nhau, cô đặt tay lên lên trán thở dài, cố gắng đẩy mình đứng dậy để đi khuyên hai người.
Lingling thấy vậy muốn đi cùng cô, nhưng Orm lại xua tay nói: "Chị trông chừng con gái đi."
Lần đầu, mang Mina chính thức gặp ba mẹ cô, đã chuẩn bị sẵn sàng tâm lý bị làm khó dễ, nào ngờ lại xảy ra tình huống ngoài ý muốn thế này, Orm cảm thấy bản thân đã cạn kiệt sức, mà Lingling cũng chẳng khá hơn cô là bao.
Cô không muốn Lingling nhọc lòng thay cô.
Orm đi ra ngoài, Ronnadet Kornnaphat thấy cô, liền vỗ đùi không nói nữa.
Noon vẫn còn tức giận: "Tôi kiếp trước thiếu đức nên đời này mới gặp phải nhà họ Kornnaphat các người, từ lớn lẫn nhỏ đều làm tôi tức chết."
Ronnadet Kornnaphat không đáp lại, nắm chặt hai tay, quay mặt đi.
Orm nhìn vẻ mặt phẫn nộ của mẹ, hít một hơi, muốn nói lại thôi.
Hành lang rất yên tĩnh, cộng thêm mùi thuốc khử trùng, khi không có người nói chuyện lại yên tĩnh đến mức khiến người ta cảm thấy ớn lạnh.
"Ba, mẹ." Orm tới gần, dùng giọng khuyên nhủ: "Hay là ba mẹ đi về trước đi?"
"Cái gì?" Noon đột nhiên cao giọng, cơn tức của bà với Ronnadet Kornnaphat giờ đây lại càng cao hơn, "Con đây là muốn đuổi mẹ đi?"
Orm cảm giác được đầu mình có dây thần kinh co giật, theo tiếng nói của mẹ mà co rút, cơn đau ập đến khiến cô toát mồ hôi lạnh.
Đúng là một mớ hỗn độn.
Trước khi Mina khoẻ lại, có thể nào đừng có chuyện khác xảy ra nữa được không?
"Tôi không nên tới!" Noon đứng lên, muốn rời đi, "Cô và tên họ Kwong kia sống hay chết đều không liên quan đến tôi."
Orm giữ mẹ lại, giọng như là van xin: "Mẹ, xin mẹ đừng gây rối nữa, đi với ba về nhà đi, không phải bảo ba mẹ về quê, là về nhà con được chứ?"
Noon im lặng một lúc, trên mặt không có biểu cảm gì, sau đó ngồi lại, tâm trạng bình tĩnh lại: "Tôi không gây rối, bảo ba cô đừng chọc giận tôi là được."
Ronnadet Kornnaphat bó tay, nói với Orm: "Đừng để ý đến mẹ con nữa, con bận đi."
Cửa thang máy cuối hành lang mở ra, dì Winny kéo theo hai chiếc vali đi về phía phòng bệnh, đang làm bữa tối ở nhà, nhận được điện thoại của Lingling, thế là cấp tốc dọn đồ đạc chạy lại đây, vô cùng sốt ruột.
"Cô Kornnaphat!" Nhìn thấy Orm ở cửa với cặp vợ chồng trung niên, vừa nhìn đã biết đây là ba mẹ Orm, cho nên đây là....
"Ba mẹ cháu, đến thăm Mina." Orm thản nhiên giới thiệu, vừa dứt lời mới phát hiện bản thân nói hớ, vội vàng sửa miệng, "Không, là Ning.".
"A, này...." Dì Winny đã đoán ra được thân phận của hai đứa nhỏ, Orm nói thế thì cũng như thêm một búa vào thôi, cũng không mấy ngạc nhiên, sau khi chào xong, thì nôn nóng đi vào xem Mina.
Nhân viên y tế vừa rời đi, Ning liền nằm ở bên giường Mina, nhìn thẳng vào đầu cô bé.
Dì Winny bước vào phòng không khỏi thở dài, lúc đi ra ngoài vẫn còn tốt, sao lại nằm trên giường bệnh rồi.
Lingling chỉ nói không có gì nghiêm trọng, chỉ là nhập viện sớm hơn dự kiến.
Enjoy còn chưa biết tình hình của Mina, nhắn tin cho Lingling báo cáo lại tình hình bên kia, mẹ Lingling đang vui vẻ chơi mạt chược với đám chị em, bảo cô yên tâm dẫn Mina đến nhà Orm chơi.
Lingling ngồi ở trong góc ghế, tắt màn hình, nửa người dựa vào lưng ghế, ngửa đầu ra sau hít một hơi thật sâu, tựa như lúc này hoàn toàn thả lỏng.
Mong Enjoy có thể trì hoãn thêm một chút để cô có thể thở nhiều hơn một chút.
"Mẹ." Ning gọi cô, sau đó trèo lên đùi cô, vùi vào vòng tay cô.
Lingling nhẹ nhàng ôm lấy cô nhóc, sợ cô nhóc ngã.
"Mấy đứa xấu đó bắt nạt Mina, trêu Mina không có tóc." Ning nhìn hồi lâu nhưng không hiểu.
Cô nhóc nghĩ Mina không có tóc cũng rất đáng yêu, tại sao mấy đứa đó lại cười Mina chứ?
Lingling nhìn Mina trên giường bệnh, trên cái đầu nhỏ có một lớp tóc thưa thớt, có thể nhìn thấy rõ ràng lớp da đầu trắng bên dưới.
"Không có tóc buồn cười lắm sao ạ?" Ning không hiểu nên đến hỏi mẹ để xin câu trả lời.
"Không buồn cười." Lingling nhanh chóng trả lời, cô vốn tưởng rằng trẻ con đùa giỡn thôi, trẻ hư bắt nạt trẻ yếu đuối, nào ngờ lại vì Mina không có tóc.
Tim cô chợt thắt lại, cô không khỏi tưởng tượng cảm giác lúc đó của Mina như thế nào, tại sao không có tóc... tại sao lại bị bệnh, một đứa trẻ như vậy lại phải chịu tác dụng phụ của thuốc. Ngày xưa Mina cũng rất xinh đẹp, cô ấy bé nhờ dì Winny tạo cho cô bé những kiểu tóc trong mơ rồi đến khoe với cô.
Ning hỏi: "Vậy tại sao bọn họ lại cười nhạo Mina ạ?"
"Bởi vì..." Lingling suy nghĩ một chút, quyết định giải thích cho Ning bản chất xấu xa của hầu hết mọi người, "Bọn họ luôn phản cảm với những người khác họ, ở trong mắt họ thì Mina không có tóc, họ thì có, cho nên mới có tư cách cười nhạo Mina."
Nhóc con lắc đầu, hiển nhiên vẫn chưa hiểu.
"Chúng thấy ai cũng có tóc, cho rằng nó là nhóm đa số, còn những người không có tóc là nhóm thiểu số, cho nên nhóm đa số này sẽ cho rằng nhóm thiểu số là khác thường, thế nên một số người trong nhóm đa số, thấy người thuộc nhóm thiểu số không giống mình, nên mới đi cười nhạo họ."
Lingling nghĩ tới rất nhiều chuyện trong cuộc sống thực, trong đó có chuyện xảy ra trước khi gặp Khóc Nhè.
Ning có sự hiểu biết riêng của mình: "Cho nên chỉ cần số bạn nhỏ không có tóc nhiều hơn số bạn nhỏ có tóc thì sẽ không có ai cười nhạo Mina phải không ạ?"
"Có thể coi như là vậy, nhưng mà...." Lingling vẫn cảm thấy lời nói của Ning có gì đó không đúng, cô giáo dục: "Thiểu số không có nghĩa là họ sai. Họ có thể gặp khó khăn, hoặc có thể là lựa chọn của bản thân họ, cho nên chúng ta thuộc nhóm đa số, phải học được cách thấu hiểu và tôn trọng."
"Vậy còn nhóm thiểu số thì sao ạ?" Ning nghiêng đầu hỏi.
"Chỉ cần kiên trì là chính mình, không sợ người khác chê cười, người sai không phải là chúng ta, mà người sai chính là nhóm đa số tự cho mình là đúng. Có thể nhìn một vòng xung quanh, mặc dù là thiểu số nhưng cũng sẽ có người giống như mình, thật ra chúng ta không cô đơn." Lingling không biết bản thân nói thế Ning có hiểu hay không, cô hỏi: "Con hiểu chưa?"
Ning gật đầu: "Con muốn làm cho Mina vui vẻ."
Lần này đến lượt Lingling ngơ ngác, cô đã nói nhiều như vậy, nhưng Ning tựa hồ lại không hiểu chút nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com