Chương 31
Orm Kornnaphat đứng thừ người ở vị trí đó. Không nhấc nỗi một bước chân nào, không thể cử động cơ miệng mà chỉ để mặc nước mắt tuôn rơi. Cô không biết mình nên làm gì ngay bây giờ. Đi vào bên trong hỏi cha cô và Malee tất cả mọi chuyện? Không phải nãy giờ cô đã nghe được tất cả rồi sao, cần chi nghe thêm để cõi lòng cô tan nát hơn nữa.
Chạy đi?
Mọi cơ quan của cô như tê liệt cả rồi, chúng đóng băng từ khi cô kịp hiểu rằng " Chính LingLing là người đẩy cha cô vào cảnh tù tội". Cắn chặt lấy môi dưới, cô cố giương tay lau đi nước mắt của mình và ngay sau đó nở một nụ cười gượng gạo chào cha cô.
"Orm ah...Mọi chuyện..." ông Sethratanapong khó khăn nói từng chữ một. Một khi Orm Kornnaphat đã biết tất cả ông sợ rằng con ông sẽ vì ông mà gạt đi tình yêu hạnh phúc của nó qua một bên. Hai năm nay ông ẩn nhẫn sống trong hoàn cảnh này cũng là vì hạnh phúc của Orm Kornnaphat.
"Cha nói chuyện gì cơ? Con hơi xúc động khi thấy Malee trước mặt con sau gần hai năm." Orm Kornnaphat làm ra vẻ như không có gì nhưng trong lòng cô mọi thứ đổ sụp tan nát hết cả rồi. Chấn động mạnh này khiến cô chẳng biết điều khiển cảm xúc cũng như suy nghĩ của mình như thế nào nữa.
"Pí Orm..."
Malee cũng đã đứng dậy ngay khi ông Sethratanapong lắp bắp gọi tên Orm Kornnaphat. Cô đã trông thấy những giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt xinh đẹp đó, những tia đau thương vô hình xuất hiện trong đôi mắt cười mà cô luôn say mê...Orm Kornnaphat đau một thì cô đau mười. Ngay từ đầu cô bước vào trò chơi này cô đã xác định, lường trước tất cả nhưng khi chính cô phải đối diện với nó cô vẫn có chút khó khăn.
Tuy nhiên Orm Kornnaphat hiện đang ở trước cô, một Orm Kornnaphat bằng xương bằng thịt với cánh mũi hít thở đều đặn chứ không phải là một Orm Kornnaphat mờ ảo mà cô hằng tưởng nhớ hay mơ trong những giấc mơ. Mũi cô cay xè vì tình cảm, nỗi nhớ thương đang ùa về trong cô một cách mãnh liệt. Cô bước nhanh đến ôm lấy Orm Kornnaphat, dụi mặt mình khuất trong mái tóc mềm mượt và thở lấy thở để hơi thở thơm dịu của Orm Kornnaphat. Cô mỉm cười như một đứa trẻ khi Orm Kornnaphat cũng choàng tay ôm lấy cô, vỗ vào lưng cô nhè nhẹ tựa như khoảng thời gian trước.
"Malee thật giống và cũng thật khác hai năm trước." Orm Kornnaphat thì thầm với khoé môi mỉm cười nhẹ. Ừ thì cô có hân hoan khi trông thấy Malee , có vui khi Malee vẫn nhớ cô, nhưng trên tất cả nỗi niềm trong cô dường như đang át dần đi cảm giác vui vẻ mà cô đang có.
"Chị cũng vậy. Trưởng thành hơn, xinh đẹp hơn và ấm áp hơn nữa... em nhớ chị rất nhiều."
Orm Kornnaphat nhẹ tách ra khỏi cái ôm của cả hai vì cô muốn nhìn ngắm Malee một chút. Lần cuối cô gặp Malee cô cũng chẳng thể nhớ rõ như thế nào, chỉ nhớ vào ngày hôm sao hàng đống tin tức không hay ho của Malee đã lan truyền ra khắp mặt báo. Cô hoàn toàn không tin vào mắt mình khi đọc những dòng chữ đó, Malee mà cô biết không phải là người như vậy, cô dám khẳng định điều đó.
Ngay lập tức cô đã gọi vào máy Malee để nhận được tiếng tút dài và sau cùng là giọng nói đều đều quen thuộc thuê bao không liên lạc được. Cô không dám tưởng tượng ra rằng LingLing là người gây ra chuyện này, lại là LingLing một lần nữa. Cô nhếch mép cười mà lòng đau quặn thắt.
Ông Sethratanapong khá lo lắng khi Orm Kornnaphat hoàn toàn tỏ ra vẻ bình thường. Rõ ràng là ông đã trông thấy thương tổn trong đôi mắt của con gái ông. Ngay cả nụ cười dành cho ông đều mang nét gượng gạo. Nhìn Malee và Orm Kornnaphat ôm nhau ông càng lo lắng hơn gấp bội. Ông không đoán trước được Malee sẽ làm gì sau khi gặp Orm Kornnaphat; Malee muốn đoạt lại Orm Kornnaphat và hoàn cảnh hiện tại có lợi cho Malee rất nhiều. Chỉ cần vài chất xúc tác nhỏ nữa Orm Kornnaphat có thể dễ dàng rời xa LingLing, còn Orm Kornnaphat có chọn Malee không ông cũng không dám chắc.
"Cha có thấy quyển kịch bản mà Anada để quên ở đây không? Cậu ấy nhắn tin bảo con lấy giúp." Chợt nhớ đến mục đích đến đây, Orm Kornnaphat quay sang hỏi cha mình.
"Cha cũng không rõ. Từ lúc---"
"Chị, em có thấy một quyển màu vàng nhạt bên dưới bàn, không biết có phải là quyển kịch bản mà Anada chị muốn tìm không." Malee nhanh nhẹn đi đến chiếc bàn mà cô vừa ngồi, cúi người lấy từ bên dưới ra quyển kịch bản. Ông Sethratanapong chợt cau mài vì những gì đang diễn ra.
"Đúng là nó rồi. Con cần phải về trông nhà, cha nhớ giữ sức khoẻ. chị về trước đây Malee, hôm nào chúng ta sẽ trò chuyện nhiều hơn."
"Em đưa chị về."
"Không cần thiết đâu, vừa nãy chị thấy em và cha đang trò chuyện, cả hai cứ tiếp tục đi."
Malee gật đầu và tiếc nuối buông bàn tay mềm mại của Orm Kornnaphat ra khỏi tay mình. Càng gần gũi Orm Kornnaphat bao nhiêu cô càng muốn giữ Orm Kornnaphat cho riêng mình bấy nhiêu. Cô muốn mỗi sáng thức dậy sẽ được trông thấy gương mặt xinh đẹp của cô ấy kề sát mặt mình; cô muốn hít lấy hơi thở của cô ấy và xem đó như là một buổi điểm tâm tuyệt vời nhất; cô muốn bàn tay cô sẽ được đan vào mái tóc ấy để rồi cô thì thầm vào tai cô ấy tiếng yêu nồng say...Cô cứ như một kẻ phát điên vì Orm Kornnaphat vậy, điên vì Orm Kornnaphat xét ra cũng đáng đấy chứ!
****><****
Bắt một chiếc taxi, cô nhanh chóng lên xe đọc địa chỉ cần đến cho tài xế và ngã đầu ra ghế một cách buông xuôi. Nước mắt cô theo sự buông xuôi đó mà trào ra loang khắp hai gò má. Đầu cô vẫn lùng bùng mặc cho nó đã thông hiểu mọi vấn đề xảy ra. Hai năm trước và hiện tại đan xen trộn lẫn vào nhau dần dẫn cô đến đáp án tại sao LingLing lại làm như thế.
***Orm Pov***
Orm Kornnaphat có phần ngạc nhiên khi trông thấy LingLing đang ngồi trên băng ghế ngoài phòng đạo cụ. Khi thấy cô, đôi mắt cô ấy như bừng tỉnh khỏi cơn buồn ngủ khiến cô tự hỏi rằng là LingLing đang chờ cô sao. Thật ra mà nói thì LingLing chẳng có lí do gì để chờ cô cả, vô tình cô giẫm lên chân cô ấy một lần rồi cả hai có một trận xung đột nhỏ. Ngay sau đó cô mới biết đến vị thế của LingLing nên cô muốn tránh càng xa cô ấy ra càng tốt. Nhăn trán nhìn thoáng qua LingLing một lúc cô quyết định cúi chào cô ấy rồi xốc chiếc túi trên vai mình rời khỏi đây.
"Tôi đến đây là để gặp cô." LingLing lên tiếng khi Orm Kornnaphat chỉ vừa lướt qua cô.
"Cô Kwong có gì muốn nhắc nhở tôi sao?!"
"Thật là bất công khi mỗi ngày, mỗi tuần, mỗi tháng cô đều phải dọn dẹp lại căn phòng đạo cũ đầy bụi bẩn đó. Chưa kể mang tiếng là đến phim trường đóng phim mà toàn phải đứng ở ngoài hay chạy đi giúp vặt..."
"Ý cô là gì?"
"Tôi và cô cùng trao đổi đi. Nếu cô đồng ý ngay ngày mai à không mỗi ngày cô sẽ đều bận rộn với việc đóng film, kịch bản đến liên tục và danh tiếng ùa đến khiến cô choáng ngợp." LingLing hất mặt nhìn Orm Kornnaphat, điều kiện tốt như vậy có cô gái nào không muốn chứ.
"Cảm ơn nhưng tôi không đồng ý. Chào cô."
Orm Kornnaphat chẳng hề ngoảnh mặt lại lấy một lần mà cứ thế đi thẳng để lại LingLing với gương mặt khó coi. Chỉ là một diễn viên quèn mà có thể có thái độ đó với cô sao? Cái gì mà cảm ơn hay không đồng ý, cô chỉ vờ hỏi thôi, Orm Kornnaphat hoàn toàn không có quyền gì mà từ chối cô cả. Cái cô muốn bằng mọi cách cô sẽ đạt được nó, thủ đoạn thì sao, mưu mẹo thì sao? Cô thoả mãn bản thân cô có gì sai kia chứ.
Cũng thật hay khi Orm Kornnaphat Sethratanapong lại dám mang cái thái độ cùng vẻ mặt đó nói chuyện với cô và hầu như lần gặp mặt nào cô ta cũng như thế cả. Cô đang thử tưởng tượng xem gương mặt đó phục tùng trước cô sẽ như thế nào. Hẳn là một màn rất rất thú vị, và cô cũng không nên lãng phó thời gian để sớm trông thấy gương mặt đó.
-------------------
Orm Kornnaphat đang bận rộn chạy tới chạy lui lấy dùm món này mang dùm món kia đến cho nhân viên ở phim trường. Công việc này trở nên quen thuộc với cô từ lúc nào cô cũng không hay, có lúc tủi thân muốn khóc thật to cô lại tự an ủi mình rằng đứng ở ngoài có thể rút kinh nghiệm diễn xuất cho mình thông qua đàn anh đàn chị đi trước.
Nhờ Dandao Yamapai cô có cơ hội casting cho bộ film này với một vai nhỏ. Không biết từ khi nào cô kiêm luôn nhân-viên-giúp-đỡ ở đây. Âm rung bần bật từ chiếc điện thoại kéo ra khỏi cảnh quay khá nhập tâm của một diễn viên đàn chị, nhíu mài khi trông thấy dãy số hiển thị khá quen thuộc rồi cô cũng nhanh chóng rời khỏi phòng trả lời cuộc gọi.
Cuộc gọi chỉ vài giây nhưng cũng đủ khiến cô đờ đẫn cả người. Trên đôi giày bệt của mình cô chạy vội đến Đồn cảnh sát BangKok - nơi mà cha cô đang ở đó. Ông bị quy vào phạm nhân kinh tế, người cảnh sát nói rất nhiều nào là tiền khống, hoá đơn giả, trốn thuế...nhưng nó bỗng trở dưng lùng bùng làm cô không thể tiếp thu được gì cả ngoài bốn từ "phạm nhân kinh tế". Đến nơi cha cô với ánh mắt mệt mỏi đang ngồi trên dãy ghế chờ người thân.
"Cô Sethratanapong, đây là bằng chứng cũng như hiện vật chứng minh cha cô vi phạm pháp luật. Số tiền nợ lại chúng tôi hiện đang kê khai..." nhìn trang phục của cô gái đối diện vị cảnh sát phần nào đoán được gia cảnh của cả hai. Với kinh nghiệm của mình ông thừa sức biết số nợ lại là một con số không hề nhỏ.
"Sao lại ra cớ sự như thế này vậy cha?!" nắm lấy bàn tay cha mình, cô khẽ hỏi.
"Cha không hề trốn thuế hay làm bất kì chuyện gì mờ ám với số hoá đơn đó. Một mô hình kinh doanh nhỏ của cha không thể khiến cha túng đến mức trốn thuế nhà nước được Orm a." ông Sethratanapong khổ sở nói.
"Con sẽ cố tìm cách bảo lãnh cha cùng với giải quyết số tiền kia."
"Cha lại làm khổ con rồi! Đã không thể cho con được cuộc sống sung sướng như bao người khác nay lại để con xấu hổ vì người cha này."
Cô lắc đầu nguầy nguậy phản bác lời vừa nói của cha mình. Được làm con gái ông là điều tuyệt vời nhất mà cô từng được biết vì thế hiện tại cô cần phải ráng xoay chuyển tình thế này. Ôm lấy cha mình lần cuối và đau đớn nhìn ông bị giải vào phòng tạm giam, cay đắng hơn khi cô nhìn xuống tờ giấy kê khai khoản nợ khổng lồ. Số tiền này làm cả đời cũng chưa chắc gì cô trả đủ...
--------------------
Sáng cô dậy sớm giao báo, rồi chạy nhanh đến tiệm ăn phụ chạy bàn, đến tối lại đảm nhận thêm một công việc khác ở trung tâm mua sắm là lau dọn. Ba công việc trong một ngày cho cô một khoản tiền kha khá mỗi tháng, dự định của cô là tích góp nó cùng với bán đi căn hộ hiện tại cũng đủ chi trả trước một phần nhỏ trong số nợ kia. Cô cũng đã nói với Dandao Yamapai về việc mình sẽ tạm nghĩ việc ở phim trường, cũng thật may khi cảnh quay của cô đã kết thúc từ trước.
"Cậu có chắc không cần mình giúp đỡ gì không Orm? Mình có thể cho cậu mượn một khoản tiền nữa hoặc vay giúp cậu, không lẽ cậu định nghĩ học luôn ở trường sao?" Dandao Yamapai nghiêm trọng nhìn cô.
"Kết quả mình đã bảo lưu hết cả rồi. Diễn viên là ước mơ của mình, bằng mọi giá mình sẽ không từ bỏ nó, mình chỉ đang tạm hoãn thời gian thực hiện nó thôi. Còn vấn đề tiền nong mình chỉ biết cố hết sức."
"Mình chỉ e mức phạt dành cho bác Sethratanapong sẽ khá nặng, chúng ta không có tiền để đi cửa sau, luật sư và cả số nợ kia."
"Toà vừa gửi giấy đến cho mình vào hôm qua..."
"Thật ra thì vẫn còn cách cứu cha cô, quan trọng là cô có chịu hợp tác hay không." LingLing bình thản bước vào phòng làm việc của Dandao Yamapai, nhìn thẳng vào mắt Orm Kornnaphat nói chắc nịch."Theo tin tôi được biết thì cha cô không khéo phải ngồi trong căn phòng lạnh lẽo ấy đến gần cuối đời! Cô nghĩ dựa vào mấy cái công việc nhỏ nhoi kia cô trả được bao nhiêu nợ đây? Mười năm? Hai mươi năm? Cô có biết cha cô phải vay nóng bên ngoài để tạo vốn không? Tôi sợ cô chưa trả hết nợ đã bị lũ giang hồ kia xử trước rồi."
"Chuyện của tôi không dám phiền đến cô Kwong." Orm Kornnaphat nói với giọng ga.y gắt. Thái độ đùa cỡn cùng cao ngạo của LingLing khiến cô phát ngấy.
"Kết hôn giả với tôi, cha cô được tự do, nợ hết và cô có trong tay sự nghiệp. Suy nghĩ đi Orm Kornnaphat Sethratanapong, cô có bốn mươi tám giờ đồng hồ. Chào."
***End Pov***
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com