Chương 77: Thì ra là hắn
Trần Mỹ Linh lên xe đi rồi, tiểu Nam cầm điện thoại Trần Mỹ Linh có chút ngoài ý muốn, nàng nghĩ hay là đem điện thoại đến nhà học tỷ. Tiểu Nam nhớ lại địa chỉ nhà Trần Mỹ Linh, cũng may Giang Vịnh không lớn lắm, đưa địa chỉ cho tài xế taxi, rất nhanh đã đến trước khu nhà Trần Mỹ Linh.
Tiểu Nam trông thấy tiệm sửa xe ven đường của Trần ba ba, trời thì lạnh, tiệm sửa xe thỉnh thoảng mới có người hư xe đến sửa. Tiểu Nam đứng ở xa nhìn một hồi, gia cảnh nhà nàng tốt hơn nhà Trần Mỹ Linh rất nhiều, nhìn Trần ba ba vất vả kiếm tiền như thế, lòng nàng cảm giác chua xót.
Tiểu Nam chạy tới quán nước đối diện gọi hai chén trà nóng, nâng trong tay đi đến tiệm sửa xe.
Trần ba ba luôn nhiệt tình với bạn học của con gái, hắn tiếp nhận chén trà và điện thoại từ tay Tiểu Nam, rồi cùng nàng bé hàn huyên một hồi, mới phất tay chào tạm biệt.
Bên trái tiệm sửa xe là lối vào khu nhà của Trần Mỹ Linh, tiểu Nam theo đường cũ đi trở về, đi chưa được vài bước liền trông thấy phía trước chỗ bức tường thấp có một nam sinh. Tiểu Nam nghiêng đầu nhìn nhìn, không khỏi cong khoé miệng nở nụ cười, bước nhẹ nhàng về phía nam sinh đó.
"Hey, làm gì ở đây vậy?" Tiểu Nam đi đến trước mặt hắn, nghịch ngợm hỏi.
Quảng Trạch Vũ ngẩng đầu nhìn tiểu Nam, xong lại cúi đầu tiếp tục rút ra điếu thuốc.
Tiểu Nam cũng đứng dựa vào tường, quay qua hỏi: "Anh đang ở đây đợi Trần Mỹ Linh?"
Nàng nhìn một đống tàn thuốc dưới đất, trong lòng nghĩ không phải hắn cũng đang theo đuổi học tỷ sao, còn ngây thơ ngồi xổm ở đây chờ đợi.
"Cô là ai?" Lúc này trong lòng Quảng Trạch Vũ đang rất bực bội, đối mặt với nữ sinh có chút quen thuộc này, hắn cứng giọng hỏi.
"Chúng ta là cùng trường a, bất quá tôi nhỏ hơn anh hai khoá, anh tên Quảng Trạch Vũ đúng không?" Tiểu Nam thấy hắn rốt cuộc chịu mở miệng, nàng vui vẻ nói.
"Ừ." Quảng Trạch Vũ gật gật đầu.
"Đừng đợi nữa, học tỷ sẽ không trở về đâu."
"Làm sao cô biết?" Quảng Trạch Vũ nghe thấy tin tức về Trần Mỹ Linh, ngẩng đầu hỏi.
"Bởi vì tôi mới ở cùng nàng trước đó, nàng để quên điện thoại ở quán cafe, tôi mới đem về đưa cho cha nàng." Vừa nói, tiểu Nam còn chỉ về tiệm sửa xe cách đó không xa.
Quảng Trạch Vũ cau mày suy nghĩ, tự nhủ: "Trách không được tôi gọi điện thoại không ai nghe máy."
"Đi thôi, nhìn tâm tình anh không phải đang tốt, lòng tôi cũng không tốt, tôi mời anh đi uống bia a."
Cứ như vậy, tiểu Nam nhiệt tình lôi kéo Quảng Trạch Vũ đang thất hồn lạc phách rời khỏi khu nhà Trần Mỹ Linh, hai người lên xe Quảng Trạch Vũ đi đến quán nhậu gần nhất.
Gọi vài món rau xào, 12 chai bia, Quảng Trạch Vũ cũng không nói chuyện, ngồi im nghe tiểu Nam tám chuyện trên trời dưới biển, không bao lâu bia cạn sạch, hai người tâm tình không tốt đều lên men say.
"Phục vụ, đem ra đây thêm 12 chai." Tiểu Nam cầm chai bia dốc ngược không ra giọt nào hướng phục vụ mà kêu lên.
Quảng Trạch Vũ nhìn thoáng qua cô bé đối diện, nói một câu: "Cô uống ít chút đi."
Phục vụ đẩy đến 12 chai bia, tiểu Nam không thèm để ý lời Quảng Trạch Vũ, cầm lên một chai tự rót cho mình, nàng cầm ly lên cụng với ly Quảng Trạch Vũ một cái, ngửa cổ lên uống.
"Cô tên là gì?" Quảng Trạch Vũ chưa từng thấy cô bé nào tự rót bia cho mình như vậy, hắn hiếu kì hỏi.
"Tiểu Nam." Tiểu Nam chớp mắt, lầm bầm một tiếng.
"Cô làm sao vậy? Đừng uống nhiều như vậy."
Tiểu Nam ngẩng đầu nhìn Quảng Trạch Vũ, mắt dần dần đỏ lên, nàng dựa vào ghế bĩu môi nói: "Bạn trai tôi không quan tâm tôi, tôi thất tình." Nói xong cười khổ một cái, nước mắt cũng không tự giác chảy ra.
Quảng Trạch Vũ muốn nói lời an ủi, lại cảm giác tâm tình mình cũng không tốt. Hắn cầm ly lên, vỗ vỗ vai tiểu Nam, nói: "Tôi cùng cô uống, chúng ta uống bia giải hết sầu muộn." Nói xong hắn uống cạn hết một ly bia.
Hai người sảng khoái uống bia, ngửa cổ đều uống cạn ly, mấy vòng qua đi, thân thể hai người bắt đầu mềm nhũn, tay chân không thể khống chế.
Tiểu Nam dựa vào ghế, hơi nghiêng đầu nhìn Quảng Trạch Vũ, hỏi: "Anh chạy đến dưới nhà học tỷ làm gì vậy?"
Quảng Trạch Vũ vỗ vỗ đầu, hút một điếu thuốc nói: "Tôi cho cô biết một bí mật, cô không được nói với ai." Nói xong hắn nhìn xung quanh một chút, coi có người khác nghe lén hay không.
Tiểu Nam nhìn bộ dạng của Quảng Trạch Vũ, nàng run run thân thể "Ha Ha" cười ra tiếng.
"Nghiêm túc chút đi, tôi nói với cô, cô biết cô cô của tôi là ai không?" Quảng Trạch Vũ liếc Tiểu Nam, tiến sát bên hỏi Tiểu Nam.
Tiểu Nam sững sờ lắc đầu nói: "Cô cô của anh là ai, tôi làm sao có thể biết rõ?"
"Cô cô tôi là thị trưởng thành phố Giang Vịnh."
"Quảng Linh Linh?" Tiểu Nam tựa hồ nhớ tới, nàng kinh ngạc há to miệng hỏi.
Quảng Trạch Vũ gật gật đầu, cầm ly uống một ngụm lớn, mắt đỏ hồng nhìn Tiểu Nam nói: "Tôi phát hiện Trần Mỹ Linh và cô của tôi đang quen nhau."
Tiểu Nam cho là mình uống nhiều quá, nhất thời không có hiểu ý Quảng Trạch Vũ, nàng chớp mắt mấy cái nhìn hắn, chậm rãi hỏi: "Anh nói học tỷ với cô của anh quen nhau là có ý gì?"
"Cô không biết đồng tính nữ a?" Quảng Trạch Vũ khinh bỉ liếc nhìn Tiểu Nam, ngửa đầu dựa vào ghế, vô lực nói tiếp: "Tôi có lần vô tình trông thấy, tôi cảm thấy hình như Trần Mỹ Linh đang quen với cô của tôi."
"Đồng tính nữ?" Tiểu Nam nhắm mắt lại, cảm thấy đầu xoay vòng vòng trời đất rung chuyển, cố gắng nghĩ ra từ này, nàng giơ chân đá Quảng Trạch Vũ một cái, lại hỏi: "Chuyện này thì đã sao? Anh còn kì thị là như thế nào?"
Quảng Trạch Vũ lấy tay gạt chân Tiểu Nam ra, bực bội nói: "Cô tôi là thị trưởng sao có thể làm chuyện như vậy, hơn nữa, cô gái tốt như Trần Mỹ Linh hẳn nên làm bạn gái của tôi mới đúng".
Tiểu Nam nghe thấy Quảng Trạch Vũ nói không có đạo lý, nàng ngồi dậy, chống tay nhìn Quảng Trạch Vũ nói: "Tình yêu của học tỷ thì phải do học tỷ làm chủ, mắc gì phải làm bạn gái của anh?" Dứt lời, nàng còn khinh bỉ trừng mắt liếc Quảng Trạch Vũ.
Tiểu Nam thấy Quảng Trạch Vũ không nói lời nào, nàng nói tiếp: "Tình yêu thì không phân nam nữ, cũng không phân biệt tuổi tác, anh rốt cuộc có hiểu yêu là gì không vậy?"
Quảng Trạch Vũ im lặng, hắn lại gọi thêm 12 chai bia.
Tính cách tiểu Nam cũng thật sự là hào sảng, Quảng Trạch Vũ đưa bia tới nàng cũng không từ chối, đưa ly nào uống ly đó.
Uống qua mấy ly, Quảng Trạch Vũ nghiêng đầu nhìn tiểu Nam, do dự thật lâu mới nói ra: "Hôm nay tôi đã gây ra một tội lỗi rất lớn."
Tiểu Nam thật sự uống nhiều, nàng nằm lên mặt bàn híp mắt nhìn Quảng Trạch Vũ.
"Tôi chụp ảnh Trần Mỹ Linh cùng cô cô đang bên nhau, gởi cho ông nội. Còn gọi điện thoại cho dượng kêu hắn đến hiện trường bắt gặp." Sau khi nói ra lời này, Quảng Trạch Vũ thở một cái nhẹ nhõm, hai tay ôm đầu ra vẻ hối hận.
"Cái gì?" Nghe Quảng Trạch Vũ nói, tiểu Nam thoáng cái tỉnh lại nhìn Quảng Trạch Vũ không thể tin được, hô lên.
"Làm sao anh có thể như vậy?" Tiểu Nam rất tức giận, nàng lắc lắc người Quảng Trạch Vũ, lầm bầm nói: "Khó trách hôm nay nhìn học tỷ khổ sở như vậy, nhất định là đã xảy ra chuyện lớn."
Quảng Trạch Vũ lắp bắp kinh hãi, quay sang nói: "Xảy ra chuyện lớn gì?"
"Không biết, tôi nhìn thấy học tỷ bị một chiếc xe đến đón đi." Tiểu Nam liếc hắn nói ra, như thế nào hắn lại có thể làm ra chuyện như vậy.
Quảng Trạch Vũ hoàn toàn im lặng, hắn nhìn tiểu Nam, ánh mắt ăn năn. Kỳ thực lúc hắn vừa làm xong, đã bắt đầu hối hận, những chuyện này đừng nói gây cho Trần Mỹ Linh phiền toái, nếu như bị cô cô biết là hắn làm, hắn cũng sẽ rất thảm, Quảng Trạch Vũ thật sự có chút ít sợ hãi.
Tiểu Nam hoàn toàn say rồi, còn Quảng Trạch Vũ một mình vừa uống rượu vừa nghĩ loạn lên hết trong đầu về các loại khả năng mình sẽ bị trừng phạt.
Sau khi Quảng Trạch Vũ uống đến mức phải chạy vào phòng vệ sinh nôn một trận, trở ra thì thấy tiểu Nam đã ngủ, trên mặt còn vương nước mắt. Hắn có chút khó xử, không biết nên làm sao. Bây giờ hắn đi còn loạng choạng, làm thế nào có thể đưa một người bất tỉnh trở về? Hơn nữa từ lúc bắt đầu uống đến giờ, hắn còn chưa biết rõ họ tên cô bé.
Lúc này điện thoại Tiểu Nam đột nhiên vang lên, Quảng Trạch Vũ nhìn điện thoại, hắn đẩy đẩy tiểu Nam không có một điểm phản ứng. Không còn cách nào, hắn cầm lấy điện thoại, liền trông thấy màn hình hiển thị hai chữ Học Tỷ.
Quảng Trạch Vũ ấn nghe, giọng Trần Mỹ Linh truyền tới: "Tiểu Nam, ba ba đã đưa điện thoại cho chị, lúc trưa phiền em còn làm em phải đi một chuyến."
Quảng Trạch Vũ không dám nói chuyện.
"Em có khỏe không? Em cũng đừng suy nghĩ nhiều quá." Thấy đối phương không lên tiếng, Trần Mỹ Linh an ủi nói ra.
Quảng Trạch Vũ nhìn tiểu Nam đã bất tỉnh nhân sự, lớn miệng nói: "Là tôi, tiểu Nam uống nhiều quá, cậu có thể tới đây giúp được không?"
Trần Mỹ Linh để điện thoại xuống có chút đau đầu, mặc dù tâm trạng nàng hôm nay không tốt, nhưng bạn bè có chuyện không lẽ nàng không giúp, nên một lần nữa mặc lại quần áo đi ra ngoài. Trước khi đi, nàng gọi cho Dịch Dương và Tôn Hồng Na, kêu hai người cùng đi đến địa chỉ mà Quảng Trạch Vũ nói.
Trần Mỹ Linh đi vào quán, lên lầu hai, trong góc liền nhìn thấy hai người kia đã say sưa loạn xạ, thức ăn trên mặt bàn gần như không hề bị động qua, toàn thấy vỏ bia. Quảng Trạch Vũ nằm ngã lên mặt bàn, trong miệng thỉnh thoảng nói gì đó, còn Tiểu Nam hình như đang ngủ say.
Trần Mỹ Linh đứng nhìn một hồi, sau Dịch Dương cùng Tôn Hồng Na đuổi tới. Hai người nhìn tình cảnh trước mắt có chút kinh hãi, hỏi Trần Mỹ Linh: "Chuyện gì xảy ra? Làm sao hai đứa này lại ở cùng nhau?"
Trần Mỹ Linh nhún vai tỏ vẻ không biết, nàng qua cạnh tiểu Nam cố gắng gọi nàng dậy.
"Làm sao bây giờ?" Trần Mỹ Linh gọi tiểu Nam hoài không được, nàng khó xử nhìn hai nàng bạn.
Dịch Dương vỗ vỗ mặt Quảng Trạch Vũ, lay người hắn.
Quảng Trạch Vũ cau mày, tay chân quơ lung tung, mở mắt: "Đau đầu quá..." Hắn ôm đầu ngồi dậy, cảm giác choáng váng. Hắn định thần lại nhìn xung quanh, lúc quay qua tìm Tiểu Nam liền trông thấy Trần Mỹ Linh đứng phía sau hắn.
Quảng Trạch Vũ mở to hai mắt, nói lắp: "Trần...Trần Mỹ Linh...Tôi thực xin lỗi cậu..." Hắn vừa nói vừa như muốn khóc.
Dịch Dương khó hiểu nhìn Quảng Trạch Vũ, ôm cánh tay hắn hỏi: "Cậu có đi được không?"
Quảng Trạch Vũ nhìn Dịch Dương nhẹ gật đầu, hắn cố gắng đứng lên chưa kịp bước đi đã ngồi phịch xuống: "Không được, chóng mặt quá." Hắn ngẩng đầu nói với Dịch Dương.
Dịch Dương liếc mắt, nàng xoay người dựng lên Quảng Trạch Vũ, nói với Tôn Hồng Na:" Vợ, em cùng Mỹ Linh đỡ tiểu Nam, chúng ta đi thôi."
Bởi vì hai con ma men, xe taxi đều không ai chịu chở bọn họ. Lúc mấy người đứng bên đường chưa biết làm sao, Quảng Trạch Vũ nói ra xe của hắn đang đậu đối diện. Dịch Dương lấy chìa khoá trên người hắn, mở xe cho cả bọn ngồi vào.
"Chúng ta đi đâu?" Dịch Dương cài dây an toàn cho Trần Mỹ Linh, rồi hỏi.
Trần Mỹ Linh cùng Tôn Hồng Na liếc nhau một cái, nàng nghĩ nghĩ nói: "Nếu không thì tìm khách sạn đi? Chúng ta cũng không biết nhà cả hai ở đâu."
"Dù có biết rõ, cũng làm sao đưa họ trở về trong bộ dạng này được? Tìm khách sạn thôi." Tôn Hồng Na nhìn Trần Mỹ Linh đang dựa vào cửa xe, nói ra.
Dịch Dương gật gật đầu, lái xe đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com