Chương 81: Hạnh phúc đơn giản như thế
"Lãnh đạo, cái này..." Quảng Linh Linh thản nhiên đi đến trước mặt Trần Khải Hồng, người đàn ông mặc tây trang nhìn Trần Khải Hồng vẻ mặt âm trầm, hắn khó xử nói.
"Nghe nói hôm nay ngài dọn nhà, tôi không có nói trước đã tự mình làm chủ, có gì không đúng xin ngài thứ lỗi." Quảng Linh Linh nhìn mấy đồ nội thất gia dụng bên cạnh, lịch sự nói với Trần Khải Hồng.
Lúc này Trần Mỹ Linh cũng đi tới, nàng có chút xấu hổ nhìn ba ba, lại nhìn sang thị trưởng vẫn luôn mỉm cười.
"Các người như thế nào còn không bắt đầu chuyển đi? Đã muốn là giữa trưa rồi." Lúc mấy người đang dây dưa bên dưới, trong nhà truyền ra tiếng bà nội.
Mọi người nghe tiếng nhìn qua, thấy bà lão cười cười đi ra.
Bà nội đi đến gần đột nhiên nhìn thấy thị trưởng, bà híp mắt càng cười vui vẻ hơn: "Tiểu Quảng cũng tới à?"
Nghe mẹ mình hỏi, Trần Khải Hồng ráng nhẫn nhịn, đây là xưng hô kiểu gì a?! Trần Mỹ Linh thì cố nhịn cười. Chỉ có Quảng Linh Linh cười lớn nói với bà nội: "Đúng vậy bà nội, nghe nói cả nhà dọn qua nhà mới, con tới nhìn xem mình có giúp gì được hay không?"
"Tốt tốt a." Bà nội liên tục nói tốt, rồi nhìn sang con trai, nói: "Mau kêu bọn họ bắt đầu chuyển đồ đi, đứng hết ở đây làm gì a?" Bà đi tới nắm tay Quảng Linh Linh nói: "Đến đây rồi cũng đừng đi, để bọn họ làm việc, ta dẫn con lên lầu nhìn xem, giữa trưa thì ở lại ăn cơm đi."
Quảng Linh Linh vừa gật đầu với bà nội, vừa quay qua lén cười với Trần Mỹ Linh, âm thầm tuyên cáo nàng đang cố gắng dung nhập vào gia đình Trần Mỹ Linh chẳng những vậy còn là 'báo cáo trận đầu thắng lợi'.
Trở ngại đang có bà nội, Trần Khải Hồng gật đầu đồng ý cho bọn họ bắt đầu dọn nhà, 8-9 người đàn ông liền nhanh chóng mang hết đồ dưới lầu đem lên phòng khách nhà Trần Mỹ Linh. Bọn họ ngồi nghỉ ngơi uống chút nước, liền trông thấy người đàn ông lái xe cho thị trưởng cởi áo khoác để qua một bên, hắn đi một vòng trong nhà, suy tư một chút rồi bắt đầu chỉ huy nhân viên bày trí đồ nội thất.
Trần Khải Hồng đột nhiên nhìn thấy mấy đồ gia dụng cao cấp như vậy, còn tưởng mình đang mơ. Màn hình TV cực lớn, tủ lạnh cửa đôi, máy giặt, tổ hợp sofa đầy đủ mọi thứ mà ngay cả dụng cụ làm bếp cũng đều có đủ. Trần Khải Hồng nhìn sang Quảng thị trưởng, trong lòng không khỏi nghĩ, người này là muốn dùng vật chất công phá phòng tuyến của hắn hay sao?
"Lãnh đạo, phòng tắm còn thiếu vòi hoa sen." Người đàn ông kia từ phòng tắm đi ra đến cạnh nói với Quảng Linh Linh.
Quảng Linh Linh mỉm cười nhìn quanh nhà một lần, nói: "Gọi điện kêu người đem đến đi, còn nữa, giường cũng nên thay đổi."
Hai người nói chuyện không lớn tiếng, nhưng Trần Mỹ Linh đứng bên cạnh vẫn nghe thấy được, nàng cau mày nhìn thị trưởng. Nàng như thế nào cảm giác thị trưởng giống như đang bày trí cho nhà cô chứ không phải nhà nàng a.
Thuộc hạ Quảng Linh Linh dẫn đến quả thật làm việc rất tốc độ, một tiếng sau đồ đạc đều được xếp đặt xong, căn hộ cũng được vệ sinh sạch sẽ.
Trần Khải Hồng đứng một bên vẫn không thèm nói gì, hắn nhìn mẹ mình đang vui mừng đến độ không ngậm miệng lại được còn đi theo mấy nhân viên kia chỉ trỏ này nọ, lại nhìn sang Trần Mỹ Linh nãy giờ vẫn đứng bên người thị trưởng, trên mặt luôn treo nụ cười ấm áp, tuy có thể nhìn ra con bé có thu liễm lại biểu hiện, nhưng niềm hạnh phúc trong ánh mắt không thể nào che giấu được.
"Vậy cũng đẹp rồi, còn thiếu thứ gì thì buổi chiều kêu người đưa tới, tất cả mọi người trở về nghỉ ngơi được rồi." Quảng Linh Linh cảm thấy rất hài lòng với bày trí của căn hộ, cô phất tay kêu mọi người đi xuống.
"Tiểu Quảng a, mấy thứ đồ này tốn không ít tiền a?" Sau khi mọi người rời đi, bà nội ngồi trên sofa, hai tay thỉnh thoảng ma sát mặt ghế, mở miệng hỏi.
Quảng Linh Linh thoáng nở nụ cười, cô đi đến ngồi xuống bên cạnh bà nội, rồi nói: "Mấy cái này là do bên thương xá đưa đến cơ quan nhà nước, có rất nhiều, con còn cho cấp dưới quyên góp cho người khác bớt, nghe nói mọi người dọn nhà mới nên để dành lại một bộ."
"Ha ha, ha ha." Bà nội nghe xong Quảng Linh Linh nói, cười càng lớn, bà còn nhún nhún trên mặt ghế, bà thật sự thích bộ sofa này.
"Mẹ, mẹ đi mua một ít thức ăn đi, mọi người đều bận rộn sáng giờ rồi." Trần Khải Hồng không nhìn được nữa, hắn mở miệng muốn cho mẹ mình đi ra ngoài.
Mà lúc này Quảng Linh Linh lại đứng lên, cô mỉm cười nhìn vào mắt Trần Khải Hồng, nói: "Để tôi đi, lái xe cũng tiện hơn." Dứt lời cô mang túi xách đi ra cửa, ra đến cửa, cô quay đầu hỏi Trần Mỹ Linh: "Em muốn cùng đi không?"
Nghe thị trưởng nói xong, Trần Mỹ Linh tự động quay qua nhìn ba ba, không đợi Trần Mỹ Linh mở miệng, chợt nghe Quảng Linh Linh nói: "Thôi, em ở nhà giúp đỡ mọi người dọn dẹp đi, chị rất nhanh sẽ trở lại." Nói xong mở cửa đi ra ngoài.
Quảng Linh Linh rời đi, trong phòng chỉ còn lại một nhà Trần Mỹ Linh ba người. Bởi vì sợ ba ba hỏi lung tung này kia, Trần Mỹ Linh đi vào phòng vệ sinh lấy khăn lau, chăm chú lau chùi đồ dùng. Trần Khải Hồng làm sao không biết Trần Mỹ Linh đang nghĩ gì, chỉ tại có mẹ mình trước mặt nên không tiện nói ra, hắn đến sofa ngồi xuống cạnh mẹ mình, bất đắc dĩ nói: "Mẹ, chúng ta không nên nhận những đồ này."
"Vì cái gì không thể nhận?" Bà lão nghe thấy lời của con trai, lập tức nhướng mày hỏi.
"Đây đều là đồ của người ta, mình nhận là có chuyện a."
"Tiểu Quảng không phải mới vừa nói đều là cho đi sao? Nàng quyên cho người khác cũng là quyên, vừa vặn nhà của chúng ta cũng cần, vậy giữ lại không phải cũng tốt sao?" Bà lão nâng mặt, nghiêm túc nói.
Trần Khải Hồng không nói gì, nhìn mẹ mình đã muốn 70 tuổi, đừng nói là bà thật đi tin tưởng lời Quảng thị trưởng nói a...đây rõ ràng là một lý do tuỳ tiện đưa ra mà thôi vậy mà mẹ mình cũng đi tin được.
Hắn thấy nói với mẹ mình không được, liền từ tốn nói tiếp: "Mẹ, người ta là thị trưởng, là Quảng thị trưởng. Làm sao mẹ có thể gọi người ta là tiểu Quảng?"
"Ta biết rõ nàng là thị trưởng, nhưng đây không phải là bạn của Mỹ Linh sao? Ta cảm thấy gọi tiểu Quảng rất tốt, người ta quan lớn như vậy còn không khách khí với ta, con ở đây già mồm cãi láo cái gì?" Vừa nói bà còn trừng mắt liếc con trai.
Bà nội thấy con mình nghẹn lời, còn nói tiếp: "Con biết rõ người ta là thị trưởng, vậy mà còn đối với người ta bày ra bộ mặt thối, lạnh lùng như vậy là sao? Tiểu Quảng còn chưa nói gì, con, một điểm tính tốt cũng không có."
Trần Khải Hồng hoàn toàn hết chỗ nói rồi, mẹ hắn không hiểu tình hình làm hắn nghẹn lời, một câu đều không nói được.
Trần Mỹ Linh đang đưa lưng về phía hai người, ngồi xổm trước TV lau sạch cái bàn, nghe hai người đối thoại, nàng mím môi chịu đựng để không cười ra tiếng.
Khoảng nửa tiếng sau, Quảng Linh Linh trở lại, nàng tay xách nách mang mấy túi thức ăn lớn nhỏ, theo sau còn một bóng dáng nhỏ nhắn.
"Bà nội Trần, Iran đến thăm bà đây." Trần Mỹ Linh vừa mở cửa, tiếng Iran truyền vào, rồi bóng dáng nhỏ bé của nó nhanh chóng chạy thẳng vào phòng khách.
Trần Mỹ Linh bất đắc dĩ cười, tiếp nhận mấy túi thức ăn trong tay thị trưởng, để cô đi vào nhà.
Bà nội nghe thấy tiếng người vội vàng từ phòng bếp đi ra, bà thấy Iran trong phòng khách, vừa đi tới vừa nói: "Ui, đây không phải tiểu Iran sao? Có nhớ bà nội không?"
Từ lần trước, Iran được Trần Mỹ Linh dắt về nhà nếm qua đồ ăn bà nội làm, đối với lão bà vừa hiền lành, phúc hậu còn rất thích ôm nựng mình, Iran thực rất yêu mến bà. Trong nhà nó đều là những người có chức vị to lớn, cũng rất ít có người đối đãi với nó cưng chiều như bà nội Trần. Iran thuận thế dựa sát vào lòng bà nội, nói: "Nhớ, Iran rất nhớ..." Nó còn ngẩng đầu nhìn Trần ba ba nói: "Iran cũng nhớ đại bá."
Trần Khải Hồng cười cười với Iran, trong lòng nghĩ miệng lưỡi thằng nhỏ này đúng là ngọt vô cùng.
Quảng Linh Linh cầm mấy túi thức ăn bỏ vào bếp, đi ra nhíu mày nhìn Iran nói: "Iran, con nặng như vậy đừng để bà nội ôm."
Iran lè lưỡi, nghe lời, tuột xuống người bà nội, ngoan ngoãn chạy tới ngồi xuống cạnh Trần Mỹ Linh.
Trên bàn ăn bày tám món ăn, toàn bộ đều là Quảng Linh Linh mua về từ quán ăn. Bởi vì có thêm tiểu Iran, trên mặt Trần Khải Hồng cũng có chút ít mỉm cười, cả nhà vây quanh trước bàn ăn mới tinh, ăn bữa cơm đầu tiên chuyển vào nhà mới. Quảng Linh Linh giống như thường ngày, lúc ăn cơm ngồi rất ngay ngắn, một câu cũng sẽ không nói, còn Iran thì ngồi giữa Trần Mỹ Linh và bà nội, hưởng thụ sự chăm sóc của hai người.
Sau khi ăn xong, Quảng Linh Linh không đợi nhân viên đưa giường đến liền đi trước, trước khi đi thừa dịp Trần Mỹ Linh cùng bà nội đang dọn bàn ăn, cô đi đến trước mặt Trần ba ba, chân thành nói: "Tôi biết rõ, ngài không có khả năng chấp nhận tôi, nhưng tôi sẽ cho ngài thấy quyết tâm của tôi." Quảng Linh Linh vẫn luôn nhìn thẳng vào mắt Trần Khải Hồng, dừng một chút, nói tiếp: "Tôi cũng đã là người làm mẹ, rất hiểu rõ tâm tình của người làm cha làm mẹ muốn tốt cho con cái của mình. Yêu Mỹ Linh, kì thật áp lực của tôi cũng rất lớn, so với nàng còn muốn nhiều hơn, nhưng mà, tôi đã lựa chọn thì quyết sẽ không buông tay." Dứt lời cũng không đợi Trần Khải Hồng phản ứng, liền nhẹ gật đầu với Trần Khải Hồng, cầm túi xách đi ra.
Quảng Linh Linh rời đi cũng không mang theo Iran, nhắc tới cũng thật buồn cười, Trần Khải Hồng ngàn chọn vạn tuyển mới được một căn hộ, mà căn hộ này lại chỉ cách nhà trẻ của Iran có 5 phút. Trước khi đi, Quảng Linh Linh dặn dò Trần Mỹ Linh, kêu nàng buổi chiều bớt chút thời gian dẫn Iran đi nhà trẻ.
Trần Mỹ Linh theo ba ba bận rộn đến giờ cơm chiều mới dọn xong nhà mới, bà nội thì đi đón Iran về. Lúc đi mua thức ăn, bà nội còn hỏi Trần Mỹ Linh có đi đón Iran tan học hay không? Trần Mỹ Linh thấy bà nội yêu mến Iran trong lòng nàng rất ấm áp, tuy nàng không dám công khai với bà nội như ba ba, nhưng nàng biết rõ bà nội tuổi đã già sẽ không nghĩ ra phương diện kia, cuộc sống cứ như vậy cũng rất tốt.
Học kỳ mới khai giảng, trường học không có thay đổi gì nhiều, Trần Mỹ Linh hết thảy đều cứ theo lẽ thường, mỗi ngày đều đến ký túc xá, căn tin, phòng học.
Hôm nay, khóa học buổi chiều vừa chấm dứt, Trần Mỹ Linh ôm sách vở ra phòng học liền thấy Tiểu Nam đang tươi cười chờ trước cửa.
"Học tỷ." Tiểu Nam thấy Trần Mỹ Linh đi ra, nàng nhiệt tình kéo cánh tay của nàng cùng đi lên phía trước.
Trần Mỹ Linh cười cười cùng tiểu Nam sóng vai đi xuống lầu.
"Học tỷ, em muốn ra nước ngoài."
"Ra nước ngoài?" Trần Mỹ Linh có chút kinh ngạc nhìn thoáng qua tiểu Nam.
"Ừ." Tiểu Nam gật gật đầu, có chút do dự nói: "Kỳ thật, em là cùng đi với Quảng Trạch Vũ".
Trần Mỹ Linh dừng bước lại, biểu lộ càng thêm giật mình: "Quảng Trạch Vũ?" Lúc này nàng mới nhớ tới cách khai giảng vài ngày, tựa hồ cho tới bây giờ đều không có gặp qua Quảng Trạch Vũ.
"Từ sự tình lần trước, tiểu Vũ bị phạt ở nhà đã lâu, cũng không đi học, về sau nhà hắn quyết định cho hắn ra nước ngoài du học." Tiểu Nam bình thản nói.
"Sau đó em có gọi điện nói chuyện mấy lần với hắn, rồi em nói ba ba là mình muốn đi du học, ba em lập tức đồng ý." Tiểu Nam cười nhẹ nhìn Trần Mỹ Linh, còn nói: "Em nghĩ muốn đổi môi trường sống, không muốn ở một chỗ mà tiếp tục buồn khổ."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com