Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 15

Quảng Linh Linh vô cùng rối rắm. Từ chối hắn, có phải hay không mọi người sẽ cười vào mặt Trần Mỹ Linh - có Phò mã bất tài vô dụng. Mà nếu đồng ý chắc chắn mình không tránh được những đòn hiểm. Hắn là đang cố ý trả thù.

'Haha...Đúng đó hoàng tỉ phu. Trẫm cũng muốn xem tài nghệ của Hoàng tỉ phu'. Hoàng thượng và Thái hậu là đôi mẫu tử vô cùng ăn ý đi. Hoàng thượng lập tức sai người mang kiếm gỗ ra. Quảng Linh Linh lưng đổ mồ hôi. Bình thường đã không an toàn, kiếm gỗ này cũng có thể đâm xuyên thân thể mỏng manh của ta đi.

Trần Mỹ Linh bên cạnh từ đầu đến giờ rất ít lên tiếng, nay lại cứng rắng khẩn cầu. 'Phò mã vừa tỉnh lại, sức khỏe vẫn chưa hồi phục. Mong Thái hậu và Hoàng thượng lượng thứ'.

'Ai. Đại hoàng tỉ đừng lo. Chỉ là múa vài đường kiếm. Lý Bân tướng quân sẽ không làm bị thương Hoàng tỉ phu. Có đúng không Lý Bân?'

'Hoàng thượng anh minh'. Lý Bân giọng nói hùng hồn. Khiến hoàng thượng vui vẻ không thôi.

'Nào, Hoàng tỉ phu bắt đầu thôi'. Hoàng thượng nói ra tuyên bố.

Quảng Linh Linh cũng không thể làm Trần Mỹ Linh khó xử. Tới đâu thì tính tới đó. Liền nắm tay Trần Mỹ Linh. 'Linh nhi đừng lo lắng. Chỉ là kiếm gỗ thôi'.

Trần Mỹ Linh nhíu mày. Thầm nghĩ, 'Ngươi là đang tự an ủi bản thân đây sao?'. Nhưng cũng không nỡ nói ra. Chỉ gật đầu nhỏ giọng. 'Ân. Cẩn thận một chút'.

****

'Phò mã gia, Lý Bân nhường ngày trước. Ngày có thể dùng kiếm, Lý Bân sẽ dùng tay không'. Lý Bân mặt hống hách tự tin mà nói.

'Vậy thì không đúng rồi. Trong thi đấu phải có sự công bằng. Nếu làm như vậy chẳng phải để mọi người cười cợt Phò mã của Trần Mỹ Linh công chúa bắt ép Lý Bân Đại tướng quân sao?'

Lý Bân sắc mặt âm trầm. Phò mã nhà ngươi không cấp ta mặt mũi. Để ta xem hôm nay cho ngươi nếm đủ mùi vị việc cướp đi người con gái của Lý Bân ta. 'Hảo. Chúng ta đấu tay không?'.

'Lý tướng quân thỉnh nương tay'. Quảng Linh Linh ôm quyền lịch sự nói. Trong lòng thở phào nhẹ nhõm vì đẩy thanh kiếm gỗ ra xa. Đầu thì đang tính toán phải làm sao ?Múa quyền gì? Tránh làm sao? Mắt thấy Lý Bân tướng quân thủ thế liền giơ tay ngăn lại.

'Lý Bân tướng quân, vậy luật chơi thế nào?'

'Ta nghĩ ai ngã dưới đất ba lần sẽ là người thua cuộc'

'Hảo!'

****

Dù sắc mặt Trần Mỹ Linh không biểu lộ, nhưng ở bên cạnh Trưởng công chúa bao nhiêu năm. Chỉ cần nhìn Tuyết nhi liền biết Trưởng công chúa đang lo lắng, vì vậy trấn an. 'Công chúa, người đừng lo lắng quá. Phò mã gia nhất định không sao'.

Làm sao Trần Mỹ Linh không lo cho được, nhất định Lý Bân kia vì mình mà gây chuyện với Phò mã. Nhưng nàng cũng không đành lòng cự tuyệt quan tâm của Tuyết nhi. Vì vậy lo lắng gật đầu. 'Ân'

****

Quảng Linh Linh và Lý Bân đều thủ thế đi xoay vòng tròn. Chưa ai động thủ. Quảng Linh Linh ánh mắt đảo một vòng. 'Ngươi có đánh trúng đâu thì đánh cũng phải trừ cái mặt lão nương ra a'. Lại sắp xếp nhanh kí ức xem có chiêu thức gì có thể đem ra dùng không?

Không phải Lạc Hy nói lúc trước thân thể này là một thiên tài võ học sao? Nếu đã xuyên vào đây, chắc chắn linh hồn ta và thân thể này là nhất thống, phải có sự tương quan. 'Nhìn một lần, liền học được'.

Vì vậy Quảng Linh Linh liền nhớ ngay những cảnh võ thuật trong phim truyền hình. Không phải ngày xưa mình xem Thiên Long Bát Bộ cả 5 lần sao? Vẫn thích nhất là võ học của Đoàn Dự đại lí. Phim cổ trang luôn luôn có chỉ đạo võ thuật, nhất định những chiêu thức cũng điều hiện thực hóa rõ ràng.

Dưới bức họa ngọc bích......Đoàn dự tìm được Bắc Minh Thần công.....Lăng Ba vi bộ......Nhưng hắn chỉ luyện trang đầu. Mà mình không có nội lực nên không thể nào vận dụng Bắc minh thần công để hút nội lực kẻ khác.

Mà Lục Mạch thần kiếm chính là dùng nội lực biến thành mũi kiếm, một đoàn hiểm xuyên thấu, đánh tan cả tản đá. Cái này thôi đi.

Lăng Ba vi bộ....chạy trốn, né tránh. Quảng Linh Linh nhắm mắt.... nhớ lại những hình vẽ trên bức họa.....

'Phò mã'. Tiếng gọi của Tuyết nhi làm Quảng Linh Linh bừng tỉnh. Thì ra nãy giờ bận suy nghĩ bị tên Lý Bân kia đá một cước vào bụng. Đây có được tính là một lần ngã không?

'Phò mã, Lý Bân thất lễ rồi'. Hắn cười nham hiểm nói.

Quảng Linh Linh nghe Tôn công công tuyên .'Lần một, Lý Bân tướng quân thắng'. Quảng Linh Linh hướng Trần Mỹ Linh, sắc mặt nàng vẫn như cũ. Nhưng trong ánh mắt hiện lên vẻ lo lắng. Quảng Linh Linh biết nàng chỉ là đang ngụy trang thôi. Trước mặt bao người nàng không thể nào......

Vì vậy, nhìn Trần Mỹ Linh lắc đầu cười cười tỏ ý không sao. Từ dưới đất bò lên. Phủi bụi trên người, hướng Lý Bân cười cười. 'Đa tạ Lý tướng quân đã nương tay'.

Nói vừa xong, Lý Bân lại hướng Quảng Linh Linh xuất một chưởng. Thất thế vẫn là Quảng Linh Linh, vì không biết tí tẹo gì hết làm sao mà tấn công? Chỉ đành lui về phòng thủ.

Lần này may mắn Quảng Linh Linh có phòng bị. Hắn đánh một chưởng vào ngực trái, Quảng Linh Linh cuối người lách sang bên phải. Một trưởng của hắn đánh vào khoảng không.

Trần Mỹ Linh mắt thấy một chưởng chí mạng của Lý Bân thì nóng vội, nhưng Tuyết Nhi kịp thời ngăn nàng lại. 'Trưởng Công chúa!'. Tuyết Nhi nhìn Trần Mỹ Linh lắc đầu. Trần Mỹ Linh thu hồi chưởng lực, ngồi trở lại vị trí.

***

Lý Bân hung hăng trong lòng 'Ngươi tránh được lần này nhưng không tránh được lần thứ hai'. Lại dùng chân gạt chân Quảng Linh Linh, Quảng Linh Linh xoay người nhảy lên muốn dùng chân đá Lý Bân. 'Hắn ta làm trò gì vậy? Gạt chân lão nương'

Lý Bân là ai? Hắn chinh chiến xa trường bao năm, trò vặt vãnh này của Quảng Linh Linh hắn sớm nhìn ra. Không đợi Quảng Linh Linh xoay người đối diện với hắn, Lý Bân lại tiếp tục tấn công sau gáy của Quảng Linh Linh. Thành công đem Quảng Linh Linh nằm sắp dưới đất.

Trần Mỹ Linh lúc này không thể ngồi yên. Chạy đến đỡ Quảng Linh Linh dậy lo lắng hỏi. 'Phò mã bị thương ở đâu?'

Quảng Linh Linh ngồi dưới đất, dùng tay sờ sờ sau gáy. Trần Mỹ Linh thấy vậy liền dùng tay của mình sờ đến, ôn nhu hỏi. 'Phò mã bị đau ở đây?'

'Ân. Không sao a'. Quảng Linh Linh trấn an Trần Mỹ Linh. Ánh mắt ôn nhu. 'Linh nhi sang bên kia ngồi. Ta chưa ngã đến ba lần mà'.

Trần Mỹ Linh và Quảng Linh Linh nghe những giọng nói truyền tai nhau. 'Phò mã sẽ không phải là đối thủ của Lý tướng quân a'. 'Ngươi nói xem Phò mã có ngã lần thứ ba không?'. 'Nếu ta là Phò mã chắc đã ngất từ lâu a.'; 'Ta mà là Phò mã sẽ xin Hoàng thượng không đấu nữa.........'

Trần Mỹ Linh đứng dậy, lạnh lùng nhìn Lý Bân. 'Lý tướng quân đừng nghĩ bổn cung nhìn không ra những chưởng lực của ngươi đều là chí mạng. Ngươi đừng quên nàng là Phò mã của bổn cung. Nếu có chuyện gì xảy ra với Phò mã ngươi đừng trách bổn cung'. Nói xong trực tiếp xoay người bước đến bàn ngồi yên tĩnh. Vẻ mặt lại không chút gợn sóng.

Lý Bân không những không hổ thẹn, ánh mắt còn đằng đằng sát khí. Giọng nói hối hả. 'Phò mã gia hay là....'

'Lý tướng quân. Ta chỉ mới ngã hai lần. Thắng thua vẫn chưa định'.

'Được. Là Phò mã nói muốn tiếp tục. Không phải Lý Bân ta cố ép'. Lý Bân lớn tiếng nói để mọi người biết hắn thật sự là một quân tử nga.

'Lý tướng quân. Ngài nên cẩn thận'. Quảng Linh Linh cười đểu nhìn Lý Bân. Rất nhanh liền đứng dậy.

******
 
Tất cả mọi người đều không hy vọng gì ở Phò mã. Thái hậu nhìn Phò mã té hai lần trên đất rất lo lắng hỏi Hoàng thượng. 'Tịch nhi, Phò mã có ổn không? Hay là dừng lại đi'

Hoàng thượng mắt không rời khỏi khoảng sân phía trước. Đối với Thái hậu khẳng định. 'Mẫu hậu người yên tâm. Tịch nhi rất tin tưởng khả năng của Hoàng tỉ phu'.

Quảng Linh Linh trấn định. Ngày xưa rất yêu thích nhân vật Đoàn Dự. Vì thế có tìm hiểu một chút tài liệu ghi chép về Lăng Ba Vi Bộ nghĩa là Nhẹ nhàng đáp sóng. Đây là môn võ học dựa trên phương vị 64 vẻ kinh dịch. Kinh Dịch biến ảo khôn lường. Một khi thi triển thì không ai có thể nắm bắt. Vì vậy Lăng Ba Vi Bộ được xem là môn khinh công đệ nhất trong thiên hạ.

Lăng Ba Vi Bộ được mô tả sơ bộ. Khi bước chân chạy hết 64 quẻ nghĩa là đúng một chu thiên thì nội tức cũng đã vận chuyển được một chu thiên. Vì vậy mỗi khi đi được một vòng thì nội lực lại có tiến triển. Nếu cơ thể Quảng Linh Linh có nội lực, thì nội lực này sẽ tiến triển theo cấp số nhân.

Quảng Linh Linh thử bước theo 64 vẻ kinh dịch cùng nhớ lại trên tivi lúc Đoàn Dự luyện tập. Rõ ràng cơ thể dịch chuyển nhanh hơn nhiều.

Lý Bân không chạm được Quảng Linh Linh, liền xuất thủ liên hồi. Quảng Linh Linh chỉ né trái né phải, ngã trước ngã sau. Đến lúc Lý Bân điên cuồng tìm kiếm bóng dáng Quảng Linh Linh thì Quảng Linh Linh dùng khủy tay đánh vào nhượng chân Lý Bân. Nhẹ nhàng làm hắn ngã xuống nền đất.

'Mẫu hậu, nhi thần đã nói Hoàng tỉ phu không phải bình thường mà'. Hoàng thượng đắc thắng khoe chiến tích với Thái Hậu.

'Ân. Phò mã thật giỏi'. Thái hậu thật nở mài nở mặt đi.

'Công chúa, đó là võ công gì?'. Tuyết Nhi tròn mắt hỏi Trần Mỹ Linh. Vì đối với nàng, Trưởng Công chúa là người nàng rất ngưỡng mộ. Trưởng Công chúa võ học cao thâm. Đọc nhiều sách cổ. Nàng chỉ còn biết hỏi Trưởng Công chúa thôi.

Nhưng Tuyết nhi không nghĩ rằng Trưởng công chúa chỉ lắc đầu suy tư nói. 'Ta chưa từng thấy qua'.

***

Tôn công công ghi nhận lượt này Phò mã thắng. Quảng Linh Linh cảm thấy tốc độ dịch chuyển nhanh đến chóng mặt. Có thể trụ một chân, lướt thấp dưới đất. Thầm cảm tạ ông trời thương tình. Nếu có Lăng Ba Vi Bộ, mạng sống có thể bảo toàn.

Không đầy năm phút đồng hồ, Lý Bân đã ngã ba lần. Mà Quảng Linh Linh lại đứng sừng sững nhìn Lý Bân. Vẻ mặt ái nái.

'Lý tướng quân. Thất lễ rồi. Có cần ta đỡ người dậy?'

'Không cần. Lý Bân tạ Phò mã quan tâm'. Lý Bân phẫn hận. Hắn đường đường là tướng quân trên tay giết bao nhiêu kẻ địch, lại thua trong tay tên Phò mã tay trói gà không chặt. Hắn quả thật kinh địch.

Chân dung gương mặt hiểm ác của Lý Bân. Không phải hắn ẻo lả nga.

Quảng Linh Linh cùng Lý Bân hành lễ rồi lui xuống. Hoàng thượng, Thái hậu và các đại thần đồng ca ngợi.

'Hoàng tỉ phu! Công phu của ngươi quả thật lợi hại. Đây là loại võ công gì?'. Hoàng thượng phấn chấn hỏi han.

'Hồi Hoàng thượng. Đây gọi là Lăng Ba Vi Bộ, nhẹ nhàng đáp sóng'

*****

Yến tiệc kết thúc trong vui vẻ. Chỉ có Lý Bân ôm hận trong lòng rời khỏi. Đêm nay đã khuya, Thái hậu luyến tiếc đề nghị Trần Mỹ Linh và Phò mã hồi Trường Ninh cung. Quảng Linh Linh rất vui vẻ vì sẽ đến nơi ở của Trần Mỹ Linh. Đích xác đối với Quảng Linh Linh thì đây là lần đầu được đến.

Trần Mỹ Linh cho Tuyết Nhi trở về trước, sau đó cùng Phò mã tản bộ. Ánh trăng soi sáng hai bóng người, họ như đôi tiên đồng ngọc nữ lạc giữa nhân gian. Mặc dòng đời trôi nổi, đoạn đường kia chỉ có hai người.

Đột nhiên Trần Mỹ Linh dừng bước không đi tiếp. Quảng Linh Linh thấy vậy cũng xoay người đối diện Trần Mỹ Linh hỏi. 'Nàng thấy không khỏe chỗ nào sao?'

Trần Mỹ Linh mặt rất lạnh, trong lòng Quảng Linh Linh có vẻ sợ hãi. 'Trưởng công chúa a, ta cũng không có đắc tội với cô. Cô nghiêm mặt với ta làm chi'

Một lúc sau Trần Mỹ Linh lên tiếng, tuy nhiên giọng nói không chút nhiệt độ. 'Phò mã không có chuyện gì muốn nói với ta sao?'

Quảng Linh Linh phát hiện, dạo gần đây Trần Mỹ Linh không còn xưng hô 'Bổn cung' với mình. Thái độ này cũng không tệ. Nên rất yên tâm chuyện này không liên quan đến mình.

'Trần Mỹ Linh muốn hỏi chuyện gì? Ta đều không giấu nàng'. Câu hỏi vừa dứt. Quảng Linh Linh phát hiện mình nằm dưới đất, cách Trần Mỹ Linh ước chừng năm mét. Mắng thầm 'WTF. Lại gì nữa? Hôm nay là cái ngày gì? Không phải vừa rồi lão nương đánh tên Lý Bân đó. Giờ Trần Mỹ Linh nàng công khai trả thù đi?'

Không nói chuyện, chờ xem phản ứng của Trần Mỹ Linh. Không tệ như mình nghĩ. Trần Mỹ Linh bước nhẹ nhàng đến bên cạnh, xoa vào ngực trái liền bị Quảng Linh Linh tránh né.

'Sao Phò mã không tránh?'. Trần Mỹ Linh hỏi ra nghi hoặc trong lòng. Ánh mắt mang chút mất mát, chút lo lắng vì sao người kia lại tránh né mình. Có phải đã giận?

Quảng Linh Linh nhìn ánh trăng, giờ phút này không muốn nhìn gương mặt xinh đẹp kia. Thật sự bản thân đang rất tức giận. 'Ta vì sao phải tránh né? Không phải Trưởng công chúa là thê tử của ta sao? Ta không nghĩ thê tử lại muốn ra tay mưu sát tướng công mình'

'Phò mã là đang giận bổn cung đi?'

'Ta không có lí do gì để giận. Người là Trưởng Công chúa, tính mạng của mọi người. Nếu Trưởng công chúa muốn đều có thể lấy'

'Vì sao lúc nãy có thể hạ gục được Lý Bân?'

'May mắn. Ta nghĩ trời không còn sớm. Trưởng công chúa nên hồi cung nghỉ ngơi'. Quảng Linh Linh không hiểu bản thân sao lại bực như vậy? Nghĩ tới Trần Mỹ Linh vì tên Lý Bân kia mà đánh mình thì không nhịn được cơn tức.

Trần Mỹ Linh muốn thử xem Phò mã có phải đang ẩn giấu bí mật nào không nên mới cố tình đánh một chưởng, không nghĩ hắn không né tránh. Trực tiếp hứng chịu, giờ lại còn hiểu lầm mình và Lý Bân muốn hờn dỗi mình. Rõ ràng những đòn của Lý Bân đều sát thương chí mạng, nhưng Phò mã đều không hề mang thương tích, tựa như một đứa trẻ bị xô ngã rồi đứng lên. Trên người lại mang tuyệt kĩ võ công mà ngay cả nàng đều chưa từng lĩnh hội qua.

Nàng cũng không dễ bị ức hiếp. Trong lòng tức giận 'Phò mã ngươi muốn bổn cung trở về. Hảo, bổn cung sẽ trở về. Để xem Phò mã giận đến bao giờ'. Vì vậy xoay lưng rời đi, trước khi đi còn bỏ lại một câu. 'Phò mã chậm rãi ngắm trăng'.

Quảng Linh Linh cứng rắng không níu kéo. Trần Mỹ Linh đi rồi một mình ta ở nơi xa lạ này phải làm sao? Không phải trên tivi có nói dùng cả 4 ngày để đi dạo Tử Cấm Thành mới hết. Ta làm sao tìm được đường về. Nhưng không thể mặt dày mà kiu người ta ở lại. Chính mình đã xua đuổi Đại công chúa mà.

***

Trời đêm, sương xuống càng dày đặt. Y phục có chút mỏng manh. Thân thể đã bắt đầu lạnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com