Chương 22
Trong phòng, mùi máu tanh xộc lên. Lạc Hy buông rèm, tay cởi y phục Quảng Linh Linh ra. Quảng Linh Linh đau nhưng còn ý thức. Lớn như vậy vẫn chưa từng khỏa thân trước mặt ai a.
Giờ đây nữa thân trên trần như nhọng. Haiz da! Không nhìn thì thôi, nhìn rồi không muốn nhìn nữa. Vòng một của chủ nhân này, có phải quanh năm đều quấn vải chặt nên không thể phát triển không?
Lạc Hy cho thị nữ đặt nước nóng bên ngoài, tự tay nàng mang vào bên trong. Hai thị nữ đứng bên ngoài canh cửa. Máu chảy ra không ngừng, mũi kiếm này đâm ở vị trí tim.
'Lạc Hy'. Quảng Linh Linh khó khăn nắm lấy bàn tay của Lạc Hy.
'Phò mã thấy thế nào?'. Lạc Hy lo lắng đến tay run lên hết. Nàng biết vết thương này rất nguy hiểm, nàng vẫn đang cầu khẩn thiên địa, cầu khẩn tổ tiên đường gia.
'Lạc Hy. Ta cảm thấy rất buồn ngủ, có thể vết thương đâm trúng động mạch. Máu chảy như vậy, tỉ không thể cứu chữa được'
'Phò mã. Người không được ngủ. Chịu đau một chút, ta băng bó vết thương'
Lạc Hy băng ngang vết thương. Lại dùng nội lực truyền vào người Quảng Linh Linh. Quảng Linh Linh cảm nhận cơ thể có năng lượng rõ ràng, bản thân cũng biết nội lực của mỗi người rất khó để tu luyện. Nếu bản thân của mình ít kỷ nhận hết phần nội lực của Lạc Hy. Sau này không phải Lạc Hy phải khổ cự luyện lại từ đầu sao?
'Lạc Hy, tỉ dừng lại'.
'Không được. Phò mã là huyết mạch duy nhất của Quảng gia. Người không thể xảy ra chuyện gì. Cố chịu đựng. Nghĩa phụ của ta nhất định sẽ đến ứng cứu'
Bên ngoài Trần Mỹ Linh giận dữ. 'Bổn cung muốn vào trong, ai dám ngăn cản?'
Hai thị nữ quỳ xuống cuối đầu. Hai nàng thân là người hầu, làm sao có quyền kháng lệnh Trưởng công chúa a.
Lạc Hy thu hồi nội lực. Cẩn thận đặt Quảng Linh Linh nằm xuống giường, vén màn bước ra mở cửa.
'Trưởng Công chúa, Phò mã đang bị thương nghiêm trọng. Phiền người trở về. Phò mã cần dưỡng thương'
'Phò mã là của bổn cung. Bổn cung muốn vào xem chàng phải được sự cho phép của Lạc Hy cô nương?'
'Lạc Hy không dám. Nhưng nếu Trưởng công chúa nhất định muốn vào. Lạc Hy xin thất lễ'. Ý Lạc Hy rất rõ ràng, chính là 'Cô muốn vào, thì bước qua xác của ta'.
Trần Mỹ Linh làm sao có thể trở về, nàng nhất định phải vào. Lạc Hy tiến lên ngăn cản, Trần Mỹ Linh xuất chiêu né tránh. Nàng không nghĩ rằng Lạc Hy bấy lâu nay ẩn giấu võ công như vậy.
Được thôi, nếu ngăn cản nàng gặp Phò mã. Nàng là không khách khí. Lạc Hy biết bản thân võ công không bằng Trần Mỹ Linh, nhưng tình thế cấp bách nàng đành liều mạng thôi.
Qua mười chiêu, Lạc Hy bại dưới tay của Trần Mỹ Linh. Để không trở ngại, Trần Mỹ Linh điểm huyệt đạo của Lạc Hy làm nàng không thể cử động.
Trần Mỹ Linh tim đập rất mạnh, nàng không biết vết thương Phò mã thế nào. Tay khẩn trương vén màng. Trên giường là gương mặt thân quen, nay vì mất máu mà trở nên xanh, sắc mặt yếu ớt.
'Linh nhi. Ta không sao?'
Phò mã là vậy, thấy nàng vẫn luôn mỉm cười, gọi nhẹ hai tiếng 'Linh nhi'. Trong ánh mắt tràn ngập yêu thương, nàng luôn nhìn thấy.
Ngồi bên giường, nàng không nói được, mọi thứ đều bị chặn lại nơi cổ họng. Nàng vén chăn lên, Phò mã mặc trung y mỏng manh. Nơi ngực trái thấm máu ướt áo. Nàng đau lòng, nàng thật nhẫn tâm.
Hai tay nàng nhẹ nhàng tách hai vạt áo Quảng Linh Linh ra. Đập vào mắt nàng không chỉ là vết thương, mà là hai khỏa nho nhỏ. Tuy không to lớn, nhưng vẫn nhìn ra được chỉ có nữ nhân mới có.
Nàng đứng bật dậy lui về phí sau, tay trái che miệng. Nước mắt rơi xuống. Đây là lần thứ hai, lần thứ hai nàng khóc từ lúc nàng biết chuyện đến giờ. Nàng khóc vì một người nàng thật tâm yêu thương.
Đối với Trần Mỹ Linh, lần đầu nàng khóc chính là trong tang lễ của Phụ hoàng. Người nàng rất quý trọng. Khóm trúc kia trước khi phụ hoàng mất, nàng và phụ hoàng cùng nhau trồng. Phụ hoàng mong muốn nhìn thấy nàng được hạnh phúc bên cạnh người nàng yêu thương. Nàng ít khi đến đây, nhìn trúc nàng lại nhớ Phụ hoàng.
Không ngờ rằng Phò mã ngang nhiên chặt trúc của nàng, xem nó như loài cây dại. Bảo sao nàng không nổi giận.
Phò mã dần dần chiếm trọn tim nàng, nhưng nàng đã lầm. Nàng trao phải trái tim cho một nữ nhân. Một người lừa gạt nàng suốt khoảng thời gian qua.
'Ngươi! Vì sao lại gạt bổn cung'. Trần Mỹ Linh không có la hét, không có bỏ trốn. Không có phản ứng như trong tưởng tượng của Quảng Linh Linh.
Quảng Linh Linh đau đớn chống thân mình ngồi dậy nhưng vô lực, vết thương lại hé miệng, máu càng chảy ra.
'Linh nhi, ta...ta thật có lỗi. Ta không cố ý lừa gạt nàng'
'Như thế này ngươi nói không cố ý?'. Trần Mỹ Linh lớn tiếng hơn, trong giọng nói mang theo giọng mũi.
Bên ngoài Lạc Hy biết tình hình không thể cứu vãn. Đành cho thị nữ lui hết, đóng cửa. Chính mình làm một thính giả bất đắc dĩ. Dù sao để Trưởng công chúa biết cũng tốt. Phò mã sẽ đau lòng một chút mà dứt đi đoạn tình cảm này. Nhưng mà......Tội khi quân?
'Linh nhi! Nàng nghe ta nói'. Tiếng Quảng Linh Linh lớn hơn, trong đó nghe ra một phần bất lực.
'Quảng Linh Linh không lừa dối nàng. Phò mã của nàng đã không còn trên đời này từ ngày nàng ấy bị sét đánh. Ta chính là Sirilak Kwong. Linh hồn của ta đang mượn cơ thể của Phò mã sống tạm từng ngày. Người có lỗi là ta - Sirilak Kwong. Xin nàng đừng trách Phò mã'
'Ta không hiểu ngươi đang nói gì càng không muốn hiểu. Tạm thời ta muốn một mình yên tĩnh'.
'Linh nhi. Nàng có thể không tin ta. Nhưng tình cảm ta dành cho nàng. Thiên địa chứng giám'
'Hoang đường. Ngươi lấy tư cách gì để yêu ta?'.
Ngay khi câu nói này buông ra. Cũng là lúc trái tim Quảng Linh Linh như có một mũi thuốc tê đi vào. Không còn đau. Lồng ngực nghẹt thở, máu không thể lưu thông. Đầu như tê dại. Xung quanh tối sầm lại. Mọi thứ lại trở nên im lặng. Quảng Linh Linh trước khi ngất đi miệng vẫn còn thì thầm 'Linh nhi, tha cho Lạc Hy'.
Trần Mỹ Linh không chấp nhận sự thật, nàng rời đi. Trước khi đi đã giải huyệt đạo cho Lạc Hy. Lạnh lùng nói. 'Giỏi cho hai người, ngang nhiên dám lừa gạt bổn cung'
Lạc Hy quỳ xuống đất, cuối đầu. Nghe ra nàng đang khóc 'Trưởng công chúa, người là thiên kim chi nữ. Có tấm lòng độ lượng. Giờ Lạc Hy cùng Phò mã đã ở trong tay người, không cách nào trốn chạy. Chỉ mong người tha cho Phò mã một con đường sống. Quảng gia chỉ còn duy nhất giọt máu này'
Lạc Hy khóc giữ dội, Trần Mỹ Linh đau trong lòng. Người đáng thương nhất không phải là nàng sao? bị người mình yêu dối gạt, nàng ngốc nghếch trao nhầm tình yêu cho một nữ nhân. Cơn ủy khuất trong lòng trào dâng.
'Hai người thà chết đều bảo vệ đối phương. Tình sâu nghĩa nặng thật'.
Trần Mỹ Linh rời đi, nước mắt ướt hết hai hàng mi. Tuyết Nhi không biết chuyện gì xảy đến, chỉ nghĩ rằng vết thương trên người phò mã làm công chúa thương tâm.
'Tuyết Nhi! Thu dọn đồ, chúng ta trở về Trường Ninh cung'.
Tuyết Nhi biết đâu là thời điểm cần hỏi và không cần hỏi. Nên chỉ nhẹ nhàng hành lễ đáp 'Vâng'.
Quảng Linh Linh hôn mê, liên tục sốt cao. Vẫn là Lạc Hy bên cạnh chăm sóc, lúc nào cũng trò chuyện dù không được Quảng Linh Linh đáp trả.
Lạc Hy thở dài. Quảng Linh Linh luôn miệng nói mê gọi 'Linh nhi'. Đã hai ngày Lạc Hy chưa chợp mắt, nàng sợ nàng ngủ rồi Quảng Linh Linh tỉnh lại không biết tìm ai. Lạc Hy nhìn gương mặt tái xanh của Quảng Linh Linh, lòng đau xót. Bao nhiêu thuốc bổ đưa vào hiện tại cũng không có tác dụng.
'Linh nhi..nàng đừng đi'....
'Phò mã, Phò mã'. Lạc Hy nghe Phò mã nói mê, liền gọi. Hy vọng Phò mã có thể thanh tỉnh. Quảng Linh Linh lúc này bắt được bàn tay Lạc Hy, nắm chặt không buông. Trên trán mồ hôi ướt đẫm. Lạc Hy một tay dùng khăn lau mồ hôi cho Quảng Linh Linh, một tay để tùy ý Quảng Linh Linh nắm.
Quảng Linh Linh khi mở mắt, có chút mất mát. Không phải là Linh nhi, vì vậy ngượng ngùng buông tay ra. Ngượng ngùng hỏi. 'Lạc Hy tỉ, ta đã hôn mê bao lâu?'
'Phò mã hôn mê đã hai ngày'. Quảng Linh Linh muốn ngồi dậy, Lạc Hy chuyển đến phía sau, để Quảng Linh Linh dựa vào người.
'Linh nhi...'. Quảng Linh Linh mở miệng thật khó khăn. dừng một chút lại nói tiếp. 'đi rồi sao?'
'Ân. Trưởng Công chúa đã đi hai ngày rồi'
Quảng Linh Linh nghe xong ho dữ dội hơn. Lạc Hy cuốn quýt. 'Haha. Lạc Hy ta không sao. Ta khát nước'
'Ân. Để ta đi lấy'.
Quảng Linh Linh biết Lạc Hy lo lắng cho mình. Dù trong lòng đau khổ nhưng cũng không muốn liên lụy Lạc Hy.
********
Năm ngày trôi qua rất nhanh. Nhờ Lạc Hy tận tình chăm sóc, vết thương cơ bản đã khép miệng. Lạc Hy nói, tỉ ấy đã tìm được nghĩa phụ thất lạc nhiều năm. Ông ấy tên là Quảng Nghĩa. Trùng hợp cũng họ Quảng như mình.
Lúc Lạc Hy dẫn ông ấy đến gặp Quảng Linh Linh, Ông ấy rất xúc động. Quỳ xuống hành lễ. Làm Quảng Linh Linh hết sức khó xử. Nhưng phải nói, Ông ấy chừng 50 tuổi. Tóc không bạc như những lão nhân trong phim. Cơ thể cường tráng cao lớn. Nhờ ông ấy ngày nào cũng truyền nội lực vào cơ thể mà Quảng Linh Linh sức khỏe phục hồi nhanh chống.
Đến ngày hôm nay. Quảng Linh Linh không nhìn thấy Quảng Nghĩa. Hỏi ra mới biết Quảng Nghĩa có việc gấp cần phải trở về. Hẹn ngày tái ngộ.
Quảng Linh Linh vẫn theo phương pháp chỉ dẫn của Lạc Hy và Quảng Nghĩa. Dùng nội lực điều hòa khí tức. Lại siêng năng luyện tập chiêu thức mà Quảng Nghĩa truyền lại. Cuộc sống mấy ngày sau bình bình đạm đạm trôi qua.
Quảng Linh Linh ở ngoài hoa viên. Từng muỗng từng muỗng uống canh bổ do Lạc Hy nấu. Cảm thấy rất khó mở miệng nhưng không thể nhịn được muốn quan tâm người kia.
'Lạc Hy, tỉ có tin tức của Linh nhi không?'
Lạc Hy chần chừ một chút. Cũng không có ý định giấu diếm. Hai tay chống cằm trả lời. 'Ta và Tuyết nhi cũng có đưa tin qua lại. Mấy ngày nay Trường công chúa và Hoàng thượng tất bật lo tiếp đón đoàn sứ giả Thác Bạt đến Minh Triều. Nàng rất bận rộn. Tuyết Nhi có hỏi thăm sức khỏe của Phò mã'
'Ân. Thay ta đa tạ nàng'
Quảng Linh Linh suy nghĩ một chút. Chợt nhớ ra điều gì, liền hỏi. 'Lạc Hy, tỉ nói Triều thần Thác Bạt đi sứ sang?'
Quảng Linh Linh nhanh lục lại trí nhớ. Rõ ràng trong lịch sử có ghi, Thác Bạt binh hùng tướng mạnh. Mưu mô xảo trá, xâm chiếm nước khác, mở rộng bờ cõi. Thác Bạt không phải là tổ tiên của triều đại nhà Thanh sao?.
Nghĩ vậy, Quảng Linh Linh liền chạy về phòng nhanh chóng thay y phục. Là y phục lần trước cùng Trần Mỹ Linh mặc vào cung dự yến tiệc. Trước khi đi nhờ Lạc Hy lệnh người chuẩn bị ngựa.
Lạc Hy biết Quảng Linh Linh muốn đi đâu, vì vậy chính mình cũng yêu cầu thêm một con ngựa. Nàng đợi sẵn ở ngoài. Quảng Linh Linh chạy ra không khỏi ngạc nhiên.
'Lạc Hy, tỉ.....?'
'Ân. Phò mã không nhanh sẽ không kịp mất'
***
Quảng Linh Linh đợi cửa cung mở, liền phi ngựa xông thẳng vào. Theo quy định, trong cung không được cưỡi ngựa. Nhưng binh lính không thể ngăn cản, chỉ có thể đuổi theo kêu gọi.
'Phò mã, Lạc Hy cô nương xin dừng ngựa'....
Chạy thẳng đến Điện Kim Loan, xuống ngựa. Binh lính cũng chạy thật nhanh, họ sắp đến nơi rồi. Quảng Linh Linh cùng Lạc Hy đi vào, nhưng chỉ có thể ở ngoài cửa. Dù sao theo quân lệnh, tự ý xông vào điện Kim Loan sẽ bị xử trảm đi.
Đi qua đi lại bên ngoài. Nghĩ lại cũng buồn cười. Hà cớ gì bản thân lại lo lắng Thái hóa như vậy? Tự dưng chạy đến đây làm gì.
'Phò mã gia! mời người trở về. Hoàng Thượng và Trưởng công chúa đang tiếp đón sứ giả. Người không thể vào trong'
'Haiz. Hai tiểu huynh đệ. Ta thật sẽ không quấy rầy. Đứng ở đây thôi a'. Nói xong ra hiệu với Lạc Hy nhét vào tai hai Tiểu thái giám hai thỏi bạc. Hai tiểu Thái giám nhìn nhau e ngại, đồng thời quỳ xuống.
'Phò mã gia, xin người đừng làm khó nô tài'
'Đứng lên đi. Ta không nói, hai người không nói. Không ai để ý chúng ta đâu'
Nói muốn khô lưỡi, mới trấn an được hai tiểu thái giám. Quảng Linh Linh đứng dựa vào cửa, nhìn qua khe hở thấy bên trong là Bắc Ảnh Trần Tịch oai phong mặc Long bào, đội mũ rồng uy nghiêm. Bên kia rèm che đoán rằng chính là Linh nhi.
Thấy bên dưới, triều thần sếp hàng dọc dại, đứng ra hai bên. Chừa khoảng trống giữa điện chính là nơi Triều thần Thác Bạt đứng. Tổng cộng có ba người. Từ trái sang, họ lần lượt giới thiệu.
Người đầu tiên là một nam nhân trên ba mươi tuổi. Râu có chút dài. Hắn tên Lưu Khang. Hắn giới thiệu xong lại thiếp tục giới thiệu thêm hai nam nhân bên cạnh.
Người đứng ở giữa cao to, y phục của Người Thác Bạt một phần giống người Tây Hạ. Tóc thắt bím từng đoạn. Nhìn rối mắt. Vì chỉ nhìn thấy phía sau nên không thể diện kiến dung nhan. Nam tử đứng giữa tiến lên hành lễ.
'Thác Bạt Tự! Đại hoàng tử Đông ngụy tham kiến Hoàng thượng'....
Vâng vâng...Thác Bạt Tự nói rất nhiều. Liệt kê ra các lễ vật. Đúng là Đông Ngụy. Lễ vật có cần giàu có vậy không a?
Nam Nhân cuối cùng tự xưng 'Thác Bạt Nhạc'. Là Cửu Hoàng tử Đông chu. Giọng nói của Thác Bạt Nhạc êm ái, rất giống đang chèn ép cổ hộng tạo ra một âm thanh khác. Nhưng hắn khác xa với Thác Bạt Tự, người hắn nhỏ nhắn, chỉ đứng đến tai THác Bạt tự.
***
Thác Bạt là vương quốc lớn ở THảo Nguyên. Họ không lãng mạn hay ôn nhu như Minh triều. Họ không thích vòng vo nên rất nhanh đi thẳng vào vấn đề.
'Khởi bẩm hoàng thượng. Phụ hoàng vẫn luôn kể về giang sơn Đại Minh. Nơi đây đầy rẫy nhân tài. Văn võ bá quan tài cao xuất chúng. Lần này ngoài việc đến thăm hỏi Hoàng thượng. Thác Bạt Tự ta có một vài câu hỏi muốn lĩnh giáo tài năng của Minh Triều. Không biết ý của Hoàng thượng thế nào?'
Bắc Ảnh Trần Tịch tuy rằng đoán được ý đồ của Đông Ngụy nhưng cũng không thể từ chối. Vì vậy sai người ban tọa cho ba vị khách quý. Uy nghiêm mà nói 'Trẫm đáp ứng'
Lưu Khang là người đầu tiên đứng ra hành lễ' Khởi bẩm hoàng thượng. Lưu Khang có một câu hỏi muốn nhờ người giải đáp'. Dừng lại một lúc, mỉm cười dõng dạc.
'Có ba vị đại phu nói rằng A Tứ là tiểu đệ của họ. A Tứ lại nói rằng A Tứ không có huynh trưởng. Vậy thì ai trong số họ là người nói dối?'.
Bên trong rèm che, Trần Mỹ Linh không chắc đáp án của mình. Nàng cũng không thể công khai xuất hiện. Chỉ ở đây để trấn an Hoàng đệ của mình. Từ ngày đăng cơ, đây là lần phải tiếp đón sứ thần nên Hoàng thượng chưa có kinh nghiệm.
'Các đại thần có ai có thể đứng ra trả lời câu hỏi của ta không?'. Đây chính là lời Lưu Khang lặp lại.
Quảng Linh Linh đã diện kiến được gương mặt đắc ý của hắn. Thác Bạt Tự và Thác Bạt Nhạc vẫn điềm tỉnh ngồi trên ghế. Thác Bạt Tự có phần hòa nhã hơn. Chỉ triêng Thác Bạt Nhạc gương mặt thật ngầu.
Câu hỏi này vẫn còn truyền đến thế kỉ 21. Đều xuất phát từ lịch sử. Không lẽ không ai có thể trả lời. Quảng Linh Linh nhìn xung quanh, các đại thần chụm đầu vào nhau thì thầm to nhỏ.
Bắc Ảnh Trần Tịch thở dài. Không lẽ mất mặt thật sao. 'Các khanh có ai trả lời được không?'. Bắc Ảnh Trần Tịch tức giận không thể phát tiếc. Cái gì mà Đại học sĩ, cái gì mà đệ nhất Trạng Nguyên. Toàn là vô dụng. Chưa bao giờ thấy bọn chúng đồng lòng lắc đầu cuối mặt như hôm nay.
Trong lòng bọn họ đều suy nghĩ 'lỗi không phải tại ta, Hoàng thượng chớ nên tức giận, câu hỏi này không thấy ghi chép lại. Trả lời không đúng có khi lại rơi đầu'.
'Haha. Nếu như không ai trả lời. Lưu Khang ngươi cứ nói đáp án'. Thác Bạt Tự từ trên ghế đứng dậy, hướng Hoàng thượng cười nói. Rõ ràng trong ánh mắt hắn rất xem thường Đại Minh này.
Lưu Khang khom người vâng lệnh. 'Đáp án chính là'.
'Khoan đã'.
Lưu Khang và mọi người xoay lại hướng giọng nói phát ra. Họ thấy cửa mở ra, người đến chính là Minh Triều Đại Phò Mã. Bắc Ảnh Trần Tịch ánh mắt sáng ngời, rời khỏi ngai vàng xuống phía dưới gọi 'Hoàng tỉ phu'.
'Quảng Linh Linh tham kiến hoàng thượng. Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế'.
'Hoàng tỉ phu miễn lễ'.
Quảng Linh Linh lại hướng Thác Bạt Tự, Thác Bạc Nhạc và Lê Khang khom người hành lễ theo nghi thức Đông Ngụy. Người lấy lại phong thái vẫn là Đại hoàng tử Thác Bạt Tự. Hắn thấy trước mắt là một nam nhân nho nhã, gương mặt sáng sủa có phần lương thiện. Lại có chút quen mắt nhưng hắn lại không nhớ ra.
'Thì ra là Phò mã của Trưởng Công chúa Đại Minh. Thật xứng đôi. Chẳng hay Phò mã người có đáp án sao?'. Thác Bạt Tự khách sáo hỏi.
Quảng Linh Linh mỉm cười đáp lễ. 'Đa tạ Đại hoàng tử quá khen. Câu hỏi này quá đơn giản. Ta nghĩ không cần đến hoàng thượng hay bất kì đại thần nào. Ta có thể trả lời'
'Xin mời Phò mã đưa ra đáp án'. Lưu Khang làm động tác mời.
'Ân. Đáp án của ta là: Trong ba người không có ai nói dối'. Thoáng thấy trong mắt Thác Bạt Nhạc, Thác Bạt Tự và Lưu Khang lay chuyển.
'Xin hỏi Phò mã vì sao?'
'Đơn giản vì ba người đại phu điều là tỉ tỉ của A Tứ a. Không biết ta trả lời như vậy có đúng không?'. Quảng Linh Linh mỉm cười hỏi, ánh mắt nhìn một lượt ba người khách quý. Lúc này mới có dịp nhìn cận mặt Thác Bạt Nhạc. Da vẻ thật trắng đi.
Thác Bạt Tự cười haha trở về ghế. Lưu Khang hành lễ cùng Bắc Ảnh Trần Tịch 'Khởi bẩm hoàng thượng, Phò mã gia giúp Lưu Khang mở mang kiến thức. Thần nể phục'.
Gương mặt Bắc Ảnh Trần Tịch sáng lạng hơn nhiều. Quảng Linh Linh liếc nhìn về hướng rèm buông. Lòng lại bất chợt nhói đau.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com