Chương 26
Quảng Linh Linh kéo tay Lạc Hy. Nhanh chóng lên ngựa ngược hướng chạy. Nhưng mà không đã muộn, không còn đường lui. Đây rõ ràng không phải là binh lính của Minh triều. Không lẽ họ nghĩ ta là người của Minh Triều phái tới nên cho người vây bắt?
Lạc Hy ban đầu còn phối hợp với Quảng Linh Linh leo lên ngựa. Nhưng hình như Lạc Hy phát hiện ra điều gì, đôi mắt nàng sáng rỡ. Nàng vẫy tay với tướng lĩnh phi ngựa hướng tới trước mặt.
'Ca ca. Ta ở đây'. Lạc Hy rất vui mừng thì phải.
'Lạc Hy. Tỉ quen biết họ sao?'
'Ân'.
Quảng Linh Linh thở phào nhẹ nhõm. 'Tỉ không nói sớm. Hù ta sợ đây này'
'Công tử là không hỏi ta'
Quảng Linh Linh '.....'. Không tiếp tục đôi co với Lạc Hy nữa.
Nếu là người quen của Lạc Hy thì ta cũng nên theo xuống mà chào hỏi. Đột nhiên cả đoàn người đều quỳ xuống, ngay cả Lạc Hy đang đứng bên cạnh cũng hành động theo bọn họ.
'Lạc Hy, mọi người đây là.....'
'Thống lĩnh Cấm vệ quân - Đường Trọng tham kiến Thái tử điện hạ'. Mọi người đồng thời hô to theo Đường Trọng.
Quảng Linh Linh nhìn Lạc Hy, muốn hỏi đây là tình huống gì. Lạc Hy chỉ cuối đầu.
'Hồi bẩm Thái tử điện hạ. Người từng hỏi về thân phận thật của người. Đây chính là câu trả lời của Lạc Hy'
'Mọi người đứng lên đi'. Chính mình đối với người tự xưng là Đường Trọng nói. Sau lại quay sang nâng Lạc Hy dậy. 'Tất cả sự thật là gì?'
'Trước khi mất mẫu thân đã kể với ta. Năm đó Thổ phiên đem quân xâm chiếm đại Đường. Thái tử vừa được sinh ra, giặt đã tiến vào nội cung. Hoàng thượng và Hoàng hậu chỉ có người là giọt máu duy nhất, liền tuyên bố với mọi người Thái tử chào đợi. Hoàng thượng sai nghĩa phụ ta, chính là Đường Nghĩa. Hộ tống Thái tử rời xa Đại Đường, nhất định phải giữ lại giọt máu này'
Ánh mắt Lạc Hy khi nhắc đến mẫu thân, nàng rất buồn. 'Khi đó ta được hai tuổi, vẫn chưa biết gì. Mẫu thân một tay bế ta, một tay bế Thái tử ngày đêm lẩn trốn rừng sâu. Nghĩa phụ cho một số người theo hộ tống, bản thân trở về hộ giá hoàng thượng'
'Từ đó về sau, cứ ngày đêm rong rủi. Những người theo bảo vệ chúng ta bị giết hết. Rất may có một lần, được một vị cao nhân chỉ điểm. Mẫu thân mang ta và Thái tử đến hang núi nằm tận rừng sâu, nơi cửa vào chính là một lòng sông, phải lặn thật sâu khỏi đó mới vào được. Vị cao nhân đó chỉ đưa chúng ta đến, rồi rời khỏi. Ông ấy còn nói, Thái tử chỉ sống đến năm 23 tuổi. Mẫu thân ta không tin, càng chăm sóc người tốt hơn, bảo vệ người bằng mọi cách'
'Chúng ta lớn lên trong hang động, mọi thứ rất bình yên. Ngày ngày bắt cá hái rau, lâu lâu mẹ xuống trấn đổi một ít đồ mang về. Dù vất vả nhưng rất hạnh phúc. Năm đó người 8 tuổi. Trong một lần nghịch trốn tìm, Ta xô người ngã chạm vào một cơ quan. Cửa vách đá liền mở ra. Ta với Thái tử lọt vào một thạch động nằm phía sau vách đá. Bên trong được thắp sáng bằng một viên đá trong suốt, nhìn kỹ bên trên vách tường có rất nhiều hình vẽ. Ta nhìn liền biết chính là võ công thất truyền. Nhưng người thì không phản ứng. Chỉ đứng nhìn từng bức, từng bức rất lâu'
'Sau đó thì sao?'. Quảng Linh Linh phản ứng hỏi một câu, để Lạc Hy biết mình vẫn còn nghe nàng nói.
'Sau đó người nhắm mắt, từng động tác múa theo hình vẽ. Hơn năm trăm tuyệt thế võ học trên tường người đều nhớ không sót chi tiết nào. Lớn lên càng hiểu ra, đó chính là loại võ công tăng cường nội lực. vì vậy tuy người còn trẻ, ngày nào cũng luyện thuần thục. Mà cơ thể lại ẩn giấu một cổ nội lực vô cùng to lớn'
'Năm Thái tử hai mươi tuổi. Mẫu thân gặp bạo bệnh qua đời. Mẫu thân nắm tay ta, căn dặn ta lần nữa bảo vệ tốt Thái tử. Rời khỏi nơi đây tìm về Đại Đường'
'Nhưng mà ta với Thái tử từ nhỏ sống trong rừng sâu. Ta cũng rất bỡ ngỡ không biết trở về như thế nào. Liền theo hướng Bắc mà đi. Vậy là vô tình lạc đến Minh triều'
'Vậy sao Nghĩa phụ của tỉ lại tìm được chúng ta'
'Theo lời nghĩa phụ, Sau khi Phụ hoàng của người tập hợp đủ binh lực. Trong vòng ba năm đã đoạt lại lãnh thổ Đại Đường. Tiến hành cải cách, phát triển giang sơn Đại Đường lớn mạnh. Liền sai nghĩa phụ dò tìm thông tin của chúng ta'
'Mạng lưới thông tin dưới tay Hoàng thượng rộng lớn, thế nên Nghĩa phụ đã tìm được chúng ta. Giờ chính là lúc đón người trở về, khôi phục thân phận'
Quảng Linh Linh nghe kể không khỏi trầm tư, y như phim. Nhưng rất lo lắng hỏi lại 'Thân phận của ta, tỉ cũng biết ta không phải là ......'
Lạc Hy ngay lập tức chặn miệng của Quảng Linh Linh lại 'Thái tử nhỏ tiếng thôi, người là ai không cần biết, đối với Lạc Hy người chính là Thái tử điện hạ'
'Ân. Tỉ nói khôi phục thân phận. Không lẽ bắt ta trở thành công chúa gì đó, ngày ngày phải mặc váy cầm khăn sao?'
Lạc Hy nghe Quảng Linh Linh hỏi không nhịn được cười thành tiếng. 'Thái tử nghĩ sao?'.
Đường Trọng nhìn mụi mụi của mình không có phép tắc mà hành xử với Thái tử như vậy thì không vừa lòng, tiến lên nhắc nhở. 'Lạc Hy quá tùy ý rồi'.
'Haha. Đường thống lĩnh không cần để ý. Ta và Lạc Hy tỉ từ nhỏ sống nương tựa vào nhau. Như vậy càng thân thiết hơn'
'Nhưng Thái tử người là'. Đường Trọng muốn nói tiếp nhưng bị Quảng Linh Linh ngăn lại, Quảng Linh Linh không muốn nghe cái gì mà 'Người là Thái tử, thân là Quân........'. Thật mệt.
'Đường thống lĩnh. Huynh cho các huynh đệ vệ nghỉ ngơi đi, đứng dưới trời nắng thế này, lại mặc áo giáp nặng. Ta nhìn đã thấy mệt'
'Thần chính là đến nghinh đón Thái tử hồi cung'
'Ân. Vậy đi thôi'
Quảng Linh Linh lên ngựa, theo sau ngựa của Đường Trọng. Dọc hai bên là binh lính đi theo bảo vệ. Phía sau lại là một đoàn tướng lĩnh cưỡi ngựa, vây lấy Quảng Linh Linh cùng Lạc Hy bên trong.
Từ cổng thành đến đại nội cung cấm đi chính là hai ngày. Quảng Linh Linh đến cửa cung, chính là cảnh tượng hoành tráng. Có thể đoán được Quảng Linh Linh là quan trọng như thế nào đối với Hoàng thượng và Hoàng hậu.
'Quảng nhi! đến, mẫu hậu nhìn con xem'. Hoàng hậu đến bên cạnh, nhìn ngắm kỹ từ đầu đến chân Quảng Linh Linh, gương mặt phúc hậu ướt ác.
'Quảng nhi! con thật giống y như Trẫm lúc trẻ'. Lần này đến lượt người mặc Long bào lên tiếng.
Quảng Linh Linh rất ngỡ ngàng, thật ra đối mặt với hai người xa lạ bảo là phụ mẫu mình. Sao quen được cơ chứ. Nhưng mà.
'Hai người gọi ta là...Quảng nhi...ta tên...Quảng Linh Linh'
Hoàng hậu rơi nước mắt nhìn hài tử cao lớn của mình, đau lòng mà nói. 'Hoàng nhi ngốc, Con chính là Quảng nhi của ta và Phụ hoàng con. Đường Quảng Linh'
Hửm. Nhiều tên quá a. Không quan trọng, gọi gì cũng được. Vì vậy, Quảng Linh Linh hướng Phụ hoàng và mẫu hậu của mình hành lễ.
'Quảng nhi bái kiến Phụ hoàng, mẫu hậu'
'Quảng nhi ngốc. Về nhà thôi'.
Tất cả các nghi thức đã hoàn thành. Đại Đường hoàng đế - Đường Quảng Nam chính thức công bố thiên hạ lập Thái Tử Đường Quảng Linh là người kế vị về sau. Đại xá thiên hạ ba năm. Tổ chức ăn mừng ba ngày ba đêm. Nhà nhà vui mừng, họ xem Thái tử như là một đại ân nhân.
Mỗi ngày Quảng Linh Linh đều được Thái giám bên cạnh nhắc nhở những việc phải làm, hắn chừng hai mươi tuổi. Gia cảnh khó khăn nên bị cha mẹ bán đi, người mua hắn lại bán hắn vào cung lấy tiền. Hắn gọi Tiểu Nô, hành động nhanh nhẹn. Rất biết cách nói chuyện, đặc biệt hắn vô cùng hiểu chuyện.
Quảng Linh Linh khôi phục thân phận, nhưng Lạc Hy vẫn ở lại bên cạnh Quảng Linh Linh. Hoàng hậu đặc biệt an tâm để nàng bên cạnh Thái tử. Nàng lo lắng bữa ăn, giấc ngủ của Quảng Linh Linh.
Quảng Linh Linh đầu tiên học các quy tắc, quy định trong cung. Mỗi ngày đều phải cùng các đại thần thượng triều, Phụ hoàng đã cho Quảng Linh Linh làm quen với hoàng vị. Mỗi ngày sau khi bận rộn xử lí các tấu chương phụ Hoàng thượng, Quảng Linh Linh lại tìm đọc sử sách địa lí mỗi nước. Đặc biệt chính là lãnh thổ Minh triều kia.
Quảng Linh Linh mỗi ngày đều vùi đầu vào công việc, không muốn để bản thân rảnh rỗi lúc nào. Chính là khi rãnh rỗi, tim cứ đau, lòng lại vô vị.
'Lạc Hy, có tin tức của mật thám từ phía Đại Minh không?'
Lạc Hy vừa mang vào một chén canh sen, nhẹ nhàng đặt xuống trên bàn , đối Quảng Linh Linh trả lời. 'Mật thám nói Trần Mỹ Linh công chúa đã trở về Phò mã phủ'.
Quảng Linh Linh nghe nói buông sách trong tay xuống, xúc động đứng dậy. 'Nàng...nàng trở về Phò mã phủ'
'Ân. Nhưng mật thám đang tìm cách tiếp cạnh'
'Truyền lệnh của ta. Bằng mọi cách ở lại trong phủ, bảo vệ nàng. Tin tức của nàng phải truyền báo thường xuyên'
'Lạc Hy sẽ làm ngay'. Lạc Hy hành lễ rồi lui ra. Không ai có thể nhìn ra cảm xúc của nàng lúc này. Nàng không nói, chưa tâm sự cùng ai. Nàng là nàng, luôn âm thầm bên cạnh Thái tử. Âm thầm bên cạnh một người, không vì lí do gì.
Quảng Linh Linh nhìn chén canh trên bàn, bên cạnh Lạc Hy bao lâu cũng ít nhiều nhìn ra thâm ý của nàng. Nhưng hiện tại trong miệng vô vị, không muốn ăn.
Quảng Linh Linh thở dài, đi đến cạnh cửa sổ. Nhìn lá cây rơi bên ngoài, thật sự rất nhanh. Mùa thu lại đến, cây bắt đầu thay lá. Trời có phần mát mẻ, không biết hiện giờ Linh nhi thế nào? Nàng đã ký tên vào hưu thư chưa? Nàng có quên một kẻ xấu xa như mình không?
Đã năm tháng, nhưng sao trong lòng không thể quên. Trí nhớ mỗi ngày một rõ ràng như vậy, Linh nhi rất ít khi xuất hiện trong giấc mơ của mình. Vì nàng, ta không màng địa vị, thân phận. Ta có thể đánh đổi tất cả - Chỉ vì nàng. Nhưng để nàng yêu ta, là đều ta không thể đánh đổi. Nàng là một người ưu tú như vậy, sao có thể yêu ta? Sao nàng có thể.
Đôi lúc không ngăn nổi nhớ thương, muốn rời cung mà làm thích khách ghé thăm phò mã phủ. Ghé thăm nàng. Nhưng mà lời nàng nói, nàng không thể chấp nhận ta. Thì ta có thể làm gì ngoài việc trốn tránh nàng.
****
Năm tháng qua đi, thời gian là thứ không bao giờ có điểm dừng. Điều duy nhất có thể chính là làm cho bản thân thật bận rộn. Quân sự, binh lược, nông nghiệp, thương giao, văn hóa.....Quảng Linh Linh luôn luôn cải cách theo một phương pháp hợp lí nhất.
Quảng Linh Linh là một người hiện đại, việc huấn luyện binh sĩ theo phương thức dã ngoại, tinh thần đồng đội. Cách đánh trận không còn là một vấn đề khó. Theo đó, vũ khí, áo giáp cần thay đổi nhẹ hơn, bền hơn.
Lương thực trong kho luôn phải đầy nhất có thể, áp dụng kỹ thuật hiện tại vào nông nghiệp. Quanh năm Đại Đường dân ăn no mặc ấm. Con dân Đại Đường càng ngày càng nể phục vị hoàng đế tương lai này.
Nhân ấm no, kinh tế phát triển, binh sĩ được huấn luyện theo phương pháp mới. Họ được Quảng Linh Linh triết lí rằng, tòng quân là quyền và nghĩa vụ của mỗi người. Quảng Linh Linh vẫn dành một chút ưu đãi cho họ. Tòng quân vẫn có lương, Có thời hạn được trở về thăm gia đình. Nên càng ngày, binh lính Đại Đường hùng mạnh.
Đông Ngụy Thác Bạt nghe danh còn phải khiếp sợ. Đây chính là kết quả của việc thất tình a. Quảng Linh Linh mỗi ngày đều rất ngoan và hiếu thuận. Đối với Hoàng thượng và hoàng hậu thỉnh an. Lại rất thường xuyên dùng bữa chung.
Hôm nay cũng vậy, lại là buổi trưa cả nhà dùng cơm. Được biết Phụ hoàng không lập phi, chỉ mỗi mình mẫu hậu, như vậy hậu cung rất an ổn. Nhưng mà nhi tử thì....
'Phụ hoàng, người và mẫu hậu nên có thêm một hoàng đệ đi'. Quảng Linh Linh đối với hai người đưa ra đề nghị.
Hoàng hậu nghe xong đỏ mặt mắng. 'Thái tử nói ngông nguồng. Ta và phụ hoàng ngươi đã già thế này. Một mình ngươi là đủ'
Hoàng thượng cười ha hả, không trả lời. Thiết nghĩ phụ hoàng cũng muốn nhưng mà mẫu hậu thì không a. 'Quảng nhi, triều đình lại nhắc việc lập thái tử phi cho con'.
Quảng Linh Linh vừa định đưa miếng thịt vào miệng, nghe vậy cũng không tiếp tục ăn. 'Phụ hoàng, mẫu hậu, hai người cũng biết ở Minh triều Quảng nhi đã thành thân. Nàng chính là Thái tử phi của nhi thần'
Hoàng thượng và hoàng hậu biết chuyện của Nhi tử mình qua lời kể của Lạc Hy. Liền biết nhi tử của mình tình sâu nghĩa nặng. Hoàng thượng thở dài. 'Quảng nhi, con nên chấp nhận sự thật. Nàng không chấp nhận con. Không lẽ con còn cố chấp đến bao giờ?'
'Phụ hoàng cũng biết Quảng nhi có thân phận nhạy cảm, làm sao có ai chấp nhận Quảng nhi'
Hoàng hậu liền nói chen vào. 'Chuyện đó con không cần bận tâm. Mẫu hậu tự có sắp xếp của mình'
Haiz. Quảng Linh Linh không phản đối, tùy ý sự sắp xếp của mẫu hậu. Thân là nhi tử, cần làm phụ mẫu vui a.
****
Đêm nay, lại một mùa trăng tròn. Tính ra cũng rất lâu không có liên lạc cùng Bắc Ảnh Trần Tịch. Chắc là xa quá bồ câu không thể bay đến. Nhưng mà lần này rất bất ngờ, chú bồ câu quen thuộc đang cố đập cánh để thân mình không rơi xuống. Quảng Linh Linh mừng rỡ, đưa tay ra. Bồ câu nhanh đáp lên.
'Haha, Tiểu bồ câu. Ta rất là nhớ ngươi. Vào đây ta cho ngươi ăn thật ngon'.
Quảng Linh Linh mang theo bồ câu trở vào. Cẩn thận gỡ miếng giấy được buột thật chặt ở chân chú chim. 'Hoàng tỉ phu, huynh đang ở đâu? Đại hoàng tỉ trầm lặng, ít nói. Tình hình chiến sự làm ta bận rộn, không thường đến thăm nàng. Động Ngụy có nguy cơ đánh chiếm Đại Minh'.
Quảng Linh Linh rất nhanh viết thư trở lại. 'Chiếu cố tốt bản thân. Ta rất nhanh trở lại'. Quảng Linh Linh sai người mang thức ăn, tự tay cho bồ câu ăn no. Buột thư vào chân, thì thầm 'Tiểu huynh đệ, mang thư trở về. Nếu có gặp nàng nhắn với nàng 'Linh nhi! Ta rất nhớ nàng'. Lại tự cười ha hả thả bồ câu bay đi.
Vì sao Quảng Linh Linh cười. Chính là nói điều mà một chú chim không thể hiểu. Haha.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com