Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 34

Trần Mỹ Linh cẩn thận bước xuống xe ngựa. Chưa bao giờ nàng cảm thấy thất thố như hôm nay. Trước mắt nàng không phải ngoài cổng thành, cũng không phải hừng đông. Mà nàng và Quảng Linh Linh đang đứng ở giữa sân rộng lớn, nền lót đá nhám màu trắng xám, giữa các khe hở được trồng cỏ xanh nhỏ, các chậu hoa đủ màu sắc được sắp theo trật tự. Đầy đủ các kiểu, hương hoa tự nhiên, nhè nhẹ. Trần Mỹ Linh thật thích không gian này. Nàng cảm nhận chính mình đang hòa cùng thiên nhiên ở một nơi cao sang như Hoàng cung Đại Đường.

Buổi sáng mặt trời lên cao như vậy mà Phò mã còn không gọi nàng dậy, đứng trước mặt nàng là bao nhiêu cung nữ, Thái giám. Thật mất mặt Trần Mỹ Linh nàng mà.

Không những vậy, một người mặt long bào, một người đội mũ hậu. Đây không phải là nàng quá thất lễ, để phụ Hoàng và mẫu hậu đứng dưới nắng đợi đứa con dâu như nàng sao? Ngày đầu tiên về đã không phải đạo rồi.

'Linh nhi, đừng căng thẳng. Theo ta đến đây'. Trần Mỹ Linh nhìn Phò mã thoải mái mỉm cười, trong lòng nàng không có thoải mái như Phò mã. Dù sao hai người kia cũng là phụ hoàng và mẫu hậu của Phò mã, bảo nàng sao không căng thẳng.

'Quảng nhi tham kiến phụ hoàng, mẫu hậu'

'Đứng lên đi'. Trần Mỹ Linh nhìn người mặc Long bào này, chắc chắn rằng Phò mã được di truyền nụ cười ôn nhu là từ phụ hoàng.

Hoàng hậu bên cạnh thì không nghĩ vậy. Vẻ mặt của người có phần căng thẳng. 'Quảng nhi cuối cùng con cũng chịu trở về?'

'Quảng nhi đã đạt được ước nguyện, cũng nên trở về bồi tội cùng phụ hoàng và mẫu hậu'

'Con nói mang Thái tử phi về ra mắt, làm hai lão già chúng ta phải dậy từ rất sớm để trông ngóng'. Hoàng thượng nói câu này làm Trần Mỹ Linh nàng từ nãy giờ luôn cuối đầu, nay càng không dám ngẩng mặt.

Quảng Linh Linh từ đầu đến giờ vẫn luôn nắm chặt bàn tay Trần Mỹ Linh không buông. Nhìn nàng căng thẳng như vậy Quảng Linh Linh không đành lòng, liền muốn nhanh chóng trở về.

'Phụ Hoàng, mẫu hậu. Thái tử Phi của Quảng nhi chính là người đứng bên cạnh. Nàng gọi Trần Mỹ Linh, Trưởng công chúa của Đại Minh'. Quảng Linh Linh nói xong còn dùng ngón tay trỏ khều nhẹ lòng bàn tay của Trần Mỹ Linh. May mắn thay Trần Mỹ Linh hiểu ý, liền đối với hai trưởng bối - cũng chính là phụ hoàng và mẫu hậu của nàng sau này hành lễ.

'Trần Mỹ Linh xin ra mắt Phụ hoàng, mẫu hậu'

Hoàng Thượng và Hoàng hậu nhìn Trần Mỹ Linh hành lễ, không khỏi ngẩn ngơ. Tiểu Tử nhà mình là nữ nhi, lại có khả năng rước được một nữ nhân xinh đẹp không tì vết, thoạt nhìn thoát tục thế này.

Nhưng Hoàng hậu cũng là nữ nhân, nàng sẽ không nhìn người bằng mắt. Rõ ràng nàng đã định Hiên Huyên sẽ là Thái tử phi. Vậy mà Trưởng công chúa Đại Minh đã đoạt trước. Mặc dù nàng rất vừa lòng từ ngoại hình đến cử chỉ của Trần Mỹ Linh, nhưng cũng không thể dễ dàng bước vào cửa Đường Gia như vậy.

Quảng Linh Linh mắt thấy phụ hoàng và mẫu hậu nhìn chầm chầm vào Linh nhi, cũng chưa miễn cho nàng đứng dậy. Người xót nhất vẫn là Quảng Linh Linh.

'Phụ hoàng, mẫu hậu. Nắng đã lên cao, Linh nhi đường xa mệt mỏi. Nhi thần nghĩ đưa nàng trở về nghỉ ngơi. Sau đó sẽ đến thỉnh an hai người'

Hoàng thượng cười vui vẻ, nhìn đứa con duy nhất của mình đã trưởng thành, rất biết thương hoa tiếc ngọc. bản thân mình cũng vô cùng thích nàng dâu này.

'Linh nhi miễn lễ. Phụ hoàng chỉ có mỗi Quảng nhi. Sau này con đến đây, gia đình ta lại thêm một người. Linh nhi con đừng ngại ngùng, cần gì cứ nói. Xem như nhà của mình'

'Quảng nhi tạ Phụ hoàng, tạ mẫu hậu'

Trần Mỹ Linh nhẹ nhỏm cả người, nhưng linh cảm của nữ nhân cho thấy, người nàng gọi Mẫu hậu không dễ dàng như Phụ hoàng. Còn nữa, người đứng bên cạnh mẫu hậu là ai? nàng ta nhìn mình không thân thiện?

Quảng Linh Linh lờ đi ánh mắt của Hoàng hậu đang hướng về mình, lôi kéo Trần Mỹ Linh trở về Đông cung.

'Nàng thấy Đại Đường thế nào? Có giống với Đại Minh không?'

'Phò mã từ khi nào lại thích hỏi những câu hỏi bình thường như vậy?'. Quảng Linh Linh bị câu hỏi thay vì câu trả lời của Trần Mỹ Linh á khẩu. Cái gì mà câu hỏi bình thường?

'Ta không có giống Linh nhi, lúc nào cũng hỏi những câu hỏi cao thâm a'

'Phò mã là đang đả kích bổn cung sao?'

Tiểu Tôn, Lạc Hy và Tuyết Nhi đi phía sau. Cười không ngậm được mồm. Trước mắt, Tuyết nhi là ngượng ngùng vì chủ tử của mình đến nhà người lại còn ra oai. Mà Lạc Hy cùng Tiểu Tôn thì lo lắng Thái tử bị Trưởng Công chúa đàn áp.

***

Vào cửa Đông cung. Trần Mỹ Linh thấy một không gian hoàn toàn khác xa Trường Ninh cung hay Phò mã phủ. Không khí ở Đông cung mát lạnh, dễ chịu. Điều đặc biệt, trên đường từ ngoài vào đến Đông cung, hương thơm thoang thoảng cứ quanh quẩn. Trần Mỹ Linh cảm thấy tinh thần thoải mái, cơ thể rất nhanh thích ứng với mùi hương này.

Hoa viên ở đây không đơn thuần chỉ là trồng hoa và cây cảnh. Mỗi một khu đều là một đồi nhỏ, bên trên trồng cỏ xanh li ti, dùng gạch xây xung quanh, uốn theo hình vòng đủ loại rất đẹp. Phía trong trồng các loại cây lớn nhỏ khác nhau. Mỗi cây đều được tạo rất nhiều hình dáng lạ mắt.

Đường đi chính là những bật đá, bên dưới nước chảy róc rách, hoa sen nhỏ được trồng cách khoảng trong hồ, phối hợp với các loại hoa đa sắc màu trồng bên đồi. Trần Mỹ Linh chỉ có thể thốt lên trong lòng một từ. 'Tuyệt!'

'Phò mã thật tốn không ít công sức đi'

'Ân. Những năm không có nàng, ta chính là tự mình chăm sóc nơi đây, làm theo ý thích bản thân'

Đông cung rất rộng, nhưng Quảng Linh Linh không để Trần Mỹ Linh mệt mỏi. Liền sai người chuẩn bị nước ấm cho Trần Mỹ Linh tẩy rửa. Lạc Hy phụ trách giới thiệu, chọn phòng ở cho Tuyết Nhi. Sau này ở Đông cung sẽ không còn hiu quạnh nữa.

***

Trần Mỹ Linh sau khi tắm rửa xong, chính mình không biết tiếp theo phải làm gì? Quảng Linh Linh liền không thấy đâu. Liền hướng phòng tắm đi ra, Phòng tắm được xây riêng nối liền với phòng ngủ. Trong phòng được trang trí đơn giản, nhưng không kém phần sang trọng, vẫn giữ được nét đặc trưng của hoàng tộc.

Vật dụng ở Đông cung cũng rất khác biệt, đoán rằng chính tay Phò mã tự làm ra. Đông cung không náo nhiệt như nàng vẫn thấy. Tuyết Nhi có lẽ đã theo Lạc Hy đi tham quan rồi, mà Tiểu Nô thì đi theo Phò mã. Trong lòng nàng lại bắt đầu hờn dỗi. 'Phò mã đáng ghét, vừa về đến nơi đã bỏ bổn cung một mình'.

Nàng ở đây cũng không quen chỗ, biết đi đâu mà tìm. Nhìn xung quanh căn phòng rộng, theo thói quen của Phò mã, ắt hẳn phải có lối đi thông qua thư phòng.

'Tương tư ta giấu trong lòng

Một lần gặp gỡ - Một đời nhớ thương'.

Hai câu thơ này được viết rất to bằng ngôn từ nàng không thể hiểu. Chiều cao và chiều ngang của tờ giấy có thể bằng một lối đi. Nàng mỉm cười tiến đến gần, phát hiện gốc dưới bên phải tờ giấy được ghi bằng ngôn ngữ quen thuộc. Nỗi ưu sầu mà Phò mã cất giấu bao năm qua, chỉ có thể nhiều hơn nàng.

Trần Mỹ Linh cẩn thận vén tờ giấy lên, mới phát hiện thì ra tờ giấy không mỏng manh như vẻ bề ngoài. Tờ giấy được làm bằng lụa mỏng, rất mềm và mịn.

Bên trong thư phòng của Phò mã cũng thật khác thường, từ ghế ngồi, bàn án, cho đến đèn để bàn. Giá sách,...đều làm Trần Mỹ Linh thích thú. Điều làm Trần Mỹ Linh không thể rời mắt khỏi chính là bức tranh treo trên tường......

Đối diện Trần Mỹ Linh chính là phía sau bàn án, bức họa nữ nhân xinh đẹp sống động như thật. Mà nàng, chính là tuyệt tác sống từ bức họa bước ra.

Nữ nhân trong bức họa kia không ai khác chính là nàng, Quảng Linh Linh yêu nàng sâu đậm thế nào để có thể họa ra bức họa này?

Trong tranh, chính nàng đang ngồi. Tóc dài đen mượt xỏa xuống lưng, gương mặt vẫn lạnh lùng trong mắt Phò mã. Y phục có chút mát mẽ, bất giác nàng trở nên đỏ mặt. 'Từ khi nào Phò mã lại...lại có suy nghĩ này chứ?'

Quảng Linh Linh tắm ở một phòng khác, trở lại đã không thấy Trần Mỹ Linh. Đoán hướng thư phòng mà đi. Vừa mở cửa vào, thấy Trần Mỹ Linh đang thơ thẩn ngắm bức họa của chính mình, có chút nại ngầng đứng vọt tới chắn trước bức họa.

'Linh nhi, đừng nhìn. Đừng nhìn'

'Phò mã lo lắng gì sao?'. Giọng Trần Mỹ Linh vô cùng nhỏ nhẹ, ngọt ngào. Đây mới là điều đáng sợ nhất a.

'Không. Để Linh nhi chê cười rồi'. Quảng Linh Linh hoàn toàn bất lực a, cũng không thể nói cho nàng biết bản thân mình đã tổ chức cuộc thi để tìm họa sư giỏi nhất, hy vọng rằng có thể họa như thật hình ảnh người thương ở cái thời đại không có máy ảnh này.

'Thật không ngờ Phò mã chỉ nhớ mỗi bổn cung với bộ dạng thế này thôi'

'Haha. Ta nhớ tất cả. Nhưng thiết nghĩ hình ảnh này là đẹp nhất a'

*** 'Linh nhi TA NHỚ NÀNG...Linh nhi TA YÊU NÀNG'

'Linh nhi TA NHỚ NÀNG...Linh nhi TA YÊU NÀNG'

'Linh nhi TA YÊU NÀNG....Linh nhi TA MUỐN ...NÀNG'

-- Hai người nghe tiếng la thất thanh liền cùng lúc quay sang tìm. Chỉ thấy một chú vẹt nho nhỏ, lông rất mượt có màu xanh và màu vàng. Thoạt nhìn loắt choắt đang yêu đang vừa mổ thức ăn vừa nói.

Trần Mỹ Linh lườm Quảng Linh Linh. Quảng Linh Linh tức đỏ mặt hét lớn. 'TIỂU NÔ ĐÁNG CHẾT, NGƯƠI ĐẾN ĐÂY CHO TA'.

Tiểu Nô nghe tiếng Thái tử tức giận gọi tên mình, cũng không cần gõ cửa thư phòng liền xong vào hốt hoảng. 'Có mặt Tiểu Nô'

'AI CHO NGƯƠI MANG NÓ VÀO ĐÂY. LẬP TỨC MANG ĐI'. Quảng Linh Linh chỉ vào tiểu Vẹt hoa lệ, ánh mắt chán ghét. Tiểu Vẹt nhìn chủ nhân của mình thường ngày vẫn vuốt ve, tâm sự với mình. Nay, vì bên cạnh có nữ nhân xinh đẹp khác mà lườm mình như muốn ăn tươi nuốt sống, không những không ngậm mồm lại mà còn nói rõ ràng hơn.

'Linh nhi TA MUỐN NÀNG...Linh nhi TA MUỐN NÀNG....TA MUỐN NÀNG...'

Tiểu Nô trợn mắt há mồm nhìn Tiểu vẹt, xong lại nhìn Thái tử. Vẻ mặt của Thái tử chính là muốn một chưởng đánh chết cái tiểu động vật lắm mồm kia. Mà Thái tử phi hiện giờ chính là xung quanh tỏa ra hàn khí đông chết người. Tiểu Nô nhanh nhẹn tiến đến, một tay túm trọn kẻ đầu sỏ đang la hét, vội vàng hành lễ rồi chuồng khỏi phòng.

****

Bên trong phòng, Trần Mỹ Linh đứng bất động. Quảng Linh Linh lần này thảm rồi, để nàng biết bản thân mình biến thái như vậy...... 'AAAAAAAAAAAAAAAAAA'. Làm sao đây?

'Linh nhi!'

'Ân'. Lúc này Trần Mỹ Linh mới hướng cửa sổ đi đến, bên ngoài chính là một vườn hoa. Điều làm nàng không thể ngờ chính là vườn hoa kia, những cây hoa hồng được trồng theo khuôn xếp thành dòng chữ 'Linh nhi TA YÊU NÀNG'.

Quảng Linh Linh nhìn Trần Mỹ Linh đứng thẩn thờ không nói gì, lo sợ nàng nổi giận với những hành động của mình. Rất khẽ đặt tay lên vai Trần Mỹ Linh gọi. 'Linh nhi'.

Không thể ngờ người đang quay lưng với mình đột nhiên xoay người, hai tay ôm cổ mình, khóa chặt môi mình. Và nàng đang chiếm tiện nghi của mình như vậy. Quảng Linh Linh không biết nên phản ứng như thế nào? chỉ có thể đứng yên để tùy ý Trần Mỹ Linh muốn làm gì thì làm.

Cảm giác đôi môi mềm mại, mát lạnh, hương thơm ngọt ngào từ miệng Trần Mỹ Linh làm Quảng Linh Linh như bây bổng trên mây. Không biết qua bao lâu, Trần Mỹ Linh buông tha đôi môi của Quảng Linh Linh. Lại tiếp tục bổ nhào vào lòng của Phò mã, đặt cằm lên vai của Quảng Linh Linh mà nũng nịu.

'Phò mã thật sự muốn bổn cung đến vậy sao?'

Quảng Linh Linh lưng đổ mồ hôi lạnh, cơ thể rung nhẹ một chút. Không biết nên trả lời như thế nào với nữ nhân thông minh này. Hôm nay sao Trần Mỹ Linh lại hỏi trắng trợn như vậy?

'Nàng đừng nghe Tiểu vẹt kia nói bậy bạ. Ta chỉ là trong lúc say rượu nhất thời nói lung tung. Không nghĩ nó lại bắt trước. Trước đây ta không hề nghe nó nói, không biết tại sao khi thấy nàng nó lại không biết điều mà nói lung tung'.

'Ân. Vậy sao? Phò mã chỉ được muốn bổn cung. Không cho phép muốn người khác!'. Trần Mỹ Linh lười biếng nói, chiếc cằm trên vai lên xuống làm trái tim Quảng Linh Linh nhảy dựng. Cảm giác hạnh phúc sau bao năm đau khổ cuối cùng cũng được đền đáp, siết chặt Trần Mỹ Linh, đặt một nụ hôn lên tóc, rồi đến tai nàng nhỏ giọng.

'Linh nhi a. Nàng chính là hơi thở, là cuộc sống của ta. Hãy tin tưởng ta'

'Ân. Bổn cung đã thuộc về Phò mã. Đâu còn gì là giữ cho riêng mình'

'Hửm?'

'Phò mã có ý gì? Không phải sao?'

'Phải a. Ta chỉ là quá hạnh phúc'

'Nữ nhân gọi là Hiên Huyên trông thế nào?'

'Linh nhi muốn hỏi Hiên Huyên nào?'

'Phò mã có đến mấy Hiên Huyên?'

Quảng Linh Linh '..............'. Lại đầu hàng trước Trần Mỹ Linh.

****

Quảng Linh Linh dành một ngày bên cạnh Trần Mỹ Linh. Mang theo nàng đi hết Đông cung, tạo cho nàng cảm giác thân quen, như chính ở Phò mã phủ.

Đêm đến, chính là khoảnh khắc đẹp và hạnh phúc nhất đối với Quảng Linh Linh. Được ôm Trần Mỹ Linh trong lòng, yêu nữ nhân này, yêu con người này. Yêu tất cả thuộc về nàng.

****

'PHÒ MÃ SAO KHÔNG GỌI TA DẬY?'. Trần Mỹ Linh phát hiện mình ngủ thật sâu, cũng không có người gọi nàng dậy. Nhìn Phò Mã mỉm cười nhìn mình làm nàng phát hỏa. Không phải hôm nay ngày đầu đến thỉnh an phụ hoàng và Mẫu hậu sao? Giờ đã muộn mất rồi.

'Nàng đêm qua đã mệt mỏi, ta chỉ là muốn nàng ngủ thêm thôi'.

Trần Mỹ Linh lườm Quảng Linh Linh, khó khăn rời khỏi giường, nàng còn phải mất cả canh giờ để chuẩn bị. Dù trễ cũng không thể bỏ qua việc thỉnh an. Nàng bỏ lại sau lưng câu nói lạnh lùng. 'Là ai làm cho bổn cung mệt mỏi?'

Quảng Linh Linh thở dài. 'Linh nhi nàng trẻ con thật, muốn ôn nhu thì ôn nhu như nước. Muốn lạnh lùng thì lạnh lùng đến đông cứng người.'

---

Rời khỏi Đông cung, hướng Vĩnh Nghi Cung cũng là giờ Thìn. Trần Mỹ Linh đi vội vàng hơn, phía sau Quảng Linh Linh, Tuyết Nhi và Lạc Hy đuổi theo mồ hôi rơi lả tả.

'Linh nhi nàng chậm một chút a'

Trần Mỹ Linh không trả lời. Nàng giận Phò mã, giận vì đêm qua không biết tiết chế, đem nàng thành ra mệt mỏi vô cùng.

Cung nữ thấy từ xa Thái tử và Thái tử phi đi đến vội vàng hành lễ, Trần Mỹ Linh liền hướng bên trong mà vào. Thật ra nàng có chút khẩn trương, nhưng Trần Mỹ Linh nàng tự có cách ứng phó.

Bên trong phòng không tìm thấy, hỏi ra mới biết mẫu hậu đang ở hoa viên uống trà. Người cổ đại thật chỉ có hoa viên làm bạn thôi sao?

Lạc Hy dẫn đường cho Trần Mỹ Linh. Quảng Linh Linh yên lặng đi theo phía sau, không dám mở lời chọc giận Thái tử phi của mình. Chọc giận nàng, thiệt thòi nhiều lắm nga.

'Linh nhi tham kiến mẫu hậu'. Trần Mỹ Linh cuối người đối hoàng hậu hành lễ.

Hoàng hậu đang uống trà, vui vẻ cười nói cùng Hiên Huyên. Phát hiện ra Trần Mỹ Linh đến thỉnh an, nụ cười trên mặt liền biến mất. Đưa chung trà cho Hiên Huyên, Hiên Huyên bên cạnh đón lấy. Quảng Linh Linh trông thấy mà tủi thân. Thật ra ai mới là con dâu của người đây hả mẫu hậu?

'Mẫu hậu, Quảng nhi cùng Thái tử phi đến thỉnh an người'

Quảng Linh Linh có thể hiểu mẫu hậu nghỉ gì, liền hành lễ cùng Trần Mỹ Linh, để xem mẫu hậu có tiếp tục không miễn lễ cho nàng không?

'Ân. Đứng lên đi'

'Tạ mẫu hậu'.

--Hiên Huyên ôn nhu rót trà đưa đến tay Quảng Linh Linh và Trần Mỹ Linh. Tưởng chừng mọi thứ thật đơn giản, nhưng chung trà đến tay Trần Mỹ Linh lại không cẩn thật rơi xuống đất...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com