Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 36

Về lại Đông Cung, Tuyết nhi ủy khuất đi tìm Lạc Hy. Chưa vào tới cửa đã phát ra tiếng nói. 'Lạc Hy, ngươi đang ở đâu?'

Lạc Hy đang ở trong phòng thử thuốc, nghe tiếng của Tuyết Nhi liền ra mở cửa không dám chậm trễ. 'Ta ở đây'.

'Ngươi mau đến xem vết thương của ta'. Tuyết Nhi không khách khí mà ngồi xuống bàn, chỉ vào 5 ngón tay in trên mặt.

'Tuyết nhi cô đi cướp chồng ai sao mà bị đánh thành ra vậy?'. Lạc Hy nhìn Tuyết nhi mà bậc cười, nhưng tay vẫn tìm dược để thoa cho Tuyết nhi.

Tuyết nhi trừng mắt với Lạc Hy. 'Bổn cô nương xinh đẹp như vậy cần phải đi làm kẻ thứ ba sao? Hôm nay chính là bị cái người gọi là Hiên Huyên kia tát tai'

Lạc Hy dừng động tác trên tay, nghiêng đầu nhìn Tuyết nhi ý bảo nàng nói tiếp. Thế là Tuyết nhi kể thật sinh động câu chuyện xảy ra sáng nay, nàng nói không biết mệt.

'Haiz. Chuyện là vậy. Ngươi bảo có tức hay không a'

'Do ngươi tự tiện lên tiếng thôi'

'Này. Ngươi là đang đứng về phía ai hả?'. Tuyết Nhi phùng má lên vì tức giận.

Lạc Hy thoa thuốc cho Tuyết Nhi xong, nhàn nhã mà thu dọn. Cũng không có phản ứng nhiều càng làm Tuyết nhi tức giận hơn. 'Ta nói ngươi, đây là hoàng cung Đại Đường, cũng không phải Đại Minh. Đôi lúc không thể tùy tiện được'

'NGƯƠI !'. Tuyết Nhi biết vậy đã không kể cho cái người trước mắt này, không những không đứng về phía nàng mà còn răng dạy nàng.

'Ta làm sao? Không phải lúc ta và Thái tử ở Phò mã phủ cũng phải cam chịu dưới tay của Thái tử phi sao? Bao nhiêu lần Thái tử suýt mất mạng, ngươi có biết hay không?'

'Ngươi là nói Thái tử phi và ta có ngày hôm nay là đáng đời sao?'

'Ta không có'

'Thái độ của ngươi cho thấy tất cả'. Tuyết Nhi nói xong tức giận bỏ đi. Nàng nhất quyết không muốn cùng Lạc Hy nói chuyện nữa. Tức giận đóng sầm cửa lại. Tưởng như cánh cửa đang đắc tội với nàng.

Lạc Hy thở dài ngóng cổ ra nói. 'NGƯƠI NHẸ TAY MỘT CHÚT A. CỬA BỊ HƯ TA TRỪ VÀO LƯƠNG CỦA NGƯƠI'.

Tất nhiên câu nói này Tuyết nhi không nghe thấy, nếu để nàng nghe thấy có thể nàng sẽ phá luôn phòng thuốc của Lạc Hy.

****

Trần Mỹ Linh một đường trầm mặt, trở về liền ngồi lì trên giường. Quảng Linh Linh lại giở trò cũ mà kiểm tra tay chân Trần Mỹ Linh một phen, cũng không thấy vết thương nào nên yên tâm không ít.

'Linh nhi, nói chuyện đi'

'Ta thấy Thái tử vẫn là chiều ý mẫu hậu. Lập Hiên Huyên làm phi đi'

'Ta không muốn'

'Thái tử không thấy rõ ý tứ của mẫu hậu sao? Chỉ cần Thái tử thành thân cùng Hiên Huyên, tự nhiên sẽ không còn chuyện gì nữa'

'Nhưng mà...Ta không yêu Hiên Huyên'

'Trước sau gì chuyện này cũng phải đến. Ta không muốn phải ra tay'

'Ách. Nàng ra tay với ai a?'

'Thái tử thử nghĩ xem?'

Quảng Linh Linh ôm Trần Mỹ Linh lấy lòng. 'Linh nhi, nàng không ghen chứ?'

'Thái tử nếu có gan thì cứ thử xem?'

'Haha'. Quảng Linh Linh vui vẻ làm Trần Mỹ Linh cũng mỉm cười theo. Đối với nàng, những chuyện khác không quan trọng. Chỉ cần được ở bên cạnh Phò mã, nàng bằng lòng đánh đổi tất cả. Tình yêu của Phò mã dành cho nàng, cả đời nàng cũng không thể trả.

****

Vĩnh Nghi Cung

'Thái tử hôm nay đến thỉnh an mẫu hậu là có chuyện gì?'

'Đúng là Quảng nhi đến đây chính là có việc'

'Ân. Thái tử nói đi'. Hoàng hậu gương mặt từ ái nhìn Quảng Linh Linh. Lại thở dài, chậm rãi nói tiếp. 'Mẫu hậu hiểu trong lòng Quảng nhi nghĩ gì. Nhưng Quảng nhi lại không hiểu cho nổi khổ tâm của mẫu hậu'

'Thứ cho Quảng nhi vô tâm'

'Mẫu hậu biết con một lòng với Linh nhi, mẫu hậu thật ra cũng không có ghét bỏ Thái tử phi. Chỉ là muốn Quảng nhi suy nghĩ một chút về Hiên Huyên. Con bé đã ở bên cạnh mẫu hậu từ nhỏ, một lòng chờ đợi Quảng nhi dù chưa biết mặt. Đến khi gặp con, lại tuyên thệ chính là người của Đường Gia. Con cũng nên cấp nàng một cái công đạo'

Quảng Linh Linh im lặng, rất đúng. Hôm nay mình đến đây là vì chuyện này, mẫu hậu đã mở lời, chỉ cần cho Hiên Huyên một danh phận không phải đơn giản thôi sao.

'Mẫu hậu, nếu Quảng nhi lập Hiên Huyên làm phi, người sẽ đối xử ra sao với Thái tử phi? Quảng nhi cũng sẽ không lập thêm phi tần nào nữa!'

'Ân. Tùy con vậy. Ta rất công bằng. Con biết ta không phải người cay độc ức hiếp con dâu'

'Vậy sao? Người không ức hiếp vậy những ngày qua là ai tiếp tay cho Hiên Huyên liên tục làm Linh nhi khó xử?'

'Thái tử vẫn còn trách mẫu hậu, chuyện này ta sẽ nói riêng với Thái tử phi. Hy vọng nàng sẽ bao dung mà bỏ qua'

Mùa Xuân Đại Đường năm thứ 25.

Thái Tử Đường Quảng Linh lập Vĩnh Hiên Huyên làm thứ phi. Phong hiệu Huyên phi nương nương. Ngụ tại Vĩnh Hiên cung.

Dù là lập phi, nhưng với Hiên Huyên được Hoàng hậu sủng ái. Hôn lễ cũng không thể qua loa. Quảng Linh Linh vẻ mặt không tình nguyện, tùy ý mọi người lôi lôi kéo kéo. Không biết qua bao lâu, cuối cùng cũng đã xong.

Hiên Huyên dâng trà cho Hoàng thượng, Hoàng hậu. Xong đến lượt Trần Mỹ Linh. Hiên Huyên rất lễ phép, đoan chính mà hành lễ. 'Hiên Huyên phải gọi Thái tử phi một tiếng tỉ tỉ, xin tỉ nhận chung trà của mụi đây. Sau này chúng ta là người một nhà, mong rằng tỉ tỉ chiếu cố'.

Trần Mỹ Linh đáp ứng, nhận chung trà từ tay Hiên Huyên. Quảng Linh Linh nóng lòng, rất sợ Hiên Huyên lại giở trò. Nhưng rất may là mọi việc vẫn diễn ra suôn sẻ.

****

Nghi thức uống rượu giao bôi gì gì đó cũng đã xong, Quảng Linh Linh ghét nhất chính là mấy người mama này lải nhải. Liền đuổi thẳng cổ bọn họ đi hết.

'Thái tử, người chán ghét thiếp như vậy sao?'

Hiên Huyên có một giọng nói vô cùng ngọt ngào, rất dịu dàng. Nếu như ở thời Trụ Vương thì Hiên Huyên có thể xem là Đắc Kỷ. Dù sao nàng cũng không đắc tội mình. Gả vào Đường gia chính là một ủy khuất, mình cũng không cần bực dọc với nàng.

'Hiên Huyên, nàng biết trong lòng ta chỉ có Trần Mỹ Linh. Thành thân cùng nàng chính là theo ý của mẫu hậu. Thật ủy khuất cho nàng'

'Thái tử đừng nói vậy. Hiên Huyên đã là người của Đường Gia, sẽ không hối hận với quyết định của mình. Thái tử đừng tự trách'

'Ân. Nàng nghỉ ngơi sớm một chút'

---

Đêm khuya, nằm bên cạnh Hiên Huyên. Lòng lại nhớ đến Trần Mỹ Linh, nếu mẫu hậu không đe dọa mình thì đêm nay mình đã chạy đến Đông cung tìm Linh nhi rồi.

Từ ngày thành thân với Hiên Huyên đến nay, Quảng Linh Linh cũng không trở lại Vĩnh Hiên cung lần nào. Với lí do rất đỗi quen thuộc 'BẬN'.

Cuộc sống của Trần Mỹ Linh cứ ngỡ sẽ tốt hơn khi Hiên Huyên thành thân với Thái tử. Nào ngờ, Thái tử càng ngày càng kỳ quái. Mẫu hậu than phiền với nàng, nhờ nàng khuyên bảo Thái tửnên chú ý Hiên Huyên. Nàng cũng rất muốn nói chuyện với Thái tử, nhưng nào có cơ hội.

Dạo gần đây Thái tử đi sớm về muộn, nàng đợi cũng không thể gặp. Hành tung bí ẩn của Thái tử, Trần Mỹ Linh nàng không thể mắt nhắm mắt mở cho qua a.

----

'Lạc Hy, số nguyên liệu này ta phải vất vả lắm mới tìm được. Tỉ đừng có phụ lòng ta a'

'Ta đã biết. Bây giờ chỉ cần bào chế dạng viên nén như người yêu cầu nữa là xong'

'Mất khoảng bao lâu?'

'Khoảng hai mươi ngày đi'

'Được rồi, nhanh chóng tiến hành cho ta. Nhớ, phải cẩn thận. Ta không muốn có bất kì nguy hiểm nào'

'Ân. Ta đã biết'

Bởi vì gấp rút chuẩn bị cho việc chế thuốc nên Lạc Hy phải ngủ lại phòng y. Thời gian đã nữa đêm, Quảng Linh Linh mới tìm đủ nguyên liệu trở về. Liền hướng Lạc Hy mà đốc thúc. Dù sao tiến hành thí nghiệm nguy hiểm này không phải là ngắn, lại phải thử thật nhiều lần nên mỗi đêm Lạc Hy chỉ ngủ được vài canh giờ.

Lạc Hy cười khổ, trong lòng Thái tử cũng chỉ có Trần Mỹ Linh. Nàng có cố gắng thế nào thì Thái tử cũng không bao giờ hiểu. Nếu...nếu như ngày đó nàng không có việc rời khỏi thì Thái tử đã không bắt được túc cầu, không phải làm Phò mã. Và....

Haiz....Lạc Hy không thèm nghĩ nữa.

***

Quảng Linh Linh sau khi rời khỏi phòng thí nghiệm, liền đến thư phòng tắm nước nóng. Xong lại len lén trở về phòng, nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh Trần Mỹ Linh. Cả tháng nay không được gặp Trần Mỹ Linh, Quảng Linh Linh rất nhớ. Nhưng vì trở về quá trễ, nếu như làm nàng thức giấc, bị hỏi đi đâu lại không biết đường trả lời.

Hôm nay xem ra mọi thứ đã xong, thở phào nhẹ nhõm. Dự định xoay người ôm đối phương vào lòng. Nhưng Trần Mỹ Linh nhanh hơn một bước, xoay người đối diện với Quảng Linh Linh. Gương mặt nàng nhìn qua như chưa từng ngủ.

'Linh nhi...nàng...'

'Ta làm sao?'

'Sao nàng vẫn chưa ngủ'

'Đợi Thái tử'

Quảng Linh Linh ôm hết nhớ thương vào lòng, không cần giấu nàng thêm nữa. Nếu nàng muốn biết, ta sẽ sẵn sàng nói với nàng. Vì vậy, tự động ôn nhu nói.

'Xin lỗi Linh nhi. Những ngày qua ta cố tình tránh mặt nàng. Ta là có việc rất rất quan trọng phải làm'

'Ân'. Trần Mỹ Linh biết Thái tử sẽ nói cho nàng biết, nên chỉ ngoan ngoãn mà nghe.

'Ta muốn cho nàng một hài tử'.

Trần Mỹ Linh nghe đến đây ngẩn đầu lên, đôi mắt tròn xoe nhìn Quảng Linh Linh như không tin vào tai mình. 'Có thể sao?'

'Ân. Lạc Hy được sư phụ truyền dạy y thuật cao thâm, nàng là lần đầu thử. Thuốc quý hiếm cần rất nhiều, vì vậy những ngày qua ta đi sớm về muộn chính là vì chuyện này'

Trần Mỹ Linh lại nũng nịu cọ cọ mặt vào trong ngực Quảng Linh Linh, ngọt ngào nói. 'Thái tử yêu thích hài tử, ta sẽ sinh cho người'.

'Ân. ta hi vọng hài tử của chúng ta sẽ giống nàng, xinh đẹp, thông minh. Haha'

'Ta lại muốn hài tử sẽ giống Thái tử'

'Vì sao a'

Trần Mỹ Linh không trả lời, chỉ vươn người đặt lên môi Quảng Linh Linh một nụ hôn. Thế đấy, đôi khi tình yêu đơn giản chỉ cần cả hai hiểu nhau. Đối với Trần Mỹ Linh - Yêu, không phải là chiếm hữu. Yêu đối với nàng chính là bao dung.

----

Hôm nay Quảng Linh Linh không phải thượng triều, ngủ thật thoải mái a. Sau khi dậy lại tất bật nấu một ít thức ăn bồi bổ cho Trần Mỹ Linh, lại để riêng một phần, bản thân tự đem vào phòng cho Lạc Hy.

'Lạc Hy! Tỉ gầy đi, ta có nấu một ít thức ăn. Tỉ ăn đi'

'Thái tử vẫn còn quan tâm đến cái thân già này sao?'. Lạc Hy châm chọc.

'Không những ta quan tâm, Trần Mỹ Linh và Tuyết Nhi đều quan tâm tỉ'

Lạc Hy ngồi một chỗ ăn đồ ăn, không còn ngại ngùng nữa. Nàng đang mang trọng trách trên người, không muốn để ý những chuyện khác.

'Số nguyên liệu đó có thể làm ra bao nhiêu viên thuốc?'

'Mười viên. Đã thử hết 8 viên trên 8 con chuột. Còn lại duy nhất hai viên'.

'CÁI GÌ? CHỈ CÒN 2 VIÊN?'. Quảng Linh Linh nhảy dựng, công sức cả tháng trời khó khăn lắm mới tìm được thuốc quý, mà giờ chỉ còn 2 viên. Cơ hội rất mỏng manh đi.

'Ân. Nếu thử từng viên trên từng con chuột, sẽ tốn thời gian. Thái tử không phải rất vội vả sao?'

'Tỉ giống như đang trách ta vậy'

'Ta không có ý này'

'Được rồi. Thành công ta sẽ thưởng cho tỉ'

'Thái tử thưởng gì?'

'Tỉ muốn gì thì liền cái đó'

Lạc Hy nhìn Quảng Linh Linh, nhưng không nói. Yên lặng ăn phần thức ăn còn lại. Nhưng cuối cùng vẫn không có cảm giác ngon miệng.

***

Vĩnh Hiên Cung

Từ ngày trở thành Huyên Phi, Hiên Huyên trở nên xinh đẹp hơn. Nhưng Vĩnh Hiên cung vắng lặng như thế này, Thái tử một lần bước tới cũng không. Phải chăng nàng đã sai? Cuộc đời nàng lại chôn vùi ở nơi đây.

'Nương nương, Thái tử những ngày qua đều ngụ tại Đông cung. Người cũng không thể buông xui như vậy'

'A. Tử, ta phải làm sao để giữ được trái tim một người?'

'Thứ cho nô tì nói thẳng'

'Ngươi cứ nói'

'Dạ. Huyên phi nương nương tài sắc đều không thua kém Thái tử phi, chỉ vì Thái tử gặp Thái tử phi trước cho nên đã động tâm trước. Nếu nương nương tự tạo cho mình cơ hội, tình thế có thể sẽ thay đổi'

'Nhưng mà. Hai năm qua ta luôn bên cạnh Thái tử, trái tim người vẫn không hướng về ta'

'Nô tì có cách'. Hiên Huyên gật đầu, cho phép A Tử nói. A Tử lén nhìn trước nhìn sau, lại nói nhỏ vào tai Hiên Huyên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com