Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 40

Quảng Linh Linh uống rượu, đã từ rất lâu từ khi Trần Mỹ Linh trở lại. Có thể nói đây là lần đầu tiên Quảng Linh Linh uống rượu với tâm trạng tồi tệ nhất. Cảm giác ở trên cao nhìn xuống những cung cấm đầy đèn hoa lệ, lòng thật mong lung. Đêm! Gió lạnh lướt qua mặt, y phục mong manh. Trời gần vào đông thân thể Quảng Linh Linh lại không quen chịu thời tiết lạnh, nhưng mà giờ phút này Quảng Linh Linh cần để bản thân thanh tĩnh.

Không phải vì câu nói của Hiên Huyên mà Quảng Linh Linh nghi ngờ Trần Mỹ Linh. Quảng Linh Linh tin tưởng Trần Mỹ Linh tuyệt đối. Quảng Linh Linh luôn bí mật cho người bảo vệ xung quanh Đông cung, cách đây tám tháng ám vệ báo cáo đúng như những gì Tuyết nhi nói. Nhưng do không có thời gian, gặp Tần Đạo tướng quân trên triều hắn liền báo cáo vì vậy Quảng Linh Linh cũng không để tâm đến chuyện này.

Hôm nay Hiên Huyên nhắc đến, hẳn nàng đã để ý. Không có lửa sẽ không có khói. Cảm giác đau lòng nhất chính là yêu nhau lại không tin tưởng nhau, lại che giấu những điều tưởng chừng đơn giản nhất. Trần Mỹ Linh xem mình là ai? HẢ?

Một bình rượu bị ném từ trên cao xuống đất, chính là nặng trĩu tâm sự không thể nói cùng ai. Trần Mỹ Linh đang mang thai, nhất định không thể để nàng suy nghĩ nhiều ảnh hưởng đến hài tử. Dù đứa bé là con của ai, nó đều vô tội.

Một đêm không ngủ, thức đến hừng đông. Đôi mắt có chút rát. Quảng Linh Linh lại điên cuồng múa kiếm, xong lại dùng chưởng lực phá hết những tản đá lớn. Giống như đập tan nát hết những đau lòng, những điều không thể nói cùng ai. Sai người bỏ cát vào bao treo ở cây cổ thụ phía sau hậu viện. Tay không mà đánh, đấm, đá điên cuồn không biết trời đất. Đến khi tay sưng đỏ vẫn không ngừng. Tiểu Nô đành phải lao vào chắn trước bao cát với mong muốn Thái tử có thể dừng lại.

'Thái tử, người có thể bình tĩnh chút không?'

Quảng Linh Linh lười phải nói chuyện, chứng cứ thư từ qua lại giữa Trần Mỹ Linh và Tần Bá sờ sờ ra đó. Quảng Linh Linh ép mình không tin cũng không được. Lý trí sắp không chống đỡ nổi rồi. Đành phải điên cuồng mà đánh, muốn quên hết nhưng sao không thể? Chuyện riêng tư, thật không muốn đả thương người khác.

'Chuẩn bị, thượng triều thôi'

'Dạ'

---

'Tuyết Nhi, đêm qua Thái tử không trở lại sao?'

'Hồi bẩm Thái tử phi, đêm qua Thái tử có trở lại. Nhưng người ở thư phòng. Sáng nay cùng Tiểu nô rời đi thật sớm'

'Ngươi có biết đã xảy ra chuyện gì không?'. Trần Mỹ Linh một tay xoa bụng một tay chống lưng, đi lại vô cùng khó khăn. Thái y dự đoán 1 tháng sau sẽ lâm bồn.

Nhìn Tuyết Nhi lắc đầu, cắn cắn môi. Trần Mỹ Linh biết Tuyết Nhi là không muốn nói, nàng không ép. Nếu muốn, sẽ tự động nói cùng nàng.

Mà những ngày này Quảng Linh Linh, sau khi giải quyết xong việc huấn luyện binh mã. Cũng theo thường lệ trở về Đông Cung. Bồi Trần Mỹ Linh ăn trưa và ăn chiều, vẫn ôn nhu, vẫn nhẹ nhàng như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Nhưng ánh mắt tinh tế của Trần Mỹ Linh làm sao lại nhìn không ra Thái tử khác trước.

'Thái tử có việc gì muốn nói với ta sao?'

'Đúng. Nàng sắp lâm bồn rồi. Buổi sáng nên đi dạo trong vườn phơi nắng, sẽ tốt cho sức khỏe và lúc sinh'

'Ta cảm nhận được Thái tử không còn như trước đây?'. Trần Mỹ Linh lạnh mặt, không phối hợp với Quảng Linh Linh, không ăn muỗng canh mà Quảng Linh Linh đang đưa trước miệng.

'Ta đối với nàng vẫn như trước. Có lẽ do nàng nghĩ nhiều thôi'

'VẬY TẠI SAO GẦN MỘT THÁNG NAY ĐÊM NÀO THÁI TỬ CŨNG KHÔNG TRỞ LẠI PHÒNG?'. Trần Mỹ Linh tức giận nên nói chuyện có hơi lớn tiếng.

'Ta không muốn ảnh hưởng đến nàng và hài tử'. Quảng Linh Linh nói xong đứng dậy chuẩn bị rời khỏi. Không quên căn dặn Tuyết Nhi chăm sóc tốt cho Trần Mỹ Linh.

'Thái tử lại muốn đi đâu?'. Tuyết Nhi đỡ Trần Mỹ Linh đứng dậy, bụng Trần Mỹ Linh to quá rồi. Thật sự đi lại một mình vô cùng khó khăn. Nhưng muốn hỏi Quảng Linh Linh cho ra lẽ, đành phải đuổi theo.

'Ta ra ngoài đi dạo. Không cần đợi ta'. Quảng Linh Linh bước nhanh. Không quay đầu lại. Hai tay đang nắm chặt thành nắm đắm, răng cắn chặt vào nhau. Thật sự đau khổ mà. Đoạn thư kia, bút tích kia đích xác là của Trần Mỹ Linh, nội dung đơn giản chính là phong thái của nàng. 'Tần Bá, ta không hy vọng cùng ngươi có bất kì mối quan hệ nào'.

Một giọt nước mắt chua xót rất nhanh rơi xuống. Quảng Linh Linh ngày xưa ôn nhu, nhẹ nhàng bao nhiêu. Giờ đây trầm ổn, ít nói bấy nhiêu.

Bên ngoài trời dần tắt nắng. Lồng đèn lại thắp sáng, nam nữ đua nhau dạo phố. Thật là cảnh náo nhiệt, đi giữa bao nhiêu người mà mình vẫn lạc lõng. Quảng Linh Linh đã thay y phục, chính là y phục trắng tím. Trần Mỹ Linh tự tay may. Không thể giữ được trái tim của một người, chỉ còn cách giữ đồ vật của người đó, hy vọng có thể an ủi một chút trái tim nhỏ bé của mình.

'Tưởu Linh Lâu'. Quảng Linh Linh dừng lại ở một tưởu lâu lớn tại kinh thành. Vào đây gọi vài món, ngồi ngắm cảnh uống rượu chắc không thành vấn đề.

'Thái tử, người đừng nói là muốn vào đây?'

'Chính là vậy. Tiểu Nô ngươi trở về đi. Sáng mai ta sẽ trở lại'

'Làm sao được a?'

'Đây là mệnh lệnh'

Tiểu nô biết người ôn nhu trước mắt một khi nổi giận sẽ uy lực đến mức nào. Vì vậy liền trở về, trước khi đi còn lải nhải vài câu bảo trọng.

-----

Trần Mỹ Linh hờn dỗi. Không nghĩ rằng Thái tử lại bỏ đi, không dỗ dành mình cố ăn như trước. Bâng quơ mà hỏi Tuyết Nhi. 'Tuyết Nhi có biết vì sao Thái tử lại vậy không?'

'Tuyết nhi không biết. Tuyết nhi đưa Thái tử phi trở về phòng nghỉ'

Tuyết Nhi rất nhanh dìu Trần Mỹ Linh trở về, Trần Mỹ Linh không nói gì thêm. Nhưng khi vào đến phòng, Tuyết nhi vừa đóng cửa lại, phía sau đã truyền đến giọng nói lạnh lùng của Trần Mỹ Linh.

'Ta biết ngươi biết. Có thể hay không đừng giấu ta?'

Tuyết nhi nhìn Trần Mỹ Linh, lại cuối đầu. Quyết định đi đến đối diện Trần Mỹ Linh quỳ xuống. Trần Mỹ Linh đứng dậy kéo Tuyết nhi nhưng Tuyết Nhi nhất quyết phải quỳ, trạng thái kéo co chỉ dừng lại khi câu nói của Tuyết Nhi xuất hiện.

'Thái tử phi tha tội cho Tuyết Nhi lắm lời'

'Ý ngươi là gì?'

'Cách đây không lâu, Thái tử có gọi Tuyết Nhi vào thư phòng hỏi chuyện của Tần Bá phó tướng'

'Tần Bá hắn làm sao.' Trần Mỹ Linh nhíu mày hỏi.

Tuyết Nhi thuật lại những gì hôm đó đối đáp cùng Thái tử. Nàng thà đắc tội với Thái tử cũng không thể đắc tội với Trưởng công chúa được. Đành tạ tội cùng Thái tử điện hạ thôi.

Trần Mỹ Linh nghe đến đây đã hiểu rõ mọi chuyện, lập tức đi xuyên qua Thư phòng. Tìm xung quanh bàn án. Dưới một ngăn tủ nhỏ, chính là bút tích của nàng trao đổi cùng Tần Bá. Sao lại nằm ở tay Thái tử? Nàng nhíu mày, hơi thở khó khăn. Bụng đau dữ dội nàng chống bàn. Từ từ ngã xuống đất.

Tuyết nhi hốt hoảng hơn khi thấy máu chảy ra, lập tức la lên. Lạc Hy vừa từ trù phòng trở lại, nghe tiếng la thất thanh của Tuyết nhi cũng chạy vào. Nàng thầm kiu không ổn.

'Tuyết nhi đã xảy ra chuyện gì?'

'Thái tử phi nhìn thấy ,,,nhìn thấy....liền bị như vậy?'

Lạc Hy biết, cũng không nói nhiều. Nhanh chóng phân phó người truyền Thái y và bà mụ. Tiểu nô vừa trở về thấy vậy liền chạy ngược bên ngoài tìm Thái tử điện hạ.

Lạc Hy biết chuyện của thái tử, không nghĩ rằng Thái tử phi biết được lại sốc như vậy. Là do bị phát hiện hay do nguyên nhân gì? Bây giờ chuyện đó không quan trọng. Sinh sớm hơn thời gian dự kiến khi bị sốc thì rất nguy hiểm cho cả mẹ và thai nhi.

Đông cung bây giờ loạn thành một đoàn. Lạc Hy mắng thầm 'Thái tử an nhàn bên ngoài uống rượu, để ta trên vai mang sinh mạng cả 2 người'. Trở về nhất định phải lải nhải một phen.

Ước chừng hai canh giờ. Quảng Linh Linh đã say không biết trời đất. Thường ngày không cần mua gì, nếu có mua cũng là Tiểu Nô chi trả. Nay trong quán uống rượu, thực chất là không có tiền để trả.

'TIỂU TỬ! NGƯƠI ĐỊNH ĂN QUỴT SAO?'

'Lão bản, ta đã nói ta ký giấy nợ, ta sẽ sai người mang bạc đến trả đủ'

'NGƯƠI CHO RẰNG TA LÀ TRẺ LÊN BA SAO? THẢ NGƯƠI ĐI RỒI TA BIẾT TÌM NGƯƠI Ở ĐÂU?'

Quảng Linh Linh bị một tên mập mạp, thấp lùn xô ngã ra ngoài đường. Thần trí mơ hồ cũng không có điểm tựa, Quảng Linh Linh ngã vào kiệu ai đó. Mơ hồ chỉ thấy một tiểu cô nương nói gì với lão bản, sau đó dúi vào tay hắn một túi bạc. Bản thân mình đôi mắt nặng trĩu, không còn biết sự việc tiếp sau đó.

Tiểu Nô chạy đến đã không còn đám đông, hỏi ra mới biết Thái tử không mang theo tiền bị người ta cho là ăn quỵt. Rất may có người tốt bụng giúp đỡ. Hiện giờ làm sao biết Thái tử ở đâu mà tìm?

---

Quận chúa phủ

Nhị vương gia tuy không ở kinh thành, nhưng Phủ Quận chúa vẫn được đặt tại kinh thành này để tiện cho quận chúa. Trong phòng, Quảng Linh Linh an tĩnh ngủ say. Tuy say rượu, Quảng Linh Linh không có tật xấu quậy phá. Khóe mắt rơi vài giọt nước, trong lòng đau đớn cực hạn cũng không thể giải bài cùng ai.

'Thái tử, ngồi dậy uống trà giải rượu thôi'

Tiếng nói quen thuộc gọi Quảng Linh Linh trong cơn mơ trở về. Nặng nề mở mắt, tay không ý thức quẹt đi nước mắt. 'Thường Nguyệt'. Quảng Linh Linh gọi tên Ngũ công chúa, là ngũ công chúa. Bật người ngồi dậy ôm chầm người trước mắt.

'Thái tử, ta là Mộc Linh'. Mộc Linh lạnh giọng mà nói nhưng cũng không đẩy Quảng Linh Linh ra.

Quảng Linh Linh buông ra, ngượng ngùng với lấy chén trà uống. Đây là trà tranh giải rượu, đã có lần mình cùng Thường Nguyệt nói qua. Không thể có người khác biết phương pháp này. Nhưng chính mắt mình nhìn quan tài đóng lại, làm sao có thể là Thường Nguyệt?

Cơ thể nóng lên, thật sự, thật sự....Quảng Linh Linh lóng ngóng tay chân bước xuống giường. 'Thái tử người muốn đi đâu?'

'Ta phải trở về'

'Bây giờ đã là nữa đêm. Thái tử nghỉ lại đây trước ngày mai trở về cũng không muộn'

'Ta...nàng ra ngoài trước đi'

'Vậy Mộc Linh xin cáo lui'

----

'Thái tử phi, người cố gắng lên'. Bên ngoài Tuyết nhi khóc lóc cầu khẩn. HOàng thượng và Hoàng hậu đi tới đi lui. Hoàng hậu chấp tay cầu khẩn trời xanh. Hoàng thượng thường ngày ôn nhu đến đâu bây giờ cũng phải thét lên. 'TÊN NGHỊCH TỬ KIA BÂY GIỜ VẪN CÒN CHƯA TRỞ LẠI?'

Vị công công già bên cạnh run rẩy bẩm tấu. 'Dạ thưa, tiểu Nô đã cho người đi tìm rồi ạ'

'LỤC TUNG CẢ KINH THÀNH NÀY CŨNG PHẢI LÔI HẮN TRỞ VỀ ĐÂY'

Lạc Hy cùng bà mụ ở bên trong đã hai tiếng đông hồ vẫn chưa ra, từng chậu máu cứ bưng ra, đến nhìn hoàng hậu cũng không dám. 'Quảng nhi a, con mau trở về đi'. Hoàng hậu cứ khóc mà lầm bầm.

---

Vĩnh Hiên cung

Một hắc y nhân bẩm báo tình hình với Hiên Huyên, Hiên Huyên không cảm xúc mà nói rằng. 'Trở về báo với Quận chúa, bằng mọi cách giữ chân Thái tử'.

'Dạ'. Bóng người lại biến mất trong màn đêm.

A. Tử nhìn người đã đi, hỏi ra nghi hoặc trong lòng. 'Nương nương, vì sao chúng ta phải tin Quận chúa?'

Huyên Hiên đang đốt đi bức ảnh của một nữ nhân, từ tốn nói. 'Vì chỉ có Mộc Linh mới có thể chia rẽ hai người họ'

'Vậy sau này nương nương có còn được Thái tử sủng ái?'

'Chỉ cần không có Trần Mỹ Linh, chuyện không thể đều trở nên có thể'. A. Tử nhìn bức họa bị cháy xém tan thành bụi tro, trong lòng thật phức tạp. Nơi cung cấm này, ta không hại người, tất người sẽ hại ta.

----

'Huyên phi nói như vậy sao?'

'Dạ vâng'

'Cho lui'. Một bóng đen lại vụt mất trong đêm. Mộc Linh mỉm cười. 'Đã đến lúc có trò hay để xem'

Quảng Linh Linh nghĩ rằng mình đã sốt, uống rượu nhiều lại đi dưới trời lạnh. Cơ thể nóng lạ thường. Cởi bỏ lớp y phục bên ngoài, chuẩn bị nằm xuống yên tĩnh. Hòng quên đi cái nóng. Nhưng mà, cửa lại mở ra. Mộc Linh lại mang cái gì vào. Haiz.

'Thái tử, thời tiết trở lạnh. Ta mang một chén canh gừng đến cho người'

'Ta không biết uống canh gừng. Thật xin lỗi'. Quảng Linh Linh thẳng thừng từ chối.

Mộc Linh không những không mang ra ngoài, lại đặt xuống bàn. Tư thế tao nhã bước đến cạnh giường, bàn tay thon dài đặt trên trán Quảng Linh Linh, giọng nói tà mị. 'Thái tử có vẻ nóng'

'Ân'

'Vậy nên cởi lớp y phục này để ngủ'.

'nàng...nàng làm gì vậy?'. Quảng Linh Linh lùi lại phía sau, tránh đi bàn tay đang hành động của Mộc Linh. Không nghĩ vì vậy mà Mộc Linh mất thăng bằng, ngã nhào lên người Quảng Linh Linh. Hương thơm trên người Mộc Linh, mùi tóc của nàng và Thường Nguyệt là tương đồng. Quảng Linh Linh lại thì thầm. 'Thường Nguyệt. Nàng là Thường Nguyệt'

Đôi môi đỏ mộng của Mộc Linh lướt nhanh trên mi mắt, khóe môi, lại dừng ở tai Quảng Linh Linh thì thầm. 'Thái tử nhớ Thường Nguyệt sao?'

'Ta luôn mong Thường Nguyệt sống tốt'

'Thường Nguyệt không còn, để Mộc Linh hầu hạ Thái tử có được không?'

Thần trí Quảng Linh Linh đang ở trên mây, không còn biết hành động của mình là đúng hay sai? Tại sao? Tại sao lại như vậy. Quảng Linh Linh không kiểm soát được hành động của mình. Xoay người đặt Mộc Linh nằm dưới, lí trí không thể nào ngăn nổi hành động xốc nổi.

----Tiểu Nô lang thang ngoài đường, hỏi thăm cũng chỉ biết được Thái tử bị một đám người mang đi, trông rất có thế lực. Nhưng bọn họ là ai thì không ai biết.

Ngay lúc Tiểu nô ngẩng đầu nhìn trời đất bao la, nước mắt sắp tuôn ra thì con chim bồ câu Thái tử thường dùng để qua lại với hoàng đế Đại Minh xuất hiện, đậu ngay trên đầu vai của Tiểu Nô. Hai mắt tiểu Nô sáng rỡ.

'Tiểu bồ câu, Ngươi có biết Thái tử đang ở đâu không?'

Tiểu bồ câu liền đập cánh bay đi. Tiểu Nô liền ra lệnh binh lính lập tức đuổi theo. Vòng vo một lúc, chim bồ câu đậu ngay đầu cổng. Chính là 'Phủ Quận chúa'. Tiểu Nô không thể tin. Có hay không Thái tử ở đây? Cũng không thể kinh động Quận chúa, sẽ là tội khi quân. Vì vậy hướng mọi người phía sau mà nói.

'Ta bí mật vào trước, các người một nhóm đứng canh ở đây, một tốp kiểm tra xung quanh đây. Nếu một canh giờ sau không thấy ta trở ra thì liền theo lệnh hành động'

'DẠ'

----

Trong phòng, từng mảnh vải trên người Mộc Linh được tháo xuống. Thân thể ngọc ngà trắng nõn hiện ra. Quảng Linh Linh say mê không còn biết đất trời, nhưng mà. Một khắc kia, khi hôn đến xương vai xanh tinh xảo của nàng. Bả vai trái của Mộc Linh, chính là cái bớt hình Mặt trăng. Động tác liền dừng lại. Quảng Linh Linh bật dậy. 'Nàng chính là Thường Nguyệt. Tại sao?'

Mộc Linh không đáp trả, kéo Quảng Linh Linh trở lại, nằm trong lòng Quảng Linh Linh giọng nói đầy ngọt ngào. 'Là Thường Nguyệt cũng được, là Mộc Linh cũng không sao. Chỉ cần có thể hầu hạ Thái tử, ta là nguyện ý'

Quảng Linh Linh đẩy mạnh Mộc Linh ra. Dứt quyết bước xuống giường nhưng cánh tay bị kéo lại. Nhìn sâu vào ánh mắt của Mộc Linh, lí trí Quảng Linh Linh chợt thanh tỉnh. 'Dù sao nàng vẫn là Quận chúa, trên danh nghĩa là Hoàng mụi của ta. Chúng ta không thể'

'Chúng ta hoàn toàn không có quan hệ huyết thống nào'. Cả thân hình của Mộc Linh đều dựa vào Quảng Linh Linh. Quảng Linh Linh không phản ứng, Mộc Linh lại càng quyến rũ hơn, táo bạo hơn. Nàng hôn mãnh liệt, Quảng Linh Linh là đang làm gì? Tại sao không chống cự?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com