Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 41

'Tại sao đến giờ vẫn chưa sinh được?' . Trần Mỹ Linh hơi thở khó khăn mà hỏi bà mụ. Nàng thật sự đau đơn hết sức lực rồi. Một bên Lạc Hy vắt khăn lau mồ hồi, một bên cũng lo lắng không kém.

'Hồi bẩm Thái tử Phi, hài tử hiện chưa xoay đầu nên không thể nào sinh được. Thái tử phi phải đợi đến khi hài tử xoay đầu, như vậy sẽ sinh rất mau'

'Phải đợi đến bao lâu?'. Lạc Hy lo lắng.

'Cái này phải dựa vào ý chí của hài tử, nhưng cũng không thể để lâu được. Nếu không hài tử sẽ không có dưỡng khí để thở'. Nhìn gương mặt của bà mụ e ngại, Lạc Hy cũng biết sơ qua. Trường hợp này là vô cùng nguy hiểm.

Trần Mỹ Linh nghe được, nhưng không còn hơi sức để nói chuyện. Chỉ có thể kéo tay Lạc Hy thì thào. 'Bằng mọi giá, phải cứu lấy đứa bé'. Rồi lại thiếp đi.

---

Tiểu Nô đáp xuống nhẹ nhàng, trời tối đen cho nên bây giờ tìm phòng của Quận chúa cũng không hề dễ dàng. Núp phía sau bụi cây, đợi một thị nữ đi ngang liền nhào ra bịt miệng nàng ta. 'Không được la. Nói ta biết phòng của Quận chúa?'

Thị nữ kia đột nhiên bị người lại bịt miệng hốt hoảng, nàng giãy dụa nhưng vô ít. Giờ phút này chỉ có thể bảo toàn tính mạng. Nàng lắc mạnh đầu ú ớ. Vì vậy Tiểu Nô liền dời tay xuống cổ họng nàng ta. 'Phía...phía tây, sương phòng thứ hai'.

Vừa dứt lời Tiểu Nô đánh nhẹ vào cổ, thị nữ liền ngã xuống. Đây chỉ là ngất xỉu nhất thời không nguy hiểm đến tính mạng. Tiểu Nô theo hướng tây đi. Sương phòng thứ hai rất dễ tìm, vẫn còn đang sáng đèn. Tiểu Nô biết chỉ cần tìm được Quận chúa Mộc Linh sẽ tìm được Thái tử.

Trong lòng buồn phiền chuyện của Trần Mỹ Linh, lại gặp người trước mặt ôn nhu câu dẫn như Thường Nguyệt. Quảng Linh Linh quên mất bản thân là nữ nhân mà lao vào Mộc Linh, hai người quấn lấy nhau như thể cách xa ngàn nỗi nhớ.

( đọc tới đây hết muốn cover luôn)

'Rầm'. Cánh cửa mở toan. Hai người đang trong cơn ái ân liền bừng tỉnh.

'THÁI TỬ. THÁI TỬ PHI LÂM BỒN. TÌNH HÌNH RẤT NGUY KỊCH'. Tiểu Nô nhìn thấy cảnh này không khỏi máu xông lên não. Thật sự bất bình thay cho Thái tử phi. Vì vậy quên mất quân thần mà hét lớn. Phá đi chuyện tốt của hai người.

Chỉ cần nghe đến Trần Mỹ Linh, trên đời này không còn gì quan trọng. Với tay mặc vội y phục, theo Tiểu Nô trở về. 'MỘC LINH, XIN LỖI'.

Dùng hết tốc lực mà lên ngựa phóng trở về. Chính là Mộc Linh không hề hay biết Tiểu Nô tìm được tới đây. Xem như kế hoạch của nàng thất bại hoàn toàn. Không thể ngăn cản được Quảng Linh Linh. Trần Mỹ Linh vẫn là quan trọng nhất đối với hắn. Ánh mắt sắc bén nàng hướng ra cửa, Nàng thật sự thất bại sao?

Hơn một canh giờ phóng ngựa, gió cắt vào mặt, sương đêm trút xuống ướt mái tóc phất phơ. Quảng Linh Linh cho rằng bản thân mình quá tồi tệ, suýt chút nữa đã làm chuyện có lỗi với Trần Mỹ Linh. Thật đáng chết.

'SÚC SINH, NGƯƠI BÂY GIỜ MỚI TRỞ LẠI?'. Hoàng thượng lo lắng, đến cả lời lẽ như vậy cũng tuôn ra được. Đủ thấy rằng Trần Mỹ Linh và tôn tử quan trọng đến thế nào. Quảng Linh Linh từ phía xa chạy thẳng vào, bản thân không dám dừng lại để thở. Mặc kệ phụ hoàng có mắng như thế nào cũng không để tâm. Đá cửa xông vào.

Trên giường Trần Mỹ Linh sắc mặt tái nhợt, một bên Lạc Hy đôi mắt phím hồng. Bà mụ luôn miệng thúc giục. 'Sắp rồi , sắp rồi. Thái tử phi người cố lên, hài tử đã xoay đầu'

Lạc Hy tránh sang một bên nhường chỗ cho Quảng Linh Linh, nắm lấy bàn tay lạnh ngắt như ngâm trong băng. Đau lòng vô cùng. 'Linh nhi, nàng mở mắt đi. Hài tử sắp chào đời rồi'

Trần Mỹ Linh lúc này mới mở mắt ra, nước mắt rơi xuống. Miệng thì thầm gọi 'Thái tử'.

'Linh nhi đừng nói. Ta tin nàng'. Quảng Linh Linh không để Trần Mỹ Linh nói hết câu. Quảng Linh Linh muốn mọi thứ diễn ra thật tốt đẹp, chính là mẹ tròn con vuông.

'Ta mệt lắm'

'Cố gắng lên. Ta truyền nội lực cho nàng'

Thế là nội lực được truyền cho Trần Mỹ Linh, Trần Mỹ Linh phối hợp theo hướng dẫn của bà mụ. Qua nữa canh giờ sau. 'Aaaaaaaaaaaaaaa'

'Linh nhi cắn lấy tay ta'. Quảng Linh Linh đưa tay cho Trần Mỹ Linh, chính là cánh tay Quảng Linh Linh hiện tại bị cắn bầm.

'Thái tử phi hít một hơi thật sâu. Sau đó ra sức rặn một lần. Hài tử sắp ra rồi'. Bà mụ thật sự chuyên nghiệp, nghe ra rất bình tĩnh mà hướng dẫn.

Trần Mỹ Linh liền hít một hơi thật sâu, cắn lấy tay Quảng Linh Linh và rồi.......

'Oa...oa....oa....oa'. Tiếng khóc thật lớn của hài tử làm Hoàng hậu, hoàng thượng ở bên ngoài thở phào nhẹ nhõm. Tuyết Nhi ôm lấy tiểu Nô nhảy cẩn lên vì vui sướng.

Trần Mỹ Linh đau quá liền ngất đi. Bà mụ mang đứa bé đưa đến trước mặt Quảng Linh Linh. 'Thật chúc mừng Thái tử, Thái tử phi đã hạ sinh một Tiểu hoàng tử'.

'Lạc Hy, mau xem Thái tử phi'. Quảng Linh Linh không muốn nhìn đứa nhỏ. Thật nhìn không ra đứa nhỏ giống ai. Tròn trịa, trắng trẻo bụ bẫm. Đôi mắt nhắm ngủ, cái miệng chúm chím, lông mi dài cong vút. Nhưng mà Trần Mỹ Linh vẫn quan trọng hơn.

Lạc Hy bắt mạch, xong lại hướng Quảng Linh Linh liếc xéo. 'Thái tử phi mất sức ngất đi. Lần này may mắn thái tử kịp trở về. Nếu có chuyện gì xảy ra người lại một lần nữa sống không bằng chết'

Bà mụ đã vệ sinh sạch sẽ cho hài tử, đặt đứa bé nằm bên cạnh Trần Mỹ Linh. Sau đó cùng Lạc Hy xử lý giường sạch sẽ. Lại lui ra ngoài nhận thưởng. Hoàng thượng và Hoàng hậu vui mừng như mở yến tiệc, bước vào nhìn được một chút lại bị Quảng Linh Linh đuổi đi.

'Thái tử phi vẫn còn yếu. Phụ hoàng và mẫu hậu đã cực khổ cả đêm nên trở về nghỉ ngơi. Hôm sau lại đến'

'Xem như vì tôn tử. Trẫm tha cho ngươi lần này. Nếu ngươi vẫn không có trách nhiệm như vậy thì đừng trách'. Nói rồi Hoàng thượng phủi áo hồi cung.

'Quảng nhi, lần này là con không đúng. Con bỏ đi suốt ngày, để mặc Linh nhi lúc lâm bồn cũng không có con bên cạnh. Thái y nói vì bị sốc nên mới sinh non. Mai là không gặp vấn đề gì'

'Quảng nhi biết lỗi'

'Chỉ biết lỗi thôi sao? Lần này mẹ tròn con vui xem như là trời cao có mắt. Con xem, Linh nhi vì Đường Gia hạ sinh một tôn tử giống y như con lúc vừa sinh ra. Thật sự khổ cực cho Linh nhi rồi. Sau này hảo hảo mà đối tốt với Thái tử phi. Nếu không chính mẫu hậu là người đầu tiên không tha thứ cho con'

Hoàng hậu thâm tình răn dạy Quảng Linh Linh rồi lệnh hồi cung, Quảng Linh Linh tuy bị mắng nhưng nghi lễ không thể bỏ qua. Cuối đầu hành lễ.

'Cung tiễn mẫu hậu hồi cung'

Lạc Hy đang sắp xếp hòm thuốc của mình, Quảng Linh Linh lên tiếng. 'Lạc Hy tỉ theo ta ra ngoài một chút'

Lạc Hy nhanh tay gom thuốc vào hòm, bước ra ngoài để Tuyết Nhi trở vào bên trong chăm sóc Thái tử phi. Quảng Linh Linh đối Tuyết Nhi đang cuối đầu, có chút lạnh lùng.

'Tuyết nhi, tỉ báo với trù phòng chuẩn bị những món ăn hồi phục sức khỏe cho Thái tử phi'

'Vâng. Tuyết nhi đã rõ'

Bên ngoài, Quảng Linh Linh đưa lưng về phía Lạc Hy cũng không vội lên tiếng. Lạc Hy không chịu được bầu không khí này, giọng có chút bực bội. 'Thái tử là muốn hỏi gì?'

'Chuyện xảy ra như thế nào?'

'Thái tử phi ngất trong thư phòng, suy đoán là khi nhìn thấy những bức thư kia'

'Nàng phản ứng như vậy sao? Là sốc khi bí mật của mình bị phát hiện'. Quảng Linh Linh cười điểu, nụ cười này cũng không muốn ai thấy. Nụ cười này mang bao nhiêu nỗi chua xót mà chính bản thân mình cũng không nhận ra.

'Tại sao Thái tử không nghĩ theo chiều hướng khác?'

'Đã từng nghĩ, nhưng không tìm ra bằng chứng khác'

'Vậy tự Thái tử quyết định chuyện của mình. Tiểu hoàng tử đích thực là hài tử của hai người. Còn việc giữa người và Thái tử phi, nên để thái tử phi tự mình giải thích. Thái tử đừng nên suy đoán lung tung. Ta không muốn đến khi Thái tử biết hối hận thì mọi chuyện đã quá muộn'

Lạc Hy bỏ đi với một câu đầy ý nghĩa. Quảng Linh Linh ở lại, suy nghĩ về câu nói của Lạc Hy. Ghen! Khi yêu ai lại không biết ghen tuông. Bình sinh Quảng Linh Linh ghét nhất chính là bị lừa dối. Nếu nàng quang minh chính đại mà qua lại với Tần Bá, Quảng Linh Linh ta đây đâu cần phải đau lòng như thế này. Bạn hữu ai cũng phải có, không cần phân biết nam hay nữ, chỉ cần nàng thích, ta đều chấp nhận. Nhưng nàng cũng đừng vì ta quá yêu nàng, quá tin tưởng nàng. Để rồi nàng cho ta một bất ngờ lớn thế này.

Quảng Linh Linh trở lại tẩy sạch thân thể, trên người mùi rượu quá nồng. Sẽ làm Trần Mỹ Linh khó chịu. Nhìn cánh tay rướm máu, dấu cắn vẫn còn nguyên vẹn. Dùng nước nóng trong bồn rửa sạch, cảm giác rát đến khó chịu. Tẩy qua loa xong, khoát y phục vào.

Mở cửa thư phòng đi ra, Lạc Hy đã đứng chắn tại đây. 'Lạc Hy, tỉ không đi ngủ một chút'

Lạc Hy kéo Quảng Linh Linh trở vào, tiện tay đóng cửa lại. Thả hòm thuốc bên người xuống bàn, tay chỉ chiếc ghế bên cạnh ra hiệu cho Quảng Linh Linh ngồi xuống.

'Ta chợt nhớ cánh tay Thái tử chưa được xử lý qua'. vừa nói tay lại xoăn lên tay áo, thuần thục rắc thuốc rồi dùng vải trắng quấn ngang.

'Đã xong. Ta trở về đây'. Quảng Linh Linh không kịp phản ứng với hàng loạt động tác của Lạc Hy. Từ khi nào Lạc Hy trở nên lạ lùng thế này?

Quảng Linh Linh lần này không đi cửa chính, mà là xuyên từ thư phòng sang phòng ngủ. Tuyết Nhi ngủ gật cạnh giường. Nghe tiếng động rất nhanh liền tỉnh lại. Quảng Linh Linh mỉm cười gật đầu.

'Tỉ trở về phòng ngủ đi. Ta ở đây với Thái tử phi là được'

'Nhưng mà.....'

'Nhanh lên'

Nhìn Thái tử kiên quyết, Tuyết nhi cũng không dám cãi lời. Cẩn thận lui ra, nàng cần ngủ một giấc thật hảo.

Lúc tiểu hoàng tử cựa quậy oa oa khóc, Trần Mỹ Linh nghe tiếng khóc rất nhanh thanh tĩnh. Quảng Linh Linh đến bên cạnh bế Tiểu hoàng tử lên, muốn dỗ hắn. Nhưng mà hài tử nhỏ quá, bế như thế nào cũng cảm thấy không đúng, ôm đứa nhỏ trong lòng đi qua đi lại.

'Hoàng nhi, ngươi khóc nhỏ tiếng một chút. Không khéo làm Mẫu thân ngươi tỉnh dậy'

'Oa..oa...oa'. Tiểu Hoàng tử nghe không hiểu Phụ thân của mình nói gì, khóc càng lớn hơn. Quảng Linh Linh chưa từng dỗ em bé, làm sao biết cách để Tiểu tổ tông này ngưng khóc trừ việc dùng tay bịt kín miệng hắn đây. Nhưng là không thể, không thể đối xử với tiểu tổ tông này như vậy.

'Oa oa oa'. Lại khóc ư.

'Thái tử, Hoàng nhi xem ra là đói rồi. Thái tử mang hoàng nhi đến đây'. Trần Mỹ Linh mở mắt thấy cảnh Thái tử đang cố dỗ dành tiểu hoàng tử, tâm liền mềm đi.

Quảng Linh Linh nghe Trần Mỹ Linh nói như tìm được cứu tinh, tay ôm Tiểu hoàng tử trả về chỗ Trần Mỹ Linh. Trần Mỹ Linh bây giờ tóc xỏa buông tả, thân mình đơn mảnh trông thật yếu ớt. Nhìn rất mị hoặc. Mặt nàng có chút ửng hồng, thì ra nàng đang chuẩn bị cho Tiểu hoàng tử uống sữa mẹ a.

Quảng Linh Linh ngược ngùng xoay mặt đi chỗ khác. Ướt chừng một đoạn thời gian ngắn. Trần Mỹ Linh giọng lạnh lùng.

'Thái tử không vui mừng khi hoàng nhi chào đời sao?'

Quảng Linh Linh bị câu hỏi bất ngờ khiến bản thân bị đơ ra. Suy nghĩ trước khi nói, nếu không kết quả sẽ không tốt. Vì vậy Quảng Linh Linh thận trọng đến bên cạnh Trần Mỹ Linh ngồi xuống.

'Làm sao có thể, nàng đã hi sinh rất nhiều khi quyết định sinh Hoàng nhi của chúng ta. Ta vui mừng còn không hết'

'Thật vậy sao?'

'Ân'

Trần Mỹ Linh nhìn Thái tử ánh mắt lưu chuyển, không mang một chút thật lòng nào. Đành thở dài thay đổi đề tài.

'Thái tử sẽ đặt tên gì cho Hoàng nhi?'

'Việc này cứ để Phụ hoàng và mẫu hậu định đoạt'

Trần Mỹ Linh nàng đã chịu đựng như vậy đủ rồi, đôi mày nhíu lại. Mắt nàng hiện giờ đã đầy nước, nhỉ cần nhắm mắt lại, nước mặt tự nhiên rơi xuống. Nàng chỉ thẳng ngoài cửa, lớn tiếng quát.

' QUẢNG LINH LINH, NGƯƠI RỜI KHỎI ĐÂY CHO TA. VỐN DĨ NGƯƠI CHƯA TỪNG TIN TA, TÌNH CẢM CỦA TA DÀNH CHO NGƯƠI BỊ HỦY HOẠI BỞI NHỮNG BỨC THƯ VÔ CĂN CỨ KIA SAO HẢ?'

Một khi buồn, tâm trí Quảng Linh Linh vô cùng mạnh mẽ và kiên định. Bình thường mỗi khi Trần Mỹ Linh tức giận là Quảng Linh Linh loay hoay dỗ dành. Bây giờ nàng có khóc, Quảng Linh Linh cũng không lay động. Đó chính là Quảng Linh Linh, chính là một người mất hết niềm tin đối với nữ nhân mình yêu thương nhất.

'Linh nhi, có chuyện gì từ từ nói. Tôn tử của ta còn nhỏ, các ngươi lớn tiếng sẽ làm tôn tử của ta hoảng sợ'

Không biết Hoàng hậu đến từ khi nào lại chạy vào ôm lấy Tiểu hoàng tử đối với Trần Mỹ Linh và Quảng Linh Linh oán trách. Hoàng hậu mang theo nhũ mẫu đến, từ hôm nay chính thức tại đây chăm sóc Tiểu Hoàng tử. Phòng của Tiểu Hoàng tử nằm bên trái Phòng ngủ của Trần Mỹ Linh và Quảng Linh Linh để tiện việc chăm sóc hơn.

Trước khi ôm Tiểu Hoàng tử rời khỏi, Hoàng hậu mang thân phận của một mẫu thân mà tỏ ý trách hai đứa con của mình.

'Quảng nhi, con có chuyện gì thì cùng Thái tử phi nói rõ. Nên biết hai con đến với nhau không dễ dàng gì. Linh nhi đã bỏ qua thân phận của con, cùng con đến đây, lại vì con sinh ra Hoàng tử trắng trẻo thế này. Con đừng để một chút nông nổi mà đánh mất nàng'

'Quảng nhi tạ mẫu hậu dạy bảo'

'Còn Linh nhi nữa. Thân là nương tử, cũng không cần suốt ngày lạnh lùng. Ta biết con yêu thương và quan tâm Thái tử, nhưng quan tâm thì nên nói ra. Giấu trong lòng đôi lúc khúc mắc không ai gỡ'

Trần Mỹ Linh cuối mặt nhỏ giọng. 'Đa tạ mẫu hậu dạy bảo'

'Ân. Hai ngươi tự giải quyết. Không nên làm ảnh hưởng đến Tôn tử của ta a'. Gương mặt thật nghiêm khắc, nhưng mà đối với Tiểu hoàng tử trong lòng không khỏi vui vẻ, cười híp cả mắt, gương mặt hòa ái cưng chiều vô cùng. 'Tôn tử a, Hoàng tổ mẫu ru con ngủ nha. Ở đây bọn họ thật ồn ào'.

Quảng Linh Linh nghe mà đổ mồ hôi cả trán. Tay định nắm lấy tay Trần Mỹ Linh nhưng nàng rất nhanh rút tay trở về. Không muốn nhìn mặt Quảng Linh Linh. Nàng là đang vô cùng tức giận và ủy khuất.

Quảng Linh Linh bị Trần Mỹ Linh cho ăn bơ, bản thân thật khó chịu. Nắm tay Trần Mỹ Linh, lại bị nàng giựt tay ra. Cứ nắm, lại bị người ta từ chối. Quảng Linh Linh nhào vào ôm chặt Trần Mỹ Linh mặc cho nàng có giãy dụa. Trần Mỹ Linh không còn sức để thoát khỏi cái ôm của Quảng Linh Linh, bao nhiêu ủy khuất của nàng, bao nhiêu tức giận nàng ném vào bả vai của Quảng Linh Linh mà cắn. Dùng hết sức lực còn lại mà cắn, cắn đủ rồi buông lỏng, nằm trong lòng Quảng Linh Linh mà khóc.

'Tại sao Thái tử lại không tin ta? Cũng không hỏi ta sự thật là thế nào?'

'Ta......'

'Thế nào? Sao không nói?'

'Ta nhất thời tức giận. Tại sao nàng không hề nhắc với ta về Tần Bá?'

'Tần Bá làm sao? Hắn đến phủ nhiều lần với lí do tìm gặp Thái tử. Ta cũng không hiểu tại sao hắn cứ đến vào những lúc Thái tử không ở đây. Còn tự tiện đến sau hậu viện muốn nói chuyện phím. Ta ban đầu chỉ là đối với khách có chút tiếp đãi. Dần sau này hắn cứ đến, ta hỏi cần gì ta sẽ nói lại với Thái tử. Hắn một mực từ chối. Ta không thích qua lại nên đã chủ động viết một lá thư với nội dung rất ngắn 'không muốn có bất cứ quan hệ nào cùng hắn''

Quảng Linh Linh nhìn Trần Mỹ Linh khó tin mà hỏi một lần nữa. 'Nàng nói sao? Nàng chỉ viết cho hắn đúng một lần thư'

'Ân. Thái tử biết ta rất kiệm lời. Ta với hắn cũng không có gì để nói. Nhìn thấy hắn ta đã chán ghét rồi'

'Vậy..Vậy tại sao nàng không nói chuyện đó với ta'

'Ta nghĩ chỉ là một chuyện nhỏ không đáng phải để Thái tử bận tâm nên không nói'

'Vậy những lá thư kia là sao?'

'Thái tử tự cho mình là giỏi phán đoán thì tự mình điều tra đi. Việc giả chữ viết cũng không phải khó'

'Linh nhi...ta xin lỗi. Ta sẽ điều tra rõ chuyện này. Nếu thật sự như vậy thì nuôi cơm mấy tên ám vệ đó thật uổng phí'

'Sao lại trách người khác. Muốn trách thì trách Thái tử người suy nghĩ nông nổi'

'Được . Được. Lỗi do ta. Vậy Linh nhi có thể tha lỗi cho ta không?'

'KHÔNG...THỂ!'

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com