Chương 22
Chương 22: Trong điện thoại Quảng Linh Linh an ủi Sùng Hân say khướt, Trần Mỹ Linh buồn bực, vì sao người này có nhiều thủ đoạn dỗ người khác như vậy đây!
Sau khi hai người cơm nước xong xuôi, Cao Lam đưa Quảng Linh Linh về lại khách sạn. Cao Lam rất trông chờ vào biểu hiện ngày mai của Quảng Linh Linh, bởi vậy nàng mong thời gian này Quảng Linh Linh có thể chuẩn bị đầy đủ. Mỗi thứ chuẩn bị thêm một chút, đây là điều đầu tiên nàng dạy cho Quảng Linh Linh mà Quảng Linh Linh cũng đã thực hiện cực kì tốt.
Trở lại khách sạn, Quảng Linh Linh vừa thay quần áo vừa gửi cho Trần Mỹ Linh một tin nhắn:
"Chị đã về đến khách sạn, em vẫn đang ở cùng Sùng Hân sao?"
Chưa nhận được tin trả lời, Quảng Linh Linh giờ phút này cần tập trung tinh thần chuẩn bị giấy tờ, nhất là những thứ liên quan đến Ngô Linh Nam. Vậy là cô lại gửi cho Trần Mỹ Linh thêm một tin nhắn:
"Thời gian cũng không còn sớm, hai người cũng đừng nên về nhà quá muộn. Ngày mai chị có hạng mục cần báo cáo, hôm nay có một số giấy tờ phải xử lý, ban đêm chị sẽ ngủ trễ, có việc gì nhớ gọi điện thoại cho chị."
Thật ra Quảng Linh Linh có rất nhiều lời muốn hỏi, ví dụ như "đã ăn cơm chưa?", "ăn cái gì?", "em cùng Sùng Hân đang ở đâu?", "đang làm gì?", "ngày mai có kế hoạch gì không?", còn có, "đã đọc đến cẩm nang hay chưa",... Nhưng là, Quảng Linh Linh không hỏi, bởi vì cô biết quan hệ của hai người vẫn chưa đạt tới mức độ kia, cho dù có đến đó, dành cho nhau thời gian riêng tư vẫn là vô cùng cần thiết.
Quảng Linh Linh nhớ đến năm đó mình cùng Tiêu một chỗ, mỗi ngày đều trò chuyện mất mấy giờ, lúc nào cũng phải mang pin dự phòng theo bên mình. Vé xe lửa lúc đó để dành cũng xếp thành một xấp dày, về sau thu xếp đồ đạc Quảng Linh Linh cũng không nhịn được sợ hãi cùng ngưỡng mộ mình. Nghĩ nghĩ, lại gửi cho Tiêu một tin nhắn, nói cho nàng mình đã đến Đài Bắc, ngày mai sẽ làm báo cáo hạng mục. Đêm nay muốn chuẩn bị tư liệu, cuối cùng vẫn dặn dò nàng ngủ sớm một chút, có việc thì gọi điện thoại.
Tiêu giống như là một thói quen, bất luận khi nào hay ở đâu, Quảng Linh Linh đều sẽ không tự chủ được mà nhớ về nàng. Mặc dù nghĩ đến lại đau lòng, nhưng dù sao vẫn là đặc biệt. Suy nghĩ của Quảng Linh Linh bay đi xa xa, cô đang suy nghĩ mình cùng Trần Mỹ Linh nếu có thể cùng một chỗ, thì Tiêu sẽ như thế nào? Có thể tiếp nhận đồng thời chúc phúc mình hay không? Sẽ ghen ghét khổ sở hay là thở phào nhẹ nhõm đây? Những vấn đề này Quảng Linh Linh đã từng không tìm được lời giải, hiện tại vẫn là như thế.
Pha cho mình ly trà, sau đó mở ra tập tài liệu, bắt đầu nghiền ngẫm nội dung. Trà không chỉ có tác dụng giúp làm não bộ tỉnh táo, càng có thể giúp truyền đến người ta cảm giác yên tĩnh cùng bình thản. Bởi vậy Quảng Linh Linh yêu thích trà, cũng không thể bỏ đi sự yêu thích này.
Vừa thả tay lấy tài liệu, điện thoại liền reo vang, Quảng Linh Linh nhìn xem thời gian, đã là 11 giờ tối, là Sùng Hân.
"Alo! Là Quảng Linh Linh phải không?"
"..."
"Alo, gọi nhầm số sao?"
Quảng Linh Linh nghe giọng điệu người kia hỏi mình liền biết cô uống không ít.
"Em uống rượu sao?"
Quảng Linh Linh ôn hoà mà hỏi.
"Há, không có gọi sai, là chị a".
"Em đang ở đâu? Đã về nhà chưa?"
"Quảng Linh Linh! Chị đừng quan tâm em! Em không thích nghe!"
"A, vậy để chị nói kiểu khác. Em! Mau về nhà! Trời đang rất lạnh, một cô gái ở ngoài lại uống nhiều như vậy! Còn ra thể thống gì nữa hả ? Nhanh đi về!"
...
Bên kia đầu dây không có tiếng trả lời, ngay sau đó, Sùng Hân mang theo tiếng khóc nức nở la lên.
"Chị Mỹ Linh! Chị ấy bắt nạt em! Chị ấy tại sao có thể làm như vậy!"
"Chị Mỹ Linh! Chị ấy chỉ giả bộ là người tốt thôi ! Thật ra tính tình lại xấu như vậy!"
Bên kia điện thoại Sùng Hân đang kể tội cho "phụ huynh" nghe, Quảng Linh Linh cầm điện thoại, nhếch miệng cười. Trong điện thoại rốt cuộc truyền đến thanh âm của Trần Mỹ Linh, nàng trấn an Sùng Hân:
"Ai bảo em nhất quyết gọi điện cho chị ấy, chị chỉ vừa không chú ý thì em liền gọi."
"Chị ấy một chút cũng không ôn nhu!"
"Lúc đầu thì chị ấy đã không ôn nhu a!"
"Chị ấy là giả bộ."
"Bây giờ em mới phát hiện sao?"
Quảng Linh Linh có chút bó tay, Trần Mỹ Linh vì dỗ dành Sùng Hân mà thật sự đem mình giẫm đạp không thương tiếc a!
"Không cần dìu em! Chị tự đứng vững cái đã ! Em phải nói chuyện rõ ràng với Quảng Linh Linh!"
Xem ra hai người đều uống có chút nhiều, Quảng Linh Linh bận tâm hỏi :
"Sùng Hân, em là đang ở cùng Mỹ Linh à?"
"Ừ ! Chỉ có hai người, chị qua đây!"
"..."
"Này, chuyện gì đang xảy ra vậy, sao không nói lời nào?"
"Sùng Hân, em là cô gái tốt, chị nhất định sẽ tìm một người tốt để có thể yên tâm gả em đi!"
"Chị tên bại hoại này! Đồ củ tỏi lớn! Em không cần chị tìm!"
"Haha, nếu chị là tỏi...thì em chắc chắn là cọng hành! Dù sao đều dùng để làm đồ ăn a! Xem như là đồng loại đi! Chị thay em tìm đồng loại, em thấy cà rốt tốt hay là hành tây tốt đây? Cà rốt đi! Cà rốt có giá trị dinh dưỡng cao. Em thích loại cải màu tím, màu trắng hay là cây hồng bì?''
....
"Chị Mỹ Linh, chị ấy coi thường em, tại sao chị ấy có thể đáng ghét như vậy a!!!"
"Ha ha ha..." Quảng Linh Linh thật sự không nhịn nổi, trong điện thoại cười lớn.
"Quảng Linh Linh, chị đừng chọc em ấy nữa, em ấy khóc rồi kìa."
Trần Mỹ Linh có chút khẩn trương.
Trần Mỹ Linh cùng Sùng Hân giờ phút này mới từ tiệm mỳ Như ý đi trở về. Cửa hàng đã sớm đến lúc đóng cửa, nhưng nhìn thấy hai cô gái rõ ràng đã uống say, Trương sư phụ rất không yên lòng, hắn để bà chủ về trước. Quay đầu đóng cửa tiệm, hắn lại thuận tiện đưa hai cô nàng trở về, phòng ngừa xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Trần Mỹ Linh đứa nhỏ này thật sự khiến người khác ưa thích, dáng vẻ xinh đẹp, tính tình cũng tốt. Nàng nhìn ra là mình thích bà chủ, không có việc gì cũng nói tốt cho mình vài câu trước mặt bà chủ. Đối với người xung quanh cũng lễ phép, là một đứa nhỏ tốt! Đứng đối diện nàng, cô gái kia mình cũng đã gặp qua, là đồng nghiệp của nàng, hai người quan hệ rất tốt. Cả hai đều xinh đẹp hơn người, đứng cùng một chỗ rất thu hút ánh nhìn.
Vừa rồi trong tiệm đã nhìn thấy có mấy người hướng hai nàng nghiêng mắt nhìn, vì vậy mới quyết định ở lại canh chừng một chút. Bất quá, cô gái nhỏ kia hình như gặp phải chuyện buồn gì, uống hơi nhiều rồi.
Hai nàng vào tiệm đã không còn sớm, gọi một tô mì, sau đó cô gái kia lại gọi thêm rượu cùng mấy món ăn. Trần Mỹ Linh ngăn không được, đành phải cùng cô uống. Lúc hai người đang muốn ra về, mình đang khoá cửa, hai người bọn họ lại gọi điện thoại cho người nào đó, về sau cô gái kia lại bật khóc.
Kỳ thật Trần Mỹ Linh và Sùng Hân cơm nước xong xuôi liền trở về nhà Trần Mỹ Linh, lại phát hiện Quảng Linh Linh để lại một bình rượu đỏ, thế là Trần Mỹ Linh bị lôi kéo ta một chén ngươi một chén, vì chuyện của Quảng Linh Linh mà uống cạn sạch hẳn một bình.
Khả năng của Trần Mỹ Linh kém xa Sùng Hân, nhưng vì chuyện của Quảng Linh Linh mà đối với Sùng Hân có áy náy, thế là cũng theo nàng tuỳ hứng mà uống. Uống đến một nửa liền có cảm giác không được, còn lại đều là Sùng Hân một mình uống sạch.
Đầu tiên, Sùng Hân quở trách Quảng Linh Linh từ đầu đến chân một lần, sau đó lại ca tụng tình hữu nghị vĩ đại của mình và Trần Mỹ Linh một phen, Trần Mỹ Linh ngồi tại salon khoé mắt có chút ý cười, chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng còn cùng Sùng Hân mắng Quảng Linh Linh vài câu.
Hai người không biết lúc nào thì ngủ thiếp đi, Trần Mỹ Linh bị Sùng Hân đánh thức, lúc tỉnh lại thì trời đã tối. Sùng Hân kêu đói, la hét đòi ăn mì thịt bò. Trần Mỹ Linh không lay chuyển được đành dắt cô ra tiệm mì Như Ý, do vậy mới xảy ra chuyện sau đó.
Điện thoại đã sớm được Sùng Hân chuyển thành chế độ Hands-free rảnh tay, lời nói của Quảng Linh Linh cô cũng nghe thấy. Kỳ thật Sùng Hân uống rượu như thế cũng là vì muốn phát tiết ra nỗi lòng của mình. Sùng Hân là một cô gái kiên cường, dù cho phải chịu uất ức cũng sẽ không khóc. Nhìn cô uống rượu như vậy, Trần Mỹ Linh ngoại trừ lo lắng cũng không biết phải làm sao, nhưng dù sao vẫn muốn để cho cô phát tiết ra ngoài. Hiện tại tuy nói là bị trêu đùa đến phát khóc, nhưng tốt xấu gì cũng thật sự được phát tiết ra ngoài. Trần Mỹ Linh trong lòng có chút yên tâm.
Kỳ thật Quảng Linh Linh vừa tiếp điện thoại, nghe được âm thanh liền đoán được tám chín phần. Trần Mỹ Linh là người mềm lòng, đối xử tốt với người khác, để cho nàng khuyên nhủ người khác, có lẽ là không thể. Sùng Hân tính tình hướng ngoại, thậm chí có chút hào phóng, gặp phải việc này thì lựa chọn buông tay, thậm chí chúc phúc, cái này xác thực cần thật nhiều dũng khí cùng ý chí. Nhưng dù sao cũng chỉ là một cố gái nhỏ, có thể nào không uất ức chứ! Gọi điện thoại cho mình, nói cái gì chị rất tốt, em không tốt, ai có lỗi với ai, ai phụ tình ai, tất cả đều vô dụng. Chuyện tình cảm không phải đen thì là trắng, ưa thích thì chính là ưa thích, không thích liền là không thích. Tất cả mọi người đều là người thông minh, đã không thể trở thành người yêu, có thể trở thành bạn bè tốt chị em tốt cũng không tệ a! Nếu như Quảng Linh Linh giờ khắc này đang ở bên cạnh Sùng Hân, cô thật sự không biết nên nói cái gì, sẽ chỉ biết bồi Sùng Hân uống rượu. Đã không ở cạnh, chỉ còn cách dùng mọi biện pháp giúp Sùng Hân đem tất cả cảm xúc giải phóng ra ngoài, cho nên mới cố ý trêu chọc cô.
Trần Mỹ Linh vốn có chút say, nhưng nhìn Sùng Hân càng khóc càng dữ dội, chỉ có thể ôm nàng vỗ lưng an ủi, miệng nói: "Không sao, không sao, chờ chị ấy trở về chúng ta sẽ khi dễ lại!"
Quảng Linh Linh nghe xong cảm thấy bội phục, cô nói: "Mỹ Linh, em đưa điện thoại cho Sùng Hân đi."
"Không cho! Chị coi chị trêu chọc em ấy đến mức nào!"
Quảng Linh Linh lần nữa bất đắc dĩ nâng trán, tình cảnh lúc này hai người đều uống đến có chút mơ hồ. Quảng Linh Linh rất lo lắng cho hai nàng, đã trễ như vậy, đang ở chỗ nào a?
"Hai người đang ở chỗ nào?"
....
Không ai trả lời, trong điện thoại truyền đến tiếng khóc thút thít của Sùng Hân cùng tiếng Trần Mỹ Linh "dỗ dành bé con".
"Mỹ Linh, em đưa điện thoại cho Sùng Hân, chị nói với em ấy hai câu."
Chờ một lúc, tiếng nói toàn là giọng mũi của Sùng Hân truyền đến: "Chuyện gì?"
"Chị đang vẽ tranh, khi nào về sẽ tặng cho em chịu không?"
"Vẽ cái gì?"
"Chị về thì em sẽ biết"
"Em không muốn!"
"Đừng mà, chị năn nỉ em , muốn đi mà!!!"
"Chị biết vẽ tranh sao?"
"Nếu không chị đem một nửa bức vẽ chụp hình gửi cho em?"
....
"Chị thật sự biết vẽ hả?"
Trần Mỹ Linh lúc này không nghe thấy hai người bọn họ đang nói cái gì, nhưng là Sùng Hân đang dần nín khóc. Quảng Linh Linh này, quả là biết cách dụ dỗ người khác!
"Có chứ! Thật ra tranh của chị đã từng được khen rất nhiều a!"
"Hồi nào chứ?"
"Hồi tiểu học."
Sùng Hân phốc cái vui vẻ: "Tiểu học hả, chị thật không biết xấu hổ."
"Tiểu học thì sao nào. Đó cũng là thành tích mà!"
"Vậy tại sao sau này không vẽ nữa?"
"Bởi vì phải tập trung học tập, chị không thể chậm trễ thi cử được! Bây giờ còn có thể ở đây làm công cho bọn tư bản nè, không thấy sao?"
"Chị nổ vừa thôi!"
"Em xem, chị nói em lại không tin. Bây giờ chị gửi cho em xem, nhưng chỉ một nửa thôi. Em đoán xem chị vẽ cái gì?"
"Chị gửi đi!"
Một lát sau Quảng Linh Linh hỏi: "Nhận được chưa?"
Sùng Hân nhìn điện thoại, nó: "Chưa nhận được."
"Chưa nhận được? Tín hiệu không tốt hả? Hai người ở chỗ nào? Hay là chuyển sang chỗ khác thử xem."
"Không có a, tụi em đang ở nhà chị Mỹ Linh, trong khu cư xá tín hiệu rất tốt. Chị Mỹ Linh, chị giúp em xem một chút, xem có chuyện gì xảy ra..."
Một lát sau Sùng Hân còn nói: "Quảng Linh Linh, tụi em bên này tín hiệu không có vấn đề, là tại bên chị đó."
"Chị đã gửi hai lần rồi."
Quảng Linh Linh ở chỗ này lại nhếch miệng cười, thật ra căn bản cô không có vẽ cái gì. Cô dụ dỗ Sùng Hân nói ra hiện tại hai người đang ở đâu mà thôi. Nếu trực tiếp hỏi, Sùng Hân cùng Trần Mỹ Linh sẽ không ai nói cho mình.
"Vẫn là không có a!"
"Được rồi! Khi nào về chị cho em xem là được."
Trương sư phụ đưa hai người trở về cư xá, rồi mới chào tạm biệt rời đi. Trần Mỹ Linh dìu Sùng Hân thất tha thất thểu hướng nhà mà đi, ban đêm gió lạnh, thổi đến người từ trong lòng đến bên ngoài đều lạnh, cũng thổi tan một số men say.
Nghe xong Sùng Hân đường hoàng nói ra vị trí của mình và cô, Trần Mỹ Linh liền đoán được là Quảng Linh Linh cố ý đùa Sùng Hân, nàng không tin có bức vẽ nào hết! Quảng Linh Linh thật là..! Có hai Sùng Hân hợp lại cũng không sánh bằng! Nhưng nhìn lực chú ý của Sùng Hân thành công được dời đi, cảm xúc cũng khá hơn, lại thật sự bội phục Quảng Linh Linh.
"Được rồi, về nhà nói chuyện tiếp, em nhìn xem, tay em bị đông lạnh hết kìa!"
Trần Mỹ Linh cầm điện thoại Sùng Hân, nói với Quảng Linh Linh : "Chị lại đùa giỡn em ấy! Chị không tìm được bức vẽ cho em ấy, xem em ấy có bỏ qua cho chị không!"
"Hắc hắc, có lạnh không? Hai người nhanh lên lầu đi."
"Ừm, về nhà em sẽ đưa em ấy đi ngủ liền , chị cũng nghỉ ngơi sớm chút đi. Chuẩn bị vào thang máy, em cúp máy đây."
"Mỹ Linh!"
"Sao?"
"Em vất vả rồi!"
Quảng Linh Linh có chút không đành lòng, mặc dù biết việc này chỉ có Trần Mỹ Linh cùng Sùng Hân hai người tự mình giải quyết, người khác không chen tay vào được, nhưng cảm thấy lúc này mình nếu có thể ở cạnh nàng thì thật tốt. Trần Mỹ Linh hiểu rõ ý tứ của cô, trong lòng có chút ấm áp, tiếng nói nhu hoà.
"Nghỉ ngơi sớm đi chị, ngày mai còn phải làm báo cáo công tác. Hi vọng tất cả đều suôn sẻ."
"Ừ, ngày mai hai người ngủ thêm một chút."
"Ừ, ngủ ngon"
"Ngủ ngon."
Chờ sau khi Trần Mỹ Linh cúp máy, Quảng Linh Linh mới cất điện thoại đi. Quảng Linh Linh cảm thấy mình có chút nhớ nhung hai cô gái này.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com