Chapter 28: Cường hôn
Lúc Orm mệt mỏi đẩy cửa phòng bệnh, trong phòng tiếng ồn ào không dứt, đã sớm loạn hết lên.
Vốn dĩ mẹ Koy không yên lòng về Orm, bác sĩ vừa băng bó chân cho bà xong, bà liền đòi về biệt thự, Becca lo lắng ở bên cạnh ngăn lại. Lúc này đã hơn nửa đêm, nếu mẹ Koy chạy về nhà như thế, lỡ xảy ra chuyện gì, Orm chắc chắn sẽ lột da cô.
Dùng nhiều lời ngăn lại, tính tình mạnh mẽ của mẹ Koy, thế nào bà cũng không nghe, nhớ đến việc Orm quỳ xuống, trong lòng bà nghẹn uất không thôi. Vừa nói còn vừa lau nước mắt, chết sống cũng không chịu ở bệnh viện một giây, nói là thế nào cũng muốn về nhà gặp Orm, xác định rằng cô không có việc gì mới bằng lòng trở lại bệnh viện. Đang lúc hai người giằng co qua lại, cửa bị đẩy ra, mẹ Koy và Becca cùng dừng lại ngẩng đầu nhìn.
Orm mệt mỏi, hốc mắt hơi sưng đỏ, tóc tán loạn, có sự suy sụp hiếm thấy.
"Tiểu thư..."
Mẹ Koy nhìn thấy bộ dạng tiều tụy của Orm, nước mắt chảy xuống, run rẩy nói:
"Là tôi không tốt, liên lụy cô."
Orm nghe mẹ Koy nói lắc đầu, tự giễu nói nhỏ:
"Không phải do ai cả, tất cả là do tôi tự gây ra."
Mẹ Koy và Becca đều biết vì sao cô lại nói thế, lại nhìn thấy trên cổ tay cô rõ ràng có vết cào, suy đoán một chút, thì cũng hiểu có chuyện gì xảy ra. Mẹ Koy thở dài, không nói gì thêm, nhưng Becca có chút suy nghĩ nhìn chằm chằm Orm.
"Orm, sau này, cô tính sao?"
Orm đến bên giường bệnh, cẩn thận xem xét chân mẹ Koy, sau khi xác định không có gì đáng lo, lúc này mới ngẩng đầu nhìn Becca, chậm rãi nói:
"Tôi mệt chết đi được, muốn nghỉ ngơi, không nghĩ sẽ có ai quấy rầy đâu."
"Rồi sau đó?"
Becca tiếp tục hỏi, Orm muốn nghỉ ngơi cô có thể hiểu, nhưng không thể nào vĩnh viễn trốn tránh như thế được. Còn nữa, tình cảm của cô và Lingling, thực sự nói kết thúc là kết thúc sao? Tuy rằng chuyện này không tránh khỏi liên quan đến Lingling. Xuất phát từ trực giác của phụ nữ, Becca có thể nhìn ra Lingling cũng như Orm yêu rất sâu đậm, sợ là giữa họ có hiểu lầm gì đó. Với tính tình của Orm, thực sự cả đời cô ấy có thể không qua lại với đối phương, nhưng mà...Không tự giác, trong đầu Becca dần hiện lên hình ảnh cô gái nhìn bề ngoài lạnh lùng là Lingling kia, hẳn là không dễ buông tay như vậy. Nếu thật sự như thế, Orm thật sự là mù một đôi mắt.
Orm quay đầu nhìn mẹ Koy, nói nhỏ:
"Rút lui, tôi đã sớm tính toán. Có vài người, muốn giúp tôi chuyện này."
Lời nói thản nhiên không có chút cảm xúc khiến mẹ Koy và Becca chấn động, Orm vẫn nhìn mẹ Koy, trong mắt lộ ra một tia lạnh lùng. Orm có thể cho phép người khác nói bất cứ gì hoặc chà đạp tra tấn đủ kiểu với cô, nhưng tuyệt đối không cho phép đυ.ng đến những người bên cạnh cô!
Ratee, một ngày nào đó tôi sẽ đem toàn bộ ngày hôm nay trả lại cho cô!
Tiếng di động vang lên, Orm cúi đầu nhìn điện thoại, khóe miệng hơi hơi động, cầm lấy điện thoại nhẹ giọng nói vài câu rồi cúp máy.
Không lâu sau, cửa phòng bệnh bị gõ vang, đẩy cửa vào là một cô gái cao lớn. Làn da màu lúa mạch, tóc ngắn nhẹ nhàng khoan khoái, hai mắt có thần sáng ngời, mặc bộ đồ đen bó sát người, dáng người khıêυ khí©h chuẩn đến không ngờ, khí phách cùng với vẻ đẹp thu hút, mười phần thu hút, hai tay có lực đặt sau người, hai chân bước nhanh, dừng bên giường mẹ Koy.
"Freen?!"
Becca thấy rõ bóng người liền thét chói tai nhào đến, ôm lấy cô gái, dùng lực hôn một cái, hoàn toàn không có hình tượng như ngày xưa.
"Cô trở lại rồi? Không phải đi lính sao? Sao lại trở về sớm thế? Sao trở về rồi lại không liên lạc với tôi?"
Becca liên tiếp hỏi, tay còn kích động ôm lấy bả vai cô gái, Freen chỉ lạnh nhạt gật đầu, khẽ nói:
"Giám đốc gặp chuyện không may, tôi không thể không về."
Một câu thản nhiên hơn hẳn thiên ngôn vạn ngữ, Becca kích động khoa tay múa chân, Freen và cô giống nhau, ở bên cạnh Orm nhiều năm, tại trường võ, sở cảnh sát đều đã trải qua, thân thủ cô ấy rất cao, phá nhiều vụ án lớn, rất được thượng cấp xem trọng, tiền đồ vô hạn. Nhưng bởi vì cô ấy lạnh lùng vô tình, tính tình đắc tội với không ít người, sau này vì tham gia vụ án lớn, bị người khác hãm hại, có lý cũng khó cãi, là Orm vì cô ấy mà chạy trước chạy sau, mới không đến mức hàm oan ở tù, cho nên đối với nhà Setharanapong , dù lên núi đao xuống biển lửa, cô ấy luôn muốn báo đáp ân tình của Orm.
Becca lôi kéo cô ấy nói gì đó, Freen sau khi nghe chỉ nhẹ nhàng gật đầu, không nói bất cứ lời an ủi hay cổ vũ nào, mà đây đúng là điều Becca cần, thường xuyên qua lại khiến hai người cũng hiểu ý nhau. Sau này, Freen đi lính, Becca khóc sùm sụp, đã đi được một năm, bây giờ lại gặp mặt, sao cô không hưng phấn cho được.
Không có thời gian cho Becca ôn chuyện, Orm xác định mẹ Koy đã ổn liền vội vàng rời khỏi bệnh viện, tuy rằng trong lòng có nỗi khổ không thể nói nhưng bây giờ không phải lúc cô có thể yếu đuối, "Hổ xuống đồng bằng bị cẩu khinh", chuyện này cô tuyệt đối không để xuất hiện lần nữa.
Vừa ra khỏi cửa, đèn flash chói mắt ập vào, âm thanh mở cửa xe liên tiếp vang lên, đám phóng viên hướng về phía Orm, âm thanh chụp ảnh vang lên tứ phía.
"Nghe nói Giám đốc bị ban giám đốc đá khỏi Sethachon, hơn nữa toàn bộ cổ phần trong tay đều nhượng lại với giá thấp, đây là thật sao?"
"Sự việc sao lại đột nhiên như thế, có phải có ẩn tình bí ẩn gì không?"
"Kwong lão gia trở về Sethachon, có quan hệ tới Tong lão gia năm đó hay không?"
"Giám đốc, cổ phiếu của Sethachon tụt thê thảm sau một đêm, việc này cô có biết không?"
"Sethachon từ nay về sau do Kwong tiểu thư tiếp nhận, không phải từng nghe đồn Giám đốc..."
"..."
Trước mặt ống kính, Orm vĩnh viễn hoàn mỹ, cô bình tĩnh trả lời phóng viên, bước chân lại không ngừng lại một giây, chiếc váy đen dài lộ ra đường cong quyến rũ. Freen vẫn đi theo bên cạnh, tỉnh táo nhìn đám người xung quanh, thân thủ bảo vệ Orm. Một lúc sau, hai người đột phá vòng vây, ngồi vào trong xe, kéo cửa kính, Orm ưu nhã vẫy tay cùng các phóng viên, nghênh ngang rời khỏi. Mà Becca không dám gây thêm thị phi, đành phải xen lẫn trong đám người, xa xa nhìn Orm cường thế nhưng sắc mặt tái nhợt, trong lòng có cảm giác đau nhói.
Lingling, cô gái như vậy, cô làm sao nhẫn tâm làm tổn thương?
"Đến bờ biển..."
Orm nhẹ giọng dặn dò, Freen gật nhẹ đầu, cũng không nói nhiều.
Xe chạy rất vững vàng, Orm thả lỏng thần kinh cả ngày căng thẳng, tay phải chống lên cửa xe, thất thần nhìn ngoài cửa sổ. Đã từng, bờ biển là nơi lưu lại kí ức đẹp nhất của cô và Lingling, nụ hôn đầu tiên của họ, lần đầu tiên lòng cô xúc động, những nụ cười vui vẻ đều gửi lại nơi đó. Nhưng hiện nay, Bờ biển là nơi duy nhất cô có thể đến mà không cần suy nghĩ, thời gian nửa năm, cô hao hết tâm lực để rồi Sethachon bị người ta cướp lấy, cuối cùng, có cả sự nhục nhã và cười nhạo của người ta. Orm lắc đầu, thở dài, chung quy là cô thua, yêu sai người, một bước thua, từng bước sai.
Đường đi không ngắn, xe chạy đến bờ biển khi trời đã gần sáng, Freen dừng xe, quay đầu nhìn Orm đang híp mắt, trong lòng có chút cảm giác lạ. Năm đó, khi đưa cô ta rời đi, Orm là người như thế nào, nữ vương cao ngạo từng nói tương lai sẽ cho kiệu tám người khiêng nghênh đón cô ta về, nhưng bây giờ, cô ta trở lại, Orm lại rơi vào hoàn cảnh này. Bi thương rất nhiều, Freen thật sự rất muốn gặp Lingling, xem cô gái có thể khiến Orm thất hồn lạc phách là thần thánh phương nào.
Giữa lúc hỗn độn, Orm chậm rãi mở to mắt, nhìn bốn phía, hai mắt có chút mơ màng, tay phải mảnh khảnh nâng lên. Orm xoa xoa trán, biết đã đến nơi, liền mở cửa xe đi xuống.
Freen nhìn bóng dáng Orm, nhếch miệng, không vội đi theo. Cô biết, Orm bây giờ muốn ở một mình.
Gió lạnh ban đêm từ từ thổi đến, trên bờ cát, không gian yên tĩnh, Orm thong thả đi, nhìn nước biển dâng trào phía xa xa, bỗng dưng ánh mắt có chút ướŧ áŧ.
Lại nghĩ về nàng? Chẳng phải muốn rời xa sao? Vì sao luôn có một nỗi nhớ tra tấn cô khiến cô khó có thể buông tay? Orm, cô trở thành vô dụng như thế từ bao giờ, níu kéo một người không yêu cô?
Thở dài một hơi, Orm lắc đầu, buộc chính mình không suy nghĩ nữa. Bây giờ, còn lý do gì để nhớ đến người ta? Còn sợ mình chưa đủ hạ lưu sao? Lingling bây giờ như thế nào, khôi phục thân phận đại tiểu thư, thuận lợi kế thừa Sethachon, cả nhà đoàn tụ, cùng Wisanu nối lại tình xưa, e là sẽ nhanh kết hôn, vất vả lắm mới thoát khỏi cô, nàng còn nhớ Orm là ai sao? Cũng đúng, trước nay là do cô tự mình đa tình, bây giờ nàng đã khôi phục lại mọi thứ nàng có, đối với nàng, đối với cô coi như là một loại giải thoát.
Tất cả những chuyện này quả thật là nghiệt duyên...
Sóng biển đánh vào đá tạo ra âm thanh lớn kéo Orm ra khỏi những suy nghĩ, cô nhẹ nhàng thở dài, xoay người muốn rời đi, nhưng ngay bước tiếp theo, cô lại nhìn thấy dáng người quen thuộc, người nọ nhìn thấy cô hiển nhiên cũng giật mình, nước mắt lập tức tuôn xuống.
Giữa cơn gió lạnh buốt, Lingling vẫn như trước vẫn mặc bộ váy trắng Orm thích nhất, tóc dài cột lên, khoác một chiếc áo choàng, thân hình có chút không ổn, nàng dùng ánh mắt sưng đỏ nhìn Orm, lệ lóe lên trong mắt.
Orm hít sâu một hơi, ngửa đầu cố gắng ngăn dòng nước mắt, nhanh chóng xoay người đi về hướng ngược lại.
"Orm..."
Không thể! Không thể quay lại phía sau, Orm, cô tỉnh táo đi, tất cả chỉ là bẫy, chẳng lẽ cô còn muốn ngây ngốc rơi vào bẫy của nàng?!
Tiếng bước chân dồn dập truyền đến, Lingling vươn đôi tay mảnh khảnh ôm lấy Orm, gắt gao ôm chặt lấy cô, không để cô rời đi, hai má cọ trên lưng cô, thì thào nói nhỏ:
"Orm, đừng đi..."
Khó khăn gỡ hai tay Lingling ôm chặt cô, Orm cố nén đau xót trong lòng, không quay đầu lại, tiếp tục đi.
Không thể quay đầu lại... đừng hạ mình bi lụy nữa...
Orm bước từng bước gian nan, ở phía sau cô Lingling càng thống khổ hơn, nàng nhìn bóng dáng Orm, nàng ngửa đầu hô to:
"Orm, chị sẽ không buông tay em!"
Gió thổi sợi tóc rối loạn, Lingling dùng hai tay ôm chặt lấy mình, nhìn chằm chằm bóng dáng Orm, không còn khí phách cao ngạo ngày xưa, bóng dáng kia mang theo sự tiều tụy như cứa vào lòng nàng. Nàng sẽ không buông tay, tuyệt đối không! Đã từng, trong lúc nàng thống khổ nhất, Orm cứu nàng khỏi vực sâu không đáy, mặc kệ người khác phản đối và nghi ngờ thế nào, Orm chưa từng buông tay nàng, Lingling nàng cũng có thể như thế!
Ôm lấy chính mình, nàng lẳng lặng nhìn bờ biển, nhớ lại nàng và Orm trong quá khứ, đôi mắt sủng nịnh, nụ cười xấu xa, lời thề bá đạo, cùng với những lúc chu môi thật trẻ con, trong lòng Lingling từng trận đau đớn. Là nàng quá mức ngây thơ, cho đến giờ luôn được Orm bảo vệ rất tốt, quên mất lòng người hiểm ác, những việc đã xảy ra tuy không phải do nàng gây nên, nhưng người nàng yêu nhất lại vì nàng mà chịu tổn thương, đau lòng, thật sự đau quá!
Lảo đảo đi ra khỏi bãi biển, chiếc xe màu bạc sớm đã đợi từ lâu, bên trong xe, một người đàn ông cao lớn nhìn thấy Lingling đi đến, cung kính khom lưng rồi mở cửa xe.
"Tiểu thư..."
Một câu tiểu thư khiến Lingling giật mình lấy lại cảm giác, cảnh tượng nàng đã từng nằm mơ không biết bao nhiêu lần nay ở trước mắt, nhưng vì sao trong lòng như đang phiêu lãng mà không có phương hướng?
Nhìn Lingling lên xe, gã đàn ông cảnh giác nhìn xung quanh, lúc này mới yên tâm ngồi vào xe, quay đầu, nhìn Lingling.
"Tiểu thư, tôi được lão gia phái đến bảo vệ cô, gọi tôi là A Khôn được rồi."
Lingling bất mãn gật đầu, cảm xúc cũng không cao.
"Lão gia nói muốn đưa cô đến Sethachon, làm quen với một số việc."
Lingling không nói gì, quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, mờ hồ nhìn thấy một dáng người gầy gầy dưới tàng cây liễu, trong lòng chấn động, chẳng lẽ là Orm? Nàng vội hạ cửa xe xuống, khi nhìn lại đã không thấy bóng người, chỉ còn cây liễu lắc lư bị gió biển thổi, Lingling thở dài lắc đầu, sao có thể là cô...
Đến Sethachon, vừa vào cửa, Lingling có thể cảm thấy rõ rệt bầu không khí thay đổi. Mọi người đều biết tin Sethachon một đêm đổi chủ, Kwong lão gia cũng đã tuyên bố Lingling từ nay về sau tiếp nhận mọi việc ở Sethachon. Đối với việc này, mọi người cũng để tâm. Lúc Orm còn tại vị, tuy rằng tính tình đôi lúc táo bạo, nhưng đối đãi với cấp dưới cũng tốt, hơn nữa cô lợi dụng sự xinh đẹp của mình để lấy lòng người. Bây giờ, bảo mọi người đột nhiên chấp nhận một người mới tiếp nhận Sethachon, thực sự, họ cũng khó chấp nhận.
Nhưng họ ngại thể hiện với Kwong lão gia, đại đa số mọi người đều cung kính gật đầu mỉm cười với Lingling, có số ít ngay thẳng, còn lại là mặt không chút thay đổi lướt qua nàng. Trong lòng họ không cam tâm, Giám đốc đối với Lingling thế nào, mọi người đều biết, không ngờ là nuôi ong tay áo.
Ở trước mặt mọi người, Lingling vẫn lạnh lùng, mặt không chút thay đổi đi vào phòng giám đốc. Trong phòng, Kwong lão gia đang ngồi trên sofa da màu đen, tay lật xấp văn kiện xem xét, Ratee cung kính đứng bên cạnh, thấy Lingling đến, ông đặt xấp văn kiện xuống, cười cười.
"Con đến rồi."
Nhìn Ratee trong nháy mắt, lửa giận trong lòng Lingling dâng lên, nàng không cao nhã như lúc trước mà tùy tiện cầm điện thoại bên cạnh, dùng lực ném đi, Ratee cả kinh nhanh chóng né tránh, điện thoại rơi xuống đất tạo nên một tiếng vang.
A Khôn nhanh chóng đóng cửa lại, tiến lên ngăn Lingling.
"Tiểu thư!"
Lingling cắn môi, gắt gao nhìn chằm chằm Ratee, Ratee chột dạ cúi đầu không dám nhìn vào mắt nàng. Kwong lão gia ngồi trên sofa nãy giờ biến sắc, nheo mắt nhìn Lingling, nói nhỏ:
"Ling, đủ rồi!"
Giọng nam trầm dày để lộ ra uy nghiêm không thể trái lại, Lingling hít sâu một hơi, nhìn Kwong lão gia, trong mắt lệ đã rưng rưng. Nàng vốn không phải là người yếu đuối, nhưng mấy ngày nay nàng dường như khóc hết nước mắt của mình. Chưa bao giờ nàng có cảm giác này, Orm hiểu lầm rồi lạnh lùng, giống như dùng lưỡi dao cứa vào thân thể nàng, trong lòng đau đớn lại không thể nói cùng ai, bức bách nàng sắp phát điên.
"Ba, con hỏi ba, tất cả những chuyện này đều do ba sắp đặt từ trước đúng không?!"
Chậm rãi phun ra mấy chữ, Lingling nhìn chằm chằm Kwong lão gia, nàng vẫn không tin, không tin người cha nàng yêu thương nhất lại lợi dụng nàng để đoạt lại Sethachon.
Kwong lão gia nhìn Lingling, phất phất tay, A Khôn và Ratee cùng lui ra ngoài, ông cầm lấy tẩu thuốc, trầm mặc không nói gì hút một hơi, khói từ từ bay lên. Xuyên qua làn khói, Kwong lão gia nhìn Lingling, ánh mắt xoáy sâu khiến người ta rét run.
"Ling, con có biết những năm qua ba sống ở nước ngoài ra sao không?"
Lingling tối sầm mắt, mím môi, không nói lời nào.
"Năm đó, Tong lão gia vì muốn ngồi lên vị trí chủ tịch của Sethachon, đuổi tận gϊếŧ tuyệt. Ba một mình trốn đi, nếu không phải cuối cùng mẹ con quỳ xuống xin hắn, Ling, sợ là con đã không còn được gặp ba nữa rồi!"
Nhớ lại chuyện cũ, Kwong lão gia hiển nhiên có chút kích động, giọng nói thay đổi âm điệu, tay cầm tẩu thuốc cũng phát run.
"Tuy rằng ba từng rất hận mẹ con, hận bà ấy thay lòng đổi dạ nhưng tình yêu của ba đối với mẹ con chưa bao giờ thay đổi. Biết người mình yêu quỳ xuống cầu xin, tâm trạng như thế nào, ba nghĩ con cũng biết..."
Nói xong, Kwong lão gia nhướn mày, nhìn Lingling, nhìn thấy sự thống khổ trong mắt nàng, trong lòng ông run lên, lắc đầu cười khổ.
Không ngờ, Kwong lão gia ông hao hết tâm lực, ngàn tính vạn tính, cuối cùng vẫn phải đem con gái yêu quý của mình ra, gia tộc Setharanapong này rốt cuộc có ma lực gì, làm mê muội tâm trí người nhà của ông?
Thở dài, Kwong lão gia tiếp tục nói:
"Chuyện của con và Orm, ba đã biết, nhưng mà, Lingling, ba không đồng ý."
"Vì sao?"
Lingling ngẩng đầu cực nhanh, nhìn về phía Kwong lão gia.
Kwong lão gia buông tẩu thuốc, lẳng lặng nhìn Lingling, một lát sau, thấp giọng:
"Lingling, con có biết mẹ con và Tong lão gia lúc còn trẻ yêu nhau thế nào không?"
Lingling nhẹ nhàng lắc đầu, nhìn chằm chằm Kwong lão gia. Ở nhà, sau khi gặp chuyện không may, cái tên Tong lão gia đã trở thành từ cấm kỵ, không ai nhắc đến, cũng không ai dám nhắc. Bây giờ, ông lại nhắc đến, chẳng lẽ? Nghĩ đến đây, trong lòng Lingling run lên, khó tin được nhìn Kwong lão gia.
"Là... Là..."
Biết nàng muốn nói gì, Kwong lão gia gật đầu.
"Không sai, là QUY TẮC NGẦM."
Nghe Kwong lão gia nói, trong lòng Lingling chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh dâng lên, nàng đỡ lấy một bên bàn.
"Năm đó, mẹ con là người mới, mà Tong lão gia lại là công tử được kế thừa sự nghiệp của cha, cùng với quan hệ của con và Orm, giống nhau như đúc."
Mỗi chữ đều chấn động, Lingling ngực như bị đè nén, hoảng hốt lắc đầu:
"Không thể..."
"Bọn họ đang tuổi thanh xuân, một xinh đẹp như hoa, một tài mạo song toàn, tuy rằng tình cảm xây dựng trên mối quan hệ không chính đáng, nhưng thường xuyên qua lại khiến họ có cảm tình, sau lại vì Setharanaphong không đồng ý con trai cưới một người phụ nữ không có thân phận làm vợ, liền cắt đứt quan hệ. Rồi sau đó, ba gặp được bà ấy..."
Nói đến đây, ánh mắt Kwong lão gia chợt sắc bén, nhìn về phía Lingling.
"Ling, ba phản đối là có nguyên nhân. Vấn đề giới tính, ba có thể không quan tâm, mấy năm nay ở nước ngoài ba cũng gặp nhiều. Nhưng... Orm, không tính đến chuyện hai nhà có huyết hải thâm thù, Ling, quá khứ thối nát của cô ta, ba không thể không để ý! Quá khứ cô ta có bao nhiêu người tình, ba nghĩ con rõ hơn ai hết, con suy nghĩ không sâu, không hiểu được lòng người hiểm ác. Orm nói vài câu hoa ngôn xảo ngữ với con, con liền toàn tâm toàn ý yêu cô ta, trong quá khứ con cũng thấy rồi đó, con có thể cam đoan cô ta không thay lòng? Đối với con chẳng qua là cảm xúc nhất thời thôi, con..."
"Đủ rồi!"
Lingling phất tay, vô lực cắt ngang lời nói của Kwong lão gia, ngẩng đầu nhìn ông, nàng hé môi, kiên định nói:
"Con tin tưởng Orm!"
Kwong lão gia cười lạnh, buông tẩu thuốc trong tay.
"Con tin tưởng cô ta? Dựa vào cái gì mà tin tưởng? Ling, con đừng nghĩ đơn giản như thế được không? Ba ở Sethachon cũng có cài một số tai mắt, ba đối với Orm, hiểu hơn con nhiều. Cô ta là người như thế nào? Đổi người tình như đổi áo, còn con, chẳng qua là con luôn cự tuyệt khiến cô ta có cảm giác mới mẻ, thế nên mới yêu thích."
"Ba không biết, ba không được nói thế!"
Lingling phun ra một câu, cả nàng và Kwong lão gia cùng ngây ngẩn cả người. Bất luận là chuyện gì, Lingling luôn ngoan ngoãn trước mặt Kwong lão gia, nhưng bây giờ lại đôi co với ông, nàng không đổi sắc mặt bây giờ lại tức giận. Kwong lão gia đau xót, lắc đầu.
"Ling, mặc kệ như thế nào, ba không thể chứng kiến con bị Orm làm tổn thương."
"Chị ấy đã thảm lắm rồi, ba, ba bỏ qua cho chị ấy đi!"
"Ling, Orm cũng không phải là người yếu đuối như thế!"
"Mặc kệ thế nào, con không muốn nhìn chị ấy lại bị tổn thương, ba, con xin ba, coi như con cầu xin ba có được không?"
"..."
Nghe giọng nói nức nở cầu xin, Kwong lão gia đau lòng nhìn Lingling.
"Ling, con có tội tình gì phải làm thế? Ba trở lại, vì con, ba có thể không so đo mọi thứ, đón mẹ con về nhà, chúng ta có thể cả nhà đoàn tụ, giống như ngày trước, sao con lại cố chấp như vậy? Con thích con gái, có nhất thiết phải là Orm không? Cô ta không phải hận con sao? Cô ta không phải là không muốn gặp con sao? Con thế này vì cái gì chứ?"
"Không biết, con không biết..."
Lingling nhẹ nhàng lắc đầu, nàng không biết chính mình làm sao. Trong đầu đều là Orm, người khác nói một câu cũng nghe không được, chỉ muốn thấy cô, chỉ muốn gặp cô, chỉ muốn ôm cô, nói cho cô biết nàng sẽ không rời đi nữa.
Kwong lão gia nhìn Lingling, lắc đầu.
"Ling, ba biết khuyên con cũng vô ích, nhưng có câu ba vẫn muốn nói."
Lingling cố nén nước mắt, nhìn Kwong lão gia.
"Orm, tuyệt đối không đơn giản như vậy. Cô ta bây giờ chẳng qua là tạm thời suy sụp, một khi khôi phục trạng thái, Ling, con..."
Lời nói của Kwong lão gia khiến trong lòng Lingling cảm thấy lạnh, nàng không nói gì thêm, chỉ kinh ngạc nhìn Kwong lão gia.
Tính tình Orm, Lingling cũng hiểu, chỉ cần cô muốn, không có gì không có được. Nếu tiếp cận nàng chỉ vì đùa giỡn, sao lại có thể hao tâm tổn sức liều lĩnh bảo vệ nàng như thế? Nhưng vì sao cha nàng lại nói như vậy? Chẳng lẽ ông ấy vì ân oán với người khác, thực sự xem nàng là quân cờ?
Kwong lão gia bị Lingling nhìn chằm chằm nên sợ hãi, che giấu ho khan vài tiếng, đứng dậy, liếc mắt nhìn Lingling rồi đi ra khỏi phòng.
"Được rồi, làm quen với những việc phải làm, ba sẽ thường xuyên đến đây."
Cửa bị đóng lại, Lingling ngồi xuống ghế, thất thần nhìn về phía trước.
Nàng không hề nghĩ đến, năm năm nhớ nhung vào lúc này lại trở nên bất lực như thế, không còn sự yêu thương chiều chuộng ngày trước, Lingling nhìn thấy trong mắt Kwong lão gia là sự tính toán mưu kế. Do nhiều năm chịu đủ gió sương khiến tình thân phai nhạt, hay là do ông và Tong lão gia giống nhau, trong lòng họ, con gái vĩnh viễn không phải quan trọng nhất?
Suy nghĩ vô ích, không muốn nghĩ nữa, Lingling nhìn văn kiện chồng chất trên bàn, nàng thở dài. Ngồi ở chỗ Orm từng ngồi, từng trang văn kiện được giở ra.
Nàng phải mạnh mẽ lên, Orm đang chờ nàng bảo vệ, không thể ngã xuống, quyết không thể!
Không lâu sau, ngoài cửa vang lên tiếng giày cao gót bén nhọn.
"Ingfa tiểu thư, cô không thể vào được!"
"Anh cút đi cho tôi, tránh ra!"
"Ingfa tiểu thư, cô như thế..."
"..."
Một trận ồn ào truyền đến, Lingling đang xem văn kiện nhíu mày, buông văn kiện trong tay xuống rồi đứng lên, đi ra ngoài. Vừa kéo cửa ra, một gương mặt quen thuộc đập vào mắt.
"Lingling! Cô thật khốn kiếp!"
Không để nàng mở miệng, Ingfa bước lên, nắm chặt cổ áo nàng kéo lên, trong mắt ngập tràn lửa giận, gân xanh lộ ra trên cổ.
Cô từng cho rằng cô đánh hỏng Orm, Ingfa trong lòng run sợ bỏ trốn, ngày đêm ăn năn, mỗi đêm đều gặp ác mộng. Nhớ về Orm, đối xử với cô ta thật tốt, trong lòng Ingfa lại càng áy náy không thôi, muốn quay về cúi đầu nhận lỗi nhưng lại bị cha cô ngăn lại. Không còn cách nào khác, Ingfa đành phải tạm thời chờ ở Mỹ, mỗi ngày ăn uống đều nhàm chán, mãi cho đến hôm qua. Cô ta vô tình nhìn thấy tin tức trên báo rằng Sethachon đổi chủ, nhìn khuôn mặt đắc ý của Kwong lão gia và gương mặt lẻ loi của Orm khi rời khỏi Sethachon, Ingfa chỉ cảm thấy nỗi căm tức dâng lên. Tính tình ngang bướng, không ai có thể ngăn nổi cô ta, cô ta ngồi máy bay suốt đêm trở về, lệnh cho thủ hạ theo bảo vệ đề phongd xảy ra chuyện không hay.
Trong lúc cầm trên tay tư liệu về Orm và Lingling, Ingfa không nói gì mà lái xe đến thẳng Sethachon, cô ta muốn nhìn thấy con hồ ly kia đang ngồi trên vị trí giám đốc như thế nào!
Lingling cau mày, im lặng chịu sự chất vấn của Ingfa, không nói lời nào, chua xót trong lòng càng nồng đậm.
A Khôn canh ở bên ngoài nghe được tin tức, liền chạy đến tách hai người ra.
"Ingfa tiểu thư, xin hãy tự trọng!"
Lingling chịu không nổi ánh mắt của cô ta, lạnh lùng mở miệng.
Ingfa cười lạnh, hung hăng nhìn chằm chằm nàng.
"Tự trọng? Đúng vậy, tôi quên mất, Lingling, nay cô đã khác xưa, cá chép vượt long môn, kéo Orm xuống rồi, bây giờ cô đã ngồi lên vị trí giám đốc!"
"Orm không tiếc dùng tính mạng để bảo vệ cô, cô đối xử với chị ấy vậy sao?!"
"Cô thật không biết xấu hổ, tiện nhân!!!"
Ingfa nói liên tiếp như từng nhát dao không ngừng đâm vào lòng Lingling, Lingling cũng không giải thích, nàng cúi đầu không lên tiếng. Lời Ingfa nói đều là sự thật, những điều này, chẳng phải nàng nên chịu sao?
Xung quanh phòng giám đốc có nhiều người vây quanh, mọi người chỉ vào Lingling bàn tán, đối với thái độ thỏa hiệp của nàng và lời nói của Ingfa khiến họ phân vân, vốn họ nghe đồn cha con họ Hạ dùng mọi thủ đoạn đoạt lấy Sethachon, bây giờ lời nói của Ingfa khiến họ càng nghi ngờ hơn.
A Khôn nhìn xung quanh, có chút xao động, cầm lấy di động gọi điện thoại. Một lát sau, bốn phía ùa lên một đám người áo đen, vây quanh Ingfa.
"Ingfa tiểu thư, có gì muốn nói thì vào trong, nói ở đây ảnh hưởng không tốt, tôi nghĩ, cô cũng không muốn kinh động đến ba mình chứ?"
Lời A Khôn mang ý tứ uy hiếp bay vào tai Ingfa. Ingfa đỏ mặt, hừ một tiếng quay đầu đi ra ngoài.
"Lingling, cô đừng cho rằng tôi bỏ qua cho cô thế này!"
Cửa phòng giám đốc đóng lại, thư kí nhìn Lingling, nhỏ giọng nói:
"Kwong tổng, cô không sao chứ?"
Lingling nhắm mắt, hít sâu một hơi rồi lắc đầu.
Có phải tất cả mọi người đều cho rằng Lingling nàng hại Orm như thế...
==============================
Ingfa nghẹn một bụng lửa giận, dựa theo địa chỉ trong tay lái xe đến bờ biển, dọc theo đường đi, nhớ đến cảnh Orm chịu ủy khuất, nước mắt Ingfa chảy thành dòng. Cô không hiểu, vì sao Orm lại tình nguyện yêu một người làm tổn thương mình như thế cũng không chịu yêu cô, cô có gì không tốt? So với Lingling, cô kém chỗ nào?
Một giờ sau mới đến nơi, Ingfa dừng xe, bước nhanh xuống đến bên cạnh cánh cửa lớn, vài người bảo vệ tiến lên nói gì đó, Ingfa không kiên nhẫn làm ầm lên, gào lên liên tục, nói muốn điện thoại gọi người, mấy người họ cũng không dám làm liều nên đành gọi Tan, Tan đi ra, vừa thấy Ingfa liền kinh sợ, hỏi:
"Sao cô lại trở về?"
"Vô nghĩa! Tôi muốn gặp Orm!"
Ingfa ngang ngạnh trả lời, nôn nóng nhìn vào bên trong.
"Tiểu thư, cô ấy..."
"Anh yên tâm, tôi sẽ không làm gì chị ấy đâu!"
"Nhưng mà..."
Tan còn chút do dự, điều này khiến Ingfa tức giận.
"Tan, đầu anh bị nước vào hả? Mấy người các anh có thể cản tôi không? Đừng quên tôi là thiên kim tiểu thư của Nam Dương! Anh không sợ tôi gọi người đến? Bớt nói nhảm đi, mở cửa nhanh, tôi chỉ muốn gặp Orm!"
Tan bị lời Ingfa nói làm cho nghẹn, có chút lo lắng, có phải bây giờ ai cũng khi dễ tiểu thư nhà hắn? Tan nhìn Ingfa, lại nhìn bốn phía xung quanh, sau khi xác định không có ai khác, lúc này mới thở dài phất tay, ý bảo cho người vào.
Lúc Ingfa tìm Orm, người mà cô ta nghĩ rằng đang chịu ủy khuất đang lười biếng ngồi trên ghế, đeo kính đen, nhàn nhã câu cá. Ingfa khựng lại một chút, nhìn chằm chằm Orm hồi lâu, xác định không nhìn lầm người, sau đó một bụng lửa giận bùng nổ, xông lên nắm lấy cần câu ném xuống hồ.
Orm tháo kính, ngẩng đầu, nhìn thấy Ingfa thì có chút kinh ngạc.
"Ingfa? Không phải em ở Mỹ sao?"
Ingfa phồng má, chỉ vào cần câu nằm dưới nước,
"Orm, chị đang làm gì? Đang làm gì hả?"
"Câu cá!"
Orm lạnh nhạt đáp một câu, nói xong, nằm trên ghế, bộ dạng khiến người ta tức chết.
Sau khi Lingling đi, cô đi một chuyến đến bệnh viện thăm mẹ Koy, xác định mẹ Koy không sao rồi lại vội vàng chạy đến bờ biển. Dặn Tan không để người khác vào, Orm cầm cần câu ngồi bên bờ biển câu cá. Trước kia, mỗi khi gặp chuyện không vui, mẹ cô sẽ dẫn cô đi câu cá, lẳng lặng nhìn mặt biển tĩnh lặng, dường như trong lòng cũng bình lặng hơn, không suy nghĩ, không đau đớn. Nếu có thể trốn tránh, cô cũng tình nguyện như thế này.
"Orm, chị có biết bây giờ bộ dạng của chị thế nào không?"
Ingfa hét khàn cả giọng, Orm thờ ơ nằm trên ghế dài, buồn ngủ. Cô đương nhiên biết hiện tại chính cô có bộ dạng gì, người không ra người, ma không ra ma, chính cô cũng không thích bản thân mình như thế. Nhưng mà, biết làm thế nào? Làm thế nào có thể giành lại tình cảm từ nàng, làm thế nào để có thể trút hết mọi thứ đi?
Ingfa bị bộ dạng "heo chết không sợ nước sôi" của cô chọc tức muốn chết, khẽ cắn môi, không chịu nổi!
Cô ta đi đến bên cạnh ghế, không nói gì, leo lên người Orm, nắm cằm của cô, nhìn thẳng vào đôi mắt ngạc nhiên kiều mỵ kia, không chút do dự hôn cô.
"A..."
Orm hoảng sợ vặn vẹo thân mình muốn giãy giụa, Ingfa sớm đã biết cô sẽ nhu thế, dùng lực đè hai tay cô xuống, hơi nâng người lên đè trên hai chân cô, liều mạng tiếp tục hôn.
Tim đập nhanh như muốn lao ra khỏi l*иg ngực, tầm mắt Ingfa dừng lại trên đôi môi Orm, một lát sau cô ta đẩy khớp hàm Orm, đầu lưỡi tiến vào dò xét. Người trong mơ bây giờ đang ở dưới thân mình gợi cảm khiêu khích, đánh sập toàn bộ lí trí của Ingfa, cô ta điên cuồng đoạt lấy mỗi tấc da thịt Orm, mùi bạc hà khiến cô ta mê muội, dùng lực hôn mạnh, mặc kệ đã làm đau Orm.
Hai ngày liền không ngủ khiến Orm cả người bủn rủn vô lực, nào còn sức để chống lại Ingfa? Đấu tranh một lát, không thấy cô ta buông ra, Orm thở dài, buông tay, nghiêng đầu, chấp nhận nụ hôn của cô ta.
Ingfa dần hôn xuống chiếc cổ trắng nõn, dùng lực hôn lên làng da trắng mịn, lưu lại những dấu hoa đỏ thẫm, đang lúc cô ta đưa tay vuốt ve da thịt mềm nhẵn của Orm, Ingfa vừa lòng thở hắt ra, Orm lạnh lùng mở miệng:
"Ingfa, đủ rồi!"
Nghiêng người, Orm thoát khỏi sự khống chế của Ingfa, đứng cách vài bước lạnh lùng nhìn cô ta. Ingfa si mê nhìn chằm chằm Orm, nhưng một câu của cô khiến cho lửa nóng nhanh chóng tắt đi, lạnh lẽo vô cùng.
"Quả nhiên, những người từng nói yêu tôi đều có ý đồ sâu xa."
Ingfa cắn môi, nhìn hai má tái nhợt của Orm, trong lòng đau xót, nước mắt dâng trào, nhưng lại cứng rắn, thấp giọng nói:
"Orm, chị nói không sai, chẳng lẽ chị cho rằng chị vẫn còn là giám đốc Sethachon? Nếu đã thất thế như bây giờ, Ingfa này có thể giống như chị lúc trước dễ dàng có được thân thể chị!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com