Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

[13.14.15] Linh Môi

[13] Linh Môi - Gặp Phải Đại Địch

***

Tuy đã hiểu được vụ án ngã lầu của Cao Nhất Trạch nhưng tổ chuyên án một lần nữa đụng trúng ngõ cụt, bởi vì manh mối cùng chứng cứ bọn họ có được vẫn còn quá ít, ít tới mức những người này có liên quan gì, vì sao lại chết, bị ai giết, bọn họ không hề biết gì cả.

Cao Nhất Trạch cùng Vương Vĩ là bạn học, ở trường ngoại trừ gặp gỡ cùng chơi bóng rổ thì cũng không có quá nhiều liên hệ. Hai người một người là học sinh xuất sắc gia cảnh giàu có, một người là học sinh kém gia cảnh khó khăn, sau khi tốt nghiệp trung học liền đường ai nấy đi, hoàn cảnh sinh hoạt cùng địa vị xã hội cách biệt quá xa, căn bản không thể có liên quan. Sau khi Cao Nhất Trạch nổi tiếng thì Vương Vĩ thường xuyên lướt weibo Cao Nhất Trạch, nhưng cũng chỉ lướt xem mà thôi, không có hành động gì khác.

Mà Triệu Khai cùng Mao Tiểu Minh thì lại càng không thể có quan hệ với Cao Nhất trạch. Sau khi tốt nghiệp trường trung học Đệ Nhất đã lăn lộn ngoài xã hội, hết cho vay nặng lãi lại chuyển sang làm ma cô*, sau khi ra khỏi trung tâm cải tạo thì vẫn luôn lăn lộn dưới tầng chót xã hội, sinh hoạt không hề có mối liên quan gì tới Cao Nhất Trạch. [dắt gái, môi giới mại dâm]

Tổ chuyên án cho rằng bốn người này nếu từng có điểm chung thì khẳng định là thời còn đi học, có lẽ khi đó đã xảy ra việc tệ hại gì có thể liên lụy cả bốn người, dẫn tới mấy năm sau phát sinh ra một vụ án giết người liên hoàn này. Nhưng việc đó rốt cuộc là gì? Hung thủ là ai?

Vì tìm ra đáp án, tổ chuyên án đã thăm hỏi cùng điều tra phạm vi rộng. Bọn họ hỏi thăm một lượt từ giáo viên, bạn học, bằng hữu, người thân của bốn người nhưng vẫn không tìm được đầu mối hữu dụng. Trong trí nhớ của mọi người, Cao Nhất Trạch chỉ cùng chơi bóng rổ với nhau mà thôi, Cao Nhất Trạch với Triệu Khai, Mao Tiểu Minh căn bản không quen biết, cũng chưa từng gặp mặt ở trường hợp công khai. Cao Nhất Trạch là dạng học sinh đặc biệt ngoan ngoãn hiểu chuyện, thành tích rất tốt, là một đứa bé được giáo dưỡng tốt, quan hệ với bạn học cũng rất tốt, chưa từng kết thù kết oán với ai, lại càng không tham dự các vụ đánh nhau quậy phá.

Vương Vĩ tuy thành tích học tập kém cỏi nhưng tính cách sáng sủa hoạt bát, quan hệ với mọi người không tệ, cũng không có hành vi xấu. Triệu Khai cùng Mao Tiểu Minh sau trung học thì không còn tới trường, tuy bình thường vẫn hoạt động gần khu vực trường nhưng không ai nhớ là bọn họ từng xuất hiện chung với Cao Nhất Trạch cùng Vương Vĩ. Trong thời gian Cao Nhất Trạch học tập, trường trung học cũng không xuất hiện tình huống học sinh hư đột nhiên bị đuổi học, tất cả đều bình thường tốt nghiệp, sau đó thì đường ai nấy đi.

Không có chút manh mối nào có thể liên hệ bốn người này lại với nhau, mà sai lầm bọn họ đã phạm năm xưa cũng trở thành bí ẩn không có lời giải.

"Hiện giờ chỉ có Phạn Già La có thể giúp chúng ta tìm ra hung thủ. Cho dù không tham gia mưu sát thì cậu ta cũng là người biết rõ tình hình!" Trang Chân cực kỳ khẳng định nói.

Xế chiều hôm đó, Trang Chân tự mình tới thăm căn hộ của Phạn Già La.

"Trang cảnh quan, chúng ta lại gặp mặt." Phạn Già La vừa mới tỉnh ngủ, trên người mặc một chiếc áo khoác tắm trắng tinh, tóc còn nhỏ bọt nước. Khí lạnh từ cửa phòng hé mở phà ra đông thành viên tổ chuyên án lạnh tới run lập cập.

Trang Chân nói thẳng: "Phạn tiên sinh, mời cậu đi theo chúng tôi một chuyến. Vụ án của Cao Nhất Trạch cần cậu phối hợp điều tra."

"Vâng, xin chờ một chút." Phạn Già La lịch sự gật đầu, sau đó đổi thành một chiếc áo sơ mi màu đen cùng quần tây đen. Vải đen tối màu bao lấy cơ thể thon dài mềm dẻo của cậu, càng tôn lên làn da tái nhợt nhẵn nhụi. Cậu đi tới cửa thì dừng lại một chốc, cười khẽ lắc đầu: "Suýt chút nữa đã quên theo quà cám ơn rồi."

Phạn Già La quay trở vào trong cầm lấy một chiếc hộp giấy, sau đó không chút lo lắng thong dong bước lên xe cảnh sát.

Cùng lúc đó, Liêu Phương đang cùng vài đồng nghiệp tám nhảm: "Mùa hè sắp tới rồi, tôi muốn mua một cái dù mà tìm mãi không được kiểu dáng như ý muốn."

"Tôi biết một cửa hàng bán dù đẹp lắm, để tôi gửi link cho bà."

"Ah, cửa hàng này tôi xem qua rồi, đẹp thì đẹp thật nhưng không có kiểu dáng như tôi tưởng tượng."

"Vậy mà còn chưa đủ đẹp à? Bà muốn mua kiểu gì?"

"Tôi muốn một chiếc dù có đồ án sao trời, tốt nhất là chòm sư tử, là chòm sao của tôi, nền đen điểm ngôi sao bạc, từng điểm từng điểm lấp lóe ánh mặt trời." Liêu Phương huơ tay múa chân diễn tả, ánh mắt đầy yêu thích.

"Vậy để tôi giúp bà search thử xem. Dù chống nắng, đồ án chòm sao, chòm sư tử." Một nữ cảnh sát khác lấy di động ra, gõ những từ khóa này vào ô tìm kiếm.

"Vô dụng thôi, tôi tìm nhiều lắm rồi." Liêu Phương tiếc nuối xua tay, vừa dứt lời thì thấy đội trưởng dẫn Phạn Già La từ bên ngoài đi tới. Hôm nay người nọ mặc một bộ quần áo màu đen càng tôn lên làn da trắng như tuyết, môi đỏ như tô son. Từ bên ngoài đi vào, cả người Phạn Già La giống như hấp thụ ánh mặt trời nên không ngừng tỏa ra những tia sáng óng ánh.

Trang Chân trực tiếp dẫn Phạn Già La tới phòng thẩm vấn, đồng thời đưa tay chỉ định La Hồng làm biên bản viên. Đám nữ cảnh sát trong cục, người này so với người kia lại càng hành xử cảm tính hơn, mà gương mặt của Phạn Già La tựa hồ còn có lực sát thương lớn hơn nửa tháng trước. Nếu không phải Trang Chân đã phái người giám thị 24/24, ngay cả anh cũng hoài nghi người này đã phẫu thuật thẩm mỹ.

Mi mắt Phạn Già La rũ xuống, khóe môi hơi cong lên, thái độ nhàn nhã.

Trang Chân dời đèn chiếu sáng tới trước mặt Phạn Già La, bị ánh sáng cường độ mạnh như vậy kích thích nhưng ngay cả chớp mắt cậu cũng không chớp, ngược lại còn bật cười khẽ, tiếng cười du dương vang vọng trong phòng thẩm vấn chật hẹp, kích thích La Hồng nhịn không được run lên. Tiếng cười của người này có ma tính!

Trang Chân nhìn cũng không nhìn Phạn Già La, chỉ chầm chậm xả ống tay áo xắn tới khuỷu tay xuống, quy củ cài nút. Không ai phát hiện, cánh tay anh đã lặng lẽ nổi lên một tầng da gà.

Lưu Thao cùng hai tổ viên khác ở trong phòng giám sát, thông qua mặt gương hai chiều quan sát từng cử động của Phạn Già La. Người này quá trầm tĩnh, bọn họ hoàn toàn không nắm chắc có thể moi được tin tức gì từ miệng cậu ta.

Đừng nói nhóm cảnh viên, ngay cả người có kinh nghiệm phong phú như Trang Chân cũng không dám chắc mình có thể đột phá tuyến phòng ngự trong lòng Phạn Già La. Vì thế, anh đã làm sẵn một loạt công tác chuẩn bị.

Ghế trong phòng thẩm vấn vốn là ghế đặc chế cho người tình nghi, ngoại trừ phần lưng dựa cùng mặt ghế có bao một lớp da thật mỏng thì những bộ phận khác đều được tạo thành từ sắt thép, hơn nữa còn chế tác đi ngược với nguyên lý vận hành của cơ thể, làm người ta ngồi lên sẽ không có cảm giác thoải mái, ngược lại vừa lạnh vừa cứng lại rất chán ghét. Cảm giác lạnh lẽo cùng không thoải mái này sẽ vô hình gia tăng áp lực cho người tình nghi, điều này rất có lợi đối với việc thẩm vấn.

Nhưng Trang Chân lại cảm thấy cái ghế này quá thoải mái với Phạn Già La nên anh đã đổi thành một chiếc ghế thép ngay cả tầng da bọc cũng không có. Phòng thẩm vấn có không gian nhỏ hẹp, kín kẽ không có khe hở, nhiệt độ cũng thấp hơn bên ngoài rất nhiều, chỉ cần vừa bước vào sẽ cảm thấy lạnh lẽo khó chịu, ngồi lên chiếc ghế vừa cứng vừa lạnh thì cảm giác khó chịu sẽ nháy mắt phóng đại gấp nhiều lần.

Công suất của đèn chân không trên bàn cũng mạnh hơn bình thường, nếu tia sáng ngưng tụ thành một đường chiếu thẳng lên mặt sẽ làm người tình nghi không thể mở mắt nổi, đồng thời cũng làm đối phương sinh ra cảm giác không còn chỗ ẩn núp. Thực tế thì cảm giác này là chính xác, trong tia sáng cường độ mạnh như vậy tất cả cử chỉ hành động biểu cảm của người hiềm nghi đều bị cảnh sát ngồi đối diện quan sát. Cho dù người hiềm nghi không nói một chữ nào nhưng môi nhúc nhích, con ngươi co rút đảo loạn, thậm chí là tần suất hô hấp cũng có thể cung cấp rất nhiều manh mối cho cảnh sát.

Nhưng hết thảy bố trí ở trước mặt Phạn Già La giống như vô hình. Cậu nghiêm chỉnh ngồi trên chiếc ghế thép cứng rắn, đôi chân thon dài bắt chéo tạo thành độ cung cực kỳ duyên dáng, đôi tay trắng đến thái quá xếp chồng lên nhau đặt trên mặt bàn hòa lẫn với tia sáng từ đèn chân không, vững vàng hấp dẫn ánh mắt người khác.

Cậu dùng thân phận người hiềm nghi ngồi trong phòng thẩm vấn nhưng khí thế vừa ưu nhã cao quý lại an ổn nhàn nhã, tựa hồ chỉ đang tham gia một buổi tụ họp bạn bè.

Ngắn ngủi một phút đồng hồ, số lần La Hồng lén liếc nhìn Phạn Già La đã lên tới mấy chục lần, trong lòng cũng thực cảm thán với tố chất siêu sao của người này.

Hàng mày kiếm đen rậm của Trang Chân nhíu chặt, phần mi tâm tạo thành một cái khe sâu nghiêm nghị. Anh đã dự cảm được, lần thẩm vấn này có lẽ sẽ cực kỳ gian nan. Mặc dù những chuẩn bị trước đó không mang tới hiệu quả nhưng anh vẫn dựa theo kế hoạch của mình, lẳng lặng nhìn chằm chằm Phạn Già La, không nói lời nào, mà La Hồng thì không ngừng liếc nhìn tư liệu, tựa hồ đã nắm giữ được rất nhiều chứng cứ.

Im lặng cũng là một loại áp lực, điều làm con người sợ hãi không phải chuyện sẽ đến mà là khoảng thời gian chờ đợi trước khi nó tới, nó cũng đủ để người tình nghi suy nghĩ rất nhiều thứ, mà càng suy nghĩ thì lại càng không nắm chắc được cảnh sát đã nắm giữ manh mối gì, có chứng cứ xác thực hay không, mình nên giải thích thế nào, nhận hoặc không nhận...

Những suy nghĩ miên man này sẽ tạo thành một dòng lũ lớn dẫn đầu công kích tuyến phòng ngự của người tình nghi, quá trình thẩm vấn sau đó sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.

Trang Chân rất am hiểu chuyện nắm bắt tâm lý người hiềm nghi nhưng anh lại một lần nữa thất bại phát hiện, Phạn Già La không sợ im lặng cùng chờ đợi, sự kiên nhẫn của cậu thậm chí còn nhiều hơn Trang Chân, mặc dù ngồi trong phòng thẩm vấn áp lực nặng nề cả ngày thì cậu cũng không để tâm. Đối mặt với ánh sáng chói mắt, con ngươi thu nhận hết tất cả điểm sáng nhưng vẫn đen như mực như cũ yên lặng nhìn lại Trang Chân, không tránh cũng không né, không vui không buồn.

Ngoại trừ xinh đẹp đến mức làm người ta hoa mắt cùng ôn nhu nhưng không lạnh nhạt, từ biểu tình của Phạn Già La, Trang Chân không nhìn ra được bất cứ điều gì. Thậm chí trong ánh mắt sắc bén của Trang Chân, Phạn Già La còn nhếch khóe môi đỏ thắm, lộ ra dáng vẻ 'tôi vui vẻ tiếp nhận tất cả sắp đặt của anh'.

Ánh mắt Trang Chân né tránh khỏi lúm đồng tiền kia, trái tim vốn an tĩnh có chút lăn tăn rung động. Anh cực kỳ ảo não phát hiện--- thẩm vấn còn chưa bắt đầu mà Phạn Già La đã chiếm được thế thượng phong, đối thủ khó đối phó như vậy quả thực là xưa giờ hiếm thấy.

Trang Chân cùng La Hồng giống như gặp phải đại địch, cẩn thận dè dặt, so với Phạn Già La nhẹ nhàng thoải mái quả thực khác biệt quá lớn. Nhóm Lưu Thao đứng trước gương hai chiều quan sát không khỏi có chút nổi giận.

"Tôi cảm thấy lần thẩm vấn này khó rồi!"

"Tố chất tâm lý của cậu ta sao lại tốt như vậy chứ?"

"Đội trưởng nhất định có biện pháp đối phó với hắn. Tên trùm ma túy Đông Nam Á Thái Ban cũng do đội trưởng tra hỏi, Phạn Già La không thể nào gian xảo hơn Thái Ban được."

"Em cảm thấy tâm lý của cậu ta ổn định hơn Thái Ban nhiều, sau khi vào phòng đã ngồi yên đó hơn mười phút mà ngay cả độ cung khóe miệng cũng không thay đổi. Thái Ban cũng không có định lực mạnh tới vậy."

"Đội phó, Tống tiến sĩ tới rồi!" Một cảnh sát gõ cửa phòng giám sát, dẫn một người đàn ông khí chất nho nhã tiến vào.

Lưu Thao vui mừng không thôi, vội vàng mời đối phương tới trước gương hai chiều, thông báo tình huống đơn giản. Biết được tâm lý Phạn Già La rất ổn, người đàn ông trẻ tuổi kia cũng không cảm thấy bất ngờ, chỉ kết nối tai nghe Bluetooth, nói với Trang Chân ở đầu dây bên kia: "Lão Trang, có thể bắt đầu hỏi rồi, tôi sẽ kiểm định giúp anh."

Người đàn ông trẻ tuổi này chính là chuyên gia tâm lý học nổi danh toàn cầu Tống Duệ, cũng là cố vấn tâm lý học tội phạm của cục cảnh sát. Từ khi anh tham gia thẩm vấn, không có tên tội phạm nào có thể chống đỡ tới cuối cùng mà không khai nhận.

[end 13]

[14] Linh Môi - Vô Kế Khả Thi

***

Thực tế thì Trang Chân chậm chạp không bắt đầu thẩm vấn một là vì muốn tạo áp lực cho Phạn Già La, hai là vì muốn chờ tiến sĩ Tống Duệ tới. Xét thấy Phạn Già La là một người bệnh đa nhân cách, tính cách đa dạng tính chất phức tạp, trạng thái tâm lý bất định vượt xa người bình thường, vì thế người bình thường rất khó hiểu được suy nghĩ của cậu, cũng không có cách nào vượt qua tuyến phòng ngự. Vì thế Trang Chân cảm thấy mình cần một vị ngoại viện chuyên nghiệp tới hỗ trợ.

Trang Chân chưa bao giờ tự đánh giá cao chính mình, đương nhiên cũng sẽ không đánh giá thấp đối thủ. Mà căn cứ vào mấy lần đối mặt, Phạn Già La không thể nghi ngờ chính là một đối thủ khó dây dưa. Tính cách thay đổi quỷ dị, hành động không theo quy tắc nào nhưng lại cực kỳ cẩn thận, giống như khắp nơi đều là kẽ hở nhưng lại không thể nào túm được nhược điểm.

Tiến sĩ Tống Duệ am hiểu nhất là phân tích tâm lý người hiềm nghi, vì vậy Trang Chân mới mời anh tới.

Thông qua tai nghe Bluetooth biết được tiến sĩ Tống Duệ đã tới, hơn nữa còn đang quan sát ở phòng giám sát sát bên, lúc này Trang Chân mới mở tư liệu, chuẩn bị tiến vào quá trình thẩm vấn. La Hồng lấy máy ghi âm ra, nhấn nút bắt đầu.

Phạn Già La vốn để chân trái bắt chéo lên chân phải, lúc này chậm rãi lại đầy ưu nhã thay đổi tư thế ngồi, biến thành chân phải bắt chéo lên chân trái, cùng lúc đó, cậu quay đầu nhìn về phía gương hai chiều chỉ cách mình vài mét, khóe miệng nhếch lên.

Cảnh viên trẻ tuổi đứng bên cạnh Lưu Thao mở to hai mắt, giọng nói kinh ngạc: "Đội phó, hình như cậu ta đang cười với em! Đáng lý ra cậu ta không nhìn thấy em mới đúng chứ?"

"Nhóc là tay mơ mới vào nghề hả? Phạn Già La biết rõ đây là gương hai chiều, cậu ta đang khiêu khích chúng ta! Mẹ nó, tên này thật sự có chút tà tính!" Lưu Thao sờ nửa cái đầu trọc lóc của mình, vẻ mặt buồn bực nhưng cũng đầy bất đắc dĩ.

Phạn Già La thoạt nhìn giống như có rất nhiều thóp, túm là dính, nhưng chỉ có người có kinh nghiệm nhiều năm biết được, thứ gọi là chứng cứ xác thực căn bản không có khả năng lên án tội danh của cậu ta, cùng lắm chỉ có thể tạm giam hai mươi bốn tiếng. Trong khoảng thời gian này nếu Phạn Già La không chịu khai ra thì cục cảnh sát chỉ có thể thả cậu ta rời đi.

"Bác sĩ, lần này có thể thuận lợi kết án hay không hoàn toàn phải dựa vào anh và đội trưởng." Lưu Thao tha thiết mong đợi nhìn Tống Duệ.

Tống Duệ lật xem từng trang từng trang ghi chép tâm lý của Phạn Già La, gật đầu nói: "Tôi sẽ cố hết sức."

Hai người ngừng câu chuyện, bởi vì trong phòng thẩm vấn bên kia, Trang Chân đã bắt đầu lên tiếng: "Đã từng là ngôi sao thần tượng, cậu đánh giá chính mình thế nào?"

Phạn Già La hơi cong khóe môi nói: "Ngôi sao chỉ là một lớp vỏ bọc xinh đẹp ở bên ngoài mà thôi, đều là giả tạo để người khác xem, không có gì hay để đánh giá."

"Tất cả đều là giả tạo? Không có mặt nào chân thật sao?" Trang Chân ôn hòa hỏi.

"Thứ chân thật cho dù lẫn vào một chút hơi nước thì cũng là giả." Phạn Già La cười khẽ lắc đầu.

Trang Chân giống như đang trò chuyện bình thường hỏi: "Cậu và Cao Nhất Trạch là thành viên của một nhóm, cậu cũng hiểu biết một chút về cậu ta đi? Vậy cậu đánh giá cậu ta thế nào?"

"Không có đánh giá." Phạn Già La vẫn như cũ lắc đầu, độ cong bên khóa môi không hề thay đổi.

Trang Chân vẫn còn muốn tiếp tục tiến hành kiểu trò chuyện tán dóc này nhưng Tống Duệ thông qua tai nghe Bluetooth thông báo: "Chiêu này vô dụng, từ camera giám sát thì biểu tình của cậu ta không hề biến hóa, tôi không có cách nào xác nhận. Anh đổi vấn đề sắc bén một chút, thử kích động tâm tình của cậu ta, thậm chí là chọc giận. Hiện giờ tâm tình của cậu ta rất ổn định, chúng ta phải phá nó đi."

Trang Chân yên lặng hai giây, rất nhanh bỏ qua phương thức tán dóc vừa nãy.

Bởi vì đối phó với Phạn Già La, trước khi cuộc thẩm vấn này bắt đầu, tổ chuyên án dưới sự chỉ đạo của Tống Duệ đã lập ra toàn bộ vấn đề cần hỏi. Đầu tiên, Trang Chân dùng thái độ ôn hòa nói chuyện phiếm với Phạn Già La, hỏi một vài vấn đề lặt vặt liên quan tới phương diện sinh hoạt đời thường. Trong quá trình này, Phạn Già La không cảm giác được uy hiếp, đáp án đưa ra phần lớn sẽ là thật.

Lúc suy nghĩ xem nên trả lời những vấn đề này như thế nào, tròng mắt của cậu ta sẽ chuyển động, ngón tay vô thức sờ vuốt thứ gì đó, đầu ngón chân cũng di chuyển, tất cả những động tác nhỏ này có thể cung cấp manh mối để người điều tra cùng chuyên gia tâm lý học phán đoán được lời của đối phương là thật hay giả, từ đó xác định được phương hướng tra hỏi có đúng hay không.

Mặt khác, để Phạn Già La phải lên tiếng còn một chỗ tốt, chính là trong phần thẩm vấn tiếp sau đó, cậu ta sẽ khó lòng tiếp tục giữ im lặng, bởi vì vừa nãy nói nhiều như vậy, đột nhiên im lặng thì sẽ có vẻ rất chột dạ. Vì muốn che đậy loại chột dạ này, dù thế nào đi nữa cậu ta nhất định sẽ kiên trì nói tiếp, đó là một loại tư duy quán tính. Một khi đã nói chuyện, người thẩm vấn chắc chắn sẽ thu được điều mong muốn từ miệng người bị thẩm vấn.

Chiêu này bình thường rất hiệu quả, cho dù là trùm thuốc phiện Thái Ban cũng vô thức bán đứng chính mình.

Mà hiện giờ, Tống Duệ rốt cuộc ý thức được, tổ chuyên án mời mình tới đối phó một ngôi sao tầm hai mươi tuổi không phải dùng dao mổ trâu giết gà, mà là vô kế khả thi. [không còn cách nào]

Mỗi góc trong phòng thẩm vấn đều có lắp camera, có thể quan sát tất cả hành vi cử chỉ ở mọi góc độ của người hiềm nghi. Lúc này Tống Duệ đang ngồi trước màn hình giám sát, mày nhíu chặt, vẻ mặt nghiêm túc, chăm chú nhìn chằm chằm thanh niên trên màn hình. Da thịt vốn trắng nõn của đối phương được ánh sáng cường độ mạnh chiếu rọi trở nên trắng như phát sáng, đôi mắt đen như mực nhìn không thấy đáy.

Lúc Trang Chân bắt đầu hỏi chuyện, thanh niên vẫn đang mỉm cười, độ cung khóe miệng không hề thay đổi một xíu xiu nào, con ngươi không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Trang Chân, chưa từng chuyển động, vì vậy cũng không đoán được cậu ta đang dùng bên đại não nào để tiến hành suy nghĩ. Hai tay giao nhau đặt trên mặt bàn, đầu ngón tay thon dài mềm dẻo nhưng không hề có động tác dư thừa, hai chân bắt chéo, đầu ngón chân tự nhiên rũ xuống mặt đất, chưa từng chuyển động.

Tư thái rất tùy ý cũng rất ưu nhã, nhìn giống như một bức tượng điêu khắc cứng ngắc, nhưng đôi mắt lại cực kỳ rực rỡ, trong suốt, linh động.

Tống Duệ không có cách nào từ hành vi cử chỉ hoặc vẻ mặt của Phạn Già La thu được tin tức hữu dụng, vì vậy cũng không có tiêu chuẩn xác định được đó là lời nói dối hay nói thật. Không có tiêu chuẩn phán định cơ bản, Trang Chân sẽ không biết phương hướng thẩm vấn của mình hiện giờ là đúng hay là sai. Phương hướng thẩm vấn mà bọn họ định ra, ngay từ phút đầu tiên đã bị Phạn Già La phá vỡ.

Sau khi nhận được chỉ thị của Tống Duệ, Trang Chân chỉ tốn vài giây để thay đổi mạch suy nghĩ, sẵn tiện hỏi một vấn đề sắc bén: "Cậu biết hơn phân nửa scandal của cậu là bị Cao Nhất Trạch tung lên không? Ấn tượng của cậu ta đối với cậu có vẻ không tốt cho lắm."

Phạn Già La cười cười, cũng không đáp lởi.

Trang Chân tiếp tục nói: "Cậu ta vẫn luôn tỏ ra chăm sóc cậu nhưng sau lưng lại luôn bôi nhọ cậu, cậu biết nguyên nhân không? Giữa hai người có thù oán sâu đậm gì làm cậu ta phải đối xử với cậu độc ác như vậy?"

Phạn Già La mỉm cười nhìn Trang Chân, lắc đầu không nói.

Trang Chân gia tăng độ công kích trong ngôn từ của mình: "Theo chúng tôi điều tra được, từ khi nhóm STARS ra mắt tới khi nổi tiếng vẫn luôn dùng tài nguyên cậu cung cấp. Nói cách khác, Cao Nhất Trạch nhờ cậu nâng đỡ mới có được ngày hôm nay, cậu ta căm hận cậu như vậy thật sự khó lý giải. Chúng tôi còn tra được, Cao Nhất Trạch từ một người trong giới biết được tin tức gần đây cậu đã bị Phạn gia trục xuất nên lập tức tung rất nhiều scandal của cậu lên mạng. Rõ ràng là gấp gáp muốn chỉnh chết cậu. Nếu hai người chưa từng kết thù, vì sao cậu ta lại phải làm vậy?"

Phạn Già La vẫn mỉm cười nhìn người đối diện, không chỉ vẻ mặt không hề biến hóa, ngay cả con ngươi cũng không co rút chút nào.

Tống Duệ cực kỳ chăm chú nhìn chằm chằm thanh niên trong màn hình giám sát, thở dài: "Người này rất cẩn thận. Tôi không hề nghi ngờ nếu ở đây có máy kiểm tra nhịp tim thì chúng ta có thể nhìn thấy tầng suất nhịp tim của cậu ta cũng không hề thay đổi. Lực khống chế tâm tư cảm xúc của cậu ta đã đạt tới cực hạn."

Trang Chân đè nén cảm xúc thất bại vừa dâng trào trong lòng, ép hỏi: "Bây giờ cậu đang sống rất khó khăn đúng không? Theo chúng tôi điều tra được, chi phí bồi thường hợp đồng của cậu lên tới một trăm ba mươi triệu, còn vài công ty kiện cậu bồi thường tổn thất, nhân khí của cậu đã không còn, danh tiếng cũng đã mất, hiện giờ bị toàn giới mạng tẩy chay. Nếu không phải Cao Nhất Trạch đâm dao sau lưng, cho dù bị trục xuất hỏi Phạn gia thì cậu vẫn có thể tiếp tục lăn lộn trong giới giải trí để kiếm cơm ăn. Nhưng cậu xem đi, tình huống của cậu bây giờ là thế nào? Giới giải trí đã không còn đất cho cậu dung thân, cậu không có học vấn lại không có kỹ năng, chỉ có thể bán đồ để sống qua ngày. Bán hết rồi thì cậu phải làm sao? Ra ngoài đường xin cơm à? Cậu đã bị Cao Nhất Trạch hại tới thân bại danh liệt, cùng đường bí lối, lẽ nào cậu không hận sao?"

Người bình thường nghe thấy những lời châm chích như vậy chỉ sợ sớm đã hận tới nghiến răng nghiến lợi, nhưng Phạn Già La vẫn mỉm cười nhợt nhạt nhìn Trang Chân, không hề có phản ứng gì đặc biệt. Ngôn ngữ hình thể cùng đường nét nhu hòa của gương mặt chứng tỏ cậu thật sự không hề tức giận, ngược lại còn có chút biếng nhác, tựa hồ đang nghe một chuyện xưa thật thú vị.

Trang Chân chờ đợi hai giây, không hề có được phản ứng như dự đoán, nội tâm anh lại một lần nữa thất bại.

La Hồng gãi đầu, vẻ mặt vô thức lộ ra biểu cảm tức giận. Phạn Già La này sao lại khó đối phó như vậy, không có luật sư vẫn biết cái gì có thể nói cái gì không.

"Đệt, mụ nội nó!" Lưu Thao đứng trước gương hai chiều nhịn không được phun tục: "Miệng của thằng nhóc Phạn Già La này bị khâu lại rồi à? Sao chỉ biết cười cười cười không vậy chứ, một câu cũng không chịu nói! Ông thấy nó cười là nắm tay lại ngứa, chỉ muốn dộng cho nó một cú!"

"Đội phó, anh đừng đấm gương, kẻo cậu ta nghe thấy đấy." Hai cảnh viên trẻ mỗi người một bên kéo Lưu Thao ra xa khỏi tấm gương.

Tống Duệ gỡ chiếc kính gọng vàng xuống, day day mi tâm có chút đau nhức phân tích: "Công kích bằng ngôn ngữ không có tác dụng, cho cậu ta chút kích thích thị giác đi."

Phần thẩm vấn thiết lập sẵn trước đó đã bị Phạn Già La xáo trộn, chỉ có thể từng bước thăng cấp, phương pháp này chỉ dành để đối phó với những phần tử khủng bố hoặc cùng hung cực ác mà thôi. Trang Chân thật sự không nghĩ ra Phạn Già La đã làm thế nào luyện thành dáng vẻ hiện giờ, đối phương căn bản không hề giống thiếu gia nhà giàu sống trong nhung lụa, ngược lại càng giống một con hồ ly nghìn năm đã thành tinh.

Lại một lần nữa điều chỉnh tốt mạch suy nghĩ thẩm vấn, Trang Chân từ trong túi văn kiện lấy ra bốn tấm hình, đặt từng tấm xuống trước mặt Phạn Già La, lạnh lùng nói: "Cậu có biết bọn họ không?"

Con ngươi vẫn chăm chú nhìn Trang Chân của Phạn Già La rốt cuộc cũng chuyển động, dời xuống.

Bốn tấm hình đẫm máu làm không khí trong phòng lại càng âm lãnh hơn, từ trái qua phải, tấm hình đầu tiên là hình thi thể ngã lầu chết của Cao Nhất Trạch, óc vỡ nát, tay chân gãy, máu tươi chảy ra đầy đất, bức thứ hai là một thanh niên trẻ nằm ngang trong con hẻm chật hẹp, bụng bị đâm một dao, máu tươi thấm ướt quần áo cậu ta; bức thứ ba là một người đàn ông trẻ toàn thân xích lõa nằm trên giường, ngón trỏ cùng ngón áp út tay trái bị cắt đứt nên chảy ra rất nhiều máu, trên cổ có một vệt siết nhỏ tím sậm, dịch thể màu vàng cùng máu đỏ tươi làm dơ tấm dra giường màu trắng, hiện trường là một mảnh hỗn loạn; tấm hình thứ tư, một người đàn ông trẻ co rúc bên cạnh bồn cầu, miệng há to sùi đầy bọt, phần tay trái chi chít lỗ kim, tay phải nắm chặt một cây kim tiêm.

Bốn tấm hình chụp bốn tử trạng thảm thiết cứ vậy không hề che lấp xuất hiện trước tầm mắt Phạn Già La. Trang Chân không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Phạn Già La, sợ mình sẽ bỏ sót chút biểu tình biến hóa nào.

[end 14]

[15] Linh Môi - Tôi Là Linh Môi (Nhà Ngoại Cảm)

****

Người bình thường thấy thi thể sẽ có phản ứng gì? Không sợ đến tè ra quần thì cũng hốt hoảng, buồn nôn, hoảng loạn, sợ hãi, những điều này đại biểu nội tâm của họ đang phản kháng. Nhưng Phạn Già La lại một lần nữa dùng hành động chứng minh mình không phải người bình thường. Cậu chăm chú nhìn mấy tấm hình vài lần, đôi môi đỏ thẳm hơi cong lên, thoạt nhìn có chút thờ ơ, ánh mắt đảo qua từng tấm hình rồi nhẹ nhàng lướt đi, giống như đang thưởng thức những bức tranh phong cảnh.

Khi nhìn trực diện gương mặt tái xanh của người chết cùng thân thể vặn vẹo của họ, hô hấp của Phạn Già La không hề bất ổn, trong đôi mắt đen thăm thẳm kia cũng không hề có nửa điểm rung động.

"Không biết." Cậu lắc đầu, sau đó vươn ngón tay thon dài gom những tấm hình lại một chỗ, xếp chồng lên nhau. Tấm hình được đặt cao nhất chính là tấm Cao Nhất Trạch ngã lầu chết, mà ngón tay thì đặt trên phần óc vỡ nát hoàn toàn thay đổi gương mặt của Cao Nhất Trạch.

Người bình thường ai dám làm như vậy? Người bình thường nếu đặt ngón tay lên mặt người chết, cho dù chỉ là một tấm hình cũng sẽ vì sợ hãi mà cảm thấy ngón tay mình giống như bị cắn một cái, kinh hãi giật lại.

Trang Chân suýt chút nữa đã bị Phạn Già La chọc tức tới bật cười. Chỉ có sát thủ máu lạnh vô tình mới có tố chất tâm lý mạnh mẽ đến như vậy. Vụ án này không có liên quan với cậu ta? Người này muốn lừa ai chứ?

"Nếu không biết vậy tại sao cậu lại đăng báo trước tử vong?" Trang Chân dùng sức gõ gõ mặt bàn, giống như gây sự nói: "Đừng nói với tôi cái gì cậu cũng không biết, không biết thì bức họa kia từ đâu ra? Không biết vậy cậu ghi người thứ hai, người thứ ba, người thứ tư cái gì hả? Cậu gạt quỷ à?"

Phạn Già La dời ánh mắt sâu thẳm của mình khỏi những tấm hình, chuyển sang nhìn Trang Chân, độ cong khóe miệng hơi nhếch lên thêm một chút, lộ ra ý tứ 'tình cảnh này rất thú vị, tôi rất thích'.

Trang Chân cắn răng, giọng điệu chắc chắn: "Để tôi đoán một chút, cậu không tự mình tham gia những vụ giết người này, nhưng cậu có tiếp xúc với hung thủ đúng không?"

Không đợi Phạn Già La lắc đầu phủ nhận, Trang Chân đã lập tức nói tiếp: "Cậu ngẫu nhiên biết được kế hoạch giết người của hung thủ nhưng cậu với Cao Nhất Trạch có thù oán, cậu ta hủy cuộc sống của cậu, cậu hận không thể giết chết Cao Nhất Trạch, vì thế cậu không tố cáo hung thủ, ngược lại chủ động tham dự vụ án giết người liên hoàn này."

Trang Chân dùng giọng điệu cực kỳ khẳng định nói: "Trước khi hung thủ giết người, để báo đáp vì hắn đã giết chết Cao Nhất Trạch, cậu đã ở phía sau thu hút sự chú ý của công chúng, nhiễu loạn điều tra và mạch suy nghĩ của cảnh sát, làm kế hoạch của bọn cậu có thể thuận lợi hoàn thành. Cậu vẽ bức họa tử vong, báo trước tử vong, bao gồm cả chứng cứ vắng mặt cũng đã được chuẩn bị sẵn, như vậy hung thủ thật sự được cậu che giấu có thể thuận lợi trốn tránh, mà cậu cũng có thể an toàn thoát nạn."

Phạn Già La lẳng lặng lắng nghe, không hề phản bác một từ nào.

Trang Chân tiếp tục bổ sung kế hoạch phạm tội cùng tình tiết phạm tội của hai người, tựa hồ như mình chính mắt nhìn thấy toàn bộ quá trình vậy, đó cũng là phương pháp thẩm vấn mà anh cùng Tống Duệ đã bàn từ trước. Bọn họ đã dựa vào manh mối có được để vẽ ra một câu chuyện hư cấu, cố gắng để nó hoàn chỉnh tỉ mỉ nhất, dùng nó để dụ Phạn Già La mở miệng. Trong quá trình nghe câu chuyện, Phạn Già La nhất định sẽ nghĩ hết biện pháp phủ nhận, mà Trang Chân sẽ liên tục cắt đứt phủ nhận của cậu, nhân tiện quấy nhiễu suy nghĩ, kích động thần kinh của cậu. Một khi đầu óc hỗn loạn, trong quá trình phản bác câu chuyện sẽ đưa ra bằng chứng chứng minh mình vô tội, những bằng chứng này có thật có giả, nhưng đồng thời nó cũng là tiêu chuẩn cơ bản là Tống Duệ cùng Trang Chân vẫn luôn cố gắng muốn có.

Có được tiêu chuẩn cơ bản, Phạn Già La rốt cuộc có phải hung thủ hay không sẽ dễ dàng phán đoán. Vô luận cậu nói dối nhiều hơn nữa, chỉ cần cảnh sát đã nhìn thấu thì cậu sẽ không còn chỗ trốn.

Nhưng lúc này, Trang Chân thoạt nhìn giống như người gây sự, giọng điệu chắc chắn như đinh đóng đột nhưng kỳ thực càng nói thì trong lòng lại càng không nắm chắc, bởi vì Phạn Già La không hề phản bác một lời nào, chỉ an tĩnh bình thản lắng nghe, lúc lời kể ngừng lại, cậu còn hơi nâng cằm ý bảo Trang Chân hãy tiếp tục nói. Phạn Già La tựa hồ đang nghe câu chuyện của người khác chứ không hề là cố cáo có liên quan tới mình.

Đám Lưu Thao ở trong phòng giám sát đã gấp tới phát điên, Tống Duệ xưa nay vẫn luôn bình tĩnh cũng nhíu chặt mày, có chút vô kế khả thi. Tuy bọn họ đã đoán được có người đứng sau Phạn Già La nhưng lúc điều tra quan hệ xã hội của đối phương thì không tra ra được gì, bằng không tiến trình phá án cũng không dừng chân lại một chỗ như thế.

Tâm tình của Phạn Già La căn bản không dễ mất khống chế như người mắc bệnh hưng cảm như trong tư liệu ghi chép, vừa vặn hoàn toàn trái ngược, tim của cậu ta chỉ sợ còn cứng rắn hơn cả sắt thép, lạnh lẽo hơn cả sông băng. Muốn xuyên thủng phòng tuyến tâm lý của cậu ta để tìm ra hung thủ sau màn thật sự khó khăn chả kém gì cầm một một cây búa nhỏ cố gắng đập bể đập nước.

Trang Chân nhấn mạnh, từng câu từng chữ chậm rãi nói: "Cậu tưởng rằng mình không tham gia giết người là có thể thoát thân sao? Sai rồi! Một khi chúng tôi bắt được hung thủ thì cậu cũng phải ngồi tù! Biết không hả, bây giờ cậu đang phạm vào tội bao che, phải xử ngồi tù ba năm! Cậu từng là đại thiếu gia Phạn gia, là ngôi sao thần tượng của giới giải trí, sau này lại trở thành tù nhân, một kẻ người người mắng chửi, một con chuột chạy qua đường! Nếu như bây giờ cậu thẳng thắn khai báo hung thủ, chúng tôi sẽ xin quan tòa giảm bớt án phạt. Nhưng nếu cậu cứ ngoan cố cứng đầu như vậy, khung hình phạt sẽ bị nặng hơn. Sau ba năm cậu sẽ sinh sống thế nào? Một người thanh bại danh liệt vẫn có thể bắt đầu lại, nhưng một kẻ có tiền án thì chính là vết nhơ cả đời! Cậu suy nghĩ kỹ đi!"

Trang Chân chống hai tay lên mặt bàn, cố gắng ép thấp người, dùng ánh mắt sắc bén vững vàng khóa chặt Phạn Già La.

Phạn Già La cúi đầu nghe, trên mặt không có biểu tình gì, đầu ngón tay tùy ý xoay chuyển những tấm hình kia. Trước tiên cậu đẩy hình Cao Nhất Trạch cùng Vương Vĩ qua bên phải, đặt hình Cao Nhất Trạch ở phía trên, Vương Vĩ đặt ở phía dưới, ngay sát phần mép rìa; hình của Triệu Khai cùng Mao Tiểu Minh đẩy qua bên trái, cả hai tấm đều đặt ở bên dưới, ngang hàng với hình của Vương Vĩ, phần phía trên ngang hàng với Cao Nhất Trạch lại để trống.

Sau khi xếp xong, Phạn Già La lại làm lộn xộn mớ hình, sau đó lại dựa vào trình tự và hương hướng tương tự xếp lại lần nữa, sau đó là lần thứ hai, thứ ba.... Có thể thấy được, hiện giờ cậu đã bắt đầu cảm thấy nhàm chán. Đúng vậy, không phải khẩn trương, hoảng loạn, sợ hãi, mà là buồn chán, chân chân thật thật là chán muốn chết rồi.

Đối mặt với Phạn Già La như vậy, Trang Chân ngoại trừ hận tới cắn răng thì không thể làm gì khác. Lực khống chế mà trước nay anh vẫn luôn kiêu ngạo mơ hồ có dấu hiệu hỏng mất, anh dùng sức đấm vào mặt bàn, thấp giọng rống giận: "Rốt cuộc cậu có quan hệ như thế nào với hung thủ hả? Cậu làm sao biết được kế hoạch giết người của hắn? Nói rõ ràng thì chúng tôi có thể giúp cậu giảm nhẹ hình phạt, không nói thì cậu cứ chờ mà ở tù rục xương đi! Tin tức cậu ngồi tù sẽ lan truyền khắp mạng internet, đến khi đó tiếng xấu của cậu sẽ được lan rộng, vĩnh viễn không thể gượng dậy nổi!"

Cuối cùng những lời này tựa hồ cũng chọt trúng sợi dây thần kinh nào đó của Phạn Già La. Năm ngón tay nhẹ nhàng vuốt một cái gom hết ảnh lại một chỗ, tiện đà ngẩng đầu nhìn thẳng vào Trang Chân. Gương mặt của cậu tái nhợt, môi thì đỏ tươi như máu, nhưng chói mắt nhất vẫn là cặp mắt kia, đen, một màu đen thuần, đen đến sâu thẳm, đến mức có thể câu hồn người khác.

Nụ cười biếng nhác lại thờ ơ rút đi khỏi gương mặt cậu, cơ thể hơi nghiêng tới trước, áp tới gần Trang Chân, hơi thở quấn quít lấy hơi thở của đối phương, từng câu từng chữ mở miệng: "Anh hỏi tôi làm sao biết được à? Được, tôi nói cho anh biết, là tôi đã nhìn thấy."

Chỉ một câu này thôi đã làm nhóm Trang Chân, La Hồng, Lưu Thao, Tống Duệ ngừng thở. Đối mặt nhiều lần, đối thủ vốn tưởng là khó đánh hạ nhất lại bất ngờ không kịp đề phòng lựa chọn thẳng thắn. Vì sao chứ? Là điểm nào đã chạm tới phòng tuyến tâm lý của cậu ta?

Vấn đề này quấy nhiễu suy nghĩ của Trang Chân cùng Tống Duệ nhưng hiện giờ bọn họ căn bản không có thởi gian suy nghĩ, chỉ có thể cực kỳ nghiêm túc nghe lời Phạn Già La. Vụ giết người liên hoàn này có thể phá được hay không, thành bại chính là lúc này!

"Cậu làm thế nào nhìn thấy được? Hung thủ là ai?" Trang Chân đưa ra lời dẫn.

"Tôi không biết hung thủ là ai." Phạn Già La nhìn chằm chằm Trang Chân hai giây, sau đó lại khẽ mỉm cười.

Dây thần kinh của Trang Chân vốn đã nứt vỡ, cứ tưởng đâu lúc này đã có thể thả lỏng một chút thì lại bị câu nói xoay đổi một trăm tám mươi độ này cắt đứt. Gân xanh bên cổ anh tức tốc nổi lên, lúc mở miệng tựa hồ có thể phun ra lửa: "Phạn Già La, cậu đang trêu đùa tôi đấy hả? !"

"Tôi đùa anh làm gì? Chơi có vui không?" Tuy lời nói vậy nhưng khóe miệng không ngừng nhếch lên thành một đường cong rõ ràng đã chứng minh cậu quả thực đã chơi rất vui.

Lúc Trang Chân sắp phẫn nộ tới cực hạn, Phạn Già La lại sáp tới gần, chóp mũi chỉ kém một sợi chỉ là có thể chạm vào chóp mũi đối phương, nhẹ giọng mở miệng: "Tôi đương nhiên là dùng mắt để nhìn, nhưng đó chẳng qua chỉ là một ít cảnh vật cùng đoạn hình ảnh ngắn, không quá rõ ràng, làm sao tôi có thể nói cho anh biết hung thủ là ai. Không biết anh có từng nghe qua hay chưa, trên thế giới này có một loại người, bọn họ không cần tiếp xúc trực tiếp, chỉ cần là một ý tưởng hoặc một ý nghĩ chợt lóe lên thôi đã có thể biết được rất nhiều thứ. Ánh mắt của họ có thể nhìn rõ quá khứ, thấu triệt hiện tại và khám phá tương lai. Bọn họ có thể thông qua ánh mắt của anh để nhìn thấy thứ anh nhìn thấy, thông qua mũi của anh ngửi thấy thứ anh ngửi thấy, thông qua lưỡi của anh nếm thứ anh đang nếm, thậm chí có thể thông qua tâm của anh, nhìn thấu suy nghĩ của anh."

Phạn Già La vươn đầu lưỡi phấn hồng liếm nhẹ trên bờ môi đỏ thẫm của mình, đôi mắt đen như mực không biết từ khi nào trở nên mông lung, mê hoặc.

Lời của cậu ta không hề logich, khái niệm lại quá mờ nhạt, làm người ta căn bản không hiểu được cậu đang biểu đạt cái gì. Nhưng mọi người lại không có cách nào không nhìn cậu, không nghe cậu, không nghĩ tới cậu. Khi cậu lộ ra một mặt chân thật nhất, không có người nào có thể chống lại loại ma lực hồn xiêu phách lạc này.

Trang Chân bị hơi thở của đối phương phả vào mặt, anh không thể tiến cùng không thể lùi, cả người tựa hồ bị một tầng từ trường vững vàng bao lấy, chỉ có thể đứng im tại chỗ. Vẻ mặt của anh vẫn lạnh lùng như cũ, đôi mắt vẫn sắc bén, nhưng tầng da gà dày đặc đã lặng yên nổi lên từ phần quai hàm tới cổ đã bại lộ tâm tình lo lắng vì không thể khống chế chính bản thân mình.

Phạn Già La lại một lần nữa áp tới gần, lúc chóp mũi sắp chạm vào chóp mũi Trang Chân thì khẽ nghiêng đầu, mỉm cười nhìn anh, tiếp tục nói: "Chỉ cần tôi muốn, cảm giác của anh chính là cảm giác của tôi, suy nghĩ của anh chính là suy nghĩ của tôi, quá khứ của anh chính là quá khứ của tôi, hiện tại của anh chính là hiện tại của tôi, mà tương lai của anh cũng có thể là tương lai của tôi. Anh có sáu giác quan, nhãn thức - mắt nhìn, tị thức - mũi ngửi, thiệt thức - lưỡi nếm, nhĩ thức - tai nghe, thân thức - xúc giác chạm, ý thức - nhận biết, cảm nhận; mà tôi có tám giác quan, ngoại trừ sáu giác quan này, tôi còn hơn anh mạt na thức và tàng thức*. Anh chỉ có thể điều động thân thể để tìm hiểu thế giới này, mà tôi thì có thể điều động toàn bộ nhận biết, thậm chí là ý thức của tôi để thăm dò tất cả những gì không thể xác định. Hết thảy mọi thứ trên thế gian này đều có thể làm môi giới cho tôi."

[Ý thức là bao gồm sáu giác quan, mạt na thức là thức thứ bảy, nó đóng vai trò trung chuyển giữa ý thức và tàng thức, tức là tâm thức sâu kín bên trong, tàng thức hay còn gọi là alaya là kho tàng chứa dữ liệu kinh nghiệm (hạt giống) của quá khứ và hiện tại. Cả ba thức này có quan hệ rất mật thiết với nhau, tâm là nơi tích chứa, ý là năng lực tạo tác, thức là năng lực hiểu biết, tất cả mọi đau khổ và hạnh phúc đều do dòng vận hành của tâm, ý và thức tạo thành.]

Phạn Già La chậm rãi lui lại phía sau, cùng lúc đó tầng từ trường vô hình kia cũng biến mất. Chính mình bị từ trường bắt giữ làm con mồi, cảm giác huyễn hoặc khó hiểu này làm tóc gáy Trang Chân dựng đứng.

Đôi môi đỏ mọng của Phạn Già La khẽ nhếch, chầm chậm nói: "Người giống như tôi, hình như được người ta gọi là--- nhà ngoại cảm.

[end 15]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com

Tags: #vamat