chương 18 - chương 20
Chương 18
Bạch Diễn chân trước vừa mới đi, Lý Tránh đã tới, vừa nhìn thấy Lương Tề liền hô lên
"A, hai người đã tìm được hắn? Xem ra vận khí của hắn cũng không tệ"
Mộc Á Tùy ngưng thần suy nghĩ cả buổi, mới hiểu được lời hắn nói, hắn nói rất đúng, lúc trước bọn họ lo lắng chuyện Lương Tề bị 'cắn nuốt linh hồn', rất may là không phải, thế nhưng hình như hắn lại tựa hồ biết chút ít gì về chuyện đó.
"Trước kia anh nói người kia là ai vậy?" Mộc Á Tùy nhân cơ hội hỏi
Lý Tránh ý thức được mình lỡ miệng, lập tức giả ngu quay đầu
"Tôi nói hồi nào? Cậu nhớ lầm đi! A, hình như Hiện Hiện đang gọi tôi a..." Vừa nói vừa di chuyển sang phía bên cạnh, không đợi Mộc Á Tùy hỏi lại, liền lướt qua cậu chuồn đi.
"Làm sao vậy?" Bạch Diễn chạy trở về, liền gặp khuôn mặt không cam lòng của Mộc Á Tùy, nhịn không được mở miệng hỏi thì Mộc Á Tùy chỉ lắc đầu. Mộc Á Tùy có điểm nghĩ, Bạch Diễn từ trước tới nay không thể nào không thích bát quái, chờ lúc không có ai, cậu nhất định sẽ hỏi Bạch Diễn.
Nghĩ như vậy, ánh mắt liền lóe lên tia 'tính toán'. Bạch Diễn hoàn toàn không có phát giác, còn ngây ngô hướng về phía cậu cười.
"Bằng hữu của tôi nói, sau bữa cơm tối, hắn sẽ đem những tư liệu hắn đã phân tích tới"
"Cơm tối? A!" Mộc Á Tùy hét lên một tiếng, chạy như bay về phía nhà bếp. Lại nói tiếp, giữa trưa cậu cũng không có ăn cái gì, bụng đúng thật đã đói.
Từ tủ bát lấy ra một khối đậu hủ cùng khúc xương thịt heo, Mộc Á Tùy nhìn nhìn, lại ngửi ngửi, màu sắc cùng mùi cũng bình thường, chưa có ôi thui. Gần đây trời bắt đầu chuyển nóng, nên cậu đi mua đồ cũng không dám mua nhiều sợ sẽ bị ôi.
"Phốc!" tiếng cười nhạo này vang lên trong căn phòng bếp nhỏ hẹp, phá lệ có chút rõ ràng. Không cần nói cũng biết, chắc chắn là Ngọc Trinh, không thể có người thứ 2.
"Cười cái gì?" Mộc Á Tùy không để ý lắm, cúi đầu đối với khúc xương heo xem xét.
"Đồ quê mùa, những thứ cất trong tủ bát này sẽ không bao giờ bị ôi đâu!" Ngọc Trinh mang theo chút đắc ý, giúp Mộc Á Tùy phổ cập chút kiến thức. "Đối với những đồ vật được cất vào trong tủ bát mà nói, thời gian của chúng sẽ bị đông lại, trời nóng hay lạnh thì cũng sẽ không thay đồi... Anh đúng thật là ngốc chết đi được!"
"Cái này cùng với ngu ngốc có quan hệ gì sao? Bất quá, cái tủ bát này cũng thật thần kỳ như vậy? Nếu như nhét hẳn người sống vào, như vậy có thể nào thanh xuân thường trú, trường sinh bất lão không?" Mộc Á Tùy hai mắt sáng lên, nhìn chằm chằm vào cái tủ bát, đây chính là bảo vật a!
"Ngu ngốc!" Ngọc Trinh xem ra là bị chọc tức không nhẹ, đối với chỉ số thông minh của người nào đó thật không dám ôm bất cứ hi vọng nào. "Cái này chỉ có tác dụng đối với vật chết. Có muốn hay không tôi đem anh giết chết rồi bỏ vào?"
Mộc Á Tùy co rụt cổ lại – tuy cuộc sống gặp nhiều khó khăn, nhưng cứ như vậy mà chết, quả thật không tránh khỏi có chút không cam. Vì vậy Mộc Á Tùy không dám tranh cãi với cậu ta nữa, ngoan ngoan đi làm cơm.
Thực đơn cậu cũng đã nghĩ tốt lắm, đầu tiên làm một món cải xào đậu hủ, hương vị thanh mát, rất thích hợp khi dùng với cơm. Tiếp đến là món sườn xào chua ngọt, món này rất khiêu khích vị giác, thế nhưng làm có chút phiền phức, sườn muốn được ngon thì phải đun qua nước sôi để ở lửa nhỏ.
(cải xào đậu)
(sườn xào chua ngọt)
Chờ cậu đem những món ăn làm xong, thì cơm cũng đã chín. Món ăn vừa mới đặt lên bàn, Mộc Á Tùy đã nghe từ sau lưng vang lên vài tiếng 'ừng ực' nuốt nước miếng của ai đó.
Mộc Á Tùy hiểu rõ, cực kỳ phúc hậu nhịn cười xoay người đem đồ ăn đặt trên bàn một phần, lấy riêng ra một phần đặt ở trên bếp lò, hướng một bên hô
"Ăn trước đi a, chờ bọn họ đến đây cậu sẽ không có cơ hội được ăn đâu"
Sau đó, Mộc Á Tùy giả bộ thu thập lại phòng bếp, miễn cho người nào đó cảm thấy ngượng ngùng.
Sau lưng an tĩnh cả nửa ngày, liền truyền đến âm thanh của chén đũa va chạm. Âm thanh càng lúc càng lớn, Mộc Á Tùy trong lòng yên lặng gật đầu – đây cũng là một cao thủ ăn như gió cuốn mấy trôi đi.
Bữa cơm tối như cũ là một trận gió tanh mưa máu, chém giết thảm thiết. Người thắng trận là Thanh Hiện cùng Lý Tránh, hai người cùng nhau đi tản bộ lấy lý do là – tiêu thực. Ăn no chỉ có 8 phần là Bạch Diễn, sắc mặt có chút tối sầm nhìn theo bóng lưng bọn họ, có chút uất nghẹn chực khóc. Hắc Liêu lại ăn càng ít, đương nhiên không phải sức chiến đấu của hắn giảm sút, mà là hắn muốn đoạt đồ ăn trong tay hai người kia, xem ra có chút lấy trứng chọi đá.
Tử Tiêu nhấp một ngụm trà, thần sắc thỏa mãn, ánh mắt thỉnh thoảng lại rơi vào trên người của Mộc Á Tùy, có chút lưu luyến.
Mộc Á Tùy mồ hôi lạnh đầy đầu, trên bàn cơm Tử Tiêu thỉnh thoảng có giúp hắn gắp thức ăn, hành động nãy đã triệt để chọc giận người ở phía sau lưng cậu. Một bữa cơm trôi qua, Mộc Á Tùy cảm thấy phía sau lưng mình có một chút tím bầm.
Bây giờ nhìn bộ dạng nhàn nhã của hắn, cậu có chút hoài nghi – hắn chính là cố ý làm như vậy a?
"Anh nhìn cái gì?" Bắt gặp ánh mắt dò xét của Tử Tiêu, Mộc Á Tùy có chút chột dạ quay đầu, muốn xác nhận người đang trốn phía sau lưng mình có bị lộ ra không.
Tử Tiêu cười nhẹ một tiếng, hiển nhiên đối với khuôn mặt đỏ bừng của ai đó, cảm giác vô cùng thỏa mãn. Ngọc Trinh trốn trong bóng tối cắn cắn răng, hai tay hung hăng nắm chặt phía sau lưng của Mộc Á Tùy – hắn đoán chắc tên quê mùa này sẽ không dám kêu lên
Mộc Á Tùy bị đau đến khuôn mặt trắng bệch, nhưng vẫn quật cường không nhếch môi than lấy một tiếng. Sự quật cường trong mắt của Mộc Á Tùy khiến cho khuôn mặt của cậu có chút động lòng người, làm cho Tử Tiêu ngẩn ngơ, đáy lòng trào lên một cảm giác rất phức tạp – đã không còn hứng thú khi trêu chọc cậu nữa, ngược lại có điểm không thoải mái. Nhịn không được liền cử động nhẹ ngón tay, xuất ra linh lực.
Mộc Á Tùy cảm thấy phía sau lưng đột nhiên buông lỏng, phần thịt bị nhéo phía sau cũng được thả ra.
"Ách..." Mộc Á Tùy quay đầu, sau lưng cái gì cũng không có – cảm giác như không tồn tại khí tức của Ngọc Trinh nữa.
Đây là làm sao a? Mộc Á Tùy ngốc ngốc nghiêm mặt quay đâu trở lại, lúc này liền phát hiện, ngay cả Tử Tiêu cũng không thấy.
Bạch Diễn cùng Hắc Liêu hai người ngồi một chỗ, thỉnh thoảng tai kề tai nói nhỏ, hiển nhiên không có chú ý đến động tĩnh bên này. Lam Trản càng không phải loại người quan tâm đến chuyện người khác, chỉ yên lặng mà cắn quả hạnh nhân – hạt dưa hai ngày trước đã hết sạch.
"A – Hoa ca đến" Bạch Diễn đột nhiên như uống máu gà, hưng phấn nhảy lên, chạy ra ngoài. Khuôn mặt Hắc Liêu lập tức trầm xuống, Mộc Á Tùy thấy hai đầu lông mày của hắn tỏ ý khinh thường, nghi hoặc hỏi
"Chẳng lẽ là người bạn làm pháp y của Bạch Diễn? Anh không thích hắn?"
"Hừ!" Hắc Liêu làm bộ giật giật cổ tay, biểu lộ âm trầm "Tôi là thích hắn chết đi được!"
Mộc Á Tùy yên lặng quay đầu "Đây chính là đoạn tình cảm càng yêu càng ghét trong truyền thuyết đi"
Bên này không khí giữa hai người có chút quỷ dị, bên kia Bạch Diễn cùng người tên 'Hoa ca' vô cùng thân thiết, Bạch Diễn nhón nhón cổ chân, cố gắng muốn cùng người kia mặt đối mặt, nhưng chỉ cao tới bả vai, chiều cao của cậu ta không đến 1m6 cùng với người thân cao 1m8 kia, quả thật có chút khó khăn – thoạt nhìn có vẻ như là đang có bám víu lên thân hình của người kia.
Hắc Liêu sắc mặt càng thêm đen
Vì tránh cho có sự kiện đổ máu phát sinh, Mộc Á Tùy đứng lên, túm Bạch Diễn đang nhiệt tình sang một bên, chào hỏi người kia
"Xin chào, thật đã làm phiền anh đặc biệt chạy tới đây..."
Đến gần, Mộc Á Tùy mới nhìn rõ, người này mang kính mắt, ngũ quan cũng rất bình thường, bất quá làn da có hơi trắng, ngay cả một nốt ruồi cũng không có. Mộc Á Tùy trong lòng nghi hoặc, nếu đem người này ra so với Hắc Liêu, chắc chắn sẽ không có phần thắng, nhưng như thế nào Hắc Liêu lại có một bộ dạng như lâm vào đại địch như vậy?
"A,a đúng rồi, tôi còn chưa giới thiệu!" Bạch Diễn hưng phấn nói "Đây chính là đồng sự mới của tôi, Mộc Á Tùy, còn đây chính là học trưởng của tôi, Giản Hoa. Á Tùy, anh cứ như tôi gọi là Hoa ca là được rồi"
"Hoa ca! A, chẳng lẽ anh là..." Mộc Á Tùy hai mắt mở to, cậu chợt nhớ đến cuốn tạp chí về y khoa mà mình đã đọc, trên đó có nói tới người nay – là một pháp y phi thường nổi tiếng, còn xuất bản sách.
"Tôi đã đọc qua bài báo nói về anh, anh thật lợi hại!" Mộc Á Tùy vô cùng chân thành nói
"Xin chào, cậu khách khí rồi" Giản Hoa thanh âm rất nhẹ, thanh âm như là ở trong cuốn họng, có một chút mê hoặc. Mộc Á Tùy có chút hiểu được tại sao Hắc Liêu lại như vậy rồi.
Giản Hoa cũng không khách sáo, đầu tiên đem bộ hài cốt ra.
"Chờ một chút!" Mộc Á Tùy có điểm chạy như điên đến sân bên cạnh, Giản Hoa có chút không hiểu liền chờ, chỉ chốc lát sau, thấy cậu mang theo một người có gương mặt ủ rũ – Lương Tề.
Ngoại trừ Giản Hoa nhìn không thấy Lương Tề, những người còn lại đều như tâm đã rõ, Bạch Diễn lập tức quay đầu, ở dưới chân Giản Hoa mà viết trận pháp. Giản Hoa không phải là lần đầu tiên tới nơi này, đối với những sự việc như vậy, cũng chỉ có thể nhìn mà không thể trách.
"Tốt lắm, người đã đến đông đủ, có thể nói được rồi" Mộc Á Tùy ngồi ở bên cạnh Lam Trản , bộ dạng vô cùng khẩn trương.
Giản Hoa đơn giản tóm tắt lại giải thích
"Hài cốt đã trải qua thời gian phân hủy rất dài, vậy nên muốn có thể phán đoán chính xác, thì tôi đã đem những hài cốt này tiến hành kiểm tra đo lường."
Hắn xuất ra một phần văn kiện
"Kết quả kiểm tra DNA đo lường cùng với những tư liệu về người mất tích có những điểm bất đồng. Kết quả kiểm tra cho thấy, người này chết gần 10 năm, trên sọ có dấu vết bị nứt ra, chính là do một vật nặng đánh vào. Sau khi chết liền bị phân thây, những chỗ bị cắt rất chỉnh tề, đều ở các đốt ngón tay bị chặt, thủ pháp rất chuyên nghiệp"
"Tư liệu về người mất tích 10 năm trước có thể lấy ra kỹ càng đối xứng?" Bạch Diễn có chút không rõ, lúc ấy tư liệu về vụ mất tích của Lương Tề không thể chỉ dùng 2 từ 'đơn sơ' để hình dung được.
"Cũng thật tình cờ, người thụ lý vụ án đó mà một nữ sinh chuyên ngành y khoa, đối với pháp y cũng có chút nghiên cứu, đem tới một số thông tin rất có giá trị" Giản Hoa có chút thổn thức nói
Mộc Á Tùy vừa nghe, vừa tiếp nhận tư liệu, bên trong đều là những thật ngữ chuyên nghiệp, cậu nhìn hồi lâu cũng không biết đang nói cái gì, liền trực tiếp lật đến tờ cuối cùng, là một tấm hình chụp. Ảnh chụp có chút mờ, bất quá cũng có thể nhìn ra rõ ràng. Người này có gương mặt nhã nhặn, cười ra trông rất sáng lạng.
"A..." Lương Tề bay đến nhìn lướt qua liền hô một tiếng, trên mặt tràn đầy khó tin "Sẽ không, không..."
"Như thế nào?" Mộc Á Tùy quay đầu nhìn hắn, con mắt mở lớn
"Chẳng lẽ... hắn chính là Trần Tĩnh Diệu? Làm sao có thể?"
Hắc Liêu cùng Bạch Diễn bên cạnh cũng lại gần, trên mặt đều tràn vẻ không thể tin nổi.
"Anh xác định?" Bạch Diễn cẩn cẩn dực dực hỏi, thân ảnh của Lương Tề có chút run rẩy, mặt mũi tràn đầy bi thương.
Hắn khuôn mặt bi ai, không nói thành tiếng, chỉ nhìn chằm chằm vào bức hình. Mọi người đều yên lặng nhìn hắn, bất luận những lời an ủi gì vào lúc này cũng không có tác dụng.
Bạch Diễn cắn môi "Lương Tề, anh..."
Câu 'nén bi thương' chưa kịp nói, thì Lương Tề đã cắt ngang, ánh mắt rất kiên định "Yêm muốn tìm ra hung thủ, mọi người có thể giúp yêm không?"
"Anh nói cái gì a! Chúng ta nhất định sẽ tra rõ ràng!" Bạch Diễn hướng hắn làm một vẻ mặt an ủi, Lương Tề miễn cưỡng cười một cái, cúi đầu nhìn chằm chằm người trên tấm ảnh, thề với lòng là sẽ tra rõ chân tướng!
Mộc Á Tùy cũng vô thức nắm chặt tay, hung thủ này quả thật quá mức tàn nhẫn, sau khi đánh chết còn phân thây, cái này thì nói có bao nhiêu hận a!
---
"Bọn họ hẳn là đã nói xong, chúng ta quay về đi" Lý Tránh cười lấy lòng, ánh mắt vẫn ở trên người Thanh Hiện mà nhìn chằm chằm, tà ý trong mắt không thể nào che giấu. Tuy nhiên đi dạo dưới ánh trăng cũng là một loại tình thú, nhưng so với việc nào đó, quả thật không mấy sức hấp dẫn.
Thanh Hiện giống như cười mà không cười liếc mắt nhìn hắn. Lý Tránh cảm thấy tâm mình có điểm ngứa, liền ưỡn ngực, làm bộ mặt nghiêm chỉnh.
"Anh cần phải trở về rồi"
Đột nhiên Thanh Hiện nói một câu như vậy, Lý Tránh thoáng sửng sốt
"Hiện Hiện, cậu là đang đuổi tôi?" trong giọng nói có mang chút ủy khuất. Thanh Hiện không nói lời nào nữa, chỉ nhìn hắn.
"Mặc dù nói tiểu bằng hữu kia không có việc gì, nhưng những sự tình tôi nói lúc trước đều là sự thật. Bất kể không phải tên kia thì tôi cũng muốn ở lại tra rõ" Lý Tránh thu hồi bộ mặt lưu manh, ánh mắt cực nóng nhìn chằm chằm vào Thanh Hiện, giống như là muốn đem hắn nuốt vào trong bụng.
Thanh Hiện có chút thất thần, trên mặt không còn vẻ đạm mạc nữa, lại còn phản phất có chút đau thương. Lý Tránh đi tới ôm hắn, nhẹ nhàng ở trên vai hắn vuốt phẳng.
"Tôi sẽ không được sao? Cậu chưa quên được hắn?" Từ trước đến nay, hắn là người luôn thích cợt nhã, nhưng bay giờ ngữ điệu lại rất thành khẩn, nội tâm Thanh Hiện có chút đau xót, hai người dán sát vào nhau, đều có thể nghe được hô hấp của đối phương.
"Tôi sẽ chờ, mặc kệ là bao lâu. Cho nên, cậu hãy cho tôi một cơ hội để chờ được không?"
"Nếu như... tôi không quên được hắn?" Anh cũng sẽ một mực chờ? Câu nói đằng sau Thanh Hiện không có nói ra, vì hắn biết Lý Tránh chắc chắn sẽ hiểu được ý của mình.
Lý Tránh cười đến khoái chí
"Chúng ta còn rất nhiều thời gian nha, tôi sẽ chờ cho đến khi nào cậu quên được hắn" cho dù không thể quên được, tôi cũng muốn được ở bên cậu – hắn yên lặng bỏ vào thêm câu này.
Lời nói này quả thật rất hay, bất quá Thanh Hiện thừa nhận, hắn quả thật có chút động tâm...
Bên này hai người tình nùng ý mật, thì bên phía Tử Tiêu cùng Ngọc Trinh như diễn ra thế chiến thứ 4 vậy.
Chương 19:
Lúc Mộc Á Tùy quay về phòng thì trời cũng đã khuya, tầm hơn 11 giờ. Lương Tề tâm trạng có chút không tốt, trở lại kho linh hồn cứ nhìn vào hài cốt của người yêu. Giản Hoa ngược lại là người hiểu biết, tuy bị Bạch Diễn lôi kéo ở lại, nhưng hắn vẫn dùng những từ ngữ uyển chuyển để cự tuyệt, bước trong bóng đêm quay về. Bất quá, hắn cùng Bạch Diễn đã hẹn ngày mai đi ăn cơm, chuyện này khiến cho Hắc Liêu rất khó chịu.
Từ lúc ăn cơm xong, liền không thấy Ngọc Trinh xuất hiện nữa, một chút quấy rầy cũng không có. Mộc Á Tùy thầm nghĩ, hắn đại khái là tức giận nên trốn đi, nên không có để ở trong lòng. Vội vàng tắm rửa một phen, cậu mệt đến độ con mắt đều mở không lên, đầu ngả vào gối là lập tức ngủ.
Ngày hôm sau, mới có 6 giờ sáng, nhưng Mộc Á Tùy lại thức dậy rất đúng giờ. Sau khi rửa mặt thay quần áo, cậu liền nhanh chóng chạy đến phòng bếp làm điểm tâm sáng. Nghĩ chắc Ngọc Trinh cũng đói bụng, nên cậu đem trứng luộc nước sôi, hướng phía không khí hô
"Cậu có đói không? Đi ra ăn chút gì đi"
"....."
Mộc Á Tùy liền đem loại trầm mặc này quy chụp cho việc tiểu hài tử phát cáu, ôn tồn khuyên bảo
"Tôi biết cậu vẫn còn giận, nhưng giận đến thế nào cũng không được để chính mình bị bỏ đói phải không?"
Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh
Mộc Á Tùy có chút không xác định, chẳng lẽ hắn đã đi rồi? Nói đi cũng phải nói lại, từ tối hôm qua vì nghĩ Ngọc Trinh giận dỗi, nên hắn cũng không để ý đằng sau lưng mình, một chút cảm giác sợ hãi bị người nhìn chằm chằm cũng không có.
Nhún nhún vai, Mộc Á Tùy đem phần điểm tâm đó ăn. Vừa ăn xong thì Bạch Diễn ngáp dài đi tới
"Sớm a! Đúng rồi Á Tùy, kế hoạch ngày hôm nay là gì?" Bọn họ từ tối hôm qua chỉ lo an ủi Lương Tề, nên ngay cả phương án cụ thể vẫn chưa có.
Mộc Á Tùy nhíu mày suy nghĩ, Bạch Diễn cũng không quấy rầy cậu, cầm điểm tâm ngồi xuống ăn. Đang ăn thì Thanh Hiện đi đến, hiển nhiên là hắn đã chạy bộ về, trên trán phủ một tầng mồ hôi mỏng, mắt có chút sưng nhưng tinh thần lại vô cùng sáng lạng.
Gặp Mộc Á Tùy lông mày đều vặn thành hình chữ xuyên, Thanh Hiện hiểu ý cười nói "Án tử này thật ra có 3 câu hỏi lớn. Thứ nhất, hung thủ là cùng một người? Thứ hai, nguyên nhân của việc phân thây? Thứ ba, địa điểm chôn thi thể"
Mộc Á Tùy trong đầu lóe lên cái gì đó, trong mắt liền bắt đầu rõ ràng – bọn họ quả thực đã bỏ đi một vài điều quan trọng. Nhưng mà, Thanh Hiện không phải là không có tham dự vào sao? Vậy tại sao hắn lại biết...
Như nhìn ra được nghi vấn của cậu, Thanh Hiện khiêu mi nói
"Ở đây không có người nào không biết chút gì" dừng thoáng lại, hắn có chút ý vị thâm trường nói "Ba ngày sau, Lương Tề nên đi Minh phủ báo danh"
Mộc Á Tùy cùng Bạch Diễn ngây ngẩn cả người, nửa ngày hai người mới 'bùm' một phát, chạy ào ra ngoài.
Nhất định phải tra mọi việc cho rõ ràng, mới có thể để Lương Tề ra đi không chút tiếc nuối. Nói cách khác, bọn họ chỉ có khoảng thời gian là 3 ngày.
"Chia nhau ra hành động, tôi đi tìm Hồng Văn Lệ, cậu đi tìm những tư liệu của bệnh viện cũ, còn có những tư liệu về ngôi trường tiểu học Mầm Kiều đó nữa.
Hồng Văn Lệ chính là người báo án Trần Tĩnh Diệu mất tích, cũng là vị hôn thê của hắn, hai người là sư huynh muội cùng học ở đại học K. Lương Tề lúc trước một đường đi theo nàng, hiện tại cũng rất thuận tiện cho Mộc Á Tùy tìm được nhà của cô ta.
Bạch Diễn tán thành lời đề nghị của Mộc Á Tùy, xoay người chạy như bay.
Mộc Á Tùy cũng không có chậm trễ nữa, lập tức bắt xe đến trước cửa của tiểu khu, mặc dù biết chờ ở đây không phải là một cách hay, nhưng Mộc Á Tùy vẫn không nghĩ ra được biện pháp nào tốt để có thể vào được. ở ven đường chờ gần hai giờ, rốt cuộc thì Hồng Văn Lệ cũng đã lái xe đi ra – bản số xe thì cậu đã hỏi qua Lương Tề, quả thật chính là cô ta.
"Hồng tiểu thư!" Mộc Á Tùy đứng giữa đường, tay dang rộng chắn đầu xe nàng
"Tôi muốn hỏi thăm một số chuyện của Trần Tĩnh Diệu"
Xe hơi dừng lại, phát ra những thanh âm 'kít' chói tai, một khuôn mặt trang điểm nhẹ nhàng của người phụ nữ ló ra, trên mặt tràn ngập kinh ngạc
"Anh là ai? Tôi không có quen biết anh..."
"Chúng ta phải nói chuyện a!" Mộc Á Tùy xuất ra danh thiếp của 'linh môi trinh thám xã' giới thiệu thân phận nói "Tôi là thám tử tư, chịu sự ủy thác đi tra án tử của Trần Tĩnh Diệu, chúng tôi đã tìm được bộ hài cốt của hắn, hắn chết gần 10 năm nay"
Hồng Văn Lệ ngây ngẩn cả người, ngắt ngứ nói "Lên xe"
---
Ở đầu bên này, thì Bạch Diễn đang chạy quanh thành phố A, sau lại vội vàng chạy tới điểm hẹn với Giản Hoa. Tuy Hắc Liêu 'ăn dấm' vô cùng chua, nhưng Bạch Diễn rốt cuộc cũng tới chỗ hẹn, dù sao ngoại trừ Giản Hoa cũng là người ngoài biết được thân phận thật sự của cậu, lại là người cậu có thể thoải mái nói chuyện.
"Hoa ca, có phải là chờ lâu rồi không?" Bạch Diễn đem tư liệu để qua một bên, có chút ngượng ngùng hỏi.
Giản Hoa lắc đầu, khuôn mặt ôn nhu thoạt nhìn càng làm tăng lên mị lực của hắn. "Cậu đi mượn sách?"
"Ân, đây đều là những tư liệu liên quan đến cái bệnh viện cũ kia, ai~ tất cả đều có chút mơ hồ, không biết có thể giúp được gì hay không" Bạch Diễn chu môi, vừa nghĩ tới Lương Tề, cậu lập tức hận không thể đem án tử này tra rõ ràng.
Giản Hoa nở nụ cười, Bạch Diễn này vẫn giống như lúc trước, vô cùng thẳng thắn, một chút cũng không thay đổi. Khi sống cũng vậy, mà chết cũng vậy. Nếu như lúc ấy, hắn có thể dũng cảm hơn một chút, có lẽ kết quả sẽ khác đi?
"Về chuyện cái bệnh viện cũ đó, có thể có người biết chút manh mối" Nhìn thấy Bạch Diễn vì hưng phấn mà bật dậy, Giản Hoa cười ngăn hắn lại "Trước gọi cái gì ăn đi đã, ăn xong rồi nói"
Bạch Diễn không có chút vô thức sờ đầu, xem chút nữa cậu đã quên hôm nay cốt yếu là mời người ta ăn cơm a.
"Hoa ca anh xem, bữa ăn này tôi mời, anh nhất định không được từ chối"
Giản Hoa cũng không khách khí, gọi món. Chờ món ăn được bưng lên, câu chuyện được thay đổi, hay người chuyện trò về những chuyện cũ, hỏi thăm lẫn nhau, phi thường cao hứng. Cách bàn của bọn Bạch Diễn không xa, chính là chỗ của Hắc Liêu, đang dùng tờ báo che đi khuôn mặt dị thường tức giận.
Bữa cơm này ăn cũng thật lâu, lâu đến mức khiến có cổ họng của Hắc Liêu có chút đắng. Hai người vừa định đi thì điện thoại của Bạch Diễn vang lên – là của Mộc Á Tùy gọi tới. Mộc Á Tùy nói muốn đi đến chỗ cậu.
Vì vậy, Bạch Diễn cùng Giản Hoa lại ngồi xuống, gọi thêm món điểm tâm, tiếp tục nói chuyện phiếm. Hắc Liêu tức giận đến sắp nổ tung, trên tay làm thành ấn kết, hết làm rồi thu, thu lại rồi làm.
Cũng may loại tình huống này cũng không có duy trì được bao lâu, Mộc Á Tùy rất nhanh đã chạy tới. Hắc Liêu cũng không thèm trốn nữa mà đi cùng Mộc Á Tùy, bước tới cười nói
"Ha, thật là trùng hợp!"
Mọi người 囧 囧 hữu thần nhìn hắn – nhìn cái bàn phía sau. Hắc Liêu quay đầu lại, ví tiền của hắn còn nằm trên bàn đó – đó chính là móc khóa mà lần trước Bạch Diễn tặng cho hắn, phi thường dễ nhận biết
Hắc Liêu rất trấn định bước tới cầm ví tiền trở về
"Xem ra kẻ trộm ví tiền của tôi rất thích lui tới nhà hàng này"
"....."
Xảy ra chuyện này cũng không ảnh hưởng tới nhiều đến việc tra án. Rất nhanh, bọn họ đã đem tư liệu chỉnh sửa lại. Mộc Á Tùy nhíu chặt lông mày, tựa hồ có điểm chưa hài lòng.
"Đúng rồi, Hoa ca nói hắn có một người bạn có khả năng là biết chút gì đó, chúng ta tìm hắn đi" Bạch Diễn hưng phấn, Hắc Liêu nhếch miệng, đối với câu nói 'Hoa ca' kia, quả thật làm hắn cảm thấy rất bất mãn, bất quá hắn có bất mãn đến mấy thì mọi người đều không chút đếm xỉa.
---
"Cháu chào bác Giản!" Bạch Diễn cùng Mộc Á Tùy rất có lễ phép cúi người chào hỏi. Giản Nghị Nhất có chút sững sờ, giương mắt nhìn con mình mang bạn về nhà, liền cười nói
"Đã ăn cơm chưa?"
Mẹ Giản cũng đi ra, cũng rất bất ngờ khi con mình tính cách trước tới nay rất đạm mạc, nay lại có thể mang bạn về nhà, nên bà cảm thấy thật cao hứng
"Ngồi xuống đi... Để bác đi rửa trái cây"
Bạch Diễn cùng Mộc Á Tùy có chút câu nệ đứng ở một bên, Hắc Liêu tùy tiện ngồi xuống, còn vỗ vỗ vào vị trí bên cạnh đối với Bạch Diễn cười
Mẹ Giản cười, vào phòng bếp mang trái cây đã cắt xong cho bọn họ.
Giản Hoa nói "Cha, bọn họ đều muốn hiểu rõ về công tác của cha ở cái bệnh viện cũ kia, cùng những sự tình xảy ra ở đó"
Giản Nghị Nhất có chút ngẩn người, quay đầu liền nhìn thấy những con mắt đang chăm chú nhìn mình. Cầm tờ báo trên tay đặt qua một bên, Bà Giản cười nói
"Đều đã qua hơn mười mấy năm, hiện tại cái bệnh viện kia cũng không còn, đã xây trường tiểu học, các con muốn hỏi cái gì?"
"Vì sao cái bệnh viện đó lại bị bỏ hoang?" đối với cái vấn đề này, Mộc Á Tùy vẫn còn chưa rõ.
Giản Nghị Nhất nói
"Năm đó trong bệnh viện xảy ra chuyện lớn, một hộ sĩ nhiều năm không biết nhìn thấy cái gì, lại bị hù chết. Sự tình đó phát sinh không bao lâu, thì trong bệnh viện xuất hiện nhiều lời đồn ma quái. Bất quá cũng có người nói, là bệnh viện đang tiến hành nghiên cứu y học vô nhân đạo gì đó, tóm lại là có rất nhiều lời đồn. Về sau, người phụ trách bệnh viện, không chịu được áp lực, nên đơn giản là đóng cửa bệnh viện"
"Lúc ấy ai là người phụ trách bệnh viện?"
"Ân....." Giản Nghị Nhất nhíu mày nghĩ nghĩ "Bác nhớ rõ là hình như họ Hồng, gọi là Hồng Lương Bác" lúc đó Giản Nghị Nhất cũng gần 30 tuổi, Hồng Lương Bác lớn tuổi hơn, mà khi đó hai người thoạt nhìn có chút giống nhau, nên đồng nghiệp cũng thường xuyên đùa giỡn, gọi hắn là 'Giản Lương Bác'
Mộc Á Tùy ngay sau đó hỏi "Bác Giản, bác có biết người nào tên là Trần Tĩnh Diệu? Lúc ấy chắc cũng hai mươi mấy tuổi"
"Trần Tĩnh Diệu?" Giản Nghị Nhất tựa lưng vào ghế sô pha suy nghĩ cả buổi, có chút không xác định hỏi "Thực tập sinh khi đó cũng nhiều lắm, khoảng hai mươi mấy tuổi cũng có vài cái tên, gọi là gì thì bản thân bác không nhớ. Nhưng mà bác có thể đi hỏi lại Hồng Lương Bác, lúc đó ông ta là chủ nhiệm cho mấy đứa thực tập ở đại học K."
Chủ nhiệm trường đại học K? Mộc Á Tùy yên lặng nhớ kĩ.
"Hồng Lương Bác? Bác có số điện thoại với ông ấy không a?" Bạch Diễn đưa ánh mắt chờ mong nhìn Ba Giản. Nhìn thấy đối phương lắc đầu, không khỏi có chút uể oải.
"Các con có thể trực tiếp đi gặp ông ta, trường tiểu học Mầm Kiều có một phần là của ông ta, lúc ấy bệnh viện bị bỏ hoang một khoảng thời gian, mà phần đất đó có một nhà kinh doanh muốn mua lại để xây trường học. Hồng Lương Bác đã đem nó làm thành cổ phần trong công ty, cùng nhau kinh doanh"
Bạch Diễn cùng Hắc Liêu thoáng nhìn qua nhau, tìm một hồi, lại quay trở về nơi cũ.
"Cháu hiểu rồi" Mộc Á Tùy hô một tiếng, Bạch Diễn quay đầu, có chút không hiểu nhìn cậu.
Chương 20
Nhóm người của Mộc Á Tùy rất nhanh đã đến trường tiểu học Mầm Kiều tìm Trương Đổng Quốc.
Bởi vì trong lòng có điểm áy náy, nên Trương Đổng Quốc cũng không có từ chối, chủ động giúp nhóm người của Mộc Á Tùy có được phương thức liên lạc với Hồng Lương Bác. Kết quả biết được, Hồng Lương Bác lại đang ở nước ngoài.
"Thế mà để ông ta chạy thoát a!" Bạch Diễn căm giận nói.
Trương Đổng Quốc cười khổ, không còn cách nào khác, ba người đành trở về nhà cổ. Vừa vào nhà là liền thấy Lương Tề đang ở trên cánh cửa ngẩn người. Bạch Diễn kích động chạy tới.
"Lương Tề, chúng ta đã điều tra ra, tuy nhiên lại để hắn chạy mất"
"Điều tra ra?" Lương Tề trên mặt cũng chịu lộ ra chút vui mừng. "Là ai? Tại sao phải giết Trần Tĩnh Diệu?"
"Ân? A..." Bạch Diễn sững sờ một chút, có chút nghi hoặc nhìn Mộc Á Tùy
"Đúng vậy, sao anh biết ông ta là hung thủ? Ông ta tại sao phải giết, ách, Trần Tĩnh Diệu?"
"Vào rồi nói sau" Thanh âm của Thanh Hiện ở phía bên trong vang lên. Thế là mọi người nối đuôi nhau đi vào, trong sân, Lam Trản đã dọn sẵn mâm trà cùng bánh, rất giống bộ dạng như sắp xem kịch.
Mộc Á Tùy có chút 囧
Thanh Hiện cũng ngồi xuống, hiển nhiên là đến nghiệm thu kết quả. Lý Tránh ở bên cạnh cũng thúc giục nói
"Nhanh lên, chẳng phải cũng nên kết thúc vụ án rồi" Thanh Hiện đảo mắt nhìn qua, Lý Tránh tự động im bặt, mặt mũi đầy vẻ lấy lòng hướng Thanh Hiện.
Mộc Á Tùy ngồi ở phía đối diện Lương Tề, thấy thần sắc của hắn như thường, lúc này có chút yên lòng lại, chậm rãi nói ra
"Kỳ thực án tử này, từ khi vừa mới bắt đầu, chân tướng của hung thủ cũng có những đặc thù rõ ràng. Đầu tiên là phải có kiến thức về giải phẫu học, điểm này có thể nhận ra khi hung thủ phân thây Trần Tĩnh Diệu ta biết được. Tiếp theo, Trần Tĩnh Diệu bị giết cũng ở tại bệnh viện cũ đó, điều này chứng minh, hung thủ cùng bệnh viện đó xác định có tồn tại một chút liên quan"
"Mà trong những người mà chúng ta tìm hiểu, thì chỉ có Hồng Lương Bác là có đủ những yếu tố đó, theo như tôi suy đoán, thì có thể tình tiết vụ án là thế này"
"Đầu tiên, là thân phận của Hồng Lương Bác – là thầy hướng dẫn cho thực tập sinh ở đại học K, mà con gái của ông ta – Hồng Văn Lệ, trên danh nghĩa chính là vị hôn thê của Trần Tĩnh Diệu. Cho nên, ta có thể khẳng định, Hồng Lương Bác có biết Trần Tĩnh Diệu. Lại căn cứ vào lời nói của Bác Giản, Trần Tĩnh Diệu rất có thể là bác sĩ thực tập ở bệnh viện đó"
"Nhưng mà trong lúc này lại xảy ra điểm đáng ngờ, Lương Tề lần trước cũng đã nói qua, lúc ấy Trần Tĩnh Diệu đã đi làm công chuẩn bị tiền mua nhà. Nhưng một bác sĩ thực tập lúc ấy, ngoại trừ tiền phụ cấp ra, thì không có gì cả, rất khó có thể có tiền mua nhà. Cho nên, tôi có một giả thiết rằng, hắn không đơn giản là một bác sĩ thực tập như vậy."
"Lại nói tới những lời đồn trong bệnh viện khi đó, theo như tôi đoán, hắn có khả năng là đi theo làm nghiên cứu cùng với Hồng Lương Bác, làm những cái mà không thể để người ngoài biết chẳng hạn."
"Anh là nói..." Bạch Diễn kinh ngạc nhìn Mộc Á Tùy. "Nhưng Hồng Lương Bác vì cái gì mà muốn giết hắn?"
Mộc Á Tùy nhíu mày
"Bác Giản có nói qua, có một hộ sĩ đã chết. Theo tôi đoán, vị hộ sĩ đó cũng là trong lúc vô tình phát hiện ra việc nghiên cứu của bọn họ nên bị giết hại. Mà việc có thể khiến cho Trần Tĩnh Diệu cùng Hồng Lương Bác xảy ra tranh cãi, chắc là vì cái chết của vị hộ sĩ kia, bệnh viện rất nhanh bị bỏ hoang. Bởi vì Hồng Lương Bác lo lắng rằng nghiên cứu của mình sẽ bị phát hiện, cho nên nương theo sự kiện đó cho đóng cửa bệnh viện, sau đó tiến hành vụng trộm nghiên cứu"
"Vì Trần Tĩnh Diệu không chịu phối hợp nên bị Hồng Lương Bác giết người diệt khẩu?" Bạch Diễn vuốt cằm "Không lẽ cũng vì nguyên nhân này mà hắn chia tay Lương Tề?"
Mộc Á Tùy bị ánh mắt của mọi người nhìn chằm chằm, có chút khẩn trương nói
"Tôi kỳ thật cũng chỉ dựa vào suy đoán, hắn có thể là không muốn làm liên lụy tới Lương Tề, nên mới cùng hắn chia tay, lấy Hồng Văn Lệ cũng chỉ để ngụy trang"
Lương Tề không nói gì, nắm chặt tay.
Hắc Liêu khiêu mi
"Cái này anh nói thì mọi người tạm thời hiểu, nhưng Lương Tề là do ai giết?"
Mộc Á Tùy gãi gãi cằm, đối với dự đoán của mình cũng không nắm chắc.
"Nói đi, tôi cũng muốn nghe một chút" thanh âm trầm thấp, có điểm khàn khàn vang lên, khiến cho Mộc Á Tùy có chút ngẩng đầu nhìn, liền thấy thân ảnh màu tím. Sau đó, tựa hồ cậu cũng không còn khẩn trương như trước nữa.
"Tôi nghĩ, nguyên nhân Hồng Lương Bác giết Trần Tĩnh Diệu chắc phải hỏi bản thân hắn thì mới biết được. Về phần của Lương Tề, tôi cảm thấy đêm kia, hắn gọi cho Trần Tĩnh Diệu nói những lời kia, thế nhưng lúc ấy, người nghe máy không phải là Trần Tĩnh Diệu, như vậy..."
Bạch Diễn tiếp lời "Anh là nói lúc ấy Trần Tĩnh Diệu đã bị giết?"
Mộc Á Tùy gật đầu "Lúc ấy Lương Tề có thể đã nói gì đó, làm cho Hồng Lương Bác biết được mối quan hệ của cậu ta với Trần Tĩnh Diệu, không khỏi nghĩ đến việc nghiên cứu của mình rất có thể đã bị lộ ra ngoài, cho nên động sát tâm"
"Cậu nói như vậy cũng rất hợp lý" Hắc Liêu ôm ngực "Bất quá, những điều này chỉ là suy đoán của cậu, bằng chứng cũng chỉ có hai bộ hài cốt, nếu như muốn tố cáo thì chúng ta không đủ chứng cứ"
Bạch Diễn cùng Mộc Á Tùy có điểm uể oải, thật vất vả mới có thể suy nghĩ đúng hướng, nhưng lại không có bằng chứng, cảm thấy có điểm bất lực.
Lương Tề ngược lại an ủi bọn họ "Không có vấn đề gì, biết rõ những chuyện này là đủ lắm rồi, biết hắn có nỗi khổ tâm nên mới rời xa yêm, yêm đã cảm thấy không còn gì hối tiếc"
"Lương Tề..."
"Cũng không phải là không có cách" Thanh Hiện một bên uống trà, một bên nhìn Bạch Diễn đang đưa mắt tội nghiệp nhìn hắn. Mộc Á Tùy cũng hướng ánh mắt chờ mong. Thanh Hiện không có nói, nhưng ánh mắt hướng qua người đang ngồi ở chủ tọa.
Mọi người liền hiểu rõ.
Tử Tiêu nhe răng cười, từ chối cho ý kiến. Mọi người lại quay đầu, hướng ánh mắt ra dấu cho Mộc Á Tùy – nhanh mở miệng a! Mộc Á Tùy có chút buồn cười, cậu từ khi nào lại trở nên quan trọng như vậy?
"Ách, nếu như chúng ta đã nghĩ tới biện pháp, thì có lẽ bữa tối chúng ta nên chúc mừng. Cơm tối, cơm tối có thịt kho tàu, gà hầm tương, cải trắng chua ngọt..." Mộc Á Tùy vừa nói, vừa trộm liếc nhìn Tử Tiêu, hy vọng có thể dùng mỹ thực để dụ dỗ. Tử Tiêu nhếch khóe miệng, mọi người bóp cổ tay – lão đại bọn họ muốn ăn không phải những thứ này a. Mộc Á Tùy có chút nhụt chí, không nghĩ tới Tử Tiêu lại đột nhiên mở miệng "Lần sau sẽ không có chuyện này nữa"
"Oa..." Bạch Diễn vui vẻ nhảy lên một cái, Lương Tề trên mặt cũng có điểm vui mừng, hắn tuy không cố chấp báo thù, nhưng mà hung thủ bị sa lưới đương nhiên hắn sẽ yên lòng hơn.
---
Tại một trang viên bên nước Anh, Hồng Lương Bác ngồi ở trong phòng khách, thỉnh thoảng lầm bầm vài câu, hiển nhiên đối với vận rủi của mình có chút bực bội.
Hắn nên sớm biết rõ! Từ lúc trường tiểu học truyền ra những lời đồn ma quái, hắn luôn một mực cảm thấy bất an. Không nghĩ tới sự tình trước kia lại bị tra ra – những chuyện mà hắn muốn quên
Nói cho cùng cũng là vận khí hắn không tốt, công trình nghiên cứu nội tạng kia, chỉ kém một chút nữa đã thành công. Cũng tại tên tiểu tử kia quá mức để ý, muốn cho y học có bước đột phát tất có hi sinh, chỉ mất vài tính mạng, nhưng có thể cứu hàng ngàn mạng người khác, cái gì nặng cái gì nhẹ, còn không phân biệt được?
Trần Tĩnh Diệu tiểu tử này cũng được coi là một nhân tài, hắn cũng không muốn ra tay độc ác với nó, chỉ trách là nó lại muốn đem những tư liệu nghiên cứu hủy diệt! Còn muốn đi tố cáo hắn! Về phần người kia, cũng chỉ trách là mình đã biết quá nhiều.
Nghĩ tới những thứ này, Hồng Lương Bác có chút mệt mỏi. Mấy năm gần đây hắn cũng đã lớn tuổi, con gái cũng không ở bên cạnh. Nhớ đến con gái của mình, hắn cảm thấy có chút áy náy, năm đó, Văn Lệ đối với tiểu tử kia rất tốt, hắn còn muốn thúc đẩy bọn họ đến với nhau, không nghĩ tới chuyện này lại xảy ra.
"Ai..." Trong không trung truyền ra tiếng thở dài. Hồng Lương Bác có chút hoảng sợ, nhìn chăm chăm vào bốn phía.
"Ai? Đi ra đây cho tao, đừng có trốn giả thần giả quỷ"
"Ha ha..." lần này lại đổi thành thanh âm trầm thấp tràn đầy ý cười cợt.
Hồng Lương Bác đứng lên
"Đi ra! Đi ra! A..." đột nhiên lại bị một lực mạnh xô tới, hắn lảo đảo vài bước rồi nhã quỵ xuống đất.
Lý Tránh chậm rãi từ dưới sàn trồi lên, từng chút một bò tới gần hắn "Ông tin có báo ứng chứ? Ha ha ha ..." thanh âm của Lý Tránh vồn có chút trầm, nay lại tận lực đè thấp, nên có điểm làm lông tơ người khác dựng đứng. Mộc Á Tùy đứng ở một bên bí mật yên lặng lau mồ hôi nhìn cảnh diễn ra trước mắt.
"Đừng nhúc nhích" Thanh âm Tử Tiêu ở bên tai Mộc Á Tùy vang lên, âm thanh có điểm ôn nhu, hơi thở lại quẩn quanh bên tai cậu, khiến cậu có chút ngứa. Mộc Á Tùy có chút khó xử, tư thế hiện giờ của cậu vô cùng xấu hổ a! Thân thể lơ lửng trên không trung, eo thì bị một cánh tay hữu lực kẹp chặt.
Đối với chút kháng cự của Mộc Á Tùy, Tử Tiêu coi như nhắm mắt làm ngơ, nói "Ảnh hưởng đến tôi"
Đột nhiên ở phía dưới phát ra một tiếng thét chói tai, tâm tư của Mộc Á Tùy rất nhanh bị hấp dẫn – Hắc Liêu hiện giờ cũng đã gia nhập hàng ngũ 'bức cung', cùng Lý Tránh hợp tác giở trò. Hồng Lương Bác thần sắc kinh hoảng, mồ hôi đầm đìa, thoạt nhìn như chống đỡ không được bao lâu.
"Đi thôi!" Tử Tiêu không cho Mộc Á Tùy có cơ hội phản bác, hai người rất nhanh đã biến mất khỏi trang viên đó. Tiếp theo sau đó, mọi người trong nhà cổ cũng trở về.
Lương Tề trong lòng đã thỏa, thầm nghĩ nên sớm đi xuống Minh giới báo danh, rồi đi tìm Trần Tĩnh Diệu. Lý Tránh ở Minh giới rất có mặt mũi, vì vậy nên Lương Tề lấy danh nghĩa của hắn đi tìm Trần Tĩnh Diệu vô cùng thuận lợi, sau đó cùng hắn đầu thai thành hàng xóm bên cạnh nhau.
Thấy Mộc Á Tùy còn có chút tiếc nuối, Tử Tiêu hiếm khi nói nhiều bảo
"Chuyện sau này giao cho cảnh sát đi"
"Ân!" Mộc Á Tùy đột nhiên ngẫm nghĩ, rồi đứng lên nói "Thanh ca nói việc 'bức cung' này trái với hiệp định giữa anh với Minh giới?" nếu vậy thì hắn có phiền phức gì không a?
"Cậu là đang lo lắng cho tôi sao?" Ngữ khí có chút cao, rõ ràng chứng minh hiện giờ hắn vô cùng vui vẻ. "Yên tâm, trừ cậu ra, thì không còn người khác chứng kiến" Hắn cố ý nhấn mạnh chữ 'người khác' – ngụ ý chính là liều chết không nhận!
Mộc Á Tùy lúc này mới yên lòng lại, khóe miệng không kìm được nhếch lên "A, đúng rồi, lần này ra nước ngoài, thì xem như là phí công tác a?"
"Tất cả đều trừ trong tiền lương của cậu, đừng lo!" Tử Tiêu lãnh đạm vân khinh nói. Mộc Á Tùy khuôn mặt tối sầm lại, cậu liền lấy hộ chiếu của mình ném cho Tử Tiêu nói
"Giữ giùm đi, lát về trả lại cho tôi"
"Cậu không định về?"
"Tôi đi tìm Lý Tránh độn thổ về" Mộc Á Tùy nhanh chóng quay lưng đi, Tử Tiêu ở phía sau có chút dở khóc dở cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com