Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 30 - chương 32

Chương 30

Hai người bước vào trong cửa chính ngôi nhà cổ, có một thân ảnh bạch sắc nhào tới. Tử Tiêu kéo Mộc Á Tùy, lách đi cái bóng đó. Thấy việc bổ nhào về phía cậu không thành, Bạch Diễn liền muốn thực hiện thêm lần nữa, nhưng lại bị Hắc Liêu ôm lại. Bạch Diễn quay đầu nhìn hắn, Hắc Liêu chỉ nhún vai, giương mắt ý bảo - nhìn sắc mặt của lão đại biến đen kìa!

Tuy biết hôm nay bọn họ trở về, nhưng lại không biết thời gian cụ thể. Cho nên Mộc Á Tùy lúc này rất bất ngờ cùng hưng phấn, liền tránh cái ôm của Tử Tiêu mà chạy tới

"Rốt cuộc cũng đã trở lại!"

Cậu kéo Bạch Diễn qua, nhẹ nhàng ôm một chút, Bạch Diễn cũng rất kích động, hình ảnh hai người ôm nhau có chút cảm động - nếu không phải sau lưng lại có hai ôn thần giữ cửa... Thanh Hiện cùng Lý Tránh cũng đã tới, mọi người đem ánh mắt nhìn nhau, coi như là lời chào.

Hàn huyên xong, Bạch Diễn hưng phấn mà chạy về hướng sân nhỏ, xách một gói to đến. Cậu ta hào hứng bừng bừng một bên cầm một bên giới thiệu

"Đây là tượng điêu khắc bằng gỗ, tạc hình con rùa đen, anh xem, có phải rất đáng yêu!"

Bạch Diễn giơ con rùa đen, không thể chờ đợi muốn có sự khích lệ của Mộc Á Tùy.

Mộc Á Tùy nhìn nửa ngày, hai con mắt của Bạch Diễn long lanh sáng lên, quả thật con rùa đen này không thể nào kiếm đâu ra lời khen ngợi,

"Cái con rùa đen này đúng là rùa đen!"

Lời khen này phi thường không được tự nhiên, nhưng Bạch Diễn cũng không quan tâm, cho rằng Mộc Á Tùy là đang ca ngợi.

"Đúng chứ đúng chứ, lúc đi dạo phố người Hoa, vừa nhìn một cái là tôi liền biết đó là món đồ cổ rồi"

"Vậy cái này là cho tôi?"

Nhìn Bạch Diễn đang ra sức gật đầu, Mộc Á Tùy có chút hơi do dự khi nhận món đồ này, có chút gian nan hỏi

"Cậu cảm thấy tôi và con rùa này giống nhau?"

Bạch Diễn mừng rỡ nhìn cậu

"A, cậu cũng biết sao!" sau đó chỉ vào rùa đen nói "Nó gọi là mộc rùa đen,( rùa đen bằng gỗ) cậu gọi là Mộc Á Tùy, chẳng phải đều họ Mộc sao!"

Mộc Á Tùy yên lặng đem con rùa đen này cất đi.

"Tốt lắm, lễ vật tặng cũng xong rồi, chúng ta nên đem những cái án tử để lâu mà làm đi"

Thanh Hiện chỉ chỉ đống thư tín đã chất cao như tòa núi nhỏ. Mộc Á Tùy giật mình nhìn hắn

"Bây giờ còn lưu hành.... phương thức liên lạc nguyên thủy này?"

Dựa theo tốc độ thư tín truyền tới, nói không chừng thư còn chưa tới án đã được phá.

Hắc Liêu bĩu môi, muốn cười nhạo cậu một phen, nhưng ngay lập tức bắt gặp ánh mắt sắc bén của Tử Tiêu, kịp thời thu hồi biểu tình, đành phải chuyển sang đánh ngáp một cái. Trong nội tâm yên lặng nói thầm - mất đi niềm vui a!

Bạch Diễn không có phát hiện tình hình bên này, cậu cẩn thận giải thích cho Mộc Á Tùy

"Thư tín tới đây cũng không đi theo một quỹ đạo thông thường, là trực tiếp quỷ mang tới, trong nháy mắt là có thể đưa đến đây. Cho nên nếu như biết phương pháp này, thì người bình thường muốn liên lạc với chúng ta cũng sẽ không tự mình đến. Bất quá, hiện giờ những người biết đến cũng không nhiều lắm, chỉ có những khách hàng cũ mới biết được...."

Thanh Hiện liếc nhìn Mộc Á Tùy nói

"Tôi cho rằng, những thứ thường thức này anh đều biết chứ" (thường thức: những thứ thông thường)

Mộc Á Tùy có chút bất đắc dĩ nhìn trời - đây là thường thức? Ánh mắt Tử Tiêu quét tới, Thanh Hiện lập tức thức thời dừng vấn đề này lại

"Tóm lại, chi phí sinh hoạt của chúng ta là ở đây, từ hôm nay trở đi, tất cả mọi người đều phải tăng ca"

Nhiệm vụ rất nhanh đã được phân xong, ngoại trừ Tử Tiêu cùng Mộc Á Tùy, những người còn lại được phân 2 đến 3 nhiệm vụ, ngay cả Lý Tránh của không thể thoát được. Lý Tránh choàng lên vai của Thanh Hiện, mập mờ hướng chỗ lỗ tai hắn thổi hơi

"Thân ái, nếu như vậy.... như vậy?"

Đáp án là - trên tay hắn liền dày thêm một tầng thư tín.

Nhìn người chỉ biết có tiền trong mắt, lục thân không nhận như Thanh Hiện, Mộc Á Tùy cẩn thận xê dịch ra xa, cố gắng đem mình ẩn đi.

Thế nhưng cậu không biết, trên người cậu hiện lên 4 chữ 'tình nhân lão đại' chói lóa, thân phận nghiễm nhiên tăng vọt. Bọn họ dù có to gan hơn nữa, cũng không dám tùy tiện nô dịch cậu - ít nhất là do Tử Tiêu xuống đài trước.

Đối với sự cam chịu của bọn họ, Tử Tiêu rất hài lòng, tâm tình sung sướng vỗ cái ót của Mộc Á Tùy, đi thằng về phía trước

"Đi thôi, đi tìm kiếm tư liệu..."

---

"Đây là văn phòng của tôi"

Lâm Thần Cương diện biểu tình rất bình tĩnh, nhưng giọng nói của hắn lại lộ ra cảm xúc giận dữ. Người ở trên ghế salon đối diện lại vô cùng bình tĩnh, gật đầu

"Thẩm mỹ không được tốt cho lắm"

Mộc Á Tùy lau mồ hôi lạnh, nhìn hai người Tử Tiêu cùng Lâm Thần Cương.

Tay của Lâm Thần Cương cứ nắm chặt rồi nới lỏng, nới lỏng rồi nắm chặt, qua nhiều lần, hắn mới nói

"Vụ án đã kết thúc, sự thật ở ngay trước mắt, cái án này là người làm, cái gì mà yêu ma quỷ quái, tất cả đều do thần côn ngươi nói bậy cả"

Tử Tiêu diện ra bộ dáng thở dài

"Lâm đại đội trưởng thật sự là hảo thủ đoạn, cứ như vậy nói 'án tử đã phá'"

Lời này vừa ra, vẻ mặt của Lâm Thần Cương liền biến thành màu gan heo. Cái này là do Lý Thuật tự thú, án tử liền như vậy kết thúc, tuyệt đối chưa tính đến công lao của Lâm đại đội trưởng. Hơn nữa, án tử này vẫn còn tồn tại nhiều điểm nghi ngờ, Lâm Thần Cương có chút bất đắc dĩ khi qua loa kết án, trong nội tâm thì đầy vướng mắc. Mà lời của Tử Tiêu kia nói, quả thật rất độc!

Lâm Thần Cương bỗng nhiên đứng lên, Tử Tiêu giương mắt nhìn. Mắt thấy hai người sắp từ động khẩu sang động thủ, Mộc Á Tùy cuống quýt đứng dậy ngăn cản

"Lâm đội trưởng, kỳ thật chúng tôi cũng chỉ muốn tìm thêm manh mối, cái này chẳng phải chúng ta nên đồng lòng hay sao, ha ha..."

Tiếng cười có chút cứng của cậu cũng không làm cho không khí dịu đi, nhưng ít nhiều gì cũng đã không còn giương cung bạt kiếm nữa.

"Nói"

Lâm Thần Cương đè tâm tình cho bình tĩnh lại ngồi xuống, cũng không phải tại mặt mũi của Mộc Á Tùy lớn, mà là trong lòng hắn cũng có tinh thần trọng nghĩa đang quấy phá.

Mộc Á Tùy nghĩ nghĩ, đem những suy đoán của Tử Tiêu nói ra. Bọn họ muốn điều tra bối cảnh của Lý Thuật, còn có một số sự tình của Thu Hoài Chiêu năm đó, nếu thông qua cảnh sát là cách nhanh nhất để biết. Cậu tin tưởng lúc Lâm Thần Cương xem được lời khai của Lý Thuật, hắn nhất định sẽ điều tra.

Lâm Thần Cương tức giận nói

"Đã điều tra qua, nhưng không có gì khả nghi cả"

Hắn có điểm phiền muộn quăng tờ báo cáo đi

Mộc Á Tùy nhận lấy, cẩn thận xem xét, qua 10 phút sau, cậu khép tập văn kiện lại, đưa cho Lâm Thần Cương

"Người mà Lý Thuật muốn liều cả mạng để bảo vệ, đại khái tôi cũng đoán được là ai rồi"

Tử Tiêu cong cong khóe miệng, cười đến đắc ý, như là đang khoe khoáng cái gì đó. Lâm Thần Cương rầu rĩ thở hắt ra, quay đầu căm giận hỏi ngược lại

"Chỉ là nhìn vào phần báo cáo này?"

Mộc Á Tùy từ trong túi lấy ra một phần văn kiện

"Anh nhìn cái này liền hiểu"

Lâm Thần Cương sững sờ, có chút bán tín bán nghi, đọc nhanh như gió, sau đó chậm rãi mở to hai mắt

"Làm sao có thể? Chẵng lẽ...."

Hắn nghĩ nghĩ, sau đó lại lắc đầu không nhận, chối bỏ nói

"Đây là động cơ giết người?"

Mộc Á Tùy đi qua, gõ lên bàn phím mấy từ 'Hoắc Kiến Thành, Thu Hóa Chiêu' sau đó nhấn nút tìm. Trực tiếp kéo đến websites dưới cùng, Mộc Á Tùy nhanh chóng mở ra cho hắn coi, trên đó ghi rõ ràng là 'Nhà giàu có chuyện xấu - danh nhân từ thiện chịu đòn hiểm từ trượng phu'

Mộc Á Tùy chỉ vào phía dưới, chỗ mấy hàng chữ nhỏ nói

"Đây là mấu chốt"

Lâm Thần Cương vừa ngơ ngác nhìn cậu, trên mặt có chút dao động

"Cô ta giết Doãn Hiểu Tình ...."

Mộc Á Tùy trầm mặt không nói. Tử Tiêu ở phía sau, không một chút dấu vết ngăn trở đường nhìn của Lâm Thần Cương, nhìn hai người đang còn ngẩn người nói

"Đi Hoắc gia"

Lâm Thần Cương lái xe, Tử Tiêu cùng Mộc Á Tùy hai người có da mặt cực dày ngồi ở ghế sau. Lâm Thần Cương mặc dù có chút buồn bực, nhưng rốt cuộc án cũng đã được phá, nên lập tức cũng không có so đo nhiều nữa, giẫm chân ga một đường chạy như điên.

Tiếp đãi bọn họ chính là Hoắc tiểu thư Hoắc Ninh

"Mẹ của tôi đã đi tham gia hoạt động quyên tiền rồi, phải muộn một chút nữa mới trở về"

Hoắc Ninh lễ phép làm cho bọn họ ly trà nóng

"Các người đến là để tra án tử của ba tôi sao? Không phải đã kết án rồi?"

Lâm Thần Cương nói thẳng

"Hoắc tiểu thư cho rằng, Lý Thuật thật là hung thủ giết người?"

Hoắc Ninh sững sờ, sau đó cúi đầu xuống

"Lý thúc thúc là người tốt, tôi cũng không dám tin tưởng ông ấy lại sẽ vì chúng tôi giết người. Hẳn là bị tử hình?"

Lâm Thần Cương định trả lời, thì Thu Hóa Chiêu sắc mặt có chút mệt mỏi - giống như là gấp gáp trở về

"Cảnh quan cứ nhiều lần đến nhà tôi làm cái gì? Án tử cũng đã kết, vì cái gì lại muốn lần nữa quấy rầy cuộc sống của chúng tôi?"

Hoắc Ninh thân thiết đi tới, hai mẹ con đứng chung một chỗ, không có một tia dao động.

Lâm Thần Cương vừa đem giấy chứng nhận con nuôi ra, vừa nói

"Hoắc tiểu thư thế nhưng lại là con nuôi của phu nhân a?"

Lời này vừa nói ra, Thu Hóa Chiêu sắc mặt đại biến, Hoắc Ninh ngược lại không phản ứng, giống như chuyện này không liên can đến mình.

Trì hoãn nữa ngày, Thu Hóa Chiêu mới lấy lại tình thần, trầm tư nói

"Vậy thì sao? Tiểu Ninh là thân sinh hay không thì với tôi cũng không quan trọng, thỉnh không cần phải lấy chuyện này ra trêu chọc chúng tôi"

Lâm Thần Cương tiếp tục nói

"Lý Thuật chính là bố ruột của Hoắc Ninh"

Thu Hóa Chiêu giật mình, tay vuốt lại tóc run run. Hoắc Ninh nắm lấy tay bà ta, bình tĩnh cười nói

"Đủ rồi, ép hỏi một người phụ nữ yếu ớt là niềm vui của các người sao? Người là tôi giết, muốn hỏi cái gì thì hỏi tôi là được rồi"

Như là truốt bỏ đi lớp mặt nạ, Hoắc Ninh thoáng lại như biến thành người khác. Thu Hóa Chiêu ánh mắt phức tạp nhìn cô ta, trong mắt hàm chứa lệ. Hoắc Ninh tựa trên vai bà, chẳng hề để ý nói

"Người sớm biết là con đi? Thật khờ, con không đáng để người vì con làm nhiều như vậy, con thiếu nợ người quá nhiều...."

Như nghĩ đến điều gì, cô cúi đầu cười to, một hồi sau, cô ta đi tới chỗ Lâm Thần Cương

"Có thuốc không?"

Lâm Thần Cương móc ra cả bao đưa cho cô ta. Thu Hóa Chiêu sắc mặt đau khổ, lệ tuôn như suối.

Hoắc Ninh ngậm lấy điều thuốc, rít một hơi, chậm rãi tự thuật

"Hoắc Kiến Thanh là một tên cặn bã, cuồng bạo lực gia đình!" Hoắc Ninh chậm rãi phun ra khói thuốc, quay đầu nhìn Thu Hóa Chiêu

"Người không cần phải áy náy.... căn bản không phải lỗi của người, con biết rõ người luôn luôn bảo vệ con"

Lâm Thần Cương lúc này chậm rãi nói

"Còn Doãn Hiểu Tình? Cô vì sao lại giết cô ấy?"

Hoắc Ninh hít thêm một ngụm khói, thần sắc giật mình

"Cô ta a, gặp được tên súc sinh ấy cùng với tôi.... cô ta cho rằng cô ta bị bỏ rơi là vì tôi, nên chụp hình uy hiếp tôi"

Mộc Á Tùy sắc mặt tái nhợt, Tử Tiêu vỗ vỗ tay cậu như an ủi. Lâm Thần Cương tiếp tục hỏi

"Cho nên các người hẹn gặp nhau ở khách sạn, sau đó giết cô ta? Người mà nhân viên miêu tả chính là cô?"

Hoắc Ninh nhẹ gật đầu

"Lý Thuật là vô tội, các người thả hắn ra"

Lâm Thần Cương không có trả lời cô mà nói tiếp

"Hôm đó hắn đến vào buổi sáng là cố ý giả tạo hiện trường? Lúc đó, hắn đã có ý định gánh tội thay cô?"

Hoắc Ninh rũ mi mắt, không đáp

....

Khúc mắc của vụ án đã được gỡ. Mộc Á Tùy nhìn Lâm Thần Cương mang Hoắc Ninh đi, còn có khuôn mặt đẫm lệ của Thu Hóa Chiêu, sớm đã không còn kiên cường như ở trên ti vi, trong nội tâm có chút khổ sở.

Tử Tiêu vỗ vỗ đầu cậu, Mộc Á Tùy cố gắng giữ vững tinh thần nói

"Kiếp sau, hy vọng bọn họ cũng không cần phải đi trên con đường này"

Tử Tiêu gật đầu an ủi cậu

"Đừng lo lắng, Hoắc Ninh vẫn còn có cơ hội giảm án, chỉ cần có hi vọng, không hẳn là sẽ có kết cục không tốt"

Mộc Á Tùy ánh mắt sáng lên, Tử Tiêu không có nói gì nữa, hai người sóng vai nhau trở về

Chương 31

Vụ án của Hoắc Ninh rất nhanh được đưa ra xét xử. Tử Tiêu không biết dùng biện pháp gì đã có được tư cách vào tòa dự thính. Ban đầu, Hoắc Ninh đã được thẩm phán thông cảm. Khi kết quả được nói ra, Mộc Á Tùy rốt cuộc cũng nhẹ nhàng thở ra.

Bị tù 20 năm, đối với một người, nhất là đối với phụ nữ, khoảng thời gian tươi đẹp nhất lại phải trải qua trong tù. Nhưng ít nhất, cô ấy cũng giữ được tính mạng của mình. Chỉ cần còn sống - đối với cô ấy cùng Thu Hóa Chiêu mà nói, như thế là quá tốt.

"Rốt cuộc cũng đã có thể an tâm a"

Tử Tiêu gắp miếng thịt heo đưa vào trong chén của Mộc Á Tùy. Ở chung lâu ngày, hắn rốt cục cũng biết vì sao trù nghệ (kỹ năng nấu ăn) của cậu là cao đến như vậy nhưng lại không thể đem chính bản thân nuôi béo, nguyên nhân ở chỗ - cậu rất kén ăn!

Không thể không nói, Mộc Á Tùy giấu rất khéo, ít nhất trong khoảng thời gian Tử Tiêu biến thành 'tiểu thịt viên', hai người ở chung một mái hiên, hắn vẫn không hề phát hiện, mãi cho đến khi khoảng thời gian ở chung gần nhất, Tử Tiêu luôn thực hiện tôn chỉ 'quân tử phải xa nhà bếp' lại vào bếp quan sát Mộc Á Tùy nấu ăn, nhìn vào suất ăn của cậu, hắn mới phát hiện mánh khóe này.

Cho nên, mỗi ngày hắn đều bức Mộc Á Tùy ăn rất nhiều đồ ăn, nghiễm nhiên đó trở thành niềm vui thích lớn nhất mỗi ngày của Tử Tiêu

Quả nhiên, nhìn miếng mỡ heo trong bát của mình, Mộc Á Tùy cau mày. Ánh mắt của Tử Tiêu nhìn theo đôi lông mày hơi nhíu, trượt đến khóe miệng, miêu tả ngũ quan của Mộc Á Tùy, nhíu mày - rất gầy a

"Chờ khi em béo đến độ tôi ôm không nổi, tôi sẽ không bức em ăn nữa"

Mặt của Mộc Á Tùy thoáng cái biến đỏ, vùi đầu đem miếng thịt một ngụm nuốt xuống - tựa hồ cũng không khó ăn như trong tưởng tượng.

Ăn cơm xong, Mộc Á Tùy được Tử Tiêu nhét vào trong xe, đóng gói lên máy bay. Đối với hứng thú đi du lịch của Tử Tiêu, Mộc Á Tùy có chút không hiểu. Ít nhất lần du lịch trước cũng không thấy hắn có vẻ hứng thú đến vậy.

Đối với nghi vấn của Mộc Á Tùy, Tử Tiêu chỉ cười nhưng không nói.

Máy bay rất nhanh đến sân bay Lâm Chi ở Tây Tạng. Ngay sau khi xuống máy bay, Mộc Á Tùy lo lắng hỏi

"Còn hành lý thì sao?"

Lúc bị Tử Tiêu ném lên máy bay, cậu cũng đã rất lo lắng về lịch trình lần này, nhưng Tử Tiêu lão đại lại nói hắn đã lo đủ, cậu cũng được yên tâm đôi chút. Hiện tại nhìn hai tay trống trơn, cùng với người náo đó tinh thần rất sảng khoái, Mộc Á Tùy vò tóc hỏi

"Anh không phải nói đã mang đủ?"

Tử Tiêu không hề có vẻ xấu hổ, hắn đương nhiên gật đầu

"Xác thực đều đã mang đủ"

Hắn ở trên trán của Mộc Á Tùy gõ gõ

"Quan trọng nhất là người đều đã mang tới, em ngược lại còn hỏi, thiếu cái gì chứ?"

Tai của Mộc Á Tùy bốc nhiệt, trong nội tâm cũng không biết là do xấu hổ hay tức giận, Tử Tiêu thì mặt mũi tràn đầy vẻ thỏa mãn sau khi tản tỉnh thành công. Mộc Á Tùy nhịn không được lo lắng, da mặt của Tử Tiêu chính là loại dày theo thời gian, sau này nhất định rất khó nhai!

Bước ra khỏi sân bay, tâm tư của Mộc Á Tùy cũng đã bị cảnh đẹp trước mắt bắt đi - bầu trời phía xa, cây cối tươi mát, những dãy núi trùng trùng điệp điệp tạo ra cảnh đẹp rúng động hùng vĩ đối với người nhìn. Mộc Á Tùy sảng khoái hít một hơi thật sâu

"Không phải nói sẽ có phản ứng cao nguyên sao?"

(Phản ứng cao nguyên: những người lần đầu mới lên những nơi cao hơn mực nước biển khoảng 3000m, sẽ có những triệu chứng như đau đầu, khó thở...)

Cậu chỉ thấy không khí tươi mát, hô hấp bình thường - loại cảm giác này tốt đến không thể tốt hơn.

Tử Tiêu khiêu mi chế nhạo nói

"Em có vẻ tiếc nuối nhỉ?"

Mộc Á Tùy giả ngu, ở phi trường mở miệng muốn đi, hạ quyết tâm muốn đi thăm thú mọi nơi. Nhìn cậu như con mèo nhỏ đã có kinh nghiệm, khơi dậy rất nhiều hứng thú - Tử Tiêu tiếc nuối nhếch khóe miệng, ngược lại nói

"Lúc này độ cao so với mặt nước biển vẫn còn thấp, hàm lượng khí oxi vẫn còn nhiều, tự nhiên là sẽ không có vấn đề gì rồi, độ cao so với mặt nước biển càng cao, thì em cần phải chuẩn bị tâm lý"

Mộc Á Tùy nghiêm túc gật đầu, cậu tin tưởng mình sẽ không dễ gì ngã xuống như vậy

Bất quá sự thật chứng minh, Mộc Á Tùy còn chưa đủ hiểu cái gì là phản ứng cao nguyên. Đêm đó trong khách sạn, Mộc Á Tùy bắt đầu cảm thấy choáng váng, sau đó mất hết sức lực, cả người ỉu xìu như bị bệnh.

Tử Tiêu cũng coi như có tâm, trước khi đi cũng đã tra qua những phản ứng của phản ứng cao nguyên cũng cách trị liệu, cho nên Mộc Á Tùy bắt đầu choáng váng thì hắn đã cho cậu uống nước, để tránh cho cậu vận động mạnh, ngực đỡ đau thì toàn bộ việc ăn, tắm đều do Tử Tiêu một tay xử lý. Nếu không phải Mộc Á Tùy có phản ứng quá mãnh liệt, thì hắn đã giúp cậu đi vệ sinh luôn rồi.

"Không nên tức giận, 'tinh xảo' cùng 'nhỏ' có rất nhiều thứ khác nhau mà"

(cái này là ảnh đang khen ẻm có cái ấy ấy nhỏ đẹp a~~~)

Tử Tiêu nhìn cậu, hiểu nhầm là cậu có thái độ đồng ý, đem chai nước dưới đáy quần cậu lấy ra.

Mộc Á Tùy đen mặt, oán hận trừng mắt nhìn hắn. Cái bộ vị được khen là 'tinh xảo' - đối với một nam nhân thì tuyệt đối là một điều sỉ nhục!

Nếu không phải trên người không thể dùng sức, thì cậu đã đứng lên cởi quần ra để so rồi! Tử Tiêu nhìn vào đôi mắt tức giận đó, lờ mờ đoán ra được tiếng lòng cậu, khóe miệng cong lên

"Tin tưởng tôi, rất nhanh em sẽ cảm nhận được sự khác biệt của chúng ta" (Vô sỉ!!!)

Vì đang tức giận, nên Mộc Á Tùy không nghe ra được ẩn ý trong đó, cậu coi như là hắn đang đưa ra chiến thư với cậu. Cậu sử dụng toàn sức, như một con mèo đang tạc mao, hướng Tử Tiêu vung quyền

"Tôi chờ!" (Xác định...)

Tử Tiêu cười đến ý vị thâm trường

"Đến lúc đó em đừng có cầu xin tha thứ, tôi nhất định sẽ không bỏ qua"

Mộc Á Tùy bĩu môi, đối với loại khiêu khích ngây thơ này, cậu chẳng thèm ngó tới. Nhìn bộ dạng không có ý thức cảnh giác của cậu, con mắt của Tử Tiêu sáng lên. Mộc Á Tùy không hề cảnh giác, mềm oạt nằm sấp trên giường, cùng với mong muốn đánh bại Tử Tiêu mà chìm vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau, bệnh của Mộc Á Tùy có chuyển biến tốt, cái gọi là bệnh đi như kéo tơ, Mộc Á Tùy cảm thấy thân thể tốt hơn, đầu cũng dần được tỉnh táo. Cậu rốt cuộc cũng ý thức được cuộc đánh cược tối hôm qua có bao nhiêu là ngây thơ.

Trên đường đến Lhasa (Lhasa: thủ đô Tây Tạng), chần chừ hồi lâu, Mộc Á Tùy tích đủ dũng khí nói

"Cái kia... cá cược lúc tối có thể hay không hủy bỏ, rất trẻ con a"

Tử Tiêu giống như vô tình liếc nhìn thứ giữa hai chân cậu, khóe miệng như có như không nhếch lên. Mặc dù biết đó là phép khích tướng của đối phướng, nhưng Mộc Á Tùy vẫn không kiềm được lửa giận

"So thì so, sợ gì chứ!" (tự bán lần 2....)

Tuy là bị dắt mũi, nhưng không thể phủ nhận, Mộc Á Tùy cũng có chút hiếu kì - chẵng lẽ thật sự kém rất nhiều?

Mặc dù không phải Mộc Á Tùy chưa từng gặp 'nó' nhưng lúc đó là buổi tối, cậu lúc đo chỉ cảm thấy vô cùng túng quẫn cùng xấu hổ, căn bản là chưa kịp nhìn kĩ. Cho nên đối với Tử Tiêu nói của hắn 'rất lớn', cậu luôn có chút hoài nghi - mặc dù hoài nghi cũng xen lẫn tức giận.

"Tuy nhiên, muốn so như thế nào? Chắc không có lấy thước đo đi?"

Mộc Á Tùy tưởng tượng cảnh hai người cầm thước đo giúp nhau, thân thể nháy mắt cứng ngắc...

Tử Tiêu cười bí ẩn nói

"Không cần phiền như vậy, tôi cam đoan em sẽ thua khâm phục khẩu phục"

Tử Tiêu nghĩ mọi chuyện tốt đẹp là thế, nhưng đường đến hạnh phúc lúc nào cũng nhấp nhô, gồ ghề... Sau khi đến Lhasa, bệnh của Mộc Á Tùy bắt đầu chuyển biến xấu. Ngoại trừ choáng váng vô lực, cậu bắt đầu nôn mửa. Mặc dù Tử Tiêu có năng lực cường hãn, nhưng hắn cũng không có cách nào thay đôi được khuôn mặt đang vàng như nến của cậu, thoạt nhìn Mộc Á Tùy lúc nào cũng có thể ngã xuống.

Vốn là một kế hoạch dụ dỗ hoàn mỹ, đến cuối cùng lại xảy ra sai sót. Tử Tiêu nhanh chóng mua vé máy bay, cho cậu ăn chút cháo, rồi khiêng cậu lên máy bay. Lúc Mộc Á Tùy tỉnh lại cũng đã qua nửa đêm.

Nhìn hắn nằm một bên hô hấp, nội tâm Mộc Á Tùy có chút áy náy. Tử Tiêu ngủ rất sâu, trên mặt là những đường cong nhu hòa. Mộc Á Tùy vẫn là lần đầu tiên chứng kiến một Tử Tiêu không có lực sát thương như vậy, trong nội tâm vẫn không nhịn được đắc ý - nhìn từ góc độ này, Tử Tiêu nhìn có chút âm nhu

Trên người của Tử Tiêu chính là khí thế khiến người bình thường không thể nhìn thẳng mặt hắn, vậy nên đến bây giờ, Mộc Á Tùy mới nhận thức rõ ràng được hắn. Hiện tại, biết được điểm này, Mộc Á Tùy kiên định ra quyết tâm không rời xa hắn!

"Em cười gì đấy?"

Thanh âm Tử Tiêu ghé vào lỗ tai hắn nói - trong lúc Mộc Á Tùy đang suy nghĩ, hắn cũng đã tỉnh. Nguyên bản hắn tưởng rằng, tiểu ngốc tử này sẽ làm trò xấu gì đó, đặc biệt bày ra một bộ dáng vô cùng nhu mỹ này. Bất quá thoạt nhìn, nếu hi vọng cậu đối với thần hình hắn đâm ra khát vọng là không có khả năng.

Nhìn người trước mặt không nể nang gì mà nhìn thân hình mình, Mộc Á Tùy nhịn không được hoài nghi - hình ảnh cậu thấy vừa rồi là ảo giác sao?

"Ngô..." Miệng của Mộc Á Tùy bị ngăn lại. Đợi cho hai người không còn dưỡng khí, Tử Tiêu mới ngừng lại

"Xem ra tinh thần cũng đã được khôi phục không sai biệt lắm"

Hắn nhìn gò má đỏ bừng của cậu, híp mắt như đang có toan tính gì đó

Mộc Á Tùy không có trì hoãn lâu, ấp úng gật đầu, sau đó bất tri bất giác hỏi hắn

"Đây là đi đâu?"

Trí nhớ lúc lên máy bay thì cậu còn, nhưng đến cái chỗ nào thì cậu đều không biết.

Tử Tiêu đứng dậy đi đến cửa sổ, Mộc Á Tùy theo đó nhìn qua

"Không nhận ra sao?"

Tử Tiêu chỉ hướng ở phương bắc. Mộc Á Tùy mở to hai mắt, cả người hướng đến cửa sổ

"Đây là - Trấn Trang Hồ?"

Không trách tại sao cậu lại có cảm giác thân thuộc đến vậy. sau khi mẹ của cậu mất, cậu cũng chưa từng có về lại nơi này.

"Thay đổi thật nhiều a"

Mộc Á Tùy nhẹ nhàng hít một ngụm khí, quay đầu, Tử Tiêu lúc này có chút xuất thần

"Làm sao vậy?"

"Không có việc gì"

Ánh mắt Tử Tiêu lóe lên nhưng rất nhanh trở về bình thường

"Em là chủ, có phải nên dẫn anh đi một vòng không?"

Hắn lộ ra dung nhan tuấn mỹ, giống như vừa rồi chỉ là ảo giác của hắn.

"Được, bất quá lúc này cũng không có cảnh đẹp, bằng không chúng ta đi ăn cái gì đi? Nơi này có một ít trái cây rất nổi tiếng" Mộc Á Tùy tiếp lời hắn nói

Tử Tiêu mỉm cười

"Không bằng đi chỗ ở trước kia của em nhìn một cái?" Hắn cảm giác được, Mộc Á Tùy tựa hồ muốn tránh đi cái gì đó.

Mộc Á Tùy cau mày, ánh mắt tò mò của Tử Tiêu phát sáng

"Không thể sao?"

Sắc mặt của Mộc Á Tùy thoáng cứng lại, lắp bắp giải thích

"Cũng không phải là không được, nhưng chỗ đó rất vắng vẻ, thật sự không có gì hay để xem"

Tử Tiêu nhẹ gật đầu

"Tôi hiểu rồi"

Mộc Á Tùy nhẹ nhàng thở ra.....

"Vậy làm phiền rồi..."

Chương 32

"Đây là nơi nổi danh nhất trấn Trang Hồ - Khai Hoan Tự, nó rất..." Mộc Á Tùy chỉ vào cánh cổng tối như mực ở trước mặt, có điểm gian nan nhớ tới những từ ngữ ca ngợi thích hợp

"Có lịch sử rất lâu đời"

Tử Tiêu khiêu mi, từ chối cho ý kiến.

Mộc Á Tùy ngượng ngùng giải thích

"Thật sự, trước kia, em nếu đi học xong đều xuống chỗ này chơi một lúc. Không nghĩ tới vài năm không lại, chỗ này lại có sự thay đổi nhiều đến như vậy"

Cậu vừa nói, vừa chỉ tới cái giếng cạn hoang vắng cách đó không xa.

"Trước kia bên trong có nuôi mấy con rùa đen, hồi đó, chúng em thường ném đồ ăn uy mấy con rùa đen đó"

Mộc Á Tùy nhìn qua giếng cạn, có chút ngẩn người, vui vẻ ở khóe miệng cũng dần ít đi một chút.

Tử Tiêu vuốt cằm

"Hiện tại có vẻ như nuôi được nhiều hơn rồi" (chắc ý ảnh là Mộc Á Tùy chuyển từ nuôi rùa sang nuôi mấy người trong nhà cổ....)

Mộc Á Tùy bị nước miếng của mình sặc một cái, những điều phiền muộn trong đầu cậu thoáng cái biến mất sạch sẽ.

Tử Tiêu giẫm lên đám lá rụng trong Khai Hoan Tự, nhìn qua loa một vòng, sau đó chậm rãi xoay người nghiêm túc nói

"Khai Hoan Tự cũng đã xem rồi, cũng nên đến nhà của em đi"

Mộc Á Tùy ngẩn người, ánh mắt chậm rãi tránh đi tầm nhìn của Tử Tiêu. Vốn tưởng rằng lăn qua lăn lại nửa ngày, hắn sẽ quên mất việc này, hiện tại xem ra trí nhớ của Tử Tiêu so với tưởng tượng của cậu thì tốt hơn nhiều lắm.

"Em không cần phải lo lắng tôi thấy vọng đâu" Tử Tiêu vẻ mặt nghiêm túc nói "Sau khi được tham quan cảnh sắc nổi danh nhất ở đây, thì tôi cũng đã được đại khai nhãn giới rồi"

Bốn chữ 'cảnh sắc nổi danh' của Tử Tiêu làm cho khuôn mặt của Mộc Á Tùy thoáng chốc biến hồng.

"Kỳ thực không phải không thể đi" chần chờ nửa ngày, Mộc Á Tùy ấp úng nói

"Tôi cùng mẹ của tôi trước kia sống ở nhờ nhà bà ngoại, sau đó họ qua đời thì tiểu thúc chuyển tới. Hai gia đình ở chung một nhà khó tránh khỏi xảy ra chút chuyện"

Kỳ thực Mộc Á Tùy còn chưa có nói hết, cái chết của mẹ cậu cùng với việc cậu không muốn quay lại, tất cả đều có liên quan tới một nhà tiểu thúc.

Chân mày Tử Tiêu cau lại, mặc dù Mộc Á Tùy nói cũng không có nhiều, nhưng hắn cũng có để đoán được một số việc. Trước kia là vì tôn trọng Mộc Á Tùy, cho nên hắn không có đi điều tra quá khứ của cậu - hiện tại xem ra cách làm đó phi thường không sáng suốt.

Thấy Tử Tiêu chau chân mày, Mộc Á Tùy vội vàng giải thích

"Muốn đi đều có thể, bất quá tôi cùng không chắc là còn nhớ rõ đường đi, dù sao cũng đã thật nhiều năm cũng chưa có trở về. Ân... hay là gọi điện thoại cho bọn họ trước..."

Cậu vò vò tóc, đối với việc liên hệ đến bọn họ, cậu liền cảm thấy đau đầu. Tử Tiêu bắt lấy cái tay đang không ngừng tàn phá trên đầu Mộc Á Tùy, cúi người muốn hôn. Mộc Á Tùy còn chưa kịp phản ứng, đã bị người trước mặt khóa môi. Nụ hôn này so với những nụ hôn trước có phần kịch liệt hơn, hai người thân thể dán ở một chỗ, sự gặm cắn đôi môi lẫn nhau làm cho không khí càng ngày mong manh.

Hai người dán chặt lấy nhau, khiến cho thân thể cũng bắt đầu phát nhiệt. Tử Tiêu trực tiếp luồn tay vào bên trong áo của Mộc Á Tùy, tại chỗ cái eo của cậu vuốt ve hướng lên trên. Mộc Á Tùy bị ngắt nhéo hai cái, thân thể càng mẫn cảm hơn.

"Ngô...." Mộc Á Tùy thở phì phò, vô lực tựa trên người Tử Tiêu, Tử Tiêu dùng một tay chống đỡ thân thể cậu, một tay còn lại dùng hết khả năng khiêu khích trên thân thể cậu.

"Lúc này cũng không sai" Tử Tiêu nhẹ nhàng nói vào bên tai của Mộc Á Tùy, khiến cậu bị phân tâm, con mắt bao hàm lệ quang nhìn hắn, thấy ánh mắt này như muốn câu dẫn người, khiến cho Tử Tiêu như được uống máu gà. Hô hấp của hắn dừng lại một chút, sau đó lập tức kịch liệt hôn lên.

Mộc Á Tùy bị hôn đến choáng váng hết mặt mày, thẳng đến khi cảm thấy bụng hơi lành lạnh, lúc này mới chợt tỉnh - toàn bộ mọi nút áo đã bị gỡ ra, quần cũng bị nới rộng, Tử Tiêu đang cố dùng tay phá đi đạo phòng tuyến cuối cùng.

"Không được...." Mộc Á Tùy cũng không quản nữa, hai tay liều mạng cầm lấy lưng quần của mình. Tử Tiêu cười mà không cười nhìn cậu, tay cũng không có dấu hiệu dừng lại. Hai người lúc này kề sát một chỗ, Mộc Á Tùy rõ ràng cảm nhận được uy hiếp của Tử Tiêu - trên người hắn đang có nơi nào đó vô cùng phản ứng, rất có tinh thần quấy rầy cái bụng bằng phẳng của Mộc Á Tùy.

Hai người giằng co không được bao lâu, Tử Tiêu đã không kiêng nể gì mà luồn tay hẳn vào trong quần cậu tìm kiếm. Một bên tìm kiếm điểm mẫn cảm trên người cậu, một bên thì mạnh mẽ hôn xuống, Mộc Á Tùy hoàn toàn không phải là đối thủ của hắn. Không tới vài phút, cậu đã tước hết vũ khí đầu hàng, cả người vô lực tựa trên người hắn.

Mộc Á Tùy cuối cùng liều mạng giữ lại một tia lý trí cuối cùng hô lên, thanh âm có điểm mời gọi

"Đi, đi khách sạn...."

Những lời này nói ra chứng minh cậu cũng đã được giác ngộ tốt rồi, Tử Tiêu phi thường hài lòng. Đương nhiên, điều không hoàn mỹ chính là khách sạn cách nơi này hơi xa, sẽ làm giảm sự kích thích lúc này - hắn rốt cuộc cũng hiểu nguyên nhân không nổi tiếng ở nơi này, đáng tiếc có điểm muộn.

Tử Tiêu ôm chặt Mộc Á Tùy, niệm khẩu pháp, trong chớp mắt liền biến mất - hắn không ngại 'dã chiến' một lần a.

Mộc Á Tùy đem đầu chôn chặt trong ngực của Tử Tiêu, khi di chuyển, cậu đã có tỉnh táo đôi chút. Nhưng khi tỉnh táo lại, cậu có chút không hiểu tại sao cậu và Tử Tiêu lại có thể làm như vậy như vậy! Nghe nói lần đầu tiên bình thường đều ra máu - nghĩ vậy, Mộc Á Tùy đã bắt đầu chửi thúi lắm!

Đáng tiếc, thời gian bảo trì thanh tỉnh quá ngắn, Mộc Á Tùy còn không nghĩ ra đường chạy trốn, đã bị Tử Tiêu kiên định đặt lên giường trong khách sạn. Lòng của Tử Tiêu lại như lửa đốt, không thèm đi như người bình thường mà trực tiếp theo đường cửa sổ bay vào (-.-!!!)

"Ân..." Mộc Á Tùy còn không kịp nói chuyện đã bị nụ hôn cuồng nhiệt cuốn lấy, làm cho đầu của cậu quấy đặc như hồ dán. Tử Tiêu không hề khách khí, có chút dùng lực, làm quần áo càng ngày mở ra, do cách mở không đúng, mà quần của cậu đã bị Tử Tiêu dùng lực xé ra làm hai. Chỉ trong chớp mắt, Mộc Á Tùy liền như một con gà đã được luộc đến bóng bẫy nằm trên giường.

"Anh....anh..." đối với hành vi hung ác của Tử Tiêu, Mộc Á Tùy giận mà không dám nói gì - mệnh căn của cậu đang nằm trong tay của Tử Tiêu a. Tử Tiêu cười tà mị tới gần, hai 'cây củ cải' chung một chỗ, cùng với luật động của Tử Tiêu mà ma sát làm cho Mộc Á Tùy một hồi choáng váng.

"Hiện tại đã biết rõ sự khác biệt chưa?" Tử Tiêu lại đặt chúng sát nhau, cái nào hơn thua đều biết rõ.

Mộc Á Tùy bị hắn thành thạo ma sát, khiến cho từng trận khoái cảm từ truyền khắp người, đối với lời nói của hắn không còn để ý đến. Tử Tiêu cũng không có ở vấn đề này hỏi nữa, hắn cũng có rất nhiều biện pháp để chứng mình mà.

Xuất ra gel bôi trơn đã chuẩn bị từ lâu, Tử Tiêu một bên 'khai khẩn vùng bí ẩn' một bên chăm sóc cho 'tiểu Tùy' đang có chút ỉu xìu. Đợi cho hai ngón tay đã dung nhập được một thời gian, Tử Tiêu không chờ được, động thân đi vào.

"A..." Mộc Á Tùy mặt mũi trắng bệch, Tử Tiêu xách chân cậu lên, hai người liền hoàn toàn dung hợp một chỗ. Mộc Á Tùy đau đớn khó nhịn, thanh âm rên rĩ bật ra. Trên trán của Tử Tiêu cũng đã tích một tầng mồ hôi, hiển nhiên cũng đang nhịn rất vất vả.

Theo Tử Tiêu nhịp nhàng thong thả đong đưa, khuôn mặt của Tử Tiêu chuyển từ trắng qua hồng, ánh mắt càng ngày mê ly. Nhìn thấy cậu đã thích ứng tốt lắm, hắn liền tích cực tấn công, động tác không chút chút do dự vừa nhanh vừa gọn chui vào, đánh lên điểm mẫn cảm của Mộc Á Tùy.

Mộc Á Tùy oán hận trừng hắn, thân thể lại không nhịn được run rẩy, cậu ức chế không nổi liền rên rĩ. Tử Tiêu cúi người ngậm lên đôi môi của cậu, động tác thoáng dừng một lát, sau đó lại một hồi mưa to gió lớn ra vào.

Mộc Á Tùy lâm vào mơ mơ hồ hồ, nghe được Tử Tiêu đắc ý nói

"Đây là khác nhau"

Nhưng cậu không kịp suy nghĩ cái gì khác nhau đã nặng nề ngủ.

------

Mộc Á Tùy ngủ một giấc này có thể nói là thiên hôn địa ám. Lúc cậu tỉnh lại, cái đèn nhỏ cũng đã chuyển sang ánh sáng màu da cam, đem bóng tối thâm trầm đẩy ra ngoài cửa sổ.

Mộc Á Tùy sờ tấm nệm mềm mại phía bên dưới, có chút sung sướng, xem ra đã được thay mới qua. Mộc Á Tùy giật giật thân thể, phát hiện ra tuy có chút mỏi nhừ, thì cũng không có gì không khỏe. Cũng không có như trong tưởng tượng khủng bố của Mộc Á Tùy.

"Hừ!"

Một tiếng không phối hợp vang lên cắt đứt suy nghĩ của Mộc Á Tùy. Cậu lúc này mới phản ứng - Tử Tiêu đi đâu rồi?

"Tên quê mùa khốn kiếp!"

Nương theo thanh âm thanh thúy kia, Ngọc Trinh vóc người nhỏ nhắn đứng ở trước cánh cửa, trên mặt tràn đầy tức giận. Mộc Á Tùy giãy dụa ngồi dây, trên người đầy dấu vết khiến người xem liền hiểu. Ngọc Trinh nhìn cậu nửa ngày, hốc mắt chậm rãi đỏ lên.

Mộc Á Tùy lập tức tay chân luống cuống, giống như là tiểu tam bị bắt gian tại giường, vừa áy náy lẫn khẩn trương nói

"Thật ra..." Cậu suy nghĩ dùng từ, lại phát hiện không biết nên nói lời an ủi nào cả.

Nước mắt Ngọc Trinh dần lan ra, thanh âm đến miệng liền bị tiếng nức nghẹn cảm trở. Mộc Á Tùy lúng túng chụp lấy quần áo mặc vào, chạy ngay tới hống cậu ta.

"Đừng khóc... tôi....cậu...."

Cậu lắp bắp không biết nói gì cho phải, Ngọc Trinh càng khóc thảm hơn, ngồi xuống đất ôm đầu gối, thoạt nhìn rất đáng thương.

"Tên quê mùa hỗn đản... tên quê mùa khốn kiếp..."

Hắn nói liên miên cằn nhằn cũng chỉ là câu nói kia. Mộc Á Tùy đưa tay sờ đầu cậu ta, chủ động chuyển đề tài

"Sao cậu lại đến đây? Tử Tiêu đâu?"

Lời kia vừa thốt ra, tiếng khóc của Ngọc Trinh lập tức dừng lại. Mộc Á Tùy cảm thấy lời mình nói sai, vô cùng hối hận, lại không nghĩ rằng Ngọc Trinh đem một mặt dính đầy nước mắt cùng nước mũi nhào lên người cậu, ở trên quần áo cậu lưu lại những vết nước rất rõ ràng.

Lau khô mặt xong, Ngọc Trính lấy lại khí chất nữ vương, đưa 5 ngón tay làm thành lan hoa chỉ dương dương tự đắc nói

"Tử Tiêu ca ca đã vứt bỏ anh nha, hắn đã chán nghét anh.... tôi vẫn còn cơ hội...."

Nhìn thấy ánh mắt vẫn chưa hiểu của Mộc Á Tùy, Ngọc Trinh tiếc rèn sắt không thành liền nói

"Tử Tiêu ca ca đi ra ngoài chơi a, anh xem, một nam nhân vừa cùng anh..." cậu ta cắn cắn môi, quyết định bỏ qua nói luôn câu kết "Tóm lại là đã ăn sạch sẽ rồi bỏ chạy, nói rõ là hắn không còn hứng thú với anh a"

Mộc Á Tùy cuối cùng cũng hiểu được ý của cậu ta, nhìn lướt qua phòng một lượt. Quả nhiên, Tử Tiêu ngay cả một lời nhắn để lại cũng không có.

Nhìn thấy khuôn mặt không nén nổi thất vọng của cậu, Ngọc Trinh nắm chặt tay ở trong lòng, cực kỳ hưng phấn vì kế ly gián của mình đã thành công.

"Vậy cậu sao lại đến đây?" Mộc Á Tùy sắc mặt bình tĩnh nhìn Ngọc Trinh, phảng phất như sự thất vọng của Mộc Á Tùy chỉ là lỗi giác của cậu ta vậy. Ngọc Trinh khuôn mặt đang hưng phấn lập tức suy sụp xuống.

Cậu có chết cũng không nói là do Tử Tiêu phái đến để bảo vệ Mộc Á Tùy đâu!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com