Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 33 - chương 35

Chương 33

Ngọc Trinh thấy diễn khổ nhục kế cùng với ly gián đều thất bại, nên cậu quyết định ngồi xổm trước cửa ra vào, vẻ mặt không tốt. Mộc Á Tùy đã mặc quần áo chỉnh tề, lấy điện thoại gọi cho Tử Tiêu. Lúc trước do yêu cầu đòi quà sinh nhật, hắn đã bắt Mộc Á Tùy tặng cho hắn một chiếc điện thoại di động – kiểu dáng giống với chiếc của cậu, chỉ có màu sắc là bất đồng.

".....số máy quý khách vừa gọi hiện đang nằm ngoài vòng phủ sóng...."

Nội tâm Mộc Á Tùy đầy dấu chấm hỏi, dựa theo lẽ thường, trừ phi có chuyện gì đó cực kỳ nghiêm trọng, bằng không Tử Tiêu cũng không chọn lúc này biến mất, lại còn không có cùng cậu nói vài lời. Nhìn ra bóng đêm ngoài cửa sổ, lòng cậu chậm rãi lo lắng.

Ngọc Trinh ngồi xổm ở cửa ra vào, quay đầu nhìn thấy vẻ mặt này của Mộc Á Tùy. Chẳng lẽ lời của bản thân có hiệu quả, chỉ là lúc nãy cậu ta bị chậm hiểu? Ngọc Trinh lén lút hướng ra chỗ Mộc Á Tùy nhìn lén, nội tâm từng trận nhiệt huyết quay cuồng.

Mộc Á Tùy vừa quay đầu nhìn, liền thấy Ngọc Trinh đang dùng tư thế quỷ dị ở tại cửa ra vào nhìn cậu.

"Cậu... đang nhìn cái gì?"

Mộc Á Tùy bị ánh mắt này nhìn chằm chằm có chút lạnh sống lưng.

Ngọc Trinh nhếch miệng, đối vẻ mặt bình tĩnh của Mộc Á Tùy thì cảm thấy thất vọng

"Tôi đói bụng"

Cậu ta quay người chạy đi, hướng đến nhà hàng dưới lầu, nhìn thấy Mộc Á Tùy còn ngu ngơ nhịn không được nói.

"Còn không mau đến?"

Mộc Á Tùy nhẹ nhàng thở ra, thoạt nhìn Ngọc Trinh đã khôi phục tốt lắm, ít nhất còn muốn cậu đuổi theo đi ăn cơm. Cậu còn chưa cảm thán hết, chợt nghe tiếng hô của Ngọc Trinh

"Không cần tự mình đa tình, chỉ là do Tử Tiêu ca ca giao việc thôi"

Mộc Á Tùy cầm theo tiền chạy tới

"Hắn giao cho cậu việc gì?"

Ngọc Trinh sắc mặt cứng đờ, hận không thể đem lời nói vừa rồi nuốt vào bụng. Cậu ta oán hận cắn răng – bản thân quá sơ xuất, địch nhân quá giảo hoạt.

Thấy Ngọc Trinh mặt lạnh không trả lời, Mộc Á Tùy cũng không hỏi nữa. Nếu như Ngọc Trinh là do Tử Tiêu gọi đến, vậy chứng tỏ hắn cũng đã sớm an bài mọi chuyện, nắm mọi chuyện trong lòng bàn tay. Nghĩ như vậy, Mộc Á Tùy cũng hơi yên lòng một chút.

Lúc này đã qua giờ cơm tối, nên trong nhà hàng không có khách. Ngọc Trinh lựa một chỗ sạch sẽ ngồi xuống. Mộc Á Tùy nhìn chung quanh một vòng, phát hiện ngay cả người phục vụ cũng không có!

"Xảy ra chuyện gì vậy?" Mộc Á Tùy nhỏ giọng nói, đi đến phòng bếp, chưa đi được mấy bước đã bị một người trước mặt chặn lại. Mộc Á Tùy mừng rỡ nói.

"Ông chủ, cho hai phần cơm xào cộng thêm một ly nước dưa hấu ép"

Không có biện pháp, lúc trước nghèo nên chỉ ăn những đồ dân dã, ngon miệng gì đó thật sự không biết.

Lúc Mộc Á Tùy cúi đầu xuống lấy tiền, đột nhiên có nguồn lực cực mạnh đánh thẳng vào trong ngực của cậu, Mộc Á Tùy còn chưa kịp hô một tiếng đã bị đánh văng ra ngoài.

Cơn đau lường trước lại không có đến, sau lưng có một luồn khí lưu chậm rãi nâng cậu đứng dậy. Mộc Á Tùy định thần lại thì thấy Ngọc Trinh đã đứng phía trước cậu. Mộc Á Tùy lảo đảo đi tới, lúc này mới nhìn rõ người vừa công kích mình – một thân màu đen, kết hợp với giày bốt, thoạt nhìn giống phong cách cao bồi, khuôn mặt cứng nhắc, nhưng lại rất có sức hút.

Tuy nhiên người kia hoạt động không giống như người bình thường, Mộc Á Tùy cũng không dám khinh thường hắn – vừa rồi mới cho một chưởng, nếu không có Ngọc Trinh ở đây, không chừng cái mạng nhỏ của mình đã không giữ được. Trước mắt có thể xác định không phải đến báo thù, vì cậu chưa từng gặp qua hắn, càng không cần nói đến mối thù gì cả.

Vô cớ bị đánh một cái, Mộc Á Tùy vừa buồn bực, vừa khó hiểu. Ngọc Trinh nhìn thấy bộ dáng ngốc ngốc của cậu, tức giận nói

"Chạy mau a cái đồ quê mùa ngu ngốc này... người này hai chúng ta không để động vào đâu!"

Mộc Á Tùy nháy mắt mấy cái, còn chưa mở miệng thì người đối diện đã lên tiếng trước

"Đã lâu không gặp, tiểu Ngọc Trinh, tôi rất nhớ cậu cùng với biểu ca của cậu nữa"

Thanh âm khàn khàn mang theo một cỗ khí tức lạnh lẽo, khiến cho Mộc Á Tùy không tự chủ được mà rùng mình mấy cái. Thoạt nhìn hai người này có quen biết nhau, nhưng lại chất chứa oán hận – đưa ra được kết luận trên, Mộc Á Tùy không tự giác mà dịch ra xa Ngọc Trinh

Môi Ngọc Trinh mím thành một đường thẳng, vẻ mặt nghiêm túc, đề phòng nhìn người đối diện

"Không thể tin được là anh còn sống, suy đoán của Lý Tránh quả nhiên đúng"

Mộc Á Tùy cố sức nhớ lại suy đoán của Lý Tránh là gì

"Lý Tránh...." cậu suy nghĩ một chút sau đó trừng to mắt – người trước mặt không phải là phản đồ trong lời kể kia chứ?

Người đàn ông vẻ mặt bình tĩnh, đối với ánh mắt nghiên cứu của Mộc Á Tùy làm như không thấy

"Cậu không nói thì bản thân tôi đã quên mất, còn có một tên Lý Tránh. Như vậy cũng tốt, đến lúc đó cùng nhau giải quyết"

Hắn giơ tay lên cao, Mộc Á Tùy lùi một bước – cái tay được giấu trong tay áo đã nát không sai biệt lắm, mơ hồ có thể thấy được cả xương trắng.

"Hai người các ngươi trước hết giúp tôi hồi phục như cũ đã"

Lời vừa dứt, thân ảnh đã xuất hiện ngay trước mặt Ngọc Trinh

"Quá chậm rồi, tiểu Ngọc Trinh. Nhiều năm như vậy ngay cả một chút tiến bộ cũng không có"

Hắn không hề động nhưng phảng phất như đang khống chế hành động của Ngọc Trinh, trên mặt của Ngọc Trinh hiện rõ năm dấu tay. Ngọc Trinh chưa kịp kết ấn cứ như vậy buông lỏng tay, khuôn mặt tràn đầy tuyệt vọng. Nam nhân cúi đầu xuống nhẹ nhàng hút khí, Ngọc Trinh giống như một bể nước đang thoát nước, sắc mặt ngày càng trắng bệch.

Tuy Mộc Á Tùy phản ứng không đủ nhanh, nhưng thời khắc máu chốt thần kinh nho nhỏ của cậu cũng bạo phát. Cậu nhanh chóng phóng tới, kẹp chặt lấy nam nhân, đem hết toàn lực hướng bụng nam nhân đá một cái. Nam nhân mặt lạnh cũng không thèm nhìn một cái – cho dù không có kết giới trên người, thì một nhân loại nho nhỏ cũng khôn thể nào làm hại tới hắn.

'Ba' một tiếng, Mộc Á Tùy hung hăng ngã mạnh trên mặt đất. Cậu cầm láy cái chân, chịu đựng đau đớn trên người đứng lên, chuẩn bị dốc toàn lực xông tới lần nữa.

"Đi!" Mộc Á Tùy bị cái âm thanh rống giận này làm cho lỗ tai muốn đau, trên tay nóng lên, cả người vô lực. Cậu tập trung nhìn, chính là Ngọc Trinh thiếu chút nữa đã bị giết chết.

Cậu còn chưa kịp mừng rỡ, nhìn người trước mặt ngăn bọn họ lại. Lúc này khuôn mặt vô cùng dữ tợn, thịt trên cánh tay rớt đầy trên mặt đất – nếu không phải do tình huống nguy cấp, cậu đã ôm bụng mà nôn luôn rồi.

Ánh mắt của nam nhận mặt lạnh rốt cuộc cũng tập trung trên người cậu

"Rất tốt, nhân loại"

Hắn nghiêm mặt âm u nói chuyện, nhìn bộ dáng đó khiến cho Mộc Á Tùy một hồi lo lắng – vạn nhất nếu như thịt trên mặt hắn cũng rơi xuống, quả thật làm người ta quá ghê tởm mà

Ngọc Trinh đem Mộc Á Tùy giấu ra sau lưng, khiêu khích nói

"Tôi mặc dù không có tiến bộ, nhưng ít ra còn giữ được linh lực năm đó, anh nhìn anh đi, ngay cả một nhân loại nho nhỏ cũng phá được kết giới của anh. Thế nào, bị người mà anh khinh thường đánh bại có cảm giác ra sao?"

Lời của Ngọc Trinh càng đi xuống, phía sau lưng của Mộc Á Tùy bốc lên một tầng mồ hôi lạnh. Người đối diện duỗi tay một cái là có thể nghiền chết bọn họ, vậy mà tên tiểu hài tử này còn dám mở miệng chọc người.

Sắc mặt của nam nhân lạnh đi vài phần, nhìn Mộc Á Tùy như muốn để cho cậu đi gặp diêm vương vậy, đột nhiên hắn mở to mắt

"Hắn là dẫn độ giả?" (引渡者: Người dẫn đường). Sau đó như bừng tỉnh đại ngộ, bộ dáng kích động nói "Khó trách......khó trách..... ha ha ha....."

Hắn cười lớn, trong mắt hàn ý tích càng dày.

Lông mày của Ngọc Trinh cau lại, nhìn qua Mộc Á Tùy có vài phần nghiên cứu.

Vốn là chỉ địch lại một mục quang, nào ngờ giờ lại tăng thêm một cái, Mộc Á Tùy cảm thấy phía sau lưng lành lạnh. Cùng may Ngọc Trinh chỉ nhìn cậu mấy lần, sau đó đem ánh mắt nhìn chằm chằm người nam nhân trước mặt.

"Nhìn bộ dạng ngốc nghếch của anh ta thì biết không phải rồi, mà nếu có đúng thì tôi cũng không cho anh mang đi"

Ngọc Trinh bày ra tư thế chiến đấu. Người đối diện chẳng thèm nhìn cậu ta, vẫn chăm chú nhìn Mộc Á Tùy, giống như muốn nuốt cậu vào bụng.

"Chúng tôi đã đợi nhiều năm như vậy rồi, cuối cùng cũng tới ngày hôm nay, cậu nghĩ là sẽ ngăn được tôi?"

"Vậy nếu là tôi thì thế nào?" Âm thanh quen thuộc vang lên ở sau lưng, vừa nghe được thanh âm này, thân kinh căng cứng của Mộc Á Tùy nhất thời hạ xuống – người này luôn luôn có thể làm cậu yên tâm.

Nhìn thấy ánh mắt mang theo tia mừng rỡ cùng kinh ngạc của Mộc Á Tùy, Tử Tiêu thỏa mãn đi tới ôm eo nhỏ của cậu

"Dậy sớm vậy? như thế nào lại không nằm trên giường nghỉ ngơi?"

Ngữ điệu mập mờ càng làm tăng lên ý cười của hắn lúc này. Mộc Á Tùy giống như bị bàn chải chà qua, cả người phi thường hồng. Ngọc Trinh bên cạnh bĩu môi, kề cận cánh tay của Tử Tiêu không buông.

Nhìn thấy Tử Tiêu lúc này, thần sắc của nam nhân càng thêm cực kỳ lạnh, hai mắt tràn ra lửa giận

"Tử Tiêu đã lâu không gặp!"

Liền ngay cả Mộc Á Tùy cũng nhận ra hận ý trong lời nói này, không nhịn được lui về sau.

"Tôi cho rằng cậu đã sẵn sàng đi gặp diêm vương rồi đấy"

Tử Tiêu nói như nước chảy mây trôi, Mộc Á Tùy không có nghe hiểu tiếng lóng của hai người, chọc chọc Ngọc Trinh cầu giải thích. Ngọc Trinh còn đang ăn giấm chua, quệt mồm không để ý đến cậu. Mộc Á Tùy không ngừng cố gắng đâm chọc, không biết vì cái gì có Tử Tiêu ở đây, cậu cảm thấy vô cùng yên tâm, không có một chút sợ hãi – đây có thể gọi là hắn mang đến cảm giác an toàn cho cậu đi? Nghĩ như vậy, cậu liền cảm thấy đầu đầy mồ hôi.

Tử Tiêu dùng tay lau mồ hôi trên trán cậu, nhíu mày lo lắng hỏi

"Động đến miệng vết thương?" vừa dứt lời liền muốn đưa tay đi thăm dò –tiểu thí thí (Cái mông nhỏ) của Mộc Á Tùy.

Người đối diện như có điều suy nghĩ đánh giá bọn cậu

"Hắn là người yêu của anh?"

Không biết có phải áo giác hay không, Mộc Á Tùy cảm giác, cảm thấy trong lời nói của người này mang theo hưng phấn.

Tử Tiêu không có nhìn hắn, khí thế trên người thế nhưng lại được phóng đại, Mộc Á Tùy cảm thấy trên eo mình một hồi đau đớn. Đại khái nhìn vẻ mặt đau khổ của Mộc Á Tùy, Tử Tiêu buông lỏng cánh tay, nhưng vẫn đem người chế trụ trong lòng.

Quay đầu, nhìn thẳng vào người nam nhân trước mặt

"Muốn thương tổn hắn, để mạng lại thanh toán"

Chương 34:

Tử Tiêu như đưa ra một lời khiêu chiến đầy mùi thuốc súng, rất đắc ý vì khiêu khích được hắn. Trong nội tâm của Mộc Á Tùy cũng hưng phấn không thôi, nhìn người đối diện không nhịn được thêm vài phần đồng tình – Tử Tiêu dám kiêu ngạo như vậy, đơn giản vì hắn đã nắm chắc được phần thắng trong tay.

"Tôi rất chờ mong có một trận chiến với anh, nhưng hiển nhiên không phải hôm nay"

Nam nhân mặt lạnh dùng cánh tay chỉ còn xương trắng giơ lên, chỉ vào Tử Tiêu nói

"Thù mới hận cũ, đến lúc đó chúng ta cùng tính một lượt"

Đặt xuống lời khiêu chiến, hắn đem ánh mắt dời về phía của Mộc Á Tùy, trong mắt hắn nổi lên tia cuồng vọng.

"Chúng ta sẽ gặp lại"

Vừa dứt lời, cánh tay của hắn đã bị Tử Tiêu chém xuống. Động tác của hắn thật sự rất nhanh, thế cho nên Mộc Á Tùy cũng không hiểu hắn đã dùng linh lực hay chính bàn tay của mình để chém. Nhưng nhìn thấy cánh tay đang không nguyên vẹn phun ra đầy máu tươi, vô luận là dùng cái gì, thì phương pháp đó đều vô cùng nguy hiểm.

Mộc Á Tùy cùng Ngọc Trinh đều tránh lui về phía sau, sắc mặt trắng xanh. Nam nhân mặt lạnh dường như không cảm nhận được đau đớn, một bộ dạng như không có việc gì giơ lên cánh tay đã cụt của mình, nhìn nhìn.

"Tôi nghĩ cậu lợi hại như vậy, sẽ không dùng đồ vật hay máy móc đánh ta, xem ra tôi đã đánh giá cậu quá cao rồi"

Tử Tiêu lơ đễnh cười

"Giết gà sao lại dùng dao mổ trâu!"

Nam nhân mặt lạnh không hề nổi nóng, chỉ có hé chút mắt nói

"Hy vọng anh sẽ không làm tôi thất vọng"

Theo thanh âm đi xuống, thân ảnh hắn dần trở nên trong suốt.

Ngọc Trinh sốt ruột nói

"Tử Tiêu ca ca, hắn muốn chạy...."

Cậu muốn đuổi theo, nhưng Tử Tiêu đã ngăn cậu lại

"Không cần đuổi, cái kia không phải chân thân của hắn"

Tử Tiêu đích thực là trước đó bị phân thân của hắn đánh lừa. Không thể tưởng tượng được, chỉ trong vào mười mấy năm ngắn ngủi, tên đó lại có thể luyện thành thục cấm thuật đến vậy.

Mộc Á Tùy muốn thoát khỏi hình ảnh cánh tay bị cụt vừa rồi, nhưng lại không thể nào dời mắt vũng máu đậu trên sàn nhà. Tử Tiêu duỗi bàn tay ra che mắt cậu

"Sợ thì đừng nhìn nữa"

Mộc Á Tùy nuốt nuốt nước miếng, cậy mạnh nói

"Có cái gì phải sợ, ực..." cậu quay đầu hướng bên cạnh muốn đi

"Cái kia, em muốn làm chút đồ ăn"

"Phòng bếp ở bên cạnh"

Ngọc Trinh không chút lưu tình châm chọc "Lá gan cũng thật nhỏ, giống như đàn bà vậy"

Cậu ta nói vậy, dường như đã quên chính mình hồi nãy cũng rất run rẩy. Bất quá, cậu ta có thể khôi phục nhanh như vậy, chính là biết người kia chỉ là ảo ảnh. Đương nhiên, Ngọc Trinh cũng sẽ không đem loại chuyện mất mặt này nói ra ngoài, đặc biệt là trước mặt tình địch của mình.

Đối với lời trào phúng của Ngọc Trinh, Tử Tiêu khiêu mi

"Ngay cả ảo ảnh cũng đánh không lại, cậu có gì đắc ý?"

Khuôn mặt Ngọc Trinh lập tức sụp xuống, Mộc Á Tùy nhìn không được liền vỗ lên vai của Ngọc Trinh

"Vừa rồi nếu không phải có cậu, tôi phòng chừng đã muốn ngã thành một cái bánh thịt rồi, cảm ơn cậu!"

Khuôn mặt Ngọc Trinh lập tức cứng lại. Cậu ta nghiêng đầu đi sang chỗ khác, thấy sắp đến cửa mới không được tự nhiên uốn éo giọng nói

"Là Tử Tiêu ca ca van xin tôi cứu anh, hơn nữa anh lúc trước cũng giúp tôi một lần, vậy, vậy coi như huề nhau đi..."

Ngọc Trinh vụng trộm quay đầu nhìn Tử Tiêu, lại nhìn khuôn mặt cười khúc khích của Mộc Á Tùy, lập tức nổi trận lôi đình

"Cười cái gì! Đồ quê mùa ngu ngốc!"

Thấy Tử Tiêu không có ý định giữ cậu lại, Ngọc Trinh đáng thương lấy tay chọt chọt cánh cửa. Mộc Á Tùy dùng khóe mắt nhìn Tử Tiêu, ý nói – đi hống hắn một chút. Tử Tiêu lại phi thường hiểu ý cười cười, Mộc Á Tùy phi thường thức thời đến nhà bếp – cậu còn đối với món cơm xào nhớ mãi không quên.

Chờ cậu đi ra khỏi phòng bếp, trên tay bưng 3 dĩa cơm xào, Ngọc Trinh đang cùng Tử Tiêu trò chuyện với nhau ở bàn ăn rất vui vẻ.

Ngửi thấy được mùi hương, hai người đều nhìn qua. Mộc Á Tùy đem phần cơm xào lớn đặt trước mặt Tử Tiêu, của Ngọc Trinh thì nhỏ hơn cùng với một cái đùi gà.

"Chỉ còn một cái" Cậu hơi áy náy hướng Tử Tiêu giải thích

Tử Tiêu cũng không... để ý lắm, hắn hướng cậu ngoắt ngoắt tay, ý bảo cậu ngồi xuống chỗ bên cạnh hắn. Ba người cũng không có nói chuyện với nhau mà yên lặng ăn phần cơm nhìn 'keo kiệt' này.

"Thật no..." Ngọc Trinh lau vết mỡ bên khóe miệng, thỏa mãn ngồi phịch trên ghế. Mộc Á Tùy nô tính lại tái phát, nhìn chén bát ở trên bàn, cậu thật muốn vươn tay thu thập.

"Tiếp theo chúng ta sẽ đi nơi nào?" vì muốn đem lực chú ý dời đi, Mộc Á Tùy nhìn qua Tử Tiêu hỏi

Ngọc Trinh cũng vểnh tai lên nghe, thần sắc đề phòng, sợ Tử Tiêu sẽ bỏ lại cậu.

"Ân" Tử Tiêu nghiêng thân thể, làm như vô tình nhìn lướt ra ngoài cửa sổ. Ngọc Trinh lập tức khẩn trương, cứng nhắc quay đầu lại nhìn, sau đó 'A!' một tiếng, thân hình 'hưu' một tiếng rồi biến mất.

"ha ha ha..." một hồi tiếng cười to phát ra từ cửa sổ, sau đó chậm rãi hình thành một thân hình. Mộc Á Tùy dụi dụi con ngươi – cậu không nhìn lầm, người trước mặt vận y phục màu xám, tóc dài được buộc cao, làn da màu trắng bệch thoạt nhìn như bị bệnh, cùng với tiếng cười phóng khoáng mới nãy quả thật có chút không hợp. Người này thoạt nhìn đẹp thì đẹp, chỉ là --- Mộc Á Tùy 囧 囧 nhìn Tử Tiêu

"Đây là cổ trang?"

Người áo xám bước lên trước một bước, mở miệng

"Tại hạ là Tô Danh Lễ, là phán quan do diêm vương thứ 1151 phân phó"

Nói rồi còn hướng bọn Mộc Á Tùy ôm quyền. Mộc Á Tùy mờ mịt sờ sờ cái ót, nhìn Tử Tiêu như là quen biết hắn, hướng hắn phất tay

"Như thế nào lại rảnh rỗi lên đây, đến uống một chén?"

Nghe cái ngữ khí này, hai người chắc là rất thân thuộc, Mộc Á Tùy yên lặng thầm đoán. Tô Danh Lễ nhanh chóng ngồi đối diện bọn họ

"Đến hồ uống rượu"

(Nguyên văn là 来壶烧刀子: Đến hồ đốt dao nhỏ, 'đốt dao nhỏ' chính là một loại rượu mạnh của người trung quốc, để thuần việt hơn nên mình dùng từ 'uống rượu')

Câu nói làm cho Mộc Á Tùy phì cười, Tô Danh Lễ dĩ nhiên không thấy có chỗ nào đáng cười, thần sắc nghiêm trọng nhìn Mộc Á Tùy

"Huynh đài xưng hô thế nào?"

Tử Tiêu cười hai tiếng, hướng Mộc Á Tùy nói

"Hắn đã hơn một ngàn năm chưa lên nhân thế, cho nên...."

Mộc Á Tùy tỏ vẻ đã hiểu rõ, nhìn về phía Tử Tiêu, nhưng đôi lúc cũng lén lút nhìn 'đồ cổ' Tô Danh Lễ kia

Tử Tiêu nghiêm mặt lại

"Có thể làm cho ngươi tự mình lên đây, hiển nhiên không phải việc nhỏ"

Tử Tiêu thoáng nghĩ đến kẻ kia nói

"Là vì Hồng Tần?"

Trên mặt Tô Danh Lễ đầy vẻ ngạc nhiên.

"Hồng Tần chưa chết?"

Hắn lo lắng nhìn bóng đêm âm u ngoài cửa sổ

"Ta lần này tới là vì chuyện của mười điện diêm vương. Cửa địa ngục bị hư tổn, hơn 10 oán linh chạy ra. Mười oán linh này lợi dụng oán khí ăn mòn linh hồn của con người, tiện đà cắn nuốt bọn họ để tăng tu vi. Nếu như chuyện này là do Hồng Tần gây nên, như vậy chỉ sợ, ngươi cũng không phải là đối thủ của hắn"

Tử Tiêu cau lông mày, lập tức nói

"Hắn nếu có năng lực đem cổng địa ngục công phá, thì hồi nãy hắn sẽ trực tiếp đánh nhau, chứ không phải là dùng phân thân đối phó. Hiện giờ cứ lo lắng không đâu, chi bằng nhanh chóng tìm được những oán linh đó còn hay hơn."

Tô Danh Lễ cũng rất đồng ý gật đầu

"Vốn là như thế, đã như vậy, chuyện này làm phiền đến Tử Tiêu huynh"

Nhìn thấy Tử Tiêu nhíu mày không tiếp lời, hắn tiếp tục nói

"Nhân gian dù sao dương khí cũng mạnh, những oán linh kia rất có thể bám lên người, trà trộn vào trong nhân loại. Ta tin tưởng, việc này đối với huynh là dễ như trở bàn tay. Tô mỗ này xin chờ tin tốt của huynh"

Quả nhiên là quan luôn bức dân! Mộc Á Tùy căm giận trừng mắt nhìn Tô Danh Lễ, thấy hắn đem chuyện vô cùng nguy hiểm này giao cho Tử Tiêu khiến cậu đối với hắn vô cùng bất mãn

"Ách, chúng tôi cũng có chuyện vô cùng trọng yếu cần làm, ngươi xem có thể hay không...." Mộc Á Tùy nghiêm mặt nhìn hắn

Tô Danh Lễ tựa hồ hoàn toàn không nghe ra lời bất mãn của cậu, nghiêm túc trả lời

"Ta cũng có chuyện quan trọng khác cần làm"

Nhìn thấy hai mắt Mộc Á Tùy mở to, tỏ vẻ vô cùng không tin tưởng cùng khinh bỉ, Tô Danh Lễ không một chút do dự nói ra

"Lần này ta đến là muốn tìm nương tử nhà ta"

Vì muốn tăng độ tin cậy, hắn thẳng thắng nói

"Ngọc nhi chính là nương tử của ta, vừa thấy ta đã chạy, chắc là thẹn thùng đây mà. Ta đây còn phải đuổi theo hắn, hẹn gặp lại"

Tiếng nói vừa dứt, người đã ở xa ngàn dặm.

Mộc Á Tùy nghẹn họng nhìn phương hướng biến mất của hắn, thật sự có chút không thể nào phân rõ hắn thật có phải là người cổ đại, hay chỉ là phẫn trư ăn lão hổ?

Tử Tiêu dung tay quơ quơ trước mặt Mộc Á Tùy, cậu quay đầu lại nhìn hắn

"Hắn và Ngọc Trinh thật là...."

Tử Tiêu nhẹ gật đầu bổ sung

"Nhưng mà hắn vẫn còn trong giai đoạn yêu đơn phương, Ngọc Trinh lại là tâm tính như tiểu hài tử, không phân biệt rõ cái nào là tình yêu, cái nào là tình thân. Nếu như đợi nó thông suốt, chắc cũng mất rất nhiều thời gian"

"Bọn họ như thế nào kết hôn?"

Mộc Á Tùy giống như bảo bảo đang rất hiểu kỳ, trừng lớn hai con mắt nhìn hắn – cậu hiển nhiên không thể nào tiêu hóa nổi chuyện tiểu hài tử Ngọc Trinh đã thoát cái trưởng thành đi kết hôn.

Tử Tiêu sờ sờ đầu cậu, thần sắc hiện lên chút xấu hổ

"Chờ sau này có thời gian thì chậm rãi nói cho em biết. trước chúng ta cứ đi tìm những oán linh kia a"

Lời nói vừa dứt, lực chú ý của Mộc Á Tùy lập tức bị dời đi

"Ân? Chuyện này anh muốn làm sao? Muốn cùng Hồng Tần giao đấu, có hay không sẽ có nguy hiểm?"

Tử Tiêu đùa giỡn cười nhìn cậu, làm cậu đỏ mặt đến tận mang tai, mới chậm rãi nói

"Yên tâm đi, có thể khiến tôi gặp nguy hiểm, người đó còn chưa sinh ra đâu"

Đây cũng quá tự mãn a – Mộc Á Tùy bĩu môi, bất an trong nội tâm cũng có chút vơi đi

"Được rồi, nhưng mà chúng ta phải về nhà báo với bọn họ đi? Nhiều người thì càng có thêm sức mạnh mà"

Tử Tiêu nở nụ cười, cuối đầu ở trên môi của Mộc Á Tùy hôn xuống

"Ân, về nhà"

Chương 35:

Lần này đi du lịch cũng coi như là kết thúc viên mãn, những khúc mắc cũng đã được giải. Tử Tiêu rốt cuộc cũng đã từ biệt những ngày tháng tắm nước lạnh, từ nay về sau, ổ chăn sẽ có người ngủ cùng, cơm cũng có người uy, bất mãn thì có người giúp hắn giải tỏa – nghĩ như vậy, thật sự là quá thoải mái mà.

Bất quá, ngẫm lại cũng có vài điểm không vừa ý, kể từ khi trở lại nhà cổ, số lần thân mật của hai người chỉ đếm trên đầu ngón tay. Mộc Á Tùy dốc hết tâm trí đọc những tư liệu, chẳng những đem những bức thư tín ở trong kho lấy ra, mà cậu còn căn cứ vào thời gian phân loại chúng, sau đó so vài cái, chọn một vụ án hảo hảo nghiên cứu.

Đối với việc này, cậu làm vô cùng cẩn trọng, gần như là quên ăn quên ngủ, làm cho Thanh Hiện – người luôn thích sai sử người khác, cũng đã ra mặt khuyên ngăn cậu. Tuy nhiên, hắn làm vậy chủ yếu là do Tử Tiêu đã đem khí áp thấp của mình ra dọa người.

Đối với lời khuyên bảo của Thanh Hiện, Mộc Á Tùy rất cảm động, nhưng mà vẫn uyển chuyển cự tuyệt.

Dùng lời của cậu mà nói, thân là người mỗi tháng nhận lương 2 vạn, nếu không làm gì hết, thì cảm thấy rất xấu hổ khi nhận khoản tiền lương này. Thanh Hiện khóe miệng run rẩy một chút, không có đáp lời.

Mộc Á Tùy liều mạng làm việc như vậy, kỳ thật là có tư tâm. Cùng với Tử Tiêu kết giao, cậu có cảm giác, có điểm không thực. Loại không chân thực này chính là – thân phận của hai người có khoảng cách quá lớn.

Tử Tiêu gia thế hảo, năng lực mạnh, cộng thêm người cũng đẹp mắt. Hoàn toàn trái ngược với cậu, Mộc Á Tùy cảm thấy bản thân vô cùng thê thảm.

Nếu như ngay từ đầu, không có những chuyện kia xảy ra, có lẽ cậu cả đời này cũng sẽ không xuất hiện ở đây. Mộc Á Tùy hoảng loạn nghĩ, trong nội tâm muốn bản thân trở nên mạnh mẽ! Cái người nam nhân mặt lạnh Hồng Tần kia khiến cho cậu rất kiên định điểm này.

Nhưng mà, tuy Mộc Á Tùy muốn trở nên mạnh mẽ, nhưng cũng có giới hạn. Như những người ở trong nhà cổ đều có pháp lực, cậu thì cả đời này cũng chẵng có được. Cho nên, nếu không thay đổi được về 'chất' thì cũng chỉ có thể thay đổi về 'lượng'. Trở thành một cao thủ phá án!

Bên này cậu khẩn trương tiến hành ý định của mình, án mà phán quan Tô Danh Lễ giao phó thì lâm vào cục diện bế tắc. Tử Tiêu muốn tự mình đuổi theo Hồng Tần, nên ném vụ án cho Thanh Hiện. Lông mày Thanh Hiện thoáng cau lại mấy lần – hơn chục oán linh cũng đã bắt về gần hết, những oán linh chưa bắt được thì chuyển sang cho người khác làm là được rồi.

Thanh Hiện một phen tính toán, đem vụ án này ném cho Bạch Diễn. Chưa kịp tưởng tượng khuôn mặt vui mừng của Bạch Diễn bưng lấy tư liệu, đã bị Hắc Liêu ngăn cản nói

"Những ngày gần đây, hai chúng tôi đều bề bộn rất nhiều công việc, nên chúng tôi cần tìm người hỗ trợ"

----

"Đó chính là nguyên nhân mà chúng tôi tìm cậu"

Hắc Liêu dấu đi tia tính toán trong mắt, bày ra bộ dáng hết sức thành khẩn, khiến Mộc Á Tùy rất cảm động, nghiêm túc vỗ ngực thề. Vì vậy liên minh giữa ba người được thành lập

Hắc Liêu âm thầm giơ tay làm chữ 'V' trong lòng, trên mặt cũng bất động thanh sắc. Có Mộc Á Tùy giúp đỡ, chẵng khác nào có Tử Tiêu làm chỗ dựa!

Lúc Thanh Hiện biết được việc này, vốn cũng không muốn quan tâm, nhưng là cái án tử này đi một vòng lại quay về trên tay của Tử Tiêu, hắn cũng có chút kiêng kỵ, cho nên dựa trên tinh thần chủ nghĩa nhân đạo, liền giúp đỡ 3 người kia, phân nhỏ nhiệm vụ.

"Nhân gian dương khí nặng, vì vậy hơn mười oán linh này, nhất định đã mất đi một phần âm khí, vì vậy chúng sẽ không tách nhau ra, như vậy tìm chúng cũng giảm bớt khó khăn"

Ngón tay Thanh Hiện sờ trên mặt bàn, nghiêm túc nói

"Dựa vào những gì đã được điều tra lúc trước, địa điểm cư ngụ của bọn chúng đã có, nhưng những oán linh đó đang bám lên thân của người nào, thì các người phải đi điều tra từng người một. Đây là ảnh của những người đó, các người nhìn một cái"

.......

Sau nửa tiếng nhìn hình, ba người liền quay mặt nhìn nhau. Cuối cùng Hắc Liêu là người thiếu kiên nhẫn nhất nói

"Anh là muốn chúng tôi giả trang thành sinh viên của đại học J?"

Thanh Hiện nhướn mày "Những thứ cần chuẩn bị đã được ghi rất rõ rồi"

"Chính là..." Bạch Diễn giúp đỡ tình nhân nói "Hắc Liêu căn bản không có điểm nào nhìn giống như sinh viên đại học!"

"Cậu nói là hắn là đã rất già?"

"......" Bạch Diễn cùng Hắc Liêu song song ngậm miệng, đem hết ánh mắt dồn lên người Mộc Á Tùy. Ý tứ đều là muốn cậu hiện giờ hãy xuất ra bản lĩnh của 'phu nhân lão đại'. Mộc Á Tùy không phụ sự mong đợi của mọi người, hắng giọng hai tiếng, đứng lên nhìn Thanh Hiện nói

"Kế hoạch này...."

"Ân?"

"Thật sự quá tuyệt vời"

Cậu rất kích động nắm chặt tay "Tôi đều quên mất cuộc sống đại học là như thế nào rồi! Hơn nữa, đại học J chính là một trong 10 trường đại học tốt cả nước, bời vì bên trong toàn mỹ nữ như mây....."

"Mỹ nữ như mây? Hử?"

Giọng nói quen thuộc được ép thấp đến cực điểm vang lên, ẩn chứa lửa giận. Thân thể Mộc Á Tùy cứng lại, không dám quay đầu. Cũng không đợi Mộc Á Tùy quay đầu xin tha, giây tiếp theo, Tử Tiêu đã mang Mộc Á Tùy xuất hiện trên chiếc giường lớn trong phòng.

Tuy đã chuyển tới căn phòng này ở mấy ngày, thế nhưng Mộc Á Tùy vẫn không thể nào thích ứng được với ra giường có màu sắc trắng đen đối lập mãnh liệt, lại đặt ở trong căn phòng sắc thái cổ kính như vậy, nhìn cực kỳ không thích hợp. Còn chưa nghĩ xong, cả người cậu đã bị đặt trên giường, tiếp theo sau đó chính là thân mình của Tử Tiêu phóng tới. Hiện tại, đối với người đang bị giận đến nổi lửa như Tử Tiêu, bất cứ lời giải thích gì vào lúc này đều là dư thừa.

Cho nên, Mộc Á Tùy chưa kịp nói chuyện, đã bị những nụ hôn mãnh liệt của Tử Tiêu làm cho đầu óc choáng váng. Tuy nói là hôn, nhưng thật ra là giống như bị cắn xé hơn. Tử Tiêu không chút lưu tình ở trên người Mộc Á Tùy trồng đủ loại 'ô mai', tay cởi quần áo cậu càng thêm linh hoạt, chỉ cần một chút công phu đã đem Mộc Á Tùy lột ra sạch sẽ

( ô mai: "Hickey" có nghĩa là dấu hôn ma ca rồng a~~, mấy cái chấm đỏ đỏ ý)

......

Đến khi Mộc Á Tùy lần nữa khôi phục được ý thức thì trời cũng đã về khuya. Đại khái là từ lúc hai người quay lại nhà cổ cũng chưa có làm nhiều, cho nên cúc của Mộc Á Tùy cũng không được co giãn gì nhiều. Lần này lại bị Tử Tiêu thô bạo lăn qua lăn lại một phen, Mộc Á Tùy đau đến hít khí. Tử Tiêu bên cạnh lông mi run run, hô hấp vững vàng. Mộc Á Tùy thấy vậy liền giận! – Người này thật không biết xấu hổ, còn dám giả bộ ngủ! Hắn là do mấy ngày này thấy Mộc Á Tùy bộ dáng cứ bận rộn, khiến hắn hiu quạnh nhiều ngày, đâm ra dục cầu bất mãn, liền nương theo cơ hội này mà đem người ăn!

Ngày hôm sau, Bạch Diễn cùng Hắc Liêu đã bị Thanh Hiện ép buộc mặc đồ như sinh viên đại học. Bạch Diễn lớn lên khá tốt, trắng trẻo, nên khi nhuộm tóc đen trở lại, mặc áo T-shirt thoạt nhìn tựa như tiểu nam sinh 17, 18 tuổi. Về phía Hắc Liêu thì hơi phiền toái một tý, xưa nay hắn mặc áo liệm đã quen, nên khi muốn làm hắn trở nên hoạt bát một tý lại liền khó khăn vô cùng.

(áo liệm: áo của người chết, câu này cũng có ý nói là anh Hắc Liêu đã luôn quen để khuôn mặt người chết, nên khi giờ muốn ảnh trở thành tiểu nam sinh hoạt bát thì.... có thể sao? (¬_¬;) )

Cuối cùng Thanh Hiện đành chịu chấp nhận, trong trường đại học cũng khó tránh có 2,3 tên quái thai mà, không phải sao – hắn thầm an ủi chính mình như thế. Vì vậy, trong phân đội nhỏ gồm 3 người này, chỉ còn lại Mộc Á Tùy đang đứng một bên nâng eo, mặt rất giống như bị táo bón.

Theo lý mà nói, Mộc Á Tùy chính là sinh viên vừa mới tốt nghiệp, như vậy giả làm sinh viên là điều cậu chắc chắn làm tốt nhất. nhưng tối qua lại bị Tử Tiêu lăn qua lăn lại một phen, khuôn mặt căng cứng, nghiêm túc lại còn u ám, thoạt nhìn giống như mới bị chủ nhiệm

Thanh Hiện nhìn 3 người trước mặt, sau đó nói

"Hiện tại nhiệm vụ của 3 người chính là, tìm ra những sinh viên đang bị những oán linh bám trên thân kia, phải trục xuất nó ra mà không làm tổn thương đến ký chủ"

Hắn dừng lại một chút, đề cao âm lượng sục sôi nói

"Việc này, chỉ cho phép thành công, không được phép thất bại!"

(Anh làm như đi đánh giặc zậy á...)

"Vâng!" Bạch Diễn noi theo nghi thức chào của quân đội nói, ánh mắt của Mộc Á Tùy cũng sáng rực lên, nhưng nhìn thấy Tử Tiêu ở phía sau lưng Thanh Hiện thì tối lại. Hắc Liêu thì còn đang bất mãn với trang phục mình đang mặc trên người, gương mặt lạnh lùng không nói lời nào.

Phân đội nhỏ 3 người nhìn không được tự nhiên cứ như vậy bắt đầu đi. Nhìn thấy bọn họ đi xa, Thanh Hiện cùng không quay đầu lại nói

"Không đuổi theo? Không phải lo lắng ở đó mỹ nữ như mây sao?"

Trong lời nói lộ rõ vẻ trêu ghẹo. Tử Tiêu nhếch khóe miệng nói "Tôi có ý này", Tử Tiêu híp mắt cười nhìn Thanh Hiện "Truy tìm tung tích tên kia liền giao cho Lý Tránh đi làm"

Thanh Hiện ngẩn người – trách không được, trong khoảng thời gian này hắn không có đến quấn lên người mình nữa. Đè xuống nội tâm đang dao động, Thanh Hiện xoay người đi trở về nhà cổ, Tử Tiêu nhếch miệng

"Tính tình đúng là không được tự nhiên"

........

< Tiểu Phiên Ngoại >

Vào một ngày, Mộc Á Tùy sau khi cùng Tử Tiêu cơm nước xong, ngồi trên giường xem ti vi. Cái ti vi này có luôn bộ đầu thu DVD, là Tử Tiêu mua về - mục đích là gia tăng tình thú. Tiết mục trên TV rất nhàm chán, ánh mắt Tử Tiêu liền chuyển lên người ngồi bên cạnh đang xem rất nhập thần – Mộc Á Tùy.

"Cái này có cái gì đẹp mắt?" Tử Tiêu ghé đầu sát bên cạnh Mộc Á Tùy.

Vẻ mặt Mộc Á Tùy có chút hoài niệm nói

" Cái đó, khoảng thời anh trở thành tiểu thịt viên, liền thấy cái gì đẹp mắt đều muốn tiếp cận! Ai, lúc đó anh có chút đáng yêu hơn bây giờ nhiều, không bằng biến trở về đi?"

Mộc Á Tùy chờ mong nhìn hắn. Tử Tiêu mỉm cười

"Cũng không phải là không thể"

Mộc Á Tùy hai mắt sáng bừng, Tử Tiêu nói tiếp

" 1 đổi 1 "

Tuy lời nói không đầu không đuôi, nhưng Mộc Á Tùy nghe vẫn hiểu, mặt lập tức nhiễm đỏ.

ấp úng nửa ngày, Mộc Á Tùy rốt cuộc cũng đồng ý. Cậu cũng không có tham lam, một tháng xem một lần là đủ rồi.

vì vậy, sau khi tắm rửa xong đi ra, cậu liền nhìn thấy tiểu thịt viên màu tím đáng yêu đang nằm trên giường. Mộc Á Tùy gào lên, chạy tới cọ cọ, ôm tiểu thịt viên đi ngủ. Ngày hôm sau tỉnh lại, Tử Tiêu đã biến trở về, hắn lại hướng cậu gào lên đòi phúc lợi.

.....

Mộc Á Tùy đau lưng đứng lên, Bạch Diễn bưng chén cháo gà tới an ủi Mộc Á Tùy

"Á Tùy, anh cùng lão đại tình cảm thật tốt"

Bạch Diễn vẻ mặt chân thành nhìn cậu, hiển nhiên đối với hiện tượng 2, 3 ngày lại 'eo đau nhức' của cậu vô cùng đồng tình cùng khâm phục.

Mộc Á Tùy cắn răng

"Đây đều là vì tiểu thịt viên...."

Bạch Diễn trong nháy mắt khó hiểu. Mộc Á Tùy liền đem tiền căn hậu quả nói ra, liền khiến cho người phản ứng trì độn như Bạch Diễn cũng phải phá lên cười, suýt chút nữa thì cười đến sốc hông

"Chúng tôi tuyệt đối là không có biện pháp biến trở về nguyên bản, cho dù là lão đại cũng không thể, cho nên..." Cậu rất muốn nói nhưng lại thôi.

Sau khi nghe Bạch Diễn nói vậy, mặt của Mộc Á Tùy liền đen như đáy nồi, nhảy xuống giường tìm kiếm một hồi, rốt cuộc ở dưới giường tìm thấy một vật thể - bị xì hơi, nhưng nhìn có dạng hình cầu, lại thêm có màu tím, thoạt nhìn cô cùng quen thuộc

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com